Chớ Quấy Rầy Phi Thăng - Chương 156: Đại kết cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Chớ Quấy Rầy Phi Thăng


Chương 156: Đại kết cục


Editor: TIEUTUTUANTU

Giao hổ thú là sủng thú của Cửu Túc, giờ phút này đem nó triệu hoán ra, là vì phá hai mươi bốn tinh tú trận.

Tuy hắn nói mọi người ở đây đều không phải đối thủ của hắn, nhưng trên thực tế trong lòng lại rất rõ ràng, trận này không phá, hắn căn bản không thể dễ dàng đánh bại Trọng Tỉ cùng Không Hầu.

Giao hổ thú vừa ra, tiếng hô rung trời, chư vị đại năng đều thay đổi sắc mặt. Hai mươi bốn tinh tú trận một khi khởi động, bọn họ phải canh giữ ở trận điểm, không thể tùy tiện di động, Cửu Túc chẳng lẽ là nghĩ tới điểm này, mới đem giao hổ thú hung tàn ngoan độc triệu hoán ra tới?

Không Hầu cùng Hoàn Tông, thấy giao hổ thú nhằm về phía một vị tiền bối, nàng vung Phượng Thủ lên, phi thân bay qua: “Giao hổ thú để ta giải quyết, còn lại giao cho huynh.”

Cửu Túc lười nhiều lời nữa, cùng Hoàn Tông triền đấu.

Cao thủ so chiêu, có thể nói là nhật nguyệt vô quang, cát bay đá chạy, sét đánh điện thiểm.

Bá tánh Ung Thành ẩn thân ở trong phòng trộm đẩy cửa sổ ra, nghe trên núi ầm vang rung động, nhịn không được chắp tay trước ngực bắt đầu cầu thần. Bọn họ ở trên mảnh đất này, chịu ơn tông môn tu sĩ phù hộ mới an bình qua ngày. Tà tu làm ác, làm người trong thiên hạ bất an, nếu Vân Hoa Môn cũng bại dưới tay tà tu, vậy toàn bộ Tu Chân giới liền xong rồi.

“Chiến tranh còn chưa kết thúc, ngươi muốn đi chỗ nào?”

Mộc Tê đề phòng mà nhìn nam nhân dùng kiếm chỉ hắn, lui về sau một bước.

“Đừng nhúc nhích, ngươi lại lui một bước, thanh kiếm này của ta liền phải tiến hai bước.” Kiếm trong tay nam nhân run lên, “Nhiều năm không cầm kiếm, có chút ngượng tay.”

“Ngươi là người phương nào?” Mộc Tê trực giác người này không đơn giản, nam nhân này trên người không có nửa phần tu vi, kiếm trong tay cũng bình thường không có một tia linh khí. Nhưng một người như vậy, một thanh kiếm như vậy, bức cho hắn động cũng không dám động.

“Trước khi chết biết tên của ta, sẽ làm ngươi chết được nhắm mắt?” Nam nhân nhướng mày, mày rậm nhẹ nâng, thập phần phóng đãng không kềm chế được.

Lòng bàn tay Mộc Tê đẫm mồ hôi: “Nếu là tiền bối có thể nói ra cao danh quý tánh, vãn bối vô cùng cảm kích.”

“Vậy liền thôi, có thể làm ngươi chết không nhắm mắt, cũng coi như công đức.” Nam nhân ra tay, xuất kiếm như một đạo tàn ảnh, đâm xuyên qua linh đài Mộc Tê.

Mộc Tê nằm trên mặt đất, hoảng sợ mở to hai mắt, hắn tuy là trận sư không am hiểu chiến đấu, nhưng cũng là Xuất Khiếu kỳ đại năng, vậy mà lúc này năng lực né tránh cũng không có.

“Ngươi…… Ngươi đến tột cùng……” Mộc Tê không ngừng phun huyết, hắn cả đời mưu tính, hành sự cẩn thận, không nghĩ tới mệnh tang tại đây. Nhìn thấy danh môn chính phái thủ đoạn không tầm thường, hắn liền dự cảm không ổn, cho nên mới muốn nhân cơ hội rời Ung Thành.

Nhìn cửa thành gần trong gang tấc, ý thức hắn dần dần mơ hồ.

Thật lâu thật lâu trước kia, hắn bái nhập vào một tiểu tông môn, môn hạ đệ tử tranh nhau lấy lòng các trưởng bối, hắn thiên phú cao, nơi chốn bị chưởng phái Đại sư huynh làm khó dễ, về sau thậm chí bị trục xuất khỏi sư môn.

Ngày bị trục xuất khỏi sư môn, hắn phẫn nộ lại không cam lòng. Khi đó hắn suy nghĩ cái gì?

Hắn muốn trở thành trận Pháp sư lợi hại nhất Tu Chân giới, làm cho cả sư môn phải hối hận.

Đã từng nguyện vọng, thế nhưng chỉ là như vậy sao?

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, trong mông lung bỗng nhiên có rất nhiều hồn thể tràn đầy bi thương cùng phẫn nộ nhào tới hắn, những người này hắn không nhận ra, nhưng họ đều đã chết trên tay hắn.

Không không không, không cần lại đây.

Giây phút trước khi chết kia, hắn hoảng sợ mà mở to hai mắt……

Vân Hoa sơn ầm vang suốt một ngày một đêm, như cũ không dừng lại.

Không Hầu bị giao hổ thú đánh trúng bụng, rơi trên mặt đất lăn mấy vòng, thở phì phò từ trên mặt đất bò dậy, Pháp Đàn đại sư cách nàng không xa thuận tay ném ra một chuỗi Phật châu, khi giao hổ thú xông tới, Phật châu phát ra kim sắc phật quang, hổ giao thú đau rống một tiếng, lui liên tiếp vài bước.

Thấy chỗ giao hổ thú đụng tới Phật châu lông tóc cháy đen, Không Hầu nhân cơ hội ăn hai viên Hồi Nguyên Đan, quay đầu nói với Pháp Đàn đại sư: “Pháp Đàn đại sư, ngài có cái này, hẳn là nên sớm một chút lấy ra tới a.”

Ít nhất nàng cũng không cần bị đánh thảm như vậy, đến thời gian ăn Hồi Nguyên Đan cũng không có.

“A di đà phật.” Pháp Đàn đại sư chắp tay trước ngực, “Không Hầu tiểu hữu, Phật châu này là dùng xá lợi tử của các bậc tiền bối bổn tự tạo thành.”

Không Hầu khom lưng nhặt xá lợi tử rơi trên mặt đất lên, dùng tay áo cẩn thận lau chùi, nhét trở lại trong tay Pháp Đàn đại sư, xoay người động linh khí, mười ngón tay kích thích dây đàn.

Tiếng nhạc hóa thành lưỡi đau vô hình chém lên thân giao hổ thú, giao hổ thú nổi giận gầm lên một tiếng, từ bỏ nhóm người thủ trận, triều Không Hầu đánh tới.

“Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, chủ nhân là cái óc heo, nuôi ra thú sủng cũng vừa ngu vừa xấu.” Không Hầu bay lên ngồi trên thân giao hổ thú, giao hổ thú muốn quay lại cắn cổ nàng.

Không Hầu điểm mũi chân một chút, rút Thủy Sương kiếm ra cắm lên bụng hổ giao thú. Hổ giao thú cùng Không Hầu chiến đấu kịch liệt một ngày, thể lực đã cạn, không nghĩ tới nhân loại đê tiện thế nhưng làm nó chảy máu, cơn giận dâng lên nó không nhớ mệnh lệnh của chủ nhân nữa, rốt cuộc chỉ lo đuổi giết Không Hầu.

Không Hầu dẫn nó ra khỏi trận, hai bên triền đấu, tro bụi đầy trời.

Bên này Cửu Túc đã không rảnh bận tâm đến giao hổ thú, hắn chẳng thể nghĩ tới, đã qua một ngày một đêm, mà Trọng Tỉ còn có thể đánh ngang tay với hắn.

“Linh đài ngươi đã lành?!” Cửu Túc cơ hồ không dám thừa nhận sự thật này, Trọng Tỉ đến tột cùng là như thế nào tìm đủ dược liệu?

Hoàn Tông không để ý tới hắn, kiếm ý sắc bén lượn lờ bốn phía, chiêu chiêu tàn nhẫn, không lưu tình nửa phần.

Cửu Túc nhất thời phân tâm, bị một đạo kiếm ý làm bị thương cổ.

Vuốt máu trên cổ, Cửu Túc cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới các ngươi có thể đi đến bước này, một khi đã như vậy, ta cũng không thể không xuất toàn lực.” Nói xong những lời này, hắn động ngón trỏ, vẽ lên trán một hoa văn kỳ quái.

“Lấy huyết tế, triệu tà thần tứ phương. Thế giới chính nghĩa dối trá này, lưu lại có tác dụng gì.”

Trong phút chốc, đất rung núi chuyển, phảng phất có thứ đáng sợ sắp chui từ dưới đất lên.

Thấy tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, Cửu Túc cuồng vọng cười: “Thiên hạ này, cũng không phải do chính đạo chính đạo các ngươi quyết định!”

“Ngưng thần!” Kim Nhạc nói lớn, “Không thể rời vị trí.”

Đại địa rung động càng ngày càng lợi hại, cả tòa Vân Hoa sơn phảng phất sắp bị xé thành hai nửa. Đầu tóc Cửu Túc dần dần hoá trắng, hai mắt đỏ đậm, “Các ngươi muốn vì thiên hạ phụng hiến, hôm nay ta liền cho các ngươi cơ hội.”

Trên mặt đất nứt ra một cái khe càng lúc càng lớn, mắt thấy có đại năng sắp rớt vào khe hở, Hoàn Tông phi thân xuống đất, “Định núi sông!”

Long Ngâm Kiếm phát ra một tiếng rồng ngân, cả tòa Vân Hoa sơn linh khí hội tụ, hình thành một kim long trên không trung, dùng thân thể gắt gao cuốn lấy cả tòa Vân Hoa sơn, đất rung núi chuyển chậm rãi dừng lại, ngay cả khe hở vỡ ra cũng bắt đầu khép lại.

Cửu Túc ý cười dần tắt: “Tu vi của ngươi đã là Hóa Hư cảnh đại viên mãn?”

Vừa rồi trong nháy mắt kia, Hoàn Tông tiết ra linh khí, cũng làm Cửu Túc thấy rõ tu vi của hắn.

Hóa Hư cảnh rồi đến Đại Thừa kỳ, hắn so với Trọng Tỉ cao hơn một bậc tu vi, nhưng kiếm tu như Trọng Tỉ lại khác, hắn tuy là Hóa Hư cảnh tu vi, nhưng lại có thể dùng ra thực lực của Đại Thừa kỳ.

Dù là như thế, một chiêu định núi sông cũng đã hao đi ba phần linh khí của Hoàn Tông.

Hoàn Tông tay cầm Long Ngâm Kiếm, linh khí trên người cuồn cuộn không ngừng bị Long Ngâm Kiếm hút đi.

Cửu Túc thấy hắn vì người khác, hao đi linh lực, cười nhạo một tiếng, linh khí gào thét triều Hoàn Tông đánh tới.

“Ong.”

Phượng Thủ Không Hầu thật lớn ngăn ở trước mặt Hoàn Tông, một tiếng phượng minh từ Phượng Thủ Không Hầu truyền ra, không trung ẩn ẩn có một con phượng hoàng bảy màu xuất hiện, mở ra hai cánh thật lớn, đem cả tòa Vân Hoa sơn bảo hộ ở dưới cánh chim.

Vân Hoa sơn sập đổ, chết không chỉ là tu sĩ trên núi, mà còn có mấy vạn bá tánh dưới chân núi. Ung Thành ngã xuống, toàn bộ Tu Chân giới linh khí hỗn loạn, yêu ma lan tràn, bá tánh tay trói gà không chặt, chỉ có thể trở thành thức ăn của chúng.

Triệu hồi ra thất sắc phượng hoàng đối với Không Hầu mà nói, là quá mức cố sức, nếu không phải có nhóm đại năng trong hai mươi bốn tinh tú trận trợ lực, nàng căn bản vô pháp sử dụng công pháp cường đại như vậy. Sắc mặt trắng bệch phun ra hai ngụm máu, đem Thủy Sương kiếm từ yết hầu giao hổ thú đang thoi thóp rút ra. Vừa rồi thừa dịp địa chấn, Không Hầu bắt được nhược điểm giao hổ thú, rốt cuộc hạ gục nó.

Rút Thủy Sương kiếm ra, nàng sợ giao hổ thú còn có thể bò dậy, lại dùng chút sức lực còn lại bổ vài kiếm lên người nó, thậm chí còn chém đứt chân nó. Nghe nói có vài loại dã thú có thể giả chết, nàng không biết giao hổ thú là chết thật hay là chết giả, nên chỉ có thể đánh cho nó không nhúc nhích được nữa.

Phượng Thủ cùng Long Ngâm Kiếm ở bên nhau, phảng phất có một loại cảm ứng thần kỳ, chúng nó cùng bảo vệ Vân Hoa sơn, cũng không bởi vì chủ nhân sắp hao hết linh khí mà ảm đạm, ngược lại tự động hấp thụ thiên địa linh khí, đem Vân Hoa sơn bảo hộ không chút sứt mẻ.

Khom lưng phun mấy ngụm máu trên mặt đất, Không Hầu dùng mu bàn tay lau lau khóe miệng, phi thân đến bên Hoàn Tông: “Hoàn Tông, xem ra hai chúng ta thật sự giống đôi uyên ương mệnh khổ.”

Hoàn Tông buông Long Ngâm Kiếm ra, tùy ý để nó cắm trên mặt đất. Cầm bàn tay hơi lạnh của Không Hầu, Hoàn Tông cười cười: “Chúng ta là đạo lữ được Thiên Đạo thừa nhận, nếu đời này không thể bên nhau lâu dài, thì kiếp sau chúng ta nhất định còn sẽ ở bên nhau.”

Cửu Túc lười nghe hai người tâm sự, hắn nhìn Phượng Thủ bảo hộ trước hai người, đang chuẩn bị huy tay áo đem nó quét bay, bỗng nhiên có tiếng bước chân truyền đến.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm, nhưng mỗi một bước đều thực ổn định, ổn đến làm Cửu Túc nhịn không được hoài nghi, loại thời điểm này đến tột cùng còn có ai dám đi lên. Hắn quay đầu nhìn lại, một nam nhân mặc áo màu than đang đi đến bên này, trên mặt thì đang tươi cười.

Thấy tất cả mọi người nhìn chính mình, nam nhân vẫy vẫy tay: “Ta chính là tới đưa lễ mừng, đưa xong ta liền đi, các ngươi có thể tiếp tục đánh.”

Chúng đại năng: “……”

Dưới chân núi có hộ sơn đại trận, người này như thế nào đi lên? Còn tới đưa chúc phúc, bọn họ sắp bị đánh chết, kết đạo đại điển cũng đã sớm kết thúc, lúc này tới đưa lễ chúc phúc cái gì.

Nam nhân phảng phất xem không hiểu biểu tình của bọn họ, lười biếng đi vào trong hai mươi bốn tinh tú trận, nói với Không Hầu: “Ngượng ngùng, đồ ăn ngon Ung Thành quá nhiều, ta đã quên hôm qua là kết đạo đại điển của các ngươi, hôm nay tới không tính là trễ đi?”

Không Hầu ngơ ngác lắc đầu: “Đại thúc, vì sao lúc này còn tới đây?”

Là ngại sống tốt quá, hiện tại chạy tới cùng nhau chịu chết sao?

“Ta lớn như vậy, còn không biết tà tôn là bộ dáng gì, liền tới đây nhìn chút.” Cá mặn đại thúc sờ sờ râu lộn xộn, “Tóc bạc, mắt đỏ. Đây không phải là bộ dáng người xấu nổi điên trong tạp kịch sao? Ngươi yên tâm, bọn người xấu lộ ra dáng vẻ này, thì liền sống không được bao lâu, các ngươi yên tâm đánh, ta ở bên cạnh xem náo nhiệt.”

Nói xong, hắn lắc mình né công kích của Cửu Túc, đứng ở ngoài hai mươi bốn tinh tú trận, ở trên người đào a đào, móc ra một cái đệm bố trải trên mặt đất: “Tới tới tới, tiếp tục.”

Không Hầu: “……”

Tại trường hợp nghiêm túc này, bỗng nhiên tới một màn như vậy, không khí giết chóc liền giảm không ít đâu.

Cửu Túc bị thái độ cuồng vọng của cá mặn đại thúc chọc giận, nhưng hắn đã rơi vào trong hai mươi bốn tinh tú, vô pháp thoát thân. Hắn cắn răng lạnh lùng trừng mắt nhìn cá mặn đại thúc: “Xem náo nhiệt của ta, là phải trả giá đại giới!”

Cá mặn đại thúc không để ý tới hắn, gỡ hồ lô rượu bên hông xuống, từ từ nhàn nhàn mà uống rượu.

Không Hầu trong lòng vừa động: “Đại thúc, chúng ta quen biết đã lâu, ngươi có thể giúp người quen một tay không.”

“Không giúp không giúp.” Cá mặn đại thúc xua tay, lại vừa vặn thả ra một đạo linh khí, đem một đạo công kích của Cửu Túc đối với Không Hầu đánh lui, “Tay già chân yếu, kém thân thể trẻ tuổi của các ngươi, đánh nhau không nổi.”

Chúng đại năng thấy hắn nhẹ nhàng nói chuyện đã làm Cửu Túc không tới gần Không Hầu được, trong lòng rất là kinh hãi, người này đến tột cùng là ai, tu vi cao thâm khó đoán đến như vậy?

“Ngài nếu là không hỗ trợ, đợi ta cùng Hoàn Tông chịu đựng không nổi. Để tên tà tu này huỷ hoại Ung Thành cùng toàn bộ Tu Chân giới. Đến lúc đó thúc còn chỗ ăn ngon, chơi vui nữa sao?” Không Hầu thừa dịp này, nàng cùng Hoàn Tông ăn viên đan dược bình phục linh lực, “Hơn nữa nếu Vân Hoa Môn bị hủy, cửa hiệu của thúc ở Ung Thành liền không đáng giá tiền.”

“Điều này cũng đúng.” Cá mặn đại thúc sờ sờ cằm, “Vậy hai đứa các ngươi đánh hắn, ta ở chỗ này thay các ngươi trợ trận.”

“Đa tạ đại thúc.” Không Hầu rút Phượng Thủ lên, cùng Cửu Túc triền đấu.

Hoàn Tông lấy Long Ngâm Kiếm bảo vệ linh mạch Vân Hoa sơn, cho nên không thể động, hắn từ thu nạp giới lấy ra một linh kiếm tuyệt phẩm.

“Từ từ.” Cá mặn đại thúc tung ra một thanh kiếm, “Dùng cái này.”

Hoàn Tông tiếp được kiếm, trên thân kiếm có một cổ long tức chảy xuôi, cùng Long Ngâm Kiếm hơi thở thập phần gần. Hắn nhìn cá mặn đại thúc một cái, chắp tay thi lễ nói: “Đa tạ.” Nói xong, hắn tiến lên chiến đấu với Cửu Túc.

Từ khi chính đạo được người kỳ quái giúp đỡ về sau, Cửu Túc phát hiện mình nơi chốn bị quản chế, chỉ cần hắn sắp đánh được Hoàn Tông cùng Không Hầu, thì nam nhân thần bí kia liền sẽ ra tay tương trợ. Giờ phút này, hắn giống như cá bị nhốt trong lu nước, tiến thối lưỡng nan.

Hoàn Tông từ khi vào Trúc Cơ về sau, liền thường xuyên đối chiến, tà tu làm ác chết ở trong tay hắn càng là không ít. Hắn mỗi một chiêu đều không lưu tình, cùng Không Hầu phối hợp ăn ý, không đến hai canh giờ, Cửu Túc đã nhiễm máu tươi, cơ hồ không có một chỗ lành.

“Aiiii.” Cá mặn đại thúc ở bên cạnh lắc đầu, hiện tại kinh nghiệm thực chiến của người trẻ tuổi vẫn là quá ít, đã hai cái canh giờ, còn không đem loại tai hoạ này giết chết. Thật là một thế hệ không bằng một thế hệ, Tu Chân giới thật là xuống dốc.

Cửu Túc bị Không Hầu cùng Hoàn Tông bức tới tuyệt lộ, hắn bỗng nhiên cười quái dị nói: “Thiên Đạo bất công, nếu chú định ta không thể phi thăng, như vậy ngụy quân tử các ngươi cũng đừng hòng.”

Hắn duỗi tay tự bức ra nội anh.

“Hắn muốn tự bạo!” Kim Nhạc kinh hãi hô to.

Một tu sĩ Đại Thừa viên mãn, tự bạo nội anh đủ để huỷ hoại cả Ung Thành!

“A di đà phật!” Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên tiếng phật hiệu, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, một tăng nhân mặc tăng bào nhưng không khoác áo cà sa bỗng nhiên đem nội Anh Cửu Túc bức bức ra hút vào  trong cơ thể.

“Viên Trần pháp sư?!”

Không Hầu nhận ra, vị Pháp sư hơi béo này đúng là Viên Trần, nàng muốn đi lên phía trước, lại bị Hoàn Tông kéo lại.

Viên Trần pháp sư chắp tay trước ngực, hơi hơi mỉm cười với Không Hầu: “Phật nói, ta không vào địa ngục ai vào địa ngục. Chư vị, thỉnh bảo trọng.”

Lời này rơi xuống, cả người hắn liền bị nội anh nổ mạnh, hóa thành tro tàn.

Không Hầu ngơ ngẩn nhìn một màn này, duỗi tay muốn bắt lấy tro bụi trong không trung, nhưng khi xoè tay ra lại chỉ là một mảnh trống không.

Mất đi nội anh Cửu Túc héo úa trên mặt đất, hắn không thể tin được lúc này, thế nhưng sẽ có người dám đem nội anh của hắn nạp vào trong thân thể, dùng linh khí cả người bao bọc lấy nội anh, đem phạm vi thương tổn khống chế nhỏ nhất.

Bọn ngụy quân tử kia, vì cái gì có thể làm được một bước này?

Hắn không tin, hắn không tin!

Năm đó hắn vào nhầm tinh tú điện, thấy được thiên cơ, nói hắn cuộc đời này vô pháp phi thăng, thân bại danh liệt. Hắn không tin thiên mệnh, chỉ tin chính mình, vì cái gì hắn mọi cách nỗ lực, cuối cùng kết cục, vẫn như thiên cơ tiên tiên đoán?

Một thanh kiếm cắm trên ngực hắn, người giết hắn người không phải Trọng Tỉ, mà là hoàng mao nha đầu kia.

“Vọng Túc môn chủ không có lừa ngươi, chân chính thiên mệnh chi tử, là ta.” Không Hầu rút Thủy Sương kiếm ra, nhìn Cửu Túc không cam lòng mà ngã xuống, thân thể quơ quơ, xoay người nhìn về phía cá mặn đại thúc.

Cá mặn đại thúc sớm đã đi mất, không biết khi nào đã lặng lẽ rời đi.

Nàng rốt cuộc chịu đựng không nổi, hai mắt tối sầm, ngã xuống.

Làm một âm tu chỉ có Phân Thần kỳ tu vi, đấu với tu sĩ Đại Thừa kỳ, nàng đã lấy hết sức lực từ thời bú sữa mẹ ra.

Hiện tại nguy cơ giải trừ, nhắm mắt lại liền hận không thể ngủ mười tám năm.

“Không Hầu!”

“Không Hầu cô nương!”

“Không Hầu tiên tử!”

Vân Hoa Môn động tĩnh rốt cuộc ngừng lại, thi thể trong thành bị thu thập đến sạch sẽ, phảng phất mấy ngày trước chưa từng có một màn chém giết.

Đầu đường cuối ngõ Ung Thành bá tánh kể chuyện Không Hầu tiên tử kết đạo đại điển xa hoa đại phô trương, tiểu hài tử tụ tập ghé vào một khối, so ai đoạt được nhiều bao lì xì. Người lớn gân cổ la hài tử không được chạy loạn, bọn nhỏ đùa giỡn quang quác làm ầm ĩ, toàn bộ thành thị tràn ngập sức sống.

“Bán cá mặn, bán cá mặn. Cá mặn tốt nhất, một con nửa linh thạch, ba con 5 linh thạch.”

“Lão bản, ngươi bán thế nào mà ba con mắc hơn một con?”

“Lão tử hôm nay tâm tình tốt, muốn bán giá tốt một chút.”

Nhóm đại năng từ Vân Hoa Môn đi xuống nghe được đoạn đối thoại này, đều nhịn không được dừng chân, nhìn qua xem.

“Chư vị tiên trưởng muốn mua cá mặn sao?” Cá mặn đại thúc ngồi ngồi dựa trên ghế, lười biếng mà tiếp đón.

Nhóm đại năng không thích ăn cá mặn khẽ cắn môi gật đầu: “Mua.”

Nhân vật thần bí loại này, đắc tội không nổi.

“Mười linh thạch một con, một trăm linh thạch năm con.”

Nhóm đại năng: “Vì sao bán cho chúng ta lại mắc hơn, là bởi vì cá càng tốt hơn sao?”

“Không phải.” Cá mặn đại thúc đứng lên, dùng quạt hương bồ vội vàng đuổi ruồi trong tiệm, “Ta tương đối thích người coi tiền như rác.”

Nhóm coi tiền như rác: “……”

Mua!

Vài vị tông chủ mang theo đệ tử mua một đống xú cá mặn, môn chủ Cửu Phượng Môn đi ở phía sau nhịn không được dừng bước chân nói: “Tiền bối, ngài chính là Khôi Doanh chân nhân?”

Cá mặn đại thúc vỗ vỗ muối trên tay, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Khôi Doanh chân nhân là ai? Không quen biết.”

Cửu Phượng Môn môn chủ ngẩn người, chắp tay nói: “Là vãn bối quấy rầy.”

Cá mặn đại thúc không để ý đến hắn.

“Long ca.” Chờ nhóm đại năng rời đi, lão bản tiệm sách cách vách thăm dò nói, “Ngươi lại muốn đóng cửa hàng đi ra ngoài chơi đùa?”

Cá mặn đại thúc cười đắc ý: “Làm thịt mấy cái coi tiền như rác xong, lão tử muốn đi ra ngoài hảo hảo hưởng thụ.” Hắn đọc một chiêu bài treo trên cửa tiệm sách, bên trên viết Diệu Bút Khách ra sách mới, đoán biết được đây là tác giả có tiếng, liền nói, “Cái gì Diệu Bút Khách, thoại bản đó lấy cho ta một quyển.”

“Được rồi.” Thư phòng lão bản gật đầu nói, “May mắn ngươi mở miệng sớm, bằng không tới buổi tối, thì đã bán hết.”

Cá mặn đại thúc thuận miệng đáp: “Xem ra Diệu Bút Khách này rất được hoan nghênh.”

Thư phòng lão bản cười hắc hắc, xoay người lấy mấy quyển sách của Diệu Bút Khách đưa cho cá mặn đại thúc: “Đều cầm đi.”

Cá mặn đại thúc cúi đầu nhìn quyển sách trên tay, quyển trên cùng tên là 《 vĩnh thế tương tùy 》, hắn nhăn nhăn này, cái trò gì. Hắn một người goá vợ, đi đọc thoại bản vĩnh thế tương tùy?

Đệ tử Vân Hoa Môn phát hiện, chủ điện nhà mình tuy rằng bị đập nát, nhưng tông chủ tâm tình giống như không bị ảnh hưởng chút nào, cả ngày vui vẻ, giống như nhặt được thiên đại tiện nghi.

Các đệ tử thầm hỏi, nhưng là các trưởng bối không ai nói. Bọn họ chỉ có thể hành quân lặng lẽ, bất quá nghĩ đến tà tôn đã trừ, bọn họ lại cao hứng lên, ngày sau lại có thể bình tĩnh an toàn mà sống qua ngày.

Tê Nguyệt Phong, Không Hầu mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại dựa vào trong lòng ngực Hoàn Tông, nhìn tầng mây cuồn cuộn: “Hoàn Tông, huynh nói Viên Trần đại sư, có thật sự buông bỏ Hồng Ngôn chân nhân không?”

Hoàn Tông lắc đầu: “Ta không biết.” Hắn cúi đầu hôn hôn Không Hầu, “Ta chỉ biết, vĩnh viễn đều không thể buông muội.”

Không Hầu cười cười, duỗi tay ôm lấy cổ Hoàn Tông: “Thời tiết vừa lúc, chúng ta đi song tu đi.”

“Không phải đi thiên địa song tu?” Ngón cái Hoàn Tông nhẹ nhàng xẹt qua môi Không Hầu.

Không Hầu chớp chớp mắt.

Lý Nhu phát hiện, Không Hầu sư thúc cùng Trọng Tỉ chân nhân trở thành đạo lữ năm thứ nhất, Trọng Tỉ chân nhân không có về Lưu Quang Tông. Khi đệ tử Lưu Quang Tông đến thăm, thấy ngoài động phủ Không Hầu sư thúc treo một thẻ bài, trên viết “Nỗ lực tu hành phi thăng, xin đừng quấy rầy”.

Đệ tử Lưu Quang Tông đi trở về.

Không Hầu sư thúc cùng Trọng Tỉ chân nhân trở thành đạo lữ năm thứ ba, Trọng Tỉ chân nhân vẫn là không có về Lưu Quang Tông. Đệ tử Lưu Quang Tông lại tới thăm, thẻ bài ngoài động phủ Không Hầu đã rơi xuống, chữ  “Nỗ lực tu hành phi thăng, xin đừng quấy rầy” đã trở nên mơ hồ không rõ.

Không Hầu sư thúc cùng Trọng Tỉ chân nhân trở thành đạo lữ năm thứ năm, Trọng Tỉ chân nhân mang Không Hầu sư thúc đi Lưu Quang Tông ở một năm, hai người không có phi thăng.

Hai người trở thành đạo lữ năm mươi năm, Không Hầu sư thúc tu vi tấn chức đến Đại Thừa kỳ, động phủ hai người ở Tê Nguyệt Phong, lại treo lên thẻ bài “Phi thăng chớ quấy rầy”, nhưng…… Bọn họ vẫn là không có phi thăng.

Ý tứ cái thẻ bài này, đến tột cùng là loại sự tình phi thăng này,  không cần quấy rầy bọn họ, hay là không cần quấy rầy bọn họ đi phi thăng?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN