Cho Em Mượn Bờ Vai Anh
Chương 18: 🐻Mượn lần 18🐻: Mất mặt
Beta: chưa beta
===========
Tâm tình rung động lại rụt rè kiềm chế, Từ Diệp Vũ bước vào nhà của giáo sư Lục, người mà cô tương tư rất nhiều lần.
Bố cục trong nhà rất đơn giản, mang theo sự lãnh đạm cùng ôn nhu nhẹ nhàng thường ngày của Lục Duyên Bạch, tuy rằng lãnh đạm, nhưng vẫn khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Cô đứng đó, dường như ngửi thấy mùi hương hấp dẫn truyền đến từ căn phòng thay đồ.
Lục Duyên Bạch đẩy cửa phòng tắm ra, lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo và cắm vào ổ điện.
Ngón tay dài của anh cầm và bấm hai phím, đưa cho cô và giải thích một chút: “Đây là gió nóng, đây là gió lạnh.”
“Em biết ạ,” Từ Diệp Vũ lẩm bẩm, “Đừng coi em là đồ ngốc.”
Lục Duyên Bạch gật đầu, đưa máy sấy tóc cho cô, sau đó bước ra ngoài.
Từ Diệp Vũ rất có nghi thức nhìn anh bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt cô dõi theo Lục Duyên Bạch đi tới cửa, rồi sau đó dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía cô, dường như là có lời muốn nói.
Từ Diệp Vũ nhướng mày, dùng đôi mắt ám chỉ thầy còn có gì muốn chỉ thị
Cổ họng người đàn ông cuộn lại: “Dùng ít gió lạnh thôi.”
Từ Diệp Vũ sửng sốt một chút, rồi gật đầu: “Vâng.”
Cho đến khi người đàn ông đóng cánh cửa rời đi, Từ Diệp Vũ bị lạc vào trong những ảo tưởng khó mà kiềm chế được còn sót lại do câu nói đó mang lại.
Anh quan tâm đến cô.
Bởi vì cô mắc mưa, sau đó gió lạnh dễ bị cảm, rất hại cho cơ thể.
Làm tròn lên một chút, Từ Diệp Vũ học toán rất giỏi, nghĩ rằng Lục Duyên Bạch đã yêu cô đến điên rồ rồi.
Từ Diệp Vũ rất hài lòng về cách làm tròn này, hành trình cười đến mức sấy khô cả quần áo và tóc.
Cảm thấy bản thân sấy rất lâu, Từ Diệp Vũ sửa sang lại một chút, đem máy sấy để lại chỗ cũ, mở của phòng tắm ra.
Lục Duyên Bạch đang ngồi ở bàn ăn trong phòng khách, với một bát mì trước mặt.
Từ Diệp Vũ nhìn xung quanh, thấy trước vị trí đối diện vị trí của anh ấy cũng có một bát mì.
Là chuẩn bị cho cô à.
Trong nhà hẳn là không có vật nuôi như chó chứ.
Cô rất ý thức bước tới, ngồi xuống, chỉ vào mì trước mặt nhẹ giọng hỏi anh: “Cái này là cho em sao?”
Anh gật gật đầu.
Lúc này mưa vẫn chưa tạnh. Nếu bây giờ không ăn cũng không biết lúc nào có thể ăn nữa, cô lại vừa bị mắc mưa, tốt hơn là mau chóng ăn chút đồ nóng thì tốt hơn.
Dù sao anh cũng nấu mì, thuận tiện nấu cho cô một phần, cũng rất đơn giản.
Nghĩ đến đây, Lục Duyên Bạch nói: “Không biết em ăn bao nhiêu, nếu không đủ có thể lấy thêm.”
Từ Diệp Vũ gắp mì trong bát, vội vàng nói: “Đủ rồi ạ, đủ rồi ạ, em rất dễ nuôi.”
Nói xong câu đó, cảm thấy bản thân giống như đang ám chỉ điều gì, cô liếc mắt thăm dò Lục Duyên Bạch, rồi sau đó vội vàng cúi đầu xuống ăn.
Giáo sư Lục thực sự rất hay ở nhà, sợi mì mềm và đàn hồi, trong nước mì có một ít súp cà chua ngọt, quả thực là vị giác làm spa.
Cô áp bàn tay vào bát mì, hơi nóng xung quanh bát mì lan toả truyền vào tay cô, cơ thể từ từ trở lại nhiệt độ ấm. Cô đờ đẫn suy nghĩ, hình như mỗi lần cảm thấy lạnh, anh đều dùng phương pháp của bản thân, cho cô năng lượng và ấm áp.
Lúc sau mưa tạnh, Lục Duyên Bạch đưa cô xuống dưới toà nhà chung cư.
Trí nhớ của anh rất tốt, lần trước đưa cô về, đã nhớ rõ địa chỉ nhà trọ của cô.
Sau khi đóng cửa xe, Từ Diệp Vũ vẫy tay chào anh qua cửa sổ: “Giáo sư, em đi đây, ngày mai gặp, hôm nay cảm ơn thầy ạ.”
Anh nheo mắt, xem như trả lời, sau khi nhìn theo cô lên lầu, anh quay đầu lại, trở về theo con đường cũ.
Khi Từ Diệp Vũ trở về, Hướng Vi đã về đến nhà rồi, đang ngồi trên sofa cắn hạt hướng dương.
Thấy cô trở về, Hướng Vi hỏi: “Vẫn ổn chứ, có bị ướt không?
“Ướt rồi,” Từ Diệp Vũ liếm liếm môi, mỉm cười, “Nhưn tớ bất ngờ gặp được giáo sư Lục, giáo sư Lục thu nhân tớ, còn dẫn tớ về nhà thầy ấy.”
“Như vậy còn vui sướng sao?” Hướng Vi ngồi dậy, “Các cậu đều có thể gặp nhau, còn dẫn cậu về anh ấy, cậu còn bị ướt đẫm, cơ thể, dụ dỗ, tiến dần từng bước vào phòng, các cậu không xảy ra chuyện kia kia chứ?”
Từ Diệp Vũ chớp mắt, giả vờ vô tội: “Cậu đang nói cái gì vậy, tớ không hiểu.”
Hướng Vi: “….”
Từ Diệp Vũ đi ra ban công lấy khăn mặt, nói với Hướng Vi: “Không tán dóc nữa, tớ đi tắm, tắm xong nói chuyện chính sự với cậu.”
Lúc sau tắm xong, Từ Diệp Vũ đã thư giãn và thoải mái hơn rất nhiều. Lúc cô vừa chải tóc, cô vừa hỏi Hướng Vi: “Cậu có biết cách viết tweet công khai không?”
“Tweet” Hướng Vi xe một con cá mực, “Tớ chưa viết qua, sao cậu lại hỏi tớ cái này”
“Dạo này cậu không phải đang tìm công việc sao, tớ còn cho rằng cậu có thể thông minh hơn một chút.”
“Tớ đang tìm công việc, không phải là làm xiếc,” Hướng Vi giơ ngón tay út, “Đột nhiên hỏi cái này làm gì”
Từ Diệp Vũ thành thật nói: “Tớ nhận nhiệm vụ một tweet ở đại học L.”
Hướng Vi dừng lại: “Được nha, bây giờ cậu không chỉ tham gia lớp học của giáo sư Lục, mà còn dám viết tweet. Tớ thấy lá gan cậu càng ngày càng to, nhưng một chút cũng không sợ bị phát hiện nha, một bước là không phải gia nhập hộ gia đình đại học L?”
Từ Diệp Vũ mím môi.
“Tớ cũng không muốn vậy, chuyện là có người nhờ giáo sư Lục, sau đó dẫn theo hai sinh viên của mình đến, nói là cùng giáo sư Lục học tập một chút, trong hai sinh viên có một nữ sinh, dù sao thoạt nhìn không phải là viết bài tweet đơn thuần, giống như tự tiến cử mình.”
Từ Diệp Vũ liếm liếm môi, nói thêm: “Lúc cô ta nhìn Lục Duyên Bạch giống như đang nháy mắt.”
“Tớ phải tranh thủ một chút, nói là tweet tớ sẽ viết.”
Hướng Vi vừa ăn vừa nói: “Trước kia tớ đã nói với cậu rồi, người như giáo sư sẽ rất nổi tiếng, cậu lúc đó còn không tin, bây giờ thì sao, lo lắng rồi chứ.”
“Lo lắng cũng không phải, có một chút cảm giác nguy hiểm đi.” Từ Diệp Vũ mỉm cười, “Dù sao tớ là người được giáo sư Lục gọi tên riêng.”
Giây tiếp theo, cô thấy Hướng Vi cầm cá tuyết nhìn về phía mình cho vào miệng.
Hướng Vi cảm nhận được ánh mắt của cô, động tác trên tay ngừng lại một chút, cắn cá tuyết mơ hồ không rõ nói: “Cậu đây là đang nhìn cái gì chết vậy?”
Từ Diệp Vũ chỉ cá tuyết trên tay cô ấy: “Về sau đừng ăn cá tuyết chiên nữa.”
Hướng vi: “Vậy ăn rán.”
“……”
“Đều không được ăn, cá tuyết là đồng loại của tớ.”
Hướng Vi không kịp phản ứng: “Sao lại là đồng loại của cậu rồi.”
“Lần trước chơi đoán từ, thầy ấy không phải cho tớ biệt hiệu là cá mực nhỏ sao?” Từ Diệp Vũ chớp mắt, “Đó là dấu ấn anh ấy cho tớ.”
Hướng Vi: “………”
“Nói đổi tên cậu thực sự đổi tên, cậu như vậy quá nhập vai trò chơi rồi chứ.”
“Đây không phải là trò chơi, là thật sự,” Từ Diệp Vũ vẽ hình trên ngực, “Là tình yêu đích thực.”
Hướng Vi:……
“Cậu bây giờ đang nằm mơ đến nghiện rồi.”
Từ Diệp Vũ hừm: “Cậu thì hiểu cái gì, tớ đang dần chinh phục thầy ấy. Kế hoạch chinh phục đã bắt đầu, thành công còn có thể xa sao?”
Hướng Vi rất kỳ lạ: “Đương nhiên sẽ rồi, vì cái gì mà không.”
“…….”
3h chiều thứ 6, Từ Diệp Vũ mang laptop của mình đến đại học L.
Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch chinh phục, chính là có cảm giác thường xuyên ở xung quanh thầy ấy.
Xem xét thì thấy thầy ấy có một buổi tự học tối nay, nên nđến sớm một chút, cô cũng vừa nhận một nhiệm vụ viết tweet, có lý do danh chính ngôn thuận đến tìm thầy ấy.
Gõ cánh cửa ba lần, quả nhiên, bên trong truyền đến âm tiết êm dịu của anh: “Mời vào.”
Từ Diệp Vũ đẩy cửa vào, Lục Duyên Bạch đang rất bận với máy tính trước mặt.
Cô nói trước ý đồ đến của mình: “Cái kia…trước đó không phải nói là viết tweet sao ạ, em có mấy chỗ không hiểu lắm, tới hỏi thầy ạ.”
“Ừ.” Anh nhẹ nhàng trả lời, không có gì ngạc nhiên khi cô đến, “Mang lại cho tôi xem nào.”
Từ Diệp Vũ kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh, có thể ngửi thấy mùi hương cơ thể anh giống mùi tuyết tùng, trộn lẫn với mùi của lá cam.
Lâu như vậy rồi, lần đầu tiên cô có thể ở gần anh trong văn phòng, ngửi thấy mùi hương lạnh nhạt từ đầu ngón tay anh.
Nhiệt độ trên má cô lặng lẽ nóng lên.
Lục Duyên Bạch nhìn lướt qua những dòng tweet cô viết, từ ngữ mượt mà, lối hành văn trau chuốt, chủ đề rõ ràng, lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục.
Cũng không phải theo đuổi sự hoa lệ mà mất đi khả năng đọc, kỹ năng văn bản quả thực là dày công tôi luyện mới viết được.
“Chỗ nào không hiểu?”
Từ Diệp Vũ phục hồi lại tinh thần, chỉ vào nơi mà mình đánh dấu màu đỏ: “Em không biết cái lý luận này có đúng không, có nghiêm ngặt không, thầy giúp em nhìn một chút xem phải chỉnh sửa không?”
Cho cô trong vòng mấy phút, đợi lúc cô ấy chỉnh sửa, Lục Duyên Bạch nói: “Lần này em không cần viết tweet ba bài nữa, viết hai bài là được, còn một bài tôi sẽ nhờ giáo viên khác.”
“A vì sao ạ?”
Câu hỏi nghiêm túc của cô khiến anh hơi buồn cười: “Cho em giảm bớt gánh nặng, em còn không vui sao?”
“Ồ” Cô gật gật đầu, “Thầy và giáo sư khác phụ trách sao? Vậy tới lúc đó, các bài tweet phát hành, chắc chắn phải có so sánh số liệu, thầy yên tâm, em sẽ không làm thầy mất mặt đâu.”
Tay anh che miệng: “Mục tiêu của em là không làm tôi mất mặt?”
Cô mím môi, dường như suy nghĩ một lúc, rồi nói với giọng trong trẻo: “Em sẽ làm thầy vẻ vang, viết ra một bài tweet làm cho mọi người ngạc nhiên, để thầy có mặt mũi mà ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi ra ngoài.”
“……..”
Sửa xong bài tweet, sau khi Từ Diệp Vũ đi, Lục Duyên Bạch gửi bài tweet cho Trương Thần Lượng.
Một lúc sau, Trương Thần Lượng đích thân chạy đến văn phòng anh, đặt di động lên bàn: “Học sinh của anh viết rất tốt nha, tôi đã rất lâu rồi chưa thấy bài tweet nào mà viết lôi cuốn người đọc đến vậy, hà hà, rất xứng đáng với tiền nhuận bút của em ấy.”
“Quả nhiên là ông trời ban ơn ăn đi, chủ đề buồn tẻ như vậy mà có thể viết rất thú vị.”
Thấy Lục Duyên Bạch không có biểu hiện gì, lại nhớ đến lời nói anh ta trước kia, Trương Thần Lượng đẩy anh ta, buôn chuyện: “Tại sao anh không nói gì, anh còn nghĩ cô ấy bình thường như những sinh viên khác sao, không có chút kinh ngạc gì à.”
Tốt xấu gì cũng là đồ đệ mà anh dạy đỗ, sự kiêu hãnh của Trương Thần Lượng khiến anh rất hưởng thụ.
Hơn nữa, Từ Diệp Vũ lần này thực sự khiến anh rất vừa lòng.
Lục Duyên Bạch ngừng làm việc một chút, khẽ nhướn mày, thưởng thức nói: “Cô ấy thực sự không tệ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!