Cho Em Mượn Bờ Vai Anh - Chương 5: 🐻Mượn lần 5🐻: Rõ ràng mấy người này có ý đồ quấy rối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Cho Em Mượn Bờ Vai Anh


Chương 5: 🐻Mượn lần 5🐻: Rõ ràng mấy người này có ý đồ quấy rối


Edit: Gấu Bánh Bều

Beta: Doãn Uyển Du

———————————

Nhận thấy được ánh mắt của Lục Duyên Bạch đang nhìn mình, Từ Diệp Vũ nhìn theo hướng anh đang nhìn, lúc này mới nhận ra tay của mình còn đặt ở trên cánh tay của anh, ngón trỏ nâng lên, vội vàng thu ngón tay lại

Chưa có gì hết mà cô đã kiềm không nỗi muốn bắt tay vào “bắt đầu”.

Cô giật mình tỉnh dậy từ trong bầu không khí đầy tư tưởng mập mờ, đổi đề tài: “Không thành vấn đề, thầy bắt đầu giảng bài đi ạ”

Lục Duyên Bạch nhẹ nhàng gật đầu, lấy bút qua, giọng nói nhu thuận, nhưng lại có tia xa cách.

“Nói lại một chút về phần ngày hôm qua nghe không hiểu, tôi lại giảng cho em”.

Từ Diệp Vũ là người viết tiểu thuyết, sao có thể không cảm giác được anh lúc này đang cố tình kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Và cô đều đã lường trước được, anh là người có thể cảm nhận và chiếu có cảm xúc của người khác, anh hiểu rất rõ thế nào vừa lịch sự lại có thể bất giác giãn ra khoảng cách giữa giảng viên và sinh viên

Không làm tổn thương ai, cũng sẽ không làm bầu không khí trở nên hỏng bét

Cùng người như vậy mà duy trì khoảng cách cũng khá dễ chịu, nhưng đồng thời cũng rất khó để có thể đến gần.

Ai ai anh cũng có thể nói chuyện, nhưng cũng không ai có thể thân thiết được với anh cả. Từ Diệp Vũ cầm lấy cây bút, trong lòng ngược lại cũng không bài xích, thậm chí còn có cảm giác an toàn.

Cô nắm chặt bút, nhẹ giọng “Dạ” câu.

Sau đó, Từ Diệp Vũ còn cảm thán với Hướng Vi: “Thật không hổ là giáo sư đại tài. Cảm giác được thầy ấy đang đứng kế bên, nhưng trong lòng tớ không có cảm giác phản cảm mà ngược lại còn thấy rất…an tâm?”

“Cậu thực sự cho rằng cái danh xưng đại giáo sư Lục này dễ làm lắm sao? Không có năng lực cùng nhân cách và mị lực sao có thể nổi tiếng như vậy được” Hướng Vi tìm túi mực của Từ Diệp Vũ mua ở trên bàn, vừa ăn vừa nói.

“Hơn nữa, cảm giác của cậu như vậy cũng rất bình thường, bởi vì trùng hợp Lục Duyên Bạch cũng không có ý định làm loạn để trở thành tình cảm nam nữ đối với cậu”

“Đối mặt cùng học sinh tiếp xúc thân mật, làm như vậy rất có phong độ. Nếu thầy thật sự không kiêng dè, thì cậu mới là người cần phải cẩn thận.”

Từ Diệp Vũ gật đầu: “Hơn nữa cách làm của thầy ấy rất ôn hoà, tạo cho người ta cảm giác được thầy ấy rất nhượng bộ, cũng làm cho người khác cảm thấy mình làm như vậy không ổn. Nhưng sẽ không làm cho họ xấu hổ.”

Hướng Vi ăn một con mực: “Vậy cậu cảm thấy bản thân làm vậy là không ổn sao?”

Từ Diệp Vũ chớp chớp mắt: “Không nha, vì cái gì mà tớ lại phải cảm giác không ổn chứ, tớ đâu phải học sinh của thầy ấy”

Hơn nữa tình huống lúc này cũng không phải cô cố ý.

“…………”

Hướng Vi siêu chân thành nhìn thẳng vào mắt cô: ” Tớ đây cảm thấy không chỉ là bởi vì thầy ấy có chừng mực, mà là do da mặt cậu cũng tương đối dày.”

Từ Diệp Vũ:?

“Da mặt tớ dày chỗ nào chứ, lúc tớ học đại học, bị người khác gọi không phải đều sẽ đỏ mặc sao?”

“Bị nói nhiều lần cũng không đỏ mặt nữa, da mặt không phải đã dày lên sao.”

Đổi lại tới lượt Từ Diệp Vũ trầm tư.

Tuy rằng cảm giác mà Hướng Vi nói có chút bậy bạ, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng có lý.

“Nhưng là tớ nhìn Lục Duyên Bạch mặt vẫn sẽ đỏ, cái này chính là loại tâm tư thiếu nữ”

Hướng Vi moi ngón tay: ” Lục Duyên Bạch cũng thật thảm.”

” Cậu nói bậy bạ cái gì đó, nắm đấm của tớ sẽ khiến mặt của cậu một giây sau trở thành quả trứng ngay đó”

Suy tư một hồi, cô không đùa nữa mà đi đến sô pha, “Thật ra, nghĩ đến việc suýt bị thầy ấy vạch trần là tớ lại thấy sợ. ”

“Cậu phải cảm thấy biết ơn bản thân ấy, hôm qua lúc cậu nghe giảng, rõ ràng là đang suy ngẫm xem làm thế nào để nói ra mọi chuyện, kết quả lại bị thầy ấy hiểu lầm bộ dáng ngập ngừng của cậu là nghe giảng không hiểu.”

Hướng Vi nói: “May mắn chỉ là sợ bóng sợ gió, nếu không kế hoạch cậu tới gần giáo sư Lục sẽ hỏng bét.”

“Luôn có biện pháp, không thể cùng thầy ấy ngồi riêng ở văn phòng, thì có thể đi dự thính tiết của thầy ấy”

Từ Diệp Vũ lại liếm liếm môi: “Tớ cũng là ngoài ý muốn thôi, thầy ấy nói đã báo tên của tớ lên rồi, mà người phía trên lại không kiểm tra ra tớ không phải học sinh của Lục Duyên Bạch.”

“Qua loa thôi, ai đời lại thực sự đi kiểm tra, phiền chết được.”

Hướng Vi một câu trúng đích

Buổi tối vừa đúng lúc cả hai đều rảnh, Từ Diệp Vũ kéo Hướng Vi đi làm tổng vệ sinh.

Khoảng thời gian trước hai người mới vừa tốt nghiệp, Từ Diệp Vũ muốn đổi hoàn cảnh để tìm linh cảm, cũng bởi vì một số nguyên nhân khác nên đã lựa chọn đến thành phố L ở một thời gian.

Khi đó vừa đúng Hướng Vi cũng không đi tìm việc làm, hai người lại chơi với nhau từ bé đến giờ, nên Hướng Vi theo cô đến đây thuê chung cư, nói dễ nghe một chút chính là rèn luyện khả năng tự lập.

Thời gian Từ Diệp Vũ ở bên này vội vàng viết văn, Hướng Vi lại vội vàng điền sơ yếu lý lịch để đi xin việc.

Hướng Vi mặt không tình nguyện ngồi lên sô pha: “Cậu là ma quỷ à Từ Diệp Vũ? Mình mấy ngày trước phỏng vấn mệt muốn chết, hôm nay tớ không thể vui vẻ xem ca nhạc được sao, cậu còn muốn tớ đi tổng vệ sinh?”

Tuy rằng nói như vậy, Hướng Vi vẫn đứng lên.

“Buổi tối ăn nhiều không vận động sẽ bị béo, nếu cậu sợ mệt thì quét phòng của hai chúng ta trước là được. Còn lại để tớ làm,”

Từ Diệp Vũ đưa cây chổi qua cho Hướng Vi, rồi sau đó lại hỏi, “Đúng rồi, phỏng vấn thế nào?”

” Còn có thể thế nào chứ, vẫn phải ngồi chờ thông báo,” Hướng Vi xoa xoa cổ, “Nhưng công ty mình xin vào phỏng vấn có vẻ khó quá”

” Công ty nào vậy?”

“Bác Gia, phải qua một vòng phỏng vấn nữa, hy vọng tớ được tuyển”

Hướng Vi lết chổi vào phòng của Từ Diệp Vũ ” Thôi, tớ đi quét dọn đây, có việc gì thì gọi tớ”

Từ Diệp Vũ gật đầu, cũng bắt đầu rửa sạch phòng bếp, lúc rửa sạch đến một nửa, trong phòng truyền ra giọng của Hướng Vi.

“Mấy tờ bản thảo trong phòng cậu có lấy nữa không?”

Từ Diệp Vũ chạy vào phòng, nhìn trên tay Hướng Vi một chồng giấy có đóng dấu:”Muốn muốn muốn, cậu đừng có ném đi.”

Hướng Vi tùy tay lật lật: ” Ồ, cậu vẫn còn viết tiểu thuyết à, tớ tưởng cậu trước kia viết mấy cái bản thảo vô dụng, in cho có thôi chứ”

” Cái này không phải do tớ viết, là một người mới nhưng rất có thiên phú” Từ Diệp Vũ nói, “Tớ ký hợp đồng với công ty xuất bản, sau đó làm hoạt động bên đấy nên tớ thường xuyên có thể nhận được mấy thứ này.”

Hướng Vi trừng lớn mắt: “Có thiên phú? Có thể so sánh với cậu em họ của cậu không?”

Hướng Vi thực sự rất bội phục gien nhà Từ Diệp Vũ. Riêng thế hệ của cô ấy thôi mà đã có hai tác giả nổi tiếng rồi.

“Thật không có mà” Từ Diệp Vũ ngẩng đầu nhìn trên kệ sách một lượt, “Nhưng mà văn phong của hai người bọn họ cũng khá tương đồng”

Tuy rằng dọn nhà, nhưng trong phòng Từ Diệp Vũ vẫn để cái kệ sách như cũ, tầng thứ nhất là những tác phẩm đã xuất bảnn của cô,tầng thứ hai là tác phẩm của em họ cô là Giang Trụ, tầng thứ ba chính là sách của vài người bạn.

Hướng Vi nhìn theo ánh mắt của Từ Diệp Vũ: “Tớ thật không hiểu, lúc ấy chuyển nhà nhiều đồ như vậy, nhưng cậu vẫn giữ lại quá trời sách, để trưng à?”

“Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là thói quen thu hoạch kiến thức. Cậu cảm thấy nặng? Nhưng xin lỗi, tớ không cảm thấy như vậy, tớ chỉ thấy có nhiều sách ở trong phòng thì sẽ cảm thấy rất thoả mãn”

Hướng Vi trợn trắng mắt đánh gãy lời cô nói “Cậu không cảm thấy nặng là đúng, vì chỉ có ba cậu và công ty chuyển nhà cùng nhau dọn dẹp”

“……”

***

Nghỉ ngơi mấy ngày, Từ Diệp Vũ ở nhà viết tiểu thuyết,Hướng Vi cũng không có lịch hẹn phỏng vấn nào, hai người liền ở nhà làm trạch nữ.

Thoáng cái đã đến buổi tối thứ sáu. Hôm nay sẽ có tiết tự học của Lục Duyên Bạch vào buổi tối

Hướng Vi hỏi cô: ” Cậu đi sao?”

“Đi chứ,” Từ Diệp Vũ nói, “Tuy rằng thầy ấy có cho tớ học bù, nhưng thực sự tớ cũng không hiểu mấy. Tiết tự học buổi tối tớ đi nghe một chút học thêm được nội dung mới, đến lúc đó thầy ấy cũng đỡ tốn công giảng lại cho mình.”

“Chậc chậc chậc, mới ở gần nhau có mấy ngày thôi mà cậu đã bắt đầu nghĩ cho thầy ấy rồi à?”

“Ai bảo tớ là người dân đầy thiện ý làm gì”

Nghĩ một hồi, Hướng Vi thành thật mà đỡ dạ dày: “Tớ muốn ói”

Tới giờ xuất phát, Từ Diệp Vũ kéo Hướng Vi đi theo.

“Cậu lôi kéo tớ làm gì, tớ đối với loại đẹp trai của giáo sư Lục lại không có ý tưởng gì, tớ cũng không cần viết truyện dài về tâm lý học.”

Từ Diệp Vũ: “Cậu ở bên cạnh tớ cảm thấy an toàn hơn. Hơn nữa cậu không phải không có việc gì làm sao, cả ngày đều ngồi ở nhà rồi, sô pha bị cậu ngồi đến lúng một lỗ. Tớ hứa đến lúc cậu đi làm, tớ tuyệt đối sẽ không lôi kéo cậu tới nữa đâu.”

Hướng Vi rốt cuộc lỗ tai cũng mềm:

“Tớ còn không đi được sao.”

Đi xuống lầu, lúc này Từ Diệp Vũ mới tiếp tục bổ sung nói: “Nói như vậy, lần sau tiếp tục ăn táo mà còn bị bắt, tớ sẽ nói là cậu ép mình ăn”

Bước chân Hướng Vi khựng lại một chút, giơ tay chạm chạm vào gương mặt của Từ Diệp Vũ.

Từ Diệp Vũ: “Làm gì vậy?”

“Sờ thử xem mặt cậu còn ở đúng vị trí không. Từ Diệp Vũ, cậu không cần mặt mũi nữa hả?”

……

Dự thính lần trước cô bị trễ, lần này đến sớm hơn tận nửa giờ, lúc đến phòng học, vừa vặn 6 giờ hai mươi lăm.

Cô xem xong di động, dương dương môi: “Lần này khẳng định……”

Lời còn chưa dứt, nhìn thoáng qua trong phòng học, cô bỗng ngưng bặt

Hướng Vi: “Làm sao vậy, sao không đi vào?”

Nhìn theo ánh mắt của Từ Diệp Vũ, Hướng Vi nắm chặt tay cô: ” Tình huống… như thế nào đây?”

Phòng học ồ ạc đầy người, đầu người chen chúc nhau.

Hướng Vi: “Lần này không phải chúng ta đã tới trước tiên nửa tiếng rồi sao?”

Từ Diệp Vũ ho khan một tiếng, khó có thể tin: “Nói đùa sao, thật ra có đi sớm đến mấy thì kết quả cũng chả khác gì đâu, những người này đã đến chiếm vị trí thì lúc nào rồi, tiết sau là Lục Duyên Bạch sao?”

Lúc này, người ngồi bên cạnh Hướng Vi tiết trước là một nam sinh vừa ra ngoài đi WC, trở về nhìn thấy các cô ở cửa trầm mặc, kinh ngạc nói: “Các cậu quả nhiên sẽ tới”

Hướng Vi quay đầu lại, quay cuồng vài phút nhớ lại mặt nam sinh: ” Ồ, là cậu à, cậu cũng đến trễ?”

” Tôi tới từ giữa trưa tới rồi, sao có thể trễ được” nam sinh kia nói, “Các cậu không kịp dành chỗ cho mình à? Đến sớm phải tận một hai tiếng mới có chỗ ngồi”

Từ Diệp Vũ: ” Mọi người đến chiếm chỗ từ lúc nào vậy?”

Nam sinh kia lại nói: ” Phòng học 12 giờ đã gần như đủ lên lớp, chỉ một lúc sau sẽ có thêm rất nhiều người tới. nếu muốn ngồi ở phía trước, ít nhất 11 giờ là phải đến rồi. Tới 1 giờ rưỡi thì chắc chắn không còn chỗ trống.”

… Khoa trương như vậy sao?

Từ Diệp Vũ nhìn trong phòng học tám phần đều là nữ sinh, trầm mặc một lúc lâu, bị kích thích đến không lựa lời: “Rõ rành mấy người này có mưu đồ gây rối, đều là tới cùng tớ giành bạn trai”

Hướng Vi cắn răng, kéo tay áo cô: ” Cậu nhỏ giọng thôi!”

Giây tiếp theo, cậu nam sinh quay đầu lại, như là thấy ai đứng kế bên, liền khom lưng: “Lục, giáo sư Lục……”

Người đàn ông cả người chậm rãi đi đến, Từ Diệp Vũ cứng đờ, máu dồn hết lên mặt.

Không thể nào…… Lục Duyên Bạch tới?

Tác giả có lời muốn nói: Xong rồi, câu nói tào lao đó có khả năng bị giáo sư Lục nghe được, nên làm cái gì bây giờ, online chờ đợi chương mới nhé, rất cấp bách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN