Chạng vạng, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ vẫn ra cửa một chuyến, giấy chứng nhận kết hôn không phải chuyện nhỏ, ít nhất phải được Chúc Vân Bình và Đinh Du đồng ý, lấy được sổ hộ khẩu mới có thể đi đăng ký. Chúc Tinh Dao ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn Giang Đồ: “Bố mẹ em nhất định sẽ đồng ý, anh không cần khẩn trương.”
Giang Đồ cười: “Anh biết.”
Chúc Vân Bình và Đinh Du đều không nói gì về tình trạng Chúc Tinh Dao gần như sống chung với anh cho nên kết hôn nhất định sẽ đồng ý. Giang Đồ chỉ nghĩ đến việc hai người kết hôn, bố mẹ hai bên chắc chắn gặp mặt ăn một bữa cơm. Chính anh cũng không muốn gặp Giang Cẩm Huy, sao có thể để Chúc Tinh Dao và bố mẹ cô gặp được đây?
Dừng xe trong sân, hai người đi vào nhà, Chúc Vân Bình ngồi trên ghế sofa đổi kênh truyền hình, quay đầu nhìn bọn họ: “Về rồi à, ngồi một lát đi, sắp đến ăn cơm tối rồi.”
Đinh Du vừa nghe điện thoại vừa đi xuống lầu, bà nhìn về phía Chúc Tinh Dao, bất đắc dĩ cười cười: “Chị cũng không biết con bé học sáng tác từ khi nào, nhưng từ nhỏ nó đã nhạy cảm với âm nhạc, còn có Tây Tây giúp đỡ…”
Chúc Tinh Dao nghe được bà đang nhắc đến mình, có chút xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, ai vậy ạ?”
Đinh Du nói với bên kia vài câu rồi cúp máy, bà ngồi xuống bên cạnh Chúc Vân Bình, nhìn Chúc Tinh Dao, trêu ghẹo nói: “Dì út con, nói con viết bài hát không tệ, hát cũng dễ nghe, có thể thử phát triển theo hướng ca sĩ, nói không chừng cướp bát cơm của Lê Tây Tây nữa đấy.”
“Không cần…”
Chúc Tinh Dao đỏ mặt, cô mới không cần.
Giang Đồ kéo cô ngồi xuống sofa, anh nhìn về phía Chúc Vân Bình và Đinh Du: “Chú dì, cháu với Tinh Tinh dự định ngày mai đi đăng ký kết hôn trước, rồi sẽ chuẩn bị hôn lễ, nhưng cần phải hỏi ý kiến của hai người ạ.”
Chúc Vân Bình ngẩn người, ông nhìn con gái: “Xác định rồi?”
Chúc Tinh Dao có chút kiêu hãnh nói: “Dạ chắc chắn, là con cầu hôn mà.”
Chúc Vân Bình: “…”
Đinh Du lúc này mới chú ý tới trên tay Chúc Tinh Dao có thêm một chiếc nhẫn kim cương, bà không xác định hỏi: “Bài hát kia con viết để cầu hôn à?”
Chúc Tinh Dao gật đầu, Giang Đồ cầm tay cô, bất đắc dĩ nói: “Bị cô ấy giành trước, nhưng chúng con đã nghĩ kỹ rồi ạ.”
Đã nói đến mức này, Chúc Vân Bình và Đinh Du đều đoán được đêm nay hai người trở về lấy sổ hộ khẩu, Chúc Vân Bình ôm vai Đinh Du, thở dài: “Giữa năm còn sợ con không tìm được bạn trai, nhưng chẳng ngờ lại gả con gái sớm như vậy.”
Đinh Du cười một tiếng, nhìn về phía Giang Đồ: “Vậy khi nào bố mẹ hai nhà chúng ta ăn cơm một bữa?”
Giang Đồ trầm mặc một chút, nói: “Trong Tết nguyên đán đều được, mẹ con một mình cũng ổn, về phần… Giang Cẩm Huy, coi như bỏ qua ạ. Mẹ con đã ly hôn với ông ấy, quan hệ của con với ông ấy không thể tốt hơn được nữa, sau này Tinh Tinh cũng không cần tiếp xúc nhiều với ông ấy.”
Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn anh.
Chúc Vân Bình và Đinh Du nhìn nhau, Chúc Vân Bình thở dài: “Con cảm thấy như vậy là tốt nhất thì quyết định đi. Có điều tổ chức hôn lễ nên mời ông ấy tới tham dự. Không nói cũng không hay lắm, có khi lại càng khó nhìn mặt nhau nữa.” Đúng lúc dì Trương nói đã dọn cơm xong, ông đứng lên, “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi lấy sổ hộ khẩu cho hai con.”
Sau khi ăn xong, Chúc Tinh Dao kéo Giang Đồ trở về phòng, cô ngồi trên đùi anh, ôm anh nhỏ giọng hỏi: “Đồ ca, sau khi anh trở về, chưa từng gặp lại bố anh sao?”
Giang Đồ ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Gặp hai lần.”
Một lần là vừa mới về nước không lâu, thấy Giang Cẩm Huy tới đòi tiển của Giang Lộ, còn có một lần là ở tiệm thức ăn nhanh gần tiểu khu, vẫn là Giang Lộ cùng Giang Cẩm Huy, anh không biết có phải ông ta lại tới tìm Giang Lộ đòi tiền nữa hay không.
Giang Lộ từ nhỏ đã tinh ranh, giờ hai mươi ba tuổi rồi, có một số việc không cần Giang Đồ nói nhiều, cậu ấy cũng có chừng mực.
Chúc Tinh Dao nâng mặt anh, nhìn anh nói: “Em không phải muốn anh hòa giải với ông ấy hay gì đó, ông ấy đã khiến anh sống những năm qua rất khó khăn cực khổ, em cũng không thích ông ấy. Như bố em đã nói, sau này tổ chức hôn lễ nên mời ông ấy đến, thế mới tốt. Đừng nhớ những chuyện lúc trước nữa được không?”
Có lẽ, Giang Cẩm Huy căn bản không được thừa nhận là một người bố, một người đàn ông đánh ham mê cờ bạc còn đánh vợ con mình, một người đàn ông bắt cậu con trai đang học cấp 2 phải đi làm kiếm tiền trả nợ, còn ép buộc con mình đối phó với bọn đòi nợ, vì thế mà đánh nhau, ngay cả kỳ thi Đại học quan trọng nhất trong đời cũng bị ông ta phá hỏng, người bố như vậy, làm sao Giang Đồ không hận được cơ chứ?
Chúc Tinh Dao không muốn Giang Đồ thù hận nữa, cô muốn anh buông bỏ quá khứ, sống vui vẻ hạnh phúc.
Giang Đồ yên lặng, nhìn cô: “Anh hiếm khi nghĩ đến trước kia, hiện tại rất tốt.”
Mọi đau thương khổ sở trước kia, đều đã từ từ buông xuống.
Bây giờ anh có Chúc Tinh Dao, cả đời này sẽ hạnh phúc.
————
Ngày 14 tháng 2 năm 2018 là một ngày rất đặc biệt, không chỉ là ngày Lễ tình nhân, bởi vì ngày 15 tháng 2 là đêm giao thừa, cho nên ngày 14 tháng 2 là ngày làm việc cuối cùng trong năm của Cục Dân chính trước khi nghỉ Tết, rất nhiều cặp vợ chồng muốn được cấp giấy chứng nhận ngày hôm nay.
Chúc Tinh Dao và Giang Đồ ra ngoài lúc tám giờ sáng, đến Cục Dân chính bên kia còn chưa bắt đầu đi làm, nhưng ở cửa đã có vài người chờ.
Giang Đồ dừng xe xong, dắt cô đi qua.
Chúc Tinh Dao vùi mặt vào khăn quàng cổ, mấy cặp đôi quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt nghi ngờ, cô nghe thấy có một cô gái hưng phấn nói: “Anh xem người kia có phải là Giang Đồ hay không? Em đã nhìn thấy trên màn hình lớn ở buổi hòa nhạc tối hôm trước!”
Bạn trai của cô gái nói, “Hình như đúng rồi, mắt kính giống nhau.”
Cô gái còn nói: “Anh ấy với Chúc Tinh Dao hôm nay đi đăng ký kết hôn? Anh coi chút đi, bạn trai người ta anh tuấn thật đó!”
Bạn trai cô gái hừ một tiếng, cười: “Bạn gái người là nữ thần đó, biết kéo đàn cello, lại còn biết sáng tác, ca hát.”
Thế là đôi chích bông nọ nhỏ giọng cãi nhau.
Chúc Tinh Dao nghe thấy phải bật cười, cô ngẩng đầu nhìn Giang Đồ.
Sắc mặt Giang Đồ bình tĩnh, cúi đầu nhìn cô: “Rất buồn cuời.”
“Đồ ca, anh nổi tiếng rồi.” Mắt Chúc Tinh Dao hiện lên ý cười.
“Tất cả là nhờ em.” Anh có chút bất lực.
Chuyện cầu hôn này vốn dĩ là người đàn ông nên làm, thế nào cũng không nghĩ tới Chúc Tinh Dao lại cho anh một sự ngạc nhiên ngoài ý muốn như vậy, nhưng chẳng thể phủ nhận, anh vô cùng cao hứng, cũng không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa.
“Còn có công lao của Giai Ngữ và Tây Tây.”
Chúc Tinh Dao hừ một tiếng, chuyện này không thể để cho cô một mình gánh vác được.
Cục Dân chính mở cửa, Giang Đồ cúi đầu nở nụ cười, người đầu tiên dắt cô đi vào.
Anh nhận phiếu, đưa Chúc Tinh Dao đi chụp hình trước.
Hai người đều có ngoại hình rất nổi bật, nhiếp ảnh gia rất thích thú khi sáng sớm nhìn thấy một đôi trai xinh gái đẹp, lại là người nổi tiếng ở Giang Thành, cho nên cực kỳ phấn khích. Anh ấy đưa hình cho Giang Đồ, cười nói: “Đây là tấm hình đẹp nhất mà tôi chụp trong mấy năm nay, chúc mừng hai người nhé.”
Giang Đồ nói: “Cảm ơn.”
Anh cầm tấm ảnh, cùng Chúc Tinh Dao đi tới chỗ đăng ký kết hôn.
Hai người điền đầy đủ thông tin, Chúc Tinh Dao nghiêng đầu nhìn anh, đường nét lạnh lùng cứng rắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Mắt Giang Đồ không nhấc lên, thấp giọng nói: “Viết nhanh lên.”
Chúc Tinh Dao nhịn không được cười: “Được.”
Giang Đồ đưa tư liệu của hai người cho nhân viên công tác, một lát sau, nhân viên công tác đóng dấu in nổi lên hai quyển sổ đỏ.
Nhân viên mỉm cười đưa cho họ tờ giấy đăng ký kết hôn: “Chúc mừng hai người, mãi mãi bên nhau.”
Hai tay Giang Đồ nhận lấy, giấy chứng nhận kết hôn nặng trịch đè lên tay anh, trái tim anh kiềm nén nhiều năm lại nhẹ nhàng rơi vào hư không.
Anh mơ hồ nhiều năm, rốt cuộc vào phút giây này, đã có được sự an ổn bình yên.
Chúc Tinh Dao nhận giấy chứng nhận kết hôn, cảm giác rất kỳ diệu, hai người đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi ư? Cô cong mắt cười: “Cảm ơn.”
“Chúng ta đi chụp hình đi.” Cô hưng phấn nhìn Giang Đồ.
Đáy mắt Giang Đồ hiện lên ý cười rất nồng đậm, anh gật đầu một cái: “Được.”
Chúc Tinh Dao không vừa lòng nói: “Ảnh của anh ít quá, hồi học Đại học nếu không có lão Viên và Đỗ Vân Phi chụp cho anh thì chắc anh cũng chẳng có nổi tấm hình nào.” Cô nhớ đến bốn năm anh ở Mỹ, hầu như không có ảnh chụp, chỉ có vài tấm, nhịn không được bèn cau mày, “Sau này anh phải chụp ảnh nhiều lên, trông đẹp trai như thế mà không chụp nhiều thì đáng tiếc lắm.”
Giang Đồ không cách nào phản bác, ảnh chụp của anh quả thật rất ít, cũng không thích chụp ảnh, anh mỉm cười: “Được, em chụp cho anh đi.”
Cục Dân chính dần dần đông đúc hơn, hai người diện mạo xuất sắc, hơn nữa gần đây quả thật có chút độ hot, không ít người nhận ra bọn họ, có người gọi tên bọn họ.
Chúc Tinh Dao cười với đối phương, kéo Giang Đồ đi chụp ảnh, không có gì bất ngờ, thoáng chốc bị mọi người vây xem.
Cô dứt khoát tìm một cô gái để chụp ảnh giúp, nói với Giang Đồ: “Con gái biết chụp ảnh hơn.”
Ra khỏi Cục Dân chính, trở lại xe.
Chúc Tinh Dao đặt hai quyển giấy chứng nhận kết hôn lên đầu gối, chụp vài tấm ảnh, gửi đến nhóm nhỏ cô và Lê Tây Tây và Lâm Giai Ngữ.
Ngôi sao trên bầu trời xa: “Mình và Giang Đồ đi lĩnh chứng rồi!”
Lê Tây Tây: “Nhanh như vậy sao!?”
Lâm Giai Ngữ: “Yêu cầu của Giang Đồ phải không?”
Ngôi sao trên bầu trời xa: “Vẫn là cậu hiểu rõ anh ấy, nhưng hôm nay vừa vặn là ngày Lễ tình nhân, sau này ngày kỷ niệm ngày cưới và ngày lễ tình nhân có thể cùng nhau trải qua, rất tốt.”
Lê Tây Tây gửi một gói biểu cảm là bạn còn quá non nớt: “Cậu không hiểu, như thế cậu sẽ thiếu đi một ngày lễ, nhận quà ít hơn một cái, không có lợi!”
Ngôi sao trên bầu trời xa: “Không sao, mình và Giang Đồ ở bên nhau, mỗi ngày đều là ngày Lễ tình nhân.”
Lâm Giai Ngữ: “Cậu gọi Giang Đồ là chồng ơi à?”
Ngôi sao trên bầu trời xa: “….”
Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn Giang Đồ, cô gọi Đồ ca thành thói quen, có chút không sửa được miệng…
Lâm Giai Ngữ: “Mình cảm thấy từ ”chồng” này có ảnh hưởng đối rất lớn đối với Giang Đồ, cho nên cậu tốt nhất lựa thời điểm mà gọi. Giang Đồ từ nhỏ đã chăm chỉ học hành chịu đựng vất vả, thân thể rất tốt, mình hầu như không thấy cậu ấy bị bệnh, mười mấy tuổi làm việc gì cũng làm, sức lực khỏe cực kỳ. Cậu biết đó, khi học Trung học cậu ấy đã chạy bộ đường dài, lão Viên nói mỗi lần cậu ấy phòng thể dục đều chạy bộ hơn 10.000m, sức chịu đựng thực sự đỉnh đấy!”
Chúc Tinh Dao cảm thấy từ sau khi [Chờ Ánh Sao] bị hé lộ, Lâm Giai Ngữ càng ngày càng phóng khoáng bản thân.
Cô gởi một biểu tưởng cảm xúc qua.
Chúc Tinh Dao nhìn vòng bạn bè hiển thị tin mới có hình nền đại diện là bầu trời đầy sao kia, hơi sửng sốt, ấn vào xem, phát hiện Giang Đồ vừa đăng một cái, là giấy chứng nhận kết hôn của hai người.
Đây là lần đầu tiên Giang Đồ đăng lên vòng bạn bè, anh đặt điện thoại xuống, nhìn cô: “Coi như thông báo với mọi người một tiếng.”
Bình luận đã hơn mười mấy cái—
Lão Viên: “Tốc độ của cậu nhanh thật đấy!!!”
Lâm Giai Ngữ: “Điều ước đã được toại nguyện rồi!”
Lê Tây Tây: “Ô, huhuhu……Gả cho chị em tốt của tôi rồi!”
Đỗ Vân Phi: “Tôi tự kỷ!”
Đinh Hạng: “Wow! Chúc mừng Đồ ca với nữ thần, trăm năm hòa hợp!”
Giang Lộ: “Anh, nhớ đưa chị dâu về nhà ăn cơm.”
———-
Trong nhóm lớp cũng đang xôn xao, @Giang Đồ, bảo anh đừng quên chuyện lúc trước nói kết hôn sẽ mời mọi người uống rượu mừng.
Buổi tối, hai người đi ăn cơm Tây, xem một bộ phim, trở về nhà gần 12:00.
Chúc Tinh Dao tắm rửa xong trước, cô ngồi trên giường xem Lâm Giai Ngữ cập nhật, Giang Đồ từ phòng tắm đi ra, anh không mặc quần áo, chỉ mang một chiếc quần thể thao màu đen, đường cong cơ bắp sạch sẽ thẳng tắp, cơ bụng ẩn giấu dưới thắt lưng quần, cũng không đeo kính, thoạt nhìn cực kỳ quyến rũ.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vội vàng cúi đầu.
Tóc Giang Đồ còn hơi ướt, anh đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn cô: “Đang xem gì vậy?”
“Đang coi…..Giai Ngữ vừa cập nhật tiểu thuyết.” Chúc Tinh Dao chống cằm lên đầu gối, cố gắng tập trung vào tiểu thuyết, đọc bình luận, “Cô ấy viết chúng mình đã kết hôn rồi.”
Giang Đồ: “…”
Sắc mặt anh phức tạp, cái gì Lâm Giai Ngữ cũng viết sao?
Chúc Tinh Dao đột nhiên dừng tay, ngẩng đầu nhìn Giang Đồ: “Đồ ca, em hỏi anh một câu. ”
“Hửm?”
Giang Đồ vén chăn lên, ôm lấy cô.
Chúc Tinh Dao tựa vào vai anh, chỉ vào màn hình điện thoại và nói: “Em đọc bình luận, em cũng muốn biết. Nếu anh về trễ, hoặc khi anh quay lại, em có bạn trai? Anh đã từng nghĩ tới vấn đề này chưa?”
Giang Đồ trầm mặc một chút, rũ mắt nhìn cô: “Nghĩ tới.”
“Sau đó thì sao?” Cô tò mò.
Giang Đồ dừng một chút, nhíu mày, dường như vấn đề này làm cho anh rất khó chịu, nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã nghĩ về vấn đề này. Anh im lặng mấy giây, thấp giọng nói: “Có lẽ phụ thuộc vào cuộc sống của em tốt hay không, có hạnh phúc không, người đó có đối xử tốt với em không…”
Chúc Tinh Dao quỳ ngồi, mặt đối mặt với anh, mỉm cười nhìn anh: “Lỡ như không tốt thì sao?” Trên thế giới này, chắc chắn không một ai yêu cô nhiều hơn anh, và sẽ không có ai đối tốt với cô hơn cả anh, điều này cô rất chắc chắn.
Giang Đồ nhấp môi, nâng mắt nhìn cô: “Vậy phải xem anh có lý trí không đã.”
Chúc Tinh Dao tò mò đến cùng.
Cô hỏi: “Điều đó là gì vậy?”
Giang Đồ bình tĩnh nói: “Cướp em lại.”
Chúc Tinh Dao sững sốt, mở to hai mắt nhìn anh.
Sau đó lại suy nghĩ, có lẽ Giang Đồ thật sự làm được, chính anh đã tố cáo cô và Lục Tễ.
Anh là người tốt, cũng là người xấu.
Giang Đồ thở dài một hơi, anh xoay người đặt cô dưới thân, ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn cô, khóe miệng cong lên một chút: “Cho nên, anh rất may mắn vì em chưa có bạn trai, tránh được một trận ”hoành đao đoạt ái.” (*)
Trong chuyện của Chúc Tinh Dao, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có đủ lý trí.
HẾT CHƯƠNG 78.