“Cái gì?” Lý Nhược Ninh nhíu mày, “Tô Nguyệt kia lại bắt nạt cậu?”
Tô Nguyệt?
Kể từ khi nhập học đến nay, hình như chỉ có Tô Nguyệt làm phiền cô.
Chẳng lẽ Hoắc Văn Hứa biết chuyện này? Nhưng chuyện này cũng đã hai ba tháng rồi, ngay cả Kiều Niệm cô cũng không nói, Hoắc Văn Hứa làm thế nào biết được?
Có lẽ không hẳn như vậy, chắc Hoắc Văn Hứa chỉ đơn thuần hỏi thử mà thôi.
Tô Hoài mang theo nghi ngờ đi cùng Lý Nhược Ninh đến quán mì sợi nhà Hòa Minh Huy ăn trưa.
Tô Hoài thường xuyên tới ăn, ba Hòa Minh Huy đã biết cô, nhìn thấy cô đến thì cố ý cho thêm mấy miếng thịt bò vào mì.
Ăn xong hai người đến quầy thu ngân trả tiền, cánh cửa thủy tinh bị người ta đẩy ra, bảy tám người nối đuôi nhau vào, phần lớn đều là những khuôn mặt quen thuộc, đi phía trước là Hòa Minh Huy và Kiều Niệm.
Sau lưng Hòa Minh Huy chính là người mặc áo số 8 cắn điếu thuốc, cũng chính là Mạnh Trản có mâu thuẫn với Hoắc Văn Hứa.
Hòa Minh Huy đẩy Kiều Niệm đi vào, đưa tay lên vỗ trên đầu cậu ấy: “Có phải cậu có bệnh không, chỉ một cô gái mà tới mức bảo nhiều người bọn tôi đi cùng hả?”
Kiều Niệm tức giận, quát to: “Đến lượt tôi biểu hiện, các anh đến góp vui làm gì? Ai bảo các anh đến? Thật sự là chuyện náo nhiệt nào cũng tham gia, rảnh lắm hả?”
Hòa Minh Huy bị Kiều Niệm quát như vậy, trái lại không tức giận, chỉ ôm cổ Kiều Niệm đè xuống, sau đó cười híp mắt nhìn Mạnh Trản cà lơ phất phơ: “Đúng đấy, thật sự là náo nhiệt gì cũng góp vui bậy bạ.”
Mạnh Trản cười nhạo, kẹp điếu thuốc rồi nhả khói, không chờ nói chuyện, đột nhiên có người ho khan một tiếng, mọi người nhìn anh ấy, thấy anh ấy điên cuồng chớp mắt nhìn về một hướng khác, sau đó đồng loạt xoay người, nhìn thấy Tô Hoài và Lý Nhược Ninh đang đứng trong góc nhỏ bị thân hình cao lớn của mọi người ngăn cản.
Tô Hoài cảm thấy có chút lúng túng, cứng ngắc giơ tay lên tiếng chào hỏi, khoảng cách gần như vậy bị nhiều người đồng thời nhìn chằm chằm, rất căng thẳng.
Tô Hoài dẫn Lý Nhược Ninh đi ra khỏi quán mì sợi, nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói lười biếng của Mạnh Trản: “Gọi điện thoại cho tên khốn Hoắc Văn Hứa kia, tôi muốn cười chết cậu ta, vì cô vợ nhỏ của cậu ta mà hưng sư động chúng(*) như vậy, lần này thành trò cười rồi.”
(*) Hưng sư động chúng: triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Không chờ Tô Hoài suy nghĩ nhiều, lại truyền đến tiếng kêu như giết heo của Kiều Niệm: “Tôi con mẹ nó lại không bảo các anh đến, là các anh tự đến… A… Anh Huy, tôi sai rồi…”
Tô Hoài cảm thấy chắc chắn chuyện này có liên quan nhau, chỉ là không rõ có liên quan thế nào.
Giống như muốn cho Tô Hoài một đáp án, Tô Nguyệt ướt nhẹp đi từ trong ngõ ra, bên cạnh cô ta còn có Lương Vân.
Bông tuyết còn bay trên trời, áo phao lông vũ trên người Tô Nguyệt như đóng băng, hai cánh tay ôm cả người không ngừng run rẩy, Lương Vân đỡ cô ta run cầm cập đi đến bên này.
Đối diện nhìn thấy Tô Hoài, hai người đồng thời sửng sốt một lúc, khoảng cách gần như vậy, Tô Hoài ngửi được một mùi vừa thối vừa chua, còn nhìn thấy lá rau trên mũ áo phao lông vũ của Tô Nguyệt.
Lý Nhược Ninh nhìn thấy hai người họ, chân mày cau lại, kéo Tô Hoài sang bên cạnh, nhưng không ngờ Tô Nguyệt và Lương Vân giống như thấy quỷ, cuống cuồng vòng qua hai người rồi chạy mất.
Lý Nhược Ninh: “… Hai người này đổi tính rồi à?”
Tô Hoài nghĩ đến trước đó đột nhiên nhận được cuộc gọi của Hoắc Văn Hứa cùng với nhóm người vừa gặp, đại khái có thể đoán nguyên nhân hậu quả, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Sau khi tạm biệt Lý Nhược Ninh, Tô Hoài quay lại quán mì sợi chờ Kiều Niệm ở chỗ không xa.
Kiều Niệm bị Hòa Minh Huy đè trên bàn xử lý mạnh bạo một trận, bên này cuộc gọi của Mạnh Trản đã được kết nối, còn công khai mở loa ngoài.
Trong giọng nói của Hoắc Văn Hứa mang theo chút ngái ngủ, giống như mới tỉnh dậy từ trong mộng.
“Cậu có bệnh à?” Giọng điệu Hoắc Văn Hứa khó chịu.
“À, quên nơi đó của cậu là rạng sáng, làm phiền cậu nghỉ ngơi, ngại quá.” Mạnh Trản vắt hai chân trên ghế rồi khoa trương nói.
“Có việc thì mau nói, không có thì cút.” Hoắc Văn Hứa tức giận nói.
“Ai ôi, tính khí còn khá nóng.” Mạnh Trản cười nhạo một tiếng, “Cậu chủ lớn họ Hoắc đúng là lớn mặt, dạy dỗ một con nhóc thôi mà hưng sư động chúng mười mấy người, cũng không ngại ghê gớm.”
“Cái gì?” Hoắc Văn Hứa tỉnh táo hơn, thanh âm mang theo mấy phần nghi ngờ.
Mạnh Trản càng vui thích cười nói: “Hiện tại tất cả mọi người đều biết chiến công hiển hách của cậu chủ lớn họ Hoắc rồi, giận dữ vì hồng nhan, nghe xem, cảm động tâm can biết bao.”
“Anh là ai…” Kiều Niệm không nhịn được ồn ào, “Có liên quan đến anh sao?”
Mạnh Trản rảnh rỗi nhìn sang, nhàn nhạt nói: “Người xem náo nhiệt bình thường, sao, cậu có ý kiến gì?”
Không chờ Kiều Niệm nói chuyện, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Hoắc Văn Hứa: “Kiều Niệm.”
“Đại ca, tôi ở đây.” Kiều Niệm nhào đến, “Thật sự không đổ lỗi cho tôi được, là anh Huy đột nhiên dẫn người xuất hiện…”
“Trước đó gọi điện thoại cho em vì sao không nghe máy?”
Nhìn thấy Kiều Niệm sử dụng chữ “trả thù”, Hoắc Văn Hứa lập tức gọi điện thoại cho Kiều Niệm, nhưng Kiều Niệm không nghe máy, Hoắc Văn Hứa sợ xảy ra chuyện nên mới bảo Hòa Minh Huy đi xem một chút, thuận tiện tìm hiểu rốt cuộc Tô Hoài đã xảy ra chuyện gì.
Hòa Minh Huy làm việc anh vẫn yên tâm, cho nên sau khi thông báo cho anh ấy thì không để trong lòng, gọi điện thoại cho Tô Hoài xong bèn đi tắm rồi ngủ.
“Lúc ấy tôi đang bận làm nước bẩn, Tô Nguyệt kia hất nước lên người chị dâu nhỏ, tôi đây không phải định gậy ông đập lưng ông à, nào biết anh Huy đột nhiên dẫn người đến…” Kiều Niệm vô cùng oán giận với lần này, rõ ràng là cơ hội lập công rất tốt, nhưng cuối cùng thành ra cậu ấy bị mắng, cậu ấy có thể tìm ai nói phải trái đây?
Bên kia dừng lại hồi lâu, dường như không nói nên lời.
Cho đến khi nụ cười của Mạnh Trản vang lên: “Cũng không phải chuyện gì lớn, truyền ra thì chỉ biết nói cậu chủ lớn họ Hoắc là một người si tình, sẽ không nói cậu ỷ thế hiếp người.”
Mạnh Trản nhân cơ hội hết sức châm chọc, Hoắc Văn Hứa trầm mặc nghe, đột nhiên hỏi: “Nghe nói ba cậu thả chó đuổi cậu?”
Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh, mọi người nhìn Mạnh Trản, tất cả trong mắt đều là ngọn lửa hóng hớt hừng hực.
Tiếp xúc với tầm mắt của mọi người, ánh mắt Mạnh Trản nguy hiểm híp lại, giọng điệu không thân thiện nói: “Làm sao cậu biết? Sao ở đâu cũng có cậu thế?”
Hoắc Văn Hứa có vẻ đã hoàn toàn tỉnh táo, lười biếng nói: “Đúng lúc nghe nói thôi, còn nghe nói cậu bị chó ngao Tây Tạng bổ nhào từ phía sau, không biết thân thể có ổn không, không thể tự mình đi thăm hỏi, mong rộng lượng… bỏ qua nhé.” Một chữ “Nhé” cố ý kéo dài, ý giễu cợt tương đối đủ.
“Rộng lượng ông già cậu.” Mạnh Trản tức giận cúp máy, biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng vô tình, nếu như Hoắc Văn Hứa ở trước mắt, chắc chắn anh ta sẽ không chút do dự giết chết anh.
Hòa Minh Huy cong môi: “Bị chó đuổi? Muốn xem náo nhiệt thật đấy.”
Mạnh Trản đóng sầm cửa mà rời đi thì nhìn thấy Tô Hoài đứng ở con đường đối diện.
Hơi suy nghĩ một chút, Mạnh Trản chuyển bước chân, đi tới trước mặt Tô Hoài.
Tô Hoài nhìn anh ta, khó hiểu có chút bất an, vô thức lùi một bước.
Mạnh Trản giống như không nhìn thấy động tác của cô, lấy thuốc lá ra châm một điếu, chậm rãi hít một hơi, mới lười biếng hỏi: “Cô với Hoắc Văn Hứa là ai theo đuổi ai?”
Tô Hoài nhìn anh ta, cô không quên lời Hoắc Văn Hứa đã nói, thời khắc mấu chốt có thể tìm Mạnh Trản, lúc không mấu chốt thì Mạnh Trản là nguy hiểm nhất.
“Ừm…” Tô Hoài thành khẩn hỏi anh ta, “Anh nghĩ Hoắc Văn Hứa theo đuổi tôi, hay là tôi theo đuổi Hoắc Văn Hứa?”
Mạnh Trản sửng sốt một lúc, nhìn cô như nhìn động vật quý hiếm, sau đó cười: “Loại chuyện này, tôi nghĩ thế nào là có thể như thế đó sao?”
Tô Hoài lắc đầu: “Vậy cũng không phải.”
“Cho nên là ai theo đuổi ai?” Mạnh Trản lại hỏi.
Tô Hoài suy nghĩ trong chốc lát, hơi nghiêng đầu, chậm rãi nhưng vô cùng chân thành nói: “Chuyện này có liên quan đến anh sao?”
Mạnh Trản bị chọc tức mà bỏ đi.
Tô Hoài nhìn bóng lưng của Mạnh Trản, có chút thấp thỏm, sợ bản thân gây phiền phức cho Hoắc Văn Hứa. Vừa rồi cô thật sự chỉ là đơn thuần đặt câu hỏi, nếu như Mạnh Trản nói thêm câu “Có liên quan”, Tô Hoài sẽ lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Văn Hứa rồi để Hoắc Văn Hứa tự mình nói với anh ta.
Tô Hoài thầm thở ra một hơi, đáng tiếc, thiếu một cơ hội quang minh chính đại gọi điện thoại cho Hoắc Văn Hứa rồi.
Qua mấy mươi phút nữa Kiều Niệm mới ra khỏi quán, vừa bước ra đã bị Tô Hoài chặn lại.
Từ trong miệng Kiều Niệm, Tô Hoài cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày gần đây Kiều Niệm nghe bạn học nữ trong lớp nói tới ngày đó Tô Hoài bị người ta hất nước. Vừa nghe đã tức giận, nổi giận đùng đùng chặn người ta trong ngõ Trạng Nguyên, còn cố ý gửi tin nhắn khoe công lao với Hoắc Văn Hứa, chỉ là chuyện còn chưa làm, thì bị Hòa Minh Huy dẫn một đám người làm hỏng.
Sau khi Hòa Minh Huy biết nguyên nhân thì rất cạn lời, vẫn dựa theo kế hoạch lúc trước của Kiều Niệm hắt một thùng nước bẩn lên người Tô Nguyệt.
Dù sao một đám con trai bọn họ cũng không thể đánh một cô gái.
Còn về Mạnh Trản, không hiểu anh ta biết tin tức từ chỗ nào, chỉ đơn thuần là đến xem náo nhiệt.
Tô Hoài: “…” Tô Hoài cũng không biết nên biểu đạt tâm trạng của bản thân như thế nào, rất… Phức tạp.
Dĩ nhiên nhiều hơn vẫn là cảm động.
Về đến nhà, Tô Hoài tính chênh lệch thời gian, chờ buổi tối mười giờ hơn thì gửi tin nhắn cho Hoắc Văn Hứa: Cảm ơn, anh lại giúp tôi một lần nữa.
Nửa tiếng sau, Tô Hoài nhận được hồi âm của Hoắc Văn Hứa: Cảm ơn xong thì nên khóc rồi, một hai ba, bắt đầu đi.
Tô Hoài rất cạn lời, cô không biết vì sao Hoắc Văn Hứa cố chấp với chuyện bản thân khóc như vậy, đến mức mỗi lần hai người liên lạc thì đều phải nói một lần.
Mặc dù nghi ngờ Hoắc Văn Hứa không bình thường, nhưng Tô Hoài vẫn nghiêm túc nhắn lại: Không khóc.
Vì thế Tô Hoài tìm lại túi khăn giấy kia, chụp hình gửi cho Hoắc Văn Hứa.
Hoắc Văn Hứa có lẽ không nói nên lời, gửi dấu chấm qua.
Tô Hoài: Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh.
Hoắc Văn Hứa: Không dám nhận báo đáp, tổn thọ. Lại mời tôi ăn cơm đi.
Trong lòng Tô Hoài dâng lên chút vui mừng, lập tức cầm giấy bút nghiêm túc viết giấy nợ, sau đó chụp hình gửi sang.
Hoắc Văn Hứa nhìn ảnh, bị sự nghiêm túc này của cô gái chọc cười.
Ông Hoắc nhìn thấy khóe miệng của cháu trai cong lên, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vui sao?”
Hoắc Văn Hứa tắt điện thoại di động, thu lại nụ cười, thờ ơ nói: “Không có gì, có người muốn mời ăn cơm thôi ạ.”
Ông Hoắc “Ồ” một tiếng, nói: “Vậy con đi đi, không cần ăn trưa với ông.”
“Không sao ạ.” Hoắc Văn Hứa lười biếng nói, “Hẹn mấy năm sau, không ảnh hưởng việc ăn trưa cùng ông.”