Chớ Quấy Rầy Phi Thăng - Chương 11: Thoại bản
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
188


Chớ Quấy Rầy Phi Thăng


Chương 11: Thoại bản


“Năm nay tuyết cũng đến thật sớm.” Chưởng quầy cửa hàng của Ngự Tiêu Môn ở Ung Thành xoa xoa hai tay tiếng vào, thấy tiểu nhị đang quét tuyết, gật gật đầu nói: “Thời tiết đã lạnh nhiều a, vất vả các ngươi.”

Tiểu nhị trong tiệm phần lớn là người địa phương, hắn tuy rằng là quản sự cửa tiệm nhưng cũng chỉ là ngoại môn đệ tử Ngự Tiêu Môn, nhưng là trong mắt chúng tiểu nhị, tu sĩ có thể tiến vào đại tông môn, đều thập phần ghê gớm.

Quản sự bất quá khách khí hai câu, liền làm chúng tiểu nhị nhiệt tình làm việc mười phần, cuối năm muốn tranh thủ lấy thêm một ít tiền thưởng.

Chưởng quầy tiếp nhận tách trà nóng tiểu nhị mang đến, vừa mới mở miệng định uống, liền thấy ngoài cửa một nam một nữ đi tới, nam mặc áo bào trắng viền áo đỏ, nữ khoác áo lông trắng thoạt nhìn tuổi tác còn nhỏ, búi tóc đơn giản rủ xuống hai bên, người còn chưa vào tiệm, đã mang theo vài phần hỉ khí.

“Hai vị khách quý mời vào.” Chưởng quầy nhìn quần áo trên người nam tử liền biết đây là thân truyền đệ tử Vân Hoa Môn, mang vãn bối đến mua đồ, hắn tu vi thấp nhìn không ra tu vi trên người vị này, nhưng tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, tu vi chưa cao.

“Chưởng quầy, phiếu tặng linh thạch trừ tịch năm ngoái, năm nay còn có thể đổi sao?” Tiểu cô nương hỏi.

“Có thể.” Chưởng quầy nhiệt tình cười nói, “Chỉ cần đổi trước trừ tịch năm nay là được. Thỉnh quý khách đem phiếu tặng lại đây, tại hạ liền đổi cho các vị.”

Chưởng quầy cũng không vì đối phương đến nhận thưởng mà thay đổi thái độ, vẫn thập phần nhiệt tình đón tiếp, một là bởi vì Ung Thành chính là quản hạt địa giới của Vân Hoa Môn, tuy môn phái này nổi tiếng hòa nhã, nhưng trên dưới lại vô cùng đoàn kết, con thỏ dồn đến chân tường cũng cắn người a, càng đừng nói đến Vân Hoa Môn là một trong mười đại tông môn ở Lăng Ưu giới. Hai là hòa khí sinh tài, hắn là được tông môn cử đến Ung Thành làm chưởng quầy, không cần thập toàn thập mĩ, nhưng ít nhất cũng đừng gây chuyện thị phi.

Tuy là chưởng quầy hòa khí sinh tài, nhưng lúc sau nhìn đến đóng phiếu trên bàn thì nụ cười trên mặt cũng có chút cứng lại. Chẳng lẽ trừ tịch năm trước, đệ tử Vân Hoa Môn, tất cả đều chạy ra đường đón bao gấm.

“Thỉnh quý khách chờ một lát.” Chưởng quầy lấy ra một tráp linh thạch, bên trong năm trăm linh thạch, lại từ một rương lấy ra thêm chục cái linh thạch nữa, mới đưa tới trước mặt tiểu cô nương.

“Còn có cái này.” Tiểu cô nương đem linh thạch cất vào thu nạp túi mới lấy ra thêm một phiếu tặng pháp y.

Chưởng quầy tay run run cầm phiếu đổi, nhưng hắn là chưởng quầy được tông môn lựa chọn, không thể để luống cuống lúc này: “Thỉnh khách quý theo tại hạ lên lầu lựa chọn.”

Hắn cho rằng tiểu cô nương sẽ lựa chọn một bộ nữ y tân thời, không ngờ nàng lại chọn một bộ nam trang, liền vui vui vẻ vẻ xuống lầu. Trước lúc đối phương rời đi, hắn loáng thoáng thấy y phục trắng viền đỏ bên trong.

Nghe đồn đãi đầu năm nay Vân Hoa Môn vừa thu một tiểu hài tử làm chân truyền đệ tử, chẳng lẽ chính là vị tiểu cô nương này?

“Nhị sư huynh, muội thấy bá tánh nơi này hình như rất tôn trọng huynh.”

Không Hầu đi ở trên đường nhìn thấy bá tánh nhiệt tình cười chào hỏi nhị sư huynh, thỉnh thoảng còn có người đưa rau dưa, trái cây cho họ, nhưng đều bị sư huynh mỉm cười từ chối.

“Bá tánh cũng không phải là tôn trọng huynh, mà là tôn trọng đối với sư môn chúng ta.” Đàm Phong nói: “Bá tánh thành này toàn bộ đều là do Vân Hoa Môn thủ hộ. Tông môn từ trước tới nay đối với bá tánh thân thiện, chỉ thu rất ít địa tô, gặp thiên tai, tông môn còn sẽ cứu tế, giúp đỡ.”

Không Hầu lúc này mới minh bạch, thì ra Vân Hoa Môn chính là địa chủ lớn nhất Ung Thành.

“Trên đường có chút kiến trúc là của chúng ta xây cất, người ở nơi khác đến buôn bán, mua mặt tiền cửa hiệu hay là thuê đều có thể.” Đàm Phong giới thiệu quản hạt địa giới của Vân Hoa Môn cho Không Hầu, “Cho nên Ung Thành của chúng ta được bá tánh bình thường coi trọng nhất ở Lăng Ưu giới.”

Lăng Ưu giới tuy có rất nhiều tu sĩ, nhưng người thường vẫn là chiếm ưu thế, Vân Hoa Môn quản lý Ung Thành, luôn chú ý đến đời sống bá tánh, cho nên danh tiếng Vân Hoa Môn trong bá tánh phi thường tốt.”

Nghe nhị sư huynh nói xong, Không Hầu cảm khái: “Nếu thời điểm phụ thân làm hoàng đế, chỉ cần được năm phần của Vân Hoa Môn, thì cơ nghiệp trăm năm nhà họ Cơ cũng sẽ không bị hủy trong chốt lát. Lại nói muốn hủy liền hủy đi, chỉ có bá tánh trăm họ là chịu khổ.”

Đàm Phong sớm biết thân phận công chúa mất nước của Không Hầu, nghe giọng điệu của nàng, nói tới chuyện mất nước rất nhẹ nhàng, tâm tình rất thích hợp để tu chân.

Hắn vỗ vỗ bả vai Không Hầu, không nói thêm gì.

Không Hầu nhìn Đàm Phong cười cười, quay đầu nhìn một tiệm sách, liền đi đến. Đàm Phong do dự một chút, liền cười khổ đuổi theo.

Lão bản nhìn thấy hai người, tươi cười đón tiếp: “Tỉnh hai vị tiên trưởng chậm rãi xem.”

Không Hầu nhìn kệ sách một chút, các loại thần thoại quái thư gì đều có, còn có truyện ký của các vị đại năng tu sĩ, tình tiết kích thích mạo hiểm, nàng cầm không nỡ buông tay.

Hải Tông Minh Phong chân nhân lấy một địch mười, không có địch thủ, người người kính sợ.

Chiêu Hàm Tông thu tân đệ tử Lăng Ba có Ngũ Linh căn, mới nhập môn mười năm đã là Trúc Cơ kỳ cao thủ, trong một đêm diệt ma tu dám lấy hài tử luyện đan, hành hiệp trượng nghĩa không tha kẻ ác.

Lưu Quang Tông Trọng Tỉ chân nhân mười tuổi Luyện Khí, mười tám tuổi Trúc Cơ, một kiếm chẻ núi, từng vượt cấp giết địch, chiều cao chín thước (tầm gần 3 mét), hai mắt như điện, bất quá ba trăm tuổi đã là Thần Kỳ Đại Năng.

Chín thước….

Không Hầu nhìn nhìn đại môn, người này vào cửa nhất định phải cong eo đi? Còn có hai mắt như điện, kia lớn lên…..Thật đúng là có phong cách riêng. Tu vi cao như vậy coi như cũng không đền bù chuyện lớn lên xấu xí, thật là đáng tiếc a.

Buông sách cầm trên tay xuống, Không Hầu ở trong góc nhìn thấy một thẻ bài, mặt trên viết 50 ngọc tệ một cân. Bên trong để một chồng thoại bản đã ố vàng, tác giả là Diệu Bút Khách, cũng không biết để đó đã bao lâu, khắp nơi đều bám bụi.

“Chưởng quầy, sách này như nào lại rẻ như vậy?” Không Hầu cầm đọc một chút, thấy hành văn cũng không tồi nha.

“Những cái đó a…..” Chưởng quầy làm trò đối với người khác sẽ không nói thật, nhưng với đệ tử Vân Hoa Môn hắn phải thành thật một chút, “Thư này viết tình tiết cũ kĩ, người đọc không thích xem. Ta nghe lão bản tiệm sách ở bên cạnh nói, Diệu Bút Khách này đại khái là một thiếu gia giàu có, cho rằng thoại bản hắn viết rất hay, thường cho thủ hạ đến đưa sách miễn phí, còn cấp thêm linh thạch cho thư phòng. Chúng ta làm ăn buôn bán, có bạc đương nhiên nhận, tới cuối năm thoại bản chất thành đống nhỏ, lại không thể bỏ đi, đành để vào một góc, bán giá rẻ ra ngoài, đợi đến khi thủ hạ của hắn tới sẽ thông báo thư bán rất hảo, còn có thể thu được thêm một ít tiền thưởng. Loại việc này chính là đôi bên cùng có lợi, hơn nữa sách này chất giấy đặc biệt tốt, lấy về đi bao điểm tâm, lá trà, đều không dễ dàng hư, nếu là cuối năm không có ai mua ta liền lấy về cho hàng xóm gói đồ ăn a.”

Không Hầu cầm thoại bản bám đầy bụi, có chút đau lòng cho Diệu Bút Khách. Hắn khẳng định là không biết, còn cho rằng chuyện mình viết hảo, căn bản là không có ai thưởng thức, nhưng mà chất lượng giấy không tồi, nên có thể cầm đi bao lá trà.

“Cái này ta mua.” Không Hầu động lòng trắc ẩn, móc ra một khối linh thạch đưa cho chưởng quầy.

“Sao có thể lấy tiền của ngài, cô nương nếu thích, thì cứ lấy mang về  đi.” Chưởng quầy liên tục xua tay, ngày thường chịu không ít chiếu cố của Vân Hoa Môn, mấy quyển thoại bản không ai mua hắn cũng không bỏ ra được thì quá là vô lương tâm.

“Nhiều sách đến như vậy, sao có thể không lấy tiền được.” Không Hầu lắc đầu, “Các ngươi buôn bán cũng không dễ dàng gì.”

Có lẽ bởi vì phụ thân làm sai quá nhiều, nên Không Hầu dù nửa phần tiện nghi của bá tánh cũng không đành lấy. Đêm khuya tĩnh lặng nàng thường sẽ nghĩ, lương tâm mấy đời sau này của nhà họ Cơ, đại khái liền ở trên người nàng hết đi.

Chưởng quầy từ chối không được, đành tiếp nhận linh thạch, tiễn sư huynh muội hai người ra cửa.

“Sư muội, đại sư huynh đã dặn, muội ít xem thoại bản một chút.” Đàm Phong nhìn tiểu sư muội đem đống lớn thoại bản bỏ vào túi thu nạp, lên tiếng nhắc nhở, “Nếu bị sư huynh biết, nhắc định huynh sẽ bị mắng.”

“Hư” Không Hầu vỗ vỗ túi thu nạp, làm bộ chuyện gì cũng chưa từng xảy ra nói: “Huynh không nói, muội không nói, đại sư huynh khẳng định sẽ không biết.”

Đàm Phong:………

Trơ mắt nhìn tiểu sư muội mỗi ngày đều trộm xem thoại bản, Đàm Phong đành thở dài, cái này không trách tiểu sư muội, là do phong thủy Vân Hoa Môn không tốt.

Vài ngày sau, Vong Thông vừa mới xuất quan, đã mặc pháp y mới đi dạo quanh Vân Hoa Môn một vòng, gặp người nào nhìn liền nói là do tiểu đồ đệ hắn mua cho, tiểu cô nương không thích váy áo xinh đẹp, chỉ thích mua đồ hiếu thuận cho hắn, đúng là một mảnh hiếu tâm khó từ.

Nhóm phong chủ bị hắn khoe ra sắc mặt ghê tởm đến không thể tĩnh tâm tu luyện, hận không thể treo bảng, “Vong Thông cùng tà ma không thể vào”. Vong Thông cố tình không biết mình bị chán ghét, một ngày lượn khắp núi không dưới mười lần, làm nhóm phong chủ nhịn không được lôi nhóm thân truyền đệ tử ra mắng một trận.

Tiểu cô nương người ta mới mười tuổi liền biết tặng đồ hiếu thuận cho sư phụ, các ngươi sống đến mấy trăm tuổi, còn không hiểu chuyện bằng một tiểu hài tử, tốn công nuôi các ngươi còn có ích gì.

Nhóm thân truyền đệ tử đã nghe quen sư phụ lấy đồ đệ nhà người khác ra làm ví dụ, đối với việc này sớm đã thích ứng, chờ sư phụ mắng xong, còn hùa vào khen tiếp, chọc phong chủ tức đến quăng tách trà, lật bàn.

Lúc Không Hầu tu vi đột phá Luyện Khí, thì không khí trừ tịch cũng sắp tới, đệ tử Vân Hoa Môn liền lười nhát, Không Hầu cũng bị không khí này ảnh hưởng. Cả ngày nằm trong động phủ xem thoại bản Diệu Bút Khách.

Chuyện xưa bắt đầu là diệt môn chi thù, vai chính bị bằng hữu phản bội, bị buộc phải xuống vực sâu, sau đó nhặt được một quyển bí tịch thần kỳ, tu luyện thành cao thủ, không cần nữ sắc, đánh bại kẻ thù, phi thăng thành tiên.

Không Hầu xem đến si mê, cảm thấy thoại bản này viết quá đặc sắc.

Người tu chân giới thật không có năng lực thưởng thức, thoại bản hay như vậy, lại không có ai mua.

Tác giả có lời muốn nói: “Làm người nhất định phải đọc nhiều sách, bằng không loại kịch bản lỗi thời cũng xem như bảo bối.”

Không Hầu: “A?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN