Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời - Chương 2: Người trong hồi ức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
120


Cho Đến Khi Vật Đổi Sao Dời


Chương 2: Người trong hồi ức


Có người từng nói: “Không yêu không phiền muộn, không kì vọng không đau khổ, không tin tưởng cũng sẽ không tuyệt vọng.” Thực ra, cuộc đời đều có thể đẹp hơn thế.

Thương Thanh Cầm của bốn năm sau đổi khác rất nhiều. Khác vớicô bé của năm mười tám tuổi đó, bây giờ cô trưởng thành hơn, kiên định hơn, quyết đoán hơn. Không giống như cô bé năm nào, nhìn cuộc đời chỉ thấy bề mặt, trót rung động chỉ vì một người ông lạ hoắc.

Năm cô mười chín tuổi, cô đạt giải văn học cấp quốc gia, được đặc cách tuyển thẳng vào Bắc Đại (Đại học Bắc Kinh) khoa Trung Văn. Lần lượt sau đó cô chắp bút hai cuốn tiểu thuyết liên tiếp đều đạt các giải thưởng văn học trong nước. Có thể nói, cô không còn giống trước đây, là một đứa trẻ mồ côi đáng thương hại. Cô tự chủ kinh tế, có một căn nhà nhỏ ở Bắc Kinh, có nhiều mối quan hệ xã hội phức tạp. Hình như cô gái của bốn năm trước đã phai nhạt dần.

Hiện tại, cô đang làm chủ biên, tuy có cấp trên nhưng họ đều trực thuộc ở nước ngoài, tất cả mọi việc ở đây đều giao cho cô quản lí, Thanh Hoa cũng một tạp chí có tiếng ở Bắc Kinh, tiền đồ của cô vô cùng rộng mở. 

Ngày đêm, cuộc sống xoay vòng, dường như cô không còn có thời gian để nhớ về người cũ. Mãi đến khi cô xuất bản cuốn tiểu thuyết thứ ba, mang tên “Mùa thay lá”, cô đã có tiếng trong giới báo chí. Nếu như trong quá khứ cô là một cô gái chân thành, bây giờ, cô đã trở nên sắt đá hơn, nhẫn nại hơn. 

Mười một giờ tối.

Thương Thanh Cầm trở về nhà. Cả căn phòng tối đen.

Cô bật công tắc đèn, một tiếng “cốc” vang lên. Cả căn phòng ngập trong ánh sáng. Sở Tiếu Anh ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy từ chiếc sofa, nhăn mày hỏi:

“Sao cậu về muộn thế?”

Thương Thanh Cầm lắc đầu không nói câu nào, mở cửa tủ lạnh, lấy một chai nước tu một hơi rồi mới ra phòng khách, ngồi phịch xuống ghế.

Cô thuận tay dùng điều khiển bật tu vi, màn hình sáng lên, là bản tin tội phạm giữa đêm.

Cô biên tập viên xinh đẹp nói khá nhanh:

“Chiều nay, vào lúc 17h 15”, một trận ẩu đả lớn đã xảy ra ở trung tâm Ma cao gây náo loạn lơn. Theo thông tin từ phóng viên trực thuộc tại Ma cao, băng nhóm gây hỏa cho cuộc ẩu đả này chính là Phượng Hoàng lửa – băng nhóm đang bị cảnh sát truy tìm ráo riết. Thiệt hại về người tính vào chiều hôm qua là hơn mười người. Hiện tại cảnh sát vẫn đang tiến hành điều tra làm rõ vụ việc.”

Cô nhìn màn hình ti vi, trong lòng chợt có chút trống rỗng. Phượng Hoàng lửa – một cái tên khiến cô chợt thấy nhớ một điều gì đó. 

Thẫn thờ hồi lâu, cô bị tiếng gọi của Sở Tiếu Anh làm cho giật mình.

Tại Macao.

Căn biệt thự rất lớn.

Không gian yên tĩnh. 

Gió thổi nhẹ, làm lung lay nhánh hoa lê. 

Tháng ba, tiết trời quang đãng, hương hoa lê thơm ngát.

Trái ngược với quang cảnh đẹp đẽ này, bên trong căn phòng tối đen như mực, mùi thuốc lá lơ lửng giữa không trung, lượn lờ như một đám sương không tan, bao trùm xung quanh khuôn mặt góc cạnh của Trường Tư Mộ, đôi mắt âm lãnh nhẹ soi qua cánh cửa sổ. 

Nhiều năm qua, Trình Đại cũng bị giết, anh là người kế thừa bang Phượng Hoàng lửa, tiếp tục đường dây mua bán cocain xuyên quốc gia, đôi bàn tay này đã nhuốm máu không biết bao nhiêu người vô tội. 

Vụ thanh toán ở Ma cao đã châm ngòi khiến cho cảnh sát chú ý hơn. Có lẽ, anh phải đi sang Ai Cập một thời gian.

Âu cũng là duyên phận.

Anh vì trốn truy nã mà đến Ai Cập.

Cô – một lần vô tình mua một chiếc ti vi mới lại có may mắn trúng thưởng một chuyến đi du lịch Ai Cập một tuần.

Hình như vùng đất thần thánh này đang kéo hai con người đi lạc nhau trở về.

5 giờ sáng – Ai Cập.

Thành phố Cario xinh đẹp cổ kính, vào đầu tháng tư đã bắt đầu nóng bức.

Thương Thanh Cầm dưới dự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch đến một khách sạn chất lượng trung bình. Điều khiến cô bận tâm hơn chính là quang cảnh của thành phố Cairo này. Trước khi đến đây cô có điều tra một vài địa điểm. Thành phố có rất nhiều đền, tháp, bao gồm nhiều loại kiến trúc khác nhau. Có những căn đền mang hơi hướng cổ đại, cũng có những ngôi đền lại mang hơi hướng của kiến trúc Đông Âu. Điều này lại khơi dậy cảm hứng tò mò trong cô. Chuyến đi Ai Cập này, cô rất hi vọng nó sẽ thật tốt đẹp.

Phía Bắc thành phố Cairo.

Gió thổi mạnh, đồng cỏ khô cháy.

Trên con đường đất đầy bụi, một chiếc xe Jeep chạy rất nhanh, xe đi qua lại để một cột bụi mù mịt. Trường Tư Mộ vừa lái xe vừa gọi điện thoại. Đúng như thói quen, Đông Khanh luôn nhấc máy vào tiếng tút thứ tư, bên kia đầu dây lại vang lên giọng nói quen thuộc:

“Mộ lão đại!”

Anh cất giọng đáp:

“Đông Khanh, cô giúp tôi thu xếp tàn cuộc giúp tôi, xem xem bọn chó săn • hành động như thế nào!”

• chó săn: cảnh sát hình sự.

Đông Khanh bĩu môi, dửng dưng đáp:

“Chuyện này thì chắc chắn tôi phải làm. Có điều anh đừng cứ gọi cho tôi thì y như rằng sẽ nói chuyện bọn chó săn chứ!”

Trường Tư Mộ không nặng không nhẹ đáp:

“Đông Khanh, cô biết tôi chỉ có thể tin tưởng cô mà thôi!”

Bên kia đầu dây bỗng chốc vang lên tiếng thở dài. Đường dây bỗng yên lặng hồi lâu. 

“Thôi đi! Sướt mướt quá đi mất!” Đông Khanh đổi giọng.

Không để Trường Tư Mộ kịp nói câu nào, Đông Khanh đã tắt máy.

Thực ra, giữa hai người luôn tin tưởng nhau, vẫn tồn tại một bức tường vô hình.

Khách sạn lúc 9 giờ sáng.

Thương Thanh Cầm nhìn xuống phố, xe cộ qua lại tương đối đông đúc. Đột ngột tiếng học cửa vang lên. Cô vội ra mở cửa.

Cô hướng dẫn viên du lịch cười vui vẻ nói bằng tiếng Trung:

“Chúng ta bắt đầu xuất phát đến địa điểm đầu tiên!”

Thương Thanh Cầm gật đầu, nói:

“Tôi sẽ chuẩn bị ngay!”

Thay một bộ quần áo mát mẻ, khoát thêm khăn, Thương Thanh Cầm chuẩn bị tâm thế cho chuyến đi từ trên trời rơi xuống này.

Trạm đầu tiên Alexanderia – thiên đường ven biển địa trung hải. Con đường cô phải đi khá xa. Tuy nhiên vì chỉ mỗi trạm này là cách xa Cario nhất và cũng tiện lợi cho việc dừng chân ở các điểm du lịch bên đường. 

Đến Ai Cập được một ngày, cô xoắn xít chụp hình phong cảnh rất nhiều. Đi được hơn hai tiếng đồng hồ, đoàn du lịch dừng lại ở một ngôi đền. 

Trong đoàn gồm hai hướng dẫn viên du lịch, hơn hai người được cử từ công ty để bảo vệ và hợp pháp giấy tờ, còn lại là cô và bốn người trúng thưởng.

Người ở ngôi đền khá đông đúc, bao gồm những người buôn bán, những người địa phương và số đông là khách du lịch, mùi xông hương ở đây cũng rất lạ, không nặc mùi như nhiều nơi khác.

Đoàn tạt ngang qua chỗ một người bán trà sữa tự làm theo công thức gia truyền. Người phụ nữ ngồi trên ghế có vẻ rất rành rọt tiếng anh, giao tiếp với du khách rất tự nhiên và vui tính. Người phụ nữ này bắt đầu huyện thuyên kể về những câu chuyện thần thoại từ thuở nào. Cô hướng dẫn viên – Cố Tuỳ cũng ùa vào câu chuyện.

“Chuyện đã lâu lắm rồi, khi ngôi đền tổ chức lễ tế thần mặt trời, có hai du khách Trung Quốc đến đây du lịch, tình cảm của họ rất gắn kết. Nhưng đến lễ tế một năm khác, cô gái chỉ một mình đến đây, còn chàng trai thì không thấy đến. Cô gái làm lễ cùng với người dân địa phương, sau đó ngồi xuống với một người quen. Ai cũng chú ý hành động của cô ấy. 

Thật không ngờ, người con trai kia cũng xuất hiện, nhưng anh ta lại đi cùng với một cô gái khác. Cô gái đó có lẽ là người phương tát vì mái tóc màu hạt dẻ và làn da trắng muốt. Chàng trai đi ngang qua cô gái một cách hờ hững. Tất cả những người biết được chuyện này đều rất tức giận!”

Thương Thanh Cầm ngồi yên lặng lắng nghe diễn biến tiếp theo. 

“Cô gái đó đã tự vẫn ở đây! Người con trai lạ ở chỗ lại rất đau lòng.”

Một người trong đoàn nhanh trí nói:

“Có lẽ anh ta phản bội cô gái đó!”

“Không!” Người chủ quán đáp.

Một người khác lại nói:

“Đã rõ ràng rồi cơ mà! Có lẽ cô gái Phương Tây kia rất giàu có và xinh đẹp, anh ta rời bỏ bạn gái mình đẻ mong có cuộc sống khá hơn là đúng rồi!”

Người chủ quán vẫn lắc đầu.

Trong một phút giây nào đó, một giọng nói lại vang lên:

“Bởi vì…anh ta yêu cô ấy!”

Đó là ý nghĩ của Thương Thanh Cầm, không biết vì sao, nhưng cô nghĩ thế. Trên đời này, yêu một người không hẳn nhất thiết phải ở bên người đó cho bằng được. Chỉ mong rằng người ấy được hạnh phúc, bản thân đã mãn nguyện lắm rồi.

Người chủ quán ngạc nhiên nhìn cô, nói:

“Chào cô, sao cô nghĩ thế?”

Thương Thanh Cầm thật lòng đáp:

“Tôi chỉ nghĩ đơn giản hơn một chút, cũng chỉ là ta nghĩ đầu tiên mà tôi nghĩ đến!”

Bà chủ quán gật gù:

“Anh bị bệnh nan y, vì sợ ảnh hưởng đến cô gái mà tìm mọi cách để cô rời xa anh. Đó là giai thoại của chúng tôi đấy! Chúng tôi tin vào tình yêu, một tình yêu vĩnh hằng, sánh cùng trời đất. Tình yêu của hai người không hẳn quá đặc biệt. Nhưng tín ngưỡng của chúng tôi lại vô cùng trân trọng sự hi sinh.”  Bà chủ nói xong liền thở dài một tiếng.

Cố Tùy chỉ cuối đầu, trong lòng cô chợt nhớ tới một người, trước đây rất yêu, có lẽ là vậy vì cô thấy thế. Anh ấy hơn cô một khóa, là một CEO thành đạt. Cô là một hướng dẫn viên du lịch nay đây mai đó, khó có thể ở bên nhau. Hai người cứ xa dần, xa đến mức, dù có phương tiện nào đi chăng nữa cũng không thể cắt ngắn khoảng cách. 

Rồi, chia tay.

Mà Cố Tùy lại là người đưa ra đề nghị trước, có lẽ là cô hết yêu anh vì cô cho là vậy, nếu như đã không yêu, không có lí do gì để ở lại, chấm dứt chính là kết cuộc cuối cùng, giải thoát cho nhau, tìm hạnh phúc của riêng mình, cô không muốn ép buộc ai hết.

Còn anh ta bao năm rồi vẫn tập trung cho sự nghiệp, không tìm hạnh phúc, sống một mình. Cố Tùy im lặng đi ra một góc.

Thương Thanh Cầm lấy cuốn sổ ghi chú của mình, ngòi bút mảnh đè lên mặt giấy mịn:

“Trong tình yêu, còn được bao lâu thì cố gắng bấy nhiêu. Dốc hết sức mình cho tình yêu thì có gì đáng trách? Dù không có tương lai thì sao, con người cứ như lạc vào giấc mộng, chìm trong tình yêu, bướng bỉnh một chút, bướng bỉnh hơn một chút, có lẽ ta sẽ thấy hạnh phúc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN