Chính Là Em Chỉ Thích Anh - Chương 24: "Tôi nằm mơ, mơ thấy anh hôn tôi."
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Chính Là Em Chỉ Thích Anh


Chương 24: "Tôi nằm mơ, mơ thấy anh hôn tôi."


Edit: Xiao Mei

Hôm nay Lục Hành Chỉ trực ca đêm, vậy nên trước khi nhận được cuộc gọi của Ngô Uyển Thanh anh đang chuẩn bị tùy tiện làm chút đồ ăn rồi nghỉ ngơi, buổi tối lại đến bệnh viện.

Nhìn chằm chằm vào cuộc gọi cắt đứt thật lâu, Lục Hành Chỉ nhìn giao diện tin nhắn của mình với Tô Tinh Thần.

Tối hôm qua Tô Tinh Thần có nói một câu rằng hôm nay không thể đưa cơm cho anh, cũng không hỏi anh là làm ca sáng hay ca tối.

Lúc ấy Lục Hành Chỉ không hỏi nhiều chỉ thuận miệng ứng một câu “Được”, liền không có tiếp tục.

Anh ngước mắt nhìn thời gian, lúc này về có lẽ có thể vừa lúc đuổi kịp bữa trưa.

Lục Hành Chỉ xoa xoa ấn đường, không có suy nghĩ nhiều liền thay quần áo ra cửa, một người lái xe về nhà.

*

Ngô Uyển Thanh nhìn màn hình điện thoại mỉm cười, bà cũng không tin cái người không đi làm kia sẽ không trở về.

Khóe miệng dương dương đắc ý, Ngô Uyển Thanh đem điện thoại cất đi, tùy tay cầm chút đồ ăn vặt đặt trong xe mua sắm, lại hướng bên hai người Tô Tinh Thần bên kia đi đến.

“Mua xong hết chưa?”

Ngôn Tình cong khóe môi, liếc nhìn bà một cái, nhướng mày nói: “Mới vừa đi làm gì vậy?”

Hai người bà từ lần trước đi khám bệnh cho Tô Tinh Thần lúc sau xem như có liên lạc qua lại, cũng không có việc gì còn có thể nói chuyền vài lần.

Ngô Uyển Thanh cho bà một ánh mắt “cô hiểu mà”.

Hai người đối diện nhau cười.

Tô Tinh Thần còn ở bên kia chọn nguyên liệu, nghe vậy thuận miệng trở về câu: “Sắp xong rồi ạ.”

Ba người đi dạo ở siêu thị thật lâu, mới mua đủ nguyên liệu rồi đi về nhà.

Trong phòng bếp vô cùng náo nhiệt, sau khi Ngô Uyển Thanh nhìn thấy kĩ thuật thái rau của Tô Tinh Thần há to miệng khó có thể tin được nói: “Tinh Thần làm thế nào mà tay nghề cháu tốt như vậy? Chuyên môn học qua sao?”

Ngôn Tình ở một bên rửa rau, ghé mắt nhìn nói: “Học qua, chuyên môn tìm đầu bếp khách sạn dạy.”

Ngô Uyển Thanh chớp chớp mắt, vẫn cảm thấy không quá dám tin tưởng: “Như thế nào lại thích cái này vậy?”

Nghe vậy, Tô Tinh Thần cười cười, “Chính là thích ạ.”

Ngôn Tình ở một bên bổ sung: “Kỳ thật cũng không thể xem như thích. Lúc đầu ba con bé bận, trong nhà cũng không thích thuê bảo mẫu linh tinh, tôi làm đồ đều không thể ăn, Tinh Thần cùng em trai nó cũng không quá thích. Sau đó chúng tôi liền đi khách sạn ăn cơm, mỗi ngày đều đi. Ban đầu Tinh Thần cảm thấy ăn ngon, về sau bởi vì đồ ở khách sạn vẫn không có thay đổi nó cùng Tô Diệc Thần hai đứa ăn không vào, con bé liền tự mình cùng ba nói muốn học nấu ăn.”

