Cho Đến Khi Chúng Ta Còn Tồn Tại
Chương 1: Chuyến Xe Buýt Đêm
Cô cầm tờ giấy trong tay, cố gắng đi tìm chuyến xe buýt số chín mươi chín được ghi bên trong. Sau một lúc lâu, cô may mắn tìm thấy một chiếc xe buýt cùng số với chiếc cô tìm đang đợi khách ở một góc sân.
Bước nhanh lên chiếc xe buýt, trên xe cũng không có nhiều người, có vẻ vì trời đã tối nên không còn mấy ai.
Tuyết Nhi cũng không để ý quá nhiều, tháo chiếc ba lô cồng kềnh trên vai với đủ thứ vật dụng cùng quá cáp mà cha mẹ bắt cô mang lên biếu họ hàng ở trên đây, đặt nó xuống dưới chân, cô ngã mình xuống chiếc ghế dựa rồi nhẹ nhàng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đợi khoảng mười lăm phút, thêm ba vị khách bước lên xe, chiếc cửa tự động cũng khép lại, chiếc xe buýt từ từ lăn bánh rời khỏi bến xe buýt.
Khi thấy chiếc xe buýt bắt đầu di chuyển, Tuyết Nhi mở mắt, dùng tay mở cánh cửa sổ kế bên, rồi đưa ánh mắt tò mò nhìn ra bên ngoài.
Chiếc xe chạy nhanh trên dường, quan cảnh của khu thành thị hiện dần lên trong tầm mắt Tuyết Nhi, những tòa nhà cao lớn với đủ thứ kiểu dáng, con đường cũng được trang trí bởi những chiếc bóng đèn nhiều màu, người qua lại vội vã trên đường trên những chiếc xe hai bánh đắt tiền…
Nơi đây mang tới một cảm giác khác lạ cho cô, giống như cả thành phố không bao giờ có buổi tối. Ánh đèn phát ra từ những ngôi nhà và đèn đường khiến màn đêm không thể bao phủ lấy nơi đây. Nếu đem so sánh với quê cô thì quả thật quá khác biệt. Ở quê cô, chỉ cần mặt trời lặn đi thì cả khu đã bắt đầu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, sự yên ắng luôn chiếm lấy nơi đây.
Chiếc xe lâu lâu lại dừng lại, đón những vị khách trên đường. Chiếc xe lúc đầu còn vắng vẻ bây giờ đã không còn chỗ ngồi. Tuyết Nhi lúc này mới nhìn xung quanh xe, những người khách ngồi trên đây ai cũng mang theo một cảm giác kỳ lạ cho cô. Rồi từ từ cô cũng phát hiện điểm không đúng, những người ngồi ở đây đều có một điểm chung… khuôn mặt lạnh tanh.
Họ giống như chẳng quan tâm gì tới những thứ xung quanh nữa, ánh mắt vô hồn, làn da trắng xanh, thậm chí họ ngồi yên lặng trông chẳng khác gì một bức tượng.
Tuyết Nhi thấy không khí trên xe không biết từ lúc nào lại trở nên lạnh hơn bình thường, đóng cửa sổ kế bên lại, cảm giác lành lạnh vẫn chiếm lấy cơ thể cô. Cô đưa tay lên chiếc điều hòa của xe nhưng nó không hề hoạt động, cảm thấy kỳ lạ, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn ra phía cửa sổ.
Khung cảnh thành phố với đủ thứ ánh sáng bây giờ đã biến mất hoàn toàn, xung quanh chỉ còn lại một màn đêm.
Sự bất an, lo lắng bắt đầu chiếm cứ suy nghĩ trong đầu Tuyết Nhi. Chiếc xe buýt bắt đầu dừng lại lần nữa, Tuyết Nhi nhanh chóng ôm lấy chiếc ba lô dưới chân, chạy vội ra phía cửa. Vừa chạy ra phía cửa, ngay lập tức cô bị chặn lại bởi ba thân hình đang bước lên xe.
-A…a…a
Tiếng hét của Tuyết Nhi vang lên, cô sợ hãi lùi lại phía đắng sau. Ba thân ảnh kia bắt đầu đi lên xe, chiếc đèn lập lòe bên trong xe chiếu rõ hình dạng họ. Cả ba đều mang một chiếc đầu ngựa, cô có thể thấy rõ miệng, mắt và mũi của chúng đang hoạt động, chiếc đầu giống như mọc lên từ thân người chứ không phải là mặt nạ.
Họ bắt đầu đưa ánh mắt chăm chú nhìn thân thể run lẩy bẩy của Tuyết Nhi.
– Người sống ?
– Làm sao người sống lại ở đây ?
– Phải làm sao đây, nếu mang cô ta tới nơi đó thì sẽ rất rắc rối đấy.
-…
Họ bắt đầu tranh luận, họ tranh luận về Tuyết Nhi, khi cô gần như sắp phát khóc tới nơi thì một giọng nói vang lên, phá tan cái bầu không khí quái dị xung quanh.
-Làm gì mà ồn ào vậy ?
Họ quay người lại nhìn về phía âm thanh phát ra, ánh mắt tỏ rõ sự vui mừng.
-A ! Ngài Tử Âm. Thật tốt quá, ngài xem…
Một người trong số họ đưa ngón tay chỉ về phía Tuyết Nhi, người được gọi là Tử Âm từ từ đi lại gần cô.
Tuyết Nhi đưa ánh mắt vẫn còn vương lại vài giọt nước nhìn người đang đi lại gần mình, đó là một chàng trai trẻ, đeo một cặp kính màu đen, khuôn mặt không quá điển trai nhưng lại mang một cảm giác thân thiết kỳ lạ. Tử Âm đi lại gần chìa tay về phía Tuyết Nhi, cất giọng nói mang theo vài phần ấm áp.
– Đứng lên nào.
Tuyết Nhi không hiểu vì sao lại có cảm giác tin tưởng tuyệt đối với người con trai xa lạ này, cô đưa tay nắm lấy bàn tay kia, từ bàn tay đó truyền đến một cảm giác ấm áp lạ thường, nó xóa tan đi sự lạnh lẽo xung quanh, cô từ từ bình tâm lại, cảm giác nhẹ nhõm và thư thái bao trùm lấy cô.
Thấy Tuyết Nhi đã bình tĩnh lại, Tử Âm đưa tay chỉ về phía ghế ngồi bên cạnh.
– Cô ngồi đi.
Tuyết Nhi ôm lấy chiếc ba lô rồi đi vào ngồi bên trong sát với cửa sổ, người con trai cũng ngồi bên cạnh, nó khiến cô cảm thấy an tâm hơn. Tử Âm nhìn về phía họ, giọng nói mang theo vẻ ra lệnh, không có chút gì gọi là sự ấm áp.
– Làm việc đi.
– Vâng, thưa ngài.
Họ bắt đầu cầm lấy những cuốn sổ bìa đen lên tay, đi xuống dưới cuối xe. Tuyết Nhi vẫn giữ yên lặng, cô không dám nhìn xung quanh hay bên ngoài cửa sổ nữa. Tử Âm nhìn cô rồi nở nụ cười, ánh mắt mang đầy vẻ ấm áp.
-Cô tên gì ?
Bị hỏi bất ngờ, Tuyết Nhi cảm thấy hơi lúng túng, ậm ờ một chút cô cũng có đủ dũng khí để tiếp chuyện.
– Tôi… tôi… tên… ưm…. Tuyết Nhi.
Người con trai chẳng cảm thấy phật lòng hay cảm thấy buồn chán khi cô cứ ấp a, ấp úng như vậy. Khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười mà nói chuyện với cô.
– Cô ở đâu ?
– Ơ… ưm… tôi…
Tuyết Nhi lục lọi trong túi, lấy ra một tờ giấy trắng được viết bằng thứ mực tím rẻ tiền, đưa nó cho người con trai. Tử Âm nhận lấy tờ giấy rồi bắt đầu đọc nó, sau khi nắm được thông tin, người con trai liền trả tờ giấy về cho cô.
-Cô uống viên thuốc này vào đi.
Từ tay Tử Âm, một viên thuốc màu trắng xuất hiện đưa tới trước mặt cô.
Tuyết Nhi cầm lấy viên thuốc, không chút ngờ vực liền nuốt vào bên trong, không biết vì giọng nói đầy thân thiện cúng ánh mắt ấm áp kia hay do bản thân cô là một người cả tin nữa.
Khi cô uống viên thuốc vào, cơ thể cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn cảm giác sợ sệt như trước, thậm chí hình ảnh của họ cũng biến mất dần trong tâm trí cô.
Chiếc xe buýt từ từ chạy chậm lại, rồi dừng hẳn ở một vùng đất. Toàn bộ vùng đất được một thứ ánh sáng kỳ lạ ở phía trên cao chiều xuống, nó không giống ánh nắng mặt trời hay bất kỳ thứ phát ra ánh sáng nào, nó mang theo một vẻ lung linh và đầy huyền ảo. Tử Âm ngồi kế bên đưa ngón tay đặt lên miệng rồi khẽ nói với cô.
-Ngồi ở đây và nhớ giữ im lặng. Xong việc tôi sẽ dẫn cô về nhà.
Tuyết Nhi gật gật đầu, rồi làm theo những gì người con trai kia nói, ngồi yên và giữ im lặng.
Những vị khách trên xe từ từ đi xuống xe, cho đến khi người cuối cùng đi xuống, Tử Âm cũng bước theo sau. Tuyết Nhi đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô có thể thấy rõ Tử Âm ngoài kia. Người con trai đó đang nói nói chuyện với một cô gái trẻ với cặp sừng màu đỏ trên đầu, phía dưới hông cũng có một cái đuôi cùng màu.
Cô gái đó ăn mặc khá hở hang với một chiếc áo khoác da màu đen bên ngoài cùng chiếc áo lót, bên dưới là quần ngắn cũng là màu đen.
Cô gái đó dường như cảm nhận được ánh mắt của Tuyết Nhi liền bước lại gần, ánh mắt soi mói nhìn khắp khuôn mặt cô.
-Hm~ tại sao lại có người sống ở đây. Anh để cô ta lại đây luôn đi, dù gì ai cũng phải đi qua đây một lần trong đời mà phải không ?
Tử Âm lắc đầu, nhìn về phía Tuyết nhi.
– Không được, làm vậy sự cân bằng sẽ bị rối loạn. Như thế là không tốt đâu.
Cô gái với cặp sừng đỏ chu cái miệng nhỏ của mình, tỏ vẻ nhõng nhẽo.
– Mồ, vậy là anh phải quay lại trên kia à ? Không phải anh hứa với em là sẽ tới chơi vài hôm sao ? Nếu anh dám thất hứa thì khỏi cân bằng với cân lượng nữa nhé.
– Rồi rồi
, anh chỉ đưa cô ta lên rồi sẽ quay lại ngay. Em đừng có hơi chút là uy hiếp như thế chứ.
Sau cuộc đối thoại, Tử Âm đi về phía chiếc xe. Quay lại chỗ ngồi bên cạnh Tuyết Nhi, Tử Âm nói với lên chỗ lái xe.
– Đi.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, đi về phía con đường được bao phủ bởi màn đêm vô tận.
Suốt chuyến đi, Tuyết Nhi muốn hỏi biết bao nhiêu chuyện. Nào là người con trai thật ra là ai, chuyến xe buýt này là thế nào, nơi phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ đó là gì, những người khách trên xe sẽ đi đâu…
Nhưng cô vẫn giữ im lặng, cô không biết bắt đầu từ đâu và cũng không biết bắt đầu như thế nào. Và cứ như thế, khi chiếc xe dừng lại ở một căn nhà màu xanh nhạt ba tầng ở một con phố vắng vẻ. Tử Âm nãy giờ vẫn giữ im lặng cất tiếng.
-Tới nơi rồi, cô xuống xe đi.
– Cảm ơn anh.
Tuyết Nhi đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, cô cũng không quên cúi người cảm ơn người con trai đã giúp cô. Khi bước xuống xe thì một giọng nói vang lên truyền tới tai cô.
– Nhớ đừng dính vào mấy chuyện thế này nữa.
Cô quay lại, nhưng mọi thứ đều biến mất, chiếc xe buýt to lớn giống như không khí vậy, chỉ với một cái xoay người nó đã biến mất hoàn toàn. Cô cố gắng giữ lại chút bình tĩnh, lắc đầu vài cái, cô tự an ủi bản thân mình. Cầm tờ giấy trắng trong tay, cô nhìn biển số nhà ở trước cửa, nó cùng một địa chỉ mà cô đang tìm.
Tuyết Nhi vươn tay bấm chiếc chuông cửa. Từ bên trong nhà vang lên tiếng chó sủa, cùng tiếng nói, một người phụ nữ đứng tuổi bước ra từ bên trong. Khi nhìn rõ cô gái ở phía ngoài cửa liền tươi cười, mở miệng chào hỏi.
-Tuyết Nhi đấy à. Cháu tới trễ thế, vào nhà đi. Đã ăn uống gì chưa ?…
Hàng loạt câu hỏi quan tâm của người cô đổ dồn vào cô gái. Tuyết Nhi chậm dãi dạ, thưa đáp lại câu hỏi. Khi cô bước vào nhà, cô quay người lại nhìn ra phía cửa. Cô vẫn có thể cảm giác thấy một chiếc xe buýt đang ở đó, nó vẫn chưa rời đi.
***
Sáng sớm, tiếng chó sủa vang cả khu nhà. Tuyết Nhi lồm cồm bò dậy khỏi chiếc giường nhỏ được bao phủ bởi ga giường màu hồng.
Cô đứng lên, nhìn xung quanh căn phòng nhỏ một lát. Từ bây giờ, căn phòng nhỏ này đã là của cô, nơi cô nghỉ ngơi.
Nhà người cô chỉ có hai người, một là người cô, người còn lại là con gái của cô. Người con gái chỉ mới mười lăm tuổi, nhỏ hơn Tuyết Nhi một tuổi, tên là Bích Trâm. Bích Trâm ngay từ lần đầu đã tỏ thái độ chán ghét khi nhìn thấy Tuyết Nhi, có vẻ vì nàng không thích người khác chen vào cuộc sống của hai mẹ con, cũng có thể là do không quen với người lạ mà thôi.
Tuyết Nhi cũng biết vậy nên không cố làm gì, tránh để tình cảm hai chị em ngày càng tệ hơn.
-Tuyết Nhi. Cháu dậy chưa ? Xuống dưới đây ăn sáng nào.
– Vâng, thưa cô Bích.
Tuyết Nhi cẩn thận xếp lại giường gọn gàng rồi thay bộ đồng phục mới, rồi bước xuống lầu. Xuống dưới nhà, Tuyết Nhi đi về phía cánh cửa bên phải, cũng là phòng ăn nơi đây. Khi cô bước vào thì đã thấy Bích Trâm đang ngồi bấm chiếc điện thoại, nàng vừa cười vừa bấm liên tục, ngón tay chẳng lúc nào ngừng lại. Tuyết Nhi nhìn sang cô Bích đang sửa soạn chén bát thì đi lại gần, cầm lấy chén và đũa giúp cô Bích.
– Ôi dào, cháu ra ngồi chơi với Bích Trâm đi, để cô ở đây là được.
– Không được đâu ạ. Dù gì cháu cũng sống nhờ nhà cô, với lại cháu làm mấy việc này quen rồi, nhìn người khác làm cháu không quen.
Tuyết Nhi lắc đầu, nở nụ cười, tiếp tục cầm chén đũa bày ra bàn, rồi đi về phía chỗ thức ăn, bày chúng ra dĩa…
Cô Bích nhìn Tuyết Nhi, rồi lại nhìn Bích Trâm. Cô thở dài một tiếng rồi nhanh chóng nở nụ cười, tiến lại gần giúp Tuyết Nhi.
Sau bữa cơm sáng, Bích trâm ôm lấy cái túi màu đen rồi phóng thẳng ra cửa, giống như cô sắp muộn tới nơi. Tuyết Nhi cẩn thận dọn đống chén đũa rồi mới cầm cái cặp màu xám vừa được cô Bích cho tối qua, lễ phép chào tạm biệt rồi mới bước khỏi nhà.
– Thưa cô Bích, cháu đi học đây ạ.
– Ừ, đi cẩn thận nhé cháu.
Tuyết Nhi đưa bước chân từ tốn trên vỉa hè, cô đưa ánh mắt nhìn xung quanh nơi đất khách. Người đi lại trên đường rất đông, khói bụi cũng nhiều, tiếng còi và tiếng chửi bới lâu lâu lại phát ra. Cái quan cảnh tráng lệ hồi tối không biết biến mất đi đâu, nó dường như chỉ là giấc mơ mà thôi… nói tới giấc mơ, cô hình như đã mơ thấy một thứ kỳ lạ.
Cô mơ thấy mình đi trên một chuyến xe buýt, tới một vùng đất kỳ lạ với thứ ánh sáng lung linh, huyền ảo, cô còn nhớ mình gặp một người con trai…
Cô lắc đầu, cho qua những hình ảnh mờ nhạt của giấc mơ. Nhìn chiếc đồng hồ nhỏ trên tay- nó là món quà tạm biệt của cha mẹ cô, thời gian không còn sớm nữa, Tuyết Nhi bước vội về phía trước, tới ngôi trường mới.
Vừa bước chân qua khỏi cổng trường, tiếng trống trường đã vang lên khắp nơi. Tuyết Nhi cẩn thận bước lại gần chú bảo vệ, lễ phép chào hỏi.
– Chào chú, cháu mới vào học, không biết phòng giáo viên ở đâu ạ ?
Người bảo vệ thấy cô gái trước mặt lễ phép như vậy cũng không làm khó dễ cô mà cẩn thận chỉ đường. Sau khi biết vị trí, cô cúi người chào tạm biệt rồi chạy vội về phía phòng giáo viên. Tới nơi, trong phòng cũng không còn nhiều người, Tuyết Nhi cẩn thận nhìn xung quanh phòng, đang không biết làm gì thì một âm thanh vang lên đằng sau cô.
– Em làm gì ở đây vậy ? Sao không về lớp xếp hàng đi.
Tuyết Nhi giật nảy mình, hốt hoảng quay lại phía sau.
– Dạ, em là học sinh mới chuyển trường. Em tới tìm cô Trúc ạ.
– Em là Tuyết Nhi à ? Vào trong đi, để tôi lấy túi rồi chúng ta đi.
Cô giáo trẻ tuổi tỏ vẻ đã hiểu, bước vào bên trong tìm chiếc túi của mình rồi đưa ánh mắt về phía Tuyết Nhi vẫn đang đứng chờ.
– Đi thôi.
– Vâng.
Cô giáo trẻ nhìn Tuyết Nhi một chút rồi cẩn thận đánh giá.
– Em hôm nay tới trễ đấy, đáng lẽ em phải đến sớm ba mươi phút, nhưng hôm nay là ngày đầu nên tôi chỉ nhắc nhở thôi.
– Vâng, em cảm ơn cô…
– Tôi tên Thủy Trúc, cứ gọi cô Trúc là được.
– Dạ vâng, thưa cô Trúc.
Vừa đi, hai người vừa trao đổi với nhau, cô Trúc tranh thủ nói một chút về quy định trong trường học và nhắc nhở Tuyết Nhi.
Không bao lâu, cả hai đã tới lớp học ở trên lầu ba. Cô Trúc đi lên bục giảng, đưa cây thước dài gõ lên tấm bảng đen, lớp học dần im lặng, ánh mắt tò mò nhìn về phía Tuyết Nhi.
– Hôm nay lớp ta có một bạn mới.
– Cô Trúc quay lại nhìn Tuyết Nhi- Em tự giới thiệu đi.
-Mình tên Tuyết Nhi, rất vui được làm quen với các bạn.
Từ phía dưới bỗng vang lên tiếng hò hét, giễu cợt, tất cả đều nhắm về phía cô. Cô Trúc phải lớn tiếng trách mắng mới có thể làm cho lớp quay lại trật tự. Cô Trúc chỉ về một cái bàn trống ở phía bên phải rồi bảo Tuyết Nhi ngồi ở đó.
Tuyết Nhi cẩn thận xếp chiếc cặp vào trong hộc bàn, rồi lấy ra cuốn sách ngữ văn mười một mới toanh. Sau khi cô Trúc kiểm tra bài đầu giờ, bài học mới bắt đầu. Cô Trúc là một giáo viên ngữ văn trẻ và xinh đẹp, cô không cao lắm nhưng khuôn mặt cùng dáng người của cô thì không thể chê vào đâu được, giọng nói dịu dàng dễ nghe của cô luôn thu hút học sinh, bình thường những tiết học ngữ văn thường buồn chán, nhưng tiết của cô Trúc thì không bao giờ mang tới cảm giác như vậy, học sinh ở đây luôn rất thích tiết của cô.
Sau hai tiết ngữ văn là tiết toán, thầy toán là một người đàn ông đứng tuổi với mái tóc hoa râm. Thầy là một người trầm tính, ít nói, nhưng kiến thức của thầy thì không ít chút nào, mọi câu hỏi về toán học hay thậm chí là lý và hóa, thầy đều có đáp án, các học sinh nghịch ngợm thường thách đố thầy nhưng đều phải bưng khuôn mặt thất vọng quay về.
Kết thúc tiết thứ ba, tiếng trống nghỉ giữa giờ vang lên, những cô cậu học sinh bắt đầu dọn dẹp sách vỡ rồi kéo nhau xuống sân chơi. Hai cô gái ngồi phía trên quay lại chào Tuyết Nhi, rồi tự giới thiệu mình.
– Mình là Khởi Trúc, còn đây là Mi Mi. Có gì thì cứ hỏi tụi mình nhé.
Cô gái với cái tên Khởi Trúc cười vui vẻ nắm lấy tay của Tuyết Nhi. Tuy có vẻ không quen với cách hành xử thân thiện như vậy, cô vẫn rất lịch sự mà trả lời, không chút cáu bẩn hay tức giận.
– Rất vui được làm quen với mấy bạn.
Khởi Trúc cười hì hì rồi đứng lên, nắm tay Mi Mi và Tuyết Nhi, kéo cả hai ra khỏi lớp.
– Nào nào, để mình giới thiệu ngôi trường cho cậu biết.
– Này Trúc đừng kéo tay mình thế chứ.
– Mi Mi khuôn mặt đỏ ửng, trừng mắt nhìn cô bạn.
Khởi Trúc vẫn cứ như vậy, kéo theo hai cô bạn chạy như bay trên hành lang, hết chỉ đông rồi lại chỉ tây. Khởi Trúc dẫn hai cô bạn đi khắp khu trường học, từ các lớp học cho tới phòng thực hành, rồi đến căn tin tới nhà vệ sinh…
Kết thúc hai mươi phút nghỉ giữa giờ, cuộc hành trình tham quan trường học của cả ba cũng kết thúc. Khởi Trúc thì vẫn giữ khuôn mặt cười toe toét, Mi Mi cả khuôn mặt đỏ lừ không biết là do xấu hổ hay mệt mỏi khi bị kéo đi khắp khu trường, riêng Tuyết Nhi thì lại rất vui, cô vui vì đã có những người bạn đầu tiên ở nơi đất khách này. Cô bây giờ dường như đã quên hoàn toàn chuyến xe buýt kỳ quái tối qua. Hay ít nhất là hôm nay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!