“Trốn cái gì?” Vương Vu Dạng dính lại gần thanh niên, “Chú không xem được.”
Chu Dịch thẳng thừng ném điện thoại qua.
Vương Vu Dạng đón được, hai tay vô tình tiếp xúc với nhau, anh nhướn mày: “Nhiệt độ cơ thể Tiểu Dịch hơi cao nhỉ.”
Chu Dịch cau mày: “Anh có xem không?”
“Không phải chú cậu đang xem à?” Vương Vu Dạng đổi tư thể, thoải mái chui vào sofa, đặt điện thoại lên đùi.
Trong video, Lâm Thiếu Nam ngồi trên xe lăn xuất hiện ở cửa Kim Tôn, người đẩy xe là một gã đàn ông cao lớn với vết sẹo bên mắt trái.
Chu Dịch cất lời: “Tiêu Minh, người thành phố L, cô nhi, đội phó bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, hiện giờ là người câm.”
Vương Vu Dạng ấn tạm dừng: “Cậu biết?”
Chu Dịch đáp: “Tôi có thông tin của tất cả bộ đội đặc chủng trong nước.”
Vương Vu Dạng ồ lên: “Đúng là người trẻ, trí nhớ tốt thật.”
Chu Dịch nhìn anh: “Anh không tò mò lúc nào bên người Lâm Thiếu Nam lại có loại người này?”
“Tò mò chứ.” Vương Vu Dạng cười, “Có thể do tháng trước A Nam ngã gãy chân, rồi tôi bị sát hại, ông già nhà cậu ấy không yên lòng nên sắp xếp một người đi theo.”
Chu Dịch hỏi: “Vì sao chân hắn lại gãy?”
Vương Vu Dạng đáp: “Ngã cầu thang.”
Chu Dịch nhíu mày: “Anh đưa tư liệu về mấy người anh biết cho tôi càng sớm càng tốt, đỡ tốn công sức điều tra.”
“Chốc nữa nói cho cậu.” Vương Vu Dạng nói xong tiếp tục xem video, chỉnh âm thanh lên mức cao nhất.
Sự xuất hiện của Lâm Thiếu Nam gây nên rối loạn tưng bừng, Lâm thiếu gia mặc áo trắng quần đen, tóc mái che khuất cả gương mặt, trên người tản mát vẻ tiều tụy suy sụp.
“Có chuyện gì?”
Đám bảo vệ nơm nớp lo sợ, thiếu niên nọ nhân cơ hội thoát ra, kiêu ngạo sửa sang quần áo: “Lâm thiếu, lúc tôi và nhị gia bên nhau anh cũng thấy, chúng ta còn từng cùng nhau tới trường đua ngựa, giờ anh chứng minh nhị gia…”
Lâm Thiếu Nam lên tiếng ngắt lời, giọng khản đặc: “Hôm nay là đầu thất của nhị gia.”
*Đầu thất: Theo kinh Địa Tạng, thần thức của một người sau khi chết hầu hết đều phải trải qua giai đoạn trung gian. Tuổi thọ của thân trung ấm (nôm na là sự sống sau khi chết) tối đa là 49 ngày, sau đó người chết sẽ thọ sinh vào một cảnh giới tương ứng với nghiệp lực mà họ đã gây tạo. Ngày thứ 7 sau khi con người mất đi được gọi là “đầu thất”. Cứ tính lần lượt theo thứ tự tổng cộng là bảy bảy 49 ngày và cứ hết 7 ngày được tính là một “tuần thất”.
Biểu cảm của thiếu niên cứng đờ.
Lâm Thiêu Nam khẽ nhấc tay.
Tiêu Minh đứng phía sau nhanh chóng tiến lại, xách thiếu niên nọ như xách gà ném ra ngoài.
“Lâm Thiếu Nam, đây là địa bàn của nhị gia chứ không phải của anh, anh dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy? Nếu nhị gia mà biết có thành quỷ cũng không… A! Làm gì ——”
Cuối video là tiếng gào thét của thiếu niên.
Vương Vu Dạng kéo thanh độ dài của video, dừng lại ở gương mặt gầy gò của A Nam.
Anh nhìn thấy đứa nhỏ bên cạnh này lớn lên chỉ là theo một nghĩa nào đó. Nhưng còn A Nam, y thật sự trưởng thành từng chút một dưới vòng tay anh.
Cũng đã đến ngưỡng ba mươi rồi, không phải đứa nhỏ nữa, đã có thể tự mình chống đỡ cả khoảng trời.
Chu Dịch đột ngột hỏi: “Hắn gọi anh là gì?”
Vương Vu Dạng chăm chú nhìn người trong màn hình, trong mắt tràn đầy dịu dàng cùng yêu chiều: “Có người ngoài thì gọi nhị gia, bình thường thì gọi một tiếng anh.”
Chu Dịch nhìn gò má nhợt nhạt của người đàn ông bên cạnh mình, tâm trạng không chút gợn sóng: “Nói chuyện của bọn họ đi.”
Vương Vu Dạng trả điện thoại cho cậu, đưa tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa về sau: “Bắt đầu từ ai đây, để chú nghĩ một chút…”
“Bắt đầu từ A Nam đi.”
Ở một nơi khác, tầng cao nhất của Kim Tôn, trong một căn phòng xa hoa vừa được phủ thêm vài nhánh phong lan trắng, tinh khiết và kiều diễm.
Căn phòng này vốn thanh nhã, bởi chủ nhân cũ đã mất của căn phòng này tối giản hơn rất nhiều.
Hiện giờ trong phòng tĩnh mịch như tờ, khiến người ta khó thở.
Lâm Thiếu Nam nhìn ra cửa sổ.
Tiêu Minh đứng đó, không nói lời nào.
Chốc lát sau, có người bước vào, dáng người uyển chuyển như trúc, nước da trắng ngần xinh đẹp. Là quản lý Giang Dương của Kim Tôn.
“Thành thật xin lỗi Lâm thiếu, vừa rồi tôi không ra mặt cũng vì không còn cách nào khác. Hôm nay cũng không phải lần đầu, từ lúc nhị gia đi, hôm nào cũng có người đến gây chuyện, vừa rồi phiền đến mức da xấu đi rồi, một ngày phải đắp mấy cái mặt nạ đến phát chán.”
Lâm Thiếu Nam nói: “Nhị gia không thích ồn ào.”
Giang Dương ngồi xuống sofa, cổ áo sơmi hồng nhạt mở ra, để lộ xương quai xanh gợi cảm tinh tế. Người nọ mỉm cười, bên má xuất hiện đôi đồng điếu đáng yêu: “Chuyện này là do tôi không xử lý thích đáng, sau này nhất định sẽ bổ sung nhân lực, không để những người kia bước vào cửa Kim Tôn, tới một lần thì đánh một lần.”
Lâm Thiếu Nam vuốt ve tay vịn xe lăn: “Anh ấy đối xử với người bên mình rất tốt.”
Giang Dương: “…” Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?
Lâm Thiếu Nam nghiêng đầu: “Chocolate.”
Tiêu Minh đưa một thanh chocolate tới.
Lâm Thiếu Nam xé giấy gói: “Nhị gia đi rồi không để lại dòng dõi, Thẩm gia đang thiếu gia chủ, một mớ hỗn độn.”
Y cắn một miếng chocolate nhỏ: “Chỉ sợ miếng mỡ Kim Tôn này Thẩm gia không gánh nổi.”
Tầm mắt Giang Dương rơi xuống thanh chocolate nọ, nhãn hiệu quen thuộc nhị gia đã ăn rất nhiều năm: “Lâm thiếu, Kim Tôn là sản nghiệp kinh doanh đầu tiên của nhị gia, lúc rảnh rỗi cũng sẽ ghé tới với mấy bạn nhỏ ngoan ngoãn. Nói thế nào, nhị gia cũng có tình cảm với nơi này.”
Tiếng vò giấy gói khiến Giang Dương dừng lại, ho vài tiếng: “Thẩm gia giữ không được cũng nào phải ý của Lâm thiếu.”
Lâm Thiếu Nam đảo chocolate trong miệng, đầu lưỡi thưởng thức vị ngọt thuần túy: “Lâm gia không phải của tôi.”
“Khác nhau chỗ nào đây.” Giang Dương gãi gãi mặt, “Đừng nói đến bao nhiêu con mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào Kim Tôn, kể cả ổn định được Thẩm gia Lâm thiếu anh cũng có đủ năng lực.”
Lâm Thiếu Nam vẫn nhìn ngoài cửa sổ: “Không có nhị gia, Thẩm gia có quan hệ gì tới tôi?”
Giang Dương yên lặng.
Sự thật đúng là như vậy. Khi nhị gia còn sống, tên này cứ như cái đuôi bên cạnh rất thân cận với nhị gia, chứ không phải toàn bộ Thẩm gia.
Đó là hai chuyện khác nhau.
Giang Dương trộm mắt nhìn người đàn ông vẫn đứng im lìm bất động, rất có phong vị đàn ông, cường tráng; tà mị liếm môi: “Chân của nhị gia có vấn đề, cứ ngày mưa là lại ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng phải có người bên cạnh. Bây giờ đến một thế giới khác, ngày mưa hẳn sẽ không khó chịu nữa.”
Chocolate trong miệng Lâm Thiếu Nam tan ra, y lại cắn một miếng: “Đêm nay tôi ở đây.”
Giang Dương nghiêng đầu nở nụ cười: “Được.”
Lâm Thiếu Nam rũ mắt: “Về sau tôi sẽ tới, trong phòng phải giữ nguyên như cũ, không được thay đổi.”
Giang Dương đáp: “Lâm thiếu cứ yêm tâm, nơi này vẫn do Trương Tỷ quét tước dọn dẹp, cô ấy biết chừng mực.”
“Bỏ đi.” Lâm Thiếu Nam nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, “Từ nay về sau tôi sẽ làm.”
Giang Dương đưa mắt nhìn xe lăn: “Nếu Lâm thiếu đã nói như vậy, tôi sẽ bàn giao xuống dưới.”
Lâm Thiếu Nam xoa xoa đôi mắt khô khốc, lấy tay che lại: “Ra ngoài đi.”
“Vậy không phiền Lâm thiếu nghỉ ngơi.”
Giang Dương đứng dậy ra tới cửa, lúc ánh mắt lướt qua người đàn ông cao lớn nọ cố ý dừng lại, ánh mắt nhìn lên vết sẹo bên mắt trái của người nọ.
Tiêu Minh nghiêng đầu, gương mặt lạnh lùng.
Giang Dương cười vô hại lộ ra hàm răng trắng, ngoan ngoãn lại xán lạn: “Chào anh.”
Tiêu Minh không phát ra âm thanh.
Tay Giang Dương đút vào túi ra khỏi phòng, độ cong bên môi biến mất không còn tăm hơi.
Phó quản lý chờ sẵn ở hành lang vội vàng lại gần: “Thế nào? Lâm thiếu không nói gì chứ?”
Giang Dương sửa sang lại cổ áo: “Không có gì.”
“Vậy thì tốt.” Phó quản lý thở ra một hơi, “Thời đại thông tin, chút chuyện vặt cũng có thể tràn lan lên internet, video bịa đặt như vậy sẽ phạm đến danh dự của nhị gia mất.”
Giang Dương vừa đi vừa nói: “Người bên trong sẽ xử lý.”
Phó quản lý theo vào thang máy: “Tôi không tin nhị gia lại chết như vậy.”
Giang Dương nói: “Thi thể đã đem đi thiêu rồi.”
Phó quản lý thở dài: “Nhị gia như vậy, chết rồi cũng chỉ còn một nắm tro tàn.”
Giang Dương nhìn gương chỉnh lại mấy lọn tóc xoăn: “Hoàng đế có chết cũng không khác.”
Phó quản lý lầm bầm: “Nhị gia cũng không phải hoàng đế ở thành phố S này.”
“Đừng nói lung tung, nhị gia ở dưới lòng đất không nghe được, nếu không sẽ thưởng lớn cho cậu đấy.”
Giang Dương lấy điện thoại ra gọi điện: “Hôm nay là đầu thất của nhị gia, yên chút đi. Đêm nay chín giờ đóng cửa, ba ngày sau mở lại.”
Sau đó nói vào điện thoại: “Ở đâu?”
Đầu dây bên kia ồn ào đinh tai, pha lẫn âm thanh thiếu kiên nhẫn: “Phố trụy lạc.”
Giang Dương chậc lưỡi: “Vẫn còn tìm lão đàn ông chẳng biết tên họ kia?”
Âm thanh trong điện thoại hơi cao lên: “Là chú.”
Giang Dương trêu đùa: “Không phải là một à?”
“Hoàn toàn khác nhau, không nghe anh nói nữa, cúp.”
Giang Dương còn chưa nói gì, đầu dây bên kia đã ngắt ngang, mặt anh ta đen xì. Thằng nhóc thối, vừa về nước đường xá không biết bao nhiêu đã dám một mình tới phố trụy lạc, thế nào cũng có bữa tiền mất tật mang.
Phó quản lý tò mò hỏi: “Ai vậy?”
Giang Dương đáp: “Em họ.”
Mắt phó quản lý sáng trưng: “Bao tuổi, chiều cao bao nhiêu, cân nặng thế nào, trông ra sao? Thiếu tiền không? Có muốn tới đây làm việc không?”
Giang Dương phun ra ba chữ nhẹ tênh: “Quan ba đời.”
Phó quản lý trợn mắt há mồm.
Giang Dương còn nói thêm: “Ông với cha đều là quan to.”
Phó quản lý giật mình: “Nhưng con lại là đứa ăn bám?”
Giang Dương sắp xếp lại ngôn từ: “Vừa điên rồ lại thiếu đánh, nhưng đại khái cũng là đứa ăn bám từng xuất ngoại.”
Phó quản lý: “…”
Hai ngày sau, Chu Dịch đem thứ Vương Vu Dạng muốn về, không khác bao nhiêu.
Vương Vu Dạng biết hắn sẽ biết đường thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, chỉ là không ngờ lại nhanh gọn tới vậy: “Cậu tìm thiên tài công nghệ thông tin trong đội phá hệ thống của cảnh sát?”
Chu Dịch nói: “Không cần quan tâm quá trình.”
Vương Vu Dạng nghe qua mùi trên người hắn, suy đoán hắn đã đi đâu, tiếp xúc với ai: “Ai nói?”
Chu Dịch không đáp.
Vương Vu Dạng cất sách y học tiếng Anh vào ngăn kéo: “Vậy là đúng không?”
Chu Dịch đáp: “Không phải.”
“Hay là có quan hệ với cảnh sát?” Một tay Vương Vu Dạng kê đầu, giọng điệu lười biếng, “Tiểu Dịch, cậu là nằm vùng đúng không?”
Mặt Chu Dịch không biến sắc, cúi đầu nhìn anh: “Còn ý kiến gì nữa?”
Vương Vu Dạng lắc đầu cười: “Không còn.”
Chu Dịch ném tệp tài liệu giấy lên bàn: “Không còn thì xem chỗ này đi, xem xong rồi thì bàn chút chuyện.”
Vương Vu Dạng nhìn tệp tài liệu: “Cậu xem rồi?”
“Ừm.” Chu Dịch nói, “Tôi đã xem cả mười ngày trong biệt thự và phòng làm việc của Lưu Phong, chỉ có ngày thứ mười tám kỳ lạ.”
Vương Vu Dạng nhíu mày, là một ngày trước khi Lưu Phong chết. Anh cầm túi giấy, đổ giấy tờ khám nghiệm tử thi và khẩu cung ra: “Lạ gì?”
Chu Dịch không nói, đưa CCTV cho anh xem.
Vương Vu Dạng đưa mắt nhìn vào màn hình lúc đang uống nước, thấy rõ Lưu Phong đang làm gì, anh phun hết nước ra khỏi miệng, ướt đầy người Chu Dịch.
Trong CCTV, Lưu Phong bò toài trên cầu thang, bốn chi đặt trên sàn, cong người bật nhảy xuống.
Yết hầu Vương Vu Dạng khẽ chuyển động: “Đây là thứ gì…”
“Là vẻ quái đản như anh thấy, cũng không loại trừ khả năng Lưu Phong từng làm những hành vi tương tự.” Chu Dịch bình tĩnh lau nước trên người, “Dù sao CCTV cũng không quay hết.”
Vương Vu Dạng nhìn cách Lưu Phong xuống tầng rất nhiều lần, càng xem càng thấy khó chịu, nhưng không nói ra được là vì sao.
Chu Dịch nhạt giọng thuật lại: “Căn cứ theo kết quả khám nghiệm tử thi, trong cơ thể Lưu Phong có một loại ký sinh trùng.”
Hắn ngừng lại: “Loại ký sinh trùng đó không có trên cơ thể người, chỉ có ở côn trùng.”
Vương Vu Dạng hỏi lại: “Cái gì?”
Chu Dịch đáp: “Côn trùng.”