Chìm Trong Nồng Cháy - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Chìm Trong Nồng Cháy


Chương 24


Cô gái mặc áo hoodie màu trắng, quần jean xanh, giày thể thao trắng, cột tóc đuôi ngựa, cách ăn mặc rất nhẹ nhàng thoải mái, có lẽ bởi vì chạy quá nhanh mà trán hơi ướt.

Cho dù năm năm không gặp nhau, Hoắc Văn Hứa vẫn nhận ra người trước mặt trong nháy mắt.

“Sao em ở đây?” Hoắc Văn Hứa dựa vào ghế, đưa chân dài thẳng tắp, chỉ mặc một bên ống tay của áo khoác màu xanh đậm đội cứu hộ, nửa bên khác khoác trên vai, sắc mặt nhợt nhạt.

Tô Hoài nhìn thoáng qua anh, xác nhận anh không có gì đáng ngại mới đi tới trước mặt bác sĩ, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ, cho tôi tờ đơn, tôi dẫn anh ấy đi kiểm tra.”

“Được, có người nhà là được.” Bác sĩ lập tức giao tờ đơn cho Tô Hoài, còn dặn dò cô, “Đẩy xe lăn sẽ an toàn hơn.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

“Không cần xe lăn, tôi có thể đi được.” Hoắc Văn Hứa khoanh tay đứng lên, Tô Hoài đi qua đỡ lấy cánh tay của anh.

“Không cần đỡ, tôi không sao, đi được nhảy được.”

Tô Hoài không nói chuyện, hai người ra khỏi phòng làm việc, Tô Hoài chỉ vào ghế nghỉ ngơi ở một bên rồi nói với anh: “Anh ngồi ở đây trước đã, tôi đi mượn một cái xe lăn.”

Hoắc Văn Hứa bất đắc dĩ: “Tôi nói rồi, không cần xe lăn, em chỗ nào nhìn thấy tôi không thể tự đi?”

Tô Hoài vốn nóng lòng, nhìn thấy anh không phối hợp như thế thì càng gấp gáp hơn, xụ mặt ngẩng đầu nhìn anh, chân mày thanh tú nhíu chặt: “Bác sĩ nói sợ có nội thương, anh chuyên nghiệp hay bác sĩ chuyên nghiệp? Anh ngồi đàng hoàng ở chỗ này chờ tôi, tôi đi mượn xe lăn.”

Hoắc Văn Hứa: “…”

Sao vừa mới gặp mặt ngay cả chào hỏi cũng không có mà đã bị giáo huấn rồi?

Tô Hoài rất nhanh đã đẩy một chiếc xe lăn trở lại, dừng ở bên cạnh Hoắc Văn Hứa: “Lên đây đi.”

Hoắc Văn Hứa mở to mắt, liếc nhìn lướt qua xe lăn, sau đó đứng lên đi về phía trước.

Còn trẻ tuổi mà đã ngồi xe lăn? Không đủ mất mặt.

Tô Hoài nhíu mày, không nhịn được ở sau lưng anh nói: “Hoắc Văn Hứa, anh thật ngây thơ.”

Giờ đã là lúc nào rồi, anh còn ở chỗ này giận dỗi không chịu ngồi xe lăn.

Người trước mặt dừng bước chân, chậm rãi xoay người nhìn sang, chân mày nâng lên: “Cô nhóc, em nói gì? Em lặp lại lần nữa xem?” Năm năm không gặp, lá gan của cô gái nhỏ dường như lớn hơn rất nhiều.

Tô Hoài đối diện ánh mắt sắc bén của anh, có chút chột dạ, nhưng… Chuyện này cô không sai, có sai cũng là Hoắc Văn Hứa.

Sao người này tuổi tác càng lớn thì càng không nói đạo lý thế?

“Có ngồi không?” Tô Hoài đẩy xe lăn về phía trước.

“Tôi không ngồi thì em định thế nào?” Hoắc Văn Hứa dựa vào tường, dáng vẻ dầu muối không ăn.

Ở trong từ điển của Hoắc Văn Hứa chưa từng có hai chữ thỏa hiệp, ngồi xe lăn, đến tám mươi tuổi cũng không có khả năng.

Tô Hoài nhìn chằm chằm anh, nhìn đến khi vành mắt đỏ lên, sau đó bắt đầu rơi nước mắt.

“…” Hoắc Văn Hứa lập tức xoay người ngồi vào xe lăn.

Tô Hoài lau nước mắt, hơi cúi người đẩy xe lăn, giọng nói bình tĩnh: “Đi lên tầng một chụp CT trước, anh có chóng mặt không?” Cô vừa nghe bác sĩ nói não anh có thể bị chấn động.

“Chóng mặt.” Hoắc Văn Hứa tựa đầu vào xe lăn, lười biếng nói, “Bị nước mắt của em làm cho chóng mặt.”

Hoắc Văn Hứa nói xong thì lấy ra một gói khăn giấy bị ngâm nước từ trong túi quần, đưa ra sau: “Năm đó tôi đi có phải nên mua cho em một thùng khăn giấy không? Một gói khăn giấy hẳn là không đủ cho em dùng nhỉ?”

Tô Hoài bĩu môi, người này thật ghi thù.

Không nghe thấy người phía sau nói chuyện, Hoắc Văn Hứa liếc nhìn cô, hình như cô gái nhỏ thay đổi rất nhiều, đã không còn là cô nhóc rụt rè kéo quần áo anh nữa.

Nhưng nước mắt nói đến là đến, một chút cũng không đổi.

Làm kiểm tra xong, kết quả còn chưa có, Hoắc Văn Hứa đã vào nhà vệ sinh nôn long trời lở đất.

Chắc chắn là não bị chấn động rồi.

Tô Hoài không nhịn được nói: “Nếu không phải tôi đẩy anh, anh vừa nãy có lẽ đã vừa đi vừa nôn rồi.”

Hoắc Văn Hứa chóng mặt đến nổ đom đóm mắt vẫn lễ phép nói: “Vậy tôi cảm ơn em.”

Tô Hoài nhìn anh, lặng lẽ đưa tay nắm lấy ống tay áo buông xuống ở bên người anh.

Giờ khắc này, Tô Hoài rốt cuộc cũng có một loại cảm giác chân thật, mới chậm chạp nhận ra sau năm năm, cô cuối cùng cũng gặp lại Hoắc Văn Hứa.

Đúng như bác sĩ suy đoán, ngoài cánh tay gãy xương, xương sườn phía bên phải cũng bị gãy, còn có chấn động não mức độ trung bình.

Vết thương không nhẹ, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, dưỡng thương thật tốt là được, bác sĩ đề nghị anh ở lại bệnh viện theo dõi hai ba ngày, sau đó tiêm thuốc kháng viêm hai ngày là có thể xuất viện.

Sau khi bó thạch cao cánh tay xong, Tô Hoài giúp anh làm thủ tục nhập viện, đưa anh vào phòng bệnh.

“Có cần gọi điện thoại cho nhà anh không…”

“Đừng.” Hoắc Văn Hứa khó chịu nhắm mắt lại xua tay, “Tôi về nước bọn họ cũng không biết, nếu biết tôi vừa quay về đã dày vò đến mức vào bệnh viện thì sẽ tức chết.”

“À.” Tô Hoài đắp chăn cho anh, “Vậy tôi đi mua một ít đồ dùng nằm viện trước, anh có muốn ăn gì không, tôi mua giúp anh.”

Hoắc Văn Hứa nhắm hai mắt, mò ví tiền từ trong túi quần ra rồi ném cho Tô Hoài: “Em xem mà làm đi, cảm ơn.”

“Không cần, tôi có tiền.” Tô Hoài nói.

Hoắc Văn Hứa mở mắt nhìn cô: “Sao, cần tôi viết giấy nợ à?”

“… Không cần.” Tô Hoài nắm chặt ví tiền của anh, “Vậy anh nghỉ ngơi trước đi, tôi rất nhanh sẽ quay về.”

Tô Hoài đi từ phòng bệnh ra, nhìn thấy Lý Nhược Ninh ở ngoài sảnh.

“A, Ninh Ninh, ngại quá, tớ quên mất cậu…” Tô Hoài chạy qua xin lỗi cô ấy.

Lý Nhược Ninh cũng không để trong lòng: “Nhìn bộ dáng này của cậu, chắc hẳn anh ấy không sao nhỉ?”

“Ừ, cánh tay bị gãy xương.” Tô Hoài cùng Lý Nhược Ninh đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Cần ở lại bệnh viện mấy ngày, tớ phải đi mua chút đồ dùng cho anh ấy.”

Lý Nhược Ninh đi với Tô Hoài đến siêu thị ngay cổng bệnh viện mua để một số đồ dùng nằm viện, sau đó Lý Nhược Ninh quay về trường học, Tô Hoài xách đồ quay về phòng bệnh.

Hoắc Văn Hứa đang nhắm hai mắt nằm trên giường gọi điện thoại: “Không sao, Tô Hoài đến rồi, có cô ấy chăm sóc tôi, các anh yên tâm đi.”

“Bảo Kiều Niệm im miệng, như khóc tang vậy, ông đây chưa chết.”

“Được rồi, các anh cũng cẩn thận, không cần lo cho tôi.”

Tô Hoài cầm bình giữ nhiệt mới mua đi lấy nước nóng, quay về thì Hoắc Văn Hứa gọi xong.

Tô Hoài rót một cốc nước nóng cho anh, lo lắng nói: “Thế nào, còn chỗ nào khó chịu không?”

Hoắc Văn Hứa nhận lấy nước, nhấp một ngụm rồi lắc đầu: “Vẫn chóng mặt.”

“Anh đừng lắc đầu, lắc nữa thì lại nôn.” Tô Hoài đè cánh tay của anh, do dự một chút, nhỏ giọng hỏi, “Anh quay về lâu chưa?” Nhìn bộ dạng này của anh, chắc hẳn đi tham gia cứu hộ rồi, nhưng cô không có một chút tin tức nào, Kiều Niệm cũng không nói với cô.

“Mới về chưa được một tuần, tôi về đúng lúc đi cứu hộ, nên đi luôn.” Hoắc Văn Hứa đưa cánh tay trái che mắt, “Đúng rồi, sao em biết tôi ở trong bệnh viện?”

“Anh Viên Phong gọi điện thoại bảo tôi tới.” Tô Hoài mím môi, “Nói anh ở trong bệnh viện, không ai chăm sóc.”

“Viên Phong… Anh trai?” Hoắc Văn Hứa dời cánh tay lên trên, ánh mắt nheo lại, “Còn khá lễ phép, thế này đi, đã lâu không gặp, Tô Hoài, gọi anh trai nghe đi.”

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN