Chính Là Em Chỉ Thích Anh - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Chính Là Em Chỉ Thích Anh


Chương 8


Edit: Xiao Mei

Tô Tinh Thần sắc mặt vô cùng khó nhìn, vừa định nói một chút cái gì Lục Hành Chỉ liền trực tiếp đi đến, trầm giọng nói: “Kiểm tra.”

Tô Diệc Thần nga thanh, đôi mắt mở lớn nhìn về phía bác sĩ: “Bác sĩ, em phải ở bệnh viện bao lâu mới có thể khỏi?”

Lục Hành Chỉ mím môi, dừng một chút nói: “Xem tình trạng khôi phục.”

Tô Diệc Thần thở dài: “Như vậy a, em còn phải tham gia kỳ thi cuối kỳ.”

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ khó được nâng lên mí mắt, cúi đầu nhìn gương mặt này cùng Tô Tinh Thần có chút giống nhau, thanh âm mềm hơn một chút: “Khi nào?”

“Tầm ngày 10 tháng 1.”

“Đến lúc đó có thể về trước hôm thi, hẳn là không có vấn đề lớn.”

Tô Diệc Thần ánh mắt sáng lên, vội vàng nói: “Cảm ơn bác sĩ.”

“Ừm.”

Lục Hành Chỉ rũ mắt, sau khi hỏi cậu một vài vấn đề xong, cùng Lâm Tĩnh đứng bên nói những điều cần chú ý, Lâm Tĩnh từng cái một mà ghi lại.

Thời gian ở phòng bệnh cũng không lâu lắm, khoảng hơn 10 phút mà thôi.

Nhưng Tô Tinh Thần lại cảm thấy sống một ngày bằng một năm, cứ cảm thấy trên người Lục Hành Chỉ bọc một tầng hàn khí, chỉ cần vô ý sẽ đem phòng này bao phủ hết.

Tô Tinh Thần yên lặng lùi về sau hai bước, chút lá gan khi nãy đã nháy mắt biến mất.

Cô cũng không biết vì sao, rõ ràng là muốn để Lục Hành Chỉ biết được, nhưng bị Tô Diệc Thần nói ra như vậy, cùng với chính mình nói câu nói kia bị anh nghe thấy được, dù sao cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Làm trò trước mặt người ta, nói người ta chính là…bạn trai tương lai của mình.

Tô Tinh Thần chỉ cần nhớ lại ánh mắt vừa nãy Lục Hành Chỉ nhìn cô, liền cảm thấy khó có thể hình dung được tâm trạng mình.

Duỗi tay che che mặt, cô còn đang tự hỏi đợi lát nữa phải giải thích như thế nào, liền nghe được có người gọi tên cô.

“A?” Tô Tinh Thần bỏ tay ra, ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía người gọi mình, “Làm sao vậy?”

Lục Hành Chỉ hơi dừng lại, cúi đầu mắt nhìn hai hộp giữ ấm để trước mặt cô: “Cùng tôi ra ngoài một chút.”

Tô Tinh Thần nga thanh, từ sau Lục Hành Chỉ đi tới, sau khi đi hai bước, cô lại không hiểu đi vòng vèo, vẫn là đem hộp giữ ấm cầm theo.

Nếu đã mang đến, không có đạo lý bởi vì chút chuyện lúc nãy mà lại không đưa nữa đúng không?!

Cô an ủi chính mình như vậy.

Lục Hành Chỉ nhìn động tác của cô, hơi nhíu mày. Nhưng mà Lâm Tĩnh ở bên cạnh hướng Tô Tinh Thần không tiếng động nói câu: “Cố lên.”

Tô Tinh Thần: “…..” Nghẹn đỏ bừng mặt gật gật đầu: “Tôi sẽ.”

Lục Hành Chỉ ho nhẹ, đánh gãy hai người đang mắt đi mày lại: “Thời gian của tôi có hạn.”

“Đến đây.”

Tô Tinh Thần cùng Lâm Tĩnh vẫy vẫy tay, liền bước nhanh theo Lục Hành Chỉ.

Một trước một sau vào phòng trực ban, vừa đúng lúc đến giờ ăn cơm trưa. Bên trong không có người khác, Chu Thâm không ở đây, mà căn phòng này của Lục Hành Chỉ chỉ có hai bác sĩ, cho nên bây giờ không cần cố kỵ.

Tô Tinh Thần đem hộp giữ ấm để lên mặt bàn, ngước mắt nhìn về người vừa về đến phòng đã cởi áo blouse trắng. Cô nhìn đến mê mẩn. Ngoài cửa sổ có ánh nắng nhàn nhạt tiến vào, trong văn phòng bị ánh sáng lấp đầy toàn bộ, trong văn phòng còn vẫn luôn mở đèn, càng thêm sáng ngời.

Lục Hành Chỉ hơi hơi nghiêng đầu, vừa lúc có ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt anh, phác hoạ hình dáng anh. Khi quay đầu lại, liền nhìn thấy Tô Tinh Thần đang mê man.

Khụ hai tiếng, Lục Hành Chỉ thu mắt, cúi đầu nhìn cô: “Tô Tinh Thần.”

“A?” Tô Tinh Thần bừng tỉnh, vô cùng kinh ngạc anh đột nhiên sao lại gọi tên mình.

Đột nhiên, Tô Tinh Thần mắt sáng ngời, kinh hỉ nói: “Anh nhớ rõ tên của tôi nha?”

Lục Hành Chỉ: “…..”

Phòng trực ban nháy mắt lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

Tô Tinh Thần liếm môi, cũng cảm thấy mình vừa mới khoa trương, cô khụ tiếng, ngước mắt nhìn về phía anh nói: “Tôi vừa mới….lời nói ở trong phòng bệnh…là tùy…”

Lời còn chưa nói xong, liền bị Lục Hành Chỉ đánh gãy, anh duỗi tay, đè nặng nói: “Tôi không có hứng thú biết cô nói cái gì.”

Anh ngồi trên ghế màu đen, hai tay giao nhau, mười ngón tay để cùng nhau, mới ngước mắt nhìn về phía người đang có chút co quắp bất an đứng bên cạnh.

Bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, thần sắc anh có chút ủ rũ, khi nói chuyện ngữ khí có chút không được tự nhiên.

“Cô đối với tôi hứng thú rất lớn?” Lục Hành Chỉ thanh âm khàn khàn, ngữ khí thanh lãnh.

Tô Tinh Thần vừa nghe, liền cảm thấy run sợ, cô có cảm giác…Lục Hành Chỉ đối với cô chán ghét tới cực điểm rồi.

Cô mím môi không nói chuyện, Lục Hành Chỉ ngước mắt, nhìn thấy sắc mặt cô, lời đến bên miệng đột nhiên không nói ra nữa. Khụ tiếng, Lục Hành Chỉ nói: “Bảo cô lại đây cùng cô nói một chút về tình trạng em trai cô.”

“Anh nói.” Sắc mặt Tô Tinh thần nháy mắt từ âm u chuyển sang nhiều mây, cô chớp mắt chờ đợi nhìn anh.

Lục Hành Chỉ dừng một chút, thấp giọng nói cho cô biết tình huống của Tô Diệc Thần, khôi phục không tồi, kế tiếp cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng trong lúc này cũng phải chú ý nhiều, trong thời gian quy định không được đi lại lung tung, nói, Lục Hành Chỉ đột nhiên nhìn cô: “Em cô có mắc chứng tăng động hay không?”

“A?” Tô Tinh Thần kinh ngạc nhìn anh, nghẹn nửa ngày mới nói ra một đáp án không chắc chắn: “Không có đi.”

Tại sao cô lại không biết Tô Diệc Thần mắc chứng tăng động?!

Nhưng mà…Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, có chút xấu hổ nói: “Nói thật là nó không ngồi lâu được càng đừng nói là nằm.”

Lục Hành Chỉ: “…..”

Nháy mắt, không biết nói như thế nào mới tốt.

Đem chuyện của Tô Diệc Thần nói xong, Lục Hành Chỉ liền nói: “Không có việc gì lớn, trở về đi.”

Tô Tinh Thần nga thanh, dừng một chút co duỗi tay chỉ chỉ hộp giữ ấm một bên, thật cẩn thận nhìn về phía Lục Hành Chỉ: “Anh có phải không muốn ăn gì không, tôi cố ý làm một món tương đối khiến ăn ngon miệng, nếu không anh ăn một chút?”

Lục Hành Chỉ hơi giật mình, rũ mắt dừng ở trên đôi tay có chút khẩn trương kia của cô. Ngay sau đó cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh ừ một tiếng: “Cảm ơn.”

Nghe vậy, đôi mắt cô sáng ngời, kinh hỉ nhìn anh: “Anh đáp ứng ăn?”

Lục Hành Chỉ gật đầu: “Ừm.”

Tô Tinh Thần hơi dừng lại, cảm thấy dưới đáy lòng có một loại vui sướng không kìm nén được sắp toát ra, giống như là bong bóng màu hồng, cực kỳ vui vẻ.

Vui vẻ quá nhiều, lại nhịn không được một tấc lại muốn tiến một thước. Cô ghé vào trên bàn chớp chớp mắt nhìn Lục Hành Chỉ nói: “Vậy anh ăn ngay đi? Tôi muốn nghe đánh giá của nhiều người, có thể chứ?”

Lục Hành Chỉ: “…..”

“Hiện tại còn không muốn ăn.”

Tô Tinh Thần nhỏ giọng a một tiếng, có chút tiếc nuối nhìn anh: “Thật sự không muốn ăn sao? Tôi làm thịt kho dứa cùng canh xương sườn, còn có cả rau súp lơ nữa, anh thật sự không suy xét ăn bây giờ sao?”

“Ừm.”

Tô Tinh Thần thở dài, ủy khuất nhìn anh: “Bác sĩ Lục, tôi có một câu không biết có nên nói hay không.”

Nghe vậy, Lục Hành Chỉ có chút muốn cười, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi ừ một tiếng: “Không nên nói vậy đừng nói.”

Tô Tinh Thần nghẹn nghẹn, trừng anh: “Nhưng tôi lại cảm thấy cần phải nói.” Không chờ Lục Hành Chỉ đáp lại, cô liền một lần đem những lời từ đáy lòng nói ra.

“Tôi cảm thấy bác sĩ Lục anh quá bất cận nhân tình*, làm sao anh có thể thương tổn tôi một thiếu nữ xinh đẹp như vậy, anh không thể ỷ vào tôi thích anh liền lặp đi lặp lại cự tuyệt tôi thương tổn tôi đúng không?”

Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm** Tô Tinh Thần tiếp tục nói, chưa cho Lục Hành Chỉ có cơ hội xen vào.

“Anh có biết hiện tại anh cự tuyệt tôi quá tàn nhẫn, vạn nhất về sau anh thích tôi, kia không phải là vả mặt sao, đúng không?”

Lục ành Chỉ: “…..”

Nâng mí mắt, nhìn cô gái da mặt dày vô địch trước mặt: “Cho nên đâu, cô muốn từ bỏ phải không, vậy…..” Hai chữ “tốt nhất” còn chưa nói ra, Tô Tinh Thần liền vỗ bàn nói: “Đương nhiên không phải.”

Cô cười tủm tỉm nhìn Lục Hành Chỉ: ” Tôi chính là chỉ muốn hỏi một chút làm gì mới có thể theo đuổi được anh.”

Lục Hành Chỉ: “…..”

– ———–

Giải thích:

(*Bất cận nhân tình – 不近人情 (Ko theo thường tình con người, dịch ra tiếng Anh là unreasonable, cũng để chỉ tính tình hoặc ngôn ngữ hành động kỳ lạ, hình như xuất phát từ 1 sách nào đó của Trang tử).

(**Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm -一鼓作气: “Tả Truyện” Trang Công thập niên “phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.” Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN