Chờ Ngày Mưa Rơi
Chương 16: Bí mật được hé mở
– Tiến Hào, anh có biết bây giờ là mấy…… Dì???? Dì tìm tôi…. Có chuyện gì sao?
– Không thể mời tôi vô phòng ư?
Thiên Thy tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đã mở cánh cửa rộng hơn vừa đủ để cho người phụ nữ bước vào. Cô ngồi xuống chiếc ghế xoay đặt ở gần bàn học, cái bắt chéo chân kiêu ngạo khiến cho bà dì thêm chướng mắt.
– Có chuyện gì? Dì nói nhanh đi!
– Được, tôi sẽ nói thật ngắn gọn…
Thiên Thy khoanh tay quan sát người đối diện, vẻ ngập ngừng của bà ta khiến cô bé nhíu mày khó chịu..
– Tôi và ba cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, hình như cô và Tiến Hào đã có tình cảm với nhau và nếu hai đứa có ý định tìm hiểu nghiêm túc thì tôi sẽ không cấm cản gì cả….
“Nói cái quái gì thế.Nực cười”
– Tuy là có hơi sớm nhưng nếu như mọi việc thuận lợi thì cuối năm nay, hai đứa có thể tổ chức đám cưới, tất nhiên là sau khi cưới xong cô vẫn lên đại học bình thường và…
– Thôi đủ rồi. Dì nghe cho rõ đây, dì Mỹ. Thứ nhất, dì chẳng có cái quyền gì mà quyết định tương lại của tôi như thế. Thứ hai, đừng tưởng tôi không biết âm mưu hèn hạ của dì, dì muốn tôi lấy Tiến Hào là để cho tất cả tài sản của nhà này lọt vào tay mẹ con dì mà không mất đi một xu, đúng chứ?
Vẫn cái bắt chéo chân đầy thách thức, đôi mắt Thiên Thy xoáy sâu vào “người dì yêu quý” của mình. Dường như bà ta đang cố kiềm chế cơn giận khi bị con bé kiêu ngạo lật tẩy hết mọi ý đồ một cách dễ dàng, cái giọng điệu nhấn nhá kia càng làm cho bà còn nóng hơn…
– Có điều này, tôi nghĩ dì nên nhớ thật kĩ cho đến khi xuống mồ. Tôi, sau này cho dù có làm ăn xin đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ ngửa tay xin gì lấy một cắt, huống chi là tranh giành với dì cái thứ tài sản nhạt nhẽo ấy. Cơ bản là vì tôi không phải là hạng người bị cái thứ vô tri ấy điều khiển như dì. Những người như thế thật quá tầm thường.
– Được, nếu đã biết thế thì tốt, tôi càng khoẻ vì không phải suy nghĩ nhiều, nhưng chỉ mong cô giữ lời nói của mình… biết đâu đến lúc đói, cô lại mò về đây thì sao? lúc đó, tao không chắc là sẽ đủ lòng thương để cho mày một chén cơm đâu…
– Nực cười, cái đó là tôi chỉ lấy ví dụ để cho dì hiểu ra vấn đề và mức độ của nó, nhưng không ngờ đầu óc dì còn non nớt hơn tôi tưởng. Dì nghĩ con bé đang ngồi trước mặt dì dây có thể làm ăn xin thật sao???…. Nếu đã không nói được gì nữa thì làm ơn ra ngoài cho, tôi mệt rồi.
Bà Mỹ cố bặm môi cho khỏi run lên bần bật vì những lời lẽ hết sức khinh thường và có ý mỉa mai xúc phạm. Việc bà gặp và nói chuyện với con nhãi ranh này đã là quá sức tưởng tượng rồi vậy mà không ngờ lại bị làm cho nhục mặt như thế này đây… cũng chỉ tại cái tính lo xa tiếc tiền nên mới bấm bụng nghĩ ra cách đó nhưng không ngờ con bé đó lại đi guốc trong bụng bà. Mụ dì ghẻ nhanh chóng bước ra khỏi phòng, hai tay xiết chặt thành hai nắm đấm kì quặc nhưng trước khi đóng cửa bà ta còn ngoảnh lại ném cho Thiên Thy một câu mong trả thù được cô bé.
– À quên, chúc.mừng.sinh.nhật – Từng lời một được bà rít qua từng kẽ răng, đôi mắt long lên xòng xọc..
– Cám ơn….
RẦM.
“Game over” nụ cười nửa miệng lại xuất hiện trên cánh môi mỏng.
Thiên Thy ngả hẳn lưng vào chiếc ghế xoay, thở dài nhẹ nhõm. Lúc thấy bà ấy ngoài cửa, cô đã biết chắc sẽ có chuyện liên quan đến tài sản tiền bạc rồi. Sống với dì ta bao nhiêu năm, cô còn không hiểu con người thật của bà ta? Tất cả những việc bà ta làm đều là vì tiền, vì lợi ích cho mình thôi, chỉ tội nghiệp cho Tiến Hào, có một người mẹ yêu tiền hơn yêu con… Nhạt nhẽo và bất hạnh hết sức…
Bỗng có âm thanh vang lên ở trên bàn, là âm báo tin nhắn từ chiếc điện thoại. Thiên Thy khẽ bật cười khi đọc được những dòng rủ rê…
“Được, đúng lúc ta đang chán”
Cô nhóc liền bật dậy khỏi ghế, vơ vội chiếc áo khoác để bê bối trên dường rồi nhanh chân xuống cầu thang. Tất nhiên Thy không hề để ý đến Tiến Hào đang đứng ở một góc nào đó và vô tình nghe hết được cuộc nói chuyện hồi nãy…..
“Anh thật là ngốc, phải không”
~~
Con sông Hàn vẫn thủy chung in bóng trăng thanh, nhưng không khí thật sôi nổi với những điệu nhạc pop năng động. Từ xa, Thiên Thy đã nghe thấy được bài hát Pay Phone sôi động và một tốp người đang bu quanh vào một khoản hè rộng dưới ánh đèn sáng…
I’ve wasted my nights
You turned out the lights
Now I’m paralyzed
Still stuck in that time
When we called it love
But even the sun sets in paradise
I’m at a payphone trying to call home
All of my change I spent on you
Where have the times gone
Baby, it’s all wrong
Where are the plans we made for two?
Thiên Thy khẽ bật cười, rồi lại gần cậu trai đang say sưa nhảy những điệu tự do thật thoải mái, cô nhẹ nhàng cúi người xuống thả vào chiếc khăn tay được đặt dưới đất một tờ tiền… là một tờ polime chứ không giống như những tờ tiền lẻ bằng giấy khác đang chất thành hình ngọn núi.
Nhạc tắt, tốp người bắt đầu tản ra bỏ lại cậu trai đang cười tươi hãnh diện hết nhìn “ngọn núi” rồi lại nhìn Thiên thy.
– Em không có ý định chuyển nghề đấy chứ, nhóc?
– Chị đừng có gọi em là nhóc nữa đi. Hơn ngươi ta chưa chắc đã được một năm mà bày đặt…
– Ey, bây giờ lại còn biết chống đối nữa sao? Hơn một ngày vẫn là hơn… biết chưa?-Thiên Thy vừa nói vừa thục nhẹ vào vai cậu em.- Sao nào, lần này là đau bụng, đau chân hay đau đầu đây?
– Đau tim! Hì hì…
– Hử?
– Thật đấy, mỗi lần chị đánh em, là chỗ ngực bên trái đau lắm đó….Chị biết tại sao không??
– Tại sao?
– Tại vì em rất yêu chị, yêu nhiều như thế này này…
Bảo Duy vừa nói vừa dang hai tay ra để thể hiện “tình yêu to lớn” của mình. Trông cậu cứ như một đứa trẻ con sống trong ngoại hình to lớn khiến Thiên Thy phải mở to mắt ra ngạc nhiên rồi bật cười. Và lần này là một cú đá tặng cho cái chân đang đứng hiên ngang dõng dạc..
– Em càng ngày càng nặng đấy Duy.
– Nặng gì chứ, em yêu chị thì em nói yêu thôi. Chị là người thân quen duy nhất của em, không yêu chị thì yêu ai? Á à a hay là chị nghĩ em yêu chị theo kiểu…
– Kiểu gì hả? Nhóc này hôm nay em ăn phải cái gì thế hả? tự nhiên rủ người ta ra đây rồi nói ba láp ba xàm – Thiên Thy bực dọc đang quay lưng dợm bước đi thì…
– Mẹ em và anh hai bỏ nhà đi khi em mới có học lớp một… Sau đó được một năm thì ba em qua đời, hôm nay là ngày dỗ của ông ấy, thật kì lạ hôm nay cũng là sinh nhật chị. Trùng hợp quá phải không?
– Bảo Duy!
– Nhưng cũng may là có chị, nên em đã ổn hơn rất nhiều… Nếu lúc đó, em không chọc chị để cho tụi mình đánh nhau thì có lẽ em sẽ không thể nào có được có một người thân như bây giờ…
Thiên Thy tiến lại ngồi gần cậu em, hoá ra từ trước tới giờ cô đã quá vô tâm vì chẳng biết gì về Bảo Duy cả. Trong khi cậu ấy lúc nào cũng quan tâm, ở bên Thy vào những lúc cô chán đời nhất…
– Duy, chị xin lỗi, chị….
– Đừng xin lỗi, em nói ra không phải để mong chị thấy áy náy gì đâu, chỉ muốn nói cho nhẹ người hơn thôi…
– Tại chị không quen nhìn thấy em như thế này, trước giờ chị cứ nghĩ em lúc nào cũng vui tươi chẳng chút muộn phiền. Rất nhiều lần chị ghen tị với em về khoản tươi cười đấy.
– ……
– Con người, ai cũng có những giây phút yếu lòng nhưng đừng để nó nhấn chìm mình. Biết không?
Thiên Thy nói mà như ngộ ra điều gì đó, thật đáng trách khi cô lúc nào cũng nghĩ Bảo Duy của mình là một thiên thần chẳng biết buồn bao giờ..
– Chị khỏi nói với em câu đó đi, chơi với chị bao nhiêu lâu em còn không biết cái phương châm sống mạnh mẽ đến khô cằn đó của chị hay sao?
– Nhờ thế mà chị em đã sống “hạnh phúc” cho đến bây giờ đó cưng.
– Xuỳ! Hạnh phúc đâu chẳng thấy chỉ thấy tự sướng thôi. Sinh nhật năm nay thế nào?
Duy cố tình lảng qua chuyện khác, cậu không muốn kéo dài cái cảm xúc tệ hại này thêm nữa.
– Vẫn như mọi năm thôi… À, hôm nay chị gặp lại một người bạn cũ đấy!
– Bạn cũ sao? Mà chị còn có ai thân quen lâu năm bằng em chứ?
– Bây giờ thì ai tự sướng đây? Chị gặp người đó trước em đấy…
– Hả? Có chuyện đó thật sao? Khai ra mau, hai người có chơi thân với nhau không? là trai hay gái, già hay trẻ, đẹp hay xấu???
– OMG! ^ ~ ^
Tiếng cười, tiếng nói vang vọng in trên mặt nước lung linh dát vàng hoà vào ngọn gió bay vút lên cao… Đó là những tiếng cười thực sự không vương vấn bất cứ muộn phiền khiến cho người nào đó đang đứng sau thân cây cao lớn cảm thấy nhói lên từng hồi…
~~~~
Đêm, con sông Hàn vẫn cứ lung linh vàng óng, từng gợn nước nhấp nhô theo cơn gió phong trần. Trên vỉa hè vắng lặng chỉ còn một bóng người trông rất cô quạnh.
Bảo Duy đứng đó tận hưởng những làn gió đêm mát rượi, tâm hồn cảm thấy thật nhẹ nhõm sau khi cười đùa với người cậu yêu quý. Duy rất muốn đưa Thiên Thy về nhưng cô một mực không chịu và cậu cũng đành chịu thua..
– Duy, lâu rồi mới thấy em cười vui vẻ như thế!
Bỗng, có giọng nói phía sau khiến Bảo Duy giật mình…
– Tiến Hào?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!