Nói đến lúc Tô Tinh Thần vừa mới bắt đầu học nấu ăn, Ngôn Tình liền thao thao bất tuyệt.

“Ban đầu tôi cho rằng con bé nói đùa, không nghĩ tới về sau lại học được.”

Ngô Uyển Thanh nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần: “Liền mỗi ngày đều ở phòng bếp khách sạn học sao?”

Ngôn Tình “ừ” một tiếng: “Mỗi ngày hơn mười giờ, lúc đầu tôi nhìn cũng không đành lòng nhưng con bé kiên trì tôi cũng không có biện pháp.”

Tô Tinh Thần đưa mắt nhìn Ngô Uyển Thanh biểu tình có chút đau lòng, cong môi nói: “Kỳ thật cũng không có mệt nhiều chỉ là thời điểm ban đầu, đầu bếp kia cũng không để ý cháu có phải là con gái ông chủ hay không. Mỗi ngày đều bắt cháu thái khoai tây sợi, một làm chính là nửa tháng, đoạn thời gian kia cháu nhìn thấy khoai tây đều muốn nôn.”

Trong phòng bếp vô cùng náo nhiệt, giống như là đang mở một đại hội vậy.

Tô Tinh Thần trừ bỏ tay nghề tốt ở ngoài còn có một ưu điểm đó chính là nấu ăn rất nhanh. Nếu như nhiều người mà nói, cô có thể tự mình một người nhìn hai cái nồi đem đồ ăn làm ra.

Khi Lục Hành Chỉ về đến nhà, vừa lúc đụng phải mẹ mình bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra.

Khi nhìn thấy người, Ngô Uyển Thanh nhướng mày, “ai u” tiếng: “Đây là ai nhỉ, sao lại về nhà rồi?”

Lục Hành Chỉ: “…..” Anh che miệng ho nhẹ tiếng, bất đắc dĩ nói: “Mẹ.”

Ngô Uyển Thanh bật cười, cong môi: “Tôi còn tưởng rằng trong mắt anh không có người mẹ này là tôi chứ.”

Thanh âm bên ngoài truyền vào trong phòng bếp, tay đang cầm muỗng của Tô Tinh Thần hơi dừng, vểnh tai nghe xong hai câu sau mới biết được mình cũng không có nghe nhầm.

Ngôn Tình cười: “Con không nghe nhầm đâu, Hành Chỉ về nhà.”

Tô Tinh Thần sờ sờ lỗ tai, à tiếng: “Về thì về thôi, đây là nhà anh ấy, về cũng bình thường mà.”

Ngôn Tình không nói lời nào, nhìn chằm cô hồi lâu mới cười khẽ.

Tô Tinh Thần bị Ngôn Tình cười có chút bất an, ho tiếng sau tiếp tục chuyên chú xào rau.

Không một lát, Ngôn Tình liền bưng đĩa thức ăn cô mới vừa làm xong đi ra ngoài. Trong phòng bếp chỉ có Tô Tinh Thần một người còn đang nỗ lực phấn đấu.

Nghe được tiếng bước chân đằng sau, lo liệu không hết được nhiều việc Tô Tinh Thần thuận miệng nói câu: “Lấy cho con một chút nước.”

Lục Hành Chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay cô không ngừng di chuyển, vô thanh vô tức lấy nước cho cô, đưa đến.

Tô Tinh Thần rũ mắt, duỗi tay tiếp nhận, khi nhìn đến bàn tay trước mắt sửng sốt một chút, quay đầu nhìn người sau lưng.

“Sao anh lại vào đây?”

Lục Hành Chỉ nhạt nhạt ừ tiếng: “Không phải muốn nước sao?”

Tô Tinh Thần à tiếng, nhanh chóng phản ứng lại, đem nước đổ vào trong nồi, xong cô mới hỏi: “Hôm nay anh không đi làm hả?”

“Không phải, ca tối.”

Tô Tinh Thần gật gật đầu: “Là vậy à.”

Cô đã nói mà khi mình gửi tin nhắn cho Lục Hành Chỉ, người này sao nửa điểm phản ứng đều không có.

Lục Hành Chỉ đáp tiếng: “Cô còn nhiều thứ chưa làm xong sao?”

“Không có, món cuối cùng rồi đây.”

Lục Hành Chỉ đạm mạc gật đầu, nhìn chằm chằm động tác của cô thật lâu sau mới quay đầu đi.

“Tôi đi ra ngoài trước.”

“Ừm.”

*

Một bàn đồ ăn màu sắc tươi ngon, phiêu tán mùi hương.

Ngô Uyển Thanh vô cùng vui vẻ, vừa lòng nhìn một bàn đồ ăn này nói: “Đợi đã đợi đã, tôi chụp bức ảnh đã.”

Lục Hành Chỉ: “…..”

Tô Tinh Thần xì cười lên: “Dì chụp đi.”

Cô thật ra không nghĩ tới, mẹ Lục Hành Chỉ còn có sở thích này- trước khi ăn phải chụp ảnh lại.

Chụp xong, Ngô Uyển Thanh nhìn về phía Tô Tinh Thần nói: “Hôm nay làm phiền Tinh Thần rồi, làm cho chúng ta một bàn lớn đồ ăn như vậy.”

Tô Tinh Thần cười cười: “Không có gì ạ, dì trước nếm thử xem hương vị thế nào.”

“Được được, nhìn bề ngoài rất đẹp mắt.”

Lục Hành Chỉ cùng ba Lục nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ

Toàn bộ thời gian cơm trưa, Ngô Uyển Thanh đều khen Tô Tinh Thần.

“Tinh Thần nấu cơm thật sự ăn rất ngon.”

“Về sau ai đem Tinh Thần cưới về nhà thật sự có phúc khí.”

Khi nói đến cái này, Tô Tinh Thần ho hai tiếng, mắt nhìn Lục Hành Chỉ ngồi đối diện có chút ai oán nói: “Dì à nhưng mà không ai lấy cháu.”

Ngô Uyển Thanh trừng mắt nhìn Tô Tinh Thần nói: “Nói bậy, cô gái xinh đẹp như vậy, tay nghề còn tốt như vậy làm sao lại không ai cưới chứ, đúng không Hành Chỉ.”

Lục Hành Chỉ bị điểm danh, vẻ mặt ngốc đáp câu: “Vâng.”

Tô Tinh Thần bật cười, cong cong mi nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: “Anh biết chúng tôi đang nói cái gì không?”

Lục Hành Chỉ nghẹn nghẹn, rũ mắt ừ một tiếng: “Biết.”

Ngô Uyển Thanh hướng Tô Tinh Thần chớp mắt, hai người đối diện mà cười.

Đến nỗi Ngôn Tình một bên, hoàn toàn không tham dự vào đề tài này.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Ngôn Tình cùng Tô Tinh Thần ở chỗ này một lúc, tính cách hai người Ngôn Tình cùng Ngô Uyển Thanh cũng coi như là hợp nhau, có thể nói chuyện.

Đến cuối cùng, Tô Tinh Thần mới là người bị ném ra.

Dù sao đề tài nói chuyện của hai vị trung niên cô cắm không vào được.

Ngước mắt nhìn Lục Hành Chỉ ngồi ở trên sofa xem TV, Tô Tinh Thần xoay chuyển tròng mắt, hướng bên kia anh dịch qua.

“Anh xem cái gì vậy?”

Lục Hành Chỉ đưa mắt nhìn cô: “Rất nhàm chán?”

“Có chút.”

“Muốn ra ngoài chơi?”

Tô Tinh Thần lắc lắc đầu: “Không đi, bên ngoài có chút lạnh.”

Nghĩ một lát, Tô Tinh Thần nhìn quyển sách để bên cạnh anh hỏi: “Anh đọc sách gì vậy, lấy một quyển cho tôi xem?”

Lục Hành Chỉ hơi dừng cúi đầu nhìn: “Sách y, cô sẽ không có hứng thú.”

Nghe vậy, Tô Tinh Thần quả thật nháy mắt không có hứng thú.

“Vậy thôi.”

Cô ngồi ở trên sofa, cùng Lục Hành Chỉ hai người xem TV, xem một lát tự nhiên thấy mệt rã rời.

Đầu gật gà gật gù xuống, Lục Hành Chỉ chỉ cảm thấy trên vai có chút nặng. Đưa mắt nhìn, Tô Tinh Thần đã nhắm mắt lại dựa vào trên vai anh ngủ rồi.

Đưa mắt nhìn một lát, Lục Hành Chỉ mới thu hồi tầm mắt lại lần nữa đem ánh mắt nhìn về phía nhân vật trong TV.

Chẳng qua nơi cổ vẫn luôn có tiếng hít thở nhạt nhạt dừng ở nơi đó có chút ngứa.

Muốn động lại sợ người bên cạnh tỉnh giấc.

Lục Hành Chỉ hơi động người một chút, Tô Tinh Thần nho nhỏ “ngô” tiếng, nháy mắt anh không dám lại lộn xộn.

Vị trí Tô Tinh Thần cùng Lục Hành Chỉ ngồi vừa lúc đưa lưng về phía hai người Ngo Uyển Thanh cùng Ngôn Tình.

Đột nhiên Ngô Uyển Thanh duỗi tay chọc chọc bả vai Ngôn Tình, ý bảo nhìn đằng kia một chút.

Ngôn Tình nhướng mày quay đầu nhìn qua, vừa lúc nhìn đến đầu hai người dựa vào cùng nhau.

“Cô biết tình huống là gì không?””

Ngôn Tình nhìn về phía Ngô Uyển Thanh: “Tôi không biết, cô biết không?”

Ngô Uyển Thanh nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.”

Hai người đối diện nhìn qua nhau, động tác cực kỳ nhất trí lôi điện thoại ra, đối với hai cái đầu kia chụp vài bức ảnh mới dừng lại.

“Cô chụp thế nào?”

“Giống như đều không khác lắm, không có gì khác nhau nhỉ.”

“Cũng đúng.”

Ngôn Tình quay đầu lại nhìn: “Tinh Thần có thể bị lạnh hay không nhỉ?”

Ngô Uyển Thanh nhíu mày: “Tôi đi lấy tấm thảm xuống dưới cho con bé đắp.”

“Cũng được.”

Khi Ngô Uyển Thanh cầm tấm thảm xuống dưới, Lục Hành Chỉ đang có chút khó nhịn muốn tránh đi tiếng hít thở bên cạnh làm anh không thoải mái.

Nhưng tránh cũng không thể tránh.

“Đắp cho Tinh Thần đi.”

Lục Hành Chỉ rũ mắt, duỗi tay nhận lấy. Đắp xong cho cô lúc sau mới bất đắc dĩ hỏi: “Mẹ chuẩn bị đi ra ngoài sao?”

Ngô Uyển Thanh ừ một tiếng: “Mẹ cùng dì Ngôn Tình đi ra ngoài một chuyến, ba con vừa mới đi rồi, đợi lát nữa nếu con thuận tiện thì đưa Tinh Thần về đi.”

Lục Hành Chỉ: “…..”

“Thế nào, có được không?”

Lục Hành Chỉ cạn lời nhìn mẹ mình: “Mẹ.”

“Sao hả?”

“Mẹ đừng làm quá rõ ràng.”

Ngô Uyển Thanh làm bộ dáng nghe không hiểu hỏi: “Mẹ làm cái gì rất rõ ràng?”

Sau khi nói xong, bà nhanh chóng nói: “Có được không? Đợi lát nữa đưa Tinh Thần về nhà.”

Lục Hành Chỉ nhíu mày, nhìn bà nói: “Mẹ đều an bài hết, còn hỏi con làm gì?”

Ngô Uyển Thanh nhướng mày: “Được, làm phiền con.”

Lục Hành Chỉ: “…..” Quay đầu nhìn bóng dáng hai người biến mất ở trong phòng, có chút đau đầu xoa xoa ấn đường.

Lại cúi đầu nhìn người nằm bên cạnh, Lục Hành Chỉ càng đau đầu.

Một giấc này của Tô Tinh Thần ngủ suốt hai giờ liền.

Khi cô tỉnh lại, không hề ý thức hướng bên cạnh cọ cọ, đầu chôn nơi cổ Lục Hành Chỉ, ý thức còn chưa thu hồi.

Lục Hành Chỉ cứng đờ cả người, cảm thụ được cô tới gần.

Hô hấp dần dần gia tăng, thẳng đến khi Tô Tinh Thần duỗi tay vỗ vỗ anh.

Anh mới lên tiếng gọi người bên cạnh: “Tô Tinh Thần, tỉnh dậy chưa?”

Tô Tinh Thần a tiếng, mở con ngươi nhập nhèm, nhìn chằm chằm sườn mặt gần trong gang tấc.

Đôi mắt hơi hơi mở ra, nhìn chằm chằm lỗ tai đỏ ửng của Lục Hành Chỉ, Tô Tinh Thần nói thầm gọi: “Lục Hành Chỉ.”

“Hử?”

Cô dùng bàn tay lành lạnh của mình sờ lỗ tai Lục Hành Chỉ, nhịn không được hỏi: “Lỗ tai anh sao lại đỏ vậy?”

Sau khi nói xong, cô còn không sợ chết tiến gần hơn một chút, lại gần một chút, không sai biệt lắm là có thể hôn lên rồi.

“Trong lúc ngủ tôi mơ thấy anh.” Tô Tinh Thần cũng mặc kệ Lục Hành Chỉ có đáp lại hay không, “Anh biết tôi mơ thấy anh làm gì không?”

“Không biết.”

Tô Tinh Thần cong khóe môi nghiêng đầu nhìn Lục Hành Chỉ: “Tôi liền đoán anh khẳng định không biết.”

Lục Hành Chỉ: “…..”

Cô dựa vào rất gần, hô hấp toàn dừng trên mặt Lục Hành Chỉ.

Tô Tinh Thần híp mắt nhìn gương mặt bên cạnh, cười nhẹ tiếng: “Lục Hành Chỉ,có phải anh đang ngại ngùng hay không?”

Lục Hành Chỉ ho tiếng, đưa mắt nhìn cô: “Không có.”

Tô Tinh Thần chậc tiếng, đột nhiên duỗi tay ôm cánh tay Lục Hành Chỉ, tới gần hướng anh: “Vậy anh có muốn biết tôi mơ thấy gì không?”

“Không muốn.”

“Không muốn tôi cũng muốn nói.” Cô nghiêng đầu nhìn Lục Hành Chỉ, nhìn chằm chằm không chớp mắt nói: “Tôi nằm mơ, mơ thấy anh hôn tôi.”

Cô hướng Lục Hành Chỉ chớp chớp mắt nói: “Là khi tôi đang ngủ trộm hôn.”

Nói xong, Tô Tinh Thần cảm thấy giống như còn chưa đủ bổ sung thêm một câu: “Trong mơ, khi anh trộm hôn tôi cũng là ở trên sofa.”

Cô nhìn Lục Hành Chỉ, cốý ôn nhu gọi anh: “Lục Hành Chỉ, anh nói giấc mơ này có phải là thật haykhông?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN