Cho Đến Khi Em Quên Được Anh
Chương 10: " Cậu Là Bạn Tôi "
“Nắng cuối đông xao xuyến, bồi hồi. Trong cái giá rét không thể lẫn vào đâu được của mùa đông này, hơi ấm của tình yêu mới chính là vĩnh cửu nhất.”
Hôm nay là ngày học cuối cùng trước kì nghỉ lễ năm ngày.
“A!!!~”- Nó vươn vai sau khi đã nghe thấy một hồi trống vang lên rộn rã
“Con gái con lứa vô duyên”- Cậu quay sang nhìn nó
“Kệ tui!”- Nó hống hách đáp lại. Nó thấy vui vui vì gần đây cậu không còn lạnh lùng như trước nữa.
“Chúng ta đi ăn đi”- Nó khoác vai cậu, rồi quay xuống nhìn hắn
Hắn vẫn đang chăm chỉ đọc sách không quan tâm đến việc đang diễn ra xung quanh.
“Này!”- Nó đập bụp tay xuống bàn, hắn đưa mắt lên nhìn nó.
“Đừng học nữa đi ăn thôi! Học nữa cậu cũng không thông minh lên được đâu!”
“Vậy hả?”
“Chứ sao? Mấy tên hotboy như cậu và cậu ta”- Nó chỉ tay vào hắn và cậu “Tôi nhìn qua thôi cũng biết chỉ được cái vẻ bên ngoài ngầu chứ bên trong có ít chất xám nào đâu!”
“Thế cậu đã xem bảng điểm tháng này chưa?”- Hắn nhíu mày nhìn cái vẻ đắc thắng của nó một cách khó chịu
“Hề… hề… Sáng qua cô phát tôi vội quá nên nhét luôn ở đâu rồi không nhớ!”- Nó lấy tay xoa đầu cười hì hì “Nhưng mà cậu hỏi thế có chuyện gì không?”
“Biết ngay mà!”- Cậu hét vào tai nó “Cậu có biết mình xếp thứ mấy ở lớp và bao nhiêu ở trường không hả?”
“Cậu nghĩ tôi là thánh sao? Làm sao tôi biết được”
“Tự xem đi”- Hắn vứt tờ giấy vào mặt nó. Nó cầm tờ giấy lên nhìn chăm chăm một hồi, gật gù vài cái, rồi quay sang hắn và cậu
“OH! Tháng này không học hành gì vẫn xếp hơn tháng trước một bậc này”
“Á… Á… Á”
Hắn và cậu không hẹn mà đồng thanh cùng nhau hét lên. Hắn guýt nó một cái sắc nhém, còn cậu thì lấy hẳn cái hộp bút đập vào đầu nó.
“Hai người này thái độ gì đây?”- Nó nghĩ
“Cậu cũng giỏi giang quá ha! Vậy còn tự tin chê bai người khác”- Hắn lên giọng, chất giọng lạnh lùng, kiêu ngạo làm hắn thấy ghét.
Vâng nó Hạ Thiên Di ba năm học cấp 3, 27 tháng, 240 tuần chưa một lần lọt top 500 toàn trường. Số báo danh thường xuyên của nó là 777/850 học sinh (Số đẹp ghê ~), xếp bét lớp.
“Chứ hai người thì xếp thứ mấy”- Nó bĩu môi rồi nhìn xuống danh sách để lướt tìm tên hai người.
Nó bắt đầu tìm kiếm từ tờ của nó, đơn giản thôi nó đâu có nghĩ hai tên hotboy đó làm sao có thể xếp trên nó chứ!
“Cậu thật sự coi thường tôi quá đấy!”- Hắn đứng dậy, khoanh tay trước ngực, ngữ khí lạnh lùng phát ra từ câu nói của hắn
“Bà cũng xem thường Hàn Thiên tôi quá đấy”- Cậu cũng đứng dậy nhếch mép nhìn nó.
Hai tên con trai, hai gương mặt đẹp tựa thiên thần, đi đến đau cũng như vầng hào quang rực rỡ. Nhưng hai đôi mắt thì thật biết cách không dùng lửa thiêu cháy người khác, ngữ khí lạnh lùng, khó hiểu. Thật sự nham hiểm! quá nham hiểm.
“Xem đi!”- Cậu giở lại tờ giấy ném về phía nó
Nó tròn mắt, à không có thể nói là sắp lồi ra đến nơi rồi! Vì điều gì ư?
“Hai… Hai cậu”- Nó chỉ tay vào hắn rồi lại quay ra nhìn cậu.
Oh My God! Làm ơn ai đó hãy nói rằng nó nhìn nhầm đi, hoặc bảo là người ta xếp lộn tên cũng được.
“Không thể nào? Chắc người ta chấm nhầm nhỉ? Hì… Hì… Đúng vậy rồi…”- Nó vỗ tay và cười phá lên như thể phát hiện ra điều gì mới mẻ lắm.
“Cậu là bạn thân của tôi kiểu gì thế! Tôi là du học sinh từ Pháp sang đấy! Cậu nghĩ tôi sẽ dốt hơn cậu sao?”- Cậu chống nạnh đập đập vào người nó
“Ờ nhể? Nhưng trước đây bà có thấy mi đứng thứ hai bao giờ đâu?”
“Dĩ nhiên là không thấy đứng thứ hai bao giờ rồi! Trước đây tui đứng thứ nhất, phải là thứ nhất đó!”- Cậu đập thêm cho nó phát nữa, đúng là không hiểu nổi bạn bè kiểu đếch gì.
Còn hắn im lặng từ nãy đến giờ cũng bị nó làm cho lên tiếng
“Aish! Càng không ngờ hơn tên hotboy trói gà không chặt này lại có thể xếp đầu trường…. A!…a!…a!”
“Cậu đang ghen tị sao?”- Hắn không ngại nói thêm: “Tôi cảm thấy xấu hổ khi bây giờ phải phải đi chung cùng cậu đấy!”
“Hừ!… Các người giỏi rồi!”- Nó nghiến răng nghiến lợi đi trước. Tức giận thế thôi chứ trong cái đầu của nó bây giờ đang chứa đựng đầy âm mưu đấy!
“HAHAHA!… Hô… Hô… Hô bên cạnh là thằng xếp thứ hai, phía dưới là thằng xếp thứ nhất… Phen này đến tháng sau khỏi lo học bài… Hahaha… Ông trời chắc thấy mình ăn ở tốt quá đây mà”- Nó cười hô hố như con thần kinh giữa đường đi. Vô duyên, phải nói thật thằng con trai nào yêu phải nó là sai lầm cả cuộc đời (Nhiều thằng sai phết đấy!)
“Hóa ra đây là điều mà trong đầu cậu đang nghĩ nhỉ?”- Ây~ gu… cái giọng nói này sao ma quen thuộc.
“Á! Cậu… cậu định hù tôi chết hả? Tên đáng ghét này!”
“Ai mà nghĩ được cậu lại xếm thứ 776 nhỉ? Hahaha”
“Có gì mà đáng cười, cậu nói thế người xếp cuối cùng sẽ sống sao?”
“Cũng phải!”
Hặt gật gù, gương mặt điển trai ghé xát lại gần nó
“
Này!…”- Nó chừng mắt
“Yên tâm cậu chưa đủ hấp dẫn để tôi hôn cậu ngay bây giờ đâu!”
Hắn cười đểu một cái rồi bước đi trước..
“Tên khốn… cậu đứng lại đó cho tôi!”
Đứng phía xa xem cảnh tượng hỗn loạn này là cậu. Cậu mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng thầm chúc cho nó hạnh phúc.
Cậu ngồi dựa ghế đá. Nghĩ lại cuộc trò chuyện xế chiều của hai chàng trai là hắn và cậu tuần trước.
“Tôi cần nói chuyện với cậu”- Hắn lạnh lùng
“Cậu không cần đến tìm tôi thì tôi cũng đang định đến tìm cậu!”- Cậu cũng lạnh lùng không kém.
“Vậy được! Cậu nói trước đi!”
Hắn dựa lưng vào tường, đôi mắt hướng lên bầu trời, trăng đã bắt đầu nhú lên sau đỉnh núi.
“Tôi không thích Hạ Thiên Di! Trước đây tôi luôn ngờ vực tình cảm đó của mình. Tôi không biết giữa tôi và cậu ấy thực ra là tình cảm bạn bè hay là tình yêu. Tôi chỉ biết ở bên cậu ấy rất vui vẻ, tôi có thể cười mỗi lúc. Cậu ấy có thể không hoàn hảo nhưng nụ cười của cậu ấy rất đẹp. Có thể cậu nghĩ tôi điên rồ, tôi cũng nghĩ mình điên rồ thật, trước đây tôi chỉ coi Di như là người bạn thân nhất, sau này cũng vậy cậu ấy vẫn mãi là bạn thân của tôi.”
Cậu nói, đầu hơi cúi xuống, mái tóc nâu hạt rẻ lại bị gió đêm rối xù.
Hắn vẫn yên lặng, lắng nghe những câu nói tiếp theo của cậu.
“Tôi nghĩ hôm qua mình tức giận không phải vì tôi thích cậu ấy chỉ là tôi sợ cậu sẽ cướp hết trái tim của Di mất! Có lẽ tôi thật ích kỷ, nhưng mà xin cậu hãy vừa yêu thương cậu ấy vừa để lại nửa trái tim cậu ấy cho mọi người xung quanh nữa!”
“Tôi không có ích kỷ như vậy!”- Hắn cười đáp lại bằng giọng lạnh lùng
“Cậu có thể đến bên cậu ấy bất cứ lúc nào!… Dĩ nhiên là như một người bạn”- Hắn lấy tay xoa đầu cậu, một cái xoa đầu như một người anh trai đang dỗ dành đứa em của mình
“Aish! Cậu sao dám coi tôi như con nít vậy hả?”- Cậu tròn mắt gầm gừ! Dĩ nhiên cũng cảm thấy vui vẻ khi hắn lại là người dễ chịu như vậy, giống với anh trai cậu quá!
“Này!”- Hắn gọi hờ hững
“Gì?”- Cậu đáp nhạt toẹt
“Cậu là bạn tôi”
Hắn vừa nói xong câu đó trước con mắt kinh ngạc của cậu.
Bước chân cùng với chiếc balo đeo lệch trên vai cứ từng bước đi đều.
Cậu nhìn hắn “Con người kì quặc này! Tôi tin anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy!”
Bỗng chốc một nụ cười hé nở trên đôi môi thành một đường cong hoàn mĩ, mái tóc cứ theo gió mà quật lên từng đợt , ánh mắt dưới vầng trăng lại thêm những nét dịu hiền.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!