Cho Anh Được Yêu Em
Chương 21: Dục vọng
Hắn cứ tự giễu, cứ thương nhớ, cứ nhớ tới cậu rồi mệt quá mà ngủ đi lúc nào không hay. Ngay cả trong mơ, nụ cười hồn nhiên ngày trước như hiện về đây, nhưng giờ đây hắn muốn được tạo ra nụ cười đó thì lại là điều không thể nữa. Nụ cười không hề chứa một tia tạp chất nào, nhưng chính hắn lại để cho nụ cười đó ngày một lãnh đạm.
Thân Bích, anh chỉ có thể xin lỗi và xin lỗi em thôi, dù em chán ghét anh cũng được nhưng xin em đừng theo anh ta, anh không muốn đâu, em đánh anh. chém anh, kể cả là giết anh cũng được nhưng nhìn em ở bên anh ta anh không cam tâm. Nếu cho anh cơ hội, anh sẽ không để tổn thương em một lần nào nữa.
Đến khi tỉnh lại thì đã là tám giờ sáng hôm sau, hắn thanh toán tiền phòng xong rồi lại đón taxi đi về. Tối hôm qua, có phải nếu hắn một phút không kiềm chế được thì có khi nào lại xảy ra chuyện gì không đúng xảy ra thì có lẽ lại ân hận, hắn biết Thân Bích, cậu luôn mong ước tình yêu thuần khiết, không tạp nham, hắn nếu phạm phải lỗi đó thì còn tư cách gì mà lại đòi hỏi tình yêu của cậu. Hắn đỡ trán tự than trách, mình thật sự điên cả rồi, ngày nào hình dáng nhỏ nhắn đó cũng xuất hiện xung quanh hắn, cùng giọng nói thanh thoát gọi hắn Trúc Đình, Trúc Đình, luôn tìm cách bắt chuyện với hắn còn làm trò mèo này nọ.
Hắn nhớ lắm, nhớ đến không thể kiềm chế được, nhiều khi hắn rất muốn đè cậu ra, làm đến n lần để cậu cảm nhận được tình yêu của hắn, nhưng nghĩ lại không những không làm được, có khi còn lại làm cậu chán ghét hơn nên cũng cố gắng nén dục vọng lại. Thân Bích, đến bao giờ em mới hiểu tình yêu của anh đây?
*************************
Cùng nỗi khổ với Trúc Đình, anh trai Thạch Đăng cũng phải kiềm nén dục vọng thật sự là vô cùng khốn đốn, ngày nào cũng được nhìn nhưng lại không thể chạm hay sờ được, quả thật chết người mà. Đã vậy, mức độ vô tình câu dẫn của Thân Bích lại càng tăng thêm một bậc, cứ lúc nào anh bổ não ra YY thì cậu lại trân cặp mắt ra nhìn anh, đã vậy còn muốn dán sát gương mặt vào anh nữa chứ, khoảng cách dường như thiếu một chút là lại chạm đến môi anh. Hôm nay, anh đi ăn tiệc sinh nhật của bạn, lại uống một ít rượu nên giờ trong đầu có một ít men say, nhưng nghĩ đến một chút nữa Thân Bích sẽ đến nên anh vẫn phấn khích mà tắm rửa rồi nằm trên giường chờ cậu. Thân Bích a, em đến nhanh nhanh chút được không.
Khoảng một giờ sau, Thân Bích bước vào tòa dinh thự, do nhiều lần đến đây nên người làm ở đây rất quen thuộc cậu nên vui vẻ theo cậu lên phòng. Vừa mở cửa, thấy được Thạch Đăng đang nằm chơi laptop, cậu nhẹ nhàng đặt đồ lên bàn rồi lấy ra mấy môn hôm nay sẽ học, cậu không có thói quen tò mò nhìn vào màn hình làm việc của người khác, vì mọi người đều có riêng tư, nên cậu cũng không thích người khác lấn quá sâu vào riêng tư của mình, trừ phi cậu mời cho xem, nhưng cậu cực kì ghét thể loại chỉ cho xem một đoạn này mà lại lướt thêm một đoạn, những thể loại đó thường bị ăn vài cái đá. Nên khi thấy Thạch Đăng lướt lướt gì đó thì cũng an phận mà tránh xa.
“Em có vẻ không tò mò nhỉ?” – Thạch Đăng hứng thú nhìn Thân Bích.
“Em không có thói quen xâm phạm riêng tư của người khác” – Thân Bích vừa lấy sách tập ra, vừa trả lời.
Thạch Đăng thấy vậy cũng không lướt laptop nữa mà dập xuống rồi đi đến chỗ học, anh cứ dán mắt vào Thân Bích khi cậu giảng bài, nhìn vô cùng câu dẫn nha, gương mặt chăm chú nghiêm túc đến từng cừ chỉ, thật chết người mà, một phần do thêm men say nên anh nhìn cậu cứ mờ mờ ảo ảo, nửa thật nửa hư, hơi men làm dục vọng của anh càng ngày càng dâng cao, nhưng anh cố gắng nhịn lại khi còn có thể, mặc dù có cảm giác nó chuẩn bị trướng lên. Người làm như thường lệ đem đồ ăn lên phòng, hôm nay là cocktail cùng một vài loại trái cây, nhìn qua vô cùng hấp dẫn a, con người Thân Bích vốn chuộng hoa quả, nay còn bày trước mắt nữa thì sao bỏ qua được, cậu tạm thời gác việc học qua một chút rồi bắt tay vào li cocktail, nhìn qua vô số màu sắc nhìn bắt mắt vô cùng. Thạch Đăng nhìn Thân Bích hứng khởi khi ăn li cocktail làm dục vọng anh lại một chút gợn sóng, có cần phải dễ thương như thế không?
Thân Bích thấy Thạch Đăng nãy giờ cứ nhìn mình, cậu cứ nghĩ là anh cũng muốn ăn nên lấy một trái dâu lên đưa trước miệng anh, anh có vẻ hơi ngỡ ngàng một chút với hành động này, nhưng cũng phối hợp mà ăn luôn cả trái dâu, không biết khi mình gặm cắn em ấy có giống khi gặm cắn quả dâu này không nhỉ? Thạch Đăng trong lòng không yên nghĩ tới nghĩ lui, YY, bổ não, mọi hình thức mọi hình ảnh khi cậu ở dưới thân cầu xin mình, thật mê người mà.
Không được, không được, phải cố gắng tỉnh táo lên nào Thạch Đăng, anh tự nhủ.
“A” Bỗng Thân Bích kêu lên.
“Có chuyện gì vậy?” Thạch Đăng hoàn hồn lại nhìn qua.
“Em xin lỗi, em lỡ làm đổ li cocktail” Thân Bích vừa nhìn cái áo bị cocktail làm dơ, vừa nhìn anh trai Thạch Đăng.
Thạch Đăng lấy khăn giấy rồi lau lau áo cho cậu, cảm giác mềm mại thật thích nha, càng lau càng sướng. Anh càng ngày càng không kiềm chế.
Nhưng anh lại một lần nữa kiên trì nhẫn nhịn, lấy một cái áo đưa cho cậu: “Em đi tắm đi, áo này để anh giặt cho”
“A, không cần đâu, anh cứ để đó, nữa em tự giặt cho”
“Không sao, em cứ đi tắm đi” – Thạch Đăng thúc giục cậu đi tắm.
Thân Bích hơi ái ngại một chút nhưng vẫn cầm áo mà đi vào phòng tắm, tiếng nước xả ra, Thạch Đăng ở ngoài lại không tiết chế mà nghĩ cảnh khi cậu tắm sẽ như thế nào, giọt nước rơi xuống từ cổ, trượt dần xuống xương quai xanh, rồi đi qua bụng, cuối cùng là trượt xuống chỗ đó, aaaaaaaaaaaa, Thạch Đăng, ngươi hãy kiềm chế nữa đi, nếu không người sẽ gây ra án mạng mất.
Một lúc sau, Thân Bích tắm xong đi ra, đầu tóc rối xù đang hơi ẩm ướt, trên người là cái áo sơ mi của anh đưa cậu, nhìn thật thuần khiết nha, mà như thế nào lại hơi dài lộ ra một chút vai nhỉ, đã vậy gương mặt còn một chút ửng hồng nữa, Thạch Đăng cố gắng hết sức nuốt khan một cái, tình huống gì đây, là câu dẫn phải không, cậu bước ra đi ngang qua anh, mùi hương sữa tắm thoang thoảng bay ngang qua, bùm, mức chịu đựng của anh đã đạt tới giới hạn rồi, làm thế nào lại có thể chịu được hình ảnh như vậy chứ, quá sức câu dẫn mà, không có dục vọng thì là thám giám con mẹ nó rồi. Thế là dục vọng lấn át lí trí anh đè cậu xuống giường mà hôn hôn cổ cậu.
Thân Bích hốt hoảng với hành động của Thạch Đăng, cố gắng dùng sức giãy dụa, đẩy anh ra, nhưng sức lực của một nam nhân thể thao đã vậy còn bị tinh trùng thượng não thì khí lực lớn vô cùng.
“Thạch Đăng, anh dừng lại, anh không dừng lại, tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đấy” Thân Bích vẫn cố gắng vùng vẫy, nhưng lại bị anh gặm cắn ở cổ.
“Aaaaaaaa” Cậu khẽ la lên, tình hình gì đây, nếu cứ tiếp tục thì sẽ không ổn, thế là với tất cả sức lực, cậu dồn vào đầu gối thúc một cái vào bộ vị yếu ớt của anh ta, chỗ đó đang trong trạng thái sung mãn mà bị một cú như vậy thật là giáng cho thấy mười ông trời luôn a. Thạch Đăng đau đớn ôm lấy chỗ mới bị Thân Bích thúc. Thân Bích vừa chạy ra ngoài, vừa cầm cổ áo mà chạy, hết sức chạy.
Anh ta cuối cùng là có dục vọng với mình, thế mà mình lại không biết a, cứ nghĩ rằng từ sau lần đó chỉ còn là bạn thôi, ai mà ngờ hôm nay lại xảy ra cớ sự này, thật không thể lường trước đi, cậu vẫn cứ chạy, chạy một hồi thì đụng phải một người mà mất thăng bằng ngã xuống: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý”. Cậu đứng dậy phủi phủi lấy quần áo, nhìn lấy người vừa đụng phải, lúc này cảm giác chán ghét lại dâng lên, thế nào tên đó lại ở đây.
“Cậu không sao chứ?” Trúc Đình có hảo ý lại định phủi giùm cậu.
“Không cần” Cậu phủi tay của hắn ra, không muốn cho hắn chạm vào người mình.
“À” Hắn nhìn cậu đang mặc một cái áo sơ mi xộc xệch mà mặt thất tha thất thiểu chạy như ma rượt, trong đầu nghĩ ra hàng loạt tình huống.
“Cậu… có sao không?” Hắn ngập ngừng hỏi, mặc dù cũng chẳng mong được trả lời.
“Tôi không sao, cảm ơn cậu quan tâm, không còn gì tôi đi trước” Lời nói như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn. Thật là, vừa mới suýt nữa bị cưỡng gian, bây giờ lại gặp tên hắc ám này, cuối cùng là ông trời trêu ngươi mình a.
Cậu bỏ lại hắn một mình mà bắt chuyến xe buýt đến thẳng nhà của Nhật Băng.
Trúc Đình bị bỏ lại mà vẫn ngơ ngác nhìn chiếc xe buýt đang dần đi xa, đến khi thân ảnh đó đi rồi hắn mới trấn tỉnh lại, cậu ta bị gì vậy a, sao lại xộc xệch mà hoảng hốt chạy như vậy, hay là….
Không thể nào, dù gì muốn đụng vào người cậu ta còn khó hơn đụng vào hoa hồng a, không muốn tự gây bản thân bị thương thì đừng có tự rước họa vào thân. Khi nãy là hắn đi lòng vòng không biết đi đâu, chủ yếu là đi đến những con đường ngày xưa hai người đã từng đi chung, ai ngờ đụng phải cậu trong tình huống thế này, thật là, không gặp thì thôi, gặp lại chẳng biết phải đối diện thế nào. Trúc Đình, mày cũng thật vô dụng mà.
Lúc này, Thân Bích đang hớt hải thở dốc mà ôm lấy Nhật Băng, thân thể lạnh lẽo không còn đủ bình tĩnh mà kể lại tình huống lúc nãy.
“Anh ta, vậy mà vẫn còn nuôi dục vọng nhỉ?” Nhật Băng sờ cằm nhìn cậu.
Cậu chỉnh trang lại cho ngay ngắn rồi đáp:”Tớ cũng không ngờ, từ giờ tớ không muốn tin bất kì ai nữa”
“Đúng vậy, bọn đàn ông bây giờ chỉ toàn là lũ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tốt nhất tránh xa ra, nếu không muốn bị thất thân”
“Ừm” Thân Bích giữ bình tĩnh lại mà gật đầu.
“Hay hôm nay cậu ngủ lại ở đây đi, gọi điện về nhà nói rằng là chuyến xe buýt cuối cùng đã lỡ mất, ngủ lại nhà bạn” Nhật Băng hảo tâm giữ cậu lại.
“Thật ngại quá, lại làm phiền cậu rồi” Thân Bích vô cùng áy náy mà nói.
“Ngại cái gì, không lẽ tớ còn không hiểu cậu nữa a” Nhật Băng vỗ cai Thân Bích.
Hôm nay cậu thật sự không thể lường trước được, quả thật vô cùng nguy hiểm, nếu không phải cậu xử trí kịp có khi nào sẽ bị thất thân không, chính là lại không muốn nghĩ tới. Vô cùng khôn lường. Đêm nay, Thân Bich cùng Nhật Băng nói chuyện nguyên một đêm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!