Cho Đến Khi Em Quên Được Anh - Chương 1: Định Mệnh Là Đây!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Cho Đến Khi Em Quên Được Anh


Chương 1: Định Mệnh Là Đây!


Chương 1:

Đông qua đi nhanh chóng , xuân sắp về trên mọi nẻo đường, ngõ xóm nơi đây. Nó lười nhác tắt báo thức bước xuống giường, đôi mắt lim dim chưa tỉnh ngủ. Hai cách tay mỏi lừ do hôm qua vật nhau với mấy thằng con trai.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nó nhanh chân đến trường mà bỏ bữa ăn sáng. May cho nó nhà nó khá gần trường nên không mất nhiều thời gian cho lắm! Nó chạy vào lớp.

Bộp!

Đây là âm thanh mà nó mới nghe được từ đằng xa, tính tò mò cuối cùng lại khiến nó từ bỏ buổi học buổi sáng. Đập vào mắt nó bây giờ là một cảnh tượng hỗn loạn, một tốp nam sinh khoảng 8,9 người đang xông vào đánh một nam sinh khác. Gương mặt nam sinh mà nó nhìn thấy đang rơm rớm máu, gương mặt lạnh tanh, toàn cơ thể đứng vững nhưng không hề đánh trả hay có chút gì sợ hãi

“Để xem mày còn làm hotboy ở địa bàn của tụi này bao lâu nữa”- Một giọng nói khinh bỉ, có chút tàn nhẫn vang lên khiến kẻ đang nấp xem cảnh tượng hỗn loạn là nó đây rùng mình. Từ trong túi áo hắn lôi ra một con dao chuôi vàng, nhỏ nhưng nhìn qua cũng thấy sắc nhọn giống loại dao nhập khẩu từ châu âu sang.

Nó hoảng hốt, nó sợ gương mặt đẹp trai kia bị cho tan tành bởi con dao ấy, nó sợ sẽ có án mạng xảy ra ngay trong trường , nó cũng sợ nó sẽ trở thành người vô dụng làm ngơ trước hoàn cảnh “Ngàn cân treo sợi tóc “của người khác.

Không biết sao nó có đủ can đảm để đứng trước lũ người đó, nó bước ra, lên giọng dù đang rất sợ hãi:

“Ồ! Mấy chàng trai của chúng ta đang chơi trò gì thú vị thế này”- Nó nói, ánh mắt nửa đùa, nửa thật, nở nụ cười khẩy

Nghe thấy tiếng nó, đám con trai cùng quay ra, riêng tên bị đánh vẫn lạnh lùng, dựa lưng vào tường, ánh mắt hờ hững không thèm quan tâm đến người đang tìm cách cứu mình là nó. Nó có chút khó chịu và hối hận

“Mày là ai?”

“Tao?”- Nó chỉ tay vào mình

“Bạn gái thằng đó sao?”

Nó cười, nụ cười đểu nhưng lại khiến đám con trai say nắng

“Rồi sao? Mày ghen?”

“Không thấy tiếc sao khi yêu một thằng thỏ đế như nó”

“Ồ! Vẫn hơn kẻ vì ghanh tị mà đánh nhau với một thằng thỏ đế”- Nó lại cười, nụ cười tự tin như ánh nắng ban mai mùa xuân, câu nói phát ra từ miệng nó thấm thía đến đáng sợ

“Mày…!”- Tên du côn giơ tay định đánh nó nhưng lại bị một cánh tay nào đó giữ lại, cả nó và tên du côn quay ra bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của một người khác mà không ai có thể ngờ tới, đó là hắn… kẻ vừa mới bị ăn đánh đến thảm thương kia.

“Mày/Cậu”- Cả nó và đám du côn đồng thanh

Tên này ăn phải gan hùm sao? Hay đang chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân vậy?

“Này! Mày…”

Cậu nói chưa kịp ngắt đã bị một cú đấm uy quyền xộc thẳng vào mặt, máu chảy xuống từ mũi tên đầu đàn

“Cút!”- Câu nói mang âm hưởng cực kì lớn và vô cùng nặng nề phát ra từ miệng tên vừa bị 8,9 thằng con trai đánh như trời giáng kia

“Mày được lắm, tưởng mày chỉ như sên thôi chứ! Không ngờ có bạn gái ở đây lại thích thể hiện như vậy? Đã thế thì mày có sẵn cái kết rồi đấy!”

Câu nói vừa dứt, hắn lướt một vòng, toàn bộ đám du côn ngã rầm xuống, mỗi cú đấm của hắn nhanh chóng và dứt khoát làm nó choáng váng…

Đám du côn bò dậy lồm cồm nhìn hắn trên người đầy thương tích “Mày đợi đó, thằng chó” Rồi ra hiệu cho nhau rút.

Nó vừa nhìn vừa phá lên cười kèm theo động tác vỗ tay rất nhiệt tình. Còn hắn cúi xuống cặp sách vắt chéo ngang vai rồi lạnh lùng lướt qua nó, không một tiếng hỏi han hay cảm ơn

“Này! Này”- Nó hét lên, bước chân của hắn dừng lại, nhưng vẫn giữ nguyên góc nhìn không hề có ý định quay lại. Thấy nó im lặng một hồi, hắn cũng bước đi. Nó tức giận chạy lên trước mặt hắn

“Cậu đứng lại đó cho tôi”

Bước chân của hắn bị nó chặn đường nên dừng hẳn lại, hắn dương gương mặt lạnh te nhìn nó, đôi mắt thờ ơ nhưng lại đẹp đến hút hồn

“Con người cậu vốn rất lười biếng sao? một tiếng cảm ơn cũng không có, tôi có gọi cũng không thèm quay đầu liếc đến một cái, vừa nãy bị người ta đánh cho thương tích đầy người cũng không thèm đánh trả lại. Rõ ràng cậu rất lười biếng”- Nó gằn từng chữ, nhìn hắn khó chịu

Hắn vẫn im lặng nhìn nó

“Tôi vì cậu bỏ cả buổi học, cậu đến một câu hỏi han cũng không thể, bảo sao tôi không tức giận cơ chứ!”

“Nói xong chưa?”- Hắn lên tiếng, nhìn nó không chút quan tâm

“Tôi…”

Hắn liếc xéo nó một cái rồi bước ngang qua người nó

“Này! Này… Đứng lại đó… tên chết tiệt kia…”

Mặc nó đang điên lên như một con thần kinh hắn vẫn ngang nhiên bước đi, mỗi bước đi đều đều, in bóng dưới mặt đường, một hình bóng lạnh lùng và cô đơn.

“Aish! Tên khó ưa này…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN