Editor: Qing Yun
Xe chạy đến Côn Minh đã là buổi tối.
Ngoài xe rực rỡ ánh đèn, không khí ẩm ướt ập vào mặt, kéo theo đó là vị ngọt thoảng qua.
Nơi này không có trời mưa, không có tối tăm, càng không có nguy hiểm, áp lực và đau đớn, làm người có loại cảm giác như sống lại lần nữa.
An An đứng dưới xe ước chừng mười phút mới đi ra ngoài cổng.
Kế Siêu đeo túi của cả hai người, anh ta chăm chú đi theo An An, người ngốc, vừa đi đến nơi xa lạ là hoang mang rối loạn ngay, cho nên chỉ có thể đi theo An An.
Đêm nay bọn họ tìm một khách sạn ở bên ngoài ga tàu hỏa để nghỉ chân.
Vì không muốn lãng phí tiền cho nên chỉ thuê một căn phòng, dù sao hai người họ ngủ cùng nhau từ nhỏ, đã quen rồi.
Kế Siêu ngủ dưới đất, An An thì ngủ trên giường.
Ánh trăng dần mông lung, Kế Siêu cũng đánh khò khè, nhưng An An thì vẫn mở to mắt, cô không ngủ được.
Đôi mắt cô rất cay, không thoải mái chút nào, nhưng chỉ có thể mở to mắt.
Bởi vì vừa nhắm mắt là cô lại nhìn thấy Lục Ngang, ngồi thấy anh ngồi ở bậc thang hút thuốc, cô đi qua ôm lấy anh từ phía sau, làm nũng với anh: “Lục Ngang, anh cõng em”… An An lấy ảnh chụp ra.
Ảnh chụp cô và anh ở bên nhau.
Mặt sau tấm ảnh là lời nhắn anh để lại cho cô.
Cầm ảnh chụp dán lên má, An An dần nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, An An để Kế Siêu ở lại khách sạn, còn cô thì đi một mình đến trung tập luyện thi kia, ngày đó khi cô chọn sách ở nhà sách Tân Hoa, Lục Ngang đã giới thiệu ngắn gọn trung tâm này với cô.
Trung tâm luyện thi này được xưng là cọc tiêu cho những người thi nghệ thuật, có nhiều giáo viên ở đây, còn có cả minh tinh dạy kèm.
Anh đã sắp xếp tốt đường lui cho cô.
An An ngồi xe buýt đến đó, cô báo tên ở quầy lễ tân, chỉ đợi chốc lát là có một người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi đến đón An An đi vào.
“Em là… Lục An?” Người kia xác nhận lại tài liệu.
An An gật đầu.
“Chị họ Diệp, Diệp Vệ Quên.” Cô ấy tự giới thiệu đơn giản rồi đưa cho An An một xấp tài liệu đã chuẩn bị từ trước: “Đây là tài liệu ôn tập ở Bắc Kinh, em đi qua học là được, có gì không hiểu thì gọi cho chị.” Trên cùng tập tài liệu có kẹp một tờ giấy nhớ ghi số điện thoại.
An An nhận tài liệu, cô im lặng giây lát rồi hỏi: “Chị có quen Lục Ngang không ạ?” Cô đã không nói chuyện suốt một ngày, bây giờ đột nhiên lên tiếng, giọng nói rất khàn, nghe như dây thanh quản bị xé rách.
Diệp Vệ Quyên ở đối diện nắm hai tay, lắc đầu nói: “Không quen biết.” Lại hỏi: “Đó là ai?”
An An gục đầu xuống không hỏi nhiều nữa, cô cất tài liệu vào túi, đứng dậy nói: “Cảm ơn chị.”
“Không có gì.”
Diệp Vệ Quyên tiễn An An rời đi sau đó vòng trở về tầng ba, đi đến trước cửa phòng cuối cùng, cô ấy gõ cửa.
“Vào đi.”
“Đội trưởng Cao.”
Cô ấy gọi người đàn ông bên cửa sổ.
Cao Cường quay đầu lại.
Diệp Vệ Quyên đi qua, ra hiệu cho ông ấy nhìn xuống dưới: “Chính là cô bé này.”
Phía dưới, An An đứng nghiêng người với bọn họ, cô không rời đi ngay mà đeo túi đứng ở mép đường nhìn thành phố này.
Vẻ mặt Cao Cường rất nghiêm túc.
Kể từ trưa qua đến giờ, đã gần hai ngày ông ấy không thu được bất cứ tin tức gì của Lục Ngang.
Lục Ngang vội vàng sắp xếp cho cô bé này đến Bắc Kinh, chắc chắn là đã gặp phải nguy hiểm gì.
Nghĩ thế, vẻ mặt Cao Cường càng nặng nề hơn.
Nhìn An An ở dưới nhà, chung quy ông ấy vẫn không đành lòng, bèn quay lại dặn dò Diệp Vệ Quyên: “Cô là nữ đồng chí, sau này chăm sóc một chút.”
“Vâng.”
An An và Kế Siêu mua vé tàu chạy trong đêm, chuyến tàu có đầu Z, rời khỏi Côn Minh đi đến Bắc Kinh.
Nghe thấy muốn đi Bắc Kinh, Kế Siêu bất an vô cùng, nhưng anh ta không hỏi gì cả, bởi vì An An nói anh ta đừng nói, cũng đừng hỏi thăm gì cả.
Anh ta nghe lời An An nhất.
Hôm nay bọn họ chỉ chờ ở ga tàu hỏa cả ngày mà không đi đâu cả.
Buổi tối 8 giờ rưỡi, trước khi vào trạm kiểm tra vé, An An tắt điện thoại, rút thẻ sim ném vào thùng rác.
Đây là điều Lục Ngang dặn đi dặn lại cô.
Đã có thân phận mới thì đừng liên lụy gì đến thân phận cũ nữa.
Cô cần phải dùng tên mới này sống tiếp.
An An cất điện thoại vào túi rồi đi vào trạm soát vé, đi đến một tương lai không biết ở phía trước.
Tàu hỏa dần dần rời khỏi ga Côn Minh, dưới vầng sáng chói mắt, An An lại gào khóc một hồi.
Mặc kệ hết những người xung quanh.
Khóc xong rồi, cô đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Dáng vẻ cô ở trong gương rất không đẹp.
Từ sau khi ở bên Lục Ngang, An An không hay trang điểm nữa, cô thản nhiên tắm gội ánh mặt trời, cô thản nhiên hưởng thụ mưa móc, cô tự do tự tại mà lăn lộn.
Nhưng cô của hôm nay, choker lỏng lẻo, tóc tai lộn xộn quấn ở sau đầu, đôi mắt sưng húp như quả hạch đào, rất xấu.
Xấu muốn chết, xấu tới mức làm cô muốn chết.
Nếu Lục Ngang nhìn thấy, chắc chắn anh sẽ ghét bỏ nói cô “Khó coi”.
Nhìn chính mình trong gương, An An kéo khóe miệng cười khẽ.
Cô bắt đầu trang điểm lần nữa.
Khi trở về, khuôn mặt cô đã được che giấu kỹ càng.
Đủ mị hoặc, cũng đủ xinh đẹp.
Ngồi ở vị trí của chính mình, An An nhìn bóng đêm ở nơi xa, vừa bình tĩnh lại vừa hờ hững.
*
Chiếc tàu hỏa này trèo đèo lội suối, đi từ lúc tối đêm đến sáng rồi lại vào đêm, cho đến khi chân trời lại xuất hiện tia nắng ban mai nhỏ bé bọn họ mới đến được ga cuối cùng.
Bắc Kinh lạnh hơn lần trước không ít, An An đi xuống khỏi tàu, dù đã mặc áo lông vũ rất dày cô vẫn phải rùng mình một cái.
Gió phương bắc lạnh lẽo như dao, An An ngẩng đầu nhìn bầu trời sương mù mênh mông, cô đeo túi dẫn đầu đi ra ngoài.
Có lẽ là vì từng đến đây với Lục Ngang cho nên cô không hề có cảm giác xa lạ với nó.
Đi ở trong đám đông, chen chúc trên tàu điện ngầm, cô cảm thấy kiên định vô cùng.
Tài liệu Diệp Vệ Quyên đưa cho cô rất tỉ mỉ, trung tâm học thêm phải đi chuyến tàu nào, phòng trọ nào vừa gần vừa rẻ.
An An chỉ cần làm theo hướng dẫn trong đó là được.
Cô và Kế Siêu nhanh chóng thuê một căn phòng đơn.
An An dán ảnh chụp chung của hai người lên đầu giường, dán ở nơi chỉ cần cô mở mắt là có thể nhìn thấy.
Lục Ngang đã cho An An một tấm thẻ ngân hàng, anh nói với cô rằng tiền trong này đều sạch sẽ an toàn, nhưng An An không dùng đến.
Cô và Kế Siêu đều có tiền tiết kiệm, cũng đều có tay chân.
Kế Siêu làm thêm ở quán ăn gần đó, anh ta là người cần mẫn, người lại khờ, ông chủ thích nhất loại người này.
Ban ngày An An đi học thêm, buổi tối đi hát ở quán bar.
Ngày đầu tiên đến Bắc Kinh cô đã tìm được việc làm thêm ở quán bar, chính là quán bar mà cô và Lục Ngang đã từng đi qua.
Cô sợ Lục Ngang đến Bắc Kinh không tìm được mình cho nên tất cả mọi việc An An làm đều có liên quan đến anh.
Ngày đó khi An An đẩy cửa đi vào, bên trong vẫn chưa chính thức mở cửa, cô đã đứng ở cửa hai giây.
Nhân viên phục vị đang làm vệ sinh tiến lên hỏi cô: “Cô cần gì ạ?”
An An nói: “Tôi xin làm ca sĩ thường trú.”
“Chúng tôi không thiếu người.” Nhân viên phục vụ khách khí từ chối.
An An kiên trì: “Có thể cho tôi thử trước không?”
Nhân viên phục vụ đi vào một lát rồi quay lại cùng một người nữa, người này đi ở trước, dáng vẻ như là ông chủ, nhìn anh ta lười biếng như không tỉnh ngủ.
Anh ta liếc nhìn An An, lại nhìn khuôn mặt cô, anh ta hỏi: “Định hát cái gì.”
An An trả lời anh ta, anh nói như thế nào.
Người kia không hiểu: “Tôi nói như thế nào?”
An An lạnh nhạt nói với anh ta: “Đặng Lệ Quân, anh nói như thế nào.”
“Bài hát cũ thế…” Anh ta đi đến quầy bar cầm cốc nước, bĩu môi nói: “Thử xem đi.”
An An đứng trước micro, khuôn mặt cô lạnh nhạt không có biểu cảm dư thừa.
Cho đến khi cô hát câu đầu tiên, Triệu Hiện Bình mới chợt siết chặt cốc rồi quay đầu lại…
Khi Thẩm Tịch nghe được chuyện này, anh ta đã tỏ vẻ hết sức vui mừng, nói vào điện thoại: “Lạ nha, đồ cổ như vậy.”
Triệu Hiện Bình sửa đúng: “Cũng không phải đồ cổ, cô nhóc non lắm.”
“Non cỡ nào?” Thẩm Tịch rõ ràng không tin.
“Chờ anh về tự đi xem là biết.”
“Được thôi.” Thẩm Tịch duỗi người: “Tôi về sẽ đến chỗ anh gặp cô em đồ cổ.”
Thẩm Tịch đã quên chuyện này rồi, bây giờ nhìn thấy Triệu Hiện Bình mới nhớ tới có người như vậy.
Anh ta rảnh rỗi không có việc gì, bèn đề nghị: “Đi nhìn một cái đi.”
Quán bar mới bắt đầu náo nhiệt, anh ta oán giận chán chường đánh ngáp.
Cho đến khi có người lên sân khấu, Thẩm Tịch đang vùi mình trong sô pha bỗng nhiên an tĩnh lại.
Người kia ngồi trên chiếc ghế nhỏ cao, một chân cong lên, một chân chạm đất, ánh đèn mờ đánh lên trên người cô, buông xuống một vầng sáng nhu hòa lên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Chiếc micro tùy ý để trước mặt, sau lưng cô là ban nhạc đệm.
Cô chỉ chuyên chú ca hát, không nói bất cứ lời nào khác.
Thẩm Tịch hỏi Triệu Hiện Bình: “Tên là gì đấy?”
“Người vô danh.” Triệu Hiện Bình buông tay.
Thẩm Tịch liếc anh ta: “Không tên mà anh cũng dám thuê?”
“Xinh đẹp mà.” Triệu Hiện Bình rất thẳng thắn.
Thẩm Tịch quay đầu nhìn người trên sân khấu, cười nói: “Đúng là rất xinh đẹp.”
*
Khi An An rời khỏi quán bar, có người ở cửa đến gần cô: “Này, tên là gì đấy?”
An An kéo mũ áo lên trùm kín đầu, tiếp tục bước đi không nhìn lại.
An An đút tay vào túi đi trong đêm đông, cô độc chờ người trong đáy lòng.
Tết Âm lịch sắp đến, kỳ thi nghệ thuật tổ chức vào tháng Hai, anh vẫn chưa xuất hiện.
An An suy nghĩ một phen, cuối cùng gửi tin nhắn chúc mừng năm mới với Diệp Vệ Quyên, người kia cũng chỉ quy củ gửi lại “Chúc mừng năm mới” với cô, An An không liên hệ thêm nữa.
Tháng Hai, đứng ở trong trường thi, giáo viên nói: “Các bạn giới thiệu bản thân trước.”
Từng nhóm thanh niên tinh thần phấn chấn đắm mình dưới ánh mặt trời.
An An đứng ở cuối hàng, chỉ mới mấy tháng mà tóc của cô đã dài qua bả vai, cô buộc đuôi ngựa thả ở sau đầu, để lộ ra khuôn mặt sạch sẽ thuần túy.
Ngoài ca hát mỗi đêm, đã rất lâu rồi cô chưa mở miệng nói chuyện.
Cô trầm lặng vô cùng, cô luôn độc lai độc vãng.
Nhưng mà, cô cũng không luống cuống.
Trái lại, An An rất tự nhiên phóng khoáng, hoàn toàn không ngại ngùng e lệ.
Những người đứng trước giới thiệu lần lượt, cũng có biểu diễn tài nghệ, đọc diễn cảm thơ hoặc là ca hát, có tốt có xấu.
Đến phiên An An, cô hé môi nói, tôi là Lục An, Lục trong lục địa, An trong bình yên.
Lục An, bắt đầu từ giờ phút ấy, cái tên này bắt đầu ở đây, chính thức làm bạn với An An trên con thuyền đi tới mộng tưởng.
Cô đi lên một cuộc lữ hành khác của cuộc đời.
Rực rỡ lóa mắt.
Tựa như ánh sáng bắt mắt dừng trên mặt cô ở giờ này khắc này.
Có một số người định sẵn trở thành siêu sao.
——oOo——