Chờ! Ta Sẽ Chờ Em - Chương 13: Thế Lực Giang Hồ Ii
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Chờ! Ta Sẽ Chờ Em


Chương 13: Thế Lực Giang Hồ Ii


_Người đó chính là Y Hiệp. Một trong bốn người được gọi là tứ đại ác ma. Và điều bất ngờ hơn hết Y Hiệp còn là chủ nhân của “họa hồn tiêu”, cây tiêu đã bị thất lạc trong giang hồ từ lâu. Thần Y Độc nói trong khi mọi người mắt chữ A mồm chữ O, như không tin vào tai mình đang nghe những điều Y Độc vừa nói. Bên dưới mọi người lại thì thầm to nhỏ._” Là Âu Y Hiệp đã làm chấn động giang hồ vào 3 năm về trước sao? Thật không thể tin được”

_”Đúng….đúng là Âu Y Hiệp sao? Ngày tụ họp ác ma hay đại hội võ lâm đây?”

_”Xem ra càng ngày càng thú vị rồi đây…”

………………….

Mọi người thi nhau nói,khi nghe tên vị nam nhân tên Âu Y Hiệp này Băng không khỏi tò mò, là ai mà trông mọi người có người thích thú, còn có người lại mặt mày tái mét thế kia. Tâm thì không quan tâm cho lắm, chỉ mải nhìn về một phía chân trời nào đó xa xa. Còn Phong và Vũ thì cứ bình thản như kiểu biết rõ người đó là ai. Về phần Hân, háo hức vô cùng, cứ quay đi quay lại tìm tìm cái gì đó, làm cho ai đó khó chịu vô cùng._Hân muội, Âu Y Hiệp kia là ai vậy? Băng tò mò quá chịu không nổi nên quay lại hỏi Hân._Muội cũng không biết, chỉ nghe nói Âu Y hiệp này trông rất trẻ, hình như cũng bằng tuổi ca ca, nhưng võ công rất thâm hậu nha. Vào 3 năm trước đã từng náo động giang hồ, chỉ trong 3 ngày đã đánh đổ 20 xào huyệt của bọn đạo tặc, giết khoảng 700 tên thuộc các thể loại như tham quan, đạo tặc, các bang phái hắc đạo,…….. sau đó rời đi không tung tích, mỗi lần hành động xong tại một địa điểm nào đó đều để lại 3 chữ Âu Y Hiệp. Mọi người chưa ai được nhìn thấy dung mạo của vị Y Hiệp này, vì mỗi lần y đến hoặc đi nhẹ như gió và nhanh như chớp, không ai có thể đoán được. Hân thao thao bất tuyệt nói.

_Trong giang hồ, có 4 người được cho là ác ma vì cách thức ra tay không bao giờ khoan nhượng, thâm độc vô cùng. Muội biết được 4 vị ác ma này chỉ có 2 người có quen biết nhau từ trước, còn lại là mỗi người một nơi. Đông Phương Hàn là một trong tứ ác ma vị này muội đã từng gặp qua, hắn biến thái, tính cách lúc nóng lúc lạnh cũng chẳng biết khi nào hắn cười khi nào hắn khóc. Vị Thần Y Độc được ví như thần tiên, hắn dụng độc rất giỏi và cũng có thể giải bách độc, muội cũng đã từng thấy qua vị này, đó là lúc muội đi du ngoạn vô tình đã thấy hắn cứu một người bị độc sắp chết ven đường. Vị ác ma thứ 3 ắt hẳn tỷ cũng biết đấy. Hân nhìn Băng.

_Tỷ? Sao? Băng ngạc nhiên vô cùng khi nghe Hân nói. Thấy Băng bất ngờ, Hân tiến sát hơn thủ thỉ bên tai Băng.

_Ác ma thứ 4 chính là hoàng thượng Dương Thần quốc Dương Thiên Phong, cũng là tướng công của hoàng hậu Vũ Thiên Băng tỷ đấy. Nghe những lời này Băng càng ngạc nhiên hơn.

_” Anh ta là ác ma sao? Không thể tin được, nhìn hiền lành thế kia cơ mà……….Mà khoan, chẳng phải anh ta là người xưng hai trong võ lâm thì không ai dám xưng một sao? Tại sao mình lại không nghĩ ra chứ…..;… Nhưng mà nhìn kĩ đâu thấy có chỗ nào ác đâu mà gọi là ác ma kia chứ.” Băng trôi theo dòng suy nghĩ của mình, rồi nhìn Phong say đắm, điều này Phong không biết vì đang mải nhìn “Vở kịch” trên sân khấu.

_Tỷ à nhìn ca ca như vậy chứ không phải như vậy đâu, tỷ đừng bị vẻ ngoài của huynh ấy đánh lừa. Hân nói xong mỉm cười nhìn Băng, thấy Băng ngây người nhìn Phong, bất quá là đang muốn kéo Băng về thôi. Nghe lời Hân nói Băng giật mình nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

_”Đúng. Không thể tin nếu không lại bị lừa như cái tên les Đông Phương Hàn kia.” À mà còn Âu Y Hiệp?

_ Trong tứ ác ma riêng chỉ có người này là muội chưa gặp, muội cũng chỉ nghe đồn về Y Hiệp huynh thôi, cũng chưa từng gặp qua nữa. Muội có tìm kiếm thông tin về người này, nhưng không thể tra ra được gì, hôm nay lại có cơ hội gặp, đúng là may mắn. Hân phấn khởi nói mắt nhìn lên lễ đài với một khuôn mặt hạnh phúc vui tươi, điều này đã lọt vào mắt xanh của ai đó, có người không vui rồi đấy.

…………………………………….

_Á là Âu Y Hiệp sao? Hihi hôm nay ta lại được gặp nam nhân đẹp, hihi người đó đâu? mau kêu lên đây đi Độc đạo chết tiệt.

_Xin mời Y Hiệp huynh đệ lên đây. Y Độc nói, mắt lườm lườm Đông Hàn.

Từ phía dưới, một nam nhân diện bộ y phục nâu đất chậm rãi đi lên, khiến ai cũng phải dõi theo từng bước người này đi. Đúng là nhẹ thật nha, Băng thầm nghĩ. Ngay cả Ngọc Tâm đang hồn treo cành cây cũng phải dõi theo nam nhân này.

_Cái gì kia? Chẳng phải là Thiên Minh sao? Sao lại là đệ ấy. Băng reo lên khiến ai cũng quay về phía Băng. Băng biết mình hơi lố nên chỉ cười trừ.

_Là nhị hoàng huynh thật sao? Người mà bấy lâu mình thần tượng lại là huynh ấy sao? Hân ngạc nhiên không kém. Trong khi Tâm cũng chỉ biết nhìn, thì Phong và Vũ càng bình tĩnh hơn và cùng một suy nghĩ” Thật không ngờ đệ/tên ấy lại là người giữ ‘”Họa hồn tiêu'”.Âu Y Hiệp cũng chính là Dương Thiên Minh đang yên tọa trên lễ đài thì mọi người lại bắt đầu to nhỏ._”Đẹp thật’

_”Đúng là rất trẻ”

…………….

_Đúng là nhìn cũng không tệ a.

_Đây là đệ đệ kết nghĩa với ta, Đông Hàn ngươi chỉ được ngắm chứ không được chạm. Độc Y Thần nói.

_Ngươi không cho ta đụng vậy dẫn hắn đến đây làm gì? Đông Hàn hỏi

_Xin lỗi, đây hẳn là người có danh trên giang hồ “Tổ sư sát thủ” Đông Phương Hàn. Giọng nam tính của Y Hiệp cất lên, nghe ấm áp làm sao.

_Đúng đó. Mà nè, ngươi gọi ta là Hàn Hàn đi đừng gọi là Đông Hàn. Đông Hàn đổi giọng 360 độ làm Y Hiệp cũng phải toát mồ hôi.

_Hàn huynh, nghe danh huynh đã lâu, nay biết huynh sẽ đến tham dự đại hội võ lâm, nên Y Hiệp mạn phép đến để xin huynh chỉ dạy thêm cho. Y Hiệp vào vấn đề, Đông Hàn hơi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức lấy lại phong độ ngay, sắc mặt thay đổi, Y Độc thấy vậy liền lùi ra sau. Giờ trông Đông phương Hàn mới đích thực là một sát thủ, khuôn mặt lạnh lùng một cơn gió nhẹ ngang qua cũng khiến người ta nổi da gà khi nhìn hắn.

_Ta nghe danh Y Hiệp đệ cũng đã lâu, nay được tận mắt thấy người thật da thật, thật là một niềm vinh dự nha. Xin chỉ giáo.

Đông Hàn lao tới Y hiệp nhanh như chớp, rút kiếm đâm thẳng vào phần ngực bên trái của Y Hiệp. Y Hiệp biết được ý định của Đông Hàn, nhấp chân trái ra xoay một góc 720 độ và lùi về phía sau 2 bước, dùng cây “Họa Hồn tiêu” đỡ lấy cây hồng kiếm của Đông Hàn. Y Hiệp đạp chân xuống đất, bay lên cao vòng lại phía sau Đông Hàn, nhanh như chớp, Đông Hàn quay người lại phía sau vòng kiếm ngang mặt Y Hiệp, Y hiệp ngả người ra phía sau đưa chân trái lên 180 độ, hất hồng kiếm khỏi tay Đông Hàn. Đông Hàn đưa chân phải ra, xoay người 360 độ phi thân lên cao chụp lấy hồng kiếm của mình rồi từ trên cao đâm thẳng xuống, đường kiếm tuyệt mĩ khiến ai xem cũng phải ngợi khen. Y hiệp đá xoáy lên trên không, hai chân kẹp vào đầu mũi kiếm, vận công, xoay mình 360, Đông Hàn quay người lên trên rút mũi kiếm ra, nhờ lực từ chân Y hiệp, bật ra xa 2 trượng( khoảng 6m)._Không hổ danh là ác ma. Võ công thật sự không tầm thường. Đông Hàn nói khuôn mặt vẫn lạnh tanh, nhưng chợt hai má hồng lên. _Đúng là vừa đẹp vừa tài, đây là mẫu người ta đang đi tìm đấy, Hiệp Hiệp à, ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy. Ngươi trông rất giống “Phu quân ” ta nha, hay là ngươi làm phu quân ta luôn đi nha, dù gì ta cũng không tìm được “Phu quân”, huynh ấy bỏ ta đi rồi. Đông hàn nói, vẻ mặt u buồn hiện lên.

_ Nhưng không sao, ngươi sẽ là người thay thế.

Hai chữ “Phu quân”Đông Hàn nói ra làm ai nghe cũng ngạc nhiên. Đông Phương Hàn có phu quân sao? Là ai mà “Tốt số” thế không biết? Chắc người đó cũng là bậc kì tài đây? Là ai nhỉ? Là ai? Vô số câu hỏi được đặt ra khi Đông Phương Hàn nói lên hai chữ “Phu quân”. Trong khi đó có một người đang đen mặt lại, có hai người thì cười như điên, một người không cảm xúc và còn một người đang sôi máu.

_”Gì chứ, dám nói phu quân ngươi sao? Tên Đông Tà kia, hứ thật đáng ghét”Băng thầm nghĩ.

_Tại hạ Gia Tống đệ tử của phái Tống Kì xin mạn phép hỏi Tổ sư sát thủ Đông Phương Hàn đây một câu được không ạ. Một nam nhân không cao lắm, đứng dưới vọng lên.

_Ngươi hỏi chi? Đông Hàn hỏi.

_Xin mạn phép hỏi phu quân các hạ là ai?_Ta nói ra chỉ sợ các ngươi hoảng hồn thôi, nếu muốn ta sẽ không ngại nói cho các ngươi biết. Chính là vị cuối cùng trong tứ đại ác ma “Lãnh Phong Vô Tình”. Đông Hàn phấn khởi nói.

Sao cơ, “Lãnh Phong Vô tình” là phu quân Đông Phương Hàn sao? Chuyện này thật khó tin nha? Là thật sao? Mọi người lại rôm rả hơn khi nghe đến “Lãnh Phong vô tình”, Bỗng từ đâu, một nữ nhân mặc y phục màu tím xuất hiện, trên tay cầm thanh kiếm dài màu tím nốt, trên mặt đeo chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt.

_Ăn nói hàm hồ, ngươi nói ai là phu quân ngươi? Nữ nhân hỏi Đông Hàn.

_Ngươi là ai? Không chỉ Đông Phương Hàn mà cả thẩy mọi người ở đấy đều ngạc nhiên với sự xuất hiện của nữ nhân tím ngắt này.

_Là nương tử của “Lãnh Phong vô tình”. Câu nói mang giọng điệu lạnh lùng mà không kém phần chắc chắn, làm mọi người thêm tò mò hơn. Gì chứ từ khi nào “Lãnh Phong vô tình”Lại có nhiều vợ đến thế này, sao ai cũng nhận mình là nương tử của tên máu lạnh đó hết vậy? Dấu chấm hỏi trên đầu mọi người ngày càng lớn, đầu tiên là sự xuất hiện của “Tổ sư sát thủ” xong đến “Thần Y Độc” rồi lại “Âu Y Hiệp” giờ lại nương tử của “Lãnh Phong vô tình” nữa chứ. Thật là điên cái đầu. Mọi người đang theo đuổi suy nghĩ của mình thì có tới 4 người đang thầm cười với từng suy nghĩ khác nhau. Người thì nở nụ cười hạnh phúc, người thì nở nụ cười gian xảo kèm theo suy nghĩ”Này thì kêu không yêu nhé, ghen rồi kìa, Tỷ đã bắt đầu”, người thì chỉ hơi mím môi” Băng tỷ ra trận, hay đây”………..

_Ngươi mới là người ăn nói hàm hồ, người Vô Tình yêu là ta, huynh ấy yêu ta. Đông Hàn hét lên.

_Uầy ngươi nói Vô Tình yêu ngươi, vậy chàng đâu? Băng khích Đông hàn

_Ta…..

_Không có chứ gì? Vì huynh ấy đang ở cùng ta mà. Băng cười cười

_Ngươi nói xạo, ngươi nói huynh ấy ở cùng ngươi, vậy huynh ấy đâu? Đông Hàn tò mò

_Muốn gặp tướng công ta? Được thôi đánh thắng ta hãy nói. Băng khiêu khích

_Đánh thì đánh, ta sợ ngươi chắc nhóc con. Tiếp chiêu.

Đông Hàn vừa nói xong lao ngay đến phía Băng, đúng là tính cách không thay đổi, nói là làm, không những thế còn rất nhanh. Đông hàn rút hồng kiếm của mình ra xoáy nhẹ, dùng lực đẩy mạnh kiếm về phía Băng, Băng không chống trả, mà xuôi theo nó. Khi kiếm chỉ còn 1cm là trúng vào tim Băng, Băng rút Tích kiếm của mình ra hợp với kiếm của Đông Hàn thành một góc 90 độ tuyệt đẹp, xoay người, hất hồng kiếm về phía Đông Hàn, miệng Đông Hàn nhếch lên một đường cong tuyệt mĩ.

_Không tệ.

Băng cũng nhếch mép cười, làm cho một số con tim trật ,một nhịp.

_”Nữ nhân này thật thú vị” Thần Y Độc nghĩ.

_”Sao nụ cười này quen quen” Y Hiệp nhìn nhìn.

Hai bên đấu với nhau khoảng nửa nén hương sau, biết Đông Phương Hàn không phải tay vừa nên nảy ra một ý………..

_Phi tiêu nè.

Băng cất giọng làm Đông Hàn đang bay ngon ơ tự nhiên ngã xõng xoài dưới đất, khi nhận thấy mình bị lừa, Đông Hàn càng tức giận, đứng lên đuổi theo Băng, Băng không đánh nữa mà đổi ý kiến qua chạy, Đông Hàn đuổi, Băng chạy, hai người cứ chạy vòng vòng quanh U Cốc làm ai cũng phì cười, Phong nghĩ”Nương tử nàng định làm gì đây, nàng đúng là nghịch ngợm thật.”, mặc dù Đông Hàn võ công rất cao cường, Vô Tình thì may ra mới là đối thủ của hắn được, Vô Tình biết Băng sẽ chẳng phải đối thủ của hắn, nhưng biết tính Băng nên Vô Tình đành đứng nhìn, mặc dù vậy, Vô Tình luôn trong tư thế sẵn sàng, chỉ cần cảm thấy Băng gặp nguy hiểm, hắn lập tức ra mặt ngay, nhưng điều đó không phải là bây giờ. Chạy khoảng bốn vòng ước chừng 3km, lúc này Đông Hàn cách Băng tới 7 trượng( 20m) đừng thắc mắc sao Băng chạy giỏi thế nhé. Quên không nói, Băng từng đoạt huy chương vàng môn điền kinh cấp thành phố chứ không phải đùa nha, tuy chân hơi ngắn, nhưng chạy thì không ai bắt kịp, chỉ trừ dùng thủ đoạn.

_Này ngươi không đánh mà chạy hoài là sao?, nếu chạy nữa là ngươi nhận thua ta đó nha. Đông Hàn tức giận quát trong cơn mệt mỏi.

_Được thôi ta sẽ không chạy nữa. Né nè phi tiêu. Băng vừa nói, tay vừa làm động tác kiểu như ném phi tiêu. Đông Hàn né được 3 cái đầu, song khi biết Băng lừa hắn không né nữa. Hắn tiến tới thì Băng lùi. Cứ như thế, lùi khoảng 5 bước Băng không lùi nữa mà cười to, rồi nhảy lên cao.

_Phi tiêu. Câu nói vừa dứt là Băng tiếp đất an toàn.

_Haha, ngươi đừng giở cái trò cũ rích ấy ra hù ta nữa, ta không sợ đâu. Đông Hàn vừa cười vừa nói, vừa tiến sát tới Băng.

_Ê khoan cười, ngươi xem trên đầu ngươi có gì kìa. Băng nói làm ai cũng phải chú ý lên mái tóc đẹp óng ả của Đông Hàn, và họ càng há hốc hơn khi tóc trên đầu đang bị cắt ngang, rơi xuống từ từ, rụng xuống dần. Đông Hàn tức tối, mặt lạnh hơn băng bắc cực. Hắn thật sự nổi máu lên rồi. Băng nhìn mà hài lòng nói.

_Tới lúc rồi…….

Nói rồi, Băng rút Tích Thiên kiếm lao tới Đông Hàn làm hắn hơi bất ngờ, nhưng lấy lại bình tĩnh, Đông Hàn cũng chỉa Hồng kếm tới phía trước. Bây giờ hai bên mới thực sự đấu, Đông Hàn đưa những đường kiếm sắc nhọn, như muốn ám sát Băng, trong khi Băng cứ hồn nhiên dùng những đường kiếm mềm mại, uyển chuyển, như đang đùa với hắn làm đường kiếm của hắn sắc bén hơn. Biết dùng kiếm pháp thường không thể làm gì được Băng, Đông Hàn đành dùng chiêu thức cuối cùng, chính là tuyệt thế kiếm pháp của hắn, kiếm pháp làm ai cũng phải ngán kể cả Phong khi đấu với Đông Hàn cũng phải tập trung cao độ lắm mới không bị kiếm của Đông Hàn sát thương. Bên dưới tiếng cổ vũ ngày càng to hơn, trong khi đó có tới không chỉ 4, mà là đến 6 người đều lo lắng cho Băng. Băng nhếch môi cười khi Đông Hàn thay đổi kiếm pháp. Băng cũng dùng tuyệt thế kiếm pháp mà mình sáng lập ra dựa trên bài học của Minh và Phong để đối phó với Đông Hàn. Những đường kiếm Đông Hàn đưa ra vô cùng sắc bén và đẹp mắt, làm cho mọi người không ai không ngớt lời khen, nhưng mọi người đều ngạc nhiên hơn với kiếm pháp của Băng. Kiếm pháp của Đông Hàn là “Đông Phương kiếm pháp” bộ kiếm pháp nổi tiếng không ai mà không biết đến, nhưng kiếm pháp Băng dùng là gì kia chứ, nó thoắt ẩn thoắt hiện, trong cái mềm mại lại có cái cứng, mờ mờ ảo ảo, khiến người xem vô cùng nhức mắt, đường kiếm toàn đưa vào những chỗ hiểm làm người xem nổi hết da gà.

_”Nương tử, thật ra nàng tài giỏi đến đâu?” Phong chăm chú xem, thầm nghĩ

_”Không ngờ kiếm pháp của tỷ lợi hại như vậy.”Thiên Hân

_”Hoàng hậu đúng là không thể chọc vào.” Điệp Vũ trợn mắt khi thấy những đường kiếm hoàn mỹ của Băng.

Trong phút mơ hồ, Đông Hàn làm rơi Hồng kiếm của mình. Và đành nhận thua.

_ Ta trước khi nhận thua. Ngươi, phải trả lời câu hỏi của ta. Đông Hàn nói

_Hửm

_Ngươi cho ta biết thật sự ngươi là ai? Thanh kiếm ngươi dùng là gì sao mà nó có thể chịu được Hồng kiếm tinh luyện của ta? Sư phụ ngươi là ai? Và kiếm pháp ngươi dùng là gì,sao ta chưa từng thấy? Đông Hàn đưa ra hết mọi thắc mắc của mình.

_Được thôi. Gọi ta Tích Băng, ta chính là nương tử của Lãnh Phong Vô Tình. Kiếm ta dùng là Tích Thiên kiếm, nó được làm từ một công thức bí truyền, vì thế cái này ta không thể nói. Sư phụ ta cũng là tướng công ta Lãnh Phong Vô Tình, kiếm pháp này là do ta tự mình nghĩ ra” Băng Tích kiếm pháp”. Sao hỏi gì nữa không?

_Sao? Ngươi tự nghĩ ra? Được thôi ta nhận thua, đúng là được mở mang tầm mắt, giang hồ nay lại một vị kì tài. Vậy ngươi đã thắng, cho ta gặp Vô Tình được chứ?

_Hihi, thật ra kiếm pháp của ngươi cũng rất lợi hại. đúng ra ngươi có thể thắng ta, nhưng vì ta đã làm giảm sức lực của ngươi bằng việc cho ngươi chạy quanh Cốc, đã vậy còn kích ngươi tức, nên năng lượng ngươi giảm, đã thế vì tức nên không tự chủ được bản thân, do đó ngươi mới thua ta. Còn việc gặp Vô Tình thì…………

Băng ngập ngừng nhìn xuống Phong. Ánh mắt Phong như đang nói” Đừng nàng mà làm vậy sẽ không yên với ta đâu” Nhưng Vô Tình đã vô tình không biết rằng Băng là người càng cấm càng làm, nên…..

_Chính là nam nhân mang mặt nạ màu trắng. Băng nói tay chỉ xuống. Mọi con mắt đang đổ dồn về Phong. Phong đành chấp nhận số phận, phi thân lên lễ đài, đứng cạnh Băng.

_Là ta. Phong nói.

_Ngươi là Vô Tình? Đông Phương Hàn nghi ngờ hỏi. Phong lấy tay tháo mặt nạ ra làm mọi người hoảng hốt.

_”Là Vô Tình”

_”Đúng là ác ma Vô Tình”

_”Vậy đã quy tụ đủ tứ đại ác ma”

……………

_Khoan đã. Mọi người đang náo động thì tiếng vị M.C vang lên.

_Vô Tình đã ở đây thì chắc chắn Hộ Pháp Ác Ma cũng ở đây, và có cả…….. Vô Độc Công Chúa, chắc hẳn hai vị đeo hai chiếc mặt nạ kia chính là Hộ Pháp và Công Chúa? Có thể đoán được ra 2 người kia đó là bởi vì khi nào xuất hiện, cả 3 bọn họ cùng đi chung với nhau. Thiên Phong_Thiên Hân_Điệp Vũ.

Tiếng M.C Vừa dứt, tức thì có hai thân hình phi thân lên lễ đài. Giờ thì mọi người phải nói là hóa đá luôn. Đã có tứ đại ác ma rồi thêm hộ pháp, song lại công chúa, là những vị anh tài trong võ lâm, giờ lại thêm người gì đó tên Tích Băng, võ công không kém “Tổ sư sát thủ”, Dùng phi tiêu không kém “Thần Y Độc”( vì đứng xa cả hơn 20m), mưu kế thì hơn hẳn ” Vô Độc Công Chúa”( Thiên Hân được người trong giang hồ gọi là Vô Độc vì không chỉ có Độc Thừng, cô còn rất mưu mẹo, những mưu kế của cô bày ra ít ai có thể đoán được.) vì mưu kế của Băng làm cho mọi người không ai có thể đoán được. Băng có thể nói mang một chút lạnh lùng của Vô Tình, cũng có thể nói mang một chút ấm áp của Y Hiệp, nhưng lại có nét riêng biệt chính là sự ngây thơ như con nai, kiểu như” con nai vàng ngơ ngác đạp nát cả rừng xanh vậy”. Con người này quy tụ đủ mọi thứ, đúng là không hề đơn giản. Đó là suy nghĩ của mọi người đang ở đây.

( t/g: tác giả quay lại đây, sau bao nhiêu chương không xuất hiện. Hèm… Chị Băng nhà ta có thể biết rõ đối phương như thế nào vì chị đã được học qua một lớp học tâm lí ở hiện đại đấy. hehe. TB: không cần phải không đánh tự khai đâu nhóc *Tích kiếm*, t/g: mình đi trước, hẹn gặp lại.* xách quần chạy).

_Khoan đã, còn một vị nữ hiệp đeo mặt nạ, tôi đoán không lầm cũng có quan hệ với những người này( chỉ Phong, Vũ, Hân, Băng). Vị nữ hiệp này tiến dần lên lễ đài, đứng sát Băng.

_Cho hỏi đây là?? Y Độc hỏi

_Là muội muội của ta “Thương Nữ” Băng lên tiếng.

_”Muội của Tích Băng chắc cũng hạng cao thủ đây”

_”Hôm nay đúng là một đêm thú vị”

……………..

_Nào xin mời mọi người trật tự. Tiếng vị M.C lại vang lên khi bên dưới ngày càng ồn ào.

_Giờ đây Tích Băng cô nương đây đã đánh thắng, vậy xin hỏi có ai dám thách đấu nữa không, nếu không tôi tuyên bố…. Tiếng M.C chậm dần như mời gọi mọi người, nhưng đâu ai to gan mà lên thách đấu, đấu Đông Phương Hàn là khó, nay Tích Băng kia thắng hắn, nếu đấu, chẳng phải thiệt cho mình sao. Chưa kể Vô Tình đang ở kia, nếu đụng vào nương tử của hắn, hắn để yên chắc. Bên dưới im lặng không nghe một tiếng động chỉ trừ tiếng muỗi kêu.

_Vậy tôi tuyên bố NỮ HOÀNG TÍCH BĂNG sẽ là minh chủ võ lâm. Bên dưới mọi người vỗ tay nườm nượp, miệng thì không ngừng hô”NỮ HOÀNG TÍCH BĂNG”.

_KHOAN. Một thân nữ từ dưới lễ đài phi thân lên.

_Đã có kết quả. Ngươi………. Không để vị M.C nói hết.

_Ta không hứng thú đấu với nữ hoàng của các người. Ta muốn đấu với cô ta. Nữ nhân diện bộ y phục xanh lam nhìn và chỉ thẳng vào Ngọc Tâm.

_Sao ngươi muốn đấu với ta? Tâm tiến lên hỏi

_Ta muốn kiếm của ngươi. Nữ nhân kia chỉ vào thanh kiếm Tâm đang giữ trên tay.

_Nếu ngươi có khả năng. Tâm lạnh giọng.

Nữ nhân kia tiến tới Tâm, hai người lại có trận đấu khiến cho không ai có thể rời mắt “khỏi màn hình” được. Nữ nhân kia đưa ra những đường kiếm rất điêu luyện, khiến Tâm chỉ kịp né, không kịp chống trả. Nữ nhân dùng kiếm tách mặt nạ của Tâm, tấm mặt nạ vô tình rơi xuống đất, để lộ khuôn mặt xinh xắn, trắng hồng, làm cho nam nhân ở dưới nhìn không chớp mắt với khuôn mặt như tiên nữ kia. Có ai đó tim nhói lên một hồi. Mặt nạ rơi xuống là lúc ai cũng thấy khuôn mặt kia biến sắc, Thương Nữ lạnh lùng đến kì lạ. Không khác gì Tích Băng khi đang tập trung là mấy, khiến người xem nổi hết da gà, còn đối thủ thì run sợ lùi lại một bước. Nãy giờ Tâm chưa hề dùng tới bảo kiếm Băng tặng, liếc nhìn Băng, Tâm thấy đôi chân mày Băng nhíu lại. Tâm gật nhẹ đầu, rút Thương Thiên kiếm ra, lưỡi kiếm sáng chói, sắc bén, đang tiến gần hơn tới nữ nhân kia. Nữ nhân hơi hoảng, nhưng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục né đường kiếm của Tâm. Nữ nhân kia kiếm pháp nói giỏi thì không phải, mà nói dở lại không đúng, khiến Tâm hơi nao núng trước đường kiếm của cô ta” Xem ra, cô ta cũng không phải dạng vừa” Tâm nghĩ. Mọi người đang nín thở theo từng chiêu thức, mũi kiếm của hai nữ nhân.

_”Sao cô ta chỉ dùng tay trái nhỉ? một người bình thường thì phải dùng tay phải chứ, trông có vẻ tay trái cô ta mạnh hơn tay phải?” Băng nghĩ. “A, hiểu rồi”

_”Right attack” Băng hét, Tâm nghe tiếng Băng thì đổi chiêu thức, Tâm chủ yếu tấn công bên tay phải của cô ta, khiến cô ta không kịp đỡ. Mọi người tròn xoe mắt ngạc nhiên, Tích Băng nói gì vậy? Thương Nữ dùng chiêu thức đó là gì? Ai cũng có cái dấu chấm hỏi to đùng trên đầu, ngay cả Tứ đại ác ma, Hộ Pháp ác ma và công chúa Vô Độc cũng không ai hiểu có chuyện gì đang diễn ra.

Sự thật là……….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN