“Anh ơi!”
Bé trai lạch bạch dẫm trên nền tuyết trắng chạy tới, như tên lửa phóng về một hướng.
“Nhạc Nhạc, con chạy chậm thôi —— ”
Người mẹ trẻ đơn thân đuổi theo phía sau, nhìn bé con nhà mình nhào vào lòng một người đàn ông. Cô nén tiếng thở gấp chỉnh lại mấy sợi tóc rối, mặt đỏ tim rộn ràng chào hỏi: “Chào anh Vương.”
Vương Vu Dạng ừm một tiếng, phủi tuyết trên mũ bé con: “Hai người chuẩn bị về nước?”
“Em đặt vé bay ngày mai.”
Người mẹ trẻ tuổi mua chút đồ ăn vặt từ siêu thị, tiếc nuối nói: “Hai mẹ con em ở đây hơn mười ngày rồi cũng không xem được cực quang, xem ra lần này không đủ may mắn. Đành chờ cơ hội lần sau vậy.”
Cô la khẽ: “Nhạc Nhạc, áo con ướt thế đừng có trèo lên người chú, xuống đây nhanh.”
“Không phải chú, là anh mà.”
Bé con gào lên: “Mama, mama gọi sai rồi, ngốc quá đi!”
Người mẹ trẻ lúng túng ngẩng đầu, bắt gặp người đàn ông nhìn con cô mỉm cười, người ấy đẹp hơn cả cực quang cô nhìn thấy trong ảnh, đến mức khiến người ta không dời nổi mắt. Cô lặng người.
Vương Vu Dạng nhéo nhéo mũi bé con: “Nhạc Nhạc, chú hơn ba mươi tuổi rồi, không phải anh nữa.”
“Là anh mà.” Bé con giật bao tay xuống, đôi tay trắng nộn thịt mịn màng áp lên tay anh, “Anh ơi, em thích anh lắm.”
Vương Vu Dạng lấy kẹo bạc hà từ túi áo khoác ra cho bé con.
Bé con nhìn mẹ trước, được đồng ý mới đưa tay ra nhận quà, vui vẻ nhảy cẫng lên: “Em cảm ơn anh.”
Người mẹ trẻ nhìn thấy hình ảnh này, không biết nhớ ra điều gì, đau lòng thở dài.
Vương Vu Dạng chỉ tay về một phía: “Mười giờ tối nay hai người đến chỗ đấy xem, có thể sẽ thấy được cực quang.”
Người mẹ trẻ đang định đáp lời, chợt phát hiện người đàn ông nọ nhìn về một phía, đôi mắt như bừng lên ánh sao.
Cô theo anh nhìn lại, thấy được một thanh niên cao ráo rất đẹp trai.
Ánh nhìn lạnh lẽo như băng quét tới, người mẹ trẻ như bị nhốt vào hầm băng, cơ thể được bọc lấy bởi lớp quần áo nhung ấm áp chợt run lên, mặt mũi trắng bệch. Cô vội vàng kéo con trai đang nhảy nhót trước mặt người đàn ông nọ về phía mình: “Anh Vương, không, không làm phiền anh nữa.”
Vương Vu Dạng chào hỏi rồi rời đi.
Bé con buồn buồn lên tiếng: “Mama, nếu anh là daddy của con thì tốt rồi.”
Người mẹ trẻ lập tức bịt miệng bé con lại, trên gương mặt khó nén vẻ kinh hoảng, sợ thanh niên nguy hiểm như loài chó săn kia nghe được.
Dục vọng chiếm hữu và sự ỷ lại của một người với một người, tất cả đều chất chứa chỉ trong một ánh mắt. Không biết rốt cuộc là loại tình yêu nào.
Vương Vu Dạng bước vào nhà, cởi áo khoác: “Mặt đen thui lại thế kia làm gì?”
Chu Dịch tự nhiên cầm lấy áo khoác treo lên: “Anh thích đứa bé đó.”
Vương Vu Dạng rót một ly nước: “Đứa bé nào chú cũng thích.”
Chu Dịch bước vào phòng ngủ, không nói một lời.
Vương Vu Dạng ngồi lên ghế, đôi mắt lim dim, anh thở ra, uống hơn nửa ly nước mới đứng dậy vào phòng ngủ dỗ bạn trai nhỏ của anh.
Vừa đẩy cửa, Vương Vu Dạng đã thấy em người yêu ngồi trong góc giường quay lưng về phía mình, hắn khom lưng, cúi gằm đầu, bóng lưng nhuốm vẻ vắng lặng. Anh tới gần, khóe mắt khẽ giật giật.
“Em lấy ra làm gì?”
Chu Dịch trầm mặc vuốt ve cuốn sách nhỏ trong tay.
Vương Vu Dạng cười lắc đầu, cuốn sách này hắn nhận được vào mùa hè năm ngoài. Một năm qua, đứa nhỏ này đã sắp vuốt đến rơi sạch chữ trên bìa rồi.
“Tiểu Dịch.”
Vương Vu Dạng ngồi xổm xuống trước mặt thanh niên: “Ngẩng đầu.”
Chu Dịch nghe theo phản xạ, hắn thấy một gương mặt gần trong gang tấc, khí sắc rất tốt, cũng có vẻ trẻ trung không hợp tuổi, dịu dàng cùng tình yêu sâu trong đôi mắt ấy khiến người ta sa chân mê đắm.
“Em muốn nhốt anh trong nhà.”
Chu Dịch nói xong, hắn nhìn chằm chặp người đàn ông nọ, ánh mắt thoáng hiện lên sự cố chấp.
Vương Vu Dạng xoa đầu hắn: “Nghĩ là tốt rồi, nếu em thực sự làm thế, chú sẽ giận.”
Chu Dịch: “…”
Vương Vu Dạng hạ tay xuống, xoa xoa gò má hắn, bàn tay lướt qua vuốt ve đường nét cứng cỏi anh vẫn quen thuộc: “Còn có gì muốn nói, em nói đi.”
Chu Dịch nắm lấy tay anh, cúi đầu cắn một cái vào ngón trỏ.
Vương Vu Dạng bị cắn không nhíu mày lấy một cái, thanh niên cắn anh lại chau mày, bờ vai rộng sụp xuống, tiu nghỉu đáng thương như con cún bự đùng sợ bị chủ nhân vứt bỏ.
Chu Dịch im lặng rất lâu: “Anh muốn em bé sao?”
Vương Vu Dạng không nghe rõ: “Hả?”
“Em bé.” Chu Dịch nhìn anh không chớp mắt, hơi thở được hắn kìm lại, rất khẽ, “Anh muốn không?”
Vương Vu Dạng vỗ vỗ mặt hắn: “Không phải có đây rồi à?”
Gân xanh trên thái dương Chu Dịch hằn lên.
“Chú không biết em nghĩ thế nào.” Vương Vu Dạng bất đắc dĩ nói, “Trước đây ở Thẩm gia, lúc chú quản lý toàn bộ Thẩm thị, trong tay không có người thừa kế cũng không có ý định bồi dưỡng đứa trẻ nào, vậy sao bây giờ có khả năng.”
Chu Dịch nói: “Hai năm rồi suy nghĩ của anh thay đổi.”
“Đúng là thay đổi.” Vương Vu Dạng cau mày, “Nhưng cũng sẽ không muốn có con.”
Đôi môi mỏng của Chu Dịch mím mím: “Anh rất thích mấy đứa bé, anh còn cười, thậm chí ôm lấy chúng.”
Lời nói vô thức để lộ sự để ý và nỗi phiền muộn, thùng giấm khi trước lại thủng một lỗ to.
Vương Vu Dạng bị mùi chua nồng nặc của thanh niên làm cho không nhịn được cười: “Mấy đứa bé đáng yêu mà.”
Chu Dịch nhất thời trầm mặc.
Vương Vu Dạng lại nói: “Em cũng đáng yêu.”
Mặt Chu Dịch vẫn đơ cứng.
Vương Vu Dạng cười đến run cả vai: “Rồi rồi, em đáng yêu nhất.”
Chu Dịch quấn lấy mấy sợi tóc mềm mượt của anh, nhấn anh vào lòng. Hắn khẽ lướt qua hai cánh môi hé mở của người đàn ông nọ, mút mát gặm cắn.
Vương Vu Dạng nói, giọng không rõ ràng: “Tiểu Dịch, nhẹ thôi.”
Cổ họng Chu Dịch thoát ra tiếng thở ồ ồ trả lời, động tác ngày càng trở nên mạnh bạo.
Một lát sau, Vương Vu Dạng không chịu nổi nữa đẩy thanh niên ra, tấm lưng khẽ run lên theo nhịp thở gấp gáp, khóe mắt đỏ bừng ướt át, trên môi đều là vết tích bị cắn xé.
Chu Dịch ôm anh vào lòng hôn một cái, một giây sau đã kéo anh xuống đùi.
Thanh niên hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi trầm ổn trưởng thành, khi bị dục vọng chiếm lấy lại trở nên nóng bỏng, dữ dội, sôi trào mãnh liệt như sóng cuộn biển gầm.
Vương Vu Dạng không chống chọi nổi, nhanh chóng bị cơn sóng ấy cuốn vào, chìm nổi lênh đênh, cuối cùng cạn kiệt sức lực, mệt đến mức thiếp đi.
Đến khi Vương Vu Dạng tỉnh lại, trời đã sẩm tối.
Thanh niên tựa vào đầu giường lướt điện thoại, áo sơ mi đen tùy tiện để hở mấy cúc trên, lộ ra cơ ngực cường tráng chi chít những dấu hôn đậm màu.
Vương Vu Dạng không ngửi thấy thấy mùi thuốc lá trên người hắn, nhưng ngửi thấy mùi bạc hà the mát, rất nồng.
“Ăn bao nhiêu kẹo rồi?”
Vừa lên tiếng, cổ họng khàn đặc, đau.
Chu Dịch nghe thấy, hắn lập tức đặt điện thoại xuống, xoay người cọ cọ, gối lên eo người đàn ông của hắn: “Một bịch.”
Vương Vu Dạng: “…”
Chu Dịch khoác tay lên eo anh, động tác mềm mại nhẹ nhàng xoa bóp: “Tiểu Bạch đang ở thành phố S, thứ ba sẽ sang đây gặp chúng ta, hỏi anh có muốn mang gì sang không.
Cả cơ thể Vương Vu Dạng mệt mỏi chán chường, biếng nhác nói: “Không có gì.”
“Anh nghĩ một hai thứ gì đi.” Chu Dịch nói, “Nhóc ấy cứ hỏi tới hỏi lui luôn miệng, bắt em phải hỏi anh cho bằng được.”
Khóe mắt Vương Vu Dạng giật giật: “Vậy thì… Lý Tử Viên và bánh rán?”
Chu Dịch nằm xuống, giang tay ôm lấy anh, dụi vào ngửi mùi hương trên cổ anh: “Anh nhớ lúc em còn bán hàng?”
“Ừm.” Vương Vu Dạng cảm thán, “Thời gian trôi qua nhanh thật.”
Xúc cảm ấm nóng và ướt át lan từ tai xuống cổ, Vương Vu Dạng tê cả da đầu: “Tiểu Dịch, đã không thể trở lại được nữa.”
Chu Dịch hít sâu, nhích về sau kéo dài khoảng cách, rồi lại chậm rãi tiến tới ôm anh vào lòng, chuyển chú ý của anh khỏi chủ đề vừa rồi.
“Tiểu Bạch về Liên Hoa nói ở đó đã sửa đường, sắp tới sẽ xây trung tâm thương mại…”
Chu Dịch thờ ơ nói, Vương Vu Dạng cũng thản nhiên nghe, nhiệt độ trong căn phòng ấm áp vừa phải, nhất thời mang đến cảm giác của tháng năm yên bình dần trôi.
Chuyện năm ấy họ không nhắc lại, như thể đã chôn sâu vào lớp cát bụi dưới lòng đất.
Nó đã nằm gọn ghẽ trong một góc, cũng chẳng lật dở để làm gì.
Cứ như thế, trôi đi.
Hơn nửa tiếng sau, Chu Dịch xuống giường, nhặt “áo mưa” ném lung tung trên sàn vào giỏ rác, hắn mặc lại quần, vừa cài cúc áo sơ mi vừa nói: “Em đi nấu cơm tối, anh cứ nằm nghỉ một lúc.”
Vương Vu Dạng vùi người vào chăn, chỉ chừa ra phần tóc đen nhánh.
Chu Dịch đi được vài bước đã quay lại giường, hắn kéo chăn xuống, khom người muốn hôn anh.
Vương Vu Dạng mổ cái chóc vào môi thanh niên: “Đi nào.”
“Hôn nữa.” Chu Dịch cọ cọ lên chóp mũi anh, tiếp đó là một nụ hôn nóng bỏng, lưu luyến.
Vương Vu Dạng bị đè lên, khó thở: “Tiểu Dịch, em càng lúc càng dính người…”
Chu Dịch phớt lờ, hôn thêm một hồi lâu thật lâu mới ra khỏi phòng.
Buổi tối, Chu Dịch lấy vài viên thuốc ra, thành thạo lấy theo liều lượng được kê đơn đổ vào nắp lọ, gọi anh dậy uống thuốc.
Có loại thuốc uống một ngày hai lần, mỗi lần mười lăm viên, nắp lọ cũng không chứa hết. Vương Vu Dạng đã uống được hai năm, không biết hôm nay có chuyện gì, dở chứng không chịu uống.
Chu Dịch không ép anh, cũng không lợi dụng sự lo lắng của mình để gây áp lực cho anh, hắn chỉ ngồi bên cạnh anh như vậy.
Vương Vu Dạng kê tay chống trán, cả cơ thể bất ổn cực độ như đang ở trong tâm bão, ngay đã không khí xung quanh cũng trở nên sắc lạnh.
Chu Dịch chăm chú nhìn gò má anh, thoáng hoảng hốt như thể trở về Benghazi bảy, tám năm trước, lại như trở về những ngày tháng ở tiểu khu Liên Hoa.
Mỗi người đều đang tiến về phía trước, và họ cũng vậy.
Vương Vu Dạng bình ổn cơn thịnh nộ tiêu cực trong lòng, cầm lấy nắp lọ thuốc, uống chút nước chia làm hai lần, uống xong rồi lại uống hết những thuốc khác trên bàn.
Chu Dịch nhìn anh uống xong, rũ mắt dọn dẹp chai lọ trên bàn.
Đây là cuộc sống của một vật thí nghiệm thành công.
Vương Vu Dạng ngồi trên ghế xoa xoa mũi: “Tiểu Dịch, kẹo đâu?”
Vừa nói dứt câu, một viên kẹo bạc hà được bóc vỏ đã kề bên miệng, anh há miệng, đầu lưỡi đảo lấy, trong hương bạc hà the mát thoang thoảng, anh dần trở về vẻ thản nhiên trước sau như một thường ngày.
Loại kẹo cứng này có thể tìm được ở mọi ngóc ngách trong nhà, một là để cai thuốc, một là để kìm chế tâm tình.
Vương Vu Dạng ngồi được một lúc: “Mấy giờ rồi?”
Chu Dịch dọn dẹp gần xong, đưa mắt nhìn đồng hồ: “Chín giờ bốn mươi.”
Vương Vu Dạng chậm rãi quay người: “Ra ngoài đi.”
Chu Dịch nhìn anh: “Anh đi được?”
“Eo hơi mỏi.” Vương Vu Dạng chống tay lên bàn đứng lên, “Chân cũng hơi tê rồi.”
Chu Dịch cau mày: “Vậy thì ngủ sớm một chút.”
Vương Vu Dạng lắc đầu: “Đã ngủ rồi, không buồn ngủ nữa.”
Chu Dịch nhìn bóng lưng anh, cổ họng chợt khô khốc. Sau khi trải qua đợt điều trị của viện nghiên cứu khoa học, anh không vô cớ chìm vào trạng thái ngủ sâu nữa, chỉ là chất lượng giấc ngủ rất kém, nông, dễ thức giấc, mùi tinh dầu trong nhà cũng đã đổi rất nhiều lần.
Lão Chương giải thích là do cơ thể không hấp thụ thuốc tốt, sau này sẽ có chuyển biến ổn định hơn.
Có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào: “Tiểu Dịch, đi thôi.”
Chu Dịch tỉnh táo lại, mấy bước đuổi kịp. Hắn cầm áo khoác trên móc treo mặc vào cho anh, cài kín cúc áo lại.
Ngôi làng buổi đêm tĩnh mịch như vầng trăng trên mặt hồ yên ả, trùng trùng núi non phủ lấp bởi màn tuyết trắng như một bức họa tuyệt đẹp, huyền ảo.
Vương Vu Dạng vẫn cầm chiếc đèn pin quân dụng năm ấy, vẫn đủ để soi sáng con đường dưới chân. Anh vừa đi vừa nghỉ, chậm rãi nói: “Tiểu Dịch, em còn chưa đến ba mươi, nhịp sống như vậy em có cảm thấy rất nhàm chán không?”
Chu Dịch xoa xoa bàn tay anh, đặt trên miệng mình hà hơi: “Không nhàm chán, em chỉ muốn được ở cạnh anh.”
Vương Vu Dạng nói: “Em cầm súng ra ngoài tìm chỗ luyện bắn, chú nghĩ em thấy nhàm chán.”
Chu Dịch nhét tay anh vào túi áo khoác mình: “Em chỉ không muốn quên cách bắn súng.”
Vương Vu Dạng dừng bước.
Chu Dịch cũng dừng lại, hắn giải thích: “Không bắn súng trong một thời gian dài, cảm giác sẽ kém đi.”
Vương Vu Dạng nói: “Em không ra chiến trường, cũng không nhận nhiệm vụ nữa, bắn súng kém thì có liên quan gì?”
“Có liên quan.” Giọng Chu Dịch trầm trầm, “Em phải bảo vệ anh.”
Chỉ trong giây lát, cả thế giới như lặng im.
Vương Vu Dạng cầm đèn pin trong tay, ho hai tiếng: “Đi thôi, đi tiếp về phía trước.”
Chu Dịch đưa mắt nhìn vành tai anh, nhìn một lúc, xác nhận là đỏ lên thật rồi. Hắn mím môi, kìm nén khóe môi không được cong lên.
Trên nền tuyến có vết xe trượt đi qua, kéo dài ra mãi, không biết đi đến nơi nào.
Ngôi làng này chỉ có mấy trăm cư dân, khí trời quang đãng sạch sẽ, phong cảnh mùa hạ và mùa đông rất đẹp, sống ở đây rất thư thái.
Vương Vu Dạng vừa đi vừa nói: “Thực ra em không cần căng thẳng như vậy, nơi đây không phải thành phố S, chúng ta cũng không phải chúng ta của hai năm về trước, ván cờ đã sớm hạ màn rồi.”
“Ván cờ này hạ màn, nhưng sẽ luôn có những ván cờ mới.”
Sắc mặt Chu Dịch rất khó coi: “Luôn có người có ý đồ với anh.”
Vương Vu Dạng: “…”
Chu Dịch lạnh lùng nói: “Nếu em yếu hơn một chút, hẳn đã có người đến tận cửa khiêu khích.
Vương Vu Dạng ấn mi tâm: “Em ấy.”
Chu Dịch hỏi một câu: “Nếu có người theo đuổi em, muốn đi cùng em, anh sẽ nghĩ thế nào?”
Vương Vu Dạng cười: “Em đẹp trai, nhiều người để ý em lắm, nhưng sẽ không có ai theo đuổi đâu, vì trên người em chỉ toàn hơi thở máu lạnh và sát khí bước ra từ chiến trường, những người kia không có đủ can đảm.”
Chu Dịch bướng bỉnh tới cùng: “Lỡ có thì sao?”
“Nếu vậy,” Vương Vu Dạng nhướn mày, “Chú sẽ tuyên bố chủ quyền.”
Chu Dịch chiếm được đáp án mình mong muốn, chân mày vẫn nhíu chặt thả lỏng ra, nở nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ, chỉ thuần túy chất chứa niềm vui.
Vương Vu Dạng chẳng thấy hắn cười được mấy lần, không khỏi sửng sốt.
Chu Dịch bỗng nhìn về phía Nam: “Cực quang.”
Vương Vu Dạng giơ đèn pin nhìn sang, trong mắt anh là mảng ánh sáng xanh đỏ trải rộng, như đang nhảy nhót trên nền trời mờ ảo.
Bên kia có tiếng cười thích thú của trẻ em, pha lẫn với tiếng la kích động của người lớn.
Đêm nay, cuối cùng giấc mơ của các du khách đã thành hiện thực.
Vương Vu Dạng và Chu Dịch không dừng lại quá lâu. Vì đối với họ, sức hấp dẫn của cực quang kém xa rất nhiều so với việc được cùng người bên cạnh thủ thỉ vài câu, hay đi cùng nhau trên một đoạn đường.
23042021
Kết thúc chính văn.
Editor có lời muốn nói:
Vậy là hoàn thành “Chờ hừng đông” rồi (♡˙︶˙♡)
Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt chặng đường này. Đối với mình, “Chờ hừng đông” thật sự là một câu chuyện rất ấn tượng và ý nghĩa, mình sẽ nhớ chú Vương và cún bự Chu Dịch rất nhiều (╥﹏╥)
Mong mọi người thông cảm cho những sai sót của mình, mình sẽ rất vui khi nhận được ý kiến góp ý ~
Và hẹn gặp mọi người ở những phiên ngoại cuối cùng nhé.