Chìm Trong Nồng Cháy - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
62


Chìm Trong Nồng Cháy


Chương 21


Vì bất ngờ không kịp đề phòng, Tô Hoài sửng sốt một lúc.

Trái lại Isa phản ứng rất nhanh, lập tức vẫy tay lên tiếng chào hỏi Tô Hoài trong ống kính, sau đó nói bằng tiếng Pháp: “Chào cô, tôi tên Isa, là bạn gái ở bên này của Hoắc, cô là ai?”

Nghe thấy Isa dùng tiếng Pháp nói chuyện, Hoắc Văn Hứa hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng, thấy Tô Hoài trong màn hình nghiêm túc trả lời bằng tiếng Pháp: “Chào cô, tôi là bạn gái mà Hoắc Văn Hứa chính miệng thừa nhận, rất vui được quen biết cô.”

Hoắc Văn Hứa ngoài ý muốn nhướng mày.

Giọng nói của cô gái nhỏ trong trẻo, nói tiếng Pháp nhẹ nhàng chậm rãi, trái lại có một phong vị khác.

Vả lại đầu óc còn phản ứng khá nhanh.

???

Isa buồn bực, cô ta không nghĩ tới cô gái nhỏ để mặt mộc mà cũng xinh đẹp một cách quá đáng như thế, đã vậy còn biết nói tiếng Pháp, cũng không hiểu ý tứ cô ta muốn nói.

“Hoắc Văn Hứa.” Tô Hoài gọi anh một tiếng, Hoắc Văn Hứa lập tức đáp một tiếng, “Sao thế?”

Ánh mắt Tô Hoài rơi trên khuôn mặt anh, trên gương mặt là vẻ bình tĩnh, lại dùng tiếng Pháp hỏi anh, “Có nhiều người tự xưng là bạn gái của anh không?”

Bàn tay Hoắc Văn Hứa chống cằm, giả vờ suy tính mấy giây, sau đó nhún vai, cũng dùng tiếng Pháp nói: “Không nhiều, cũng chỉ hơn mười người thôi.”

Sau đó, Hoắc Văn Hứa lại bổ sung một câu: “Nhưng từ đầu đến cuối bạn gái mà anh thừa nhận chỉ có một mình em thôi.”

Mặc dù biết lời Hoắc Văn Hứa nói đều là giả, nhưng Tô Hoài vẫn không chịu thua kém đỏ mặt.

Đè xuống nhịp tim khó khống chế trong lòng, Tô Hoài mấp máy môi, ho nhẹ một tiếng: “À, vậy anh ngoan một chút, đừng tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Lông mày của Hoắc Văn Hứa đã nhướng cao đến mức không thể nâng lên được nữa, năm đó cô gái nhỏ sợ sệt kéo vạt áo anh thật sự là… Nói một tiếng làm ai nấy đều kinh ngạc.

Sắc mặt của Isa rất khó coi, Hoắc Văn Hứa nhún vai, sử dụng tiếng Trung nói: “Cậu thấy đấy, bạn gái tôi không cho phép rồi, xin lỗi.”

Chờ đóa hoa đào Isa đi xa, lúc này Hoắc Văn Hứa mới nhìn Tô Hoài, chậc một tiếng: “Em vậy mà biết tiếng Pháp à?”

“Không biết.” Tô Hoài lắc đầu một cái, “Chỉ là xem mấy bộ phim điện ảnh tiếng Pháp, vả lại cuộc trò chuyện vừa rồi rất đơn giản, cho nên học vẹt thôi.”

Hoắc Văn Hứa có chút bất ngờ: “Vậy thiên phú ngôn ngữ của em còn không tồi, nói rất chuẩn.”

“Thật sao?” Tô Hoài được anh khen ngợi thì có chút vui vẻ, nhưng cũng không đắc ý vênh váo, dù sao cô vẫn rõ ràng khả năng của bản thân bao nhiêu.

“Thật ra thì tôi cảm thấy tiếng Pháp có chút khó học, hơn nữa…” Tô Hoài thật nhanh nhìn anh, “Nghe nhiều rồi thì cảm giác không dễ nghe lắm…”

Hoắc Văn Hứa vui thích cười thành tiếng: “Quả thật là vậy.”

Sau đó Hoắc Văn Hứa nói một câu với Tô Hoài, Tô Hoài mở to mắt, không phải tiếng Trung, không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Pháp.

Trước kia Tô Hoài có lẽ không biết, nhưng trong quá trình cô học tiếng Pháp cũng tiếp xúc với nhiều loại ngôn ngữ của những quốc gia khác, cho nên có thể nghe ra Hoắc Văn Hứa vừa rồi nói là tiếng Ý, nhưng nghĩa của nó thì cô không biết.

Tô Hoài không nhịn được bĩu môi, tại sao anh lại biết nhiều như vậy chứ? Cô rốt cuộc phải học bao nhiêu thì mới có thể theo kịp bước chân của anh?

“Có phải cái này dễ nghe hơn tiếng Pháp không?” Hoắc Văn Hứa hỏi cô.

Tô Hoài gật đầu, được rồi, cô sẽ học.

Kiều Niệm ở bên cạnh chờ hồi lâu, cũng không nghe thấy Hoắc Văn Hứa nói trọng tâm, hai người còn đang trò chuyện, thật sự là quá không coi cậu ấy ra gì rồi.

“Đại ca, anh quên tôi rồi ư?” Kiều Niệm dùng sức chen vào ống kính.

Nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Niệm, Hoắc Văn Hứa lập tức thu lại nụ cười ngay khóe môi, nhàn nhạt nói: “Tôi phải vào lớp rồi, cúp máy đây.”

Nhìn thấy cuộc gọi đã kết thúc, khuôn mặt Kiều Niệm chứa đầy vẻ ngơ ngác, đùa tôi à?

Tô Hoài nhìn cậu ấy, xách túi bánh trứng chiên của mình đi, lúc đi khóe miệng cong lên, cô… Rất vui vẻ, Hoắc Văn Hứa chính là bất ngờ ngày hôm nay dành cho cô.

Giấc mộng của Kiều Niệm một phía tình nguyện từ từ thu liễm dưới mấy lần đả kích của Lý Nhược Ninh, bởi vì bước vào năm lớp 12 quan trọng nhất nên không nhắc lại nữa.

Lớp 12 là một năm đau khổ, Tô Hoài từ bỏ việc làm thêm nghỉ hè và nghỉ đông của bản thân, một lòng học tập.

Có một ngày Kiều Niệm đột nhiên hỏi Tô Hoài: “Cậu nói Lý Nhược Ninh thích chim đại bàng oai phong là kiểu nào? Cậu cảm thấy tôi có thể trở thành chim đại bàng oai phong không?”

Tô Hoài kinh ngạc nhìn cậu ấy: “Cũng đã bao lâu rồi, cậu mới nghĩ đến hỏi vấn đề này à?”

Kiều Niệm trợn mắt với cô, sau đó thở dài, hai chân duỗi thẳng, hai tay chống trên khán đài, nhìn mấy thiếu niên nhiệt huyết trong sân trường đánh bóng, chậm rãi nói: “Tôi từng cảm thấy bản thân rất lợi hại, dù sao thì tôi có thể thi vào trường trung học tốt nhất toàn thành phố, lớp tăng cường tốt nhất trong trường trung học tốt nhất, ba mẹ tôi luôn lấy chuyện này làm tự hào, hàng xóm nhìn thấy tôi cũng sẽ khen ngợi, cho nên bản thân tôi cũng cảm thấy mình rất lợi hại.”

“Nhưng kể từ khi cậu nói về chim đại bàng oai phong, tôi bắt đầu quay về suy ngẫm, đột nhiên phát hiện người giỏi còn có người giỏi hơn, tôi chưa từng tiếp xúc với người khác nên không biết, người gần nhất chính là đại ca, tôi và anh ấy… Khác nhau một trời một vực, nếu như Lý Nhược Ninh nói chim đại bàng oai phong là giống như anh ấy, vậy thì tôi coi như bó tay rồi.”

“Hơn nữa…” Kiều Niệm phiền muộn nói, “Thành tích học tập của Lý Nhược Ninh tốt hơn tôi, tôi thậm chí còn không thể sánh với cô ấy, sao mà tôi làm chim đại bàng oai phong được?”

Tô Hoài suy nghĩ một lúc, an ủi cậu ấy: “Cậu cũng không cần… Tự coi thường bản thân như vậy.”

Kiều Niệm hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Cậu ở bên đại ca tôi, có cảm thấy tự ti không?”

Vấn đề này không cần suy nghĩ, tất nhiên là có rồi.

Tô Hoài gật đầu một cái.

“Nhưng…” Giọng điệu Tô Hoài dịu dàng, nhưng kiên định, “Từng chút từng chút tiến bộ hơn, khoảng cách sẽ ngắn đi một chút…” Cô cũng không xác định rõ được, dù sao thì anh đứng ở chỗ quá cao rồi.

Nhưng cô đã từng mất đi mọi thứ, cận kề cái chết, cho nên cô không muốn nhiều, nhưng chỉ cần là điều cô mong muốn, cô sẽ dốc hết toàn lực.

Hai người ngồi trên khán đài, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dồn hết tâm trí lo lắng cho chuyện thi đại học.

Kỳ thi tuyển sinh đại học là bước đầu tiên bọn họ theo đuổi chim đại bàng oai phong mà bay lên trời.

*

Buổi tối một ngày trước kỳ thi đại học, trường học vẫn tổ chức tự học buổi tối, các bạn học đều rất hưng phấn, người có thể đọc sách tiếp thu kiến thức rất ít.

Kiều Niệm chọc chọc bả vai Lý Nhược Ninh, Lý Nhược Ninh quay đầu lãnh đạm nhìn cậu ấy.

Kiều Niệm nhướng mày với cô ấy: “Cậu muốn thi trường đại học nào?”

“Cậu không thi trường nào thì tôi thi trường đó.” Lý Nhược Ninh nói.

Kiều Niệm: “…” Đáng đời, ai bảo cậu ấy hỏi.

Kiều Niệm lại hỏi Tô Hoài: “Cậu muốn thi trường nào?”

“Chưa nghĩ ra.” Tô Hoài lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến Hoắc Văn Hứa sẽ còn về nước không?

Lỡ như anh không về nước thì sao?

Suy nghĩ này khiến cho Tô Hoài đột nhiên hoảng sợ.

Nhưng chưa được mấy phút, Tô Hoài lại bình tĩnh, không sao, chỉ cần ở trong cùng một quả địa cầu, khoảng cách không bao giờ là vấn đề.

Cô có thể học tiếng Pháp, tiếng Ý, cũng có thể học tiếng Bồ Đào Nha, còn có thể học tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Thái…

Buổi tự học được nghỉ sớm hơn một tiết, Tô Hoài vừa vào cửa nhà thì điện thoại di động vang lên.

Nhìn thấy cuộc gọi đến hiển thị, Tô Hoài sửng sốt một lúc, ngón tay theo bản năng bấm nút trả lời, nhưng lại rất nhanh nắm chặt ngón tay.

Một giây kế tiếp, Tô Hoài nhắm hai mắt, bất chấp cúp máy.

Bên này Hoắc Văn Hứa nhìn điện thoại di động nhướng mày, đây là do người bên kia cúp máy.

Nhưng anh canh thời gian gọi tới, giờ này chắc hẳn vừa tan học tiết tự học buổi tối rồi chứ?

Hoắc Văn Hứa gọi lại cho cô, cũng bị cúp giống như vậy.

Theo lý mà nói, Tô Hoài sẽ không vô duyên vô cớ cúp điện thoại của anh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hoắc Văn Hứa đang định gọi cho Kiều Niệm thì nghe thấy WeChat vang một tiếng, Tô Hoài gửi tin nhắn đến.

Tô Hoài: Anh có chuyện gì không?

Hoắc Văn Hứa tức giận rồi, không nhận điện thoại của anh ngược lại còn hỏi anh có chuyện gì, hiện tại lá gan của cô gái nhỏ đúng là rất lớn.

Hoắc Văn Hứa: Ngày mai thi đại học, muốn cổ vũ em, sao em không nghe điện thoại, tôi đắc tội em à?

Tô Hoài lập tức nhắn lại: Không không không không không không không…

Tô Hoài: Ngày mai tôi phải thi, muốn ngủ sớm một chút, không muốn phân tâm, anh đừng tức giận.

Hoắc Văn Hứa cong môi, đánh chữ nói: Tôi không tức giận, hiểu rồi, ngày mai thi thật tốt.

Hoắc Văn Hứa: Cô gái nhỏ, tiền đồ như gấm.

Nhìn cuộc trò chuyện trên màn hình, Tô Hoài hít một hơi thật sâu, sau đó dứt khoát tắt màn hình.

Cô không phải là không muốn nghe cuộc gọi của Hoắc Văn Hứa, nhưng ảnh hưởng của Hoắc Văn Hứa đối với cô quả thực quá lớn. Ba năm qua, bọn họ chỉ gọi điện một lần, gọi video một lần, tán gẫu lẻ tẻ vài lần, có trời mới biết cô có bao nhiêu mong muốn nghe thấy giọng nói của anh, muốn cùng anh trò chuyện cỡ nào.

Cho nên nếu hôm nay trả lời cuộc gọi của anh, nghe thấy giọng nói của anh, có lẽ cô sẽ cả đêm mất ngủ như mấy lần trước.

Tô Hoài suy nghĩ một chút, cẩn thận đánh mấy chữ: Chờ thi đại học xong rồi, tôi gọi lại cho anh được không?

Hoắc Văn Hứa gửi tin nhắn thoại đến.

Ngón tay trắng nõn của Tô Hoài dừng ở đó ba giây, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, khiêm tốn gửi tin nhắn cho Hoắc Văn Hứa: Điện thoại di động của tôi hỏng rồi, không nghe được âm thanh, anh có thể nhắn chữ không?

Hoắc Văn Hứa: Tôi nói được. Chờ điện thoại của em.

Tô Hoài cười, gửi cho anh một sticker “Vâng vâng vâng”.

Lấy được câu trả lời khẳng định của Hoắc Văn Hứa, Tô Hoài tắm nước nóng xong thì tựa vào đầu giường đọc sách, trong tay nắm con sao biển Patrick ban đầu Hoắc Văn Hứa cho cô rồi chậm rãi xoa nắn.

Sau khi hoàn toàn bình tĩnh, Tô Hoài vứt bỏ sách vở lên giường, trùm chăn đi vào mộng đẹp.

Ba ngày thi đại học rất nhanh kết thúc, khi các bạn học bận bịu nhảy cẫng hoan hô điên cuồng chúc mừng, Tô Hoài chạy chậm về nhà, lập tức lấy điện thoại ra rồi bấm vào tin nhắn thoại kia, sau đó áp điện thoại di động vào gần lỗ tai.

Giọng nói hơi khàn khàn của Hoắc Văn Hứa xuyên qua vành tai: Được, anh trai chờ điện thoại của em.

Anh trai…

Tô Hoài không nhịn được cắn môi, anh trai cái gì, chiếm tiện nghi của cô.

Chuông cửa vang lên, Tô Hoài nhìn từ mắt mèo, là người giao hàng.

Tô Hoài mở cửa.

“Có phải là khách hàng có đuôi 8866 không?”

8866?

Hoắc Văn Hứa?

Tô Hoài quay lại bên trong căn phòng, mở túi giấy ra, phát hiện bên trong là một chiếc điện thoại di động mới tinh, còn là mẫu mới nhất.

Tô Hoài lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Văn Hứa.

Rất nhanh trong điện thoại di động truyền đến giọng nói lười biếng của Hoắc Văn Hứa: “Thi xong rồi?”

“Ừm, thi xong rồi.”

“Thi thế nào?” Hoắc Văn Hứa lại hỏi.

Tô Hoài suy nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy thi không tồi, phát huy ổn định.”

“Ồ, cô gái nhỏ còn khá tự tin.” Hoắc Văn Hứa chậc một tiếng, “Không nhìn ra đấy.”

Tô Hoài ôm SpongeBob trên ghế sô pha, hừ nhẹ một tiếng: “Trước giờ tôi thi đều không toang.”

Hoắc Văn Hứa cười một tiếng: “Được, tin em, vậy đã nghĩ xong muốn thi trường học nào, chuyên ngành nào chưa?”

“Ừm… Coi như là nghĩ xong rồi.”

Hoắc Văn Hứa chờ đợi nửa câu sau, nhưng cô gái nhỏ lại không nói chuyện.

Được rồi, xem ra không muốn nói, thôi vậy, không hỏi nữa.

Tô Hoài chớp mắt, nhẹ nhàng hít một hơi, giống như vô tình hỏi anh: “Vậy anh thì sao, anh học xong có quay về không?”

“Dĩ nhiên rồi.” Hoắc Văn Hứa ngồi dậy tựa vào giường, giọng điệu lười biếng, “Nước ngoài không có gì hay, ngay cả bánh mochi nhân đậu cũng không có để ăn.”

“Vậy sau khi quay về anh có muốn đổi thành phố phát triển không?” Tiếp theo Tô Hoài lại hỏi, bởi vì căng thẳng, ngay cả bánh mochi nhân đậu trong lời nói của anh cũng bị phớt lờ.

Không nhìn thấy mặt chỉ nghe thấy giọng nói, cho nên cho dù là giả vờ bình tĩnh cũng không cách nào che giấu một chút run rẩy trong hơi thở.

Hoắc Văn Hứa chống một tay lên trán, dùng ba giây suy nghĩ xem sự run rẩy này từ đâu mà có, không hiểu được, bèn dứt khoát mặc kệ, trả lời vấn đề của cô: “Không đâu.”

Tô Hoài lấy được tin tức mong muốn, cơ thể cũng thả lỏng, lặng lẽ thở phào.

“Đúng rồi, tại sao anh lại mua điện thoại di động cho tôi?” Thừa dịp Hoắc Văn Hứa không phát hiện suy nghĩ nhỏ của cô, Tô Hoài vội nói sang chuyện khác.

“Không phải em nói điện thoại di động không nghe được âm thanh ư?”

Tô Hoài: “…” Tiêu rồi, nói dối quá lố rồi.

“Không cần đâu, điện thoại di động của tôi đã ổn rồi.” Tô Hoài vội vàng nói, “Anh mua ở cửa hàng nào, tôi đi trả lại.”

“Không cần trả lại.” Hoắc Văn Hứa cà lơ phất phơ nói, “Gọi một tiếng anh trai đi, xem như anh trai tặng quà tốt nghiệp cho em.”

“…” Tô Hoài bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Không gọi anh trai, cũng không muốn quà tốt nghiệp, quá đắt rồi.”

Cô gái nhỏ còn khá bướng bỉnh nhỉ.

“Như vậy đi, em cũng tặng tôi một món quà, thế nào?”

“Chẳng có gì đặc biệt.” Tô Hoài lại không ngốc, “Tôi không mua nổi thứ đắt tiền như vậy.”

Hoắc Văn Hứa: “…” Tốt nghiệp cấp hai và tốt nghiệp cấp ba đúng là không giống nhau, không lừa được nữa.

“Vậy viết giấy nợ đi.” Hoắc Văn Hứa lại nói.

Tô Hoài thở dài, xem ra Hoắc Văn Hứa quyết tâm muốn tặng cô món quà tốt nghiệp này.

Tô Hoài tìm giấy bút, vừa viết vừa nhỏ giọng thì thầm: “Tôi vừa tốt nghiệp thì nợ một món quà kếch xù, tôi phải làm bao nhiêu thì mới mua được đây.”

Hoắc Văn Hứa nghe cô nói nhỏ, bị chọc cười: “Cô gái nhỏ này, quà đắt tiền hay không là do tấm lòng, không cần cứ phải là trao đổi ngang nhau, hiểu chưa?”

“Chưa hiểu.” Tô Hoài cảm thấy quà chính là phải trao đổi ngang bằng nhau, nếu không một bên sẽ thường xuyên bị thiếu nợ, sẽ xảy ra vấn đề.

“Vậy à.” Hoắc Văn Hứa nhướng mày, “Vậy theo ý nghĩ này của em, tôi cứu em một mạng, em phải lấy thân báo đáp sao?”

Tô Hoài tạm ngừng đầu bút, chỉ trong nháy mắt một câu nói vọt tới cổ họng: Còn có chuyện tốt như vậy ư?

Có lẽ bầu không khí cuộc gọi hôm nay của hai người quá mức thong thả, cộng thêm Hoắc Văn Hứa đùa giỡn trước, Tô Hoài không câu nệ như vậy, cũng phản bác anh: “Anh lúc ấy còn nói tôi cũng cứu anh, vậy anh chẳng phải là cũng…”

“Lấy thân báo đáp lẫn nhau?” Hoắc Văn Hứa bị cô chọc cười, tự mình cười một lát, sau đó mới nói, “Cô gái nhỏ, đúng là không ăn một chút thua thiệt nào cả, được rồi, tôi phải ngủ bù đây.”

Lúc này Tô Hoài mới giật mình, hiện tại nơi đó của anh chắc hẳn là rạng sáng bốn năm giờ, bản thân nhận được điện thoại di động thì quá mức khiếp sợ, nên đã bỏ qua vấn đề chênh lệch múi giờ.

Tô Hoài viết giấy nợ xong, muốn chụp hình gửi cho Hoắc Văn Hứa, nhưng lại nghĩ, nếu cô không gửi, sau này nhìn thấy Hoắc Văn Hứa có thể mặt dày mày dạn “lấy thân báo đáp” không?

“Tô Hoài, người cần có sĩ diện, cây cần có vỏ.” Tô Hoài lẩm bẩm vài câu, sau đó gửi giấy nợ đi.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN