Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời - Chương 11: Phòng tối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời


Chương 11: Phòng tối


“Quá khứ của em, đã bị tôi nuốt chửng.”

Căn phòng nhỏ, không có đồ dùng, chỉ có một giá sách cao. 

Cô đi chầm chậm, nền nhà lạnh trong đêm đông như mặt đá lạnh. 

Nhìn một lượt căn phòng, tất cả đều được dọn dẹp sạch sẽ. Ngắm nhìn giá sách cao, cô với tay bắt lấy một cuốn khá dày. Đột nhiên giá sách linh động, xoay một vòng, mở ra một cánh cửa. Cô đánh bạo mở cánh cửa ấy ra.

Trong lòng như đang run rẩy, rốt cuộc là thứ gì lại toát ra sự bí ẩn cùng âm u như thế.

Cánh cửa nhích từng chút một, dần mở ra một tầm nhìn, tất cả đều tối om, cô chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng xiềng xích va vào nhau loạc xoạc lạo xạo, lại có một mùi tanh tưởi ghê người, có lẫn cả mùi máu cùng mùi xác chết thối rữa, cô như chết đứng.

Tiếng va chạm xiềng xích đột ngột lớn dần, tiếng bước đi bịch bịch làm tim cô như thắt chặt, hơi thở như ngắt quãng.

Ở đây là đâu?

Chưa kịp lùi về sau, cô bị đã bị thứ gì đó cách lên, kéo dựa vào một đám lông lá hôi hám. 

Một bàn tay bốn ngón ôm lấy eo cô, một tay nắm lấy cổ tay cô, như thể bắt được một món đồ chơi, khiến cô cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu tâm can. Nhận thức được thứ gì đó đang uy hiếp cô, cô vội giãy giụa để thoát khỏi.

Cảm giác lạnh lẽo, một thứ êm ái như thảm lông nhưng khó chịu ngứa ngáy, cô nhấc chân bỏ chạy, thứ gì đó mà cô không nhìn thấy kéo cô trở lại.

Cảm giác hoảng loạn như vây lấy cô, hai hàm răng như nghiến chặt run rẩy, trong đầu cô thoáng hiện một chiếc phao cứu sinh cuối cùng, bình xịt cay! Cô luôn bỏ bình xịt cay trong túi áo khoác, bây giờ tạm thời có thể dùng được.

Cô không biết thứ trước mặt là gì, nhưng hơi thở của nó phà vào mặt cô khiến cô phát run, mùi máu và xác chết thối rữa ở đâu đó làm cô cứ ngỡ như mình đang đi lạc vào địa ngục, nơi thú dữ trừng phạt kẻ xấu. Mà cô, là một kẻ xấu trong địa ngục này.

Bình xịt phun ra hơi cay trúng ngay vào mắt làm thứ trước mặt cô gầm rú. Âm thanh khàn đặc cùng sự hoang dã, là thú! Đó là ý nghĩ của cô, nó là một con thú, mà trong lúc này, nó không khác gì một con quái vật phát điên, sẵn sàng đạp chết cô như đạp một con kiến. 

Con thú lăn lộn trong thống khổ, nó đạp vào xiềng xích, âm thanh vang rền cùng tiếng gầm gừ sắc xé trong bóng tối càng khó lường.

Cô vừa run rẩy, đôi chân chưa thực sự bình phục làm cô khó khăn lê người vào một góc tìm cánh cửa lúc nãy để thoát ra. 

Con thú tìm không thấy cô càng điên cuồng, đập vỡ tung tất cả. Dù chỉ trong bóng tối, nhưng con thú gớm ghiếc lại như càng đến gần cô, thoáng chốc mùi tanh tưởi như vây lấy phổi, cô nôn khan, vội lấy tay che miệng nhưng không có gì, trong bóng tối bắt đầu lần mò tìm lối ra.

— —— —— —— —— —— —— ——

Quản gia cuối đầu, phía trước là Trường Tư Mộ, cất giọng lo lắng:

“Phu nhân đã nói muốn đi một mình…!”

Trường Tư Mộ nhìn màn hình vi tính, tất cả camera đều được bật lên, không hề có nơi nào xuất hiện hình bóng của cô.

Quản gia đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội nói:

“Còn phòng tối! Phu nhân có khi đã…”

Chưa nói hết câu, Trường Tư Mộ đã không một lời rời đi từ lúc nào.

Trong lòng hắn bây giờ chỉ mong cô không phải đang ở trong phòng tối. Nếu không hậu quả thật khó lường.

Bước chân hắn càng thêm vội vã, bộ âu phục trên người làm hắn càng thêm nghiêm túc hơn, âm trầm mà khẩn trương một cách kì lạ.

Đi qua bức tranh “Hoa anh túc trắng”, hắn mở căn phòng đó ra, bên trong vẫn như cũ, nhưng linh cảm như mách bảo hắn, cô đang ở đây.

Căn phòng nhốt Khổng Tinh cách âm vô cùng tốt, người dù có kêu cứu đến chết cũng không ai nghe thấy. Chỉ nghĩ đến con quái thú hành hạ cùng xé thịt cô như loài hổ ăn thịt người thì hắn đã không ngừng run rẩy.

Hắn nhất định sẽ phanh thây con thú đó ra.

Mở cánh cửa ra, cửa sổ mở khiến cho vô số hoa tuyết bay vào, gió lạnh tràn vào phòng, chực chờ một mối nguy.

— —— —— —— —— —— —— ——–

Cánh cửa mở, hắn nhấn nút, một chiếc cầu thanh tự động đưa hắn đi sâu xuống dưới.

Mảng sáng mảng tối khiến cảnh vật thêm bí ẩn.

“A!”

Một tiếng thét đau đớn khiến tim hắn như bị nghiền nát, đây là giọng của Thanh Cầm, trong còn có sự sợ hãi đến tột cùng.

Hắn vội lấy điều khiển, ấn nút an toàn thì hệ thống khoá của Khổng Tinh cũng khởi động. 

Đến khi hắn xuống tận nơi, khung cảnh phiá trước như một chiến trường. 

Vô số mảnh vụn từ những thứ của Khổng Tinh làm vỡ vương vãi đầy, đèn dần dần bật lên, lộ ra vô số mảng máu đỏ, có những vệt máu cũ khô thành mảng đen, không khí tanh tưởi mùi máu, hắn nhíu mày nhìn xuống bên dưới, trong một góc tối, một bàn tay trắng muốt trên nền.

Một cơn chấn động, hắn mở cửa kính ra, đi về hướng đó bất chấp mối nguy hiểm mà Khổng Tinh có thể mang lại.

Âm thanh đôi giày thủ công vang lên, ngày một gần cô, cô dường như cảm nhận được sự yên tĩnh đến đánh sợ mà chỉ có tiếng bước chân đơn độc. Mà hệ thống khoá an toàn cũng đã bị phá hỏng hơn một nửa, Khổng Tinh cũng không hề bị khoá chặt lại, nó từ trong bóng tối nhìn bóng người, sự khó chịu tức tối như đạt tới đỉnh điểm.

Trong căn hầm tối, không có một chút dương khí nào, hắn chợt thoáng nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của cô, đôi tay bất ngờ run rẩy cuối người ôm lấy cô. 

“Cẩn thận!”

Phía xa vang lên giọng nói của Dương Uy Vũ, hắn chỉ nghe được một tiếng ồn ào của xích sắt va vào nhau lạo xạo, từng một cú giáng mạnh xuống đất như vũ bão, âm thanh như dội vào đất, dường như khiến mặt đất rung chuyển.

Dương Uy Vũ lao xuống như tên bắn, làm sao Trường Tư Mộ lại sơ xót như vậy, dù đã nuôi Khổng Tinh bao nhiêu năm nay nhưng dã thú vẫn là dã thú, thú tính bộc phát, không những có thể có sức mạnh hơn mức bình thường, còn có thể giết chính chủ nhân của nó. Những năm qua, nó được dùng như một loại công cụ giết người độc ác nhất.

Chỉ kịp chạy xuống nửa đường, con thú đã đứng trước mặt của Trường Tư Mộ, nhịp thở của nó gấp gáp, không gian chợt trở nên nguy hiểm.

Con thú mất kiểm soát lao tới chực chờ sâu xé chính chủ nhân của nó không ai khác là Trường Tư Mộ.

Mà hắn lại bình tĩnh đến mức khó tin được, chỉ chừng vài giây nữa thì nó sẽ xé tan xắc của hắn.

Dương Uy Vũ đứng lặng, cơ hồ một chấn động nhỏ cũng kinh động tới con thú. Anh không ngờ thứ được giấu trong can phòng tối này lại là một con tinh tinh khổng lồ, hơn nữa, tinh tinh là loài vật rất thông minh, trong lúc này, kinh động tới nó sẽ khiến nó mất kiểm soát, thú tính bộc phát càng kinh khủng hơn. Mà anh, vẫn không chắc mình nên dùng súng thật đạn thật để bắn nó.

Chỉ trong chớp mắt, tất cả như chìm vào ám muội. 

Dương Uy Vũ ánh mắt sa sầm, cất giọng trấn tĩnh:

“Khổng Tinh đang mất bình tĩnh, Trường Tư Mộ, đừng nổ súng!”

Trường Tư Mộ không nói gì, trong đôi mắt lộ rõ sự chán ghét, quay lưng nhìn cô gái trong góc tối. Cô nị con thú này tấn công mà không hề có thể phòng thủ.

Con thú thấy động tĩnh, lao tới chừng sâu xé người trước mặt, từng bước đi như đạp lên vô só mảnh thủy tinh, âm thanh vồn vã mà nó đá vỡ những mảnh bê tông và đồ gỗ trước mặt không khỏi khiến con người ta liên tưởng tới việc bị nó giẫm dưới chân, cảm giác đó sẽ kinh khủng đến thế nào. 

Không khác với suy nghĩ của Dương Uy Vũ, Trường Tư Mộ rút súng. 

“Đoàng”

Một tia máu đỏ bắn ra theo hướng đạn bay, máu đổ xuống nền nhuộm đỏ một vùng, con thú gào lên thống khổ, mùi máu lan tràn, Khổng Tinh trừng mắt nhìn chủ nhân trước mặt, trên cánh tay nó túa ra máu đỏ tươi, đôi mắt nó không hiểu sao lại khiến hắn chột dạ, có lẽ hắn còn nhớ trước đây nó từng đỡ một viên đạn cho hắn hay sao?

Dương Uy Vũ chỉ kịp thét lên:

“Trường Tư Mộ đừng giết nó!”

Nhưng sự phẫn nộ dường như chiếm hết lí trí của hắn.

Trường Tư Mộ lúc này như một con sói đôi mắt âm u sắc bén. 

Thương Thanh Cầm trong giây phút quật cường, vẫn còn nhớ. Con thú với sức mạnh không ngờ đạp mạnh cô vào tường.

Qua khung cửa sổ, một búng máu chợt bị phun ra, lí trí của cô bị lấn át bởi con quái thú.

— —— —— —— —— —— —— ——

Trường Tư Mộ tránh né mỗi lần con thú lao tới, nhìn Dương Uy Vũ ra hiệu. 

Uy Vũ bật máy bộ đàm, gọi cho ai đó.

Hắn không nói một câu nào nhưng rõ ràng lãnh khí toát ra ý tứ quá rõ ràng.

Xoay người, hắn nhìn người nằm trên nền đất, nghiến răng nghiến lợi nói một câu:

“Thú cưng mà tôi nuôi, không nghe lời thì không giữ lại được!”

Nói rồi bế Thương Thanh Cầm đi khỏi.

Nhiều người đàn ông mặc y phục đen tiến vào, trong đôi mắt họ mặc dù không gấp gáp nhưng bước đi dứt khoát, đứng thành một hàng, đồng loạt súng giương lên, âm thanh lên nòng khiến cho người ta run rẩy, tiếng súng lần lượt nổ vang, tiếng nổ súng cùng tiến gào thảm thiết của con thú khiến trong cơn mê man, Thương Thanh Cầm cũng nghe thấy.

Mùi máu tanh nồng trong mũi, sau lưng hắn máu tung toé, cảnh tượng thương tâm, con thú quằn quại trong vũng máu, vừa vô vọng vừa phẫn uất, nhìn chủ nhân tàn nhẫn nhất thế gian, lao tới vung tay, không kịp, không kịp rồi!

“Đoàng!”

Khi đôi con ngươi trong vắt của Khổng Tinh chạm vào đôi mắt màu hổ phách như một ngọn núi lửa đang phun trào, máu đỏ phun ra chính giữa trán như nham thạch nóng bỏng, xoá đi tất cả kí ức. 

Khẩu súng Px4 Storm chĩa trước trán của Khổng Tinh, một viên đạn bắn rất chuẩn.

— —— —— —— —— —— —

“Khổng Tinh rất biết nghe lời!”

Trường Tư Mộ được lão Trình nuôi dưỡng từ bé, mới bảy tuổi đã bắt đầu lăn lộn theo ông ta xây dựng con đường cocain từ Ai Cập, sống dựa vào nhau, những lần Tư Mộ tự sống một mình, tiếp quản Phượng Hoàng lửa, bên cạnh hắn chỉ có người bạn duy nhất là Khổng Tinh. 

Sống cùng với một con tinh tinh khổng lồ từ nhỏ, mối liên hệ giữa hắn và Khổng Tinh cũng giống như anh em. Hơn nữa, lúc nhỏ không có lão Trình chăm sóc, hắn theo chân rất nhiều người học bắn súng, có lẽ bắn súng là bộ môn đầu tiên hắn học được, tiếp sau đó là Karate, ngay cả tâm lí học hắn cũng đã học qua, thực tế thì từ năm mười lăm tuổi hắn đã được xắc định là thừa thừa kế Trình thị, làm chủ Phượng Hoàng lửa. Khi đi học ở Harvard hắn đã từng nói, Khổng Tinh là người bạn duy nhất mà hắn có thể tin tưởng, khoảng thời gian đó, có thể nói là lúc hoàng kim nhất.

Hắn từng nói:

“Khổng Tinh rất hiểu người, cũng rất thông minh!”

Những lúc hắn ngồi trong phòng điều khiển, nhìn Khổng Tinh trong lồng nhốt, không nói thương cảm thì cũng là nghĩa khí, cho nên hắn tạo cho Khổng Tinh một căn hầm lớn như thế này.

Năm ấy, hắn trở về từ Massacusetts, tiếp quản Trình thị, đã bỏ mặc Khổng Tinh rất lâu.

Hắn rất lâu không ngồi bên cạnh nó, mà nó theo lời người làm báo lại nó vô cùng hung tợn. 

Hắn không nhớ từ lúc nào, mỗi lần cần xử lí ai đó một cách tàn nhẫn, hắn lại đưa vào căn hầm đó. 

Người quen gọi là phòng tối. 

Có lẽ tối là vì sự cô đơn của Khổng Tinh.

Xiềng xích trên chân nó thực sự rất nặng, chất lượng không tốt khiến cổ chân nó bị ăn mòn, vết lở loét hôi hám. Nó hung tợn, là vì chủ nhân của nó đã thay đổi.

Một chút tiếc nuối cho một con thú hắn xem là bạn, thực ra, hắn đã từng suy nghĩ, nghĩ rằng bản thân quá tàn nhẫn, chống lại hắn đồng nghĩa sẽ không được sống yên.

Hắn thay đổi, vì một người hắn xem trọng hơn cả sinh mệnh mình đã ra đi quá sớm, người mà hắn đang tức giận mà bảo vệ này là ai? 

Từ lâu rồi hắn đã không còn nhớ đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN