Chờ Một Ngày Nắng - Chương 7 + 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Chờ Một Ngày Nắng


Chương 7 + 8


Nhắc đến Kỳ Quyên, đột nhiên trong đầu Thẩm Quân Tắc hiện lên một hồi ức không mấy tốt đẹp.

Cách đó không lâu, anh vừa mới về nước thì công ty con của Thẩm Thị ở bên ấy cũng vừa thành lập, phải chịu sự “đàn áp” của những công ty trong ngành là điều rất bình thường.

Nhưng dù sao thì Thẩm Quân Tắc cũng là người có thực lực, danh hiệu tuổi trẻ tài cao không phải là hư danh. Thế lực lớn mạnh nhà họ Thẩm cũng không phải là khoe khoang. Tuy là công ty mới thành lập nhưng dưới sự lãnh đạo của anh, tốc độ phát triển rất đáng ngạc nhiên. Sự phát triển nhanh chóng như vậy dĩ nhiên sẽ làm bùng phát dịch bệnh “đau mắt hột” của những kẻ thành lập sau nhưng phát triển chậm hơn anh.

Trong một vụ đấu thầu, Thẩm Quân Tắc nhất thời sơ ý, rơi vào cái bẫy mà kẻ khác đã dày công sắp đặt.

Sau khi nhận được giấy triệu tập của tòa án, Thẩm Quân Tắc bắt đầu bình tĩnh tìm một luật sư ưu tú.

Văn phòng luật sư nổi tiếng nhất ở đó tên là “Thời Đại”. Luật sư nổi tiếng nhất của Thời Đại là Tiêu Phàm. Thẩm Quân Tắc vô cùng tự tin, ra giá rất cao, muốn mời Tiêu Phàm nhận vụ án này. Lúc ấy anh vẫn chưa biết ông nội của mình và ông Tiêu là anh em kết nghĩa, chỉ biết nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu có chút qua lại. Vì thế anh rất tự tin với việc mời Tiêu Phàm ra tay.

Nào ngờ, rất lâu sau khi gửi thông báo mới nhận được câu trả lời của đại luật sư họ Tiêu. Anh ta nói anh ta rất bận, nếu muốn gặp thì phải hẹn trước.

Thẩm Quân Tắc nghĩ, luật sư nổi tiếng, làm mình làm mẩy cũng là chuyện thường tình. Thế nên anh khiêm tốn trả lời, thôi được, vậy thì chúng ta hẹn thời gian gặp mặt.

Đợi khoảng một tuần, cuối cùng đã hẹn được thời gian. Thẩm Quân Tắc đích thân chạy đến văn phòng luật sư Thời Đại tìm Tiêu Phàm. Kết quả sau khi nghe xong tình hình sơ qua mà anh kể, Tiêu Phàm bình thản nói:“Thế này nhé, tôi phải đi công tác một tuần. Vụ án này tạm thời để Kỳ Quyên xử lý”.

Thẩm Quân Tắc vốn đã rất không vừa ý với chuyện phải xếp hàng chờ hẹn, bây giờ anh ta lại nói để người khác xử lý, vì thế càng thấy không yên tâm. Danh sách “luật sư nổi tiếng” mà thư ký của anh thu thập được không hề có người tên là “Kỳ Quyên”… Có lẽ là trợ lý chạy việc lặt vặt cho Tiêu Phàm?

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được tò mò hỏi:“Xin hỏi Kỳ Quyên là?”.

Tiêu Phàm bình tĩnh nói:“Kỳ Quyên học dưới tôi mấy khóa, hiện nay đang thực tập ở đây. Cô ấy đã nhận được giấy chứng nhận luật sư rồi”.

Thực tập?

Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc có chút khó coi. Luật sư nổi tiếng thường rất bận rộn, dĩ nhiên là anh hiểu điều đó. Nhưng anh có thành ý như vậy mà đối phương lại cử một sinh viên thực tập xử lý? Điều này chẳng phải là ngang nhiên coi thường anh, tỏ thái độ không coi vụ án của anh ra gì sao?

Thẩm Quân Tắc cau mày, giọng nói không mấy vui vẻ:“Xin lỗi luật sư Tiêu, dù sao thì trình độ của sinh viên thực tập cũng có hạn, để sinh viên thực tập theo vụ án này tôi không yên tâm. Cô Kỳ ấy…”.

Kỳ gì nhỉ? Thẩm Quân Tắc cau mày, “Cái cô… luật sư Kỳ, tuy đã có chứng chỉ luật sư, có điều tôi nghĩ chắc chắn là cô ấy không có đủ kinh nghiệm, vẫn cần phải luyện tập thêm vài năm nữa”.

Cô gái ngồi bên cạnh sắp xếp tài liệu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh với khuôn mặt không chút biểu cảm.

Ánh mắt ấy có sức sát thương rất lớn, khiến Thẩm Quân Tắc thấy sống lưng lạnh buốt.

“Đừng lo, Kỳ Quyên rất có tài, xử lý những công việc cần thiết hoàn toàn không có vấn đề gì”. Tiêu Phàm giải thích, “Cô ấy là người mà tôi rất tin tưởng, tốt nghiệp học viện T, hơn nữa những vụ án tranh chấp kinh tế là sở trường của cô ấy”.

Mặc dù Tiêu Phàm nói như vậy nhưng trong lòng Thẩm Quân Tắc vẫn thấy rất không vui.

Điều này giống như ai làm phẫu thuật cũng hy vọng người mổ chính là giáo sư chuyên khoa, anh mời luật sư rõ ràng là đánh vào danh tiếng của Tiêu Phàm, ai lại ngốc đến mức bỏ tiền cho sinh viên thực tập thử sức?

Hơn nữa, làm gì có chuyện đưa vào phòng phẫu thuật rồi mới nói, xin lỗi giáo sư sắp đi công tác, tìm bác sĩ thực tập đến mổ cho anh…

Thẩm Quân Tắc không kìm được nói:“Tôi vẫn hy vọng luật sư Tiêu có thể đích thân đứng ra”. Ngừng một lát, anh lại nghiêm túc nói tiếp, “Vụ kiện này nhất định phải thắng, tôi không hy vọng xảy ra bất cứ sự cố nào”.

Tiêu Phàm nhìn anh rồi bình tĩnh nói:“Xin lỗi, tôi không thể đảm bảo có thể giúp anh thắng được vụ kiện này. Nếu anh muốn chắc chắn một trăm phần trăm, vậy thì mời anh… tìm người khác”.

Thế này là thế nào!

Đến tận khi bước ra khỏi Thời Đại, Thẩm Quân Tắc vẫn thấy rất mơ hồ.

Về sau anh mới biết, quả thực vụ án ấy rất vô vị, Tiêu Phàm không muốn nhận. Ngay cả Kỳ Quyên sau khi nhìn thấy mức thù lao mà anh trả mới miễn cưỡng nhận lời.

Anh vừa bước ra khỏi cửa thì đã bị Kỳ Quyên mắng cho té tát mặt mày.

“Vụ án quèn mà cũng đòi cần nhiều người quan tâm như thế, anh ta tưởng anh ta là Thiên Hoàng chắc!”.

Vì Kỳ Quyên quá tức giận, nói quá to nên câu nói này nhanh chóng lan truyền trong giới luật sư. Vụ án nhỏ bé này cũng gây được sự chú ý với rất nhiều luật sư nổi tiếng… dĩ nhiên là quan tâm theo kiểu coi đó là trò cười.

Mặc dù cuối cùng cũng thắng kiện nhưng lại là gặp riêng dàn xếp, hết sức đơn giản. Thì ra đối phương không lớn mạnh đến mức muốn hãm hại anh, chỉ muốn gây phiền phức cho anh, nhân tiện kiếm chút tiền mà thôi.

Cũng vì thế mà Thẩm Quân Tắc trở thành đối tượng bàn tán của giới luật sư.

“Một người mù pháp luật đáng yêu!”, “Người đàn ông rất cá tính”, “Lại còn mang vụ án quèn như chơi đồ hàng đến Thời Đại thách thức Tiêu Phàm, thách thức Tiêu Phàm còn chưa đủ, lại còn nói Kỳ Quyên không có trình độ trước mặt cô ấy”, “Rất đáng khâm phục dũng khí ấy, cần phải bồi dưỡng IQ…”.

Bây giờ nhớ lại, Thẩm Quân Tắc vẫn thấy toát mồ hôi hột. Thì ra cô gái ngồi bên cạnh Tiêu Phàm, nhìn anh với ánh mắt đằng đằng sát khí lúc ấy chính là Kỳ Quyên, tuy mới vào nghề nhưng đã có chút danh tiếng, là nữ hoàng cay nghiệt nổi tiếng trong giới luật sư.

Sở dĩ danh sách “luật sư nổi tiếng” mà thư ký đưa cho anh không có cô ta là vì thư ký đầu óc có vấn đề chỉ chọn “luật sư nam” nổi tiếng trong vùng.

Hiệu ứng của vụ án ấy quả thực quá lớn, bỗng chốc anh trở thành người đắc tội với người nhà của Tiêu Tinh.

Anh họ Tiêu Phàm của Tiêu Tinh thấy anh chướng mắt, chị em tốt của Tiêu Tinh là Kỳ Quyên coi anh là “cái gai trong mắt”.

Lúc này, nhìn thấy Kỳ Quyên trước mặt đang nở nụ cười, Thẩm Quân Tắc chỉ thấy năm nay mình đã gặp vận hạn.

Lúc đầu anh nhờ Tạ Ý chơi trò diễn xuất, kết quả Tạ Ý là bạn thanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, cùng Tiêu Tinh ôn lại chuyện cũ trước mặt anh. Lần này, Tiêu Tinh nhờ Kỳ Quyên diễn kịch, kết quả Kỳ Quyên lại chính là oan gia có chút hiềm khích với anh.

Từ khi gặp Tiêu Tinh đến nay, anh bước một bước là rơi xuống một cái hố, bò lên tiếp tục tiến về phía trước, vẫn chưa kịp thở thì lại rơi xuống một cái hố khác. Lần này thì càng khoa trương hơn, dưới hố còn có gai nhọn.

Thẩm Quân Tắc và Kỳ Quyên bắt tay xong, ngoảnh đầu lại thì thấy sắc mặt của Tiêu Tinh không được dễ coi cho lắm. Cô ấy đang gườm gườm nhìn mình với ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha, nghiến răng không nói một câu nào.

Không bùng phát trong im lặng thì sẽ diệt vong trong lặng im, Tiêu Tinh không thể diệt vong, chắc chắn là sắp xù lông…

Thẩm Quân Tắc sờ mũi, miễn cưỡng muốn mở miệng nhưng nhìn thấy Tiêu Tinh lạnh lùng lườm mình một cái rồi quay người bước đi, dường như không thèm để ý đến mình.

Ánh mắt coi thường ấy khiến Thẩm Quân Tắc thấy rất khó chịu.

Sợ rằng Tiêu Tinh nhất thời kích động làm việc động trời gì đó, Thẩm Quân Tắc vội vàng mở cửa chạy ra xem tình hình.

Tiêu Tinh ngoảnh đầu, đang định đi về phía cuối hành lang thì Thẩm Quân Tắc kéo cô lại. Thấy phòng bên cạnh mở cửa, hình như bên trong không có người, Thẩm Quân Tắc quyết định kéo Tiêu Tinh vào phòng, tiện tay khóa trái cửa, nghiêm túc nói:“Tiêu Tinh, chúng ta nên nói chuyện với nhau”.

Tiêu Tinh phẫn nộ hất tay anh ra, vì quá tức giận nên giọng nói có chút run rẩy:“Nói cái gì? Nói quá trình anh bỡn cợt tôi? Hay là muốn chia sẻ với tôi tâm đắc sau khi diễn trò?”. Tiêu Tinh ngẩng đầu nhìn anh, cười khẩy và nói, “Anh đúng là có bản lĩnh, từ lúc tôi xuống máy bay đã bắt đầu bày mưu. Tôi thật không ngờ anh mới là Thẩm Quân Tắc!”.

Giọng nói với mức Decibel quá cao sắp làm rung chuyển nóc nhà.

Thẩm Quân Tắc lau mồ hôi trong lòng bàn tay, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc phải đối mặt với sự phẫn nộ của Tiêu Tinh, anh vẫn thấy tim đập thình thịch khó có thể khống chế được.

“Thế mà tôi vẫn còn tin tưởng anh như thế, thậm chí còn coi anh là người bạn duy nhất của mình ở New York. Từ trước tới giờ anh đều lừa tôi! Lừa tôi!”.

“Cái này…”.

“Thẩm Quân Tắc, thấy tôi suốt ngày giống như con ngốc hết lời cảm ơn anh, có phải là anh đắc ý lắm, đúng không? Trong mắt anh tôi ngốc lắm sao?”. Tiêu Tinh ngừng một lát, cao giọng nói, “Trong mắt tôi, anh không bằng thằng ngốc!”.

Tiêu Tinh nói rồi im lặng, gườm gườm nhìn Thẩm Quân Tắc.

Thẩm Quân Tắc bị cô mắng cho té tát mặt mày, toàn thân sững lại. Anh thấy tóc mình sắp bị Tiêu Tinh mắng cho đến nỗi dựng đứng cả lên. Cuối cùng anh đã cảm nhận được cảm giác sợ hãi như “có luồng điện trên đầu” mà em trai đã nói mấy hôm trước.

Không biết vì sao, nhìn ánh mắt ẩn chứa sự khinh thường của Tiêu Tinh khiến trong lòng anh cảm thấy khó chịu như bị gai đâm.

Bây giờ giải thích thì có tác dụng gì không? Chắc chắn cô ấy sẽ thấy mình bỉ ổi hơn. Thú thực, anh cũng không giải thích được một cách rõ ràng hàng loạt những sự việc trùng hợp xảy ra lúc đầu là như thế nào, càng không thể lấy cớ là vì “muốn tránh ông nội gán ghép nên mới đưa cô đến khách sạn”.

Trong mắt cô, có lẽ giải thích chính là giấu giếm. Càng nói nhiều thì càng sai nhiều. Huống hồ bây giờ cô đang tức giận. Haizz, đành vậy, dù sao thì hình tượng của anh đã biến thành cặn bã, cũng không bận tâm sẽ cặn bã như thế nào.

“Về chuyện này tôi rất xin lỗi, sau này… tôi sẽ từ từ giải thích với cô”. Thẩm Quân Tắc ngừng một lát, chuyển chủ đề nói chuyện, bình tĩnh nói:“Quan trọng là vấn đề mà bây giờ chúng ta phải đối mặt”.

“Bây giờ?”.

“Chuyện kết hôn, cô định thế nào?”.

Thẩm Quân Tắc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức Tiêu Tinh không biết trút giận đi đâu, chỉ có thể gườm gườm nhìn anh. Nào ngờ, ánh mắt sắc bén như giết người ấy chiếu vào người anh chẳng khác nào đá chìm đáy biển. Kẻ lúc đầu đóng giả Thẩm Quân Tắc đã là gì, người trước mặt mới là kẻ mặt dày không lộ bản chất!

Tiêu Tinh kìm nén không gầm lên, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, “Làm thế nào? Anh còn mặt mũi để hỏi tôi? Bây giờ tôi hiểu rồi, ông cụ mà tôi cùng anh đi gặp ngày hôm ấy chính là ông Thẩm. Chả trách ông gọi điện thoại cho bố mẹ tôi nói là chúng ta đang yêu nhau say đắm”. Tiêu Tinh ngừng lại, lườm anh ta và nói, “Thẩm Quân Tắc, tự anh ném đá vào chân mình là được rồi, sao lại ném vào chân tôi?”.

Thẩm Quân Tắc khẽ thở dài trong lòng.

Anh cũng không muốn, đáng tiếc là hòn đá quá lớn, phạm vi cũng quá rộng, bỗng chốc ném vào cả hai người.

“Tôi nói thẳng nhé, tình hình trước mắt kết hôn là tốt nhất, cũng là cách duy nhất”. Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói, “Chúng ta kết hôn, một là hai nhà có thể yên tâm, hai là giới truyền thông có thể ngậm miệng, ba là về phía bố cô, tôi cũng có thể danh chính ngôn thuận giúp đỡ”.

Tiêu Tinh sững người, cau mày nói:“Liên quan gì đến bố tôi?”.

“Có lẽ cô vẫn chưa biết, việc quay vòng vốn của tập đoàn Đông Thành có vấn đề. Mấy ngày hôm nay đang bị đòi nợ”. Đây là sơ hở mà anh phải điều tra suốt mấy ngày mới tìm ra. Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, nghiêm túc nói, “Tôi có cách giúp bố cô vượt qua thời điểm khó khăn này”.

“Điều kiện là tôi lấy anh?”. Tiêu Tinh lạnh lùng hỏi.

Thẩm Quân Tắc gật đầu rất dứt khoát:“Đúng”.

Đột nhiên Tiêu Tinh có cảm giác sống lưng lạnh buốt.

Có lẽ cô chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông trước mặt. Trong ấn tượng của cô, Jesen là một người trầm tính, ít nói, lạnh lùng cao ngạo nhưng rất phong độ, nhiệt tình, dịu dàng. Anh chủ động giúp mình xách chiếc vali nặng, kiên nhẫn trả lời những vấn đề rất đơn giản, giúp mình đi mua sạc pin không chút do dự… Những việc vặt vãnh ấy khiến Tiêu Tinh cô đơn nơi đất khách cảm thấy vô cùng xúc động và ấm áp.

Từ trước đến nay, cô đều coi chuyện “gặp Jesen ở New York” là may mắn duy nhất trong cuộc đời xui xẻo của mình.

Nhưng nếu tất cả đều được tạo ra với điều kiện của Thẩm Quân Tắc… Vậy thì tất cả sự dịu dàng giả tạo đều biến thành mưu kế đã được tính sẵn. Tất cả sự giúp đỡ nhiệt tình đều biến thành giả nhân giả nghĩa. Con người này thật đáng sợ! Gặp anh ta không phải là may mắn duy nhất trong cuộc đời xui xẻo của cô mà là căn nguyên của mọi nỗi xui xẻo.

Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh không kìm được rùng mình. Loại “chíp hôi” như cô mà đấu với Thẩm Quân Tắc thì chẳng khác nào trứng chọi với đá. Nhưng dính dáng đến lợi ích gia đình lại là điều mà cô không muốn thấy nhất.

“Có phải là anh đã sớm lên kế hoạch rồi không?”. Tiêu Tinh không kìm được hỏi, “Tôi nói cho anh biết, tuy sức khỏe của bố tôi không tốt lắm nhưng không dễ dàng bị anh đưa vào tròng như thế đâu”. Tiêu Tinh nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, “Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu”.

“… Cô nghĩ nhiều rồi”. Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc. Quả thực đầu óc của cô nàng này rất trừu tượng, có thể liên tưởng đến chuyện “lợi dụng cô con gái duy nhất để leo lên, chiếm đoạt tài sản của bố vợ”, thật là tiên tiến. Tiêu Tinh liếc nhìn anh, “Vậy mục đích của anh là?”.

“Tôi không có hứng thú với tài sản của nhà họ Tiêu. Đây chỉ là điều kiện kết hôn với cô. Dĩ nhiên cô có thể đưa ra điều kiện khác, chỉ cần tôi có thể làm được”.

“Chỉ cần anh làm được thì nhất định anh sẽ đồng ý?”. Tiêu Tinh hỏi. “Dĩ nhiên?”.

“Bất cứ điều kiện nào?”.

“Không sai”.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc, đột nhiên nhếch mép cười:“Lời nói gió bay, chúng ta phải lập chứng từ trước đã”.

Nói rồi cô lấy trong túi xách một tờ giấy rồi cầm bút viết.

“…”. Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói.

“Thỏa thuận: Nếu Tiêu Tinh đồng ý kết hôn với Thẩm Quân Tắc, vậy thì sau khi kết hôn, Thẩm Quân Tắc phải đồng ý với tất cả mọi điều kiện mà Tiêu Tinh đưa ra. Coi đây là chứng cứ”.

Tiêu Tinh vừa viết vừa đọc, sau đó bình tĩnh đưa cho anh một chiếc bút, “Nào, ký đi”.

Thẩm Quân Tắc lấy chiếc bút trên tay cô, bàn tay khẽ khựng lại.

Sao ngay cả giấy bút mà cô ta cũng chuẩn bị rồi? Lại còn là loại giấy viết hợp đồng và bút ký tên màu đen nữa?

Thấy Tiêu Tinh đang mỉm cười nhìn mình, Thẩm Quân Tắc đành phải ký tên của mình lên đó.

Tiêu Tinh lấy lại tờ giấy, mỉm cười và nói:“Cứ vậy đi, đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ, có gì sẽ trả lời anh sau. Dù sao thì hôm nay cũng không hát karaoke được rồi. Tôi và Kỳ Quyên về trước đây. Hai người cứ tự nhiên”.

Nói rồi cô quay người bước đi, bước tới cửa lại ngoảnh đầu lại, mỉm cười và nói:“Tạm biệt”.

Thẩm Quân Tắc sững người, run run khóe miệng, “Ừm, tạm biệt…”.

Cô ta… hết giận rồi sao? Không nhanh đến mức ấy chứ, lại còn mỉm cười chào tạm biệt anh!

Đột nhiên anh phát hiện, bộ não kỳ lạ của Tiêu Tinh cùng với cách lật bài ngửa đầy bất ngờ khiến anh càng ngày càng không thể suy đoán được. Anh mơ hồ có một linh cảm chẳng lành, linh cảm bị một số người nào đó liên kết lại hãm hại mình.

Thực ra, linh cảm của Thẩm Quân Tắc không hề sai, quả thực anh bị một số người liên kết “hãm hại”.

Khoảng năm giờ chiều hôm ấy, Tiêu Tinh đang online trong phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa mới thấy Kỳ Quyên đang đứng ngoài, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn thấy Tiêu Tinh liền hỏi:“Mày đã hẹn Thẩm Quân Tắc chưa?”

Tiêu Tinh cười nói:“Tao vừa nhắn tin cho hắn, hẹn hắn bảy giờ tối nay gặp ở quán karaoke”.

Tiêu Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, “Vẫn còn hai tiếng nữa, được, chúng ta nghiên cứu chiến lược trước đã”.

Tiêu Tinh nghiêm trang mời Kỳ Quyên vào phòng, cung kính cúi người:“Nhờ quân sư chỉ giáo”.

Hai người ngồi quay mặt vào nhau, vừa uống trà, vừa nghiên cứu phương án đối phó với Thẩm Quân Tắc. Đột nhiên Kỳ Quyên lấy một cuốn tạp chí trước ngực, vứt xuống bàn, đắc ý nói:“Mày xem cái này đi, có lẽ chúng ta có thể coi nó là một trong những chiến lược”.

Tiêu Tinh tò mò cầm cuốn tạp chí.

Đằng sau chuyện đính hôn giữa Thẩm Quân Tắc và Tiêu Tinh!

“Thẩm Quân Tắc” và “Tiêu Tinh” được tô đậm phóng to. Cụm từ “đằng sau chuyện đính hôn” còn được in đỏ.

Phía dưới có đăng một bức ảnh đã qua xử lý. Bối cảnh là hiện trường hôn lễ lãng mạn. Những người xung quanh đều trở nên nhạt nhòa, trước ống kính chỉ còn lại hình ảnh hai người hôn nhau. Tiêu Tinh đang nhìn Thẩm Quân Tắc với ánh mắt nghi hoặc còn Thẩm Quân Tắc thì trợn mắt, gườm gườm nhìn cô.

Phía dưới còn đăng kèm lời bình của phóng viên, “Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc tràn đầy tình cảm nồng nàn”…

Sặc! Sao cô không nhìn thấy tình cảm nồng nàn, ngược lại chỉ thấy sát khí đằng đằng?

Thẩm Quân Tắc…

Ba chữ ấy giống như sấm sét giáng xuống đầu Tiêu Tinh. Cô “phụt” một cái, nước bắn thẳng vào khuôn mặt của Thẩm Quân Tắc trên tạp chí. Tiêu Tinh bị sặc nước, ra sức vỗ ngực, ho sặc sụa, mặt đỏ phừng phừng. Bàn tay cầm tạp chí càng nắm càng chặt, bờ vai run lên không ngừng, ngay cả tóc cũng dựng ngược cả lên.

Dáng vẻ này giống hệt chú mèo hoang xù lông.

Kỳ Quyên giật nảy mình trước phản ứng của cô, vội vàng giật lại cuốn tạp chí trên tay cô, che trước mặt và nói:“Mày làm gì thế, muốn luyện công thì cũng không cần bóp nát cuốn tạp chí chứ?”.

Tiêu Tinh lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Kỳ Quyên, nói từng câu từng chữ:“Người trong tấm ảnh… có đúng là Thẩm Quân Tắc không?”. Giọng nói u ám, đáng sợ giống hệt cao thủ phục thù kề kiếm vào cổ kẻ thù, chậm rãi hỏi từng câu từng chữ:“Có phải… anh đã hại… cả nhà tôi không?”.

Ngay cả người thường xuyên gặp kẻ phạm tội như Kỳ Quyên cũng không khỏi bị ánh mắt ấy của cô làm cho sởn tóc gáy, không kìm được khẽ hỏi:“Tiêu Tinh, mày không sao chứ?”.

“Tao… không… sao…”.Tiêu Tinh chậm rãi nói, “Tao không sao mới lạ!”.

Đột nhiên Tiêu Tinh cao giọng nói khiến Kỳ Quyên sững người. Chết rồi, cô nàng này sắp nổ tung rồi…

Quả nhiên Tiêu Tinh đứng bật dậy, chỉ vào khuôn mặt nhòe nhoẹt trên cuốn tạp chí rồi bắt đầu chửi:“Thì ra hắn là Thẩm Quân Tắc! Tên khốn này không có việc gì làm nên chơi tao, lừa tao nói hắn là bạn của Thẩm Quân Tắc, lại còn nhờ người đóng giả mình. Tao thấy hắn không nên tên là Thẩm Quân Tắc, hắn nên đổi tên là bệnh thần kinh!”.

Kỳ Quyên nghe cô mắng một tràng dài như vậy, không kìm được lo cho hô hấp của cô.

Kết quả, rõ ràng là hô hấp của Tiêu Tinh tốt hơn rất nhiều so với dự tính của Kỳ Quyên. Tiêu Tinh dừng lại, khẽ lấy hơi rồi lại tiếp tục bắn như súng liên thanh:“Loại đàn ông này đúng là khủng long thoái hóa ba lần một ngày, là tên rác rưởi trong lịch sử nhân loại, tên cặn bã trong các loại cặn bã, máy bay chiến đấu trong đống rác! Thì ra hắn mới là tên đầu xỏ gây ra tất cả những xui xẻo của tao khi đến New York!”.

Kỳ Quyên “bị chửi” đến nỗi mặt mày ngây dại.

Tiêu Tinh trút giận xong, thấy miệng lưỡi khô rát, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, lúc ấy mới xua tay:“Kỳ Quyên, tao có mắng mày đâu, mày đừng có làm ra vẻ như nhìn thấy ma như thế”.

Lúc ấy Kỳ Quyên mới ngớ ra.

Thực ra cô luôn nghĩ rằng Tiêu Tinh là kiểu người lúc yên lặng dịu dàng thì khiến người ta rung động, lúc nổi nóng thì đáng sợ, khiến người ta kinh hồn, là mẫu người “lúc tĩnh thì như gái chưa chồng, một khi hành động thì lanh lẹ như thỏ chạy trốn”.Nhưng không ngờ, lúc cô ấy bùng phát thì không thể dùng từ “thỏ chạy trốn” để hình dung. Mức độ này hoàn toàn có thể đạt tới ranh giới của “sư tử điên”.

Nhìn Tiêu Tinh tràn đầy ý chí chiến đấu, thậm chí còn “xù lông”, Kỳ Quyên không kìm được ho một tiếng, bình tĩnh nói:“Tao biết không phải mày mắng tao nhưng mày chỉ vào ngực tao, nói một tràng dài như thế, tao nuốt không trôi”.

Cô đặt cuốn tạp chí trước ngực xuống bàn, chỉ tay vào nói:“Tiếp tục tiếp tục, chửi hắn đi”.

Tiêu Tinh nhìn cuốn tạp chí rồi thở dài, buồn rầu nói:“Tao không còn từ nào nữa”.

Nhìn dáng vẻ ấm ức đáng thương của cô, Kỳ Quyên không kìm được bật cười:“Như thế mà đã không còn từ nào rồi, không đủ sức chiến đấu”. Kỳ Quyên kéo Tiêu Tinh ngồi xuống sofa, vuốt mái tóc vì quá tức giận mà dựng đứng cả lên, “Thôi, đừng tức nữa, bình tĩnh lại từ từ nói chuyện. Rốt cuộc là chuyện gì?”.

Tiêu Tinh hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, kể cho Kỳ Quyên nghe sơ qua về quá trình gặp Jesen.

Nghe xong câu chuyện của Tiêu Tinh, Kỳ Quyên không kìm được nói:“Nghe mày nói vậy, đột nhiên tao thấy mày lấy hắn cũng chẳng có gì là không tốt”.

“Đúng vậy, hắn chẳng có gì tốt cả”.

Tiêu Tinh tưởng rằng người chị em tốt của mình sẽ giúp mình chửi Thẩm Quân Tắc, Kỳ Quyên nói như vậy, bộ não của cô vẫn chưa kịp hoạt động, vừa nói dứt lời mới phát hiện có điều bất thường, trợn mắt hỏi:“Mày vừa nói gì?”.

“Tao nói là sự việc đã đến nước này, mày cũng chuẩn bị đường lùi đi. Có lẽ lấy hắn không đáng sợ như thế đâu”.

Đột nhiên trong lòng Kỳ Quyên nảy ra một ý nghĩ rất quái đản. Thực ra, với tính cách của Thẩm Quân Tắc, hoàn toàn không cần lãng phí công sức làm cho sự việc trở nên thê thảm như ngày hôm nay. Với ánh mắt sắc bén của người ngoài cuộc, cô nghĩ Thẩm Quân Tắc đối với Tiêu Tinh tuyệt đối không đơn giản.

“Đường lùi chính là kết hôn với hắn sao?”.Tiêu Tinh buồn rầu nói, “Tao thà lấy đười ươi rồi bị nhốt trong vườn bách thú còn hơn”.

… Thẩm Quân Tắc đáng thương, trong lòng cô ấy anh đã được sánh ngang với đười ươi rồi.

Kỳ Quyên thầm mặc niệm cho Thẩm Quân Tắc hai giây, sau đó vỗ vai Tiêu Tinh, nghiêm túc nói:

Tiêu Tinh buồn rầu nói, “Tao thà lấy đười ươi rồi bị nhốt trong vườn bách thú còn hơn”.

… Thẩm Quân Tắc đáng thương, trong lòng cô ấy anh đã được sánh ngang với đười ươi rồi. Kỳ Quyên thầm mặc niệm cho Thẩm Quân Tắc hai giây, sau đó vỗ vai Tiêu Tinh, nghiêm túc nói:“Tiêu Tinh à, nói thật với mày tao hiểu Thẩm Quân Tắc nhiều hơn mày. Anh ta không phải là loại người không có việc gì làm đi chòng ghẹo con gái đâu. Ngược lại, anh ta là người bề ngoài rất nghiêm túc nhưng bên trong rất thú vị”.

Tiêu Tinh không hiểu cách Kỳ Quyên miêu tả cho lắm, cô nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy hoài nghi. Lạ thật, vì sao đột nhiên Kỳ Quyên lại có cảm tình với Thẩm Quân Tắc? Cô ấy rất hiếm khi khen ngợi người khác.

“Lần trước lúc anh ta đến văn phòng luật sư, dáng vẻ nghiêm nghị ấy làm tao buồn cười chết đi được, cứ như đi họp vậy”. Kỳ Quyên cười rồi nói tiếp, “Lúc đầu anh ta lừa mày, tao đoán cũng là vì bất đắc dĩ. Nhìn cái dáng vẻ nổi nóng của mày, nghe thấy mày chửi rủa ngay trước mặt, sao anh ta dám thừa nhận đó là anh ta, đâu phải anh ta không muốn sống nữa”.

“Tao đâu có giết anh ta, thừa nhận khó đến thế sao?”.

“Tuy những người hiểu mày đều biết mày chỉ là hổ giấy, nhưng khó đảm bảo anh ta sẽ không coi mày là hổ thật”.

Tiêu Tinh gật đầu. Cô luôn nghĩ rằng những người học luật cho dù gặp chuyện gì, đầu óc cũng vô cùng sáng suốt tỉnh táo. Họ có thể phân tích những sự việc phức tạp một cách rất logic. Vì thế từ trước đến nay cô luôn nghe lời Kỳ Quyên, lúc nào cũng có cảm giác sau khi nghe luật sư phân tích, hành động của mình sẽ trở nên chuyên nghiệp hơn.

Tiêu Tinh nhìn cô và nói:“Thế theo mày, bây giờ tao nên làm thế nào?”.

“Để tao phân tích cho mày”. Kỳ Quyên ho một tiếng, làm ra vẻ cô giáo đang giảng bài, “Trước tiên, mày là đứa kín đáo, bao nhiêu năm nay chưa bao giờ thích một người đàn ông nào. Bây giờ mày không kết hôn với Thẩm Quân Tắc, hai năm nữa tốt nghiệp, vẫn phải kết hôn với người đàn ông khác theo sự sắp đặt của bố mẹ mày. Đến lúc ấy, bố mẹ mày vì muốn chọn một chàng rể như ý, chắc chắn sẽ suốt ngày bắt mày đi xem mặt. Tao nói không sai chứ?”.

“… Đúng thế”. Tiêu Tinh đã sớm biết sẽ có một ngày mình phải bước vào đội ngũ xem mặt, có lẽ EQ của cô quá thấp, bao nhiêu năm nay cô chưa thực sự thích ai. Bố mẹ cô hiểu rất rõ điều này, vì thế đã sớm nói với cô rằng, đợi sau khi cô tốt nghiệp sẽ tìm một người đàn ông thích hợp để kết hôn. Chỉ là bây giờ, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

“Mày còn nhớ tiêu chuẩn lấy chồng mà hồi ấy bọn mình đã từng thảo luận không?”. Kỳ Quyên hỏi.

Tiêu Tinh gật đầu.

Vệ Nam nói, xét từ góc độ y học, đối phương phải có gene tốt, cơ thể khỏe mạnh, có lợi cho việc phát triển thế hệ sau. Kỳ Quyên nói, xét từ góc độ pháp luật, đối phương phải có tư tưởng đạo đức ưu tú, không có những sở thích biến thái, càng không được có xu hướng phạm tội, quan điểm về giá trị phải đáng tin. Tiêu Tinh nói, xét từ góc độ kinh tế học, đàn ông giống như cổ phiếu, không được lấy cổ phiếu nóng tăng quá nhanh, tăng nhanh chắc chắn không lâu dài, cũng không được lấy cổ phiếu liên tục trượt giá, đợi đến khi đầu bạc vẫn không tăng khiến mình muốn nhảy lầu. Nếu muốn tìm thì phải tìm cổ phiếu tiềm năng, con đường phía trước thênh thang, tương lai ngập tràn ánh sáng

“Tao thấy Thẩm Quân Tắc khá phù hợp với mấy điều kiện này. Nếu đã ở vào thế “cưỡi trên lưng cọp”, hai bên gia đình đều coi trọng bọn mày như thế, chi bằng mày nên suy nghĩ lại về anh ta?”. Kỳ Quyên nghiêng đầu nhìn Tiêu Tinh, “Hơn nữa, anh ta lao tâm khổ tứ muốn lấy mày như vậy, rõ ràng là mày đang chiếm ưu thế, điều kiện mày muốn thế nào cũng được, mày không muốn trả thù chuyện anh ta đã lừa mày sao?”.

Tiêu Tinh cau mày, “Dĩ nhiên là tao muốn, nhưng với khả năng của tao thì không thể đấu lại được với hắn”.

Kỳ Quyên mỉm cười, “Mày đã nghe câu, trên đời có hai chuyện khó khăn nhất, một là nhồi tư tưởng của mình vào đầu người khác, hai là nhét tiền của người khác vào túi của mình. Việc đầu tiên thành công thì gọi là thầy, việc thứ hai thành công gọi là chủ, cả hai việc đều thành công thì gọi là vợ”.

“…”. Tiêu Tinh nhìn cô, không còn gì để nói.

Kỳ Quyên phấn khích nói:“Nếu mày lấy anh ta, không những có thể làm được hai chuyện này, cuối cùng còn phóng khoáng phủi mông bỏ đi, nói với anh ta, xin lỗi, tôi chỉ muốn chơi với anh một chút mà thôi. Đến lúc ấy chắc chắn anh ta sẽ tức đến nỗi phát bệnh tim. Kế hoạch trả thù này đúng là hoàn mỹ, quá hoàn mỹ”.

“Mày thật biến thái”. Tiêu Tinh lườm cô, nghĩ một lúc rồi mới nhếch mép cười, “Có điều, từ trước tới nay tao rất thích sự biến thái của mày. Nhưng vì lý do này mà lấy hắn thì cũng chẳng có lợi lộc gì cả”.

“Bây giờ Thẩm Quân Tắc trước mặt mày chính là chú cừu non đang nằm trên thớt”, Kỳ Quyên nghiêm túc nói, “Dù sao sớm hay muộn mày cũng phải lấy chồng, sớm hai năm cũng chẳng có gì khác biệt. Hơn nữa chuyện hôn sự của hai người đã lan truyền khắp nơi rồi, mày không kết hôn thì càng phiền phức hơn. Bây giờ mày đang chiếm ưu thế, còn có thể đặt điều kiện với anh ta, còn tốt hơn là sau này ngày nào cũng phải đi xem mặt, lấy một người hoàn toàn xa lạ”.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi mới do dự gật đầu. Dưới sự chỉ đạo của Kỳ Quyên, cô tìm giấy bút, tập viết một bản thỏa thuận.

Hai người tính toán một hồi lâu, cuối cùng sau khi gặp Thẩm Quân Tắc vào buổi tối, liên kết diễn một vở kịch.

Thực ra, mức độ bùng phát của Tiêu Tinh trước mặt Thẩm Quân Tắc đã giảm đi rất nhiều. Bởi vì đây là lần thứ hai cô bùng phát, ngọn lửa tức giận đã bị Kỳ Quyên gần như dập tắt trong cuộc nói chuyện buổi chiều.

Nhưng Thẩm Quân Tắc không hiểu rõ về Tiêu Tinh, cũng không ngờ Tiêu Tinh bùng phát thật sự trước mặt Kỳ Quyên, còn tưởng rằng Tiêu Tinh vừa mới biết thân phận của mình, sợ rằng trong lúc tức giận cô sẽ làm chuyện gì vượt quá khỏi tầm kiểm soát, đành phải nghĩ cách xoa dịu cô.

Trong tình huống này, cô nói gì anh cũng sẽ nhận lời. Thế nên anh đã sa lưới như thế, ký tên của mình vào “điều khoản không công bằng”.

Chưa nói điều khoản này có giá trị pháp luật hay không, chỉ riêng nguyên tắc “nói lời giữ lời” đã khiến anh không thể không thực hiện lời hứa.

Buổi tối, sau khi về đến nhà, Thẩm Quân Tắc bật QQ với tâm trạng bồn chồn bất an, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Tinh online.

Vừa nhìn thấy anh online, Tiêu Tinh liền gửi tin nhắn:“Quân Tắc on rồi ^_^”. Cảm giác bị người ta “ôm cây đợi thỏ” thật không thoải mái chút nào, cái mặt cười phía sau càng khiến da đầu anh tê nhức, Thẩm Quân Tắc căng mặt nhắn lại:“Ừ”.

Bên kia nhanh chóng trả lời:“Chuyện trước đây anh lừa tôi, tạm thời tôi không tính toán nữa. Suy cho cùng lúc ấy tôi đang chửi anh, anh thản nhiên thừa nhận mình chính là Thẩm Quân Tắc thì cũng rất khó xử, ha ha”.

Sao đột nhiên cô ta lại ân cần như thế?

Thẩm Quân Tắc vô cùng ngạc nhiên, thậm chí có chút vui mừng. “Quan trọng là bây giờ, tôi đã nghĩ rất kỹ rồi nhưng vẫn thấy chúng ta kết hôn không hợp lắm”. Tiêu Tinh gửi mặt buồn.

“Sao lại nói vậy?”.

“Người ta nói hôn nhân là nấm mồ, tôi vẫn còn trẻ, không muốn phải vào mồ sớm như vậy”.

Thẩm Quân Tắc cau mày, bình tĩnh nói:“Không sao, chết sớm thì sớm được đầu thai”.

Tiêu Tinh sững người:“Nhưng anh hơn tôi nhiều tuổi, giữa chúng ta có sự khác biệt giữa hai thế hệ, không có ngôn ngữ chung. Tôi rất thích xem phim hoạt hình, phim Hàn Quốc, tiểu thuyết dành cho teen. Tôi còn thích chơi game online, lướt taobao. Ngày nào cũng ăn trộm rau nuôi cá. Tôi sợ những hành vi này của tôi sẽ khiến anh phản cảm”.

Nghe cô nói vậy, anh thấy sởn tóc gáy…

Thì ra trong đầu cô chứa đựng những thứ này, chả trách lại khó hiểu như vậy. “Không sao, sau khi kết hôn mỗi người có cuộc sống riêng, cô làm gì tôi sẽ không can thiệp”. Thẩm Quân Tắc nói như đang thề thốt.

“Thật sao?”. Tiêu Tinh không kìm được khích anh, “Tôi còn thích mộng du, điều này thì anh biết rồi đấy. Tôi thường mơ thấy mình cầm đao truy sát hung thủ, hoặc là mơ thấy mình biến thành ma nữ đi bóp cổ người khác. Điều này anh cũng có thể chịu đựng được sao?”.

Điều này thì hoàn toàn không thể chịu đựng được! Lúc ở trên máy bay bị cô coi là đạo cụ đã khiến anh khó chịu lắm rồi.

“Không sao, chúng ta sống riêng”. Thẩm Quân Tắc nhăn mặt nói.

“Tôi còn có rất nhiều điều kiện, anh đều có thể đồng ý chứ?”.

“Nói đi”.

“Bạn bè của tôi đều ở trong nước. Tôi muốn về nước học tập nhưng thủ tục chuyển trường rất phiền phức, vì thế tôi muốn thôi học, sau đó về nước tìm trường khác. Chuyện này anh có thể giúp tôi không?”.

“Không vấn đề”.

“Tôi rất thích học mỹ thuật, đáng tiếc là năm ấy bị bố mẹ ép đi học kinh tế. Tôi đã phản kháng rất nhiều lần nhưng vô ích. Anh về nước một chuyến, cùng tôi thuyết phục họ, để tôi chuyển sang học viện mỹ thuật. Chuyện này anh cũng có thể giúp tôi chứ?”.

Thẩm Quân Tắc run run khóe miệng, nếu nhạc phụ nhạc mẫu dễ đối phó như thế, cô ta cũng sẽ không đưa ra yêu cầu này!

“Tôi sẽ cố gắng”.

“Nếu chúng ta sống riêng chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ, vì thế tốt nhất là sống cùng một nhà, không cùng phòng. Sau khi kết hôn mỗi người có cuộc sống riêng, không liên quan gì đến nhau, được không?”.

Sống dưới cùng một mái nhà ngẩng đầu không nhìn thấy cúi đầu cũng nhìn thấy, cô muốn anh rèn luyện tính nhẫn nại?

“Được”.

Thấy Tiêu Tinh không nói nữa, Thẩm Quân Tắc cau mày hỏi:“Còn yêu cầu nào nữa không? Cứ nói hết ra”.

“Ừm, tạm thời như thế, sau này nghĩ ra sẽ nói tiếp”.
Dứt khoát phán tử hình là được, cô còn muốn tù chung thân để từ từ giày vò… Thẩm Quân Tắc đau đầu day huyệt Thái Dương, cho dù sau này cô ta muốn giày vò thế nào, thì trước tiên phải đưa vào nhà thờ đã rồi tính.
Anh không tin anh không đấu lại được với một cô nhóc hồ đồ? Nếu anh bị cô ta tóm gọn trong tay thì tên anh sẽ đảo ngược lại!

Tắc Quân Thẩm… thật khó nghe.
Tiêu Tinh ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc rất lâu mà không nói được câu nào.

Đối với Tiêu Tinh mà nói, Kỳ Quyên luôn là “nhân vật lãnh đạo” khiến cô hết sức khâm phục, thậm chí ngưỡng mộ. Trong lòng Tiêu Tinh, những lời nói của cô ấy rất có trọng lượng, đã tăng vọt đến ngưỡng của “danh ngôn triết lý”.

Mặc dù vậy Tiêu Tinh vẫn thấy, kết hôn với Thẩm Quân Tắc theo ý kiến của Kỳ Quyên. Chuyện này có chút… không thỏa đáng.

Hôn nhân không phải trò trẻ con, đâu có đơn giản như Kỳ Quyên nói?

Tiêu Tinh cũng không ngốc đến nỗi lấy anh ta để trả thù. Dùng cái cách ngốc nghếch như thế để trả thù thì hoàn toàn giống tên ngu ngốc Thẩm Quân Tắc, không có chuyện gì lấy đá ném vào chân mình, diễn kịch diễn ra họa, hại người hại mình.

Nếu thật sự muốn trả thù, với tính cách của cô, hoàn toàn không cần thừa nước đục thả câu, thẳng tay ném đá vào cửa kính xe ô tô của anh ta. Như thế còn dứt khoát và vang dội hơn.

Có điều, suy đi tính lại, Tiêu Tinh vẫn quyết định đồng ý với hôn sự này.

Ngoài những lý do mà Kỳ Quyên nói, quan trọng nhất vẫn là gia đình.

Trước khi cô ra nước ngoài, mặc dù bố mẹ chưa bao giờ nói với cô về khó khăn trong nhà nhưng rất nhiều lần nửa đêm tỉnh dậy, cô nghe thấy tiếng cãi cọ khe khẽ của bố mẹ trong thư phòng. Có lúc nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy trên khuôn mặt của một người phụ nữ kiêu ngạo như mẹ, trong lòng Tiêu Tinh cũng thấy rất buồn.

Cô cũng sớm biết một đứa con gái có bối cảnh gia đình phức tạp như mình, hiện tại cũng chưa thích ai, hai năm nữa tốt nghiệp thạc sĩ, chắc chắn bố mẹ sẽ tìm đối tượng cho mình. Điều kiện của đối phương không cần quá tốt, môn đăng hộ đối mới là quan trọng nhất. Đối tượng có thể giúp đỡ việc kinh doanh của gia đình thì chắc chắn sẽ được ưu tiên. Năm ấy bố mẹ cô cũng đến với nhau như thế. Cô, bác cũng đều như vậy. Cô đã không còn thấy lạ với chuyện này.

Thích ư?

Rốt cuộc cảm giác thích một người sẽ như thế nào?

Trong mắt họ cảm giác ấy đáng giá bao nhiêu?

Tiêu Tinh dụi đôi mắt cay xè, nhìn cửa sổ chat với Thẩm Quân Tắc, mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Lúc nãy cô cố tình gây khó dễ cho anh ta, đưa ra bao nhiêu yêu cầu như vậy thực chất cũng là ngầm hy vọng anh ta có thể từ chối. Như thế cô sẽ có cớ để không kết hôn với anh ta. Kết quả Thẩm Quân Tắc lại nhận lời không chút do dự. Cho dù cô nói gì, anh ta đều nói: “Được”, “Ok”, “Không vấn đề” khiến cô không biết phải làm thế nào.

Tiêu Tinh có cảm giác mình đang đánh bom xuống một ao nước tù phẳng lặng. Từ lựu đạn đến bom nguyên tử, ao nước tù ấy hoàn toàn không có động tĩnh, ngược lại khiến cô dính đầy bụi đất.

Thực ra cô hiểu rất rõ lấy anh ta có thể giúp gia đình vượt qua khó khăn. Cuộc hôn nhân vốn không hạnh phúc của mình có thể đổi lại một chút lợi ích này, chí ít thì mọi người trong nhà sẽ rất vui, rất hài lòng. Còn Thẩm Quân Tắc muốn lấy cô cũng chỉ là coi cô là “bia đỡ đạn” mà thôi. Lấy cô rồi anh ta sẽ không phải đi xem mặt. Nhiều lúc lấy cái cớ “có vợ rồi” để làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Nhưng cô thà rằng lúc này tiếp tục làm cô nàng ngốc nghếch, thà rằng vờ như không hiểu chuyện gì.

Giống như Kỳ Quyên nói, tùy tiện lấy anh để trả thù, như thế ít ra cô sẽ không khó chịu, không bực tức, có lẽ còn có thể vui mừng hớn hở, tràn đầy khí thế chiến đấu, giương cao ngọn cờ tiêu diệt Thẩm Quân Tắc bước vào nhà họ Thẩm, sau đó nghĩ mọi cách giày vò anh ta, ức hiếp anh ta, làm anh ta tức chết, thậm chí lấy đó làm niềm vui.

Nhưng bây giờ cô không có ý chí chiến đấu.

Trước mắt là nấm mồ đang chờ cô nhảy xuống, ai có thể có ý chí chiến đấu được cơ chứ?

Tiêu Tinh buồn rầu tắt màn hình, cầm điện thoại gọi điện cho mẹ. Lúc này, đột nhiên cô rất muốn nghe giọng nói của mẹ.

Giọng nói của Nhạc Lăng vẫn lạnh lùng như thế, chỉ là giọng nói khàn khàn ẩn chứa chút mệt mỏi.

“Con không nhớ Trung Quốc và Mỹ chênh lệch múi giờ sao? Bây giờ là ba giờ chiều, mẹ đang họp”.

“Dạ…”. Tiêu Tinh sững người, nhẹ nhàng nói, “Vậy mẹ cứ họp đi, họp xong rồi con sẽ gọi lại sau”.

“Thôi, mẹ đã ra khỏi phòng họp rồi”. Nhạc Lăng ngừng một lát, “Đã quá nửa đêm rồi còn chưa ngủ sao?”.

“Vâng, con đọc tiểu thuyết. Tình tiết quá hấp dẫn, con đọc đến cuối truyện, xúc động quá không ngủ được”.

“Biết ngay mà”, Nhạc Lăng lườm một cái, “Sắp vào học rồi chứ, sống ở nhà chị họ có quen không?”.

“Quen ạ, tốt lắm ạ”. Tiêu Tinh ngừng một lát, cuối cùng chuyển sang chủ đề chính, nghiêm túc nói, “À đúng rồi mẹ ơi, hồi ấy lúc lấy bố, mẹ đã nghĩ thế nào?”.

“… Tiêu Tinh”, Nhạc Lăng im lặng một lúc, đột nhiên cao giọng nói, “Con bị làm sao đấy! Con gọi điện lúc mẹ đang họp để hỏi mẹ hồi ấy lấy bố con đã nghĩ như thế nào? Con nói xem mẹ nghĩ thế nào?”.

“… Dạ”, Tiêu Tinh cười gượng rồi xoa đầu, “Con chỉ muốn nghe suy nghĩ của người từng trải như mẹ, đến lúc con kết hôn cũng muốn tham khảo ý kiến của mẹ”.

“À, vậy à”, Nhạc Lăng mỉm cười, bình tĩnh nói, “Lúc ấy mẹ chỉ muốn đi khỏi nhà, con có muốn tham khảo không?”.

“…”. Tiêu Tinh im lặng một lúc, “Mẹ mau đi họp đi, con không làm phiền mẹ nữa, con cúp máy đây, tạm biệt!”.

Haizz, vốn dĩ muốn vun đắp tình cảm mẹ con, sắp kết hôn rồi đột nhiên rất muốn nói với mẹ những điều thầm kín trong lòng, ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở. Nhưng… mẹ cô hoàn toàn không cho cô cơ hội ấy.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc, cảm thấy trước khi lấy chồng mà không tâm sự với bố mẹ hình như vẫn thiếu chút gì đó, không nản lòng gọi điện thoại cho bố. Từ nhỏ cô đã thân thiết với bố hơn, nói chuyện cũng hợp. Có lẽ bố sẽ đồng cảm với cô, thậm chí cảm động vì những gì cô đã hy sinh cho nhà họ Tiêu, không biết chừng còn nói vài câu như Tiêu Tinh, con là niềm tự hào của nhà họ Tiêu chúng ta để khích lệ cô.

“Bố ạ, con là Tiêu Tinh”. Đầu dây bên kia đã nhấc máy nhưng lại im lặng không nói gì. Tiêu Tinh nói tiếp, “Con biết có chênh lệch múi giờ nhưng thật sự con rất muốn nói chuyện với bố. Haizz, con vừa gọi điện cho mẹ, bị mẹ mắng cho té tát mặt mày, thấy ấm ức mà không biết trút đi đâu. Nghe nói năm ấy bố mẹ kết hôn cũng là do người khác giới thiệu đúng không ạ? Xem mặt rồi thì quyết định kết hôn. Tính cách của hai người khác biệt nhiều như vậy, sau khi kết hôn có thể sống với nhau được không? Mẹ đúng là ghê gớm, sao bố có thể chịu đựng mẹ bao nhiêu năm như thế? Con thật sự rất khâm phục bố”. Đầu dây bên kia vẫn im lặng đến đáng sợ, đột nhiên Tiêu Tinh thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng thở khiến cô thấy sống lưng lạnh buốt.

“Bố ạ?”. Tiêu Tinh có chút nghi ngờ.

Vẫn chưa bình tĩnh lại thì bên tai vang lên một giọng nói u ám.

“Ta là mẹ con”.

Tiêu Tinh sững người, suýt chút nữa thì rơi điện thoại. Trời ơi! Vì sao lần trước bố gọi điện cho cô cô gặp mẹ, lần này cô gọi điện cho bố vẫn gặp mẹ?

“Mẹ…”. Tiêu Tinh gần khóc.

Nhạc Lăng hầm hầm nói: “Con đúng là đồ ngốc! Lập tức kiểm tra lại danh bạ điện thoại, nhìn xem số điện thoại của bố có phải là đầu 139 không?”.

Tiêu Tinh ngoan ngoãn kiểm tra, “Đúng ạ, đầu 139 không sai”.

“Lại còn dám nói là không sai?! Đầu 139 là điện thoại của ta! Bố con dùng đầu 131, con không biết sao? Có phải là cả bố cả mẹ đều lưu một số, lần nào nhắn tin cũng nhắn hết sang máy của ta?”. Nhạc Lăng nói rồi tắt máy luôn, chỉ còn lại tiếng tút tút.

“…”.

Tiêu Tinh bực tức tra danh bạ điện thoại, quả nhiên số của bố và mẹ đều là cùng một số đầu 139.

Chả trách lần nào cô cũng xui xẻo như thế, lại còn tưởng là trùng hợp. Thì ra là tự tạo nghiệp chướng, không thể sống được.

Tiện tay mở hộp thư đến, đột nhiên Tiêu Tinh phát hiện một chuyện đáng sợ hơn.

Tối qua số điện thoại đầu 131 nhắn tin cho cô: “Tiêu Tinh, đến New York đã thấy quen chưa?”.

Cô nhắn lại là: “Cảm ơn sự quan tâm của bạn, mình rất ổn, có thể phiền bạn bỏ thêm một hào phí nhắn tin, nói cho mình biết bạn là ai được không?”.

Sau khi đọc được tin nhắn này, cô lẽ bố cô đã phải kìm nén một lúc rất lâu mới không trực tiếp nhắn lại: “Tao là bố mày đây!”.

Tiêu Tinh nhăn nhó, vội vàng trả lời tin nhắn ấy: “Bố ạ, con xin lỗi, con lưu số của bố thành số của mẹ, con xin lỗi, xin lỗi bố!”.

Một lúc sau, bên kia bình tĩnh nhắn lại: “Không sao, bố quen rồi”.

Hic… Đúng là bi thảm. Trong lòng bố mẹ, rốt cuộc hình tượng của cô là thế nào đây! Như thế mà cũng quen được!

Tiêu Tinh buồn rầu, nhìn chằm chằm vào hàng chữ ấy, một lúc sau mới bực tức nhắn lại. “Bố, con định kết hôn với Thẩm Quân Tắc, chuyện này bố thấy thế nào?”.

“Tiêu Tinh, bây giờ là ba giờ sáng giờ New York. Con chắc chắn là mình đang nói chuyện trong trạng thái tỉnh táo chứ? Con thử véo vào tay mình xem có đau không?”.

Ặc… Bố tưởng cô đang mộng du? Trong mắt bố, cô đúng là không còn một chút hình tượng nào sao?

“Bố, con đang rất tỉnh táo, bố đừng đả kích con nữa”.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rất lâu mới nhắn lại: “Nếu con đã quyết định lấy Thẩm Quân Tắc, dĩ nhiên bố rất vui. Thẩm Quân Tắc rất được, chín chắn, bình tĩnh hơn con. Hai đứa có thể bù trừ cho nhau, có nó chăm sóc con, bố rất yên tâm”.

Chín chắn, bình tĩnh hơn con, hai đứa có thể bù trừ cho nhau? Nói như thế có nghĩa là… cô ấu trĩ, bồng bột?

Lời nói của bố lúc nào cũng đầy ẩn ý. Bố nói như vậy khiến Tiêu Tinh càng buồn hơn. “Bố, có phải là bố luôn buồn phiền vì không ai dám lấy con”.

“Tuyệt đối không có chuyện đó”.

Trả lời càng nhanh càng chứng tỏ bố chột dạ?

“Thế sao bố lại ủng hộ con lấy chồng như thế, cứ như là chỉ mong con lấy chồng ngay thôi…”.

“Bố ủng hộ con là vì Thẩm Quân Tắc rất được. Nếu con nói muốn lấy Tạ Ý thì chắc chắn bố sẽ phản đối”.

So sánh của bố đúng là sắc bén.

So sánh như thế Tiêu Tinh lại thấy kết hôn với Thẩm Quân Tắc cũng chẳng có gì đáng sợ. Trên thế gian này, những người đàn ông khác người giống như Tạ Ý phải nói là nhiều vô kể. So với việc sau này phải xem mặt lấy một người bất thường như thế, ít ra Thẩm Quân Tắc bây giờ vẫn được coi là bình thường.

Một là không động kinh, hai là không bạo lực, ba là rất đẹp trai.

Nghĩ như vậy, cảm giác hụt hẫng nhanh chóng tiêu tan, tâm trạng bực bội cũng chuyển biến theo hướng tích cực. Ngẫm lại những lời Kỳ Quyên nói, đột nhiên Tiêu Tinh thấy lấy Thẩm Quân Tắc cũng không phải là thiệt thòi.

Tâm nguyện tâm sự với bố mẹ trước khi kết hôn cuối cùng cũng tan thành bong bóng, không những không được bố mẹ thương xót và khích lệ mà dường như bố mẹ chỉ mong cô lấy chồng ngay lập tức… đúng là khiến người ta đau lòng.

Tiêu Tinh đành phải ủ rũ leo lên giường ngủ. Trong giấc mơ, Thẩm Quân Tắc xoay người một cái, biến thành tên yêu quái khổng lồ, há to cái miệng đỏ lòm và nói: “Lấy anh nhé, hủy diệt nhé, ha ha ha, nàng phải chết trong tay ta!”. Tiêu Tinh tức giận, hóa thành rồng lửa tiêu diệt anh ta.

Kỳ Quyên ở lại New York hai tuần rồi về nước. Thẩm Quân Tắc nghe được thông tin này, trong lòng cảm thấy rất vui. Dĩ nhiên là anh sẽ không ngốc đến nỗi đắc tội quân sư đứng sau Tiêu Tinh, vừa nghe nói cô ấy sắp đi, lập tức tích cực chủ động mời cô ấy ăn món Tứ Xuyên mà cô ấy thích ăn nhất để chia tay. Tiêu Tinh bị sự nhiệt tình của anh làm cho mơ hồ, còn Kỳ Quyên thì thản nhiên nhận lời.

Ba người ngồi trong quán ăn Tứ Xuyên, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Thẩm Quân Tắc tỏ ra rất phong độ, rót nước, gắp thức ăn cho hai cô gái, gọi toàn món Kỳ Quyên thích nhất, nào là chân gà xào ớt, thịt gà xào cay, giống hệt những món mà Tiêu Tinh đã gọi lần trước, cứ như là lúc hai người ăn anh đứng bên cạnh nghe trộm vậy.

Tiêu Tinh nhìn những món ăn được bưng lên mà trợn mắt há mồm. Anh chàng Thẩm Quân Tắc cũng thật bỉ ổi, vẫn chưa kết hôn mà đã bắt đầu lôi kéo chị em tốt của cô. Kỳ Quyên, nhất định mày phải giữ vững trận tuyến!

Kết quả, Tiêu Tinh vừa đi vệ sinh, quay vào thì thấy Kỳ Quyên và Thẩm Quân Tắc nói chuyện rất say sưa.

“Nó có chút đoảng vị, EQ cũng thấp, sau khi kết hôn anh phải nhường nó, nếu không tuyệt đối sẽ chỉ thấy bực mình mà thôi”.

“Dĩ nhiên rồi, anh sẽ không tính toán với cô ấy”.

“Thế thì em yên tâm rồi. Tiêu Tinh nhà bọn em nhìn thì giống hổ cái, cùng lắm chẳng qua chỉ là con mèo xù lông, anh dịu dàng với nó một chút, nó sẽ cảm động. Loài động vật xù lông này thực ra rất dễ dỗ dành”.

“Ồ… thì ra là thế”. Thẩm Quân Tắc quay đầu sang, nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tiêu Tinh trợn mắt lườm anh, ghét sát vào tai Kỳ Quyên, giọng nói rất u ám: “Mày đang giúp tao đối phó với anh ta sao?”.

Kỳ Quyên mỉm cười, “Tao đang dụ địch sa lưới mà”.

Tiêu Tinh nhìn cô ấy với ánh mắt nghi ngờ, cảm giác Kỳ Quyên có gì đó là lạ, bắt đầu từ khi cô ấy khen Thẩm Quân Tắc đã rất lạ rồi.

Ăn cơm xong, Thẩm Quân Tắc còn đích thân đưa Kỳ Quyên ra sân bay. Tiêu Tinh rất lưu luyến Kỳ Quyên, kéo tay cô ấy không nỡ buông ra, đến sân bay rồi mắt còn đỏ hoe. Một mình cô sống ở vùng đất xa lạ, chẳng bao lâu sẽ phải lấy người đàn ông xa lạ này, Kỳ Quyên là chỗ dựa duy nhất của cô. Bây giờ chỗ dựa sắp đi rồi, đột nhiên Tiêu Tinh thấy mình sẽ thê thảm hơn bây giờ.

Trên đường về nhà, Tiêu Tinh chỉ cúi đầu, im lặng không nói một lời. Thẩm Quân Tắc không kìm được nhìn cô qua gương chiếu hậu rất nhiều lần. Mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô khẽ rung rung.

Không biết vì sao lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ cô cố nén nước mắt, mỉm cười vẫy tay tạm biệt Kỳ Quyên, trong lòng Thẩm Quân Tắc có chút xót xa mơ hồ.

Nói như vậy cuộc hôn nhân này anh là người được lợi, nhưng Tiêu Tinh lại là người vô tội, bị vở kịch dở ẹc của anh cuốn vào. Cô còn nhỏ tuổi như vậy, vốn chỉ là một sinh viên vô ưu vô lo, đột nhiên bây giờ bắt cô đối mặt với rất nhiều vấn đề như hôn nhân, gia đình, tranh chấp kinh tế. Đối với cô mà nói thì quả là có chút tàn nhẫn. Là kẻ đầu xỏ gây ra mọi chuyện, đột nhiên trong lòng Thẩm Quân Tắc thấy có chút day dứt.

Đột nhiên anh thấy ngay từ lúc bắt đầu mình đã lừa Tiêu Tinh, lừa đi lừa lại lừa quá trớn, cuối cùng lại bắt Tiêu Tinh cùng mình gánh chịu hậu quả. Chuyện này… rất vô đạo đức.

Lừa gạt nữ sinh, khụ khụ, nói như vậy hình như anh thật sự có chút bỉ ổi…

Thẩm Quân Tắc không kìm được lại quay sang nhìn Tiêu Tinh, nhìn dáng vẻ cúi đầu, toàn thân khẽ run run, anh thấy mềm lòng, không kìm được lấy phong giấy ăn trong túi áo đưa cho cô, khẽ an ủi: “Thôi, đừng khóc nữa, sau này về nước, cô vẫn có thể gặp chị em tốt của mình”.

Tiêu Tinh không hề có phản ứng nào.

Thẩm Quân Tắc có chút ngượng ngùng, đưa giấy ăn ra trước mặt cô, “Tôi đảm bảo sau khi kết hôn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cô, cô muốn thế nào cũng được, mỗi người có cuộc sống riêng. Cô đừng buồn nữa”.

Tiêu Tinh vẫn không phản ứng.

Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ vỗ vai Tiêu Tinh. Lúc ấy Tiêu Tinh mới giật mình quay sang: “Hả? Cái gì? Anh đang nói chuyện với tôi?”. Nói rồi còn giơ tay ra dụi mắt, ngượng ngùng gãi đầu, nhếch mép cười, “Lúc nãy tôi ngủ không nghe thấy, anh nói lại đi”.

“…”. Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc từ từ trở nên rất khó coi.

Tiêu Tinh tiếp tục cười nói: “Làm gì mà sì mặt ra như thế, anh lái xe như rùa bò ý, tôi buồn ngủ quá nên mới ngủ gật”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, cất giấy ăn đi, hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: “Tám giờ sáng mai đi đặt váy cưới! Cô thử ngủ quên xem!”.

“Biết rồi biết rồi, đừng có gào lên như thế”. Tiêu Tinh lườm anh rồi ngáp một cái, “Không có chuyện gì thì tôi ngủ tiếp đây, anh lái chậm thôi”. Nói rồi cô tiếp tục ngả người vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Thẩm Quân Tắc từ từ xiết chặt vô lăng, ngay cả những mạch máu trên mu bàn tay cũng hằn lên.

Kỳ Quyên nói không sai, tính toán với Tiêu Tinh đúng là chỉ thêm bực mình.

Thế mà lúc nãy mình còn tưởng cô ta buồn quá nên khóc, thương xót cô ta, đồng cảm với cô ta, thậm chí còn vì thế mà thấy day dứt, lại còn dịu dàng an ủi cô ta, đưa giấy ăn cho cô ta. Mình đúng là một kẻ đại ngốc!

Chẳng mấy chốc đã gần đến khách sạn, Tiêu Tinh ngủ rất ngon, gật gà gật gù giống như gà con mổ thóc. Thẩm Quân Tắc nhẫn nhịn một lúc, cuối cùng giơ tay ra đẩy cô.

Tiêu Tinh giật mình bừng tỉnh từ trong giấc mộng, bỗng nhiên nhảy dựng lên, đập đầu vào nóc xe, đau đến nghiến răng nghiến lợi, mặt mày nhăn nhó, vừa xoa đầu vừa trách móc: “Tôi nằm mơ đúng đến đoạn gay cấn, một tên ác quỷ theo sau tôi, tôi đang chạy trốn, anh đập một cái khiến tôi giật bắn cả người”.

Thẩm Quân Tắc cố kìm nén ý nghĩ đấm cho cô một quả, lạnh lùng nói: “Sắp đến rồi”.

“Ừm”, Tiêu Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu và nói, “Thế thì anh cứ dừng ở đây đi, dù sao thì cũng sắp đến rồi, tôi sẽ tự đi bộ về, nhân tiện đi dạo một lúc”.

Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, anh đáng sợ như vậy sao? Tiêu Tinh không muốn ở cạnh anh thêm một phút nào sao? Suốt đường đi chỉ ngủ, ngủ và ngủ, khó khăn lắm mới tỉnh lại thì lập tức xuống xe tránh mặt anh?

“Tôi có chuyện muốn nói với cô”, Thẩm Quân Tắc dừng xe lại nhưng lại không mở cửa xe.

Tiêu Tinh quay sang hỏi: “Nói đi, tôi đâu có ngăn anh”.

Thẩm Quân Tắc quay sang nhìn cô, nghiêm túc nói: “Hôm qua tôi nói chuyện điện thoại với bố cô. Ông nói chúng ta có thể kết hôn ông rất vui. Việc kết hôn thế nào do chúng ta tự quyết định. Đến lúc ấy… ông sẽ sang tham dự hôn lễ. Ông cũng… chỉ phụ trách tham gia hôn lễ”. Xem ra bố cô cũng sợ cô, chỉ mong cô sớm lấy chồng.

“Ừm, bố tôi hơi lười”. Tiêu Tinh gật đầu, “Thế thì sao?”.

Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc có chút lạnh lùng, “Vì thế, cô muốn… một hôn lễ như thế nào?”.

Cuối cùng Tiêu Tinh đã hiểu ý của anh, nghiêng đầu buồn phiền suy nghĩ, nghĩ rất lâu, lâu đến mức khả năng chịu đựng của Thẩm Quân Tắc sắp đến cực điểm cô mới quay sang, mỉm cười và nói, “Tùy anh”.

Thẩm Quân Tắc nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô nghĩ lâu như thế, chỉ nghĩ được… tùy sao?”.

Tiêu Tinh làm ra vẻ vô tội, gật đầu: “Đúng vậy, hôn lễ thế nào cũng được. Dù sao thì tôi cũng chưa từng kết hôn, anh sắp xếp đi”.

Thế nào gọi là cô chưa từng kết hôn! Lẽ nào tôi đã từng kết hôn?

Thái độ không chút bận tâm của Tiêu Tinh càng khiến Thẩm Quân Tắc khó chịu. Vốn tưởng rằng cô sẽ đưa ra những yêu cầu như “tiệc rượu và hoa tươi trong lễ đường”, “đoàn xe vòng quanh New York, với cái đầu óc kỳ quái của cô, cho dù đưa ra yêu cầu ly kỳ như thế nào Thẩm Quân Tắc cũng không thấy lạ, nhưng cô lại nói là “tùy!”.

Tùy cái đầu cô ấy!

Thẩm Quân Tắc không biết vì sao mình lại tức giận như vậy, dù sao thì anh càng nhìn Tiêu Tinh càng thấy chướng mắt.

“Được, thế thì tùy”. Thẩm Quân Tắc lạnh lùng lườm cô, “Khi nào về nhớ đặt báo thức, trước tám giờ sáng mai phải rửa mặt sạch sẽ. Một cái đồng hồ không đánh thức cô, tôi đề nghị cô nên đặt ba cái”.

“Thực ra ngày nào tôi cũng đặt ba cái đồng hồ báo thức nhưng vẫn không dậy được”. Tiêu Tinh nghiêm túc nói. Nhìn thấy sắc mặt u ám của Thẩm Quân Tắc, vội vàng cười nói, “Không sao, tối nay tôi sẽ đặt năm cái”.

Thẩm Quân Tắc lẳng lặng quay đầu đi, hầm hầm mở cửa xe. Anh không muốn nói chuyện với cô nữa, nếu không sẽ bị cô làm cho tức chết.

Tiêu Tinh vội vàng mở cửa xuống xe, “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, bye bye”.

Nói xong chữ “bye” cuối cùng thì đã đi được ba mét rồi.

Mái tóc dài của cô đung đưa theo dáng đi. Đi được vài bước cô lại dừng lại xem đồ lưu niệm bên đường. Lúc mặc cả với người bán hàng, mồm miệng nhanh nhảu giống hệt như đang học thuộc bài diễn thuyết, trông rất có tinh thần, đặc biệt là dáng vẻ đắc ý khi mặc cả thành công, mua được thứ mà mình thích, không còn dáng vẻ ấm ức khi nén nước mắt tiễn Kỳ Quyên ở sân bay lúc nãy.

Đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy trái tim của mình cũng bắt đầu đung đưa trong lồng ngực.

Thật sự anh phải lấy một người con gái mà nhìn thế nào cũng thấy rất khác người…

Đúng là tự gây ra nghiệp chướng, không thể sống được.

Sáng hôm sau, Thẩm Quân Tắc sợ Tiêu Tinh ngủ nướng nên bảy rưỡi đã gọi điện thoại giục cô dậy. Kết quả chỉ đổ một chuông đầu bên kia đã nhấc máy, hơn nữa nghe giọng nói lanh lảnh thánh thót của cô hoàn toàn không giống như vừa ngủ dậy.

“A lô, Thẩm Quân Tắc, tìm tôi có chuyện gì không?”.

“Cô dậy sớm vậy sao?”. Thẩm Quân Tắc có chút kinh ngạc, không kìm được cất cao giọng nói.

“Không phải là tôi dậy sớm. Haizz, tôi không ngủ”. Tiêu Tinh ngừng lại một lát rồi giải thích, “Hôm mà Kỳ Quyên sắp đi, chúng tôi nói chuyện thâu đêm. Hôm qua sau khi từ sân bay về, tôi ngủ bù, ngủ một phát đến tận mười giờ tối, sau đó không ngủ được nữa, kiên quyết thức đêm”.

“… Thôi được”. Thẩm Quân Tắc thấy hơi đau đầu, “Lát nữa tôi qua đón cô”.

Kết quả khi đến khách sạn, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc chỉ muốn vo tròn cô nàng này, bóp nát rồi nặn lại.

Hai mắt thâm quầng, nhìn rất thảm hại. Bố mẹ nhìn thấy dáng vẻ này chắc chắn sẽ sợ hãi đến nỗi phát bệnh tim.

Thẩm Quân Tắc gườm gườm nhìn cô, “Cô không biết trang điểm để che đi sao?”.

Tiêu Tinh cười và nói: “Không kịp rồi, lên xe rồi nói. Đừng lo, vết thâm xuất hiện sau khi thức đêm chỉ là tạm thời, một lúc sau sẽ hết. Dù sao thì chỉ có anh nhìn thấy. Mà anh thì lại không bận tâm tôi xinh hay xấu, đúng không?”. Cô nói rồi tự mở cửa lên xe, thắt chặt dây an toàn.

Dáng vẻ ngờ nghệch của cô lúc thức dậy chỉ có anh có thể nhìn thấy? Đãi ngộ đặc biệt này anh nên cảm thấy vinh dự sao?

Thẩm Quân Tắc hoàn toàn không cảm thấy vinh dự, càng nhìn quầng thâm quanh mắt cô càng tức giận. Anh sa sầm mặt xuống, không thèm nói gì mà khởi động xe.

Tiêu Tinh ngồi ở ghế lái phụ, soi gương chiếu hậu rồi dụi mắt, quả nhiên quầng thâm nhạt đi, sau đó cô lại lấy một đống đồ trong chiếc túi xách rồi bôi lên mặt.

Động tác trang điểm của cô rất nhanh nhẹn, bôi kem lót, đánh phấn má, kẻ lông mày, kẻ mắt, đánh mascara, từng bước từng bước rất đúng thứ tự, cuối cùng còn tô son, mím môi, sau đó nhe răng cười trong gương, lúc ấy mới cất túi mỹ phẩm đi.

Thẩm Quân Tắc bị nụ cười của cô làm cho sởn tóc gáy.

Có điều, sau khi trang điểm xong, khuôn mặt của cô vừa trắng vừa mịn, đôi mắt to, lông mày vừa dài vừa rậm, cái mũi xinh xắn, đôi môi màu hồng phấn khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Khuôn mặt này thật sự… rất xinh.

Thẩm Quân Tắc nhìn cô, không kìm được cười nhạo: “Không ngờ cô cũng biết trang điểm. Sau khi trang điểm trông rất giống người”.

Anh thật sự rất bất ngờ, còn tưởng cô là cô nàng không bao giờ lớn, không hiểu chuyện gì, chỉ biết ăn rồi ngủ.

Tiêu Tinh mỉm cười và nói: “Những thứ này bình thường không dùng mấy, lúc gặp người lớn, vì lễ phép nên phải trang điểm một chút, nếu không mẹ tôi biết sẽ mắng tôi chết mất. Hơn nữa tôi không muốn mang mặt mộc đi gặp bố mẹ anh, bị họ coi thường, những ngày tháng sau này cũng khó sống. Sau này còn phải tìm mọi cách để lấy lòng bố mẹ anh. Ấn tượng đầu tiên mà không tốt thì đâu có được. Ngay cả bố mẹ mình tôi còn không biết cách ứng phó nữa là”.

Thôi được, nghe cô nói như vậy, cuối cùng trong lòng anh cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Ít ra cô nàng này cũng biết để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ anh. Mặc dù cô suy nghĩ cho tương lai của mình nhưng cũng coi như là gián tiếp suy nghĩ cho anh, miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Thẩm Quân Tắc lái xe đưa Tiêu Tinh đến nhà họ Thẩm, dừng xe rồi mới nói: “Đến rồi”.

Tiêu Tinh nhìn thấy cánh cửa sắt ấy, ngạc nhiên quay sang nhìn anh: “Lần trước chúng ta gặp nhau ở đây, chẳng phải anh nói nhà họ Thẩm chuyển nhà rồi sao?”.

Thẩm Quân Tắc ngượng ngùng sờ mũi, không biết nên trả lời thế nào.

Tiêu Tinh trợn mắt lườm anh và nói: “Anh sợ tôi đoán ra thân phận của anh, cố tình lừa tôi đến khách sạn? Lấy chuyển nhà làm cái cớ, thật là bỉ ổi”.

Thẩm Quân Tắc ho một tiếng, bình tĩnh nói: “Cô muốn tính sổ cũng không vội tính hôm nay. Sau này chúng ta từ từ tính”.

Tiêu Tinh hấm hứ một tiếng rồi mở cửa xuống xe.

Quả nhiên nhà họ Thẩm giống hệt tưởng tượng của cô. Trong vườn là những cây cổ thụ cao chọc trời, ở giữa có một căn nhà ba tầng, dưới đất trải đá hoa xanh. Tiêu Tinh có cảm giác, nơi đây lưu dấu lịch sử với bề dày mấy chục năm hưng thịnh suy tàn của một đại gia tộc, vừa vào cửa đã khiến cô cảm thấy áp lực.

Cùng Thẩm Quân Tắc vào phòng khách, bỗng chốc Tiêu Tinh bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật thót tim.

Ông lão ngồi giữa sofa giống hệt lần trước đã gặp, tay cầm gậy ba toong, ngồi rất ngay ngắn, trông rất có khí thế. Bên trái là một người phụ nữ khí chất cao quý đang thư thái uống trà. Bên phải là một người đàn ông trầm tĩnh tay cầm cuốn tạp chí. Chiếc sofa đơn bên cạnh còn có một người… Quân Tắc giả mạo đang tươi cười gọt táo. Vừa nhìn thấy Tiêu Tinh, anh ta trượt tay, làm đứt vỏ táo.

Thẩm Quân Tắc thấy Tiêu Tinh có chút căng thẳng, ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Ông nội tôi cô biết rồi, hai người kia là bố mẹ tôi, rất dễ nói chuyện, cô không cần căng thẳng”.

Tiêu Tinh gật đầu.

Thấy mọi người trong phòng khách cũng phát hiện ra hai người, Thẩm Quân Tắc vờ ra vẻ thân mật, vòng tay khoác vai Tiêu Tinh, đi đến trước ghế sofa, nói với mọi người: “Bố, mẹ, đây chính là Tiêu Tinh”.

Tiêu Tinh vội vàng cung kính cúi người: “Cháu chào ông! Cháu chào hai bác!”.

Thật là ngoan… Thẩm Quân Tắc không kìm được thầm cho cô thêm vài điểm.

ố Quân Tắc nhìn Tiêu Tinh, mỉm cười và nói: “Tiêu Tinh đấy à, mấy năm không gặp, cháu lớn quá, lại xinh hơn hồi nhỏ rất nhiều”.

“Hi hi, thật ạ”. Tiêu Tinh gượng cười rồi xoa đầu. Cô không nhớ hồi nhỏ đã gặp người này khi nào.

Mẹ Quân Tắc nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng cũng nở nụ cười, “Lại đây ngồi, đừng khách sáo”.

Chiếc sofa đôi bên cạnh rõ ràng là đặc biệt dành cho hai người, Quân Tắc nắm tay Tiêu Tinh ngồi xuống.

Sau đó đột nhiên Thẩm Quân Tắc như làm trò ảo thuật, lấy một đống đồ trong túi, “Ông, bố, mẹ, đây là quà Tiêu Tinh mang đến biếu mọi người”.

“Ôi, đúng là cô bé ngoan”. Ông Thẩm không kìm được khen ngợi.

Không ngờ Thẩm Quân Tắc là người cẩn thận đến vậy, ngay cả quà cũng chuẩn bị từ trước. Tiêu Tinh hoàn toàn không nghĩ đến việc gặp người lớn phải mang quà…

Quay đầu sang thì phát hiện Thẩm Quân Tắc vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, cứ như là “chuyện này không liên quan đến tôi”.

Thấy mọi người khen ngợi không ngừng, lúc ấy Tiêu Tinh mới mỉm cười ngượng ngùng và nói: “Mọi người đừng khách sáo ạ… Cháu chọn nhưng không biết mọi người có thích không”.

“Thích thích, cháu có tấm lòng như vậy chúng ta đã rất vui rồi”. Ông Thẩm nhìn Tiêu Tinh với ánh mắt rất đỗi hiền từ, cười tít mắt và nói, “Tiêu Tinh à, cháu lấy Quân Tắc đúng là phúc phận của Quân Tắc nhà chúng ta, sau này cháu là con dâu nhà họ Thẩm rồi, người nhà cả không cần khách sáo. Nếu Quân Tắc dám ức hiếp cháu, cháu cứ nói với ông. Ông sẽ giúp cháu xử lý nó”.

“…”. Thẩm Quân Tắc giữ im lặng.

“Vâng ạ”. Tiêu Tinh gật đầu, bỗng chốc cảm thấy hình tượng ông lão trở nên rực sáng lấp lánh, ngay cả bộ râu vốn rất đáng sợ cũng trở nên đáng yêu.

Thẩm Quân Kiệt thấy Tiêu Tinh nói chuyện vui vẻ với mọi người, mình cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách hay, đành phải nghiến răng, nở nụ cười rạng rỡ, “Hi hi, xin tự giới thiệu, em là Thẩm Quân Kiệt, là cháu trai thứ ba của nhà họ Thẩm, sau này phải nhờ chị dâu giúp đỡ”.

“Ai là chị dâu của cậu!”. Tiêu Tinh lạnh lùng lườm anh ta.

Đột nhiên cảm giác có ba luồng sáng mơ hồ ở bên cạnh hướng về phía mình, Thẩm Quân Tắc cũng lén kéo tay áo của cô. Tiêu Tinh vội vàng tươi cười, khẽ nói, “Cái đó… vẫn chưa kết hôn mà, cậu gọi như thế tôi thấy rất ngại”.

Thẩm Quân Tắc và Thẩm Quân Kiệt nhìn nhau, hai người đều bị điệu bộ vờ ra vẻ e thẹn của cô làm cho da đầu tê dại. Cả hai cùng rùng mình.

Ba người lớn không biết chuyện, nghe cô nói vậy đều bật cười rồi gật đầu, rõ ràng là càng thích cô hơn. Đặc biệt là ông Thẩm, cười đến nỗi “rách” cả miệng. Cô cháu dâu e thẹn này thật đáng yêu…

“Đúng đúng, vẫn chưa qua cửa mà. A Kiệt, cháu đừng nói lung tung làm Tiêu Tinh sợ!”. Ông Thẩm gườm gườm nhìn Thẩm Quân Kiệt.

Thẩm Quân Kiệt ấm ức trong lòng nhưng không dám bộc lộ ra ngoài, đành phải bực tức cúi đầu gọt táo. Cháu làm chị ta sợ? Thôi xin, hoàn toàn ngược lại thì có! Ông nội ơi, ông không biết sức sát thương của chị dâu khủng khiếp thế nào đâu!

Bố Quân Tắc rất điềm tĩnh, mỉm cười nói: “Tiêu Tinh, cháu và Quân Tắc đã bàn bạc với nhau khi nào chính thức kết hôn chưa? Ý kiến của bố mẹ cháu thế nào?”.

Tiêu Tinh cười đáp: “Bố mẹ cháu nói tất cả đều do chúng cháu quyết định. Cháu… lúc nào cũng được ạ. Cháu nghe Quân Tắc”.

Thẩm Quân Tắc sững người, đột nhiên cô cho anh đặc quyền lớn như vậy, quả là khiến anh quá đỗi ngạc nhiên.

“Tháng sau ạ”. Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói, “Vẫn còn mười mấy ngày nữa để chuẩn bị, thế là đủ”.

Mười mấy ngày? Anh ta sốt ruột như thế, có phải là sợ để tuột mất con mồi?

Mặc dù Tiêu Tinh có chút ngạc nhiên nhưng lúc nãy đã đá bóng sang cho anh, không thể hối hận được nữa, đành phải miễn gưỡng gật đầu trước ánh mắt phấn khích và mong chờ của người nhà họ Thẩm.

“Thế thì… tháng sau ạ”.

Nét mặt của Tiêu Tinh có chút giống với dũng sĩ đeo gông xiềng lên đoạn đầu đài.

Thẩm Quân Tắc không kìm được ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Lấy tôi đau khổ lắm sao?”.

Tiêu Tinh gật đầu, cau mày nghĩ một lúc rồi mới nói: “Đúng vậy, rất đau khổ”.

Thẩm Quân Tắc im lặng.

Nhẫn nhịn một lúc vẫn thấy không cam tâm, anh khẽ nói: “Tôi cũng rất đau khổ. Cô phải hiểu rằng đối với tôi mà nói, kết hôn với cô đúng là ác mộng…”.

“Vì thế, anh thích tự ngược đãi mình sao? Đi một vòng tròn chính là để kéo mình vào cơn ác mộng?”. Tiêu Tinh tò mò hỏi.

Lần này thì Thẩm Quân Tắc thật sự không nói được lời nào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN