Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp - Chương 49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
242


Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp


Chương 49



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.

“Không ngờ Đại thiếu gia cũng có ngày rơi vào hoàn cảnh như thế này! Nhưng như vậy cũng tốt, Đại thiếu gia an phận như vậy cũng sẽ không gây phiền phức cho phu nhân.” Hồng Lăng cười nói.

Mộ Dung Thư chỉ im lặng mỉm cười, tuy trước mắt, nàng đã áp chế được Mộ Dung Lạp, cũngkhông còn lo hắn sẽ hãm hại được Lý thị, nhưng trong tương lai, ai có thể đảm bảo là Mộ Dung Thu sẽ không tái sủng Mộ Dung Lạp.

“Cho Vân Mai cùng Thanh Bình thu dọn đồ, ngày mai chúng ta hồi phủ.” Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó.

Hồng Lăng gật đầu, lập tức đi.

Chiều hôm đó, phủ Tướng quân chìm ngập trong niềm vui vì Lưu tri châu là người cương trực nên khi biết chuyện của Lưu Phong cùng Mộ Dung Tuyết thì liền bắt tay chuẩn bị hôn sự, ngay hôm nay cũng đã mời bà mối đến để xin cưới Mộ Dung Tuyết làm chính thê của Lưu Phong! Khi Mộ Dung Tuyết biết chuyện, một là khóc, hai là la làng, ba là thắt cổ chết, nhất định không gả! Khiến cho Mộ Dung Thu tức giận, vừa chửi vừa đánh nàng ta, Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng gật đầu, coi như hôn sự đã được định.

Nhưng mà sau khi xảy ra chuyện này, tuy Mộ Dung Tuyết đã có thể đường hoàng xuất giá, nhưng thanh danh cũng đã bị ô uế. Nàng ta có chết cũng không thể thoát khỏi tội danh thông đồng với nam nhân! Mộ Dung Lâm bị cấm túc, cũng đã bình tĩnh trở lại, nghe tin Mộ Dung Tuyết xuất giá cũng không có nói gì, thậm chí là khi nghe tin đại ca của mình – Mộ Dung Lạp bị Mộ Dung Thu ghẻ lạnh nàng cũng không có phản ứng gì, chỉ hơi giật mình rồi lại thôi.

Phong ba trong phủ Tướng quân mấy ngày nay coi như cũng đã gió êm sóng lặng. Trong lúc này, tạm thời yên ổn! Qua trận phong ba này, Nhị thiếu gia và Tam thiếu gia liền đến bái kiến Mộ Dung Thư, cùng nàng tán gẫu, tình cảm tỷ đệ thân thiết, mấy vị tiểu thư khác cũng chủ động đến trò chuyện cùng Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư nắm rõ phủ Tướng quân trong bàn tay nhưng lại không có bất ký hành động nào, nàng tin rằng với người có tâm kế như Lý thị, những chuyện này bà có thể ứng phó được! Hôm sau, sau khi cùng dùng chung điểm tâm, mọi người trong phủ Tướng quân đều đến để đưa Mộ Dung Thư lên xe ngựa hồi Nam Dương Vương phủ. Lý thị quyến luyến khôngđành, mắt ngân ngấn lệ, Mộ Dung Thu cũng nhẹ giọng khuyên nhủ Mộ Dung Thư bằng mọi cách phải chiếm được sủng ái của Vũ Văn Mặc, nàng cũng ôn nhu gật đầu.

Sau khi lên xe ngựa, nhìn những gương mặt giả dối đang xa dần, nét tươi cười trên mặt của Mộ Dung Thư lập tức biến mất, nàng xốc mành kiệu lên quan sát cảnh vật bên ngoài. Kể từ khi xuyên qua đến giờ, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh phố xá ở thời cổ đại này! Lần trước, khi hồi phủ Tướng quân là do có mặt Vũ Văn Mặc nên nàng phải tuân theo lễ tắc, không có xốc mành kiệu lên, nhưng vất vả lắm mới có cơ hội như vầy, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua rồi.

Trên đường, người người tấp nập, cửa hàng cùng các sạp hàng rong sát nhau. Ngươi dân bình thương ở thời đại này chỉ mặc áo bông bình dị, còn vấn tóc vô cùng đơn giản, thiếu nữ chỉ vấn một ít tóc mai, còn lại đều xõa, trên tóc chỉ cài một cây trâm, phụ nữ có chồng thì vấn hết tóc, còn nam nhân đều búi tóc. Nữ nhân buôn bán cũng có nhưng không nhiều, thậm chí còn có nữ nhân làm chưởng quầy nữa.

Mắt Mộ Dung Thư lập tức sáng lên, thì ra thời đại này chỉ có nữ nhân thuộc gia đình quyền quý mới bị giam cầm trong trạch viện, cấm không cho gặp người ngoài, còn phần lớn các nữ nhân thuộc gia đình bình thường thì vẫn có thể ở ngoài sinh hoạt, buôn bán như bình thường.

“Vương phi, xin người buông mành kiệu! Rất nhiều người đã nhìn thấy người.” Hồng Lăng nhìn thấy từ khi Mộ Dung Thư xốc mành kiệu lên thì đã có không ít nam nhân ngắm người, vì thế nàng liền nhẹ giọng nhắc nhở Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư gật đầu rồi nhẹ nhàng buông mành, ngoài mặt bình tĩnh nhưng tâm đã nổi sóng.

“Ngày mai, ngươi cho truyền mười chưởng quầy đến gặp ta!” Sau khi suy nghĩ xong, Mộ Dung Thư thấp giọng nói.

“Vâng ạ.”

Một lát sau, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài cũng có tiếng ồn ào.

“Xảy ra chuyện gì? Hồng Lăng, ngươi mau ra xem thử.” Mộ Dung Thư nói.

Hồng Lăng gật đầu, bước xuống xe ngựa, một lát sau, Hồng Lăng trở lại, nói với Mộ Dung Thư: “Có một phụ nhân cùng một đứa bé đang quỳ ở giữa đường xin một tên ác bá tha thứ, đứa bé kia chỉ là vô ý đụng trúng nhưng đã bị hắn dùng roi đánh, phụ nhân thấy con bị đánh liền đến ôm con, khóc lóc cầu xin tên ác bá kia nhưng hắn vẫn không dừng tay! Bây giờ, cả hai mẹ con đều thương tích đầy mình, mà phụ nhân kia bị đã đánh đến nỗi… Y phục đã không còn che được thân nữa.”

Nghe vậy, Mộ Dung Thư hơi nhíu mày, nàng cũng đã từng xem trong tivi về cảnh ác bá ức hiếp dân lành nhưng không ngờ lại có thể tận mắt thấy.

“Tên ác bá đó có thân phận?” Sau một hồi suy nghĩ, Mộ Dung Thư hỏi.

“Hắn là Đỗ Tiến – con trai của Đỗ phủ, mà tỷ tỷ của hắn chính là Đại phu nhân – Đỗ Khả của phủ chúng ta!” Hồng Lăng có chút tức giận nói, lúc trước nàng cũng đã từng nghe nói là người này ỷ mạnh hiếp yếu, dân chúng không quyền không thế thường xuyên bị hắn đánh đập cùng sỉ nhục, chỉ cần nghe đến tên hắn cũng đã khiến cho người ta phẫn hận rồi.

“Đệ đệ của Đỗ Khả sao? Chẳng phải là đang dựa hơi Vương gia?” Mộ Dung Thư hơi nhướng mày. Lúc này, bên tai nàng lại truyền tới tiếng khóc xé lòng của đứa bé còn có tiếng cầu xin của phụ nhân kia. Mộ Dung Thư vừa định cho Hồng Lăng đi giải quyết việc này thì tiếng khóc của hai mẹ con đã ngưng lại.

Mộ Dung Thư hiếu kỳ nên liền xốc mành kiệu lên, vừa nhìn ra đã thấy một nam nhân tuyệt sắc mặc trường bào màu xanh đen đang đứng chắn trước hai mẹ con nọ, sắc mặt hắn lạnh lùng nói vài tiếng với Đỗ Tiến, hắn vừa dứt lời, Đỗ Tiến đã không ngừng cúi người bồi tội, sắc mặt trắng bệch, co chân mà chạy, còn người phụ nhân cùng đứa trẻ thì liên tục dập đầu cảm tạ hắn, sự thán phục của mấy thiếu nữ vây chung quanh vang lên, thậm chí còn các cô nương không thể che dấu được sự ngượng ngùng của mình khi nhìn hắn.

Tên nam nhân yêu nghiệt này nàng biết. Hắn chính là Vũ Văn Hạo. ( sắp có trò vui òi… )

Vũ Văn Hạo cho người đỡ hai mẹ con đứng dậy rồi đưa cho phụ nhân một thỏi bạc, bà ta cầm bạc, liên tục nói lời cảm tạ.

Đúng lúc Mộ Dung Thư chuẩn bị buông mành thì Vũ Văn Hạo lại nhìn thẳng đến đây.

Trong đôi mắt phượng quyến rũ, tà mị lại là có thêm vài phần lạnh nhạt, nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Thư lại có chút kinh ngạc! Đôi môi đỏ như tường vi khẽ nhếch, hắn gật đầu coi như thi lễ, nàng cũng bình tĩnh gật đầu đáp lễ rồi buông mành xuống. ( ảnh đẹp quớ.. ô my heart… )

“Trong kinh thành, người được dân chúng tôn sùng nhất chính là Ngọc diện thế tử, bộ dạng tuấn mỹ siêu phàm lại còn tính tình tao nhã, được rất nhiều nữ tử ái mộ, chỉ tiếc là bên cạnh người lại không có thê thiếp gì, thật không biết sau này nữ nhân như thế nào mới có thể đứng bên cạnh người! Nếu nói về thân phận thì Tam tiểu thư của phủ Tể tướng cũng chỉ có thể làm Trắc phi mà thôi!” Hồng Lăng lưu luyến thu hồi ánh mắt, thở dài rồi thì thào nói.

Mộ Dung Thư nghe Hồng Lăng nói, liền mỉm cười, ở cái thời tam thê tứ thiếp này mà vẫn còn có người giữ mình trong sạch như Vũ Văn Hạo thì quả thật hiếm thấy, nếu Vũ Văn Hạo và Thẩm Oánh thật sự tình đầu ý hợp, thì Thẩm Oánh thật là có phúc.

“Đệ đệ của Đỗ Khả rất thường xuyên làm loạn ở kinh thành sao?” Mộ Dung Thư cũng khôngsuy nghĩ về Vũ Văn Hạo nữa, liền nghĩ tới một màn vừa rồi, hơi nghiêng đầu hỏi Hồng Lăng.

Hồng Lăng gật đầu nói: “Vâng đúng như thế! Dân chúng bình dân tuyệt đối không dám tố cáo vào hắn, dù sao hắn cũng là con nhà đại phú lại còn là đệ đệ của Đại phu nhân của Vương gia!”

Mộ Dung Thư gật đầu, ghi nhớ kỹ lời của Hồng Lăng.

Phủ Nam Dương Vương – Bắc Uyển.

“Đại phu nhân, hôm nay Vương phi hồi phủ.” Thiến Như – Nha hoàn thiếp thân của Đỗ Khả nói.

Đại phu nhân nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, khẽ cười nói: “Cũng nên trở lại. Mấy ngày nay, Nhị di nương, Đại thiếu gia còn có cả Nhị tiểu thư đều đã bị Vương phi tính kế, nếu tiếp tục ở lại chỉ sợ phủ Tướng quân sẽ trở thành thiên hạ của Vương phi.”

“Bây giờ, Vương phi không còn như trước, nếu như lần này trở về… Liệu người có tính kế để đối phó phu nhân không?” Thiến Như lo lắng nói.

“Ha ha… Vương phi được như hôm nay đều là nhờ nha đầu Hồng Lăng kia đứng sau chỉ dẫn, chỉ cần nha đầu này không còn bên cạnh nữa thì Vương phi chẳng phải sẽ trở lại ngu ngốc như trước?” Đại phu nhân nheo mắt, lạnh lùng nói.

Hai mắt Thiến Như tỏa sáng, “Ý của phu nhân là…?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN