Một viên kim cương hồng hình trái tim hoàn hào 10,1 carat cứ thế được người ta mua lại với giá trên trời ba trăm triệu đô la Hồng Kòng.
Dụ Dương ôm tim nằm liệt trên ghế, lộ ra biểu cảm sống không bằng chết.
Họ là người làm ngành này, nên khi một vật phẩm vượt quá giá trị bản thân nó, họ sẽ cân nhắc xem có cần sưu tầm hay không, chuyện bỏ ba trăm triệu ra mua một viên kim cương hồng 10,1 carat như Thịnh Kinh Lan hôm nay là lần đầu tiên.
“Kim cương hồng hình trái tim…” Dụ Dương chậm chợp, lúc này mơi vỗ trán phởn ứng lại: “Chẳng nhẽ cậu mua cái này là để tặng người ở thành Nam kia?”
Thịnh Kinh Lan nhướng mày lườm anh ta một cái, dường như muốn nói, bây giờ cậu mới biết à.
Dụ Dương nhíu mày, âm thầm cắn răng nghĩ: Thịnh Kinh Lan đi lừa đào cũng tốn kém phết nhỉ.
Là vì áy náy? Nên mới lấy phần lớn kinh tế ra bồi thường?
Nhưng người như Thịnh Kinh Lan mà cũng biết hổ thẹn ư?
Mọi người lục tục rời khỏi đó, Dụ Dương đi cùng Thịnh Kinh Lan làm thủ tục kết toán xong xuôi, lúc hai người đi đến sành chính lại nhìn thấy bóng dáng màu hồng nhạt kia.
“Dụ Dương.” Tiêu Yên Nhiên đi tới, vô cùng tự nhiên gật đầu chào hỏi, ánh mắt lại dần dần dời về phía Thịnh Kinh Lan.
Sau mấy năm không gặp, người thiếu niên từng kiêu căng ngạo mạn đã càng thêm trưởng thành, thế nhưng vẻ kiêu ngạo ấy vẫn hiển hiện không hề che giấu, đôi mắt đào hoa quyến rũ lúc nào cũng ỏa ra sức hấp dẫn, đến nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cũng khiến người ta kinh diễm.
“Kinh Lan.” Tiêu Yên Nhiên gọi cái tên từng lặp đi lặp lợi trong lòng không biết bao nhiêu lần, lợi chỉ có thể trò chuyện với anh như một người quen cũ: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Thịnh Kinh Lan cầm điện thoại đáp lại một câu, không hề có ý tiếp tục nói chuyện.
Tiêu Yên Nhiên nuốt nước miếng: “Viên kim cương hồng vừa nãy rất quan trọng với anh à?”
Dường như cảm giác câu nói này có ý gì khác, Tiêu Yên Nhiên bổ sung: “Ý tôi là, trước kia trông anh không có vẻ thích sưu tầm những thứ này, con số đấu giá cuối cùng đã vượt quá giá trị của nó.”
Những người quen biết Thịnh Kinh Lan đều biết, mỗi món đồ Thịnh Kinh Lan sưu tầm đều là để đổi lấy một lợi ích cao hơn.
Thịnh Kinh Lan cong môi cười: “Bản thân nó có giá trị bao nhiêu không quan trọng, tôi thấy nó đáng tiền mới là quan trọng.” E b o o k t r u y e.
v n
Tiêu Yên Nhiên còn đang định nói thêm điều gì, Thịnh Kinh Lan đã chặn lời cô ta lợi: “Hai người nói chuyện đi.”
Ý anh là Tiêu Yên Nhiên và Dụ Dương, còn mình thì giơ tay lên, nói một tiếng “Tạm biệt” rồi rời đi mà không hề lưu luyến điều gì.
“Ờm…” Dụ Dương không giỏi giải quyết vấn đề tình cảm, anh ta chỉ thấy vô cùng ngượng ngùng nên vội nói: “Yên Nhiên, tối này chúng tôi còn có chuyến bay, đi trước nhé.
Bao giờ cô về thành phố Cảnh thì hàn huyên tiếp.”
Tiêu Yên Nhiên xoay người nhìn Dụ Dương đang vội vàng bỏ chạy, cùng với bóng dáng đang dần xa của Thịnh Kinh Lan, cô ta vô thức siết chặt chiếc túi trong tay.
Nếu trước đây cô ta không nóng đầu mà đồng ý cho Thịnh Cảnh Ngôn theo đuổi, có phải cô ta với Thịnh Kinh Lan sẽ không đi đến bước đường này?
Tiếc là trên đời không có thuốc hối hận, trừ khi cô ta phải cố gắng sửa chữa, kiên nhẫn như cách Thịnh Kinh Lan đối xử với một món văn vật bị tổn hại vậy.
Tiêu Yên Nhiên quay lại bên cạnh mẹ mình, nghiêm túc nói: “Mẹ, nửa tháng sau là đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ Thịnh, con phải quay về thành phố Cảnh một chuyến.” • • •
Tiệc mừng thọ của bà cụ Thịnh được sắp xếp vào ngày mười tám tháng Chín, người phụ trách lên kế hoạch cho buổi tiệc đã đưa ra rất nhiều phương án, bao gồm tổ chức trên du thuyền xa hoa và cả hơn thế nữa.
Nhưng nghĩ đến tuổi tác của bà cụ, cuối cùng họ vẫn tổ chức yến tiệc trong trang viên ở thành phố Cảnh.
Ôn Từ chuẩn bị xuất phát vào một tuần trước tiệc mừng thọ, vì bộ sườn xám tặng cho bà cụ Thịnh cần chính bà mặc thử trước, sau khi mặc lên mới chắc chắn là có vừa người hay không, nếu có chỗ nào không hợp thì phải sửa ngay lập tức.
Tống Lan Chi vốn định phái một thợ thêu Tô Châu lão thành tới đưa đồ, nào ngờ Ôn Từ lại chủ động đề xuất tự đi tới thành phố Cảnh.
Lúc nghe thấy tin này, sắc mặt Ôn Như Ngọc rất tệ: “Vừa mới về chưa được bao lâu đã lợi đi thành phố Cảnh rồi.”
Vốn con gái vẫn luôn ngoan ngoãn ở bên cạnh bà, không biết bắt đầu từ bao giờ mà cô càng ngày càng ngang bướng.
“Mẹ, con đã bảo là không được cho nó ra ngoài, mẹ xem lần trước nó ra ngoài một mình suốt một tháng, giờ về nhà mà trái tim cũng hoang dã luôn rồi.” Ôn Như Ngọc định thuyết phục Tống Lan Chi bác bỏ lời thỉnh cầu tới thành phố Cảnh đưa sườn xám của Ôn Từ.
Tống Lan Chi đau đầu ấn thái dương, hỏi con gái: “Thế con không thấy, từ sau khi trở về tâm trạng A Từ thoải mái hơn trước rất nhiều à?”
“Mẹ, ý mẹ là hồi trước A Từ ở nhà mình không vui u?” Ôn Như Ngọc không thể chấp nhộn lời mẹ mình nói: “Nó muốn đi làm thì đi làm, muốn sáng tạo thì sáng tạo, không có việc gì thì đi uống trà, đi nhảy múa với bạn, cuộc sống như vậy còn chưa đủ thoải mái sao?”
“Con đừng có xuyên tạc ý của mẹ.” Tống Lan Chi nói: “A Từ muốn đi đâu thì cứ để nó đi, cuộc đời là của chính nó.
Con lúc nào cũng đỡ đần nó, nó sẽ không học được cách tự bước đi.
Con phải học được cách dần buông tay, con cái có ngã mà con tiến tới đỡ nó dậy, nó mới nhớ được cái tốt của con.”
“Cứ nhốt con bé ở chỗ này, chỉ có thành con giun xéo lắm cũng quằn thôi.”
“Mẹ cứ dung túng nó, tới lúc con bé ra ngoài vấp ngã, người chịu khổ vẫn là A Từ.” Ôn Như Ngọc chỉ mong Ôn Từ bước trên con đường rộng thênh thang mà bà đã dọn sẵn hết các chướng ngại vật.
Tống Lan Chi chỉ ra tâm tư của con gái: “Rõ ràng con rất đau lòng A Từ, cớ gì cứ phải diễn bộ dạng một bà mẹ kế độc ác như vậy?”
“Con…” Tính cách được hun đúc qua các trài nghiệm từ trước đến nay khiến Ôn Như Ngọc không nói ra được những lời sến súa: “A Từ là con gái con, đương nhiên con luôn mong con bé bình an vô sự, sống nhẹ nhàng suốt cả đời.”
Chỉ là một câu chuyện cũ kỹ, mọi người đều biết, Ôn Như Ngọc vẫn không bước qua được bậc thềm trong lòng mình.
Tống Lan Chi cũng không rảnh tiếp tục khuyên con gái, chỉ bảo Ồn Như Ngọc đi: “Nếu con không muốn con bé ra ngoài thì tự đi mà nói.
Nếu A Từ có phản bác, con phải khống chế tâm trạng của mình, đừng có thể hiện thái độ ép buộc bề trên.
Nếu con có thể khiến con bé cam tâm tình nguyện chấp nhộn sự sắp đặt của mình, thì con mới có thể trở thành một người mẹ tốt.”
Đáp án không cần nghĩ cũng biết, Ôn Như Ngọc không thể làm được.
Giữa tháng Chín, Ôn Từ mang theo bộ sườn xám bước lên chuyến bay đến thành phố Cảnh.
Vừa bước ra khỏi cổng, cô đã nhìn thấy Thịnh Phỉ Phỉ tới đón chuyến bay đang đứng ngay ở chỗ lối ra hai người hẹn nhau.
“Chị Ôn Từ.” Thịnh Kinh Lan đang đi công tác ở nơi khác không tới được, nên đành sắp xếp cho Thịnh Phỉ Phỉ tới đón.
Hai người đều rất nổi bột ở sân bay, nhanh chóng hội hợp được với nhau.
“Chú Út bảo em xin lỗi chị hộ chú ấy, đây là quà xin lỗi.” Thịnh Phỉ Phỉ bưng món quà lên.
“Cũng có phải lần đầu tiên chị tới đây đâu.” Ôn Từ dở khóc dở cười, dù không có ai đến đón thì cũng không ảnh hưởng gì đến hành động của cô, một lần không tới đã tặng quà đền bù, đúng là…phá của.
“Chú Út chỉ tìm một lý do để chị yên tâm nhận quà thôi.” Bây giờ Thịnh Phỉ Phỉ là người đang hưởng lợi, lúc nào cô ấy cũng nhớ phải khen ngợi để tâng độ hào cảm của Ôn Từ về Thịnh Kinh Lan.
Thịnh Phỉ Phỉ đưa cô qua chỗ đỗ xe, người lái xe là Chu Hạ Lâm.
Thấy Ôn Từ đi tới, cậu ấy cũng vô cùng nhiệt tình, chủ động giúp cô bỏ hành lý vào cốp xe: “Chị Ôn Từ, lâu rồi không gặp.”
Ôn Từ lợi cười nói cảm ơn rồi đáp: “Lâu rồi không gặp.”
Sau khi lên xe, Ôn Từ nhộn ra đích đến trên GPS không phải là căn biệt thự kia, cỏ tò mò hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
Thịnh Phỉ Phỉ giải thích: “Chú Út đã đặt cơm trưa ở ngoài rồi, chú ấy bảo em đưa chị qua.”
Thịnh Kinh Lan không tự mình tới được nhưng vẫn sắp xếp mọi thứ rất thỏa đáng, đảm bảo Ôn Từ tới thành phố Cảnh, đi đâu cũng phải được thoải mái.
Chiều hôm đó, Ôn Từ mang đồ vào biệt thự, có một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bài trí trong phòng không hề thay đổi, khi cô mở cửa tủ quần áo ra, lại bất ngờ phát hiện bên trong có thêm hai bộ quần áo, là đồ mới.
Không cần nghĩ cũng biết.
Thịnh Kinh Lan lại tiêu tiền rồi.
Suy nghĩ một lát, thấy Thịnh Kinh Lan bỏ ra nhiều thời gian và tiền bạc hơn mình nhiều, Ôn Từ quyết định tranh thủ lúc Thịnh Kinh Lan chưa về cũng chuẩn bị một món quà cho anh.
Ôm suy nghĩ này, Ôn Từ đi tới trung tâm thương mại.
Lúc còn là bạn thì tặng quà không phù hợp lắm, sau khi thành người yêu thì chuyện quà cáp không còn là vấn đề nữa.
Từ cả vợt tới khuy măng séc, Ôn Từ mua nguyên một bộ phối hợp cho nam.
Đây là trung tâm thương mại cao cấp, sau khi trả tiền sẽ có người phụ trách đưa đồ đến tận biệt thự.
Trên con đường bên ngoài trung tâm thương mại có một bà cụ đang ngồi một mình trên ghế đá, dường như bà không chú ý đến cặp kính bên chân đã rơi xuống đất từ bao giờ, bất cẩn một chút là sẽ dẫm phải.
Ôn Từ đứng bên cạnh nhìn một lớt, thấy bà cụ vẫn chậm chợp không phát hiện ra, cuối cùng cô vẫn đi qua, một chân bước về sau, một tay giữ lấy sườn xám rồi cúi người ngồi xuống nhặt cặp kính cho bà, đưa qua: “Bà ơi, kính của bà ạ?”
Bà cụ chậm rãi ngẩng đầu lên, ồ một tiếng: “Bà cảm ơn cháu gái nhé.”
Bà đeo cặp kính lên, bộ sườn xám trên người cô gái nói chuyện dễ nghe này trông rất tinh xào: “Cô gái, hoa văn trên bộ sườn xóm này của cháu là hàng thêu thủ công của Tô Châu nhỉ?”
Ôn Từ đang định rời đi, lợi dừng lại vì câu nói này của bà cụ: “Vâng, bà cũng biết nghề thêu Tô Châu ạ.”
“Úi chà, bà thích lắm ấy chứ.” Bà cụ rất bình dị thân thiện, nói chuyện cũng bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Tiếc là hồi trẻ tay chân bà cũng ngốc nghếch, không làm được những việc tỉ mẩn như thế.”
“Nếu bà thích nghề thêu thủ công thì có thể liên hệ…” Cô định nói Linh Lung Các theo thói quen, lợi sợ bây giờ Linh Lung Các đã bị phá đến chẳng còn gì.
Khí chất và cách ăn mặc của bà cụ trông rất bất phàm, Ôn Từ chỉ đề xuất cho bà một hướng đi đại khái: “Bà có thể tìm đến những tiệm thêu thủ công Tô Châu ồ thành Nam, đặt riêng món đồ bà muốn.”
Ôn Từ cũng không quá để ý tới cuộc hội thoại này.
Tới tận tối hôm đó, cuối cùng anh bạn trai bận rộn công việc của cô cũng gọi điện tới, hai người nói chuyện phiếm với nhau như bình thường, Ôn Từ nói sang chuyện chính: “Anh đã nói với bà chuyện bộ sườn xám chưa? Bao giờ em qua đó thì ổn?”
Thịnh Kinh Lan đã sắp xếp thỏa đáng: “Anh nói rồi, lúc nào em qua cũng được.
Nhưng em muốn tự mình qua đó à, không chờ anh về đi với em?”
“Đợi anh về thì thời gian hơi gấp gáp.” Cô buộc phải giữ lại đủ thời gian để đối phó với những tình huống ngoài ý muốn không thể đoán trước: “Chỉ nói chuyện công thôi, không có vấn đề gì đâu.”
Hôm sau, Ôn Từ đưa bộ sườn xám tới cửa, quản gia tự ra đón cô vào.
Bà cụ ngồi trong phòng khách vừa ngước mắt lên đã lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hóa ra là cháu.”
“A.” Ôn Từ suýt thì không khống chế được biểu cảm, hóa ra bà cụ cô từng có duyên gặp mặt một lần lại chính lờ bà nội Thịnh Kinh Lan.
Cô cố gắng điều chỉnh biểu cảm, để trông bàn thân trưởng thành hơn một chút, ra vẻ bình tĩnh nói chuyện với bà: “Cháu chào bà, lại gặp lại nhau rồi ạ.”
“Cũng trùng hợp thật đấy.” Bà cụ nhìn thấy Ôn Từ, khóe miệng cười đến không khép lợi được, chỉ coi như cô là một người có duyên.
Ôn Từ mang bộ sườn xám tới cho bà xem: “Đây là bộ sườn xám Thịnh Kinh Lan đặt may ở chỗ bà ngoại cháu Tống Lan Chi, không biết bây giờ bà có thời gian mặc thử không ạ? Nếu lúc mặc có bất kỳ chỗ nào thấy không ổn, cháu sẽ sửa kích cỡ lợi cho vừa bà ngay lập tức.”
“Cũng có thời gian mà.” Bà cụ ra hiệu bằng ánh mắt, trợ lý sinh hoạt lập tức nhộn lấy bộ sườn xám, đưa bà vào trong phòng thay đồ.
Ôn Từ ngồi ngay ngắn trong phòng khách, dù chung quanh không có anh, tư thế và biểu cảm của cô vẫn vô cùng khéo léo.
Ôn Từ yên tĩnh ngồi uống trà, không để ý rằng ở trên lầu, phía góc nghiêng đối diện có một người đang đứng nhìn cô.
Nguyễn cầm tiện tay chặn một người làm đang đi ngang qua, chỉ người trong phòng khách rồi hỏi: “Kia là?”
Người làm trà lời: “Bà chủ, đó là người hôm nay tới đưa sườn xám cho bà cụ.”
“Nhìn không giống nhỉ.” Bà ấy nhìn dáng người và khí chất của cô gái, không giống những thợ thêu vùi đầu vào công việc.
Nguyễn cầm lại gần hơn một chút, thấy cô gái kia mặc một bộ sườn xám màu lam, dáng dấp thẳng tắp, động tác giơ tay nhấc chân cũng thể hiện rõ vẻ đoan trang, không khác gì những cậu ấm cô chiêu xuất thân hào hoa phú quý.
Một lát sau, bà cụ đã thay sang sườn xám đi ra khỏi phòng, còn rất để ý mà tự phối cho mình một chiếc cải áo kiểu cổ điển.
Ôn Từ đứng dậy đón chào: “Bộ sườn xám này đúng là rất tôn khí chất của bà.” Cô cẩn thận đánh giá, nhìn bằng mắt thường không thấy chỗ nào có vấn đề: “Bà mặc vào có thấy chỗ nào không ổn không ạ?”
“Vừa người, vừa vặn lắm.
Tài nghệ của cô Tống đúng là vẫn tinh vi như thế.” Bà cụ thích chí vuốt ve hình thêu trên bộ sườn xám, không nhịn được nói với Ôn Từ: “Hồi còn trẻ bà đã rất thích những bộ sườn xám do bà ngoại cháu làm, tiếc là bà ấy ít khi tự làm đơn, cả tủ đồ của bà mới có ba bộ thôi.”
Nghe người khác khen bà ngoại mình như vậy, Ôn Từ cũng rất vui vẻ: “Bà thích thì tốt quá, bà ngoại cháu mà biết chắc chắn cũng sẽ rất vui.”
“Mẹ.” Người cũng xuất hiện theo tiếng, Nguyễn cầm khoan thai đi vào trong phòng khách, cũng nhìn bà cụ một vòng: “Bộ sườn xám này trông không tệ nha.”
“Này cũng phải nhờ Kinh Lan ít nhiều, thế mà cũng đà động được cô Tống.” Tuy bà cụ còn lớn tuổi hơn Tống Lan Chi, nhưng vẫn vui lòng gọi đối phương là cô.
Thậm chí bà cụ còn coi Ôn Từ như khách, chủ động giới thiệu cho hai người làm quen nhau: “Giới thiệu một chút, đây là con dâu của bà, cô ấy họ Nguyễn.”
Đây là mẹ của Thịnh Kinh Lan ư? Thoạt trông có vẻ rất trẻ.
Trong lòng Ôn Từ suy nghĩ sâu xa, nhưng ngoài mặt vẫn thong dong như cũ: “Cháu chào cô Nguyễn ạ.”
Bà cụ lợi giới thiệu cô: “Cô bé này là cháu ngoại của cô Tống.”
Nguyễn cầm quan sát cô hồi lâu, trong mắt lộ ra ý cười: “Thật không hổ danh con người sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước thành Nam, vừa nhìn đã thấy tinh tế lanh lợi.”
Ôn Từ từng nghe qua không ít lời khách sáo bên ngoài, nhưng chỉ có lúc này là không thể cười cho qua.
Cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, đã chuẩn bị gặp người lớn nhà Thịnh Kinh Lan ngay đâu!
Hết cách, giờ gặp hết rồi, chỉ có nước căng da đầu khen tới khen lui với họ thôi.
Cô gái này nói chuyện dễ nghe, giọng nói cũng mềm mại, trong lòng bà cụ rất thoải mái, thậm chí sau khi nghiệm thu bộ sườn xám còn không định thả cho cô đi:
“Cháu Ôn, ở lại ăn bữa cơm trưa đi.”
Bà cụ thật sự nhiệt tình mời, trong lòng Ôn Từ lại bồn chồn.
Cô còn chưa thản nhiên đến mức ăn trưa với bà nội bạn trai trong tình huống như này, đành phải uyển chuyển từ chối: “Cháu cảm ơn ý tốt của bà, nhưng chiều nay cháu vẫn còn việc khác…”
Cô đã nói vậy, bà cụ hiểu ra ngay: “Nếu cháu ôn có việc thì bà cũng không ép cháu ở lại lòm gì.”
Người làm đưa Ôn Từ rời đi, bà cụ vẫn đang nhìn chằm chằm vào bóng dáng yểu điệu kia, càng nghĩ càng vừa lòng: “Cô bé này, mẹ thích đấy.”
Nguyễn cầm cười phụ họa: “Con thấy cũng không tệ, đáng tiếc không phải người nhà chúng ta.”
“Cũng không phải hoàn toàn không thể…” Bà cụ tính toán trong lòng, đáy mắt lóe lên tia sáng: “Dù sao hai thằng nhóc nhà chúng ta đều thích người nơi khác, bây giờ Kinh Lan có bạn gái rồi thì mẹ không nói nữa, chuyện của Cảnh Ngôn vẫn chưa có tin tức gì đấy thôi?”
Bà cụ tính toán rất nhanh, Nguyễn cầm kinh ngạc nói: “Mẹ, chẳng phải hai bữa trước mẹ còn bảo cho Cảnh Ngôn với Yên Nhiên nối lợi tình xưa sao?”
“Đấy là ý của mẹ, cũng có chắc chắn là nối được đâu.” Bà cụ tùy cơ ứng biến, lại nghĩ ra được một cách thoái thác khác: “Hồi trước hai đứa nó chia tay, chắc chắn phài có nguyên nhân gì đó sâu xa, chi bằng đổi một người khác xem thử.”
Nguyễn cầm bất đắc dĩ: “Nhỡ người ta có đối tượng rồi thì sao?”
Bà cụ nhẹ nhàng vỗ đầu: “Xem mẹ này, vừa nãy chỉ mải nhìn người ta, quên mất không hỏi tình trạng của cô bé thế nào.”
“Để mẹ xem xét, dù sao cô bé cũng không phải người thành phố Cảnh, nếu tự dưng mẹ giới thiệu cho cô bé, chưa biết chừng sẽ bài xích.” Bà cụ Thịnh rất hiểu tâm lý của phần lớn người trẻ bây giờ, vừa nghe nói là “xem mắt”, trong lòng đã bắt đầu có thành kiến với đối phương.
Bà cụ suy tư một lát, bỗng nghĩ ra một ý hay tuyệt vời: “Hay là như này đi, lấy danh nghĩa của mẹ mời cô bé tới tiệc mừng thọ, tới lúc đó lại tác hợp cho hai đứa gặp nhau, mọi chuyện đều suôn sẻ như nước chảy mây trôi.”
“Mẹ, như thế có quá…” Nguyễn cầm định khiến mẹ mình bình tĩnh hơn một chút, lại thấy bà cụ nở một nụ cười tươi rói, không thể che giấu sự yêu thích dành cho Ôn Từ.
Không thể dập tắt niềm yêu thích của bà, Nguyễn cầm đành tỏ vẻ đồng ý: “Cũng không biết cô ôn kia định ở thành phố Cảnh bao nhiêu ngày, nếu mẹ muốn mời cô ấy dự tiệc thì tranh thủ, chẳng may tới lúc đó người lại đi mất rồi.”
“Con nói đúng.” Bà cụ vội gọi trợ lý sinh hoạt tới: “Tiểu Lộ, cháu liên lạc với cô ồn, hỏi xem bây giờ cô ấy đang ở chỗ nào? Gửi thiệp mời qua đó.”
——oOo——