Chỗ Dựa - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Chỗ Dựa


Chương 52


Đây là lần đầu tiên Nghiêm Noãn thấy mình nghèo từ khi đối mặt với Trình Sóc Xuyên. Cô không biết nói gì để an ủi. Có thể an ủi cũng vô dụng, qua nhiều năm như vậy, trong lòng Trình Sóc Xuyên đương nhiên sẽ có cán cân đo đúng sai.

Cô yêu Trình Sóc Xuyên, đương nhiên sẽ đứng về phía anh.

Bữa ăn gặp mặt trước khi quay phim đến cuối chẳng suôn sẻ gì, thậm chí còn ra về trong không vui.

Nhưng rất nhanh bước vào những ngày tiến tổ.

Đoàn làm phim lần này sắp lịch rất kín, chủ yếu quay ở Nam Thành. Thượng Dương và A Tinh cũng đi với Nghiêm Noãn. Thời gian quay dự tính khoảng ba, bốn tháng. Trong lúc đó cô còn có một số hoạt động cần tham gia, cũng không phải lúc nào cũng ở lại, cho nên không có thời gian gặp Trình Sóc Xuyên.

Tính đi tính lại, thì cũng lâu rồi Nghiêm Noãn chưa quay phim.

Cô là minh tinh. Nói cho cùng, sự nghiệp chính cũng là diễn viên. Tuy không phải diễn viên xuất sắc nhất nhưng trở lại làm việc khiến cô có cảm xúc không nói thành lời.

Bộ phim đô thị nhẹ nhàng, hài hước này tạm lấy tên. Đợi đến lúc phát sóng có thể sẽ đổi tên. Bởi vì tên chưa phù hợp lắm với nội dung phim, nhưng trong thời gian ngắn không tìm được tên nào hay hơn.

Ngày đầu tiên tiến tổ, Nghiêm Noãn đã quay cảnh cãi nhau.

Nữ diễn viên diễn cùng bình thường rất dịu dàng, hiền hậu, cũng không có lòng cầu tiến gì, chỉ thích đóng phim. Cô ấy rất hay ôm một đống đồ ăn vặt độc hại cho các diễn viên khác trong đoàn.

Nghiêm Noãn cũng đã dịu dàng quá lâu rồi. Trước đây toàn đóng vai thần tiên xinh đẹp, gây chuyện cũng là lén lút làm, luôn tỏ vẻ không nhiễm bụi trần.

Đột nhiên phải diễn cảnh cãi nhau, cả hai đều không quen, bật cười mấy lần liền.

Nhưng đoàn làm phim này là đoàn làm phim Nghiêm Noãn thấy thoái mái nhất trong nhiều năm qua.

Vào đoàn một tuần, Nghiêm Noãn phát hiện mọi người vô tư lạ thường.

Đạo diễn quay mệt thì rủ mọi người đi tắm, tối mua đồ nướng. Anh chàng diễn vai nam chính còn mang vỉ nướng đến tự nướng. Trong đoàn có người biết nấu nướng, ngày nào cũng đến gọi món, cuộc sống trôi qua nhàn hạ vui sướng.

Người trong tổ thiết kế oán giận với Nghiêm Noãn. Cô làm cố vấn nhiều đoàn phim như vậy, chưa thấy đâu giống chỗ này. Đoàn phim như trại hè, không giống quay phim.

AI bảo Khải Trình đột nhiên lên cơn điên đầu tư thêm, bảo rằng muốn đảm bảm cho nhân viên trong đoàn lthoải mái trong lúc quay phim.

Sau nửa tháng quay phim, cuối cùng Nghiêm Noãn cũng rảnh rỗi, quay về thủ đô tham gia hoạt động của một sản phẩm ở sân ga. Hơn nữa chị Trình Sóc Xuyên – Trình Bối cũng có ý mời Nghiêm Noãn làm người đại diện cho dòng nước hoa của cô ấy. Vì vậy lần này đến thủ đô sẵn hẹn ngày.

Trình Bối về nước không lâu đã gia nhập vòng tròn người nổi tiếng ở thủ đô, nhanh như một cơn gió. Sản phẩm của cô ấy cũng liên tục lên tạp chí thời thượng, được người sùng bái.

Ban đầu, Nghiêm Noãn định hẹn ở hội sở hoặc nhà hàng sang trọng nào đó nhưng không ngờ Trình Bối lại bảo đến nhà cô. Tất nhiên cô ấy cũng biết Nghiêm Noãn và Trình Sóc Xuyên đang ở chung.

Chỉ là không đúng lúc, hôm Trình Bối đến thì Trình Sóc Xuyên đi tham gia lễ ký kết hợp đồng.

Chị Trình Sóc Xuyên đến ăn cơm, Trình Sóc Xuyên lại không có ở nhà, Nghiêm Noãn thì không có lòng tin với tài nấu nướng của mình. Ngẫm nghĩ một hồi, cô quyết định đặt món ở một nhà hàng ngon.

Trình Bối vừa vào cửa thì kinh ngạc, “Tiểu Noãn, em biết nấu ăn hả?”

Cô ấy không thèm nói những lời khách sáo, tự mình cầm đũa gắp miếng cà, vừa ăn vừa gật đầu khen, “Không tệ, có thể sánh ngang với A Xuyên.”

“À đúng rồi, chị có một người bạn đang lên kế hoạch làm chương trình nấu ăn, em có hứng thú tham gia không?”

Nghiêm Noãn vội xua tay, xấu hổ, ấp a ấp úng giải thích, “Chị Trình Bối, thật ra mấy món này em đặt bên ngoài.”

Bầu không khí yên lặng hai giây.

Trình Bối cười ra tiếng, nói, “Không sao, không sao, tay nghề A Xuyên tốt như vậy, em ngồi ăn là được,…”

Ha ha…..Nghiêm Noãn xấu hổ.

Hai người ngồi xuống, vừa ăn vừa trò chuyện, bàn kế hoặch làm việc sau này, nhưng lại tạo cảm giác như chỉ đang nói chuyện đời thường.

Có điều, Nghiêm Noãn luôn cảm thấy cô ấy chưa nói vào vấn đề chính.

Trình Bối ăn gần xong mới đi vào vấn đề chính. Cô tựa lưng vào ghế, tư thế ngay ngắn, hắng giọng, “Tiểu Noãn, thật ra hôm nay chị đến đây không phải vì chuyện chọn người đại diện. Cái này không cần thảo luận, chị chọn em thì nhất định là em. Ngày hôm nay chủ… chủ yếu là muốn nói với em về chuyện gia đình.”

Nghiêm Noãn nghe vậy, cũng buông đũa, “Chị Trình Bối, chị cứ nói.”

Trình Bối nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, “Nói thật, trong bữa tiệc kia, chị không có niềm tin lắm về tình cảm giữa em và A Xuyên. Em nên biết, Trình gia còn đang trên đà phát triển, thật sự vào xã hội thượng lưu không phải có tiền là được. Lúc đầu chị nghĩ bố em ấy sẽ không đồng ý cho hai người quen nhau, cũng nghĩ hai người chỉ quen chơi mà thôi. Nhưng lần trước đến Trình gia ăn cơm, Trình Dương nói với chị là bố cậu ấy không phản đối.”

Hai tay Trình Bối đan vào nhau, đổi tới đổi lui hai lần.

“Không biết A Xuyên có nói với em hay không, quan hệ giữa em ấy với người nhà mấy năm nay không tốt lắm.”

Nghiêm Noãn do dự, gật đầu nhẹ.

Trình Bối còn nói, “Chú Trình thật sự làm sai một số chuyện, nhưng những sai lầm này thật ra không lớn, sau đó có thể là do trời xui đất khiến chuyện to ra.”

Nghiêm Noãn không hiểu. Theo nghĩa khác thì cái này gọi là trùng hôn, thậm chí là lừa hôn, sai lầm không lớn sao?

Nhưng mà cô chỉ thầm nghĩ trong lòng, không nói ra.

Trình Bối uống một hớp, nói tiếp, “Người đàn ông dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đạt được thành tựu ngày hôm nay như chú Trình thì khó tránh khỏi mắc một ít sai lầm. Vì A Xuyên nên quan hệ giữa chú Trình và dì Điền rất lúng túng. Từ lúc A Xuyên lên cấp ba thì dì Điền đã chuyển đến Úc sống. Ở riêng nhiều năm như vậy, tình cảm cũng rất lạnh nhạt. Chú Trình cũng có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng đối với hai đứa con trai này, nhất là A Xuyên thì vô cùng để bụng.”

“Chị rất tán thưởng Trình Dương ở một chỗ là lớn lên trong gia đình như vậy mà cậu ấy có thể học được cách cảm thông, còn học được gánh vác, biết…thứ mình muốn là gì.”

“So với lợi ích thì tình thân tồn tại thật hiếm, A Xuyên cũng quá bưởng bỉnh.”

Nghe xong, Nghiêm Noãn lặng im.

Trình Bối vòng vo lâu vậy, cuối cùng cũng nói vào mục đích, “Nếu chú Trình chấp nhận em, thân là chị họ của A Xuyên, chị cũng mong em có thể khuyên nhủ A Xuyên không nên tiếp tục để mối quan hệ trong gia đình căng thẳng, làm vậy chẳng ai vui vẻ cả. Hơn nữa nếu gia đình êm ấm thì mọi việc sẽ thuận lợi. Nếu bọn họ tốt lên, xóa bỏ hết khúc mắc thì em sau này cũng sẽ thoải mái.”

Suốt quá trình, Nghiêm Noãn giữ thái độ yên lặng.

Trình Bối đợi thật lâu vẫn không thấy Nghiêm Noãn trả lời, mở miệng hỏi, “Em thấy sao?”

Nghiêm Noãn ngẫm nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói, “Chị Trình Bối, em thật sự xin lỗi.”

“Đầu tiên em rất cảm ơn chú Trình đồng ý để em và A Xuyên quen nhau. Nhưng nói cho cùng thì đó là chuyện của A Xuyên. Chuyện này em không có tư cách quyết định thay anh ấy, cũng không thể khuyên anh ấy, khuyên chẳng ích gì.”

“Thật ra nhiều năm như vậy, nếu chỉ là khúc mắc thì em nghĩ cũng đã bỏ qua. Nếu như không bỏ qua được thì có phải chứng minh… sai lầm đó không đáng để tha thứ?”

Trình Bối mím môi, khẽ nhíu mày, không ngờ Nghiêm Noãn lại từ chối.

“Em nói thế có hơi xúc phạm, nhưng nếu em là A Xuyên thì chắc cũng sẽ không tha thứ cho chú Trình. Hơn nữa… mấy năm nay chú Trình có thật sự nỗ lực nhiều để bù đắp tình cha con không? Có đủ để A Xuyên cảm thấy ấm áp không? Tại sao anh Trình Dương có thể tha thứ cho lỗi lầm này thì A Xuyên cũng phải thế? Logic thật lạ, bọn họ là hai cá thể hoàn toàn độc lập, tính cách không giống nhau, cách giải quyết cũng khác nhau.”

“Nói tóm lại, em thật sự rất xin lỗi. Chuyện này em thật sự….không giúp được.”

Cô yêu Trình Sóc Xuyên thì sẽ tôn trọng quyết định của anh.

Trình Bối định tiếp tục thuyết phục cô nhưng cô không chịu, thái độ rất kiên quyết.

Trình Bối không thể làm gì ngoài ra về trong thất bại.

Sau khi tiễn Trình Bối đi, Nghiêm Noãn vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Cô vừa dọn bàn vừa nhớ lại những gì Trình Bối đã nói, như đi vào cõi thần tiên.

Dì Điền, nước Úc.

Không biết sao cô lại nhớ đến blogger ẩm thực mình follow. Blogger kia cũng ở Sydney Úc. Trước khi chuyện cô và Trình Sóc Xuyên bị công khai, bà ấy đã hỏi mình và Trình Sóc Xuyên có phải đang hẹn hò không, trong lời nói thể hiện rõ bà ấy biết Trình Sóc Xuyên. Hơn nữa lần trước đưa cho Trình Sóc Xuyên xem, anh còn nói chắc quen.

Có phải là bà ấy không? Bà ấy có phải là dì Điền không? Là mẹ Trình Dương? Cũng là mẹ trên danh nghĩa hiện tại của Trình Sóc Xuyên?

Trong lúc thất thần, bỗng có một chiếc đ ĩa trượt từ trong tay xuống.

Đ ĩa sứ rớt xuống đất bể thành mảnh, Nghiêm Noãn vô thức lùi về sau. Mảnh vỡ bắn lên bắp chân cô, rạch một đường máu. Cô hét lên theo bản năng.

“Đừng nhúc nhích!”

Trình Sóc Xuyên vừa vào nhà đã nghe tiếng vỡ kèm theo tiếng kêu hoảng sợ của Nghiêm Noãn, vội vã gọi cô.

Trình Sóc Xuyên bước nhanh đến, giày cũng không kịp cởi, trên mặt đất có nhiều mảnh vỡ, không thể dọn nhanh được. Anh trực tiếp ôm Nghiêm Noãn lên, định đặt cô ở trên sofa rồi dọn.

Nhưng không ngờ Nghiêm Noãn ôm cổ anh không buông tay, chỉ ngây ngốc nhìn anh.

“Em bị thương rồi. Anh thoa thuốc cho em. Ngoan.”

Nghiêm Noãn mím môi, vẫn nhìn anh.

Qua một lúc lâu, cô mới mếu máo nói, “Núi băng nhỏ, lâu rồi em chưa gặp anh. Em rất nhớ anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN