Cho Đến Khi Em Quên Được Anh - Chương 23: Quá Khứ Là Một Mảng Hồi Ức Không Đáng Nhớ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Cho Đến Khi Em Quên Được Anh


Chương 23: Quá Khứ Là Một Mảng Hồi Ức Không Đáng Nhớ


Chương 23:

Làn gió nhẹ thổi qua nhưng lại dễ khiến mọi thứ xung quanh trở nên lạnh lẽo, bất thường. Hắn đút tay túi quần, dáng người bình thản nhìn nó, đôi mắt vẫn là những nét lạnh lùng, thản nhiên.

“Xin… Xin lỗi!”- Nó run rẩy lên tiếng. Đôi chân lùi ra sau nửa bước.

“Cậu đang sợ tôi sao?”- Hắn lạnh nhạt

“Tôi… Không không phải đâu! Tôi không…”

“Cậu chỉ giỏi che dấu nước mắt đằng sau nụ cười thôi, còn che dấu cảm xúc cậu không giỏi đâu. Đừng cố, tôi biết!”

“Tôi xin lỗi! Nhưng lúc đó tôi…”

“Ngốc! Cậu cứ mãi ngốc nghếch như vậy thì làm sao tôi chịu được!”- Hắn lấy tay xoa đầu nó, nở một nụ cười dịu hiền mà bấy lâu nay nó chưa bao giờ thấy. Có lẽ đó là nụ cười với chiếc răng khểnh đẹp nhất mà nó từng thấy. Nụ cười chứa cả niềm vui , sự thích thú, dịu nhẹ như nắng, êm đềm như trăng. Lòng nó bỗng thấy dịu lại, thực ra nó thích hắn nhiều lắm, dù đó chỉ là một tình cảm xảy ra trong thoáng chốc. Nhưng nó rất muốn chân trọng tình cảm ấy.

“Tôi thích cậu, thật đấy!”- Nó mỉm cười, lấy tay kéo cổ áo sơ mi của hắn lại, kiễng chân hôn lên má hắn, một nụ hôn đánh dấu.

Con tim lạnh lùng của hắn trong giây lát như tan chảy, gương mặt nóng dan, cử chỉ hấp tấp khác hắn con người lạnh lùng, bình thản thường ngày.

Nó bây giờ chính là vừa mới biết ngại, xấu hổ quay mặt đi. Phong mỉm cười nhẹ, hắn nhận ra rằng ở bên nó, mỗi ngày đều hắn trở nên cười nhiều hơn, không phải bằng nụ cười khẩy thường thấy trong Bar mà nụ cười đó êm dịu và đẹp đẽ hết mức.

Một ngày chủ nhật nữa lại qua đi. Tình cảm giữa nó và hắn lại tiến thêm một bước, dù đó là một bước chân thật nhỏ nhưng nó mãi ghi lại dấu ấn sâu sắc trên mặt cát.

__________________________

Tại sân bay Việt Nam.

Người đàn ông chạc 50 tuổi từ trên máy bay bước xuống. Ông bỏ cái mũ trên đầu ra quan sát mọi thứ xung quanh, cây gậy dài chống xuống đất với dáng người cao, gầy.

Việt Nam, quê hương sau 10 năm xa cách quả thực vẫn như ngày nào không chút thay đổi. Vẫn cái vẻ đẹp tự nhiên, tươi mới, đón chào những người con xa quê hương từ xứ lạ trở về.

Ông Hạ vui mừng sải từng bước chân cùng chiếc vali trên con đường dài, gương mặt rạng rỡ đầy những nét chững chạc.

Thay vì về nhà, ông ghé qua một ngôi nhà thờ khá cũ kĩ bên con hẻm nhỏ. Bước chân của ông mỗi lúc lại chậm dãi hơn, gương mặt không còn biểu lộ nét vui vẻ mà là những nỗi niềm tưởng như đã sớm bị lãng quên sau 10 năm xa cách.

Ngôi nhà thờ rộng lớn nhưng không mấy khang trang, cảnh quan xung quanh là cỏ dại mọc lên ngập um bốn bề. Thực chất ngôi nhà thờ mang dáng dấp của một ngôi nhà ở nhưng bị bỏ hoang khá lâu. Ông bước vào trong, lấy chiếc chìa khóa đã hoen rỉ mở cửa, đôi mắt quan sát kĩ mọi thứ xung quanh, bụi bặm bám thành từng lớp trên kệ tủ, màng nhện chăng đầy trên trần nhà.

Ông Hạ ngắm nhìn mọi thứ thật kĩ, vẫn không có gì thay đổi, chỉ là chúng đều trở nên cũ kĩ hơn rất nhiều. Ông bước lên lầu hai, vào một căn phòng trong cùng.

Chiếc giường chăn gối vẫn nguyên vẹn, tủ quần áo vẫn đầy ắp, ông tiến đến bên đầu giường dưới tấm gối là một bức ảnh chụp chung sáu người, hai người phụ nữ xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ, một trong số đó là vợ ông, hai người đàn ông đứng đằng sau khoác vai nhau thắm thiết, một trong hai người đàn ông ấy chính là ông. Phía trước là hai bé trai xinh sắn đứa lớn chạc 8,9 tuổi còn đứa bé khoảng 3,4 tuổi, cả hai là con của người đàn ông và đàn bà trong bức ảnh.

Ông khẽ mỉm cười ngắm lại bức ảnh được chụp cách đây khá lâu trong chính căn nhà này.

Nghĩ lại mọi chuyện, gương mặt ông trở nên u ám, đen xạm lại cùng ánh mắt hằn lên những tia đỏ oán hận. Vợ ông, hai người bạn thân của ông sau một đêm đẫm máu đã bị giết hại, trước khi chết họ vẫn tin tưởng nhờ cậy ông hãy tìm kiếm, chăm sóc và nuôi dạy giúp họ hai đứa con nhỏ. Nhưng chưa kịp thực hiện nguyện vọng cuối cùng của họ, ông đã bị vu oan cho tội giết hại hoàng tộc cả gia đình họ để rồi phải lẩn chốn suốt 10 năm trời như một con chuột nhắt chốn trong cống rãnh.

“Tôi cuối cùng cũng đã trở về rồi! Lời hứa năm xưa, mối thù năm xưa tôi nhất định sẽ giúp ba người rửa sạch. Nợ máu nhất định phải trả máu.”

Ông thề nguyện trước tấm ảnh, dẫu cho linh cữu họ đã hóa thành tro bụi từ bao giờ.

________________________

Phong đưa Thiên Di về đến nhà thì trời cũng đã ẫm ương tối. Hắn nhanh chóng hôn nhẹ tạm biệt nó rồi rồ ga phóng xe đi về.

Về đến nhà nụ cười tạm biệt nó lúc nãy đã nhanh chong tắt lịm, thay vào đó lại là con người bất cần đời thường thấy, hắn mệt mỏi thay chiếc áo sơ mi, trên tấm lưng là một vết thẹo nhỏ mà hắt đã có từ bé. Vết thẹo mang theo cả bao nỗi đau đớn và những kỉ niệm không đáng nhớ. Hắn nhớ về người đàn ông đã cứu mình hồi bé trước lúc hắn bị chết chìm trong đám lửa, trong bóng tối khi người đàn ông bế hắn lên, hắn chỉ cảm nhận được một giọng nói trầm ấm rất quen thuộc, cùng với một vết thẹo rất dài và nổi cồm lên phía sau lưng người đàn ông. Có lẽ nếu người đàn ông đó còn sống thì hắn đã một phần tìm được đồng minh của mình.

Còn nữa, mảng kí ức cuối cùng mà hắn còn nhớ là người anh trai của mình. Hắn không dám chắc anh còn sống, hắn chỉ biết khi ba mẹ hắn chết hắn không thấy xác anh trai mình. Nếu may mắn có thể anh vẫn tồn tại ở một nơi nào đó trên thế giới này

Đôi lông mày hắn khẽ nhăn lại, cô lục lọi thêm từng mảng kí ức nhưng tất cả chỉ tựa như một giấc mơ mờ ảo.

Để rồi quá khứ! Tìm tòi, hắn nhận lại được những gì!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN