Thịnh Kinh Lan thật sự đi mở cửa với cái vết ái muội đó, ánh mắt Ôn Từ nhìn anh đầy về kinh hoàng.
Tống Di Hoan không ngồi yên ở nhà được, cô ta nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định tìm hiểu rõ mọi chuyện, nên đã xách theo một bịch trái cây vào thang máy rồi đi lên trên.
Bấm chuông cửa đã nửa phút vẫn chưa có người trả lời, trong đầu Tổng Di Hoan hiện lên rất nhiều tình huống.
Có khi là bên trong không có người, có khi là cặp “tình nhân” Cô nhìn thấy không phải là anh, có khi là người bên trong không rảnh đi mở cửa,…
Một phút trôi qua, Tống Di Hoan không bấm chuông nữa nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà đứng yên trước cửa, cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh bên trong.
Tống Di Hoan nhanh chóng điều chỉnh lại tóc tai, nở một nụ cười, chuẩn bị trạng thái thật tốt để gặp anh.
Nhưng ngay khoảnh khắc Thịnh Kinh Lan mở cửa, ý cười của Tống Di Hoan như đông lại trên mặt, lồng ngực như bị một cơn gió lốc cực mạnh cản quét, nói không lên lời.
Người đàn ông tựa vào cạnh cửa, đường cằm sắc nét rõ ràng, trên yết hầu gợi cảm đang phập phồng hiện rõ một dấu hôn màu hồng nhạt.
“Có chuyện gì sao?” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng cũng không có ý mời người vào trong nhà.
“Mua nhiều trái cây, nên tôi định chia cho mọi người.” Tổng Di Hoan cố gắng tìm một lý do thật tốt cho bản thân, để cho mình không quá lúng túng.
“Đàn chị khách sáo rồi, tôi không thích ăn mấy cái này.” Thịnh Kinh Lan lai uyển chuyển từ chối, Tống Di Hoan lúc này không còn đứng ở cửa nữa mà nhanh chóng xách theo túi xách hoảng loạn bỏ đi.
Bởi vì cô ta không cần tìm hiểu đáp án làm gì nữa, vừa rồi khi đứng ở cửa cô ta đã nhìn thấy trên mặt đất một đôi giày da của nữ, kiểu dáng trắng tinh tao nhã.
Cô ta vẫn nhớ rõ lần đi theo thầy làm việc, đó là lần đầu tiên gặp được Thịnh Kinh Lan.
Anh nhỏ hơn một năm, thoạt nhìn bên ngoài có vẻ không nghiêm túc đàng hoàng, nhưng khi trùng tu phục hồi đồ vật thì cần thận tỉ mỉ không kém một ai.
Lúc đó Tổng Di Hoan đã nghĩ, không thể nào trông mặt mà bắt hình dong được.
Sau đó cô ta lại biết bên cạnh người anh có đủ thể loại bạn nữ, những người đó đều mang danh bạn gái.
Khắp trường học ai ai cũng đồn đại rằng Thịnh Kinh Lan của khoa Khảo cổ là một người đa tình, bạn gái một tuần đổi một người, chưa bao giờ lưu luyến bất kỳ ai.
Tống Di Hoan đều đã gặp qua hai mặt cực đoan của anh — vừa chú tâm lại vừa đào hoa, cái trước là trong công việc, cái sau là trong cuộc sống.
Hai mặt đối lập này đều xuất hiện trên người Thịnh Kinh Lan, dù là mặt nào thì cũng có một sức hấp dẫn rất lớn.
Đáng tiếc khi đó Tổng Di Hoan quá dè dặt, luôn cảm thấy con gái không nên chủ động, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Thịnh Kinh Lan đổi bạn gái hết người này lại đến người khác.
Sau này Thịnh Kinh Lan đi nước ngoài, cô ta sau khi tốt nghiệp thì lại trở về quê nhà là thành phố Dung làm việc, trời nam biến bắc, có lẽ cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.
Thế mà không ngờ bọn họ lại có thể gặp lại lần nữa.
Hôm đó ở viện khảo cổ nhìn thấy Thịnh Kinh Lan, Tống Di Hoan còn nghĩ bản thân gặp ảo giác, sau đó lại biết được họ sẽ trở thành đồng nghiệp trong hai tháng, Tống Di Hoan quyết định thử cố gắng một lần vì bản thân.
Cô ta thử thăm dò bóng gió với đồng nghiệp trong viện, biết được Thịnh Kinh Lan hiện tại vẫn độc thân, cũng biết người đàn ông này không còn trêu hoa ghẹo cô nữa mà trở nên chín chắn ổn định.
Tống Di Hoan càng thêm mừng rỡ, bắt đầu chủ động theo đuổi, chỉ là cô ta không dám quá mức, cũng hành động thong thả, khi thấy một tháng sắp qua rồi mới bao gan thử lên lầu gõ cửa.
Chỉ tiếc đã chậm một bước, hoặc là bản tính của Thịnh Kinh Lan vẫn như cũ, vẫn chỉ thích niềm vui ngắn hạn.
Sự xuất hiện của Tống Di Hoan phá vỡ bầu không khi hoà hợp bên trong của hai người, sau khi Tống Di Hoan đi rồi, không khi vẫn chưa hoà hoãn lại.
Vất vả lắm mới dỗ được Ôn Từ giờ cô lại bắt đầu chướng mắt anh, không chỉ không cho chạm vào nữa, mà còn muốn ra khách sạn ở.
Thịnh Kinh Lan không đồng ý cũng không phản đối, không khí cứ thể yên lặng, thời gian ngừng trôi trong chốc lát, anh quay đầu hỏi: “Đói bụng không?”
“…” Chủ đề nhảy vọt nhanh đến nỗi Ôn Từ thậm chí nghi ngờ bản thân có nhớ nhầm cái gì không.
“Khụ khụ.” Thịnh Kinh Lan bỗng nhiên che miệng ho, ngay lúc Ôn Từ đang đánh giá anh, anh lại cất giọng khán khấn chỉ vào máy lọc nước trong phòng khách, “Lấy giúp anh một ly nước.”
Ôn Từ thấy anh nhiu chặt mày, sắc mặt nghiêm trong, dáng về cũng khó chịu, cô mới nhớ ra cổ họng của anh vẫn chưa ổn, đứng dậy đi rót ly nước cho anh.
Lúc cô đưa ly cho anh vẫn không nói một câu nào.
Thịnh Kinh Lan nhận cái ly từ trong tay của cô rồi uống một hơi hết sạch, anh cầm cái ly rỗng trong tay, vừa ho khan vừa nói lời cảm ơn: “Cảm ơn bé con.” “Đừng gọi em là bé con.” Ôn Từ vừa tức giận vừa nghi ngờ, “Ai mà biết anh từng gọi bao nhiều người là bé con chứ.”
Thịnh Kinh Lan buông cái ly ra, biểu cảm vốn đang giả bộ khó chịu cũng từ từ biến mất, anh kéo một cái ghế, nghiêm túc ngồi trước mặt Ôn Từ.
Anh nói: “Tống Di Hoan và anh không có quan hệ gì cả, ngoại trừ lúc còn ở đại học có từng làm chung một dự án, còn lại không có giao lưu gì.
Sau này về thành phố Dung không thể tránh được mấy công việc sẽ gặp nhau, nhưng anh và cô ấy không có bất cứ quan hệ cá nhân gì.” “Nửa đêm mặc áo ngủ mang trái cây đến hỏi thăm, đây cũng là quan hệ đồng nghiệp đơn giản à?” Ôn Từ thừa nhận bản thân cô không đủ rộng lượng, điểm lại từng chi tiết mà hỏi anh.
“Đó là cô ấy đơn phương tình nguyện thôi.” Người đàn ông buột miệng thốt ra, lời nói vừa lạnh lùng lại vừa vô tình.
Cô rất mâu thuẫn, anh phủi sạch quan hệ với những người phụ nữ khác, cô hắn nên vui về mới phải.
Nhưng mỗi khi anh nhắc tới mấy mối quan hệ quen biết trước đây đều là dáng vẻ vừa lãnh đạm lại vừa tuyệt tình, cô cũng không nhịn được suy nghĩ, nếu một ngày nào đó Thịnh Kinh Lan không còn hứng thú với cô nữa, có khi nào anh cũng sẽ dùng ánh mắt lạnh nhạt như thể nhìn cô, tựa như những dịu dàng trong khoảnh khắc này đều sẽ tan thành mây khói.
Ôn Từ nhìn vào đôi mắt đầy vẻ mê hoặc kia, cô biết bản thân không có cách nào dứt khoát buông tay anh được.
Cô rất buồn bã, nhưng cũng rất bối rối: “Thịnh Kinh Lan, em rất mâu thuẫn, cũng không có cách nào hoàn toàn tin tưởng anh được”
“Anh rất mừng vì em có thể thẳng thắn nói ra chuyện này với anh.” Người đàn ông đảo mắt qua cổ tay trống trơn của cô, ánh mắt sáng ngời, “Không có vấn đề gì cả, hoan nghênh cô Ôn đến khảo nghiệm.”
Đêm đến, Ôn Từ ngủ trong phòng ngủ, Thịnh Kinh Lan thì nằm ở số pha phòng khách một đêm.
Hôm sau, khi cô tỉnh lại thì Thịnh Kinh Lan đã đi đến viện khảo cổ làm việc.
Ôn Từ nhìn thấy bên cạnh có để lại một tờ giấy: Đồ ăn sáng trong bếp, giữa trưa anh sẽ về ăn cơm với em, sáu giờ rưỡi chiều sẽ tan làm.
Một cầu đã nêu rõ ràng hết thời khoá biểu một ngày của anh.
Lúc trước cô đã biết anh bận rộn, Ôn Từ cũng không nghĩ đến việc cần có người ở bên cạnh cả ngày, hôm nay cô dậy muộn, ăn sáng xong cũng đã mười giờ rưỡi.
Theo thời gian nghỉ trưa của tổ công tác thì còn tận hai tiếng nữa mới đến giờ tạm nghỉ của Thịnh Kinh Lan.
Ôn Từ lướt qua một vòng trong bếp, trong tủ lạnh chỉ có đồ uống, trái cây, bánh mì với mấy thứ linh tinh, không có nguyên liệu để nấu món chính.
Đương nhiên cô cũng không định tự nấu ăn, vốn bản thân cô đã là tiểu thư được nhà họ Ôn nuôi dưỡng cần thận, mười ngón tay từ bé đã chẳng phải dính nước mùa xuân.
Cô chỉ đơn giản tò mò, những lúc Thịnh Kinh Lan ra ngoài ăn tối anh vô cũng bắt bé, nhưng khi đang làm việc thì anh vẫn có thể chấp nhận một cái căn tin đơn sơ.
Sự đối lập hai mặt của người đàn ông này thế hiện ở tất cả tình huống.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Ôn Từ tốn mất một tiếng chọn ra được một quán ăn có vẻ không tệ, chọn mấy món đặc biệt rồi bảo người giao đến chung cư, sau đó đổ hết tất cả các món vào trong chén đĩa của nhà rồi bày biện ra.
Thịnh Kinh Lan nghỉ trưa trở về, vừa mở cửa đã thấy Ôn Từ ngồi trước bàn ăn đủ các món, vẻ mặt anh như không thể tin được: “Em nấu à?”
Cô không nghĩ anh sẽ hiểu nhầm đến thế này…
Ôn Từ chớp chớp mắt, không phủ nhận cũng không thừa nhận, nửa nạc nửa mỡ mà mời anh nếm thử: “Anh ăn thử xem có ngon không?”
Thịnh Kinh Lan hoài nghi, anh gắp một miếng thịt bò vào miệng, vô cùng ngạc nhiên: “Không hề tệ chút nào.”
“Ừm.” Ôn Từ mỉm chặt môi, gật đều, sợ mình chỉ cần nói gì đó sẽ bật cười ra tiếng.
Bữa cơm trưa vừa có vẻ ngoài vừa có hương vị này khiến hai người ăn vô cùng thoả mãn, chỉ tiếc thời gian nghỉ trưa của Thịnh Kinh Lan có bạn, anh không thể ở nhà quá lâu.
Anh vừa thu dọn lại bàn ăn vừa hỏi cô: “Em định buổi chiều sẽ làm gì?”
Ôn Từ thuận miệng nói: “Ra ngoài đi dạo thôi.”
“Xin lỗi em, gần đây công việc bận quá, nhưng sang ngày mai là anh có thể ở bên cạnh em rồi.” Công việc anh đã nhận thì chắc chắn phải làm cho xong.
“Ai cần anh ở bên cạnh làm gì, em đã tính cả rồi.” Ôn Từ tay chống cằm, ngồi xem anh dọn dẹp bàn ăn, trong lòng cảm giác vô cùng kỳ diệu, cảnh trước mắt này cực kỳ giống như một mảnh nhỏ trong cuộc sống giữa người yếu hoặc vợ chồng.
Từ khi Tống Di Hoan xuất hiện tối hôm qua, Ôn Từ không chịu nói chuyện đàng hoàng với anh nữa, Thịnh Kinh Lan nhẹ nhàng “chậc” một tiếng: “Ôn Từ, bây giờ em có biết bản thân giống loại hoa gì nhất không?” “Hoa gì cơ?” Cô vô thức hỏi lại.
“Giống như hoa hồng đấy.” Vừa đẹp lại vừa có gai.
Mà đối với dũng sĩ, chuyện yêu thích nhất chính là chính phục những lĩnh vực vừa nguy hiểm lại vừa mê người.
Buổi chiều, đồng nghiệp chung tổ Sứ với anh đều nhận ra tâm trạng anh vô cũng tốt: “Kinh Lan, có vẻ hôm nay tâm trạng cậu khá tốt nhỉ.”
Thịnh Kinh Lan nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Bởi vì tôi vừa nhận ra được một chuyện buồn cười.” Đồng nghiệp tò mò: “Chuyện gì mà buồn cười?”
“Có người đổ cơm hộp bên ngoài vào chén đĩa trong nhà, xong lừa người khác nói là đồ ăn cô ấy nấu, nhưng kết quả lại quên mất phải tiêu huỷ mấy thứ đựng của quán cơm.”
“Hahaha, ai mà lại khờ khạo thế?”
Anh cười: “Là một vị mỹ nhân ngốc nghếch.”
Phòng làm việc lấp đầy bằng tiếng cười, chỉ cô Tống Di Hoan đi ngang qua là mang khuôn mặt đau lòng.
Trong ấn tượng của cô ta, Thịnh Kinh Lan không hề chủ động theo đuổi bất kỳ người nào, chỉ có những cô gái đó bị anh hấp dẫn, hết người này đến người khác cam nguyện như tre già măng mọc.
Nếu cô ta cho Thịnh Kinh Lan biết tâm ý của mình sớm hơn, liệu người phụ nữ kia có xuất hiện nữa không?
Buổi chiều, Ôn Từ đi sang chỗ của Viên Tây Mạt.
Viên Tây Mạt rót cho cô một ly nước, lại chỉ vào trái cây đang để trên bàn, bảo cô đừng khách sáo.
Ôn Từ ngồi xuống, Viên Tây Mạt cầm máy ảnh chụp mấy món đồ chơi đang đặt bên cửa sổ, Ôn Từ ở một bên yên lặng nhìn: “Chị Tây Mặc, mấy thứ này là hàng bán sao?”
“Ừm hứm, buổi sáng mới nhận được đấy.”
Sau khi sinh Viên Quả Quả, Viên Tây Mạt chia sẻ một số video sinh hoat hằng ngày, xem như là nhật ký trường thành của con gái, ai mà nghĩ là sẽ nổi tiếng.
Viên Quả Quả vô cùng đáng yêu, người hâm mộ môi lúc môi tăng lên, Viên Tây Mạt bèn bắt đầu tự làm truyền thông, chia sẻ một số kinh nghiệm giáo dục con cái.
Đây là sự phát triển mà không ai có thể đoán trước được cả.
Hoá ra, dù người phụ nữ có tính cách thế nào thì sau khi trở thành mẹ, trong lòng đều sẽ có một chô vô cùng mềm mại cho con của mình.
“Bây giờ chị làm mấy cái này có cảm thấy vui vẻ không?” Cô vân nhớ Viên Tây Mạt trước kia theo đuổi những điều kí.ch thích, chứ không phải là yên ổn và bình đạm.
“Công việc này khá tốt, không chỉ có thời gian chăm sóc Quả Quả mà còn có thể tăng thêm thu nhập hằng ngày.” Viên Tây Mạt chụp xong thì thu dọn mấy món đồ chơi vào trong hộp, “Hơn nữa, chị cũng đâu có từ bỏ điều bản thân yêu thích, đúng không?”
“Vậy bây giờ là buổi tối chị sẽ đến quán bar kia à?”
“Đúng vậy, em có thể cùng chị đến chơi thử, có điều hôm nay thì không được, tối hôm nay chị không đi, ngày mai còn có việc nữa…” Nói một lúc, Viên Tây Mạt bỗng nhiên nhờ vả, “Nếu ngày mai mà em rảnh rỗi không bận việc gì, có thể đến đây giúp chị trông Quả Quả không?” “Ngày mai…” Ngày mai cũng là ngày Thịnh Kinh Lan nghỉ phép.
Nhưng Viên Tây Mạt đã mở miệng nhờ vả, bây giờ cô từ chối cũng không thích hợp, hơn nữa nếu ở bên cạnh có thêm một bạn nhỏ, có khi nào người kia sẽ tiết chế lại không trêu ghẹo cô nữa chăng? Nghĩ đến đây, Ôn Từ mỉm cười đồng ý.
Chờ đến tối, vào lúc Thịnh Kinh Lan hỏi cô ngày mai muốn đến chỗ nào chơi, Ôn Từ cười tùm tim nói với anh: “Đi trông trẻ.” Ban đầu Thịnh Kinh Lan còn nghi ngờ câu này của cô mang theo ý nghĩa gì đó, mãi đến khi gặp được Viên Quả Quả cắt đầu nấm, mang balo con bọ rùa, trên cổ còn đeo bình nước của bản thân, biểu cảm của Thịnh Kinh Lan vô cùng đặc sắc.
Đây là đứa nhóc nhà nào….
Mà lại dám quấy rầy thế giới hai người của bọn anh thế.
Đương nhiên ở trước mặt Ôn Từ, biểu hiện của anh vô cùng tốt đẹp, thậm chí còn nguyện ý đưa tay ra, cùng với một đứa nhóc thậm chí còn thấp hơn mình nửa người nói: “Chào cháu.”
Viên Quả Quả vừa nhìn thấy Thịnh Kinh Lan thì lập tức khoa trương há hốc miệng: “Đẹp trai quá.”
Ôn Từ đỡ trán.
Cô nhớ Viên Tây Mạt từng nói, Viên Quả Quả là một đứa nhóc rất mê người đẹp, chỉ cần ở trên đường gặp được một ai đó xinh đẹp thì khả năng lớn sẽ ba chân bốn cẳng chạy đến chào hỏi với người ta.
Ôn Từ nắm tay người bạn nhỏ, chỉ cho cô bé: “Quả Quả, cháu có thể kêu chú ấy là chủ Thịnh.” “Vâng ạ.” Viên Quả Quả tìm tìm móc móc trong túi, cuối cùng lấy ra được hai viên kẹo, chia cho Ôn Từ và Thịnh Kinh Lan mỗi người một viên.
Bọn họ nói cho Viên Quả Quả vài địa điểm vui chơi để cô bé chọn theo sở thích, cuối cùng Viên Quả Quả chọn một công viên giải trí mà đến cả những đứa trẻ nhỏ cũng có thể chơi.
Thịnh Kinh Lan lái xe, Ôn Từ ôm con bé ngồi ở dãy ghế sau.
Viên Quả Quả là một đứa trẻ hoat ngôn, Ôn Từ sẽ vô cùng dịu dàng lẫn kiên nhẫn trả lời mỗi vấn đề cô bé đặt ra.
Đây là lần đầu tiên Ôn Từ ngồi trên xe Thịnh Kinh Lan mà không mất hiện bầu không khí ái muội nào cả.
Cô ngồi ở phía sau chơi mấy trò chơi nhỏ với Quả Quả, nói chuyện phiếm, có đôi khi Thịnh Kinh Lan ngồi ở phía trước sẽ ngẫu nhiên tiếp lời, có cảm giác vô cùng ấm áp.
“Dì Ôn, kẹo của đi là vị dâu tây, của cháu là vị quả vải, dì có muốn đối với cháu không?” Lúc Viên Quả Quả nói chuyện, đôi tay nhỏ đã duỗi đến trước mặt Ôn Từ, loại ám chỉ này quả thực không cần quá rõ ràng thì cũng đã hiểu.
Ôn Từ đương nhiên không đành lòng từ chối bạn nhỏ, cố ý nói: “Dì thích vị quả vải.”
“Vậy Quả Quả đối cho dì.” Nếu thế thì hai người bọn họ sẽ có được vị mà bản thân thích, lột vô bổ kẹo vào miệng, vị ngọt từ đầu lưỡi tràn khắp miệng.
Lúc tới nơi, xe bắt đầu tiến vào bãi đỗ xe kế bên công viên, Viên Quả Quả đeo balo con bọ rùa nhảy nhót, Ôn Từ vội vàng nắm tay cô bé: “Quả Quả, từ từ thôi.” Viên Tây Mạt từng cảnh báo là Viên Quả Quả rất hiếu động, nếu ở bên ngoài chắc chắc phải nắm tay con bé, nếu không con bé sẽ như một con ngựa hoang thoát cương, không thể nào khống chế.
“Chú ngựa hoang” tạm thời bị thuần phục nhưng cũng không hoàn toàn yên ổn, liên tiếp kéo tay cô hướng về phía trước: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Ôn Từ không còn cách nào chỉ đành chạy chậm theo, mãi đi khi Thịnh Kinh Lan nắm cô bé níu lại: “Chạy cái gì mà chạy?”
Ôn Từ vừa định bảo anh đừng hung dữ với con nít, Viên Quả Quá đã cười tùm tim đưa tay ra: “Chú dắt cháu đi, cháu sẽ không chạy nữa.”
Ôn Từ: “…”
Nam sắc hại người.
Ra khỏi bãi đỗ xe là cổng vào của công viên giải trí, bên cạnh là quầy bán vé, nhân viên nhìn ba người tay trong tay thì đề nghị chọn theo gói: “Có thể chọn gói gia đình hai người lớn một trẻ em.”
“Được.” Thịnh Kinh Lan hào phóng trả tiền, nhận được ba cái vòng tay không thấm nước dùng một lần.
Ôn Từ mới vừa giúp Viên Quả Quả dán lên thì một cái tay khác duỗi lại, Thịnh Kinh Lan lại đưa tiếp một cái vòng, đúng lý hợp tình mà nhờ cô hỗ trợ.
Ôn Từ đành phải bất đắc dĩ xé lớp keo, vòng qua tay Thịnh Kinh Lan rồi dán lên.
Thế này vẫn chưa xong.
Thịnh Kinh Lan lập tức xé lớp keo của cái vòng tay cuối cùng, nhưỡng mày với cố, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Có con nít ở bên cạnh, Ôn Từ không muốn tranh cãi với anh nên thành thật vươn tay ra, ai ngờ người nọ nhân cơ hội mang vòng tay vào mà cố ý nhéo nhéo tay cô.
Ôn Từ: “!” Đừng có ở trước mặt con nít mà làm trò Chứ.
Vòng tay có thể chơi được khắp công viên, Viên Quả Quả vui vẻ phấn khích chạy về phía khu trò chơi mà cô bé thích, đại đa số trò chơi đều cần có người lớn đi theo cùng, Ôn Từ với Thịnh Kinh Lan phân công mỗi người theo mỗi trò.
Mãi đến khi Viên Quả Quả đứng lại trước một tấm biển đề “Khu nhiếp ảnh”.
Tuy rằng cô bé không nhận ra được hết tất cả mặt chữ trên tấm biển, nhưng cô bé có thế nghe thấy tiếng nhân viên nhiệt tình giới thiệu: “Chụp xong đăng ảnh một nhà ba người là có thể nhận được một món đồ chơi miễn phí đấy ạ.”
Một câu dài thế mà Viên Quả Quả chỉ nghe lọt được bốn chữ “đồ chơi miễn phí.”
Thịnh Kinh Lan khó xử, sờ sờ cằm mình: “Không lẽ con bé muốn thử chụp cái này?”
Mấy món đồ chơi được tặng vừa nhìn đã thấy là đồ rẻ tiền, dù được cho cũng chẳng có gì thích thú.
Ôn Từ liếc mắt nhìn anh, muốn kéo Viên Quả Quả đi tiếp, quả nhiên là cô bé không đồng ý: “Chú ơi, dì Ôn, đồ chơi miễn phí kìa, miễn phí đó.”
Thịnh Kinh Lan dỗ dành: “Chú sẽ mua cho cháu một con búp bê Barbie vô cùng đắt tiền luôn.” Viên Quả Quả vẫn kiên trì: “Cháu không muốn, cháu muốn Ultraman cơ.”
Thịnh Kinh Lan: “?”
Mấy thứ Viên Quả Quả thích không giống như mấy món mà bé gái thường muốn có, Thịnh Kinh Lan cũng lười tranh cãi đến cũng với con nít, anh quay đầu hỏi Ôn Từ: “Em muốn chụp không?”
Ôn Từ giật mình: “Nhưng chúng ta không phải là…”
“Ai bảo chụp ảnh gia đình thì phải là người một nhà mới có thể chụp?” Kiểu chụp ảnh chung cả gia đình này anh lại chẳng thấy có gì hay ho.
Nhưng cuối cùng thì vụ chụp ảnh chung cũng không chụp được, Thịnh Kinh Lan hứa hẹn với Viên Quả Quả sẽ tặng cho cô bé một Ultraman đẹp trai hơn cả cái này nữa.
Chơi tít đến tận chiều thì Viên Quả Quả bắt đầu mệt mỏi, cô bé nằm yên trong xe, đôi chân nhỏ mỏi đến mức không đứng nối.
Ôn Từ đứng ngoài xe gọi điện thoại cho Viên Tây Mạt, trong xe chỉ còn lại hai chủ cháu Viên Quả Quá và Thịnh Kinh Lan.
Viên Quả Quả hỏi: “Chú ơi, chú thích đi Ôn xinh đẹp của cháu đúng không?”
Thịnh Kinh Lan nghiêng đầu: “Cái này mà cháu cũng biết?” Viên Quả Quả che miệng cười trộm, như là cô bé vừa phát hiện ra được một bí mật rất lớn: “Cháu vừa mới nhìn thấy chủ đút kẹo vào trong miệng dì Ôn.” Ôn Từ vừa vào lại trong xe thì chỉ nghe thấy tiếng cười của người đàn ông và đứa nhỏ: “Hai người vừa nói chuyện gì thế?” Viên Quả Quả đúng là tỉnh như quỷ, cô bé đánh trống lảng sang chuyện khác: “Dì ơi, mẹ cháu muốn tới đón cháu ạ?”
Quả nhiên, Ôn Từ chỉ lo trả lời: “Bọn dì sẽ đưa cháu về nhà luôn.” Có lẽ đây chính là cuối tuần mà Viên Quả Quả vui về nhất, lúc chào tạm biệt vẫn còn đang không muốn về.
Viên Tây Mạt tới đón con gái, lạ nhìn hai người trước mặt: “Cảm ơn hai em, tối ngày mai chị mời hai em đi uống rượu nhé.”
Vốn đã lên kèo hẹn nhau rất nhiều lần, mãi đến lần này mới được, Ôn Từ cười nói: “Được.” Hai người đi rồi, Viên Quả Quả bắt đầu chia sẽ phát hiện của mình với mẹ: “Mẹ, mẹ, chủ Thịnh muốn làm bạn trai của dì Ôn đó mẹ.” Viên Tây Mạt: “Ừm.”
Viên Quả Quả nhìn mẹ mình rồi hỏi: “Mẹ ơi, sao mẹ không tìm bạn trai đi?”
Viên Tây Mạt duỗi tay chọt chọt cái trán con gái, giọng điệu lại vô cùng ghét bỏ: “Bạn trai đều là những người cần phải tiêu tiền mới có, mẹ chẳng thèm đâu.” Trời đã chang vang, Thịnh Kinh Lan đưa Ôn Từ đi vào trung tâm thành phố ăn một bữa tối vô cùng phong phú, khi trở lại chung cư thì trời đã tối rồi.
“Chuyện hôm nay cảm ơn anh.” “Cảm ơn suông thôi à?”
“Ừm…!đợi một chút.” Ôn Từ chạy vào phòng, từ trong vali lôi ra một cái áo sơ mi màu đỏ rượu đã mua từ lâu mà vẫn chưa có dịp tăng, đem ra trước mặt Thịnh Kinh Lan cứ như đang làm ảo thuật, “Đây, quả cảm ơn.” Người đàn ông kinh ngạc: “Đấy là?”
“Không phải anh muốn quả cảm ơn à, đây là thứ anh xứng đáng có.” Ôn Từ không nhịn được đưa áo cho anh rồi trở về phòng đóng cửa lại, không chịu giao tiếp nữa.
Không được bao lâu thì Thịnh Kinh Lan đến gõ cửa, giọng nói mê hoặc vọng vào trong phòng: “Em không định nhìn thử quà cảm ơn à?”
Ôn Từ chỉ ước cửa phòng ngủ có mắt mèo, lòng hiếu kỳ buộc cô phải mở cửa ra.
Thịnh Kinh Lan cầm theo áo sơ mi đứng ngay cửa, khung cảnh này hoàn toàn khác biệt so với dự đoán của Ôn Từ: “Sao anh lại không mặc áo vào?”
Người đàn ông ra vẻ đứng đắn, chỉ vào bộ quần áo ở nhà nhìn vô cùng đàng hoàng nghiêm túc: “Em đấy, đừng có nói bậy, anh là người đứng đắn.”
Ôn Từ: “…” Cô chỉ là đang thắc mắc lí do vì sao anh chưa thay áo sơ mi.
Thịnh Kinh Lan vốn đã nhìn thấu được tính toán nhỏ của cô, anh cũng không ngại nói cho cô hay “mưu kế” của mình: “Nếu cho em thấy sớm quá thì cũng không còn gì hay ho nữa.”
“Ai mà muốn xem cái này.” Ôn Từ tức đến mức dậm chân.
Mười câu nói ra từ miệng Thịnh Kinh Lan thì chắc phải có tám câu không nghiêm túc.
Thịnh Kinh Lan là đang cố tình chọc ghẹo sự “thèm thuồng” của cô, vốn chưa bao giờ thay đổi.
Ngày hôm sau, Thịnh Kinh Lan lại bắt đầu bận rộn làm việc lại, Viên Tây Mạt dắt cô đi tham quan một vòng thành phố Dung, tiện đường mua thêm một ít đặc sản về.
Buổi chiều, Viên Tây Mạt đón Viên Quả Quả từ nhà trẻ về nhà, dạy con gái làm bài tập rồi chơi cùng cô bé đến chín giờ thì bắt đầu dỗ ngủ.
Chờ đến tầm tầm chín rưỡi thì có đi đến trông con bé ngủ, Viên Tây Mạt thay quần áo ra khỏi nhà.
Cô ấy là bartender được yêu thích nhất ở trong quán bar, cho dù ca làm việc rất khuya thì vẫn có rất nhiều người đồng ý chờ đến khi cô đến.
Hôm nay cô ấy dắt theo cả Ôn Từ tới, Viễn Tây Mạt nhờ một người đồng nghiệp làm ca trước giữ một chỗ đẹp ở khá gần quầy làm việc của cô ấy.
Thấy cũng đã khá trễ rồi, Viễn Tây Mạt hỏi: “Người bạn kia của em đâu?” “Chắc là đang tăng ca.” Cô nghe Thịnh Kinh Lan nói bên phía anh tầm tháng Bảy muốn mở một triển lãm đồ sứ nên ai nấy đều tăng ca để tu bổ mấy văn vật đó.
“Cậu ta thoạt nhìn không thấy giống kiểu người sẽ thật sự đi tăng ca.” Càng nhìn càng thấy giống lãng tử lang thang, loại công tử nhà giàu phóng túng không kìm chế được bản thân.
“Nếu chị mà biết được công việc của anh ấy chắc chắn sẽ càng ngạc nhiên hơn.” Ôn Từ nhún vai.
“Sao?” Câu này của cô làm Viên Tây Mạt tò mò, “Em nói thử xem?”
Ôn Từ buông tay: “Người phục chế hiện vật, thần kỳ không?”
Ở trong mắt đại đa số mọi người, người phục chế hiện vật cần phải nghiêm túc chín chắn, chịu được yên tỉnh, vừa nhìn đã thấy là dạng người cho người khác sự tin tưởng, cho nên Thịnh Kinh Lan mới có vẻ khá là đặc biệt.
“Không.
Không bàn tới đám đàn ông nữa, em xem muốn uống rượu gì, mỗi món chị pha cho em hai ly.” “Cái nào cũng được, em cũng chưa uống thử được mấy món.” Trong lúc chờ đợi, Ôn Từ nhận được tin nhắn của người kia, nói đã đi đến nơi.
Ôn Từ chụp khung cảnh ngay trước mặt, một lát sau có người vô vai cô từ phía đăng sau.
Cô vốn tưởng là Thịnh Kinh Lan, quay đầu nhìn lại thì hoá ra lại là một người đàn ông vô cùng xa lạ.
Ôn Từ vô thức nhíu mày, người đối điện lại cười làm lành rồi xin lôi: “Xin lôi, tôi nhầm người.” Miệng thì báo nhận nhầm người nhưng chân lại không di chuyển, thậm chí càng lúc càng đến gần.
Mùi rượu quấn quanh mũi khiến Ôn Từ muốn phát nôn, ngay lúc cô đang muốn chạy trốn thì một mùi hương quen thuộc bao bọc lấy cô.
Thịnh Kinh Lan dùng hai tay che chở cho cô, vùi đầu cô vào trước ngực anh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cái người đang muốn bắt chuyện giờ đang không biết phải làm sao.
Anh cong môi cười nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng: “Đã biết là tìm nhầm người rồi mà còn chưa biến đi?” Hoá ra cô gái này đã có đối tượng.
Người đàn ông kia biết mình đuối lý, nhỏ giọng lầm bầm mấy câu chửi mắng rồi bỏ đi.
Thịnh Kinh Lan buông Ôn Từ đang nép trong ngực anh ra, dặn dò cô: “Sau này đừng đi quán bar một mình nữa.”
Nhìn vẻ ngoài của Ôn Từ, cho dù là đi đến một quán bar đàng hoàng thì vẫn có khả năng gặp rất nhiều loại tình huống khác nhau.
“Em đầu có đi một mình…” Lúc đó là do cô bị mẹ mình k.ích thích mới muốn phản nghịch, sau đó vẫn cố tình đứng chờ Thịnh Kinh Lan ở cửa quán bar rồi mới vào trong.
Thịnh Kinh Lan cũng nhớ tới lần đó, cô cả nhà họ Ôn vốn muốn làm chuyện xấu mà còn giữ kẽ đến như vậy, anh tươi cười hài hước, “Em vẫn còn rất ngoan.” Viên Tây Mạt đặt rượu đã được pha chế xong xuống, vừa đủ mỗi người một ly: “Vị mới được ra mắt đó, hai em uống thử xem.” Một ly rượu màu tím loang màu đậm nhạt như áo mộng, một ly bên trong lại có một viên đá màu xanh lam như đại dương.
“Ly này tên là Mây Sao (Tinh Vân).” Viên Tây Mạt giới thiệu ly màu tím, “Ở trong có white rum, nước cốt chanh, rượu tử la lan nhập khẩu.”
“Ly này thì gọi là Biển Sâu (Thâm Hải).” Viên Tây Mạt chỉ vào cái ly màu lam, “Ly này bên trong có nhiều rượu hơn, có Vodka, rồi Whiskey với cả Tequila nữa.”
Ôn Từ không cắt ngang lời cô ấy, sau khi nghe xong mới bắt đầu phàn nàn: “Người khác đều giới thiệu linh cảm ra đời loại đồ uống này, chị thì lại nói thẳng cho bọn em nghe nguyên liệu luôn?”
“Đều là bạn bè cả mà, nói thẳng cho xong.” Ở trước mặt bọn họ nên Viễn Tây Mạt cũng không cần phải suy nghĩ ra mấy câu chuyện hoa hoè hoa sói làm gì.
Còn chưa nói được hai cầu thì đã nghe bên kia có người kêu: “Tây Mặc, bên này có khách gọi món…”
Viên Tây Mạt đáp lời đồng nghiệp rồi lại quay lại nói với hai người: “Ngai quá, chị hơi bận một chút, hai em cứ chơi trước đi, có việc cứ gọi chị.”
Mười giờ tối đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi đứng giữa sàn nhảy lắc lư, người xem đứng xung quanh không ngừng hoan hô, ở bên cạnh cũng không ngừng cổ vũ.
Ôn Từ nhấp thử một ngụm rượu, nghiêm túc nhấm nháp hương vị biến hoá của nó: “Vị của ly Mây Sao (Tinh Vân) này cũng không tệ lắm.”
“Em nếm thử cái này xem sao.” Thịnh Kinh Lan đưa ly rượu anh đã uống qua cho cô.
Ôn Từ chần chừ: “Anh uống rồi mà.”
“Còn khách sáo với anh cơ đấy?” Anh thậm chí còn tự mình đút cho cô.
Ôn Từ hừ hử hai tiếng, cầm ly rượu Biến Sâu màu xanh lam lên uống một hớp, mùi vị ly này nồng hơn Mây Sao, cũng càng kí.ch thích hơn.
Cô vừa ý, híp híp mắt: “Uống ngon đấy.”
“Chúng ta trao đổi thử xem.” Anh học theo cách Viên Quả Quả đòi đối keo, đổi cái ly Biến Sâu màu lam cho Ôn Từ, còn bản thân thì lại cầm cái ly màu tím Mây Sao cô đã uống rồi một lần cạn sạch.
Ở nơi mùi rượu vương vấn, sân khấu ồn ào náo động, ánh đèn lập loè rực rỡ, lung linh say đắm lòng người.
Ôn Từ chống căm nhìn về phía trước, giữ nguyên tư thế không động đậy, mãi đến khi Thịnh Kinh Lan duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, hỏi: “Đẹp lắm sao?”
Ôn Từ chớp chớp mắt, cố ý trả lời: “Đẹp.” Thịnh Kinh Lan năm cầm cô, xoay đầu cô qua nhìn thẳng vào anh: “Nhìn anh này.”
Ôn Từ quay đầu, già mồm nói: “Anh làm gì đẹp được như trên sân khấu?”
Thịnh Kinh Lan không thể ngờ tới, anh hỏi ngược lại: “Trên sân khấu đẹp?”
Ôn Từ hơi bĩu môi, cô cố ý không đáp lời.
“Được rồi.” Thịnh Kinh Lan buông cánh tay cô ra, biến mất trong đám người.
Những người vừa mới biểu diễn bước ra khỏi sân khấu, vậy mà lại có một đám người vây quanh sân khẩu tiếp, nơi đấy như sôi trào, không ngừng vang lên những tiếng hô lớn đầy kinh ngạc.
Ôn Từ chỉ đành rời khỏi ghế cao ở chỗ quầy rồi đứng dậy, ngẩng đầu tìm kiếm bốn phía, ấy thế mà lại không nhìn thấy được dáng hình quen thuộc kia.
Anh sẽ không tức giận chứ?
Ôn Từ buông ly ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho anh thì ánh đèn nhiều màu trong sàn nhảy bỗng nhiên tối dần đi, mọi người vô thức dừng lại mọi hành động, thời gian như đứng yên, trong khoảnh khắc dường như chỉ còn nhìn thấy mỗi nguồn sáng đỏ.
Âm nhạc lại vang lên trên sân khấu im lặng, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông.
Anh có sống mũi cao, mái tóc cắt ngắn sắc nét, ống tay áo xắn hờ cũng với những đường nét cơ thể cực kỳ ưu Việt.
Vầng sáng hội tụ lại, là bản giọng nam của “One kiss x I was never there” như đang thiêu đốt.
Người đàn ông trên sàn nhảy cắn cả vạt, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp điệu nhảy nhót của điệu nhạc.
Khuôn mặt dưới ánh đèn quyến rũ không thể tả.
Không khí trào dâng khắp mọi người, tiếng thói chói tai không hề đứt đoạn.
Toàn hội trường không khí trào dâng, tiếng thét chói tai không dứt bên tai.
Ôn Từ chăm chú nhìn về phía trước, giọng điệu quen thuộc tràn đầy dụ hoặc quanh quẩn bên tai cô, giống như cả trái tim cô đều đã bị lấy mất, chỉ đập vì một người.
Anh nhìn về phía này, bốn mắt chạm nhau, ma sát ra tia lửa không ai thấy được.
Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi hé mở, giọng nói phát ra từ cổ họng giống như hoa anh túc, khiến người ta nghiện ngập, mê mẩn.
“One kiss is all it takes.”
Chỉ cần một nụ hôn mà thôi.
“Falling in love with me.” Hãy yêu anh đi.
“Possibilities.”
Có vô hạn khả năng.
“| look like all you need.”
Anh chính là người mà em cần.
Thịnh Kinh Lan đứng ở giữa sân khấu, kề sát microphone vào miệng, cong môi cười, rực rỡ đến chói mắt.
“Đây là món quả thứ chín dành tặng cho bé con của tôi.”
——oOo——