Cho Đến Khi Em Quên Được Anh
Chương 4: Cái Gì Đó
“Trong căn phòng tối tăm, ẩm ướt, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc, mùi máu khiến cho đứa bé hoảng loạn. Nó khóc lên gào thét
“Ba ơi! Mẹ ơi! Anh hai ơi… Cứu con”
Cánh cửa vụt mở, trong bóng tối đứa bé chỉ thấp thoáng nhìn thấy một gương mặt đeo kín mặt nạ. Nó sợ hãi thu mình vào một góc tường, nó đau đớn cắn môi câm nín để không phát ra tiếng khóc
“Sao rồi! Xử xong rồi chứ”- Tên trong phòng đang nói chuyện với ai đó, có lẽ qua điện thoại
“Còn thằng bé, xử nốt sao? Vậy có quá tàn nhẫn không nó còn quá nhỏ”
Câu nói phát ra đứa bé ngã xuống, gương mặt hiện lên những nét sợ hãi vô cùng
“Được rồi! Tao biết rồi, tao sẽ xử nó, mày báo với đại ca đi, xong tao về ngay”
Hắn cúp điện thoại, rồi tiến về phía đứa bé. Đứa bé sợ hãi lùi lại phía sau
“Xin lỗi! Nhưng đây là nhiệm vụ, tao phải giết mày”- Hắn lôi ra một con dao sắc nhọn hướng về phía thằng bé
Thằng bé không khóc, có lẽ cả đêm qua nó đã khóc quá đủ bởi chính mắt nó trông thấy cảnh ba, mẹ nó bị giết như thế nào, nó đau đớn, nó không hiểu, trong nó chứa đầy thù hận, nhưng nó quá nhỏ bé, quá nhỏ bé so với thế giới này, nó không thể làm gì, nó hoàn toàn bất lực.”
Hắn tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán, lồng ngực đau đến khó thở, hắn cảm thấy cổ họng nghẹn lại! Cả kí ức lại ùa về trong hắn như một đoạn phim tua chậm. Hắn đau đớn, đau đớn vì quá khứ. Lí do khiến hắn trở nên lạnh lùng như bây giờ.
Hắn mệt mỏi bước vào buồng tắm, xả nước xuống xối xả để quên đi mọi thứ. Những lúc thế này hắn lại nghĩ đến nó, nó giống với ai đó mà hắn từng gặp, nó đem lại cho hắn sự bình yên diệu kì.
“Alô… Biết rồi đến ngay”- Hắn cụp máy, mặc quần áo, rồi nhanh chóng rồ ga đến một nơi
“Nhanh thế, mới gọi có 5 phút trước mà”- Thằng bạn nhìn hắn nghi hoặc, hắn bay đến đây sao?
“Có việc gì?”
“À… thì… Mày giúp tao chuyện này đi”
“Nói”
“Con em tao bị ốm nó không chịu ăn gì, nó chỉ đòi gặp mày thôi! Tao biết mày không thích nhưng mày ráng giúp tao được không? Coi như tao cầu xin mày”
“Được rồi!”- Hắn không từ chối chỉ đáp lại một cách lạnh lùng. Nhìn thằng bạn vất vả như vậy hắn thấy không cam tâm mà bỏ mặc.
Đó là Đăng, một thằng bạn hồi lớp 10 của hắn, Đăng rất bình thường, cũng có lẽ vì cái bình thường ấy mà hắn mới kết bạn với anh. Nhà Đăng có hai anh em, ba mẹ mất trong một vụ tai nạn từ khi cả hai còn nhỏ, Đăng sống nhờ nhà một người bà con quen nhưng khi lên cấp 3 anh quyết định chuyển ra sống tự lập. Cuộc sống của anh vốn đã vất vả nay lại càng vất vả hơn, anh bỏ học ở trường, đi làm thêm khoảng 4,5 công việc một ngày để kiếm thêm thu nhập. Riêng em gái Đăng là Ngọc Vy, đó là một cô gái bướng bỉnh và nhõng nhẽo, nhỏ ít quan tâm đến anh trai mình, nhỏ cũng là một trong số những chị em say nắng hắn ngay từ cái nhìn từ đầu tiên.
Hắn không thích con gái, đặc biệt là nhỏ
Hắn lên xe, rồ ga
Chiếc xe lao đi như xé gió, nhanh chóng dừng chân trước một căn nhà nhỏ. Hắn bước xuống, bàn tay bấm chuông cửa
Nó ra mở cửa, nó nhăn nhó vì bị đánh thức giấc ngủ (heo mà)
“Thằng chó Thiên này chỉ có mày mới đến tìm bà vào sáng sớm thế này”
Nó khó chịu càu nhàu, ánh mắt vẫn nhắm tịt chưa mở ra nổi, quần áo xộc xệch, ống quần trên quần dưới, dép chân xỏ chân không, miệng ngáp ngắn ngáp dài
Hắn dựa tường xem điệu bộ nó, ánh mắt vẫn lạnh lùng, chỉ là khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười
Nó lúc này mới mở mắt, đôi mắt nâu từ nhắm tịt đến hé lộ dần dần là trợn tròn
“Lạy thánh Ala, lạy đức mẹ La vang, con xin lạy quan thế âm bồ tác, phật tổ như lai, lạy chúa rê-su, lạy ba vị thần linh thổ địa, lạy người đang đứng trước mặt con, làm ơn cho con là do ngủ không đủ giấc nên nhìn nhầm… chứ đừng phải là cái tên đáng ghét là hắn… nam mô a di đà phật… thiện tai, thiện tai”- Nó lẩm bẩm, hai tay chắp lạy trước hắn, đầu hết cúi xuống lại cúi lên, mắt nhắm tịt không muốn thừa nhận một sự thật phũ phàng
Hắn chăm chăm nhìn nó, trong lòng cũng hơi bất ngờ khi người đứng trước mặt hắn không phải là nhỏ mà là nó, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy vui
“Aish… sao lại là cậu”- Nọ giận dữ nghiến răng đóng sầm cửa, sau cánh cửa “uỳnh” lạnh lẽo của nó, hắn bật tiếng cười khanh khách, dưới nắm sớm ban mai nụ cười đó đẹp mê hồn, dịu nhẹ nhưng lại khiến người ta rung động
Bên kia cánh cửa, nó rậm chân ầm ầm vì tức tối
Hắn ta đang theo dõi mình sao? Sao mình có thể để mất hình tượng như thế này được! Aish… Điên mất thôi, giá như có cái lỗ để chui lúc này – Nó nghĩ, đôi chân nhanh chóng vào phòng thay đồ rồi ra ngay sau đó.
Nó mở cửa, hắn vẫn đợi ở đó. Thấy nó bước ra, hắn nở nụ cười nửa miệng
“Cậu đến đây làm gì”- Nó nói cộc lốc, gương mặt cúi sụp xuống, vẫn đỏ ửng vì xấu hổ
“Tìm người”
“Ai?”-Nó chống nạnh
“Bạn, nhưng không ngờ lại là cậu”
“Đồ điên, tính lừa người thông minh như bà hả con”
“Muốn hiểu sao thì tùy, nhưng cũng đến đây rồi có nên vào thăm quan nhà ân nhân tí không?”- Hắn mỉm cười, đẩy nó sang một phía, tự nhiên tiến thẳng nhà nó như nhà mình
“Này! Này!… Tên hách dịch kia, ai cho cậu tự ý xông vào nhà tôi hả?”- Nó cũng cùng lúc xông vào, kéo lấy áo hắn
“Có qua có lại, tôi sẽ đền bù cho cậu chuyện khác”- Hắn điềm tĩnh đáp
“Không thèm, cút đi còn may”- Nó lè lưỡi
Hắn lại cười, cầm cuốn Album trên kệ của nó.
“Hình hồi nhỏ đây sao?”
Hắn vứt nó tấm hình nó còn chưa đầy 1 tuổi đang khỏa thân trên giường (Lưu ý mấy mem đen tối, không tưởng tượng linh tinh, ảnh khiểu này ai cũng có >_
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!