Editor: Qing Yun
Thân phận của Lục Ngang không thể công khai, cô luôn tự nhủ với mình như vậy.
An An lấy điện thoại ra gọi cho chị Huy: “Chị Huy, làm phiền chị để ý tin tức báo chí giúp em.”
“Sao thế?”
An An nói vắn tắt chuyện mình gặp Lục Ngang ở quán bar cho chị Huy, chị ta lập tức nổi trận lôi đình: “Lục An!”
Tiếng hét của chị Huy rất to, làm cho Lục Ngang đứng ở bên cạnh cũng nghe thấy, anh nhận ra là người đại diện nữ tóc ngắn mình từng gặp.
Người đại diện kia nói với Lục Ngang rằng anh sẽ hủy hoại An An, sẽ hủy hoại tương lai của cô… Lục Ngang nhất thời im lặng, anh nhìn An An.
Cô đứng trong bóng đêm, kẻ mắt bị ướt nhòe vì đã khóc.
Tóc của cô đã dài đến eo, được uốn xoăn lượn sóng, kiểu tóc này khiến khuôn mặt của cô nhìn nhỏ hơn nhiều.
Trên cổ vẫn là chiếc choker kia, cô mặc một chiếc váy đen dài, bên ngoài khoác áo gió mỏng, đai lưng đeo ở bên hông, chân đi giày cao gót.
Cô đã trưởng thành, không còn là thiếu nữ hai mươi tuổi kỳ quái lúc trước.
Cô đã trở thành một cô gái giơ tay nhấc chân đều có phong tình.
Có lẽ là sợ Lục Ngang nghe được cho nên An An đã đi ra xa hơn.
Chị Huy nói: “Bây giờ em về công ty cho chị ngay!”
“Em xin lỗi, bây giờ em không đi được, chiều mai em sẽ đến.” An An từ chối.
“Lục An!”
Chị Huy hét trong điện thoại, An An thì thẳng tay cúp máy.
Cô quay người, không nghiêng không lệch, vừa lúc đón nhận tầm mắt chăm chú của Lục Ngang.
Hơn mười một giờ, đường phố đã vắng hơn nhiều, khắp đoạn đường chỉ có cô và anh.
Dưới đèn đường, trên người Lục Ngang được phủ một ánh vàng nhàn nhạt.
Bởi vì đứng ngược sáng cho nên ngũ quan của anh không được rõ ràng, dáng người anh cao lớn, bờ vai của anh rộng rãi.
Anh đứng ở đó, An An liền biết anh là Lục Ngang.
Không có người nào khác!
Đây là người đàn ông cô yêu.
Đây là người đàn ông cô đợi hơn ba năm.
An An bước từng bước đi về phía anh.
Cô không nỡ lãng phí bất cứ giây phút nào.
Giày cao gót đạp trên mặt đất, một bước lại một bước.
Càng tới gần, cô càng có thể ngửi được hơi thở trên người Lục Ngang, loại hơi thở nam tính dâng trào, vừa nguyên thủy lại vừa tràn ngập lực lượng, làm chân cô vô thức nhũn ra.
An An đi đến trước mặt anh, tham lam nhìn anh.
Đến gần như vậy, cuối cùng cô cũng có thể nhìn thấy anh rõ ràng.
Dáng vẻ anh vẫn cứng rắn như cũ, ngũ quan của anh vẫn đoan chính, kiên nghị như cũ, chỉ duy nhất ở trên lông mày là có thêm một vết sẹo.
Vết thương đã khỏi hẳn, chỉ để lại dấu vết thời gian nhợt nhạt, là minh chứng cho những nguy hiểm anh đã trải qua.
An An run rẩy vuốt ve vết sẹo, đau lòng nói: “Anh bị thương.”
“Đều qua cả rồi.” Lục Ngang hỏi chuyện khi nãy: “Có phải anh mang phiền toái đến cho em không?”
Nghe được lời này của anh, An An lập tức không vui, cô hung dữ hỏi lại: “Có phải em cũng là phiền toái của anh không? Có phải anh muốn bỏ em từ lâu rồi không? Có phải anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy em không?”
Cô vừa giận là mặt lại phồng lên, những cái gọi là trưởng thành hay bình tĩnh đều biến mất không còn tung tích.
Không có ai nói thắng được cô, miệng lưỡi cô luôn nhanh nhảu như vậy… Lục Ngang cười khẽ, anh giơ tay sờ mặt cô.
Đôi mắt An An vừa đỏ vừa sưng, lòng bàn tay của Lục Ngang nhẹ nhàng cọ qua.
Động tác của anh rất nhẹ, lòng bàn tay của anh ấm áp, An An ôm tay Lục Ngang, dùng tay mình nắm chặt tay anh.
Xương ngón tay của anh rất cứng, bàn tay của anh rất to.
Cô nắm lấy bàn tay ấy là trong lòng liền an tâm.
An An vươn tay muốn nắm tay trái của Lục Ngang, đưa tay ra rồi cô mới phát hiện khác thường.
Mắt nhìn chằm chằm vào cánh tay ấy, người cô cứng lại, sau đó hoảng sợ ngẩng đầu.
Sợi dây trường mệnh kia đã không còn, cánh tay trái của Lục Ngang buông thõng ở đó, rõ ràng là không thích hợp, còn cả… Còn cả trên cổ tay và mu bàn tay của anh có rất nhiều vết sẹo.
Những vết sẹo đó đã kết vảy, dữ tợn mà càn rỡ, như là Thần Chết đang cười lạnh lùng với cô.
Môi run rẩy, An An đột nhiên muốn khóc, đầu cô đau muốn nứt ra.
Lục Ngang vẫn nhẹ nhàng bâng quơ: “Đều đã trôi qua.” Thấy mắt cô vẫn còn đỏ, anh hơi nâng tay lên, an ủi An An: “Đang hồi phục rồi.”
Anh càng thản nhiên thì An An càng đau lòng, cô khó chịu sắp chết rồi.
Nước mắt chảy ra, An An vội vàng cúi đầu.
Những giọt nước mắt trong suốt ấy rơi xuống mặt đất, An An không rảnh đi lau, cô chỉ nắm tay Lục Ngang, nắm chặt lấy bàn tay trái của anh.
“Còn chỗ nào nữa?” Cô hỏi Lục Ngang.
Cô hỏi anh, trên người anh còn bị thương chỗ nào nữa.
Lục Ngang không trả lời cô, như vậy cũng đủ để An An hiểu chắc chắn anh bị rất nhiều vết thương nặng, anh tìm được đường sống trong chỗ chết, anh trải qua khó khăn như vậy mới đến gặp cô được.
Anh đưa ra lời hứa là sẽ không nuốt lời.
Đây là Lục Ngang của cô.
Anh đã trở lại, anh bình an đứng ở đây, điều này hơn hết tất thảy mọi thứ.
An An lau nước mắt, cô nhón chân lên hôn anh.
Bọn họ đã chờ đợi nụ hôn này hơn ba năm, đợi hơn một nghìn ngày, nhớ về nó vô số lần.
Đôi môi mềm mại chạm nhẹ vào nhau, An An vẫn đang khóc.
“Lục Ngang.”
Bây giờ đã không còn ai, rốt cuộc cô cũng có thể gọi tên anh.
Tựa đầu lên vai anh, cô lại gọi tên anh lần nữa.
Lục Ngang, Lục Ngang…
Cái tên này, cô gọi bao nhiêu cũng không đủ.
Đời này cô sẽ không rời xa anh, An An biết điều ấy.
Cô muốn chăm sóc anh cả đời, cô còn muốn sinh con cho anh.
*
Lục Ngang đưa An An về phòng ký túc xá của mình dưới sự kiên trì mãnh liệt của cô.
Cô vợ nhỏ chính thức đi kiểm tra, An An muốn biết hết tất cả mọi thứ.
Ký túc xá của công an ở ngay phía sau đồn công an, gần đó có tiểu khu của người dân, ký túc có hai dãy nhà độc lập, có không ít người ở.
Bên ngoài nhìn không có gì khác với tiểu khu bình thường.
Lục Ngang mở cửa, anh đi vào bật đèn lên.
Căn phòng không lớn, anh cũng không có nhiều đồ đạc.
Trên bàn là gạt tàn và hộp thuốc, bên cạnh có thuốc hạ sốt và lưu thông máu, đều là thuốc anh cần dùng đến.
An An nhìn mỗi một đồ vật ở đây, mũi cũng cay lên không nhịn được.
Đồng phục cảnh sát của Lục Ngang vắt trên ghế.
Cô đi qua vuốt nhẹ rồi quay đầu nhìn anh.
Dưới ánh đèn, mặt mày Lục Ngang chỉ có bình tĩnh.
“Đều kết thúc rồi ạ?” An An chỉ có thể hỏi như vậy.
Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến những ngày tháng nguy hiểm kia, càng không dám nghĩ đến hơn ba năm này anh đã sống thế nào.
Lục Ngang chỉ “ừ” một tiếng, anh không thể nói thêm điều gì.
Nhận được câu trả lời khẳng định, mắt An An lại nóng lên.
Cô nhìn Lục Ngang, nhìn anh chăm chú.
Trong phòng cứ yên tĩnh như thế, cửa dẫn ra ban công không đóng, gió đêm lạnh thổi vào, phất qua vạt áo của cô, phất qua sợi tóc của cô, phất qua trái tim của cô.
Cách nhau vài bước, Lục Ngang cũng nhìn cô không nói lời nào.
Rõ ràng gió thổi từ ngoài vào phòng thế nhưng An An vẫn có thể ngửi được mùi hương trên người Lục Ngang, mùi hương làm cô nhũn ra, mùi hương đầy tính thần phục.
Đó là hormone của anh.
Hai tai An An dần nóng lên dưới ánh nhìn của anh, cô chậm rãi cởi chiếc áo gió mỏng ra đặt lên trên ghế.
Cô mặc chiếc váy bó sát màu đen, để lộ ra chiếc cổ và xương quai xanh tinh tế.
Chất vải mềm dán sát vào bầu ngực, độ cong mềm mại, kích thước vừa phải, đi xuống nữa là vòng eo nhỏ xinh vô cùng.
An An đi về phía anh.
Chỉ vài bước ngắn ngủn mà mỗi một bước trái tim cô lại đập nhanh hơn một chút.
Cho đến khi cô đứng trước mặt Lục Ngang.
Anh mím môi, rũ mắt nhìn cô.
Nhận thấy được tầm mắt của anh, hai tai An An càng nóng hôn.
Cô liếc trộm anh một cái rồi chuyển tầm mắt xuống, dừng trên vai anh.
Ngày thường Lục Ngang đều mặc áo thun, quần áo của anh đều là loại vải mềm rũ dán sát vào người, phác họa ra thân hình của anh.
Bờ vai của anh rất rộng, eo của anh rất hẹp, cả người tràn đầy lực lượng…
Tai của An An đã đỏ như máu, cô quay mặt đi, thế nhưng Lục Ngang lại nâng cằm của cô lên, làm An An chỉ có thể đón nhận tầm mắt của anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Ngang cúi người hôn lên môi cô.
Không giống nụ hôn khẽ chạm lúc trước, đây mới là nụ hôn giữa nam và nữ, chiếm hữu, hung hãn.
Hơi thở của anh quá mạnh mẽ, anh hôn làm người cô nhũn ra, anh hôn làm người cô run rẩy.
An An dẫm lên giày cao gót, cô loạng choạng đứng không vững, chỉ có thể cố gắng ôm cổ Lục Ngang.
Cô đưa đầu lưỡi của mình qua, thừa nhận cũng đáp lại nụ hôn này.
Cô quá cần anh, khắp người cô từ trên xuống dưới đều nở rộ với anh.
Cô dựa sát vào anh, ngực mềm mại dán lên người anh, cô khát vọng anh.
Ngực cô bị anh nắm lấy, An An vẫn muốn run rẩy.
Lòng bàn tay của anh chai sần.
Anh xoa cô, anh cọ lên đầu vú của cô, cảm giác xa lạ mà quen thuộc này nhanh chóng lan ra khắp toàn thân, An An không làm được gì cả, cô chỉ có thể ôm anh thật chặt, để anh tùy ý hôn mình, xoa mình.
Bởi vì đã rất lâu chưa từng làm cho nên phía dưới An An lại nhỏ hẹp khô ráo hơn trước.
Mỗi một lần anh tiến vào đều khó khăn, lặn lộn lâu lắm làm trên người cả hai đều thấm ướt mồ hồ.
Cho đến khi anh đi vào hoàn toàn.
Hơi căng một chút.
Loại cảm các tràn đầy bị phình lên này làm cô nhẹ nhàng run rẩy.
Đó là độ cứng của anh, là nhiệt độ của anh.
Ở trong cơ thể cô, bị cô cất chứa hoàn toàn.
Loại thân mật này trực tiếp nhất, thân mật chỉ thuộc về bọn họ.
Loại vui sướng này cũng chỉ có bọn họ mới có thể chia sẻ với nhau.
*
Làm xong, hai người cùng đi tắm rửa.
Hơi nước bốc lên tràn ngập phòng tắm, nhìn thấy toàn bộ vết thương trên người Lục Ngang, An An vẫn không nhịn được rơi lệ.
Trên ngực anh có vết thương, phía sau lưng cũng có.
An An khẽ vuốt ve từng chút một, cô chậm rãi hôn anh, hôn lên những vết thương đó, tất cả đều là huân chương của anh.
Tắm rửa xong, An An giúp anh chườm nóng và bôi thuốc.
Gân tay trái của Lục Ngang bị đứt, ngày nào cũng phải chườm nóng, lại cường gân hoạt huyết, còn phải đi đến bệnh viện làm vật lý trị liệu để hồi phục chức năng.
An An không có quần áo để thay, bây giờ cô đang mặc áo thun của anh chạy tới chạy lui.
Lục Ngang không muốn phiền toái cô, An An liền hung anh: “Anh ngồi im, không được nhúc nhích.” Vẫn là dáng vẻ cô vợ nhỏ.
An An nghiêm túc cầm khăn lông chườm nóng cho anh.
Cô vừa tắm xong, mái tóc ướt được bọc trong khăn lông, ngũ quan xinh đẹp lộ ra hoàn toàn, cô chuyên chú ngẩng đầu hỏi anh: “Làm thế này ạ?” Cô sợ mình làm không tốt, cũng sợ làm anh đau.
Lục Ngang sờ đầu cô.
Thời gian chườm nóng rất dài, suốt quá trình ấy hai người câu được câu không nói chuyện.
An An hớn hở kể với anh như hiến vật quý: “Lục Ngang! Lục Ngang! Em đóng phim điện ảnh đấy.”
Lục Ngang nói với cô: “Anh xem rồi.”
Rõ ràng An An có hơi ngạc nhiên, cô vội vàng hỏi: “Trong phim em có đẹp không?”
Cô để ý cái này nhất, hoàn toàn không thay đổi… Lục Ngang nói: “Đẹp.”
An An liền cười.
Cô thò lại gần hôn anh.
Khăn lông ấm nóng, môi cô mềm mại, hai thứ phất qua trái tim anh, đêm này yên lặng mà an tường, anh cũng cong môi mỉm cười.
Nhận thấy ý cười của anh, An An chống trán lên trán anh, cô nói: “Lục Ngang, em rất nhớ anh đó.” Hơn một nghìn ngày, cô không có lúc nào là không nhớ anh, nhớ muốn điên rồi.
“Anh có nhớ em không?” Cô nhẹ nhàng hỏi anh.
Hôn nhẹ lên mặt cô, Lục Ngang nói: “Nhớ.”
An An ôm cổ anh, cũng vùi mặt vào cổ anh, nước mặt chảy xuống không kiềm chế được.
Lục Ngang lau nước mắt cho cô, anh nói: “Đừng khóc.”
An An ôm anh, nói: “Hôm nay khóc xong, sau này không khóc nữa…” Cô muốn sống vui vẻ với Lục Ngang, cô muốn kết hôn với anh, cô muốn sinh con cho anh.
Bọn họ phải sinh nhiều bé!
Nghĩ như vậy, An An cười ngây ngô, cô hôn lên Lục Ngang lần nữa.
Ban đêm mới thật sự bắt đầu, triền miên vô cùng vô tận.
Đêm này, An An không biết đã vui sướng bao nhiêu lần.
Loại vui sướng đã lâu mới được đến này chỉ có Lục Ngang mới cho cô được, đưa cô lên mây, đưa lên thiên đường.
Cô thật sự rất yêu anh.
——oOo——