Chờ Ngày Mưa Rơi - Chương 1: Hỗn chiến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
201


Chờ Ngày Mưa Rơi


Chương 1: Hỗn chiến


Bụp

Bụp

Bụp

Trên con đường bên bờ sông Hàn, có một đám thanh niên đang tham gia một cuộc hỗn chiến, tiếng đấm đá và những lời văng tục khiến cho những kẻ tò mò nán lại trên đường vây quanh thích thú xem trận đánh không cân sức này. Thật thú vị và ngạc nhiên khi tâm điểm của trận chiến là một cô gái nhỏ mặc chiếc áo sơ mi xanh đen kết hợp với chiếc quần bò đang lần lượt hạ gục từng gã trai một.

– Con nhỏ này, mày ăn cái gì mà khỏe thế hả? Tụi bay đâu? Chết hết rồi sao? Tiến lên xử đẹp nó cho tao coi.

Sau lời nói đầy tức tối của tên cầm đầu tóc đỏ chóe là đám thanh niên lồm cồm bò dậy hằm hằm vào một cô nhóc có dáng người nhỏ bé đang đứng hiên ngang, nhếch môi cười nhìn bọn trai đã thấm mệt mà vẫn còn “đam mê” háu chiến.

– Được, đã muốn tha cho mà không biết đường bỏ chạy thì tốt nhất là đặt hòm trước đi.

– Láo toét, giết nó cho tao!

Như những con thú bị bỏ đói lâu ngày, đám trai gầm rú hùa nhau lao vào đứa con gái láo lếu kia. Nhưng với những đòn cực kì chuẩn và đẹp mắt chẳng mấy chốc cô bé đã hạ gục hết tất cả những đối thủ, trong đó khoảng gần chục tên thanh niên trai tráng làm cho tất cả mọi người chứng kiến và những kẻ bị đánh đều cảm thấy sợ hãi và thầm thán phục. Khi đã chắc chắn không còn tên nào đang đứng lảo đảo trên mặt đất, đôi môi cô nhóc lại nhếch lên một nụ cười nửa miệng sặc mùi khinh bỉ rồi phủi phủi tấm vai đầy kiêu ngạo

– Nói với đại ca tụi bây, nếu muốn khử một ai đó thì trước tiên phải tìm hiểu xem kẻ đó là ai. Tuổi già sức yếu thì đừng bao giờ kiếm chuyện với những người tuổi trẻ tài cao như tao đây.

Kết thúc câu nói với tia nhìn mông lung về phía chân trời, cô nhóc ung dung bỏ đi với vóc dáng không thể nhàn hạ và bất cần hơn, nhếch môi cười đắc thắng mặc kệ cho những kẻ ở lại đang ôm bụng quằn quại dưới mặt đất sợ đến khiếp vía và những người xung quanh phải điều chỉnh khuôn mặt của mình trở về bình thường vì lúc nãy chúng đã bị biến dạng khi chứng kiến cảnh tượng và câu nói có thể cho rằng có một không hai ở đất nước vốn trọng nam khinh nữ này.

Và tất nhiên cô nhóc cũng không hề hay biết sau lưng mình cũng xuất hiện một nụ cười nửa miệng đầy thích thú, đôi mắt màu café xoáy sâu vào người con gái đang bước đi thanh thản phía trước rồi nhẹ nhàng lái chiếc BMW trắng thật sang trọng theo sau cô.

o0o

Chiều muộn, từng tia nắng bắt đầu yếu dần nơi con đường rộng thênh thang mà vắng lặng chỉ có một bóng người. Những bước chân mệt nhọc cuối cùng cũng đã vào đến căn biệt thự trắng nằm đơn độc trên bãi cỏ xanh. Cô nhóc uể oải bước lên từng bậc thang dẫn lên phòng nghỉ một cách hời hợt, chẳng thèm quan tâm đến người đang đi xuống cầu thang ngược chiều với cô.

– Haiz! Thời buổi này loạn hết rồi, con gái con đứa gì đâu mà tối ngày chỉ biết đánh nhau gây chuyện, mặt mũi lúc nào cũng bầm tím tèm lem. Đúng là đồ gái hư.

– Nhờ phúc của bà mà tôi mới trở thành “gái hư” đấy. Bà chẳng có quyền gì mà phán xét tôi đâu. Nếu không muốn thay thế cái bao cát ở phòng tôi thì tốt nhất là đừng có kích tôi nữa đi.

Nhếch môi cười nhạt nhìn người đàn bà đang tức điên lên vì những lời nói của mình, cô nhóc nhanh chóng đi ngang qua đôi mắt chỉ toàn lòng trắng như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức nhưng rất tiếc đó là điều không thể.

“Chết tiệt, về nhà mà cũng không được yên”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN