Chớ Quấy Rầy Phi Thăng - Chương 13: Trúc cơ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Chớ Quấy Rầy Phi Thăng


Chương 13: Trúc cơ


Chưởng môn Hành Ngạn nhận thấy kiếp vân hiện lên, vội đuổi tới Tê Nguyệt Phong, liền nhìn thấy rất nhiều đệ tử hoặc đứng hoặc ngồi đầy sườn núi, có người còn mang theo hạt dưa ngồi gặm, phi phàm náo nhiệt.

“Các ngươi đều ở chỗ này làm gì?” Hành Ngạn xụ mặt, ống tay áo to rộng bay múa phần phật trong gió. Chúng đệ tử thấy chưởng môn đến, cũng không dám tiếp tục nói cười, vội đứng thẳng người, cung kính hành lễ: “Gặp qua chưởng môn.”

Hành Ngạn nhìn xuống đất, đám đệ tử này tuy hơi lười nhác, nhưng tốt xấu cũng biết chú ý, không có đem hạt dưa lê quăng trên đất. Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, biết có đuổi nhóm đệ tử cũng không đi, đành nói: “Các ngươi ở bên cạnh nhìn xem cũng tốt.”

Các đệ tử lén đem dưa và trái cây, giấu vào tay áo, ngẩng cổ nhìn lên.

Bầu trời càng ngày càng dày kiếp vân, bên trong còn ẩn chứa kim quang, có thể thấy sư muội tu hành không đơn giản.

Ánh mắt Hành Ngạn quét ngang đám người một lần, phát hiện Vong Thông liên tục đi tới đi lui không ngừng, biết hắn không thể nào an tâm được, cũng không đi khuyên nhủ, chỉ an an tĩnh tĩnh đứng bên cạnh nhìn trời.

Thân là chưởng môn môn phái, Hành Ngạn suy xét so với người khác càng nhiều. Đệ tử môn phái đông đảo, cũng có tư chất không tồi, nhưng đa số vẫn là lười nhác tùy ý, chỉ lấy bảy, tám phần năng lực ra tu luyện, còn hai, ba phần để hưởng thụ cuộc sống. Này vốn cũng không có gì sai, nhưng là chưởng môn, ai không hi vọng chúng đệ tử dốc lòng tu luyện, ngạo thị thiên hạ tu sĩ đây?

Hắn không dám nghĩ đệ tử Vân Hoa Môn ngạo thị thiên hạ, chỉ cầu trong nhóm người trẻ tuổi, có thể chọn được mấy đệ tử, để trăm năm sau có người thay thế hệ bọn hắn tiếp tục chống lưng cho Vân Hoa Môn.

Hiện tại khó khăn lắm mới có một đệ tư thiên tư xuất chúng, vạn lần đừng để những đệ tử khác dạy hư.

Hành Ngạn lại nhìn những đệ tử khác, một đám ánh mắt lập lòe, rõ ràng là đang dùng truyền âm thuật nói chuyện với nhau, hồi tưởng lại quá trình làm chưởng môn đầy chua xót, bất đắc dĩ, hắn quay đầu nhìn thân truyền đệ tử Vận Xuyên, cũng may mắn đệ tử của hắn vốn trọng ổn, kiên định, là hạt giống chưởng môn tốt, hắn vui mừng hít sâu một hơi, vứt bỏ muộn phiền, bình tâm, bình tâm.

Không Hầu lúc này không biết chính mình đột phá cảnh giới lại có nhiều người chú ý đến như vậy, nàng giờ này đang ở trong một cảnh giới huyền diệu khó giải thích.

Cái gì đạo, chính là kiên trì bản tâm.

Như thế nào là tu? Tu thân, tu tâm đó là rèn luyện tự thân, làm cho chính mình tiếp xúc càng nhiều với thế giới, càng tiến vào cảnh giới cao thâm.

Làm tu sĩ bước đầu tiên chính là học cách dẫn khí nhập thể, biết cảm nhận thiên địa, tâm sinh kính ý, đó là Luyện Khí kỳ. Sau đó là bước sinh tử, sáng tỏ nội tâm, phải thấy được tâm đạo của mình.

Không Hầu từ nhỏ sống nơi thâm cung, giang sơn Cơ gia chưa mất, nàng là nữ nhi duy nhất của hoàng hậu, được dưỡng đến thiên chân vô tà. Sau Cảnh Hồng Đế chiếm giang sơn, tất cả mọi người càng hi vọng nàng tiếp tục ngây thơ vô tri, cung nhân bên cạnh đều là do đế hậu chọn cho nàng, sẽ không cho nàng tiếp xúc với người khác, ai lại sẽ dạy nàng mưu kế dã tâm?

Tiên sinh phụ trách dạy dỗ nàng, cũng chỉ giảng một ít về đế vương bất nhân, về bá tánh sống đau khổ, làm Không Hầu nhận thức được phụ thân cở nào hoa mắt ù tai, Cảnh Hồng Đế chiếm lĩnh giang sơn, chính là vì toàn bộ thiên hạ. Ngoài việc đó ra, nàng chỉ học cầm kỳ thi họa, tuyệt đối không tiếp xúc bất luật thứ gì liên quan chính trị. (editor nhiều lời: đoạn này làm mình nghĩ đến câu “Giáo dục phục vụ chính trị.”)

Một đứa bé bị nuôi dưỡng biệt lập, đối với thế giới bên ngoài rất ít hiểu biết, thứ duy nhất giúp nàng cảm nhận được cuộc sống bên ngoài kia chính là hai quyển thoại bản. Hai thoại bản này, một quyển làm nàng tin tưởng người lương thiện sẽ được hậu báo, thế gian này tồn tại tiên nhân, một quyển khiến nàng ảo tưởng chính mình cũng có thể cầu tiên vấn đạo, ngao du thiên hạ sông núi.

Người vấn đạo, không sợ sinh tử, lại kính trùng sinh tử.

Không Hầu nhớ lại năm sáu tuổi ấy, mẫu hậu tự vẫn, quan binh đuổi giết.

Trốn, phải liều mạng trốn.

Phản quân phía sau, sắp truy đuổi đến, giơ lên mấy đại đao, nàng muốn tránh nhưng không thể tránh. Trong tiềm thức nàng muốn chấp nhận cái chết, nhưng ở thời khắc lưỡi đao sắp hạ xuống kia, nàng đột ngột mở to mắt, nhặt lên một thân đao đẫm sát khí trên mặt đất.

Người tu đạo, không thể thiếu dũng, trốn tránh cũng không thể khiến ngươi đi được xa hơn.

Nàng không phải đứa bé sáu tuổi kia nữa, cũng không phải công chúa Bình Ninh mất nước kia, nàng có sư phụ, có sư huynh, còn có rất nhiều trưởng bối cùng đồng môn, nàng là Không Hầu đệ tử thân truyền Vân Hoa Môn, làm sao có thể hèn nhát như chuột, làm bẩn uy danh sư môn?

Ma trướng trong lòng vừa vỡ, Không Hầu cảm thấy vô số linh khí tiến vào cơ thể, loại cảm giác này cũng không dễ chịu, giống như đang no bụng, còn bị ép ăn thêm vô số đồ vật. Nàng miễn cưỡng bức chính mình vận chuyển linh khí trải đều khắp tứ chi bách hài, làm kinh mạch trở nên cường thịnh.

Lúc này trên bầu trời nổ vang sấm sét, thẳng đến khi khí hải đan điền được lấp đầy, Không Hầu mới từ mặt đất đứng lên, hướng lên trời bái tam bái.

Bọn đồng môn chờ bên ngoài động phủ thấy vân kiếp chợt đen chợt vàng kim, cũng không rảnh xem náo nhiệt, vẻ mặt căng thẳng lo lắng cho tiểu sư muội. Thẳng đến khi kiếp vân biến thành toàn kim sắc, bầu trời giáng xuống giáng xuống ba đạo lôi độ kiếp nhẹ nhàng có lệ, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, đây là thành!

Thực mau trời liền ban xuống cam lộ, cam lộ là thời điểm linh khí đậm đặc hóa thành dạng lỏng. Mỗi khi có tu sĩ tiến giang thành công, trời cao sẽ giáng xuống cam lộ, ân trạch vạn vật.

Trong đám người không biết ai phát ra tiến hoan hô, dẫn đến vô số đồng môn vỗ tay khen ngợi. Hành Ngạn chưởng môn đứng bên cạnh nhìn đám đệ tử không khuôn phép, cũng nhẹ nhàng tươi cười, trên miệng lại không mặn không nhạt nói một câu: “Càng ngày càng không quy cũ.”

Bất quá âm thanh thực nhỏ, chúng đệ tử chỉ lo cao hứng bên cạnh không ai nghe thấy. Người duy nhất nghe được chính là đại đệ tử Vận Xuyên, lại làm biểu tình không nghe được, đứng ở sau lưng sư phụ lén làm động tác vỗ tay không ra tiếng, đến khi những người khác nhìn qua, mới thu hồi tay, bài ra biểu tình uy nghiêm của chưởng môn đại đệ tử.

Cửa động phủ mở, một thân váy vàng nhạt Không Hầu từ bên trong đi ra, tươi cười hướng bên ngoài hành lễ: “Không Hầu làm mọi người lo lắng.”

Bọn họ, chính là dũng khí của nàng trên con đường tu đạo.

“Chúc mừng sư thúc.”

“Chúc mừng sư muội.”

Đồng môn lấy lễ vật đã sớm chuẩn bị ra, không để Không Hầu cự tuyệt, toàn bộ liền nhét vào động phủ, cười nói muốn nàng đãi tiệc chúc mừng, lại nói nàng mới vừa đạt Trúc Cơ, cần củng cố tu vi, nên liền chủ động rời đi.

Vội vã tới, nháo nhiệt mà đi, thật đúng là phù hợp tính cách đệ tử Vân Hoa Môn.

Đa phần mọi người đi rồi, ba vị trưởng lão mới hiện thân, tặng Không Hầu lễ vật, dặn dò vài câu liền rời đi. Hành Ngạn là chưởng môn, so với mọi người nhọc lòng hơn nhiều, trừ bỏ đưa nàng linh thạch, đan dược, lại tặng một thanh phi kiếm cho nàng. Vong Thông chỉ sợ trong túi không thể đưa ra vật gì tốt, hắn tuyệt không muốn một đệ tử thiên tài dẫm một thanh phi kiếm cấp thấp bay tới bay lui ở bên ngoài, Vong Thông không lo nổi thì để hắn lo vậy.

“Đa tạ chưởng môn sư bá.”

Không Hầu thấy phi kiếm thân mang pháp quang, còn khảm đá quý xinh đẹp, lập tức yêu thích không thôi, hận không thể ôm Hành Ngạn một cái, liền đeo thanh kiếm vào bên hông.

Thấy nàng thích lễ vật này, Hành Ngạn cũng cao hứng, hắn chỉ có một đồ đệ thân truyền là Vận Xuyên, pháp bảo phù hợp nữ nhi, lưu trữ cũng không có chỗ dùng, còn không bằng tặng cho vài nữ hậu bối khác.

Vong Thông này làm sư phụ, hoàn toàn không cảm thấy người khác đưa lễ trọng hơn mình có vấn đề gì, chờ Hành Ngạn rời đi, hắn vui vẻ rạo rực đối Không Hầu vẫy tay: “Đồ đệ ngoan, con chính là khiến Tê Nguyệt Phong thêm sĩ diện a, lễ vật này nọ để sư phụ kiểm giúp, con không cần mệt mỏi.”

Đàm Phong nghe vậy dùng truyền âm thuật nói với Thành Dịch, “Lời này năm đó sư phụ đã từng nói qua với đệ.”

Thành Dịch mặt vô biểu tình: “Thật trùng hợp, lời này sư phụ cũng từng nói với ta.”

Sư huynh đệ hai người nhìn sư phụ mang tiểu sư muội đi kiểm lễ vật ánh mắt đầy đồng tình, phản phất như nhìn thấy chính mình năm đó.

Mặt khác trời giáng cam lộ không chỉ Vân Hoa Môn cao hứng, mà bá tánh Ung Thành cũng vui mừng chào đón. Trời ban cam lộ đất đai tươi tốt. Người đi trên đường cũng không bung dù che chắn, mà giang hai tay đón nhận, cam lộ thấm đẫm quanh thân.

Còn có dân chúng phản ứng nhanh, lấy ra thao chậu hứng lấy, đây chính là thứ tốt, uống vào cường thân kiên thể.

Chưởng quầy môn phái khác ở Ung Thành nhìn đến cảnh này, người ở lâu xem như đã quen, người mới tới trố mắt mà nhìn. Bá tánh ở thành khác thời điểm trời ban cam lộ cũng có không ít người trộm dự trữ, nhưng tất cả mọi người đều tương đối rụt rè, đâu giống người Ung Thành, lại là….lại là……phi thường tự nhiên.

Chưởng quầy Ngự Tiêu Môn ngơ ngác nhìn cam lộ rơi xuống bên ngoài, chẳng lẽ Vân Hoa Môn thật sự dưỡng ra một cái thiên tài đệ tử bốn năm đạt Trúc Cơ.

Vân Hoa Môn sửa phong thủy?

Hắn nghĩ nghĩ vội đưa thư về tông môn.

Ngự Tiêu Môn thực mau nhận được tin tức, lại nghĩ nghĩ truyền về cho đại tông môn Lưu Quang Tông. (có người đặc biệt ở đây nha)

Kì tích tu chân 500 mới có, lại là kỳ tích ở Vân Hoa Môn!

Không Hầu cùng Vong Thông kiểm được phân nửa lễ vật, Vong Thông xem qua mĩ mãn trong lòng, quyết định cho Không Hầu bế quan mất ngày, trước củng cố tâm cảnh.

“Còn có…..” Vong Thông sờ sờ túi, lấy ra một túi nhỏ linh thạch, “Cái này dùng để chiêu đãi đồng môn, đừng để người khác chê cười Tê Nguyệt Phong ta nghèo túng.”

“Sư phụ, con có linh thạch.”

“Tôn sư như cha, không được cải lời.” Vong Thông xụ mặt nói: “Chỉ là vài điểm linh thạch, vi sư không thiếu loại vật ngoài thân này?”

“Cảm ơn sư phụ.” Không Hầu cười nhận lấy.

“Ngoan.” Vong Thông sờ sờ đầu Không Hầu nói: “Người tu đạo, không thể coi trọng ngoại vật, càng không thể vì những thứ này mà phá đi tâm cảnh.”

“Cẩn tuân sư phụ dạy bảo, đồ nhi nhất định hảo hảo học theo sư phụ.” Không Hầu trịnh trọng gật đầu.

Vong Thông thấy vậy biểu tình sung sướng, khen Không Hầu vài câu, mới rời động phủ.

Đi ra khỏi động, Vong Thông hai tay che ngực, linh thạch mấy năm nay vất vả dành dụm, đã không còn a!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN