Chớ Quấy Rầy Phi Thăng - Chương 17: Không đổi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Chớ Quấy Rầy Phi Thăng


Chương 17: Không đổi


Editor: TIEUTUTUANTU

Người khác thấy Kim Nhạc đen mặt, tưởng Vân Hoa Môn xảy ra chuyện, “Vân Hoa Môn đã xảy ra chuyện gì?”

“Vân Hoa Môn không việc gì, chúng ta mới có việc.” Kim Nhạc đem phi tin chụp trên bàn, ánh hướng mọi người quét qua một vòng, “Tân nhiệm môn chủ Ngự Tiêu Môn là ai?”

“Tiền nhiệm môn chủ chuẩn bị bước vào Xuất Khiếu kỳ, năm trước từ nhiệm, tân môn chủ hình như là sư đệ hắn?” Quản lý Đường chủ nghĩ tới có mở cửa hàng cửa Ung Thành, “Chẳng lẽ cửa hàng ở Ung Thành có chuyện gì?”

Cửa hàng này mở đã nhiều năm, nghe nói tiền lời luôn rất tốt, có đôi khi gặp tu sĩ đến nháo đều là nhờ Vân Hoa Môn xử lý, như thế nào lại xảy ra việc không hay rồi?

Quản hạt môn phái của Lưu Quang Tông rất nhiều, vì quản lý nghiêm khắc bọn họ, mỗi tông môn đều an bài một vị quản sự giám sát, việc này giống như ỷ thế hiếp người, cơ hồ không có người nào dám làm sai môn quy.

“Vân Hoa Môn đưa thư lại đây, nói đệ đệ của tân nhiệm môn chủ Ngự Tiêu Môn, đến Ung Thành ức hiếp bá tánh, đùa giỡn thân truyền đệ tử Vân Hoa Môn.” Kim Nhạc cơ hồ không còn mặt mũi nói thêm gì nữa, “Muốn tân nhiệm môn chủ Ngự Tiêu Môn đến nhận lỗi với Vân Hoa Môn, nếu việc này xử lí không tốt, thì đổi môn chủ Ngự Tiêu Môn khác đi, người nhà còn quản không xong thì lấy đâu ra năng lực quản lý một môn phái.”

“Trọng Tỉ.” Kim Nhạc quay đầu nhìn vị phong chủ chưa nói câu nào, “Về sau Ngự Tiêu Môn sẽ do con quản.”

Phong chủ trẻ tuổi chấp tay cung kính, biểu tình không có nửa phần biến hóa, ánh mắt sơ đạm: “Sư phụ đồ nhi tâm cảnh chưa xong, không có tâm lực đi lo những chuyện khác.”

Kim Nhạc như nghĩ đến cái gì, thở dài một tiếng. “Thôi.”

Phong chủ trẻ tuổi tiếp tục trầm mặc, hắn cúi đầu nhìn bàn tay trẵng nõn, không có động tác gì như một pho tượng nghiêm trang đứng đó.

“Chưởng môn, không biết lần Vân Hoa Môn chỉ truyền thư cho chúng ta……..hay là………” Quản lý Đường chủ biểu tình có chút xấu hổ.

“Lấy tính cách Hành Ngạn chưởng môn mà nói, nhất định mười đại tông môn đều đã nhận được tin.” Nếu không phải như vậy, sau khi xem thư xong, Kim Nhạc cũng không đen mặt đến như vậy.

Nghĩ vậy, hắn lại an bài một vị phong chủ, cùng Ngự Tiêu Môn môn chủ đi Vân Hoa Môn cáo tội. Tuy nói việc này nghiêm trọng, nhưng cùng nội môn Lưu Quang Tông lại không có quan hệ, nhưng bọn hắn đã giao hảo với Vân Hoa Môn hơn ngàn năm, làm sao để chuyện này khiến hiềm khích xảy ra.

Kim Nhạc dự liệu không sai, các đại môn phái thu được thư tin Vân Hoa Môn về sau, đều lén lút điều tra vị môn chủ Ngự Tiêu Môn tân nhiệm này một phen. Vị này, tu vi không tồi, tính cách cũng hảo, chỉ có một vấn đề là dưỡng đệ đệ như nhi tử, quan tâm, nuông chìu đến vô pháp vô thiên.

Nguyên bản Chu Thương ở Ngự Tiêu Môn làm việc, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm đệ đệ không nên thân, đối phương cũng không có cơ hội gây họa. Lần này treo cờ “Tuần tra cửa hiệu” đến Ung Thành, liền chọc phải Vân Hoa Môn, còn mở miệng muốn nạp hai nữ đệ tử Vân Hoa Môn làm thiếp.

Vân Hoa Môn liền tính xếp cuối trong mười đại tông môn, những cũng là đại môn phái sừng sững ngàn năm ở Lăng Ưu giới, ngươi lại dựa vào thân phận đệ đệ môn chủ Ngự Tiêu Môn dựa vào Lưu Quang Tông mà gây sự? Sợ là bị chìu đến không có đầu óc, không biết trời cao đất rộng.

Vân Hoa Môn là môn phái chủ hòa khí, tên Chu Hưng này có thể chọc giận bọn họ cũng thật không đơn giản.

Các đại tông môn đều có phản ứng tương tự, đại biểu cho sự tình còn chưa xử lí họ đã đứng về phía Vân Hoa Môn. Nếu không phải Ngự Tiêu Môn mấy năm nay không có làm sai các gì, thì thư hồi âm họ còn muốn viết thêm vài câu khiển trách.

Chu Thương mới lên làm môn chủ còn chưa quá một tháng, hắn cho rằng đệ đệ mình rốt cuộc hiểu chuyện, không nghĩ tới buông lỏng một chút, ra cửa liền gây chuyện. Gây chuyện thì cũng thôi đi, hắn lại cố tình chọc tới Vân Hoa Môn, còn mở miệng muốn nạp đệ tử thân truyền bọn họ làm thiếp. Chu Thương không nhịn được muốn hỏi đệ đệ ruột một câu, ngươi đến tột cùng có bao nhiêu không biết sĩ diện, mới có thể làm ra việc như vậy?

Nhận được tin tức Chu Thương cũng không suy nghĩ nhiều thêm, nhanh chóng chuẩn bị lễ vật, đi theo phong chủ Lưu Quang Tông, vội vàng chạy đến Vân Hoa Môn.

Tiến vào Ung Thành, liền có hai đệ tử thân truyền Vân Hoa Môn đến đón, đệ tử Kim Đan tu vi hắn trước đây có gặp qua, còn nữa đệ tử Trúc Cơ lại lạ mắt, bất quá hai người đối đãi bọn họ thập phần khách khí, cũng không có bởi vì Chu Hưng gây họa mà giận chó đánh mèo lên người hắn.

“Cung nghênh Tùng Hà phong chủ, Chu Thương môn chủ. Vãn bối đại đệ tử Tê Nguyệt Phong Vân Hoa Môn Thành Dịch, đây là sư muội Không Hầu.” Thành Dịch hướng hai người hành lễ.

“Hai vị sư điệt không còn đa lễ, làm phiền hai vị sư điệt dẫn đường. Tùng Hà từng nghe qua danh hào Thành Dịch, nghe nói là đệ tử thiên tư xuất chúng Vân Hoa Môn. Hắn nhìn Thành Dịch cười cười, đem ánh mắt hướng thiếu nữ bên cạnh. Tiểu cô nương bất quá mười bốn mười lăm tuổi, tướng mạo không tầm thường, mấy ngày trước có tin nói, Vân Hoa Môn tuyển được vị nữ đệ tử Ngũ Linh Căn đã thành công vào Trúc Cơ, chẳng lẽ chính là vị này?

“Phong chủ khách khí.” Tùng Hà đang đnáh giá Không Hầu, trên thực tế Không Hầu cũng đang trộm phân tích họ. Đã sớm nghe nói qua Lưu Quang Tông thập phần lợi hại, cao thủ nhiều như mây, lần này họ giam giữ tu sĩ Nguyên Anh, nàng còn tưởng rằng họ sẽ mang quân tới hùng hổ dọa người, không ngờ tới thái độ lại ôn hòa như thế, làm hại đống kế hoạch nàng suốt đêm suy nghĩ bị chết trong trứng nước.

Thoại bản không phải đều viết như vậy sao, đại tông môn cao cao tại thượng, kêu ngạo hống hách. Gặp loại sự tình này, thường thường sẽ tranh phong khí thế, bên nào mạnh hơn, thì chiếm thế thượng phong. Nàng hôm nay cố tình đi cùng đại sư huynh, trước do thám tình hình địch nhân một chút, không nghĩ tới….cứ như vậy?

“Vị sư điệt này chính là tân thân truyền đệ tử quý phái thu nhận?” Tùng Hà lấy kiện pháp khí tinh xảo ra tới, “Vân Hoa Môn cùng Lưu Quang Tông giao hảo nhiều năm, con gọi ta một tiếng sư thúc là được, ra cửa vội vàng không mang theo thứ tốt, cái này con cầm lấy chơi, chớ có ghét bỏ.”

Không có khiêu khích, ngược lại còn tặng lễ vật cho nàng?

Không Hầu nhìn đại sư huynh, thấy Thành Dịch không phản đối, mới nhận lấy lễ vật, hướng Tùng Hà hành lễ. Đảo mắt thấy vị kia cũng chuẩn bị lấy thu nạp túi, Không Hầu nhanh chóng nói: “Thời gian không còn sớm, thỉnh hai vị đi theo đệ tử.”

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, lễ vật Lưu Quang Tông phong chủ có thể thu, còn đồ của vị Chu Thương môn chủ này, giờ khắc này không thể nhận lấy.

Để đến khi thu thập đệ đệ hắn, khỏi phải thấy khó xử.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN