Cho Đến Khi Em Quên Được Anh - Chương 21: Cô Ấy Là Của Tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
191


Cho Đến Khi Em Quên Được Anh


Chương 21: Cô Ấy Là Của Tôi


Chương 21:

Hàn Thiên ngồi ngâm nga trong giai điệu nhạc Pháp truyền thống êm ả, dịu nhẹ. Làn môi khẽ nhấp một ngụm Cafe sữa ngọt ngào. Trên tay vẫn là chiếc điện thoại mà bây giờ đi đâu cậu cũng phải có.

Một tin nhắn đến từ Min:

“Hi! Max, Good morning!”

Cậu mỉm cười và gửi đi một dòng chữ có nội dung: “Min, a nice day!”

“Thank! Min muốn báo cho Max một tin vui đây!”- Dòng chữ được min đánh nhanh và gửi đi ngay sau đó.

“Oh! What?”- Cậu cũng nhắn lại nhanh chóng

“Min sắp được sang Việt Nam rồi! Còn có chị gái và anh rể Min nữa! Khi đó Min sẽ được gặp Max nè!”

“Thật vậy sao? Max rất mong được gặp Min đó. Vậy khi nào Min sang?”

“Chắc khoảng chủ nhật tuần tới, cũng có thể sớm hơn, điều đó phải tùy thuộc vào chị Min thôi!”

“Khi nào sang báo mình, mình sẽ đến sân bay đón Min.”- Cậu vui vể nhắn lại một cái icon hình mặt cười

“Oke!!!”

Hàn Thiên mỉm cười rồi nhanh chóng tắt máy và đi đến trường với tâm trạng không thể nào vui hơn được nữa! Dạo này cậu nhận thấy mình thay đổi, dù vẫn không thay đổi nhiều lắm nhưng cậu cảm thấy thế! Cười nhiều hơn, tham gia mạng xã hội nhiều hơn và học cách tao nhã nhiều hơn.

“Ê! Nhóc!”- Nó thấy cậu nhảy lên đập vào vai cậu ‘bộp’ cái

“Sao?”

“Mày lại có chuyện gì vui mà cái mồm cười toác cả ra thế kia! Có gì khai mau?”

“Để hôm này khác biết”- Cậu nhìn nó nháy mắt tinh nghịch cùng với nụ cười bán nguyệt tươi rói ^_^ rồi chạy lên đi trước

“Gì đây?”- Nó đứng im bất động, trừng mắt nhìn theo cậu, giây thần kinh suy nghĩ vẫn chưa chịu hoạt động”

“Đứng trân trân đó làm gì? Vào lớp thôi!”- Hắn đi phía sau tiến lên kéo cổ áo nó vào lớp.

Tiếng trống vào lớp vang lên ngay sau đó.

Tiếng bước chân cô giáo vang lên đều đều từ phía cửa lớp. Cả lớp đang ồn ào bỗng trở nên im lặng.

“E… Hèm!”- Bà giáo gõ đầu thước xuống mặt mày tươi cười đầy nét khả ái

“Sắp tới trường chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi nam thanh nữ tú, mỗi lớp sẽ chọn ra 2 bạn nam và hai bạn nữ ưu tú nhất để làm đại diện…”- giọng nói ngọt ngào của cô còn chưa được thể hiện hết đã bị tiếng ồn ào của cả lớp nhấn lại phía sau.

Không hẹn mà gặp, ai cũng đồng loạt quay xuống hai cái bàn cuối phía cửa sổ, nó đang cặm cụi viết bài cũng phải ngước lên mà nhìn, ánh mắt của cả lớp đang đổ dồn về phía hắn và cậu.

Nó chợt nhận ra điều gì đấy không bình thường ở đây, đôi mắt đảo quanh lớp một lượt rồi quay sang nhìn cậu. Cậu cũng thản nhiên nhìn nó và đáp lại bằng một cái nhún vai.

Nó lại ngửa cổ xuống nhìn hắn. Hắn còn thản nhiên hơn cả thản nhiên. Mặc ánh mắt của cả lớp đang nhìn mình chằm chằm vẫn ngoan cố để đôi mắt dính vào quyển sách đang đọc.

Nó tức giận đập bộp tay xuống bàn, lúc này hắn mới ngước lên nhìn nó. Đôi lông mày nhướn lên khó chịu :”Gì đây?”

“Cậu còn hỏi tôi”- Nó đáp lại, gương mặt cũng chút nhăn nhó.

“Cô nghĩ là về phía các bạn nam không ai có thể phù hợp hơn Phong và Hàn Thiên được. Các em nghĩ sao?”- Bà giáo khẽ lên tiếng. Dập tắt không gian khó chịu giữa nó và hắn

“Dạ! Được ạ!”

“Nhất chí ạ!”

“giơ cả hai tay, hai chân tán thành ạ!”

“Năm nay lớp ta kiểu gì cũng có giải cô ạ!”

“Phong đẹp trai kiểu gì cũng dành quán quân cho coi”

“Vớ vẩn Hàn Thiên cũng dễ thương chứ bộ”

Cả lớp lại được dịp bàn tán, nhốn nháo sôi nổi

“Nhưng về phần nữ thì sao?”- Một câu nói phát ra khiến cả lớp dừng ngay mọi hoạt động tranh cãi.

Nó lắc đầu ngán ngẩm cái nằm rụp xuống bàn.

Lớp nó năm nào cũng vậy! Mỗi khi cuộc thi “Nam thanh nữ tú” này diễn ra, các lớp khác hăng hái, nhiệt tình chuẩn bị thì lớp nó chẳng có đến một ma nào đủ tiêu chuẩn tham gia. Những ngày như thế này nó thường chốn ở nhà ôm chăn mà ngủ cho yên bình chứ hơi đâu mà tham gia với chẳng đi xem.

Nhưng năm nay thì khác, có cả hai hotboy chuyển đến lớp nó, hơn nữa họ đều rất ưu tú, rất được mến mộ. Năm nay họ mà tham gia đảm bảo nó kiểu gì cũng phải đi xem mới được.

“Cái đó để hôm sinh hoạt tính tiếp đi. Bây giờ hỏi ý kiến hai bạn đã nào?”- Cô giáo ôn tồn nói. Cả lớp lại cùng nhau quay xuống nhì cậu và hắn chờ đợi câu trả lời.

“Em bận mất rồi! Xin lỗi mọi người nhé!”- Cậu lấy tay xoa đầu, cười hì hì.

Thực ra là ở nhà nhắn tin với Min đó chứ! Tên rảnh dỗi này lấy đâu ra thời gian mà bận. >0

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN