Cho Đến Khi Em Quên Được Anh - Chương 19: Em Sẽ Không Để Anh Cô Đơn Đâu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Cho Đến Khi Em Quên Được Anh


Chương 19: Em Sẽ Không Để Anh Cô Đơn Đâu!


Chương 19:

Thủ Đô New York bước sang một ngày mới với khí hậu không mấy ổn định, bão tuyết rơi cả đêm ngập tràn trên hết các đường phố. Thời tiết lạnh như đóng băng hết mọi thứ. Trên những tòa nhà cao tầng, trên những hàng cây xanh mượt thường ngày giờ phủ một lớp tuyết trắng muốt.

Tuyết trắng tinh khôi nhưng dễ khiến người ta có nhiều suy nghĩ.

Khánh Anh khẽ nhấp một ngụm nước, dòng máu trên mũi lại chảy xuống, anh lấy tay gạt đi nhanh chóng. Từng hơi thở của anh trở nên gấp gáp, cả cơ thể gần như mềm nhũn ra không còn sức chịu đựng. Anh khẽ cười nhạt. Một nụ cười đau đớn chờ đến ngày mình không còn trên cuộc đời này.

Anh nhắm mắt, nằm xuống giường. Đôi bàn tay yếu ớt dựt mạnh ống truyền ra. Hơi thở mỗi lúc lại trở nên khó nhọc. Có lẽ anh sẽ chết, có lẽ anh sẽ rời khỏi căn bệnh đau đớn này và đến một nơi nào đó dễ chịu hơn nhiều… Và có lẽ giá như… Nó ở bên anh lúc này… Đôi môi nhợt nhạt khẽ gọi tên nó. Trong cái thời khắc đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, anh lại nghĩ đến nó, nghĩ đến người con gái có nụ cười tuyệt đẹp ấy.

Vào mùa đông của 4 năm về trước, khi cái mùa thi cử diễn ra ác liệt như một màn đấu bò hoành tráng của học sinh, sinh viên. Khi anh còn là một cậu sinh viên đại học năm hai ưu tú, điển trai, là giấc mộng của hàng ngàn các cô gái trong trường. Khi đó cũng là lúc nó mới chỉ là một cô học sinh trung học cuối cấp. Trường học của nó lúc đó là một trường đa cấp với đầy đủ các cấp bậc từ tiểu học, trung học, trung học phổ thông cho đến đại học.

Anh là đàn anh của nó, cũng là người mà nó thầm thương trộm nhớ bấy lâu. Anh trong mắt nó khác với những thằng con trai khác không phải vì anh có ngoại hình thu hút hay tài năng vượt trội. Đơn giản vì anh quá hoàn hảo nhưng giản dị, nó thích con người giản dị ấy.

Và rồi! Trước mùa hoa Phượng nở, trước mùa thi đang đến khá gần. Một cô gái trung học năm cuối bình thường dám đứng trước mặt đàn anh ưu tú của trường tỏ tình. Có lẽ cả trường không ai nghĩ là anh sẽ đồng ý, nó cũng không nghĩ là anh sẽ đồng ý. Nhưng mà anh đã nhận bức thư tỏ tình của nó với một nụ cười rạng rỡ trên môi.

Những tháng ngày sau đó, anh và nó quả thực đã trở thành một cặp đôi hoàn hảo mà bất cứ ai cũng thầm ghen tị. Một cặp đôi dù chênh lệch về tuổi tác nhưng lại tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.

Một buổi chiều. Nó gối đầu lên đùi anh, nằm thu nhỏ lại trong lòng anh như con mèo con ngốc nghếch. Nó khẽ hỏi anh: “Tại sao khi đó anh lại đồng ý hẹn hò với em, em rất ngốc nghếch, cũng không xinh đẹp. Tại sao vậy?”- Nó ngước ngương mặt lên nhìn khuân mặt thanh tú của anh. Anh nhìn nó khẽ mỉm cười:

“Sao em lại hỏi thế?”

“Cứ trả lời em đi đã”- Nó nũng nịu

“Vì nụ cười của em. Vì em khác với những cô gái khác, em thẳng thắn, em tự tin khi đứng trước mặt anh để nói ra câu nói mà chưa một cô gái nào dám nói. Cũng có thể vì em không phải một cô gái hoàn hảo, bình thường và ngốc nghếch. Nhưng anh yêu em”- Câu nói của anh truyền đến tai nó, khiến gương mặt đang ngây ngô của nó thoáng chốc mỉm cười. Thì ra anh thích nó cũng giống như nó đã thích anh, cũng giống như cả hai đang cảm nhận được hơi ấm từ người đối diện truyền đến cho mình.

Nhưng! Hạnh phúc viên mãn chẳng được bao lâu…

Nỗi đau lại đến!

Hơn một năm sau lời tỏ tình của nó.

Vào ngày giữa tháng năm hoa phượng mọc đỏ rực cả sân trường. Cơn mua dào ập đến.

Dưới những tán cây đang bị gió đạp tung.

Anh nói với nó. Một câu nói nhẹ nhàng thôi! Rất nhẹ nhàng nhưng khiến trái tim non nớt, khiến những rung cảm đầu đi của nó tan dần.

“Mình chia tay đi!”

Trái tim nó đau thắt lại, nước mắt sít chút nữa trào ra nếu như nó không kiềm chế:
“Tại sao? Em cần lí do”

“Anh có người con gái khác rồi! Anh yêu cô ấy! Xin lỗi em Thiên Di”- Anh nói gương mặt cố không thể hiện bất cứ thứ gì của bệnh tật. Anh vẫn cố mãnh mẽ để nói hết câu nói chia tay, mặc dù hơn ai hết, trái tim anh đau, đau lắm!

“Không sao! Em hiểu mà! Em hiểu mình rất ngốc! Nhưng cảm ơn anh vì những tháng ngày qua vẫn cố chịu đựng con nhỏ ngốc là em. Cảm ơn anh rất nhiều! Và em cũng chúc anh hạnh phúc! Đừng cảm thấy có lỗi, tất cả chỉ là do em quá ngốc thôi! Anh hãy hạnh phúc nhé, bên người con gái mà anh thực sự yêu kìa.”

Nó nở nụ cười gượng gạo, ngốc nghếch. Nụ cười chúc anh hạnh phúc mà trái tim đang gào thét hàng vạn lần.

Anh đau đớn nhìn bóng dáng nó cứ xa dần, anh mỉm cười nhìn nó như một thằng ngốc giữa cơn mưa đầu mùa đang rơi tầm tã. Máu trên mũi lại chảy xuống. Cơ thể yếu ớt vẫn cố đứng trụ, vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ để nó không nhận ra điều gì.

Từng mảng kí ức được tua lại như một đoạn phim tựa mơ hồ. Thực hư là vậy! Nhưng bàn tay lại mệt mỏi buông xuôi.

Anh nhớ lại mọi thứ trong hồi ức trong chốc thoáng

“Xin lỗi em, xin lỗi em nhiều lắm”

Đôi mắt anh nhắm lại, chỉ còn lại một màu đen tốt mờ mịt và hình bóng cuối cùng của nó còn sót lại.

Anh từ bỏ rồi! Anh buông xuôi rồi! Anh sẽ đến một thế giới khác thuộc về mình. Một thế giới khác không còn hình bóng của nó và quá khứ.

Phía ngoài, Alice trong bộ đồ bác sĩ trên tay cầm túi hoa quả vui vẻ bước vào. Sau cánh cửa nụ cười của cô tắt lịm, gương mặt trở nên trầm trọng.

Cô đến bên giường bệnh. Người con trai với đôi mắt nhắm lại giống như đang ngủ, một giấc ngủ có lẽ là mãi mãi không bao giờ có thể tỉnh dậy nữa. Gương mặt đó vẫn đẹp như vậy! Vẫn khiến trái tim cô xao xuyến như vậy! Nhưng… Sau phút chốc nó trở nên vô hồn.

“Khánh Anh”- Cô gọi nhẹ.

“Anh đang ngủ sao?”

Đáp lại tiếng gọi đó chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ từ phía anh.

Cô trở nên mất bình tĩnh hơn, tiến sát lại phía anh, gương mặt trầm trọng. Ống dây truyền đã bị tháo từ bao giờ, nước từ trong túi truyền dẫn đến ông tiêm chảy ra lênh láng khắp giường. Cô mạnh tay lay anh dậy, anh vẫn im lặng vô hồn như một xác chết. Cô gào lên, trong vô thức cô quên mất bản thân mình chính là một bác sĩ.

Alice chạy nhanh ra phía ngoài tìm kiếm người, một đội ngũ y bác sĩ nhanh chóng đi vào. Anh được chuyển đến phòn phẫu thuật ngay lúc đó.

Alice chỉ dám đứng phía sau cánh cửa phòng phẫu thuật nhìn theo bóng hình anh đang xa dần mình. Có lẽ không quá lâu, chỉ trong tích tắc thôi. Khi bắc sĩ đi ra, người ta sẽ thông báo với cô rằng: “Anh Chết rồi!”

Giọt nước mắt yếu đuối rơi xuống trên gương mặt cô gái xinh đẹp. Bao lâu nay cô vẫn luôn tự nhủ sẽ tự mình cứu sống anh, sẽ tự mình chăm sóc, bảo vệ anh dẫu cho trái tim anh vẫn mãi mãi thuộc về một người con gái khác. Nhưng mà…

Khi thấy anh yếu đuối như vậy! Khi thấy anh gần như sắp cạn kiệt nguồn năng lượng sống. Cô cũng mất hết tự tin vào bản thân mình, cô không còn khả năng xử lí tình huống như một bác sĩ nữa.

Ánh đèn điện phòng phẫu thuật sáng lên, cô quay lưng đi! Đôi mắt nhắm lại

“Xin anh hãy sống, xin anh hãy tỉnh lại. Chỉ cần anh tỉnh lại, chỉ cần anh vẫn còn sống trên thế gian này, em sẽ không để anh cô đơn thêm lần nữa đâu!”

Và rồi! Liệu anh sẽ chết sao? Tử thần sẽ mang anh đi rời xa thế gian này mãi mãi sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN