Chờ Một Ngày Nắng - Quyển 1- Chương 3 + 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Chờ Một Ngày Nắng


Quyển 1- Chương 3 + 4


Trong suốt cuộc đời, Thẩm Quân Tắc chưa bao giờ gặp cảnh tượng khó xử như thế này. Lúc này, Tiêu Tinh và Tạ Ý đang ôm nhau rất thắm thiết, nói từ chuyện tiểu học đến chuyện cấp hai, từ chuyện cấp hai đến chuyện cấp ba, khó khăn lắm mới kết thúc chủ đề thi đại học đáng ghét rồi lại tiếp tục phát triển theo hướng đại học. Đường phố người qua kẻ lại, Thẩm Quân Tắc giống như cây cột điện đứng một bên, giúp Tiêu Tinh và Tạ Ý che chắn ánh mắt tò mò của vô số người qua đường. Thú thực, nếu không phải anh có sức chịu đựng phi thường thì lúc này anh đã xông lên kéo hai người trước mặt mình ra, một người ném ra Thái Bình Dương, một người ném ra Đại Tây Dương. Đùa cái kiểu gì chứ? Diễn viên mà A Kiệt mời tới lại là bạn thanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, gắn bó keo sơn? Thậm chí còn có chút thân mật thái quá?Thấy hai người trước mặt tươi cười hớn hở nói chuyện không ngừng, trong lòng Thẩm Quân Tắc cảm thấy rất bực bội, cảm giác ấy giống như “mất cả chì lẫn chài”.

Thẩm Quân Tắc đang suy nghĩ không biết nên chữa cháy như thế nào, đột nhiên trước mắt sáng rực, chỉ thấy cách đó không xa, cậu em trai ngốc nghếch Thẩm Quân Kiệt đang tươi cười đi về phía mình. Thẩm Quân Tắc nắm thời cơ, bước một bước lên trước, tươi cười với cậu em trai đang đi về phía mình:

“Thẩm Quân Tắc, thật trùng hợp, sao cậu lại đến đây”.

Lời nói của anh giống như ném chiếc máy làm lạnh vào đám đông, khiến ba người có mặt ở hiện trường bỗng chốc hóa đá. Thẩm Quân Tắc là người điều khiển mọi chuyện, dĩ nhiên là thản nhiên như không, tỉnh bơ kéo Tiêu Tinh đang đứng bên cạnh Tạ Ý, mỉm cười giới thiệu với Thẩm Quân Kiệt:

“Đây là Tiêu Tinh, con gái của chú Tiêu, sang bên này du học”.

Sau đó lại ấn chặt vai Thẩm Quân Kiệt để ngăn anh ta chạy trốn, nhân tiện làm ra vẻ thân thiện giới thiệu với Tiêu Tinh, “Người này chính là Thẩm Quân Tắc”.

Tạ Ý không hiểu rõ tình hình, tiếp tục hóa đá. Thẩm Quân Kiệt trợn mắt há mồm, đầu óc tê liệt. Mặc dù Tiêu Tinh sững sờ một lúc nhưng lại là người có phản ứng đầu tiên, cô mỉm cười với Thẩm Quân Kiệt, nói rất to:

“Chào anh, Quân Tắc, rất vui được gặp anh”.

Nụ cười vờ ra vẻ ngọt ngào của cô khiến người ta nhìn mà lòng buốt giá. Thẩm Quân Tắc liếc nhìn em trai, “Quân Tắc, sao cậu không nói gì? Có phải là nhìn thấy Tiêu Tinh nên quá kinh ngạc phải không?”.

Kinh ngạc cái đầu anh ấy!Nhìn anh trai mỉm cười, cuối cùng Thẩm Quân Kiệt buồn rầu nhận ra rằng vì tình huống bất ngờ nên anh trai đã bán rẻ mình. Tình nghĩa anh em hơn hai mươi năm vậy mà đã bán rẻ em trai không hề chớp mắt!Thẩm Quân Kiệt bám đuôi chạy đến, muốn xem một màn kịch hay, cuối cùng chính mình lại trở thành người diễn kịch?Ai bảo mi tò mò! Ai bảo mi không biết xấu hổ đi theo xem kịch hay!Thẩm Quân Kiệt vừa đau lòng vừa hối hận, hận một nỗi không thể giậm chân đấm ngực, cho mình một trăm cái bạt tai, thấy anh trai ra sức nháy mắt với mình, thôi thì đâm lao phải theo lao, chỉ có thể miễn cưỡng phát huy tiềm năng của thiên tài ngành diễn viên điện ảnh, nở nụ cười say đắm lòng người.

“Trời ơi, Tiêu Tinh, ngưỡng mộ đã lâu! Tôi thường nghe ông nội nhắc đến cô, hôm nay gặp mặt, quả nhiên mắt thấy không bằng tai nghe”.

Thẩm Quân Tắc khẽ ho một tiếng, “Tai nghe không bằng mắt thấy”.

Nói rồi ngoảnh đầu lại, mỉm cười giải thích với Tiêu Tinh, “Tiếng Trung của Quân Tắc không được giỏi lắm”.

“Ồ”.

Tiêu Tinh gượng cười đáp lại một tiếng, “Tôi cũng thường nghe bố tôi nhắc đến anh, nói anh mang nét đặc trưng của người Trung Quốc, rất cá tính, là một nhân tài thú vị”.

“Ha ha, quá khen quá khen, Tiêu Tinh cô quả là nể mặt tôi, cô khen tôi như vậy ngại quá”.

Thẩm Quân Kiệt tiếp tục cười, da mặt sắp rơi xuống. Tiêu Tinh nhìn vẻ cười cợt không nghiêm túc của anh ta, cuối cùng không thể kìm nén được nữa, lẳng lặng quay đầu đi. Nhìn dáng vẻ căm ghét đến nỗi chỉ muốn cách xa mười mét của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc không kìm được nhếch mép cười. Anh biết rằng với tính cách của em trai, nhất định sẽ khiến Tiêu Tinh ghét cay ghét đắng. Sớm biết thế này lúc đầu không cần nhờ cái tay diễn viên Tạ Ý này nữa, bảo em trai ra trận là được. Vì muốn chắc chắn nên anh đã mời Tạ Ý, nhưng lại bất ngờ khơi dậy ký ức của một thời thanh mai trúc mã. Đúng là vẽ rắn thêm chân, anh thật hối hận vì lúc đầu đã làm như thế. Mặc dù sự việc ngày hôm nay phát triển đến mức có rất nhiều điều không ngờ tới, trong quá trình diễn ra sự việc cũng vì những tình huống bất ngờ làm cho bực tức mấy lần nhưng nói tóm lại, Thẩm Quân Tắc vẫn rất hài lòng về kết quả cuối cùng. Cuối cùng Tạ Ý trong trạng thái hóa đá đã hiểu trước mắt đang diễn ra buổi diễn xuất kỳ lạ mà anh ta không thể ngờ được. Anh ta sờ mũi, nói với Thẩm Quân Kiệt:

“A…”.

Chữ “Kiệt” vội vàng phanh lại, nuốt vào bụng, Tạ Ý vờ ho một tiếng, thay đổi cách xưng hô, “Quân Tắc, chi bằng đi ăn cơm trước đã, tôi thấy mọi người đều đói rồi”.

Quan trọng là bản thân anh ta đói rồi. Thẩm Quân Kiệt nhìn anh trai, tỏ ý hỏi ý kiến cấp trên. Thẩm Quân Tắc đã thành công che mắt Tiêu Tinh, tâm trạng rất tốt, hào phóng nói:

“Mọi người cùng đi ăn thôi, tôi mời”.

Thực tế chứng minh, con người không thể dễ dàng thỏa mãn, càng không thể vì thành công tạm thời mà lơi lỏng cảnh giác. Tiêu Tinh là sinh vật kỳ lạ, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm ra những hành vi kinh thiên động địa khiến người ta trở tay không kịp. Quả thực anh đã xem nhẹ tiềm lực thách thức giới hạn chịu đựng của Tiêu Tinh. Do dự với vấn đề chọn nhà hàng nào một lúc, cuối cùng mọi người quyết định tôn trọng ý kiến của người từ xa tới là Tiêu Tinh. Tiêu Tinh nói rất thích ăn hải sản, Thẩm Quân Tắc liền đưa mọi người đi tìm nhà hàng hải sản của Trung Quốc. Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn lớn, Tiêu Tinh ngồi cạnh Thẩm Quân Tắc. Có lẽ vì lạc đường suốt cả buổi sáng khiến cô đói run chân run tay, thức ăn vừa bưng lên, Tiêu Tinh đã không khách sáo gì mà bắt đầu ăn luôn. Thẩm Quân Tắc ngồi cạnh cô, tận mắt chứng kiến quá trình thảm khốc này. Chỉ thấy cô cầm một con tôm, bóc vỏ rồi cho vào miệng, sau đó lấy một con nữa, bóc vỏ cho vào miệng. Động tác ăn tôm của Tiêu Tinh giống như dũng sĩ đang chiến đấu, phải gọi là rất khéo léo và linh hoạt. Đĩa tôm nhanh chóng bị cô ăn hết một nửa, ba chàng trai nhìn nhau, tay cầm đũa cũng hơi chững lại. Ăn nhiều như vậy, nếu sống trong xã hội cũ thì chắc chắn là không nuôi nổi. Thẩm Quân Tắc không kìm được đau đầu nghĩ. Những cô gái mà anh đã tiếp xúc từ nhỏ đến lớn đa phần là những đại tiểu thư tính tình cao ngạo, những người lạnh lùng khó chiều chiếm một nửa, nói năng dịu dàng khiến người ta nổi da gà chiếm một nửa, những cô gái tùy tiện hậu đậu như Phương Dao đã được coi là khác người rồi, không ngờ lần này gặp Tiêu Tinh, quả thực là vượt quá tưởng tượng của anh, không chỉ khác người mà sắp biến thành không phải con người rồi. Nhìn cô ăn tôm lúc này khiến Thẩm Quân Tắc nghĩ rằng… hình như bên cạnh mình là một con “lợn nái”, lại còn không ngừng hừ hừ. Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được quay sang nhìn cô. Tiêu Tinh cảm nhận được ánh mắt phức tạp của người bên cạnh, thế nên cô ngoảnh đầu lại, mỉm cười với Thẩm Quân Tắc, thân thiện nói:

“Jesen, sao anh không ăn? Tôm ở nhà hàng này ngon lắm, rất tươi”.

Nói rồi, không chờ Thẩm Quân Tắc phản ứng lại, Tiêu Tinh đã làm một việc khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Nào, tôi gắp cho anh một con”.

Tiêu Tinh khách sáo nói câu ấy, sau đó chủ động gắp một con tôm đặt vào bát của Thẩm Quân Tắc. Nghĩ một lúc thấy hình như một con không đủ, cô lại gắp thêm vài con nữa vào bát anh, “Anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào. Nào nào, anh mau ăn đi”.

Thấy cơ mặt Thẩm Quân Tắc hình như có chút cứng đơ, Tiêu Tinh vội cười nói:

“Ngon lắm, nếm thử xem”.

Vẻ mặt của Tạ Ý có chút kỳ lạ, khẽ ho một tiếng rồi quay đầu đi. Thẩm Quân Kiệt kiên quyết cúi mặt xuống gầm bàn, chắc chắn là nhịn cười đến mức nội thương. Thẩm Quân Tắc ngồi cạnh Tiêu Tinh, không có cách nào trốn tránh ánh mắt “nhiệt tình” của cô, đành phải cố ép mình nhận những con tôm cô gắp cho. Mặc dù nói “nhiệt tình hiếu khách” là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa nhưng nhiệt tình quá mức lại khiến người ta “nuốt không trôi”.

“Đủ rồi… cảm ơn”.

Thẩm Quân Tắc thấp giọng nói, ngăn không để Tiêu Tinh gắp cua vào bát mình. Nhìn bát tôm đầy, Thẩm Quân Tắc sững người. Từ khi anh có ký ức đến nay, chưa có người phụ nữ nào gắp thức ăn cho anh, ngay cả mẹ anh cũng chưa bao giờ ân cần với anh như vậy. Hồi còn rất nhỏ, hoa quả cũng do anh gọt vỏ, hải sản cũng do anh tự làm, ăn cá không cẩn thận sẽ bị hóc xương, bóc tôm cũng làm cho tay dính đầy dầu mỡ, vì thế anh ghét nhất là ăn tôm cá. Nhưng lúc này, nhìn Tiêu Tinh ân cần gắp cho mình một bát tôm đầy, động tác lại rất linh hoạt, nụ cười thì nhiệt tình chân thành, Thẩm Quân Tắc thật sự không biết phải làm thế nào, đúng là dở khóc dở cười. Thêm vào đó anh lại còn là kẻ đứng đằng sau đạo diễn màn kịch lừa đảo này. Khụ khụ, bát tôm này… khiến người ta khó mà nuốt được. Ăn trưa xong, Thẩm Quân Tắc tiện đường đưa Tiêu Tinh về khách sạn, đang định lái xe cùng em trai và Tạ Ý đi về thì Tạ Ý mỉm cười nói:

“Hai người về trước đi, lâu lắm tôi không gặp Tiêu Tinh nên muốn ở lại ôn chuyện cũ”.

Hắn và Tiêu Tinh vẫn chưa ôn xong chuyện cũ? Lẽ nào mỗi lần bạn bè ôn lại chuyện cũ đều kể từ mẫu giáo đến bây giờ? Lúc nãy đứng trên đường, hai người đã nói đến giai đoạn đại học rồi… Đúng rồi, có lẽ họ còn muốn nghiên cứu về nửa cuộc đời còn lại. Thẩm Quân Tắc khởi động xe, thấy hai người đứng ngoài đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng không kìm được cười khẩy. Chả trách ngay từ lần đầu gặp mặt đã thấy Tạ Ý có chút chướng mắt, một người đàn ông mà nói lắm nói nhiều, nói chuyện có thể nói cả buổi chiều, sắp biến thành phụ nữ tuổi mãn kinh rồi. Thực ra Tạ Ý ở lại không phải là để ôn lại chuyện cũ, xe của Thẩm Quân Tắc vừa đi, anh ta nhanh chóng bộc lộ bản tính, không cười nữa mà chuyển sang dáng vẻ đau đớn khôn cùng, nói với Tiêu Tinh bằng giọng điệu vừa dịu dàng vừa khó xử:

“Tiêu Tinh à, anh không ngờ em lại đến New York thật”.

Tiêu Tinh bị dáng vẻ đau khổ của anh ta làm cho giật nảy mình, bỗng chốc không nói được lời nào. Cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ thấy Tạ Ý nói tiếp:

“Thực ra anh rất quý mến em, em là người thẳng thắn, không hề giả tạo mánh khóe chút nào, ở bên em anh cảm thấy rất thoải mái”.

“Ồ…”.

Tiêu Tinh mơ hồ gật đầu.

“Nhưng anh có bạn gái rồi”.

“…”.

Tiêu Tinh cảm giác như không tìm thấy mạch suy nghĩ, tiếp tục ngây người nhìn anh ta. Tạ Ý khẽ ho một tiếng, nói tiếp:

“Xin lỗi em, lúc đầu anh không nên đối xử với em tốt như vậy, khiến em hiểu lầm”.

“Vì anh mà một mình sang tận đây, em ngốc quá…”.

“…”.

Lần này thì Tiêu Tinh thật sự sững sờ.

“Anh biết em đã hy sinh rất nhiều vì mối tình này”.

“Nhưng anh thật sự không có cách nào để đáp lại em”.

“Trong lòng anh, em luôn là người bạn tốt nhất”.

Nói đến đây, chính Tạ Ý cũng bị mình làm cho say đắm, giọng nói có chút nghẹn ngào. Cuối cùng, anh ta nhìn Tiêu Tinh một cách đầy ẩn ý, nói ra lời thoại xuất hiện nhiều nhất trong các bộ phim tình cảm sướt mướt.

“Chúc em hạnh phúc”.

Nói xong câu ấy, Tạ Ý buồn rầu quay đi, dường như anh ta mới là kẻ đáng thương bị Tiêu Tinh bỏ rơi, ngay cả bóng dáng cũng toát lên vẻ cô đơn. Cuối cùng Tiêu Tinh đã lấy lại bình tĩnh, cảm giác toàn thân như bị sét đánh, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu như bị thiêu đốt. Nếu không phải vì ở cửa khách sạn có nhiều người như thế, cô chỉ muốn ra sức túm cổ Tạ Ý, lớn tiếng hét vào tai anh ta: Xin lỗi cái đầu anh ý!Cô nói thích anh ta lúc nào? Đúng là kẻ tự kỷ điên cuồng, tưởng ai cũng mê mình chắc, ăn dưa bở đến mức này cũng thật lợi hại! Không phải anh ta học làm diễn viên, suốt ngày muốn tìm đề tài diễn xuất đấy chứ? Lại còn tưởng lần này cô đến New York là vì tìm anh ta? Đầu óc hâm hấp không nói làm gì, lại còn chạy đến nói nhăng nói cuội?Tiêu Tinh không kìm được điên cuồng gào lên trong lòng:

“Anh tưởng tôi đến tìm anh? Tôi hứng thú tìm mộ anh hơn!”.

Bóng Tạ Ý nhanh chóng biến khỏi tầm mắt, Tiêu Tinh đứng giữa đường không tiện phát tác, chỉ có thể sống sượng nuốt cơn bực tức vào bụng. Về khách sạn, Tiêu Tinh ngồi trước bàn, buồn rầu lấy cuốn nhật ký màu đen trong ngăn kéo. Tấm bìa màu đen làm tôn lên tâm trạng bị đè nén của cô lúc này. Mở trang đầu tiên, một dòng chữ in đậm hiện lên trước mắt: Cuộc phiêu lưu đến New York của Tiêu Tinh. Mở tiếp một trang nữa là nhật ký mới viết, tiêu đề là “Một ngày xui xẻo”.

Hôm qua ngủ quá nhiều trên máy bay, buổi tối không ngủ được, thế nên cô đã mở nhật ký ghi lại toàn bộ những chuyện xui xẻo sau khi đến New York, nhân tiện dùng những lời lẽ cay độc nhất để nguyền rủa kẻ gây ra mọi tội lỗi là Thẩm Quân Tắc. Xem ra tối nay cô lại có chuyện để làm rồi. Tiêu Tinh ngồi trước bàn, xắn tay áo, cầm bút, viết chương thứ hai với ngọn lửa tức giận trào dâng trong lòng, tiêu đề là “Ngày xui xẻo thứ hai”.

Chương này dành cho tên Tạ Ý ngu ngốc với mức EQ dưới 0!Tiêu Tinh quen Tạ Ý hồi cô năm tuổi, lúc ấy việc làm ăn của nhà họ Tiêu vừa mới bắt đầu, bố mẹ và bác trai bác gái đều bận rộn quản lý công ty, Tiêu Tinh và anh họ Tiêu Phàm bị đưa về quê sống cùng ông nội. Nhà Tạ Ý ở ngay cạnh nhà ông nội. Trong ấn tượng của Tiêu Tinh, chàng trai có cái tên rất kỳ lạ này rất nghịch ngợm, leo núi trèo cây, lại còn thường xuyên lôi Tiêu Tinh ra ngoài chơi cùng. Suốt ngày nghịch bùn đất, quần áo nhem nhuốc bẩn thỉu, đến nỗi mỗi lần mẹ Tiêu Tinh đến, ánh mắt lạnh băng khiến cô bé Tiêu Tinh nhìn mà hai chân run lên bần bật. Về sau hai người học cùng tiểu học, trung học, thi đại học cũng thi cùng thành phố, quan hệ ngày càng thân thiết. Anh ta coi Tiêu Tinh là cô em gái hàng xóm nhỏ bé, Tiêu Tinh cũng coi anh ta như anh em tốt. Tóm lại chỉ là tình bạn thanh mai trúc mã rất đơn giản, không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì đáng nói. Bước ngoặt là năm thứ nhất đại học. Năm thứ nhất đại học cũng là năm Tiêu Tinh tròn mười tám tuổi, lại là người nhỏ tuổi nhất trong mấy chị em. Ngày sinh nhật của cô đúng vào dịp cuối tuần, để chúc mừng cô đã trưởng thành, hai người chị em thân thiết là Vệ Nam và Kỳ Quyên đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô. Bữa tiệc được tổ chức ở một quán bar nhỏ gần trường, ba chị em góp tiền bao quán bar, mời rất nhiều bạn học đến chung vui. Mọi người náo nhiệt suốt cả buổi tối, tâm trạng vô cùng phấn khích. Hiếm khi Tiêu Tinh mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, lại còn bị Kỳ Quyên bắt trang điểm, bước lên sân khấu trước mặt đám đông chen chúc, phát biểu “cảm tưởng” của mình. Tiêu Tinh đứng trên sân khấu, bị bao nhiêu con mắt dõi theo, trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, tâm trạng có chút bất an khi bắt đầu nói:

“Trên trái đất lắm mối hiểm họa này, an toàn trưởng thành mười tám năm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ sắp bước sang hàng ngũ của những người trưởng thành, tôi cảm thấy vô cùng xúc động! Rất cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, cùng tôi trải qua buổi tối khó quên này!”.

Bài phát biểu này là do Kỳ Quyên viết, tối qua Tiêu Tinh đã học cả buổi, đằng sau còn có một đoạn:“Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, tôi quyết định…”.

Tiêu Tinh đang nói như vẹt, đột nhiên ở góc trong phát ra một tràng cười. Tiêu Tinh không hiểu vì sao, ho một tiếng rồi đọc tiếp:

“Để bày tỏ lòng biết ơn của mình…”.

Đám người đứng trong góc bắt đầu cười phá lên. Tiêu Tinh không hiểu họ đang cười cái gì, tưởng rằng quần áo của mình biến mất hoặc nói sai gì đó, có chút bất an nhìn Kỳ Quyên và Vệ Nam đứng cạnh. Hai người đó một người nhún vai một người lắc đầu, tỏ ý họ cũng không biết. Tiêu Tinh ngượng ngùng đứng đó vì bị người ta cười nhạo, ánh đèn vàng ấm áp trên sân khấu chiếu vào người cô, để lộ khuôn mặt đỏ ửng. Vì quá căng thẳng, bỗng chốc cô quên mất câu tiếp theo. Đột nhiên một chàng trai ngồi trong góc đứng dậy, rảo bước đi đến trước mặt Tiêu Tinh, tươi cười giơ tay vỗ vai cô, “Tiêu Tinh, Tạ Ý của em ở đây này, có gì dặn dò không?”.

Hắn và Tiêu Tinh vẫn chưa ôn xong chuyện cũ? Lẽ nào mỗi lần bạn bè ôn lại chuyện cũ đều kể từ mẫu giáo đến bây giờ? Lúc nãy đứng trên đường, hai người đã nói đến giai đoạn đại học rồi… Đúng rồi, có lẽ họ còn muốn nghiên cứu về nửa cuộc đời còn lại. Thẩm Quân Tắc khởi động xe, thấy hai người đứng ngoài đang trò chuyện vui vẻ, trong lòng không kìm được cười khẩy. Chả trách ngay từ lần đầu gặp mặt đã thấy Tạ Ý có chút chướng mắt, một người đàn ông mà nói lắm nói nhiều, nói chuyện có thể nói cả buổi chiều, sắp biến thành phụ nữ tuổi mãn kinh rồi. Thực ra Tạ Ý ở lại không phải là để ôn lại chuyện cũ, xe của Thẩm Quân Tắc vừa đi, anh ta nhanh chóng bộc lộ bản tính, không cười nữa mà chuyển sang dáng vẻ đau đớn khôn cùng, nói với Tiêu Tinh bằng giọng điệu vừa dịu dàng vừa khó xử:

“Tiêu Tinh à, anh không ngờ em lại đến New York thật”.

Tiêu Tinh bị dáng vẻ đau khổ của anh ta làm cho giật nảy mình, bỗng chốc không nói được lời nào. Cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình, chỉ thấy Tạ Ý nói tiếp:

“Thực ra anh rất quý mến em, em là người thẳng thắn, không hề giả tạo mánh khóe chút nào, ở bên em anh cảm thấy rất thoải mái”.

“Ồ…”.

Tiêu Tinh mơ hồ gật đầu.

“Nhưng anh có bạn gái rồi”.

“…”.

Tiêu Tinh cảm giác như không tìm thấy mạch suy nghĩ, tiếp tục ngây người nhìn anh ta. Tạ Ý khẽ ho một tiếng, nói tiếp:

“Xin lỗi em, lúc đầu anh không nên đối xử với em tốt như vậy, khiến em hiểu lầm”.

“Vì anh mà một mình sang tận đây, em ngốc quá…”.

“…”.

Lần này thì Tiêu Tinh thật sự sững sờ.

“Anh biết em đã hy sinh rất nhiều vì mối tình này”.

“Nhưng anh thật sự không có cách nào để đáp lại em”.

“Trong lòng anh, em luôn là người bạn tốt nhất”.

Nói đến đây, chính Tạ Ý cũng bị mình làm cho say đắm, giọng nói có chút nghẹn ngào. Cuối cùng, anh ta nhìn Tiêu Tinh một cách đầy ẩn ý, nói ra lời thoại xuất hiện nhiều nhất trong các bộ phim tình cảm sướt mướt.

“Chúc em hạnh phúc”.

Nói xong câu ấy, Tạ Ý buồn rầu quay đi, dường như anh ta mới là kẻ đáng thương bị Tiêu Tinh bỏ rơi, ngay cả bóng dáng cũng toát lên vẻ cô đơn. Cuối cùng Tiêu Tinh đã lấy lại bình tĩnh, cảm giác toàn thân như bị sét đánh, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu như bị thiêu đốt. Nếu không phải vì ở cửa khách sạn có nhiều người như thế, cô chỉ muốn ra sức túm cổ Tạ Ý, lớn tiếng hét vào tai anh ta: Xin lỗi cái đầu anh ý!Cô nói thích anh ta lúc nào? Đúng là kẻ tự kỷ điên cuồng, tưởng ai cũng mê mình chắc, ăn dưa bở đến mức này cũng thật lợi hại! Không phải anh ta học làm diễn viên, suốt ngày muốn tìm đề tài diễn xuất đấy chứ? Lại còn tưởng lần này cô đến New York là vì tìm anh ta? Đầu óc hâm hấp không nói làm gì, lại còn chạy đến nói nhăng nói cuội?Tiêu Tinh không kìm được điên cuồng gào lên trong lòng:

“Anh tưởng tôi đến tìm anh? Tôi hứng thú tìm mộ anh hơn!”.

Bóng Tạ Ý nhanh chóng biến khỏi tầm mắt, Tiêu Tinh đứng giữa đường không tiện phát tác, chỉ có thể sống sượng nuốt cơn bực tức vào bụng. Về khách sạn, Tiêu Tinh ngồi trước bàn, buồn rầu lấy cuốn nhật ký màu đen trong ngăn kéo. Tấm bìa màu đen làm tôn lên tâm trạng bị đè nén của cô lúc này. Mở trang đầu tiên, một dòng chữ in đậm hiện lên trước mắt: Cuộc phiêu lưu đến New York của Tiêu Tinh. Mở tiếp một trang nữa là nhật ký mới viết, tiêu đề là “Một ngày xui xẻo”.

Hôm qua ngủ quá nhiều trên máy bay, buổi tối không ngủ được, thế nên cô đã mở nhật ký ghi lại toàn bộ những chuyện xui xẻo sau khi đến New York, nhân tiện dùng những lời lẽ cay độc nhất để nguyền rủa kẻ gây ra mọi tội lỗi là Thẩm Quân Tắc. Xem ra tối nay cô lại có chuyện để làm rồi. Tiêu Tinh ngồi trước bàn, xắn tay áo, cầm bút, viết chương thứ hai với ngọn lửa tức giận trào dâng trong lòng, tiêu đề là “Ngày xui xẻo thứ hai”.

hương này dành cho tên Tạ Ý ngu ngốc với mức EQ dưới 0!Tiêu Tinh quen Tạ Ý hồi cô năm tuổi, lúc ấy việc làm ăn của nhà họ Tiêu vừa mới bắt đầu, bố mẹ và bác trai bác gái đều bận rộn quản lý công ty, Tiêu Tinh và anh họ Tiêu Phàm bị đưa về quê sống cùng ông nội. Nhà Tạ Ý ở ngay cạnh nhà ông nội. Trong ấn tượng của Tiêu Tinh, chàng trai có cái tên rất kỳ lạ này rất nghịch ngợm, leo núi trèo cây, lại còn thường xuyên lôi Tiêu Tinh ra ngoài chơi cùng. Suốt ngày nghịch bùn đất, quần áo nhem nhuốc bẩn thỉu, đến nỗi mỗi lần mẹ Tiêu Tinh đến, ánh mắt lạnh băng khiến cô bé Tiêu Tinh nhìn mà hai chân run lên bần bật. Về sau hai người học cùng tiểu học, trung học, thi đại học cũng thi cùng thành phố, quan hệ ngày càng thân thiết. Anh ta coi Tiêu Tinh là cô em gái hàng xóm nhỏ bé, Tiêu Tinh cũng coi anh ta như anh em tốt. Tóm lại chỉ là tình bạn thanh mai trúc mã rất đơn giản, không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì đáng nói. Bước ngoặt là năm thứ nhất đại học. Năm thứ nhất đại học cũng là năm Tiêu Tinh tròn mười tám tuổi, lại là người nhỏ tuổi nhất trong mấy chị em. Ngày sinh nhật của cô đúng vào dịp cuối tuần, để chúc mừng cô đã trưởng thành, hai người chị em thân thiết là Vệ Nam và Kỳ Quyên đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô. Bữa tiệc được tổ chức ở một quán bar nhỏ gần trường, ba chị em góp tiền bao quán bar, mời rất nhiều bạn học đến chung vui. Mọi người náo nhiệt suốt cả buổi tối, tâm trạng vô cùng phấn khích. Hiếm khi Tiêu Tinh mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, lại còn bị Kỳ Quyên bắt trang điểm, bước lên sân khấu trước mặt đám đông chen chúc, phát biểu “cảm tưởng” của mình. Tiêu Tinh đứng trên sân khấu, bị bao nhiêu con mắt dõi theo, trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, tâm trạng có chút bất an khi bắt đầu nói:

“Trên trái đất lắm mối hiểm họa này, an toàn trưởng thành mười tám năm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ sắp bước sang hàng ngũ của những người trưởng thành, tôi cảm thấy vô cùng xúc động! Rất cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, cùng tôi trải qua buổi tối khó quên này!”.

Bài phát biểu này là do Kỳ Quyên viết, tối qua Tiêu Tinh đã học cả buổi, đằng sau còn có một đoạn:“Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, tôi quyết định…”.

Tiêu Tinh đang nói như vẹt, đột nhiên ở góc trong phát ra một tràng cười. Tiêu Tinh không hiểu vì sao, ho một tiếng rồi đọc tiếp:

“Để bày tỏ lòng biết ơn của mình…”.

Đám người đứng trong góc bắt đầu cười phá lên. Tiêu Tinh không hiểu họ đang cười cái gì, tưởng rằng quần áo của mình biến mất hoặc nói sai gì đó, có chút bất an nhìn Kỳ Quyên và Vệ Nam đứng cạnh. Hai người đó một người nhún vai một người lắc đầu, tỏ ý họ cũng không biết. Tiêu Tinh ngượng ngùng đứng đó vì bị người ta cười nhạo, ánh đèn vàng ấm áp trên sân khấu chiếu vào người cô, để lộ khuôn mặt đỏ ửng. Vì quá căng thẳng, bỗng chốc cô quên mất câu tiếp theo. Đột nhiên một chàng trai ngồi trong góc đứng dậy, rảo bước đi đến trước mặt Tiêu Tinh, tươi cười giơ tay vỗ vai cô, “Tiêu Tinh, Tạ Ý của em ở đây này, có gì dặn dò không?”.

Cách nói bỡn cợt rất kiểu… công tử phong lưu(*)…Vệ Nam và Kỳ Quyên đứng cạnh ho sặc sụa hai tiếng, một người phụt cả nước ngọt ra ngoài. Tiêu Tinh tức đến đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh ta, một hồi lâu không nói được lời nào. Tiếng cười lúc nãy chắc chắn là do tên ngốc này giở trò!Tên Tạ Ý xấu xa không hề có một chút tự giác khi đã phạm sai lầm, lại còn tỏ ra rất phong độ khi rụt tay lại, cười cợt và nói:

“Đừng có nói ‘Tạ Ý của tôi’ nữa…”.

Phía dưới bỗng chốc cười phá lên.

“Thì ra đây chính là ‘lòng biết ơn’ của Tiêu Tinh”.

“Bạn Tạ, bạn tặng mình cho Tiêu Tinh đi, cô ấy đã nói bạn là của cô ấy rồi”.

Tạ Ý ngoảnh đầu lại, mắng mỏ đám người đang cười trong góc:

“Các cậu nói đủ chưa? Tiêu Tinh nhà mình đang xấu hổ kia kìa, không nhìn thấy cô ấy đỏ mặt sao?”.

Đúng là càng nói càng khiến người ta hiểu lầm…Thú thực lúc ấy Tiêu Tinh rất muốn tìm thứ gì đó để bắt anh ta im miệng, ném cả quả dưa hấu vào mặt anh ta cũng được, hoặc là cái nồi cũng được, ném thẳng vào đầu anh ta. Đáng tiếc lúc ấy cô đứng trên sân khấu, bên cạnh không có thứ gì, trên tay chỉ có chiếc micro, không tiện ném đi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gườm gườm nhìn tên Tạ Ý không biết mình đã sai ở đâu lại còn ra sức nói những lời nực cười để chữa cháy. Cũng bắt đầu từ hôm ấy, rất nhiều người tưởng rằng Tạ Ý thích Tiêu Tinh, Tiêu Tinh thích Tạ Ý, không ai biết rằng Tiêu Tinh đỏ mặt vì tức giận chứ không phải đỏ mặt vì xấu hổ, cũng không ai biết rằng Tạ Ý đỏ mặt là vì uống bia. Quả thực ngày hôm ấy anh ta đã uống quá chén. Tóm lại, đột nhiên hai người trở thành đôi thanh mai trúc mã xứng đôi vừa lứa, cũng trở thành đối tượng để bạn bè trêu chọc. Mỗi lần tụ họp, mỗi lần đi du lịch, chỉ cần chỗ nào có Tạ Ý thì Tiêu Tinh khó tránh khỏi bị mọi người trêu chọc một hồi. . .

“Ô, Tiêu Tinh, Tạ Ý của cậu đến rồi, có gì cần dặn dò không?”.

Tất cả đều học cái giọng điệu công tử phong lưu của Tạ Ý để trêu ghẹo Tiêu Tinh. Mỗi lúc như thế, Tiêu Tinh chỉ muốn bò dưới đất ra sức đào bới, đào một cái hố và chôn mình xuống đó. Thời gian học đại học, nhẫn nhịn những tin đồn mơ hồ ấy trong suốt hai năm, cuối cùng cũng nhịn được đến khi Tạ Ý ra nước ngoài. Vốn tưởng rằng đôi tai được yên ổn, nào ngờ hôm nay gặp lại bạn cũ trên đường phố New York, không kìm nén được chạy lại ôn chuyện cũ, kết quả lại khơi dậy cảm giác day dứt mơ hồ của anh chàng đầu óc có vấn đề này.

“Xin lỗi em, lúc đầu anh không nên đối xử với em tốt như vậy, khiến em hiểu lầm”.

“Tiêu Tinh, vì anh mà một mình em phải đi xa như vậy, em ngốc quá…”.

“Nhưng anh thật sự không có cách nào để đáp lại em”.

“Trong lòng anh, em luôn là người bạn tốt nhất”.

“Chúc em hạnh phúc”.

ói xong câu ấy, Tạ Ý buồn rầu quay đi, dường như anh ta mới là kẻ đáng thương bị Tiêu Tinh bỏ rơi, ngay cả bóng dáng cũng toát lên vẻ cô đơn. Cuối cùng Tiêu Tinh đã lấy lại bình tĩnh, cảm giác toàn thân như bị sét đánh, lục phủ ngũ tạng đều khó chịu như bị thiêu đốt. Nếu không phải vì ở cửa khách sạn có nhiều người như thế, cô chỉ muốn ra sức túm cổ Tạ Ý, lớn tiếng hét vào tai anh ta: Xin lỗi cái đầu anh ý!Cô nói thích anh ta lúc nào? Đúng là kẻ tự kỷ điên cuồng, tưởng ai cũng mê mình chắc, ăn dưa bở đến mức này cũng thật lợi hại! Không phải anh ta học làm diễn viên, suốt ngày muốn tìm đề tài diễn xuất đấy chứ? Lại còn tưởng lần này cô đến New York là vì tìm anh ta? Đầu óc hâm hấp không nói làm gì, lại còn chạy đến nói nhăng nói cuội?Tiêu Tinh không kìm được điên cuồng gào lên trong lòng:

“Anh tưởng tôi đến tìm anh? Tôi hứng thú tìm mộ anh hơn!”.

Bóng Tạ Ý nhanh chóng biến khỏi tầm mắt, Tiêu Tinh đứng giữa đường không tiện phát tác, chỉ có thể sống sượng nuốt cơn bực tức vào bụng. Về khách sạn, Tiêu Tinh ngồi trước bàn, buồn rầu lấy cuốn nhật ký màu đen trong ngăn kéo. Tấm bìa màu đen làm tôn lên tâm trạng bị đè nén của cô lúc này. Mở trang đầu tiên, một dòng chữ in đậm hiện lên trước mắt: Cuộc phiêu lưu đến New York của Tiêu Tinh. Mở tiếp một trang nữa là nhật ký mới viết, tiêu đề là “Một ngày xui xẻo”.

Hôm qua ngủ quá nhiều trên máy bay, buổi tối không ngủ được, thế nên cô đã mở nhật ký ghi lại toàn bộ những chuyện xui xẻo sau khi đến New York, nhân tiện dùng những lời lẽ cay độc nhất để nguyền rủa kẻ gây ra mọi tội lỗi là Thẩm Quân Tắc. Xem ra tối nay cô lại có chuyện để làm rồi. Tiêu Tinh ngồi trước bàn, xắn tay áo, cầm bút, viết chương thứ hai với ngọn lửa tức giận trào dâng trong lòng, tiêu đề là “Ngày xui xẻo thứ hai”.

Chương này dành cho tên Tạ Ý ngu ngốc với mức EQ dưới 0!Tiêu Tinh quen Tạ Ý hồi cô năm tuổi, lúc ấy việc làm ăn của nhà họ Tiêu vừa mới bắt đầu, bố mẹ và bác trai bác gái đều bận rộn quản lý công ty, Tiêu Tinh và anh họ Tiêu Phàm bị đưa về quê sống cùng ông nội. Nhà Tạ Ý ở ngay cạnh nhà ông nội. Trong ấn tượng của Tiêu Tinh, chàng trai có cái tên rất kỳ lạ này rất nghịch ngợm, leo núi trèo cây, lại còn thường xuyên lôi Tiêu Tinh ra ngoài chơi cùng. Suốt ngày nghịch bùn đất, quần áo nhem nhuốc bẩn thỉu, đến nỗi mỗi lần mẹ Tiêu Tinh đến, ánh mắt lạnh băng khiến cô bé Tiêu Tinh nhìn mà hai chân run lên bần bật. Về sau hai người học cùng tiểu học, trung học, thi đại học cũng thi cùng thành phố, quan hệ ngày càng thân thiết. Anh ta coi Tiêu Tinh là cô em gái hàng xóm nhỏ bé, Tiêu Tinh cũng coi anh ta như anh em tốt. Tóm lại chỉ là tình bạn thanh mai trúc mã rất đơn giản, không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì đáng nói. Bước ngoặt là năm thứ nhất đại học. Năm thứ nhất đại học cũng là năm Tiêu Tinh tròn mười tám tuổi, lại là người nhỏ tuổi nhất trong mấy chị em. Ngày sinh nhật của cô đúng vào dịp cuối tuần, để chúc mừng cô đã trưởng thành, hai người chị em thân thiết là Vệ Nam và Kỳ Quyên đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cô. Bữa tiệc được tổ chức ở một quán bar nhỏ gần trường, ba chị em góp tiền bao quán bar, mời rất nhiều bạn học đến chung vui. Mọi người náo nhiệt suốt cả buổi tối, tâm trạng vô cùng phấn khích. Hiếm khi Tiêu Tinh mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy, lại còn bị Kỳ Quyên bắt trang điểm, bước lên sân khấu trước mặt đám đông chen chúc, phát biểu “cảm tưởng” của mình. Tiêu Tinh đứng trên sân khấu, bị bao nhiêu con mắt dõi theo, trong lòng khó tránh khỏi có chút căng thẳng. Cô hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, tâm trạng có chút bất an khi bắt đầu nói:

“Trên trái đất lắm mối hiểm họa này, an toàn trưởng thành mười tám năm cũng không phải là chuyện dễ dàng. Bây giờ sắp bước sang hàng ngũ của những người trưởng thành, tôi cảm thấy vô cùng xúc động! Rất cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, cùng tôi trải qua buổi tối khó quên này!”.

Bài phát biểu này là do Kỳ Quyên viết, tối qua Tiêu Tinh đã học cả buổi, đằng sau còn có một đoạn:“Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, tôi quyết định…”.

Tiêu Tinh đang nói như vẹt, đột nhiên ở góc trong phát ra một tràng cười. Tiêu Tinh không hiểu vì sao, ho một tiếng rồi đọc tiếp:

“Để bày tỏ lòng biết ơn của mình…”.

Đám người đứng trong góc bắt đầu cười phá lên. Tiêu Tinh không hiểu họ đang cười cái gì, tưởng rằng quần áo của mình biến mất hoặc nói sai gì đó, có chút bất an nhìn Kỳ Quyên và Vệ Nam đứng cạnh. Hai người đó một người nhún vai một người lắc đầu, tỏ ý họ cũng không biết. Tiêu Tinh ngượng ngùng đứng đó vì bị người ta cười nhạo, ánh đèn vàng ấm áp trên sân khấu chiếu vào người cô, để lộ khuôn mặt đỏ ửng. Vì quá căng thẳng, bỗng chốc cô quên mất câu tiếp theo. Đột nhiên một chàng trai ngồi trong góc đứng dậy, rảo bước đi đến trước mặt Tiêu Tinh, tươi cười giơ tay vỗ vai cô, “Tiêu Tinh, Tạ Ý của em ở đây này, có gì dặn dò không?”.

Cách nói bỡn cợt rất kiểu… công tử phong lưu(1)…Vệ Nam và Kỳ Quyên đứng cạnh ho sặc sụa hai tiếng, một người phụt cả nước ngọt ra ngoài. Tiêu Tinh tức đến đỏ mặt, trợn mắt nhìn anh ta, một hồi lâu không nói được lời nào. Tiếng cười lúc nãy chắc chắn là do tên ngốc này giở trò!Tên Tạ Ý xấu xa không hề có một chút tự giác khi đã phạm sai lầm, lại còn tỏ ra rất phong độ khi rụt tay lại, cười cợt và nói:

“Đừng có nói ‘Tạ Ý của tôi’ nữa…”.

Phía dưới bỗng chốc cười phá lên.

“Thì ra đây chính là ‘lòng biết ơn’ của Tiêu Tinh”.

“Bạn Tạ, bạn tặng mình cho Tiêu Tinh đi, cô ấy đã nói bạn là của cô ấy rồi”.

Tạ Ý ngoảnh đầu lại, mắng mỏ đám người đang cười trong góc:

“Các cậu nói đủ chưa? Tiêu Tinh nhà mình đang xấu hổ kia kìa, không nhìn thấy cô ấy đỏ mặt sao?”.

Đúng là càng nói càng khiến người ta hiểu lầm…Thú thực lúc ấy Tiêu Tinh rất muốn tìm thứ gì đó để bắt anh ta im miệng, ném cả quả dưa hấu vào mặt anh ta cũng được, hoặc là cái nồi cũng được, ném thẳng vào đầu anh ta. Đáng tiếc lúc ấy cô đứng trên sân khấu, bên cạnh không có thứ gì, trên tay chỉ có chiếc micro, không tiện ném đi, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gườm gườm nhìn tên Tạ Ý không biết mình đã sai ở đâu lại còn ra sức nói những lời nực cười để chữa cháy. Cũng bắt đầu từ hôm ấy, rất nhiều người tưởng rằng Tạ Ý thích Tiêu Tinh, Tiêu Tinh thích Tạ Ý, không ai biết rằng Tiêu Tinh đỏ mặt vì tức giận chứ không phải đỏ mặt vì xấu hổ, cũng không ai biết rằng Tạ Ý đỏ mặt là vì uống bia. Quả thực ngày hôm ấy anh ta đã uống quá chén. Tóm lại, đột nhiên hai người trở thành đôi thanh mai trúc mã xứng đôi vừa lứa, cũng trở thành đối tượng để bạn bè trêu chọc. Mỗi lần tụ họp, mỗi lần đi du lịch, chỉ cần chỗ nào có Tạ Ý thì Tiêu Tinh khó tránh khỏi bị mọi người trêu chọc một hồi. . .

“Ô, Tiêu Tinh, Tạ Ý của cậu đến rồi, có gì cần dặn dò không?”.

Tất cả đều học cái giọng điệu công tử phong lưu của Tạ Ý để trêu ghẹo Tiêu Tinh. Mỗi lúc như thế, Tiêu Tinh chỉ muốn bò dưới đất ra sức đào bới, đào một cái hố và chôn mình xuống đó. Thời gian học đại học, nhẫn nhịn những tin đồn mơ hồ ấy trong suốt hai năm, cuối cùng cũng nhịn được đến khi Tạ Ý ra nước ngoài. Vốn tưởng rằng đôi tai được yên ổn, nào ngờ hôm nay gặp lại bạn cũ trên đường phố New York, không kìm nén được chạy lại ôn chuyện cũ, kết quả lại khơi dậy cảm giác day dứt mơ hồ của anh chàng đầu óc có vấn đề này.

“Xin lỗi em, lúc đầu anh không nên đối xử với em tốt như vậy, khiến em hiểu lầm”.

“Tiêu Tinh, vì anh mà một mình em phải đi xa như vậy, em ngốc quá…”.

“Nhưng anh thật sự không có cách nào để đáp lại em”.

“Trong lòng anh, em luôn là người bạn tốt nhất”.

“Chúc em hạnh phúc”.

Từng câu nói tràn đầy cảm xúc của Tạ Ý vang vọng bên tai, đặc biệt là bốn chữ “chúc em hạnh phúc” giống như gió bão hết lần này đến lần khác táp vào đầu Tiêu Tinh, khiến lông tơ trên người cô dựng ngược cả lên. Lần này cô đến New York, quả nhiên là khắp nơi tiềm tàng bi kịch! Gặp hết người đàn ông quái đản này đến người đàn ông quái đản khác!Hôm qua dùng ba trang giấy để ghi lại tội trạng của Thẩm Quân Tắc, hôm nay viết về tên Tạ Ý ngu ngốc, ba trang giấy cũng không đủ!Tiêu Tinh bực tức viết tên của Tạ Ý lên giấy rồi gạch chéo một trăm lần, sau đó đi tắm nước nóng, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, vừa thấy buồn ngủ một chút thì đột nhiên điện thoại của khách sạn vang lên. Tiêu Tinh mơ hồ nhấc máy, nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.

“Tiêu Tinh à, ngủ chưa?”.

Giọng nói dịu dàng ấy đã thành công làm cho Tiêu Tinh ngái ngủ giật mình bừng tỉnh trong nỗi sợ hãi.

“Chưa… chưa ngủ. Anh… anh có chuyện gì?”.

Cô cố tình đặt điện thoại cách tai nửa mét, để tránh nghe thấy giọng nói u buồn sầu thương của anh ta làm cho mình kinh tởm đến chết. Tạ Ý ngừng một lát, dịu dàng nói:

“Vậy thì ngủ sớm đi”.

Tiêu Tinh cố gắng để không phát điên:

“… Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi”.

“Hả?”.

Giọng nói của Tạ Ý hết sức vô tội, ngừng một lát rồi mới cười và nói, “Không có chuyện gì, chỉ gọi điện thoại hỏi em đã ngủ chưa”.

Gã này đúng là loại đàn ông nhàn rỗi không có chuyện gì làm kiếm cớ gây chuyện, thích bị ăn đấm!Toàn bộ các tế bào trên người Tiêu Tinh đều sắp nổ tung, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi mới thở dài, buồn rầu nói:

“Tạ Ý, anh còn muốn nói gì, nói hết một lần được không? Tuy thần kinh của em rất dẻo dai nhưng cũng không chịu được kiểu đánh giằng co như thế này đâu…”.

Tạ Ý im lặng một lúc lâu rồi mới cẩn thận nói:

“Anh và Minh Huệ sắp kết hôn, hôn lễ được tổ chức vào cuối tuần”.

Minh Huệ? Chị Minh Huệ xinh đẹp, dịu dàng, đối xử rất tốt với cô hồi học đại học sắp kết hôn?Tiêu Tinh đang phấn khích muốn nói lời chúc mừng thì thấy Tạ Ý chuyển chủ đề, thấp giọng nói:“Tiêu Tinh, em đừng buồn”.

Anh mới buồn, cả nhà anh đều buồn.

“Thực ra cảm giác của anh đối với em giống như cảm giác với Tiêu Phàm, chỉ là tình cảm anh em đơn thuần. Anh chưa bao giờ coi em là con gái”.

Anh đang vòng vo nói tôi không giống con gái? Anh tôi là con trai, tôi là con gái, thế mà cảm giác giống nhau được, anh cũng giỏi thật đấy!“Tiêu Tinh à, sao em không nói gì?”.

Tôi nên nói gì đây?“Đừng khóc, em đừng khóc, nhất định không được khóc”.

Tôi thích khóc đám tang của anh hơn!Tiêu Tinh đau đầu nắm chặt ống nghe, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:

“Thôi đi Tạ Ý, em thật sự không buồn, anh và chị Minh Huệ kết hôn, em rất mừng cho hai người, em…”.

Vẫn chưa nói hết câu đã bị Tạ Ý ngắt lời:

“Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, anh còn không hiểu em sao? Mỗi lần giọng nói của em hết sức bình tĩnh, chứng tỏ tâm trạng của em vô cùng không bình tĩnh”.

Tôi không bình tĩnh là vì bây giờ tôi hận không thể biến thành ma quỷ bay sang bóp cổ anh!Tiêu Tinh ở đầu dây bên kia hận đến nghiến răng nghiến lợi, Tạ Ý vẫn ở đó tiếp tục đắm chìm trong cuộc độc thoại bi thương của mình:

“Anh quen rất nhiều chàng trai ưu tú, hôm nào đó anh sẽ giới thiệu cho em một người. Em thấy đấy, em đã hai mươi hai tuổi rồi mà chưa yêu lần nào. Cứ nghĩ đến chuyện này, anh lại thấy rất có lỗi với em…”.

Tiêu Tinh không thể nhẫn nhịn được nữa, lớn tiếng gào lên trong điện thoại:

“Anh đủ rồi đấy! Em chỉ coi anh là bạn, không hề có ý gì khác. Những chuyện trước đây em đã quên từ lâu rồi, anh đừng có để trong lòng rồi cảm thấy có lỗi với em. Thật sự không có chuyện đó đâu, anh đã nghe rõ chưa?”.

Tạ Ý im lặng một lúc rồi dịu dàng nói:

“Anh biết, chỉ khi nào rất buồn em mới lớn tiếng gào lên như thế”.

“…”.

“Tiêu Tinh, em cứ gào lên với anh đi, hãy nói tất cả những điều em thấy khó chịu trong lòng, như thế em mới dễ chịu hơn một chút. Anh nguyện là người lắng nghe em nói”.

“…”.

Tiêu Tinh im lặng không nói gì. Tạ Ý cũng im lặng, chuyên tâm làm người lắng nghe. Một lúc rất lâu sau, Tiêu Tinh mới nhăn nhó nói:

“Em thật sự không khó chịu, anh tha cho em được không?”.

Tạ Ý sững người, ngạc nhiên hỏi:

“Em không đau lòng sao? Anh tưởng rằng em đang chờ anh quay lại”.

Chờ anh quay lại? Đùa à, tốt nhất anh vĩnh viễn đừng bao giờ quay đầu, cứ dũng cảm tiến lên phía trước, bước ra khỏi trái đất! Bước ra khỏi tầm mắt của tôi!“Anh nghĩ nhiều rồi”.

Tiêu Tinh sa sầm mặt xuống rồi nói.

“Thế trước đây, mỗi lần bọn họ trêu hai chúng ta em đều đỏ mặt, lại còn ngoảnh đầu đi không dám nhìn anh, anh cứ tưởng em đang thầm yêu anh…”.

Đỏ mặt là vì tức giận! Ngoảnh đầu đi không phải không dám nhìn mà là không muốn nhìn cái mặt bánh dày cười cợt, nếu không tôi sẽ có ý nghĩ bồng bột muốn xông lên xé nát nó!Tạ Ý im lặng một lúc, đột nhiên thẳng thắn hỏi:

“Nếu em đã không còn đau lòng, vậy vì sao mãi không chịu tìm bạn trai?”.

Tiêu Tinh ức chế, buột miệng nói:

“Ai bảo em không có bạn trai, anh quá coi thường người khác đấy”.

“Hi, đừng lừa anh, ngay cả tay con trai em còn chưa cầm bao giờ”.

“Ai lừa anh”.

Tiêu Tinh tiếp tục khoác lác, “Sau khi anh ra nước ngoài em đã yêu. Em nói cho anh biết anh ấy rất tốt, em rất thích anh ấy”.

“Thật sao?”.

Đột nhiên giọng nói của Tạ Ý trở nên vô cùng phấn khích và vui vẻ, giống như cuối cùng đã trút bỏ được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, “Em nói thế thì anh yên tâm rồi. Chúng ta vẫn là bạn tốt, đúng không?”.

“Ừ… đúng…”.

Tiêu Tinh uể oải nói.

“Thế hôm nào đó giới thiệu bạn trai em cho anh làm quen được không?”.

“Chuyện này…”.

Tiêu Tinh có cảm giác dường như mình đã tự đào cho mình một hầm lửa. Dĩ nhiên, hầm lửa còn tốt hơn bị cái tên Tạ Ý học ngành diễn viên xem quá nhiều phim Quỳnh Dao ném bom bằng giọng điệu buồn thương của hắn.

“Thế mà em cũng do dự? Lẽ nào bạn trai của em không ở đây? Thế thì một mình em ra nước ngoài làm gì?”.

“Ơ…”.

“Hay là em không có bạn trai, đang lừa anh?”.

“… Không”.

Cái này thì không thật.

“Thế hôm nào giới thiệu cho anh làm quen”.

“Ừm…”, Tiêu Tinh khó nhọc gật đầu. Đợi Tạ Ý cúp máy, Tiêu Tinh mới ngây người nhìn ống nghe. Nếu không lấy chiêu có bạn trai rồi để chống đỡ thì cái tay Tạ Ý này sẽ suốt ngày bám lấy cô diễn bi kịch tình cảm. Chuyện này cũng tại cô, vì tính cách quá thẳng thắn nên rất nhiều chuyện cô không muốn tính toán. Những lời trêu đùa của bạn bè cô chưa bao giờ coi là thật, cũng chỉ cười cho qua, không bao giờ để bụng, càng không có ý giải thích với Tạ Ý điều gì. Cô luôn nghĩ cái kiểu trêu đùa này, càng giải thích càng chứng tỏ mình có tật giật mình. Không ngờ lần này Tạ Ý hiểu lầm, mức độ lệch lạc lớn đến như vậy, lại còn tưởng rằng vì yêu thầm anh ta nên cô mới ngại không giải thích, vì yêu thầm anh ta nên mới xấu hổ đỏ mặt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta…Tiêu Tinh nằm trên giường, toàn thân rã rời như bị rút hết gân cốt. Haizz, xui xẻo ơi là xui xẻo, khó khăn lắm mới đuổi được ôn thần đi, sao lại đón về rồi? Hôm nay lúc ở trên đường không nên nhận anh ta, ai bảo mày không biết xấu hổ chạy đi ôn chuyện cũ, vừa mới ôn lại đã gây chuyện rồi, thấy chưa?Tiêu Tinh vô cùng hối hận, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy phải tìm một người đóng giả làm bạn trai để ngăn không cho Tạ Ý tự say sưa với ý nghĩ “được cô em hàng xóm yêu thầm bao nhiêu năm” và cảm giác day dứt đè nén vì “có lỗi với cô ấy, làm lỡ tuổi thanh xuân của cô ấy”.

Chỉ là ứng cử viên cho “bạn trai”…Người quen ở Mỹ không nhiều, bạn bè ở Trung Quốc đều là anh em tốt của Tạ Ý, nếu nói dối chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Muốn tìm người Tạ Ý không quen, còn phải qua mắt được thật không dễ dàng…Hai mắt Tiêu Tinh sáng lên, đúng rồi, Jesen, anh ấy là một ứng cử viên sáng giá!Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh lập tức bật dậy khỏi giường, nhấc điện thoại khách sạn gọi vào di động của Jesen.

“Tiêu Tinh à?”.

Bên tai vang lên giọng nói trầm lắng khiến Tiêu Tinh cảm động đến rớt nước mắt. “Sao anh biết là tôi?”.

“Tôi đoán thế”.

Thẩm Quân Tắc buột miệng nói. Chắc cô nàng này lại gặp chuyện gì đó, lần trước không mang sạc điện thoại, không phải lần này lại không mang sạc laptop đấy chứ?Thẩm Quân Tắc đang bực tức trong lòng thì nghe thấy Tiêu Tinh hỏi:

“Đúng rồi, anh có thân với Tạ Ý không?”.

Thẩm Quân Tắc sững người, “Không thân lắm, chỉ mới gặp thôi”.

“Tốt quá!”, Tiêu Tinh vui mừng nói, “Thế anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”.

Giọng nói mang theo nụ cười, khách sáo và thành khẩn, có thể so sánh với dịch vụ phục vụ khách hàng của mạng Mobile. Quả thực Thẩm Quân Tắc ngại không muốn từ chối lời thỉnh cầu khách sáo của cô, chỉ có thể nói:

“Cô nói đi”.

“Anh hãy bớt chút thời gian khoảng một tiếng, đóng giả làm bạn trai của tôi nhé!”.

“…”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, để muốn chắc chắn là mình không bị ảo giác, anh hạ thấp giọng, hỏi từng câu từng chữ:

“Đóng giả… cái gì… của cô?”.

Tiêu Tinh bị giọng nói trầm lắng của anh làm cho giật nảy mình, có chút chột dạ khi nói:

“Ha ha, tôi biết là lời thỉnh cầu này có chút mạo muội, có điều… chỉ là đóng giả làm bạn trai một lúc mà thôi! Chỉ một tiếng thôi có được không? Xin anh đấy, anh đứng cạnh tôi, không cần nói một câu nào cũng được, chỉ cần làm đạo cụ! Tất cả giao cho tôi!”.

Đạo cụ…“Được không, được không? Ở đây tôi không quen nhiều người lắm, anh giúp tôi lần này đi, xin anh đấy!”.

“Ưm…”.

“Cảm ơn anh! Rất cảm ơn anh! Vậy ba giờ chiều mai tôi đợi anh ở cửa khách sạn, không gặp không về! Bye bye!”.

“…”.

Sau khi Tiêu Tinh cúp máy, bộ não tê liệt của Thẩm Quân Tắc cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Lúc nãy anh đã nhận lời ư? Anh không nhớ là mình đã nhận lời. Anh không cẩn thận vì hai chữ “đạo cụ” mà “ưm” một tiếng nên đã bị Tiêu Tinh nghe thành “ừm”?Thế là nhận lời rồi? … Đột nhiên Thẩm Quân Tắc có cảm giác như có tảng đá đè nặng trên đầu, tức ngực đến nỗi muốn ói máu. Chính anh đang tìm người đóng giả mình để lừa Tiêu Tinh, xui xẻo không ai bằng, tìm tay Tạ Ý làm diễn viên. Kết quả là diễn viên gạt anh sang một bên, cùng Tiêu Tinh biểu diễn màn kịch “thanh mai trúc mã tương phùng” trước mặt anh, khó khăn lắm mới tùy cơ ứng biến để em trai tiếp tục đóng giả mình, cuối cùng cũng che mắt được chuyện này. Cứ tưởng rằng bên phía Tiêu Tinh đã lắng xuống rồi, không ngờ Tiêu Tinh lại bảo anh đóng giả làm cái gì mà… bạn trai?Anh mời diễn viên đóng giả mình để lừa Tiêu Tinh, bây giờ anh lại trở thành diễn viên được Tiêu Tinh mời để lừa người khác? Báo ứng đến nhanh vậy sao?Thẩm Quân Tắc đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Cảm giác này không dễ chịu chút nào, giống như người thợ săn gài bẫy để bẫy con mồi, nhưng đi một vòng mới phát hiện, cái bẫy lại trở về trên cổ mình.
—-
Mặc dù Thẩm Quân Tắc có ý nghĩ kích động muốn “nhét Tiêu Tinh vào bao tải ném ra khỏi trái đất”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chiều hôm sau anh vẫn bực tức lái xe đến cửa khách sạn.

Lần trước ở sân bay đã vì sai sót mà đắc tội với Tiêu Tinh, nếu lần này lại đắc tội với cô trong thân phận của Jesen thì anh sợ rằng cô nàng này nhất thời kích động sẽ lấy dao gọt hoa quả đâm vào ngực mình.

Huống hồ chuyện đau đầu vẫn còn ở phía sau. Ông nội yêu quý Tiêu Tinh giống như cháu gái của mình. Cho dù anh không sợ đắc tội với Tiêu Tinh thì vẫn phải suy nghĩ đến cảm giác của ông nội mắc bệnh cao huyết áp…

Đột nhiên Thẩm Quân Tắc phát hiện, từ sau khi Tiêu Tinh xuất hiện, những tháng ngày bình yên phẳng lặng của anh bắt đầu biến thành nước sôi lửa bỏng, lúc thì núi tuyết tan chảy, lúc thì núi lửa phun trào, vô số kích thích dữ dội lúc nào cũng thử thách giới hạn chịu đựng của anh, các dây thần kinh trong não gần như đều căng lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể đứt “phựt”, trước một hành động bất ngờ nào đó của Tiêu Tinh.

Thẩm Quân Tắc lái xe đến cửa khách sạn trong tâm trạng rất không vui vẻ. Tiêu Tinh đã đứng chờ ở đó từ rất lâu. Hôm nay cô lại mặc chiếc váy liền trắng muốt, đuôi váy có những hoa văn nhỏ hình gợn sóng, chiếc kẹp tóc màu xanh da trời đơn giản kẹp một phần tóc mái lên đỉnh đầu, để lộ cái trán nhẵn bóng. Nhìn từ xa, cái vẻ ngây thơ trong sáng ấy… khiến người ta “choáng ngợp”.

Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ thục nữ ấy của cô, Thẩm Quân Tắc luôn có cảm giác ảo mộng tiêu tan như “sét đánh ngang đầu”.

Ấn tượng đầu tiên của một người với người khác rất quan trọng. Hình ảnh đáng sợ của Tiêu Tinh đã bám rễ trong lòng anh bắt đầu từ cái hôm anh nhìn thấy cô lớn tiếng chửi rủa mình. Cho dù bây giờ cô có hiền dịu đến đâu đi chăng nữa thì Thẩm Quân Tắc vẫn không thể chấp nhận được sự chênh lệch về tâm lý này.

Huống hồ tính cách của cô, quả thực là… rất trừu tượng.

Quả nhiên, Tiêu Tinh trừu tượng vừa nhìn thấy Thẩm Quân Tắc là cười tít mắt chạy lại. Tốc độ ấy có thể sánh ngang với thỏ. Bật nhảy đến trước mặt Thẩm Quân Tắc, cô phanh kít một cái, vui vẻ nói: “Thật vui vì anh đã đến, tôi cứ sợ anh cho tôi leo cây!”.

“… Sao có thể thế được”. Thẩm Quân Tắc hơi sầm mặt xuống.

Tiêu Tinh vội vàng nói: “Đùa thôi! Sao anh có thể cho tôi leo cây được. Chúng ta mau đi thôi, đến quán cà phê, tôi đã đặt chỗ rồi”.

“… Ừ”.

Thẩm Quân Tắc nhăn mặt, bước lại mở cửa xe cho cô, Tiêu Tinh vội vàng chui vào trong xe, nhanh chóng thắt dây an toàn. Thẩm Quân Tắc đi sang bên kia, đang định mở cửa lên xe thì nghe thấy cách đó không xa đột nhiên vang lên mấy tiếng chụp ảnh tách tách, lại còn lẫn với tiếng thì thào bàn tán:

“Nhìn thấy chưa, người đàn ông đứng ở cửa chẳng phải là Thẩm Quân Tắc sao?”.

“Đúng rồi đúng rồi, sau khi tốt nghiệp mình không nhìn thấy anh ta nữa, trước đây hồi còn ở trường anh ta rất nổi tiếng, thường xuyên nhìn thấy anh ta trong những buổi lễ trao giải của trường”.

“Đúng vậy, hồi ấy mình rất tôn sùng anh ta, còn muốn theo đuổi anh ta cơ. Đáng tiếc anh ta là người lạnh lùng, đã từ chối rất nhiều cô gái. Mình sợ cũng bị như thế nên không dám hành động, chỉ có thể bóp chết mối tình thầm lặng với anh ta ngay từ khi còn trong trứng nước”. Giọng nói của cô gái nghe có vẻ vô cùng ai oán.

“Thật không ngờ, vừa tốt nghiệp là anh ta đã thay đổi, lăng nhăng bên ngoài, lén lút giấu người tình trong khách sạn”.

“Còn gì nữa, cô gái kia rất xinh đẹp, trông có vẻ rất trong sáng, hình như cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, vẫn còn là sinh viên… Haizz, thời đại này sao đàn ông lại đê tiện đến thế nhỉ?”.

“Không sai, ngay cả cô bé sinh viên trong sáng như thế mà còn ra tay được, anh ta cũng thật độc ác”.

“Thật bất lương, đúng là đồ thú đội lốt người”.

“Đột nhiên mình phát hiện năm ấy yêu thầm anh ta đúng là có mắt như mù”.

“May mà cậu kịp thời từ bỏ, nếu không thì không biết anh ta sẽ cắm cho cậu bao nhiêu cái sừng”.

“…”.

Thẩm Quân Tắc đứng im bất động, im lặng một lúc rất lâu, đến cuối cùng ngay cả cơ thịt cũng tê liệt.

Nghe thấy tiếng bàn tán xa dần, cơn tức giận từ gan bàn chân xông lên toàn thân, trái tim sắp biến thành khinh khí cầu phình to đến cực điểm.

Họ đang nói cái gì vậy? Tiêu Tinh là tình nhân mà anh chứa trong khách sạn? Nói anh ra tay với một cô bé sinh viên trong sáng, là tên thú đội lốt người bỉ ổi hạ lưu?

Thôi xin, hai người đó mù hay sao? Trông Tiêu Tinh giống con cừu non trong sáng vô tội lắm sao? Cô ta hoàn toàn là con hổ cái miệng nam mô bụng bồ dao găm đấy ạ!

Thẩm Quân Tắc không kìm được sa sầm mặt xuống nhìn Tiêu Tinh đang cười toe toét trong xe.

Quả nhiên người con gái này là sao chổi của anh, tiếng tăm lừng lẫy mà anh đã cố gắng duy trì bao nhiêu năm trong trường đã bị hủy hoại như thế này. Mấy cô gái kia là những cô nàng lắm điều nổi tiếng trường đại học S. Anh có thể tưởng tượng thông tin này sẽ nhanh chóng truyền đến các diễn đàn trong trường… Được lắm, anh lại sắp nổi tiếng rồi.

Thượng đế phù hộ, ngày hôm nay Tiêu Tinh đừng có làm chuyện gì thách thức giới hạn chịu đựng của anh, nếu không sự tu dưỡng tốt đẹp của anh sẽ bị hủy hoại trong một sớm một chiều. Anh thật sự không muốn thuê sát thủ để giải quyết cô gái này!

Lúc lên xe, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc rất khó coi. Tiêu Tinh nhìn anh, không kìm được quan tâm hỏi: “Anh sao vậy, khó chịu à?”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc, khẽ nói: “Không sao”, sau đó miễn cưỡng khởi động xe trước ánh mắt lo lắng của Tiêu Tinh.

Nghe giọng nói cố gắng kìm nén của anh, dường như trong lòng có một nỗi đau khổ rất lớn mà không thể bày tỏ được, Tiêu Tinh không kìm được lo lắng nói: “Nếu thấy khó chịu thì uống chút thuốc đi, tôi có một người chị em tốt học ngành y, cô ấy đã từng nói với tôi đừng có coi thường những triệu chứng nhỏ. Nếu bị cảm cúm mà không chữa thì có thể biến thành viêm phổi. Nếu đau dạ dày mà cứ mặc kệ thì có thể bị viêm loét dạ dày. Nếu đau bụng mà mặc kệ thì có thể bị thủng ruột”, ngừng một lát cô nói tiếp, “Bây giờ anh… thấy đau ở đâu?”.

“…”. Thẩm Quân Tắc không còn gì để nói với cô, nhân tiện không còn gì để nói với người chị em đó của cô. Anh đau đầu, đau đầu, được chưa?

“Anh khó chịu ở đâu, hay là đến viện khám xem thế nào. Cứ cau mày chịu đựng như thế không khỏi được đâu”.

“…”. Đầu như muốn nổ tung!

“Hay là tôi gọi điện thoại cho Tạ Ý nói là hôm nào đó chúng ta diễn màn kịch này sau, anh đến bệnh viện khám trước đã, để bác sĩ truyền nước cho anh…”.

“Đủ rồi, đừng nói nữa!”. Thẩm Quân Tắc khó chịu ngắt lời cô, giọng nói không mấy vui vẻ, quay đầu sang đang định nổi nóng với cô nhưng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và bị tổn thương của cô.

“Tôi… tôi nói sai gì sao?”.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi đến ngây ngô của cô, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy mềm lòng. Đúng là không biết phải làm thế nào với cô gái này! Lúc nãy nổi nóng với cô ta quả thật là rất mơ hồ, thậm chí còn làm mất đi phong độ vốn có của mình.

“…”. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống quay đầu nhìn về phía trước, cố tình thờ ơ với vẻ mặt buồn rầu của Tiêu Tinh, khẽ giải thích, “Lúc lái xe tôi không thích nói chuyện với người khác. Có chuyện gì khi nào xuống xe rồi nói”.

“Ồ!”. Sắc mặt của Tiêu Tinh nhanh chóng trở lại bình thường, cô mỉm cười gật đầu, “Tôi hiểu rồi, anh chuyên tâm lái xe đi, tôi không làm phiền anh nữa, an toàn là quan trọng nhất. Lái xe mà phân tâm thì sẽ hại mình hại người”.

Nói xong cô ngậm miệng không nói gì nữa, tiện tay lấy cuốn tạp chí đọc say sưa.

…Dễ bị lừa vậy sao? Thẩm Quân Tắc nhìn dáng vẻ say sưa đọc tạp chí của cô qua gương chiếu hậu, chốc chốc lại thấy cô che miệng cười khúc khích khi đọc những câu chuyện thú vị trên tạp chí, càng nhìn càng thấy cô rất ngốc… rất ấu trĩ… rất vô vị… rất trừu tượng…

Thấy cô cứ ngồi đó tự mua vui cho mình, Thẩm Quân Tắc nắm chặt vô lăng, ngay cả mạch máu cũng hằn lên.

Tâm trạng của anh đúng là phức tạp đến khó có thể hình dung được, lúc nào cũng nghĩ mình sắp bị cô giày vò đến phát điên. Từ khi gặp cô nàng khác người này đến nay, lúc thì bực tức, lúc thì phiền muộn, lúc thì ăn năn, lúc thì hối hận, phần lớn thời gian dở khóc dở cười, phần ít thời gian muốn khóc mà không có nước mắt.

Nếu không giải quyết cô nàng phiền phức này thì có lẽ mấy hôm nữa anh sẽ phải vào bệnh viện tâm thần mất.

Nửa tiếng sau, cuối cùng hai người cũng đến quán cà phê đã đặt trước.

Quán cà phê này nằm cạnh bãi cỏ xanh mướt gần công viên, trước cửa còn có vòi phun nước nho nhỏ, những hạt nước trong veo nhảy nhót theo tiếng nhạc, tạo thành những hình thù đẹp mắt. Quán cà phê có hai tầng, đại sảnh ở tầng dưới rực sáng ánh đèn, cạnh quầy bar còn bày rất nhiều cây cảnh, thậm chí có thể nhìn thấy những giọt sương long lanh óng ánh đọng trên lá. Đi theo cầu thang khắc hoa văn lên tầng hai, không gian càng đẹp mắt hơn tầng một, ánh đèn màu tím làm tăng thêm cảm giác thần bí. Những chiếc ghế mây xinh xắn trông thật dễ chịu và đầy phong cách.

Vừa vào phòng, hơi lạnh của điều hòa lẫn với mùi thơm nồng của cà phê xông lên mũi, bên tai còn vang lên tiếng đàn piano du dương, không hổ là không gian lý tưởng cho những đôi tình nhân hẹn hò.

Chỉ có điều, cùng Tiêu Tinh sánh vai bước vào quán cà phê tình nhân nổi tiếng này, bị ánh mắt mập mờ của những nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm khiến Thẩm Quân Tắc cảm thấy rất kỳ quặc. Ngay cả tay của cô gái này anh còn chưa chạm vào thì đã bị người ta hiểu lầm là tên thú đội lốt người bỉ ổi hạ lưu, đúng là vụ án oan uổng nhất trong năm!

Mang trong mình tâm trạng kỳ quặc này bước đến chỗ đã đặt trước thì nhìn thấy một chàng trai đang ngồi đó, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Anh ta ngồi im bất động, yên lặng ngắm nhìn những đám mây ở phía chân trời, giống như một nhà thơ chất chứa nỗi u buồn.

Thẩm Quân Tắc không kìm được run run khóe miệng. Cái tay Tạ Ý này học đóng phim đến tẩu hỏa nhập ma rồi sao? Uống cà phê mà cũng cần phải làm ra vẻ “cao siêu” thế này sao?

Tạ Ý nghe thấy tiếng động, vội vàng bước ra khỏi trạng thái diễn xuất đầy mê đắm trở về với hiện thực, ngoảnh lại nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Tiêu Tinh, vẻ mặt giống như gặp ma giữa ban ngày, miệng há hốc như quả trứng ngỗng.

Đây là thể loại gì vậy?

Tạ Ý vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Thẩm Quân Tắc đã vờ làm ra vẻ dịu dàng kéo ghế cho Tiêu Tinh để cô ngồi xuống.

Tiêu Tinh rất linh hoạt, vội vàng giả bộ ngọt ngào, ngoảnh đầu mỉm cười với anh, “Cảm ơn anh”.

Thẩm Quân Tắc bị nụ cười ngọt ngào ấy làm cho sững sờ. Nhưng… màn kịch tình nhân giả này vẫn phải tiếp tục diễn. Thế nên anh mỉm cười với Tạ Ý, giơ tay ra: “Chào anh, tôi là Jesen, bạn trai của Tiêu Tinh”.

Tạ Ý có chút hoài nghi nhìn Tiêu Tinh.

Tiêu Tinh vội vàng nói: “Làm gì thế, tưởng em tìm người đóng giả bạn trai để lừa anh không bằng ý? Anh yên tâm, Jesen đúng là bạn trai của em, chúng em đã ở bên nhau hai năm rồi, tình cảm rất tốt”.

Nói rồi còn quay sang nháy mắt với Thẩm Quân Tắc.

Thẩm Quân Tắc gật đầu một cách sâu sắc, “Ừ, chúng tôi đúng là người yêu”.

Nhưng trong lòng không kìm được bực tức, đúng là đã coi thường Tiêu Tinh, cô nói dối rất mau mồm mau miệng, sắc mặt không hề thay đổi. Cứ tưởng chỉ anh biết diễn kịch, thì ra cô cũng là cao thủ. Nếu không phải vì hiểu lầm trước đó, không biết chừng hai người còn có thể cọ sát tài nghệ diễn xuất?

Tạ Ý vẫn tỏ ra hoài nghi. Điều này cũng khó trách, ngày hôm qua người đàn ông ngồi đối diện này còn bảo anh ta đóng giả làm anh trai của A Kiệt để lừa Tiêu Tinh, thoắt một cái đột nhiên biến thành bạn trai của Tiêu Tinh, ai cũng khó mà tin được.

Thấy hai người ngồi cạnh nhau rất giống vợ chồng, Tạ Ý không kìm được hỏi: “Hai người quen nhau như thế nào? Một người ở Trung Quốc, một người ở Mỹ, lại ở bên nhau hai năm? Lẽ nào hai người yêu nhau bằng tinh thần cách hai nửa địa cầu?”.

Tiêu Tinh tiếp tục bịa: “Yêu qua mạng”.

Thẩm Quân Tắc quyết định cúi đầu nhìn menu để duy trì vẻ điềm tĩnh của mình.

Chẳng qua anh chỉ là đạo cụ mà thôi, đạo cụ không cần nói quá nhiều. Chỉ cần nghe cô bịa, xem cô nàng có giấc mơ phong phú này có thể bịa ra câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa như thế nào. Chắc không thể nói anh là ma cà rồng mấy nghìn năm tuổi như lúc ở trên máy bay chứ?

Nghe Tiêu Tinh nói câu ấy, sắc mặt của Tạ Ý cũng vô cùng mơ hồ. Trong lòng anh ta, Tiêu Tinh là một cô bé hồ đồ. Anh luôn nghĩ rằng bao nhiêu năm nay cô chỉ phát triển IQ chứ không phát triển EQ, nói với cô về chủ đề đàn ông thậm chí khiến anh ta có cảm giác có tội vì làm hư một cô gái nhỏ.

Không ngờ thoắt một cái cô bé này lại chạy theo mốt, chơi trò yêu qua mạng?

Theo anh ta được biết, những cô gái trò chuyện qua webcam đều rất bốp chát, một số người thậm chí chỉ mặc bikini bật webcam rồi… khụ khụ…

Tạ Ý không kìm được liếc nhìn Tiêu Tinh, có dùng sét đánh chết anh ta, anh ta cũng không thể tưởng tượng được Tiêu Tinh đã tạo ra mối tình qua mạng như thế nào.

Tiêu Tinh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tạ Ý, không kìm được cười nói: “Làm gì mà cười khó coi như vậy? Em không phải là loại đã quá lứa lỡ thì tùy tiện tìm người chat webcam trên mạng đâu, em và Jesen quen nhau trong game online, anh đừng dùng cái tư tưởng mờ ám ấy để đánh giá bọn em”. Thẩm Quân Tắc xiết chặt tay, chằm chằm nhìn menu. Game online, cái cớ này rất hay, còn hơn cả câu chuyện võ hiệp và câu chuyện về ma cà rồng.

Lúc ấy Tạ Ý mới thở phào, “Ồ, game online, cái này… còn đáng tin”.

“Đúng, là thật đấy”, Tiêu Tinh cười và nói, “Anh còn nhớ Vệ Nam và Kỳ Quyên chứ?”.

“Nhớ chứ, từ hồi cấp hai ba người lúc nào cũng dính lấy nhau”.

Tiêu Tinh nói tiếp: “Có một kỳ nghỉ hè, ba đứa bọn em thấy nhàm chán nên cùng nhau chơi trò game online có tên là ‘Mộng Lí Giang Hồ’. Vệ Nam chọn làm dược sư. Kỳ Quyên thì biến thái, chọn làm thích khách. Còn em, thao tác không giỏi nhưng cứ nhất định chọn nhân vật khó hơn là pháp sư. Lúc chọn ngành nghề đã bị bộ trang phục lộng lẫy của pháp sư làm cho mê hoặc”.

“Ừ…”. Tạ Ý có thể tưởng tượng được thảm cảnh khi Tiêu Tinh làm pháp sư, có thể tưởng tượng được bi kịch khi cô bị quái vật truy sát hết lần này đến lần khác.

“Vệ Nam tìm được một ông chồng trong game nhưng hắn đúng là tên cặn bã, hắn lấy trộm hết tiền và đồ của Vệ Nam, lại còn tự ý ép cô ấy phải ly hôn. Em và Tiểu Quyên tức quá, hạ lệnh toàn quân truy sát hắn”.

Tạ Ý có thể tưởng tượng được cảnh tượng hoành tráng khi ba cô gái vác đao truy sát gã đàn ông cặn bã, gật đầu với vẻ mặt phức tạp, “Ba người bọn em… quả thực là không thể đắc tội”.

Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Có một lần em đang trồng rau ở ngoài đồng thì gặp tên khốn đó. Em điên tiết xông lên, muốn giết hắn, báo thù cho Vệ Nam…”.

“Kết quả em bị hắn giết?”. Tạ Ý hùng hồn nói.

Tiêu Tinh căm phẫn gật đầu, “Vốn dĩ em đã lên kế hoạch là đẩy ngã hắn rồi đánh chết hắn, kết quả em vẫn chưa ra tay… hắn đã đẩy em ngã trước”.

“Khụ khụ…”.

Tạ Ý không kìm được ho vài tiếng để giấu đi nỗi kích động muốn bật cười đến điên cuồng.

Khóe miệng của Thẩm Quân Tắc cũng run run, menu đã giở đến cuối rồi lại lật lại từ đầu. Thời đại này làm đạo cụ không dễ dàng chút nào. Mỗi câu nói của Tiêu Tinh đều giống như cầm dao cứa vào thần kinh của anh. Có phải đầu óc của cô gái này bị dị tật bẩm sinh không? Vì sao anh thấy toàn thân cô toát lên khí chất khiến người ta dở khóc dở cười.

Tiêu Tinh tiếp tục căm phẫn nói: “Cái tên cặn bã ấy, hắn lại chạy đến giết em! Trò chơi này cài đặt chết rồi có thể sống lại tại chỗ, nhưng sau khi sống lại chỉ có 10% lượng máu, em vừa sống lại hắn lại giết em, rồi lại sống lại, hắn lại giết em, hắn đã ngồi bên cạnh em, chờ rồi giết, chờ rồi giết, chờ rồi giết suốt nửa tiếng!”.

“Khụ khụ…”. Tạ Ý sờ mũi, đồng cảm hỏi: “Sau đó thì sao?”.

Hai mắt Tiêu Tinh sáng lên, “Lúc ấy đột nhiên có một thích khách xuất hiện, anh ấy chỉ cần một chiêu đã đẩy ngã tên khốn kia, sau đó đứng cạnh em, đợi tên khốn kia sống lại, anh ấy lại giết hắn, lại sống lại, lại giết, báo thù cho em”.

“Người đó, chính là Jesen”. Tiêu Tinh nhìn Jesen đang cúi đầu xem menu bên cạnh, vờ làm ra vẻ ngọt ngào và nói, “Em rất thích tính cách căm ghét cái xấu như kẻ thù của anh ấy”.

Thẩm Quân Tắc biết thân biết phận làm đạo cụ, tiếp tục giữ im lặng.

Anh chính là thích khách đã bảo vệ bên cạnh Tiêu Tinh, báo thù cho cô, nhân tiện ăn miếng trả miếng với người đàn ông kia? Ý tưởng này… anh rất không hài lòng. Nếu thật sự là anh, anh tuyệt đối sẽ không cứu Tiêu Tinh, anh sẽ cùng người đàn ông kia liên thủ giết chết cô mới đúng.

“Bọn em thường cùng nhau làm nhiệm vụ trong game, em dần dần phát hiện hình như mình đã thích anh ấy. Có điều lúc ấy anh ấy ở nước ngoài, em cũng không nghĩ nhiều. Không ngờ về sau anh ấy đi công tác ở thành phố B, còn hẹn gặp em”. Tiêu Tinh không cười nữa, nghiêm túc nói, “Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy em đã biết, anh ấy chính là người mà em đang tìm”.

Tôi đúng là người mà cô đang tìm, người mà cô hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Quân Tắc thầm nhịn cười, học dáng vẻ của Tiêu Tinh, nghiêm túc đặt menu lên bàn.

“Thế về sau thế nào?”. Tạ Ý hứng thú hỏi đến cùng.

“Chúng tôi ở bên nhau”. Thẩm Quân Tắc nói.

Tiêu Tinh mỉm cười nhìn Thẩm Quân Tắc, gật đầu tán thành, “Lần này cũng vì anh ấy mà em mới đến New York”.

Lúc ấy Tạ Ý mới giật mình tỉnh ngộ, nói với Thẩm Quân Tắc: “Anh được đấy, đã dỗ dành Tiêu Tinh của chúng tôi đến New York, anh thật là có bản lĩnh”.

Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói: “Vốn dĩ tôi muốn vì cô ấy mà về nước làm việc nhưng Tiêu Tinh nói cô ấy muốn sang đây du học”.

Tiêu Tinh vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, em cũng muốn ra ngoài học hỏi. Dù sao thì hai người ở bên nhau, ở đâu cũng được”.

Tạ Ý ngưỡng mộ nói: “Tình cảm của hai người thật đẹp”, ngừng một lát, đột nhiên anh ta hỏi, “Đúng rồi, lúc nào kết hôn?”.

Mặt Tiêu Tinh biến sắc, rõ ràng là chưa từng nghĩ đến cách ứng phó với vấn đề này.

Thẩm Quân Tắc vẫn bình thản như không có chuyện gì, khóe môi khẽ nhếch lên toát ra vẻ dịu dàng khiến người ta ngạc nhiên. Anh nhìn Tiêu Tinh, khẽ nói: “Bây giờ vẫn sớm, đợi sau khi cô ấy tốt nghiệp, chúng tôi sẽ kết hôn”.

Tiêu Tinh sững người, nhất thời khó có thể thích ứng được vì “đạo cụ im lặng” này đột nhiên nói ra những lời tình cảm như vậy. Có điều cô nhanh chóng trở lại với ý thức tự giác của một diễn viên, gật đầu phụ họa: “Ừ, chúng em định chờ em tốt nghiệp rồi sẽ kết hôn, ha ha, còn phải vài năm nữa, không vội, không vội”.

Sao lại có cảm giác “chồng tung vợ hứng” thế nhỉ? Khụ khụ, chắc chắn là cô đã nghĩ nhiều rồi. Quả nhiên không thể xem nhẹ anh chàng Jesen này, kỹ thuật diễn xuất cứ phải gọi là đẳng cấp, không nhìn thấy một chút bất thường nào trên khuôn mặt của anh ta. Nụ cười mang theo vẻ chiều chuộng thậm chí khiến Tiêu Tinh có ảo giác anh ta thật sự rất yêu mình.

Huống hồ Tạ Ý là người ngoài.

Chả trách Tạ Ý không nghi ngờ nữa, tài diễn xuất của Thẩm Quân Tắc quá xuất sắc.

Tuy đã thành công che mắt được Tạ Ý nhưng rất kỳ lạ, Tiêu Tinh luôn có cảm giác trong lòng có chút không thoải mái. Anh ta có thể diễn cái vai xa lạ này một cách hoàn mỹ như thế, nếu anh ta có dã tâm lợi dụng cô, không biết chừng cô bị anh ta lừa lúc nào cũng không biết, lại còn ngây ngô giúp anh ta đếm tiền.

Thực ra, sở dĩ Tiêu Tinh có thể kể câu chuyện trong game một cách lưu loát như thế là vì quả thực chuyện này đã xảy ra với cô, có điều cô đã sửa lại một vài tình tiết quan trọng. n nhân cứu mạng xuất hiện lúc ấy hoàn toàn không phải là nam thích khách phóng khoáng mà là nữ sát thủ biến thái Kỳ Quyên.

Tiêu Tinh vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng khốc liệt khi Kỳ Quyên dùng hai lưỡi dao sáng bóng đâm vào người tên cặn bã kia hết nhát này đến nhát khác. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy tim đập chân run… Kỳ Quyên học luật nhưng động tác hành vi lại rất giống bác sĩ thú y.

Cuối cùng đã dùng câu chuyện game online có sửa chữa che được mắt Tạ Ý, Tiêu Tinh vừa thở phào thì đột nhiên nghe thấy Tạ Ý nói: “Đúng rồi, cuối tuần này hai người đến dự hôn lễ của tôi nhé”. Nói rồi còn nở nụ cười thành khẩn, lấy hai tấm thiệp cưới trong túi.

Tiêu Tinh lặng lẽ cúi đầu xuống, cầm menu mà lúc nãy Thẩm Quân Tắc vừa cầm, từ từ mở ra xem.

Tâm trạng của cô rất rối bời.

Thú thực nếu không phải vì EQ của Tạ Ý quá thấp, cô rất muốn tham dự hôn lễ, chúc mừng chị Minh Huệ. Dù sao thì chị Minh Huệ là người chị mà cô rất thích, Tạ Ý cũng coi là người bạn thanh mai trúc mã bao nhiêu năm của cô.

Nhưng điểm đáng sợ nhất của Tạ Ý không phải ở chỗ EQ của anh ta thấp mà là ở chỗ chúng ta vĩnh viễn không thể lường trước được, một người phút trước vẫn còn bình tĩnh như anh ta, không biết phút sau có đột nhiên gào thét hay không?

Thần tượng của anh ta chính là giáo chủ thét gào Mã Cảnh Đào.

Đó là hôn lễ, bao nhiêu người nhìn vào, ngộ nhỡ anh ta gây ra chuyện gì, tội danh “yêu thầm anh ta bao nhiêu năm” của Tiêu Tinh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Cô cũng không muốn vì sự xuất hiện của cô mà hôn lễ của chị Minh Huệ biến thành trò hề.

Nhưng lúc này nhìn thấy Tạ Ý đưa tấm thiệp cưới bằng hai tay, ánh mắt chân chân nhìn cô, cô cũng không tiện nói, “Em sợ anh lắm, em không dám đi”.

Tiêu Tinh không biết phải làm thế nào, không kìm được quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc. Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn cột, rõ ràng là anh ta không muốn đi.

Tạ Ý tiếp tục cười nói: “Không phải lo đâu, hôn lễ của bọn anh không đông lắm, phần lớn đều là những bạn du học sinh trong nước, còn có rất nhiều bạn học ở trường đại học T. Thời gian cử hành hôn lễ là mười giờ sáng chủ nhật, không đến nhà thờ bày vẽ hình thức nữa, thuê khách sạn mở tiệc chúc mừng. Tiêu Tinh, em là bạn thân nhất của anh, bây giờ tình cảm cũng có chỗ gửi gắm rồi, anh rất mừng cho em. Anh sẽ đặc biệt chuẩn bị chỗ ngồi và kẹo cưới cho hai người”.

Nghe anh ta nói như vậy thật sự Tiêu Tinh có chút xúc động. Nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ Tạ Ý giúp cô đánh những thằng con trai bắt nạt cô, bao nhiêu năm nay tuy không quen với hành vi tác phong của anh ta nhưng anh ta đối với cô là thật lòng.

Cả đời người cũng chỉ kết hôn một lần, Tạ Ý mời chân thành như vậy, bạn bè bao nhiêu năm, không đi cũng thật không nể mặt…

Tiêu Tinh quyết chí giơ tay nhận tấm thiệp trên tay anh ta. Cô nắm chặt tay, nói như đang thề thốt: “Được! Nhất định bọn em sẽ đến đúng giờ để chúc mừng hai người!”.

Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ ho một tiếng.

Ý kiến của anh… cô nên hỏi mới đúng? Rõ ràng là anh đã ngoảnh đầu đi tỏ ý mình không muốn, thế mà cô vẫn còn nhận lời, lại còn nói “bọn em”, nhân tiện lôi anh vào. Cô còn coi anh là “đạo cụ” thật, muốn lôi đến đâu thì lôi? Cảm giác bị cô tùy tiện điều khiển không vui chút nào.

Tiêu Tinh nghe thấy anh ho, lúc ấy mới nhớ ra mình đã bỏ qua ý kiến của đạo cụ, vội vàng cười và nói: “Đúng rồi, có thể là hôm ấy Jesen bận, có lẽ…”.

Tạ Ý ngắt lời cô, cau mày nói với Thẩm Quân Tắc: “Chuyện gì quan trọng đến đám cưới của bạn cũng không thể tham dự? Những dịp vui như đám cưới, những đôi tình nhân nên xuất hiện cùng với nhau, sao có thể thiếu anh được, người anh em”. Nói rồi còn giơ tay vỗ vai Thẩm Quân Tắc, bày tỏ sự thân thiện.

Cái tiếng “người anh em” nghe thật thuận miệng, khiến lông tơ trên lưng Thẩm Quân Tắc dựng đứng, không kìm được cau mày. Thấy ánh mắt cầu cứu của Tiêu Tinh đang hướng về phía mình, lúc ấy anh mới gượng nói: “… Để tôi xem thế nào”.

“Thế mới đúng chứ, nhất định anh phải đến đấy”. Tạ Ý cười nói, “Tôi hy vọng hôm ấy hai người có thể nắm tay xuất hiện, dù sao thì hai người cũng sắp kết hôn rồi, nhân tiện lây chút không khí. Đúng rồi, chuyện tình yêu qua mạng của hai người tôi thấy rất hiếm có, Tiêu Tinh, em kể tỉ mỉ cho anh nghe đi…”.

Tiêu Tinh vội mỉm cười: “A, em vào nhà vệ sinh đã”.

Cô ta chạy còn nhanh hơn cả thỏ, rõ ràng là không bịa được nữa liền ném đống đổ nát cho mình.

Thẩm Quân Tắc nhìn hình bóng nhanh chóng biến mất của cô, vẻ mặt hơi khựng lại. Trước ánh mắt chăm chú của Tạ Ý, anh không kìm được mỉm cười đầy ẩn ý.

Lúc ấy Tạ Ý mới nghiêm túc nói: “Cô ấy đi rồi, anh cũng nên nói thật với tôi rồi chứ? Anh bảo tôi đóng giả Thẩm Quân Tắc lừa cô ấy làm gì?”. Anh ta ngừng một lát rồi bổ sung, “Tiêu Tinh là bạn thân nhất của tôi, anh đừng có làm chuyện gì có lỗi với cô ấy”.

Thấy Tạ Ý đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng Thẩm Quân Tắc cảm thấy rất nực cười. Anh im lặng một lúc rồi mới thản nhiên nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài”.

Thẩm Quân Tắc bắt đầu tiếp tục bịa chuyện trong đầu. Dù sao thì từ lúc anh lên kế hoạch lừa Tiêu Tinh anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần quả cầu tuyết này càng lăn càng to. Điều không thể ngờ là vô tình mời Tạ Ý đến diễn kịch, kết quả đắp quả cầu tuyết thành người tuyết.

“Khụ Khụ”, Thẩm Quân Tắc lấy giọng, bắt đầu hoàn thiện câu chuyện của Tiêu Tinh, “Thực ra người cứu cô ấy trong game ngày hôm ấy không phải là tôi mà là bạn của tôi, Thẩm Quân Tắc”. Giọng nói của Thẩm Quân Tắc vô cùng bình tĩnh, nét mặt cũng vô cùng nghiêm túc, khiến người ta không có một chút lý do nào để nghi ngờ.

“Tôi và Thẩm Quân Tắc cùng chơi Mộng Lí Giang Hồ, về sau vì công việc bận rộn cậu ấy không chơi nữa, tôi liền lấy tài khoản của cậu ấy chơi tiếp. Tôi phát hiện trong list bạn thân của cậu ấy có Tiêu Tinh, ngày nào lên mạng cô ấy cũng chào tôi. Tôi không kìm được đáp lại cô ấy vài câu, dần dần thân nhau”.

Thẩm Quân Tắc ngừng một lát, thấy Tạ Ý đang chăm chú lắng nghe, thế nên anh tiếp tục bịa: “Hai năm trước, tôi về nước hẹn gặp cô ấy. Chúng tôi có cảm tình với nhau nên đã chính thức đến với nhau. Chuyện này tôi giấu không nói với Thẩm Quân Tắc. Tiêu Tinh cũng tưởng rằng tôi chính là người lúc đầu đã cứu cô ấy. Chuyện đổi tài khoản tôi không nói rõ với cô ấy, sợ sau khi phát hiện ra, Thẩm Quân Tắc sẽ để lộ chuyện này khiến cô ấy tức giận, vì thế tôi mới không để Thẩm Quân Tắc thật xuất hiện trước mặt cô ấy”.

“Thế vì sao anh không nói rõ với người anh em của anh? Lẽ nào còn sợ anh ta vung dao cướp người yêu của anh?”. Tạ Ý tỏ vẻ hoài nghi.

“Thực tế là… tôi đã cướp người yêu của cậu ấy trước”. Thẩm Quân Tắc không kìm được sờ mũi. Dù sao thì đã có nhiều tội danh như vậy rồi, không sợ cái tội cướp người yêu này, “Lúc ấy Quân Tắc có cảm tình với Tiêu Tinh, chỉ là tình cảm của họ vừa mới nảy mầm, Quân Tắc vì bận việc không thể chơi game được nữa. Tôi dùng tài khoản của cậu ấy cướp Tiêu Tinh. Nếu cậu ấy biết, có thể sẽ trở mặt với tôi”.

“Chuyện này… quả thực có chút khó xử”.

Thẩm Quân Tắc nói tiếp: “Thực ra tôi vốn không muốn để ý đến Tiêu Tinh nhưng từng hành vi từng lời nói của cô ấy đều thách thức giới hạn của tôi”.

“Thế là anh phát hiện mình không kìm nén được và đã yêu cô ấy? Vì thế anh đóng giả làm chủ nhân của tài khoản lừa Tiêu Tinh? Lại còn mượn cớ đi công tác, chạy về nước gặp cô ấy, củng cố tình cảm?”.

Thẩm Quân Tắc gật đầu một cách rất sâu xa, “Đúng là như vậy”.

Lúc ấy Tạ Ý mới tỉnh ngộ, “Anh đối với cô ấy đúng là nặng tình, vì cô ấy mà ngay cả anh em cũng mặc kệ. Tục ngữ nói anh em như chân tay, đàn bà như quần áo, cho dù có bị tàn phế cũng không thể khỏa thân, anh cũng đồng ý với quan điểm này sao?”.

“Không sai”. Thẩm Quân Tắc nhìn anh ta với ánh mắt tán đồng, khẽ nói, “Tuy chuyện đã qua đi hai năm rồi nhưng tôi không muốn sự xuất hiện của Thẩm Quân Tắc làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa tôi và Tiêu Tinh. Chuyện này mong cậu giữ bí mật giúp tôi”.

“Thì ra là vậy”. Tạ Ý gật đầu. “Tiêu Tinh là người yêu hận rõ ràng, nếu biết ngay từ đầu tôi đã lừa cô ấy, nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng tôi thật sự không kìm lòng được”.

Tạ Ý đồng cảm nói: “Không kìm lòng được yêu cô ấy cũng không phải lỗi của anh”.

Thẩm Quân Tắc đau khổ ngoảnh mặt đi.

Tạ Ý nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm với người anh em gặp nạn, “Dù sao thì hai người đã yêu nhau hai năm, anh chàng Thẩm Quân Tắc kia chỉ cứu cô ấy trong game, trong lòng cô ấy, chắc chắn là anh quan trọng hơn. Đừng lo lắng, chuyện này tôi sẽ không nói với cô ấy”.

Thấy Tiêu Tinh đang đi về phía này, Thẩm Quân Tắc vội vàng tổng kết, “Chuyện giữa tôi và cô ấy tôi sẽ xử lý êm đẹp”.

“Tôi tin anh, người anh em”. Tạ Ý xúc động vỗ vai Thẩm Quân Tắc, “Anh đối với cô ấy quả thực là… rất nặng tình, vì cô ấy mà đắc tội với cả bạn bè”.

Đúng lúc ấy Tiêu Tinh đi đến cạnh chiếc bàn, Thẩm Quân Tắc ga lăng đứng dậy, ân cần kéo ghế cho cô.

Động tác nhỏ này khiến Tạ Ý càng xúc động hơn. Anh ta không kìm được nói với Tiêu Tinh: “Tiêu Tinh à, Jesen đối với em thật sự là tốt đến mức không còn gì để nói, em nhất định phải biết trân trọng, đừng làm gì có lỗi với anh ấy, nghe rõ chưa?”.

Tiêu Tinh không hiểu gì hết, thấy Thẩm Quân Tắc ngồi bên cạnh đang mỉm cười dịu dàng với mình, không kìm được run run nói: “Vâng… em, em sẽ làm như vậy”.

Cuối cùng đã lừa được Tạ Ý nhưng không chỉ một mình Tiêu Tinh thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về nhà, Tiêu Tinh nắm chặt tấm thiệp mời trong tay, có chút bất an khi hỏi: “Đúng rồi, ngày cử hành hôn lễ anh có thể đi cùng tôi không? Tôi sợ Tạ Ý nghi ngờ”.

Thẩm Quân Tắc chắc chắn nói: “Yên tâm, một mình cô đi, cậu ta sẽ không nghi ngờ đâu”.

Tiêu Tinh gật đầu nhưng lại nghi ngờ hỏi: “Lúc nãy anh đã nói gì với anh ta?”.

“Chỉ là nói kỹ hơn về quá trình chúng ta quen nhau trong game thôi”. Thẩm Quân Tắc bình thản nói.

“Hi hi, anh lợi hại thật, trông anh ta có vẻ rất tin”. Tiêu Tinh cười nói, “Lần này thật sự rất cảm ơn anh, hình như tôi lại nợ anh một mối ân tình”.

“Đừng khách sáo”. Thẩm Quân Tắc khẽ nhếch mép, “Ân tình sẽ có cách trả lại, chẳng phải sao?”.

Nhìn nụ cười của anh ta, Tiêu Tinh bỗng chốc có chút sững sờ. Người đàn ông này bình thường lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng, thỉnh thoảng cười cũng rất đẹp trai. Chỉ là nụ cười của anh ta tuy đẹp nhưng lại khiến Tiêu Tinh thấy lạnh ở cổ, dường như có ảo giác mình sắp bị sa vào bẫy của anh ta.

“Sau này có chuyện gì cần cô giúp, hy vọng cô có thể ra tay giúp đỡ”. Thẩm Quân Tắc mỉm cười, thái độ rất vui vẻ.

“Không vấn đề, anh giúp tôi nhiều như vậy, có chuyện gì cần tôi giúp xin cứ nói, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối”.

Tiêu Tinh đã mơ hồ bán mình như thế mà không hề phát hiện ánh mắt mà người đàn ông bên cạnh nhìn cô qua gương chiếu hậu bỗng trở nên thâm sâu.

Chủ nhật là hôn lễ của Tạ Ý và Minh Huệ, nếu Tiêu Tinh đã nhận lời tham gia hôn lễ, vậy thì nên chuẩn bị chút quà. Tuy bây giờ “mốt” mừng tiền nhưng cô nghĩ rằng món quà mà mình chuẩn bị bằng tấm lòng của mình sẽ ý nghĩa hơn. Dù sao thì mấy ngày này cô cũng không có việc gì làm, thế nên cô đã đi dạo một vòng quanh khu phố người Hoa, mua một đống bút vẽ và màu vẽ, muốn tự tay vẽ một bức tranh tặng họ làm kỷ niệm.

Đây cũng là thứ duy nhất mà cô có thể làm tốt được.

Tiêu Tinh từ nhỏ đã thích vẽ tranh, tác phẩm đầu tiên của cô là con vịt vẽ bằng phấn năm cô ba tuổi. Bắt đầu từ mẫu giáo cô đã được học ở lớp mỹ thuật, học khoảng mười năm, thời gian còn lại thì tô tô vẽ vẽ trong vở, đến bây giờ những cuốn vở vẽ của cô đã chất đống trong nhà.

Về sau vì kỳ thi đại học đáng ghét, bà mẹ đáng sợ của cô đã cất tất cả những dụng cụ vẽ của cô vào thùng và khóa lại, khiến cô ngứa ngáy chân tay. Trong một lần thi thử, câu hỏi cuối cùng quả thực không biết trả lời thế nào, cô liền vẽ hình mặt mèo lên giấy thi, bị cô giáo điểm danh phê bình, lại còn dán bài thi sau cánh cửa, dùng bút đỏ viết “kiệt tác của Tiêu Tinh” cho mọi người chiêm ngưỡng.

Thực ra lúc bị mọi người vây quanh chỉ trỏ trong lòng cô rất buồn. Đăng ký vào học viện mỹ thuật luôn là mơ ước của cô, đáng tiếc là cánh tay nhỏ bé của cô không thể chọi lại được với đôi chân của mẹ, thêm vào đó là đôi chân của bố. Cô chưa kịp phản kháng thì đã bị ép học đại học ngoại thương.

Bây giờ nghĩ lại trong bốn năm học ở đại học ngoại thương, ôm một đống kinh tế học, nhìn những chữ tiếng Anh và công thức khiến người ta hoa mắt, đúng là những ngày tháng khổ sở đến cùng cực.

Sắp đến cuối tuần, Tiêu Tinh tranh thủ vẽ vài ngày, cuối cùng đã vẽ xong bức tranh ấy, lại còn ký tên đóng dấu ở góc trái, mang đi nẹp, mua một chiếc hộp tinh xảo đóng gói.

Tiêu Tinh rất hài lòng, lúc ấy mới yên tâm đặt bức tranh cạnh gối, đi ngủ sớm, định là sáng mai sẽ dậy sớm một chút để đến tham dự hôn lễ.

Thực tế chứng minh, quả thực Tiêu Tinh đã đánh giá thấp khả năng ngủ của mình, một người có thể ngủ mười mấy tiếng trên máy bay như cô, sao có thể thức dậy đúng giờ trong trường hợp không có điện thoại báo thức?

Mơ mơ hồ hồ bị điện thoại bàn đánh thức, Tiêu Tinh mở mắt nhìn đồng hồ treo tường, chết rồi, đã chín giờ rồi.

Hôn lễ bắt đầu lúc mười rưỡi?! Cô lại không biết đường, căn cứ vào mức độ lạc đường của cô thì tuyệt đối không thể đến đúng giờ…

Điện thoại vẫn đang reo, Tiêu Tinh vội vàng nhấc máy: “Tạ Ý à? Xin lỗi! Em dậy muộn rồi, bây giờ em xuống dưới bắt taxi đi đây, anh nói cho em biết địa chỉ cụ thể…”.

“Là tôi”. Giọng nói trầm lắng pha chút khó chịu ngắt lời cô.

“Ặc… Jesen?”. Nghe thấy giọng nói của anh ta, Tiêu Tinh luôn có ảo giác như đang mơ.

“Mau đi rửa mặt đi, tôi đưa cô đi”. Thẩm Quân Tắc khẽ nói.

“Ồ…”. Giọng nói của anh ta như có sức mạnh chỉ đạo cô hành động. Tiêu Tinh nhanh chóng ngoan ngoãn đặt máy xuống, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt theo chỉ thị của anh ta, sau đó mặc quần áo rồi đi xuống.

Đến tận khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô mới hoàn toàn tỉnh táo, nghĩ đến mấu chốt của vấn đề…

Chẳng phải anh ta nói không đi sao? Vì sao đột nhiên lại thay đổi? Thực ra Thẩm Quân Tắc không muốn làm người tốt, rỗi rãi không có việc gì làm nên đưa Tiêu Tinh đi tham gia hôn lễ gì đó. Huống hồ Tạ Ý đã nói khách mời của đám cưới lần này chủ yếu là những du học sinh trong nước. Hồi còn đi học, anh đã từng làm hội trưởng hội du học sinh của trường đại học S, những người biết anh nhiều không kể xiết. Anh đưa Tiêu Tinh đi, há chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

Gặp một người, hỏi một câu “Quân Tắc, lâu lắm không gặp”. Gặp một người khác, lại hỏi một câu “Sau khi tốt nghiệp, công việc của hội trưởng Quân Tắc vẫn thuận lợi chứ?”. Đến lúc đó không biết chừng Tiêu Tinh tiện tay với một ly rượu vang là có thể nhuộm màu cho bộ quần áo của anh… Hoặc là giống như lúc ở sân bay, hét lên một câu kinh thiên động địa: “Thẩm Quân Tắc, anh là đồ lừa đảo!”.

Anh có thể tưởng tượng âm lượng khi Tiêu Tinh hét lên câu đó thậm chí có thể làm cho nóc nhà chấn động nhẹ, đồng thời khiến tất cả mọi ánh nhìn tập trung lên người anh trong nháy mắt.

Sau đó anh liền trở thành kẻ lừa đảo.

Những người có mặt ở đó tuyệt đối sẽ tưởng tượng đủ kiểu. Rốt cuộc anh đã lừa cô gái này cái gì? Lừa tiền? Lừa sắc? Trí tưởng tượng phong phú, nội dung linh tinh lộn xộn, tuyệt đối sẽ không thân thiện chút nào.

Trong hôn lễ của người khác mà nổi tiếng hơn cả chú rể hoàn toàn không phải là chuyện hay ho gì. Phá hoại không khí vui vẻ trong đám cưới cũng rất vô đạo đức.

Vì thế Thẩm Quân Tắc đã sớm chuẩn bị tâm lý không tham dự đám cưới này.

Nhưng kế hoạch đã thay đổi. Tối hôm ấy, đột nhiên anh nhận được thư của một người bạn thân gửi tới. Vì viết sai một chữ trong địa chỉ, bị gửi trả lại rồi lại gửi tới nên anh nhận được chậm một tuần. Người gửi thư là Minh Huệ.

Mở bì thư mới thấy đó là một tấm thiệp cưới.

Thẩm Quân Tắc không kìm được nở nụ cười. Minh Huệ là một trong số ít bạn khác giới của anh, là một người kín đáo nhưng làm việc rất có nguyên tắc. Hồi học đại học, anh và Minh Huệ đã từng làm việc trong hội du học sinh, hai người rất hợp nhau, nói chuyện khá ăn ý. Thẩm Quân Tắc biết cô thích một anh chàng chẳng ra làm sao, anh thấy tiếc cho cô nhưng cũng khâm phục sự cố chấp của cô.

Bây giờ mối tình lắm gian truân của cô cuối cùng đã đơm hoa kết trái, là một người bạn, dĩ nhiên Thẩm Quân Tắc rất mừng cho cô.

Thẩm Quân Tắc cúi đầu mở tấm thiệp nhưng bị bốn chữ phía sau làm cho chói mắt: Chú rể: Tạ Ý

“…”. Anh phát hiện, lại một lần nữa anh không thể hình dung được tâm trạng của mình.

Hôn lễ của Minh Huệ, anh mà không đi thì quả thực là không hay cho lắm.

Nhưng điều khó xử là Tạ Ý lại là bạn thanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, nếu đến đó, chuyện anh là Quân Tắc tuyệt đối sẽ không giấu được. Nhưng nếu anh không đi, chắc chắn anh chàng Tạ Ý sẽ tò mò hỏi đến cùng, chỉ hai câu là Minh Huệ có thể làm lộ thân phận của anh. Sau đó Tiêu Tinh sẽ trải qua quá trình kinh ngạc – sững sờ – phẫn nộ – bùng phát, tái hiện lại giả thiết lúc nãy.

Và thế là anh coi như xong.

Thẩm Quân Tắc càng nghĩ càng thấy bực tức. Dường như bắt đầu từ khoảnh khắc không còn cách nào khác phải lừa Tiêu Tinh, anh đã tự đào một cái hố trước mặt mình, bây giờ càng đào càng to, đã có quy mô của một ngôi mộ.

Đúng là hoang đường, Tạ Ý mà anh nhờ là bạn thanh mai trúc mã của Tiêu Tinh, vợ sắp cưới của Tạ Ý lại là người bạn thân thiết của anh, trước đây không thấy người Trung Quốc ít như thế này, vì sao bây giờ đi đâu cũng gặp?

Thẩm Quân Tắc nghĩ trước nghĩ sau, quyết định gọi điện thoại nói với Minh Huệ một tiếng, nhưng đúng lúc quan trọng thì lại không liên lạc được. Không còn cách nào khác, anh đành phải đưa ra quyết định sẽ lộ mặt trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, sau đó tìm cớ chuồn đi.

Lúc ấy ít người, lại đeo kính râm, đi bằng cửa sau cũng khá an toàn.

Haizz, tham gia hôn lễ của bạn mà cứ như là đi ăn trộm, đều là do sao chổi Tiêu Tinh ban tặng. Thẩm Quân Tắc nhanh chóng phóng xe đến khách sạn, đỗ xe xong, anh đặc biệt đưa Tiêu Tinh vào theo lối cửa bên.

Vừa vào cửa đã thấy đại sảnh treo đầy bóng bay màu hồng phấn, phía dưới trải thảm đỏ, trên bàn còn bày một dãy hoa hồng rất rực rỡ, toàn hội trường được bày biện rất lịch sự và vui tươi.

Bây giờ mới là chín giờ mười phút, còn hơn một tiếng nữa mới đến lúc hôn lễ bắt đầu, khách khứa vẫn chưa đông lắm, chỉ có dăm ba người tụ tập chuyện trò. Thẩm Quân Tắc vờ làm ra vẻ vô tội, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói với Tiêu Tinh: “Chúng ta đến sớm quá”.

Tiêu Tinh nghi ngờ hỏi: “Vậy sao? Tôi còn tưởng sẽ đến muộn cơ…”.

Thẩm Quân Tắc ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Cô đứng chờ ở đây một lúc, tôi lên trên tìm Tạ Ý”.

Tiêu Tinh gật đầu: “Được”.

Thẩm Quân Tắc phóng xe như bay khiến cô có chút chóng mặt, bây giờ vẫn còn cảm giác như đang đi trên mây, tư duy hoàn toàn không theo kịp, anh ta nói gì cô cũng đều đồng ý theo phản xạ.

Đột nhiên Tiêu Tinh ngoan như vậy khiến Thẩm Quân Tắc thấy có chút kỳ lạ. Nhìn kỹ… mới phát hiện cô vẫn còn đang ngái ngủ, hoàn toàn chìm trong trạng thái mộng du.

Thôi được, không thể tính toán với vua mộng du.

Thẩm Quân Tắc kéo cô sang bên cạnh, tránh ánh mắt của mọi người rồi chạy thẳng lên tầng hai, gõ cửa phòng trang điểm của cô dâu.

Quả nhiên Minh Huệ đang ở trong đó làm những bước chuẩn bị cuối cùng, lớp trang điểm trên khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết, khoác trên mình bộ váy cưới trắng muốt, toát lên những đường nét gợi cảm, trông cô khác hoàn toàn so với lúc bình thường. Thẩm Quân Tắc thoáng nhìn không nhận ra, sững người một lúc, thấy Minh Huệ đứng dậy, mỉm cười nhìn anh: “Quân Tắc? Sao cậu đến sớm thế?”.

Nụ cười ấy đúng là rực rỡ đến chói mắt, người con gái sắp kết hôn quả nhiên là hạnh phúc đến nỗi khiến người khác phải ghen tỵ.

“Chúc mừng hạnh phúc”.

“Cảm ơn”.

Thẩm Quân Tắc sờ mũi, đi đến trước mặt cô, hạ thấp giọng nói: “Mình… còn có chuyện muốn nói với cậu”.

Thẩm Quân Tắc cố gắng dùng giọng điệu thật bình tĩnh, nhanh chóng thuật lại một lượt quá trình mình và Tiêu Tinh quen nhau cùng với những chuyện ly kỳ xảy ra sau đó, cuối cùng bổ sung, “Trước mặt cô ấy, cậu đừng gọi mình là Quân Tắc là được”.

Minh Huệ nhìn anh chằm chằm một lúc rất lâu, cuối cùng không kìm được, ôm bụng cười ngả nghiêng.

“Ha ha ha, cậu cũng có ngày hôm nay, khụ khụ, Quân Tắc à, lần đầu tiên nhìn thấy cậu thảm hại như thế này, cậu, cậu, cậu, buồn cười quá…”.

Minh Huệ cười đến nỗi thở không ra hơi, sắc mặt của Thẩm Quân Tắc càng lúc càng khó coi, không kìm được tức giận nói: “Cậu cười cái gì? Buồn cười lắm à?”.

Minh Huệ ấn ngực ho vài tiếng, lúc ấy mới nhịn được cười, nghiêm túc nói: “Mình không cười cậu, thật đấy, mình không cười cậu. Mình đang cười Tiêu Tinh… ha ha ha, đáng yêu quá đi mất. Cô bé Tiêu Tinh này, mấy năm không gặp mà vẫn như vậy”.

“Đáng yêu?”. Thẩm Quân Tắc cau mày, nhìn Minh Huệ với ánh mắt như nhìn quái vật, “Cậu thấy cô ta đáng yêu?”.

“Đúng vậy, cô bé ấy rất thú vị, trước đây hồi học đại học, lần nào ở cùng cô ấy là chắc chắn lại có chuyện cười. Tiếp xúc với cô ấy nhiều rồi cậu cũng sẽ thích cô ấy”. Minh Huệ nói đầy ẩn ý.

“Mình… sẽ… thích cô ta?”. Thẩm Quân Tắc tỏ ra căm ghét, “Đừng đùa nữa, mình hận một nỗi không thể cách xa cô ta mười mét. Mình ghét nhất là cái tính cách ấy của cô ta!”. “Haizz, đừng có nói tuyệt đối như thế”. Minh Huệ cười nói, “Dù sao thì cái tính ngang bướng của cậu, có thích cũng sẽ không thừa nhận. Mình thấy bây giờ cậu đã bắt đầu để ý đến cô ấy rồi, suốt ngày xoay quanh cô ấy, vì cô ấy mà tâm tư không được thoải mái, đúng không?”.

Thẩm Quân Tắc im lặng một lúc rất lâu rồi mới đau khổ ngoảnh mặt đi, sa sầm mặt xuống, ném lại một câu rồi quay người đi ra ngoài.

“Cậu và Tạ Ý, đúng là một cặp trời sinh!”. Bị Minh Huệ trêu chọc một hồi khiến tâm trạng của Thẩm Quân Tắc càng bực bội hơn. Anh lầm lì đi xuống dưới, muốn đưa Tiêu Tinh lên trên nhưng phát hiện cô không đứng ở chỗ cũ. Cái đồ ngốc này không phải lại lạc đường rồi chứ? Đúng là một phút cũng không thể an phận được!

Thẩm Quân Tắc hùng hùng hổ hổ quay người tìm cô, vừa ngoảnh đầu đã nhìn thấy một người ngoại quốc đứng cách đó không xa đang nói chuyện với Tiêu Tinh. Tuy không nghe thấy họ nói gì nhưng nhìn vẻ ngượng ngùng của Tiêu Tinh là biết cô lại gặp phải tình huống không thể ứng phó.

Thẩm Quân Tắc đi về phía ấy, khí thế chèn ép khiến người bạn quốc tế kia không kìm được ngoảnh đầu nhìn anh.

Dường như Tiêu Tinh cảm nhận được hơi lạnh bên cạnh, vội vàng ngoảnh đầu lại. Vừa nhìn thấy Thẩm Quân Tắc, cô đã nở nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng chạy lại như nhìn thấy phao cứu sinh, kéo tay Thẩm Quân Tắc đi đến trước mặt người đó, mỉm cười giới thiệu: “This is my boyfriend, Jesen”.

Toàn thân Thẩm Quân Tắc bỗng chốc đông cứng.

Bàn tay bị cô nắm chặt có chút cảm giác nóng rát mơ hồ, nhiệt độ kỳ diệu này thông qua làn da nhạy cảm truyền vào tận trong tim, hóa thành ngọn lửa tức giận bùng cháy. Tùy tiện nắm tay anh như thế này, cô coi anh là đạo cụ thật sao?

Anh chàng da đen đối diện nghe thấy lời giới thiệu của Tiêu Tinh, sắc mặt kỳ lạ giống như gặp ma giữa ban ngày.

Tiêu Tinh tiếp tục giới thiệu, “This is Jack”.

“Nice to meet you, Jack”. Thẩm Quân Tắc lầm lì nói.

Anh chàng da đen thấy hai người nắm tay nhau, có chút ngượng ngùng sờ mũi, quay người chuồn đi.

Lúc ấy Tiêu Tinh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông tay đạo cụ Thẩm Quân Tắc, cười nói: “Anh chàng này đúng là khiến tôi sợ hết hồn, lúc nãy anh ta chắn đường tôi, cứ bắt tôi phải làm bạn gái của anh ta, còn nói cái gì mà tình yêu sét đánh. Tôi đoán anh ta giống Tạ Ý, là nhân tài của giới diễn viên!”.

“…”. Thẩm Quân Tắc im lặng không nói gì.

“May mà anh kịp thời xuất hiện giải vây, nếu không tôi không biết phải làm thế nào”. Tiêu Tinh nhìn anh đầy cảm kích.

“Lên trên đi, Minh Huệ đang đợi cô”. Thẩm Quân Tắc quay người bước đi, sắc mặt rất khó coi.

Tiêu Tinh vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường của anh, đi theo anh, tiếp tục nói: “Anh bạn quốc tế này đúng là hào hùng, cứ quấn lấy tôi nói không ngớt. Anh ta tên là Jack, thần tượng yêu thích nhất là thuyền trưởng Jack trong bộ phim Cướp biển vùng Caribe. Anh ta lại còn làm đầu mì tôm xòa xuống là vì muốn giống với thần tượng. Tôi thấy cái đầu mì tôm ấy của anh ta…”.

Thẩm Quân Tắc quay lại, lạnh lùng ngắt lời cô, “Cô đúng là có khả năng thu hút sinh vật kỳ quái”.

Tiêu Tinh sờ đầu, cười khì khì rồi nói: “Đúng vậy, tôi cũng thấy thế”.

Cô không nghe ra đây là châm biếm sao? Lại còn ở đó cười? Tưởng anh khen cô chắc?

Cũng không biết từ lúc nào, càng thấy cô cười vui vẻ như thế, nỗi tức giận trong lòng Thẩm Quân Tắc càng lớn. Lúc nãy mơ hồ bị cô lôi đi làm đạo cụ, còn anh chỉ có thể như một thằng ngốc để mặc cho cô nắm tay phối hợp diễn xuất. Lúc nãy tim đập nhanh hơn một chút, chắc chắn là vì quá tức giận!

Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ nhịn nhục để bất kỳ ai sắp đặt như thế này! Ở bên cạnh Tiêu Tinh khiến anh nghĩ rằng dường như IQ của mình hạ xuống mức ngu ngốc giống như cô!

Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Tắc không kìm được ngoảnh đầu lại gườm gườm nhìn cô.

Tiêu Tinh vốn đang vui vẻ đi lên trên, đột nhiên bị anh lườm, giật nảy mình, bất chợt dừng bước. Vì quán tính, chân vấp vào cầu thang, sắp lăn xuống dưới. Thẩm Quân Tắc nhanh tay nhanh mắt, giơ cánh tay, vội vàng ôm eo cô.

Có lẽ vì quá mạnh tay, Tiêu Tinh bị anh kéo vào lòng.

Thẩm Quân Tắc cau mày, cúi đầu hỏi: “Cô không sao…”.

Chữ “chứ” vẫn chưa bật ra khỏi miệng, đúng lúc ấy Tiêu Tinh ngẩng đầu, bất chợt chạm vào môi anh.

“…”.

Thẩm Quân Tắc hóa đá tại chỗ, toàn thân cứng đờ như một pho tượng.

Hai người môi kề môi, trợn mắt nhìn đối phương. Ánh mắt của Thẩm Quân Tắc giống như đang nhìn kẻ thù giết cha. Còn ánh mắt của Tiêu Tinh thì kinh ngạc đến nỗi dường như nhìn thấy một con rồng lửa.

Không khí kỳ lạ lan ra xung quanh…

Rất lâu sau đó, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói rất chói tai: “Khụ khụ, Tiêu Tinh à, anh biết tình cảm của hai người rất tốt… Nhưng, hai người có thể thân mật ở chỗ khác được không, đây là cầu thang, bao nhiêu người đang nhìn kìa.

Lần này thì Tạ Ý hoàn toàn tin “tình cảm tốt đẹp” của họ. Tất cả mọi người đứng dưới nhìn đều tin “tình cảm tốt đẹp” của họ.

Thậm chí còn có một số tiếng bàn tán quen thuộc vang lên.

“Haizz, xem ra lần trước chúng ta đoán nhầm rồi, cô gái này không phải là tình nhân, mà là bạn gái của anh ta”.

“Đúng vậy, đưa người ta đến hôn lễ, lại còn hôn cô ấy trước mặt mọi người, thật không ngờ, tảng núi băng ngàn năm không đổi Thẩm Quân Tắc này lúc tan chảy lại nồng nàn như lửa, nồng nàn như lửa”.

Sắc mặt của Thẩm Quân Tắc có chút nhợt nhạt, liếc mắt nhìn xuống dưới…

Từng khuôn mặt quen thuộc đang nhìn anh với những ánh mắt phức tạp. Người quen nhìn với ánh mắt tươi cười, người lạ nhìn với ánh mắt tò mò, mấy người bạn thân nhìn với ánh mắt hăm hở trước nỗi đau của người khác, thậm chí còn có em trai Thẩm Quân Kiệt, ánh mắt đau đớn như bị ruồi bay vào miệng.

Đáng sợ nhất là ông lão đứng bên cạnh em trai của anh, ánh mắt hiền từ, vuốt râu cười tít mắt.

Xong rồi… Thế giới của anh hoàn toàn sụp đổ.

Vốn dĩ muốn kín đáo gặp Minh Huệ trước hôn lễ rồi kiếm cớ chuồn đi, kết quả đột nhiên trở thành tiêu điểm bị mọi người chú ý, hơn nữa lại còn trong tư thế thân mật này.

Thượng Đế ơi, hãy giáng một tia sét xuống người anh, nhân tiện đánh chết sao chổi Tiêu Tinh này đi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN