Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 16
*Vườn hoa Dạ Yến cung hoàng hậu*
Từ sáng Phong đã phải lên triều, cũng như hằng ngày, Hân đi học, còn Vũ thì đang làm “bảo vệ” cho Phong nhảy sang làm “Bảo vệ” cho Hân. Vậy là trong cung giờ đây chỉ còn Băng và Tâm. Tâm thì ngồi may áo cho Băng, còn Băng thì cứ đi qua đi lại như thể đang sốt ruột điều gì đó. Thấy thế Tâm hỏi…
_Tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Có ai đó làm cho tỷ không được vui sao?
_…….
_Tỷ tỷ,
_……
_TỶYYYYYYYYYY…………….
_HẢ? Băng đang đi, nghe tiếng hét thì giật mình quay lại nơi tiếng hét phát ra.
_Tỷ bị sao vậy?
_Á ờ thì ta……
_Tỷ bị sao? Tỷ không khỏe chỗ nào sao? Tâm lo lắng, vứt đống đồ qua một bên, chạy tới xem xét chân tay Băng.
_Uầy, muội làm gì vậy? Ta đâu có bị sao. Chỉ là ta hơi khó chịu trong người.
_Tỷ khó chịu như thế nào? Tâm hỏi han.
_À thật ra..ta cũng không biết nói sao cho muội hiểu nữa. Haizzz.. chuyện là vầy nè.
_BLA…bla…..bla……..
_Sao nhị hoàng tử là…là sư phụ của tỷ sao? Thảo nào võ công của tỷ lại đặc biệt như vậy. Tâm hơi bất ngờ khi Thiên Minh lại là người chỉ dạy võ công cho Băng.
_Không biết tên đó có giận ta không? Không được ta phải đi nói chuyện với hắn. Băng nhào đi với một khí thế hào hùng như chuẩn bị đánh giặc.
_Tỷ à, đừng đi, Hoàng thượng mà biết, thì…. Tâm cản không cho Băng đi
_Uầy, không sao, theo ta biết, 2 căn giờ nữa hắn mới thoát khỏi đó. Cứ theo ta. Băng nói, một tay kéo phắt Tâm đi.
*Lân Cung*
_Sư phó đang làm gì đó. Băng đi từ cổng đi vào, tay còn kéo thêm Tâm, miệng thì la oai oái. Minh đang luyện công nghe tiếng kêu thân thuộc liền quay lại ngay. Nhưng chỉ trong 10s rồi lại tiếp tục tập trung.
_Này, người bị sao vậy, dừng tay nói chuyện với đồ nhi chút xíu coi. Băng bực mình.
_Tôi và cô có chuyện gì để nói sao? Minh hỏi,nhưng vẫn múa quyền.
_Uầy, nói chung là đồ nhi đã sai rồi, tha lỗi cho đồ nhi được không? Băng xuống giọng.
_Cô không có lỗi, là do ta tin người tưởng mình là người thầy đầu tiên của cô, ai dè……
_Đood nhi biết đã sai khi lừa sư phó, nhưng sư phó cũng phải thông cảm cho đồ nhi, nếu nói ra sự thật liệu sư phó có dạy võ cho đồ nhi không?
_Sư Phó.
……….
_Sư phó, tha lỗi cho đồ nhi đi mà, sư phó……
_Haizz… coi như tôi thua cô rồi đó, thôi mau đi nấu đồ ăn cho tôi đi, tôi đói quá. Khẩu vị của mấy người ở đây nấu tôi ăn không trôi.
_Vâng tuân mệnh. Băng hăng hái xuống bếp.
_Không được. Tiếng ai đó vang lên,
_Sao lại không, được mà.
_Tỷ à tỷ đường đường là một bậc mẫu nghi thiên hạ, sao lại có thể xuống bếp nấu ăn kia chứ. Vâng tiếng nói đó không ai khác đó là Tâm.
_Không sao, ta có thể nấu được mà, thường ngày ta vẫn nấu cho bọn muội ăn đấy thôi. Dù gì đây cũng là đệ đệ của hoàng thượng, lại là sư phó của ta. Băng nói xong, một mạch đi thẳng vào nhà bếp.
_Cô là Thương Nữ? Minh hỏi Tâm.
_À vâng, nhị hoàng tử cứ gọi nô tì là Ngọc Tâm, nô tì là cung nữ theo hầu hoàng hậu. Tâm nói, mắt thì quay sang chỗ khác như cố ý tránh né điều gì đó.
_Ngọc Tâm sao? Nghe hay đấy “Nhưng sao mình thấy cô ta rất thân thuộc, hình như đã gặp cô ta rất lâu ở đâu đó thì phải, mình khó chịu quá” Minh nói xong thầm nghĩ.
Không lâu sau, cả ba người cùng được chén no nê, đúng là hoàng hậu có khác, nấu ăn rất ngon nha. Ăn xong, Băng và Tâm tạm biệt phủ hoàng tử và trở về cũng hoàng hậu, đang đi thì Tâm lao vào một người..
_Á…………. Ngươi là ai mà dám đụng vào ta, bộ ngươi không có mắt hay sao, ngươi là người ở cung nào? Nói ta nghe, ta thề sẽ chém cả nhà ngươi (t/g: Chưa gì đã hù như vậy, có con ngu mới khai báo nhân tình) Vâng người Tâm tỷ đụng phải đó chính là………
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Người đụng phải Ngọc Tâm yêu quý của chị Băng nhà ta không ai khác hơn đó chính là sủng phi thất thế, con gái thừa tướng An Bình, An Mỹ Ái. Ái chửi một hồi, quay ra định thần, nhưng thần kinh chưa kịp ổn định đã phải mém ngất, vì kia, đứng trước mặt Mỹ Ái bây giờ không ai khác hơn chính là đương kim Hoàng hậu của Dương Thần Quốc Vũ Thiên Băng, và người cô vừa đụng phải không ai khác lại là tỷ muội với Hoàng hậu. Ai chà, lần này chết chắc rồi, mình còn quá trẻ để phải nghĩ đến cái kết đó. Nghĩ đến đây Mỹ Ái chợt rùng mình.
_Ái phi nương nương, Á…i………. Đó là tiếng hét của Mỹ Châu, nhưng khi đến chỗ Mỹ Ái, Châu liền run rẩy, nói không nên lời.
_Nô tì tha…m kiến hoàng hậu. Lời của Châu nói như lời nói thức tỉnh Mỹ Ái.
_Mỹ Ái tham kiến hoàng hậu. Hoàng hậu cát tường. Mỹ Ái xin lỗi vì không biết được rằng người mình vừa va phải đó chính là hoàng hậu. Mỹ Ái giọng điệu ngọt sớt, tuy trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng ngoài mặt thì chỉnh chu vô cùng.
_Người mà Ái phi muội muội cần xin lỗi không phải ta mà là muội của ta Ngọc Tâm, vì Ái phi muội đụng không phải ta mà là muội ấy. Băng nhìn là biết ngay, gì chứ mấy cái kiểu nịnh bợ này xem trên ti vi nhiều rồi nên có đôi chút kinh nghiệm, Băng cũng dần học cách nói chuyện nhẹ nhàng trong cung vì nghĩ dù gì mình cũng là hoàng hậu.
_”Ax, cái gì? Kêu mình đi xin lỗi một nô tì như ả sao? Không đời nào. Nhưng cô ta là hoàng hậu, nếu mình không làm theo, e rằng cô ta nợ cũ nợ mới tính luôn một thể, tru di nhà mình thì sao? Hay cứ xin xin lỗi trước đã sau này trả thù sau? Được.” Suy nghĩ một hồi An Mỹ Ái quyết định.
_Ái Ái xin lỗi Ngọc Tâm tỷ, nếu có gì xúc phạm đến tỷ, xin tỷ bỏ qua cho. Câu nói của An Mỹ Ái làm Mỹ Châu vô cùng sửng sốt vì trước giờ Ái chưa bao giờ như vậy cả. Ai cha, vụ này căng à nha, An Mỹ Ái mà chịu lên tiếng xin lỗi người khác sao? Chuyện lạ à.
_Ta nhận lời xin lỗi của muội thay Ngọc Tâm, giờ muội có thể lui đi, ta còn có việc phải làm cũng không thể tiếp chuyện với muội nữa. Tạm biệt. Nói xong Băng kéo Tâm lướt ngang Ái, không chờ Ái lui chân. Còn Ái khi đó mặt đỏ hừng hực, tay nắm thành quyền như đang muốn nổ tung.
_Vũ Thiên Băng cô được lắm, món nợ hôm nay tôi bắt cô phải trả gấp đôi. Nói rồi Ái rời về cung còn Mỹ Châu cũng lủi thủi về theo.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++*Tích Cung*
_Haha, muội có thấy khuôn mặt đáng yêu quái của con nhỏ Ái phi gì đó không? Tức cười chết đi được. Băng vừa nói vừa cười như con trốn trại.
_Hihi, tỷ cũng thật là, muội nghe nói nàng trước đây rất được lòng hoàng thượng, nên thường ỷ lại, ức hiếp người khác. Nàng ấy từ nhỏ đến lớn chưa biết nói lời xin lỗi với bất kì người nào trừ cha mẹ, Thái hậu và hoàng thượng. Lần này tỷ bắt nàng xin lỗi muội, muội e nàng đang tức lồng lộn lên, muội nghĩ tỷ nên cẩn thận. Tâm lo lắng cho Băng nên nói.
_Uầy, muội cứ yên tâm, mấy dụ này tỷ rành lắm, khó mà làm gì được tỷ. Băng cười đầy tự hào nói.
_Hoàng hậu, ta về rồi đây.
Phong từ ngoài chạy vào, vừa thấy Băng còn hơn bắt được vàng vui mừng không thể tả. Từ lúc ở với Băng tới giờ, tính tình Phong thay đổi 180 độ, khi lên triều với bá quan văn võ, Phong vẫn nét mặt lạnh lùng, nhưng khi về đến bên cạnh Băng là y như rằng không khác gì một đứa con nít đòi mẹ, tất nhiên điều này chỉ có Tâm, Hân, và Vũ biết.
_Hoàng hậu, chỉ mới không gặp nàng mấy canh giờ, ta đã nhớ nàng vô cùng.
Tâm thấy cảnh vật quen quen, liền cười khúc khích rồi rời bỏ đi, để lại cặp vợ chồng son tâm sự. Cô đi đến vườn Thảo Anh trong Kỳ Thiên cung. Lòng cô bỗng nặng trĩu, buồn rất buồn, cô không hiểu vì sao mình lại như vậy nữa, hướng đôi mắt về phía chân trời xa xa cô nghĩ ngợi đủ mọi thứ.
_Này sao từ lúc ở Lân Cung về, trông muội có vẻ buồn hơn vậy. Trước đây, khi còn ở U Cốc, lần đầu tiên muội gặp sư phó, ta nhớ không lầm cũng là chính ánh mắt đó, nó chứa rất nhiều tâm sự mà không thể nói ra. Băng từ đâu, bất thình lình vỗ vai, làm Tâm giật mình.
_Tỷ không phải tỷ đang ở cùng hoàng thượng sao? Tâm bất ngờ hỏi Băng.
_Lúc muội vừa đi là hắn ta rời đi luôn vì trong triều có chuyện. Băng giải thích.
_Mà nè muội trả lời câu hỏi của ta đi chứ.
_À muội không có gì đâu, chỉ là dạo này ít việc làm nên chán quá thôi. Tâm biện lý do.
_Muội nói xạo, đừng hòng qua mắt ta, ta nói muội có chuyện buồn là muội có chuyện buồn, nói ta nghe xem là chuyện gì? Nếu muội không nói cũng không sao, vậy thì xin từ nay trở về sau đừng gọi ta hai tiếng “tỷ tỷ”.
Băng nói xong đứng phắt dậy khiến Tâm hơi ngạc nhiên, nhưng trong cái ngạc nhiên đó cũng có phần sợ hãi. Tâm đã hứa với lòng là sẽ không bao giờ nói chuyện đó cho ai biết hết, nhưng lại không muốn mất đi sự ấm áp gia đình mà Băng trao, nên Tâm quyết định nói ra sự thật.
_Tỷ phải hứa, sẽ không để chuyện này cho ai biết hết nha.
_Cái này còn phải xem lại đã.
_Tỷ…..
Tâm ngập ngừng một hồi rồi quyết định nói ra sự thật.
_Muội và Nhị hoàng tử đã quen biết nhau từ nhỏ. Lúc ấy muội chỉ là cô bé 5 tuổi, muội ham chơi, và đi lạc vào vườn hoa này. Muội còn nhớ lúc đó có một cô công chúa rất xinh đẹp, muội va vào cô ấy, cô ấy tức giận đòi phạt muội. Chính vào lúc đó, Nhị hoàng tử đã cứu muội và thả muội đi. Trước khi đi, muội đã hứa với hoàng tử muội sẽ trở lại vào ngày mai, nhưng điều mà muội hứa đó, muội chưa làm được vì Trương mama, người nhận nuôi muội đã phát hiện, và lo cho an nguy của muội, nên Trương mama đành đưa muội xuống ở dưới bếp tránh thị phi. Thật ra tên của muội là Trương Ngọc Uyển Tâm.
Nói đến đây mắt Tâm đã ướt nhòe.
_Sau bao nhiêu năm giờ gặp lại, vị hoàng tử ấy thật khác xưa, muội không biết hoàng tử còn nhận ra muội, nhớ muội hay không? Nhưng muội vẫn tâm nguyện được một lần hoàn thành lời hứa đó. Có lẽ thật sự quá khó đúng không tỷ?
Tâm khóc kéo theo đó cũng là những giọt nước mắt của Băng, Băng cũng khóc, khóc cho số phận mình, khóc cho câu chuyện của Tâm cũng có một vài nét tương đồng với cuộc đời của Băng. Ôm Tâm trong tay, Băng vỗ về an ủi. Tuy không nói ra, nhưng Băng đã quyết sẽ để lời hứa của Tâm được thực hiện, dù nó có là hơi trễ.
“Ngày hôm nay thật nhiều cảm xúc trong tôi”
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
*Sáng hôm sau*
_Đại đại hoàng thượng của tôi ơi, sáng rồi mau dậy còn lên triều nữa. Mới sáng sớm mà Phong ca ca đã được Băng tỷ chăm sóc yêu thương cái lỗ tai của mình.
_Hôm nay ta nghỉ thượng triều, nàng cho ta ngủ thêm tí nữa nha. Phong nũng nịu.
_Không được, phải lên triều, nếu không…….tôi…không nói chuyện với anh nữa. Băng khoanh tay quay đầu đi.
_Thôi đừng ta sẽ lên triều ngay mà, nàng đừng giận.
Phong nghe Băng nói không nói chuyện với mình nữa thì sợ hãi. Gì chứ Băng mà giận là hơi bị dai, còn nữa tính Băng Phong cũng đã rõ, nếu Băng muốn Phong làm gì là phải làm nấy, không thì khỏi ngủ trên giường nha cưng. Lại như mọi ngày, Phong mệt mỏi lết thân xuống giường và chuẩn bị cho cuộc gặp mặt với các bá quan văn võ. Haizzz… thở dài ngao ngán, nhưng gì kia, Băng kéo tay Phong lại, hôn lên má Phong một cái làm Phong đơ như cây cơ luôn. Có phải Phong đang nằm mơ hay không? Trời Vũ Thiên Băng hôn Dương Thiên Phong sao? Chuyện này lạ à nha. Từ lúc thành hôn đến giờ, Băng chỉ cho Phong ngủ chung với điều kiện có một chiếc gối ngăn đôi, nhưng từ lúc ở U Cốc trở về, sự việc đã khác, Phong có thể tháo bỏ chiếc gối phiền phức kia ra, và còn có thể ôm Băng, có thể nắm tay. Nhưng chuyện kêu Băng hôn Phong, hoặc để Phong hôn là điều không thể vì theo Băng, Băng chỉ hôn người mà mình thật lòng yêu thương và ngược lại. Mặc dù Băng đã từng thừa nhận yêu Phong, nhưng chuyện đó vẫn chưa hề sảy ra. Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời đối với Phong và cả Băng mà. Băng đỏ mặt quay đi không nói gì, trong khi đó Phong thì cứ mỉm cười, đợi Băng đuổi Phong mới chịu đi.
_”Á mình đang làm gì vậy? Mình hôn anh ấy sao? Mình…..á không thể hiểu nổi mình nữa, huhu” Băng còn đang rất đỏ mặt và cũng đang tự độc thoại nội tâm. “Ấy, mình còn chuyện khác phải làm mà, không được, mình phải làm nhanh, không thì……” Nghĩ rồi Băng kêu Tâm chuẩn bị nước, tắm xong, Băng nói.
_Tâm muội, ta nhờ muội chuyện này được không?
_Tỷ có chuyện gì thì cứ nói, muội sẽ làm mọi giá giúp tỷ mà.
_Ừ, muội ngoan, lát nữa giờ Dậu, muội đến vườn Thảo Anh gặp ta, ta sẽ nói chuyện sau, còn giờ, muội ở đây giúp ta chăm sóc song thiên kiếm, và còn nữa, nếu lát hoàng thượng về, muội nhớ tự tay nấu cho chàng ăn giúp ta. Ta có việc đi một lát, lát gặp, nếu chàng có hỏi ta đâu, muội cứ nói là ta đi có chút việc khi về ta sẽ nói cho chàng biết sau. Vậy nha. Băng nói xong, chưa kịp để Tâm trả lời đã lao đi như tên bắn.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++*Thư Tự Phòng*
_Ây da, Hân muội, dạo này trông muội trẻ ra nha, cũng siêng học quá ta. Băng chạy từ ngoài vào thấy Hân đã ôm chầm lấy, làm cho ai đó ghen tức.
_Á tỷ, muội nhớ tỷ quá, dạo này muội không có thời gian thăm tỷ, tỷ không sao chứ?
_Thật là không có thời gian thăm ta, hay thời gian đã giành cho ai kia hết rồi? Băng nói, mắt liếc xéo Vũ đang đứng gần đó.
_Hoàng hậu nương nương của tôi ơi, hoàng hậu nói là được rồi, không cần động tay động chân như thế đâu. Vũ nói, tiện thể tách hai người đó ra.
_Ta nghe có mùi giấm chua ở đâu thì phải?
_Đâu đâu? Hân lục lọi khắp nơi để tìm ra cái thứ Băng nói.
_Là hắn đó, ghen phát sợ, ta chỉ mới ôm thôi mà đã làm gì Hân muội của ngươi đâu chứ? Băng chỉ Vũ nói, xong làm Hân vô cùng đỏ mặt.
_À mà tỷ tìm muội có chuyện gì sao? Hân đổi chủ đề.
_Ta nhớ muội tìm muội không được sao? Cứ phải có chuyện mới được tìm muội sao?
_Không muội không có ý đó…
_ Hihi, ta đùa đó, À mà ta có chuyện đấy, hihi. Ta chỉ muốn hỏi về tình cảm của Hoàng thượng và sư phó của ta xíu, ta thấy hình như tình cảm anh em họ không được tốt cho lắm.
_Sư phó? Hân và Vũ thắc mắc hỏi.
_Là Thiên Minh, nhị hoàng tử.
_À, 2 người trước đây thì vô cùng hảo hảo huynh đệ, sống chết có nhau, à không phải nói là hoàng thượng, nhị hoàng huynh cùng Điệp Vũ ca ca là tam bằng hữu, nhưng về sau muội cũng không rõ nữa, chỉ biết từ khi Quận chúa Mã Y Nhân được đại hoàng huynh ban hôn với hoàng tử nước “Tô” láng giềng thì nhị hoàng huynh trở nên lạnh nhạt, chán ghét hoàng thượng cả Điệp Vũ ca cũng không màng và muội là người huynh ấy quan tâm cũng bị phớt lờ.
_À ra là vậy. À mà nè Điệp Vũ, ngươi là bạn thân của Chàng, vậy ngươi cũng biết về chuyện này đúng không? Băng hỏi Vũ mong moi được thêm ít tin tức.
_Đúng, chuyện này tôi rõ.
_Vậy ngươi mau cho ta biết Mã Y Nhân là ai? Có phải Minh thích cô ta?
_Đúng vậy, Mã Y Nhân là con gái của đại tướng quân Mã Triệu, từ nhỏ, nhị vương gia đã thích cô ấy, điều này hoàng thượng cũng biết. Cách đây 3 năm nhị vương gia đã cho quận chúa biết tình cảm của mình, và cũng được quận chúa chấp nhận. Ba ngày sau đó, trong một lần dạo chơi ngoài phố, quận chúa đã vô tình đụng phải hoàng tử của nước “Tô”, vị hoàng tử này lần đầu gặp quận chúa đã đem lòng yêu mến, và xin hoàng thượng ban hôn.
_Vậy thì Chàng là người không đúng trong việc chia cắt tình yêu của người ta.
_Nói như vậy cũng không đúng. Vũ lên tiếng
_Sao? Băng ngạc nhiên
_Thật ra hoàng thượng vì bị ép nên mới làm như thế. Vũ giải thích
_Bị ép sao? ngạc nhiên lần hai
_Tại sao lại bị ép? Băng hỏi Vũ
_Nước “Tô” và Dương thần Quốc của chúng ta như anh em, bên họ và ta xét về mọi mặt là một chín một mười. Trước giờ các quan hệ của hai nước tốt hơn và vững bền lâu dài đều là do hai nước có mối thâm tình truyền từ đời này sang đời khác. Ở mỗi đời, con cháu của hai nước phải thành hôn với nhau để giữ mối thâm tình đó, một là gả công chúa, hai là rước Cách Cách. Đúng ra theo tục lệ thì Công Chúa Thiên Hân khi được tròn 17 tuổi sẽ được hoàng tử nước Tô mang sính lễ qua rước về nước.
_Sao lại rắc rối vậy? Nếu vậy thì Y Nhân quận chúa gì đó đúng ra không được thành hôn cùng hoàng tử nước Tô.
_Cũng không hẳn là vậy. Trong trường hợp nước ta không có công chúa, thì quận chúa vẫn có thể thay thế.
_Sao ngươi càng nói ta càng không hiểu. Trong trường hợp không có công chúa thì quận chúa mới được vào thế, vậy thì Hân vẫn có, sao có thể….?
_Đó mới chính là điều đáng nói, tuy rằng trước khi sinh ra, công chúa đã có đính ước, nhưng vị hoàng tử nước Tô không thích công chúa, chỉ thích mỗi Y Nhân quận chúa. Vì vậy hắn đã đề ra cho hoàng thượng một quyết định vô cùng khó khăn. Một là gả quận chúa cho hắn, hai là mối thâm tình bao năm được gầy dựng bởi hai nước sẽ bị phá vỡ, và thay vào đó là một cuộc chiến tranh đẫm máu ác liệt. Vì hắn đã cương quyết lấy quận chúa, nếu không được thì hắn sẽ cướp. Nếu lúc bấy giờ nước ta đánh thì thiệt hại về người và của sẽ rất lớn, vì nước Tô cũng là một nước lớn, không những thế binh khí của họ rất tốt so với chúng ta. Tuy biết là Nhị hoàng tử yêu Y Nhân quận chúa, nhưng hoàng thượng cũng đành phải chia cắt uyên ương vì lê dân bá tánh, không thể để một mà hại đến hàng nghìn người được. Vũ giải thích.
_Ồ ra là vậy, nhưng….
Không kịp để băng nói, Vũ tiếp lời luôn.
_Hoàng thượng đành phong cho quận chúa Y Nhân trở thành vị công chúa thứ hai của Dương thần quốc, hiệu là “Phổ Sinh công chúa” vì cô đã hi sinh bản thân vì nhiều người, và quận chúa cũng đã tự nguyện, gả sang nước Tô để giữ vững giao tình hai nước.
_Vậy điều này…
Như đi guốc trong bụng Băng Vũ tiếp luôn.
_Điều này nhị hoàng tử không biết, cũng chính vì không biết rõ thực hư, nên cậu ta đã hận hoàng thượng, sống khép kín ở “Lân Cung”, suốt ngày tập võ, không giao tiếp với bên ngoài, không màng chính sự. Còn về việc Thiên Minh xuất hiện ở U Cốc, đó là một sự ngạc nhiên lớn đối với mọi người, và cũng không ngờ hắn lại là người giữ “Họa hồn tiêu”
_Ra là vậy, coi ra ngươi cũng có ích lắm nhờ? Băng nói móc Vũ.
_Thôi tỷ, tỷ đừng trêu huynh ấy nữa, tội huynh ấy. Hân thấy thế liền nhảy vào nói đỡ.
_Uầy, chưa gì đã bênh vực hắn rồi, kiểu này là không ổn rồi. Băng chọc, làm Vũ và đặc biệt là Hân, đỏ chín mặt. Moi xong cũng kha khá thông tin hữu ích, Băng quay trở về “Lân Cung”.
_Hâyza chào Sư phó. Sư phó đang làm gì vậy? Băng bức vào thấy Minh đang loay hoay làm gì đó nên hỏi han.
_Là cô… à không là hoàng hậu tới thăm tôi đó sao? Tôi thật có phước mà.
_Này đừng móc nhau thế chứ, không cần gọi đồ nhi là hoàng hậu đâu, cứ gọi là đệ tử đi.. À mà nè, cho đồ nhi thắc mắc tò mò tí nha?
_Chuyện gì?
_Mã Y Nhân là ai vậy? Vừa nghe nhắc đến cái tên Y Nhân, khuôn mặt Minh bỗng đổi sắc 360 độ.
_Sao cô lại biết cô ấy? Minh hỏi.
_Thì…… mà tại sao đồ nhi biết có lẽ không quan trọng đâu. Có việc này quan trọng hơn đồ nhi muốn hỏi sư phó nè.
_Chuyện gì? Minh bắt đầu khó chịu.
_Hình như tình cảm của sư phó với hoàng thượng coi bộ không tốt cho lắm?
_Cô đừng nhắc tên đó trước mặt tôi.
_Vì sao?
_Tôi không thích.
_Không thích hay vì sư phó ghét hoàng thượng, ghét Chàng vì chia cắt sư phó và quận chúa Mã Y Nhân? Lời nói của Băng như ngàn mũi dao đâm vào tim Minh. Trong tức khắc, Đau.
_Sao cô biết được chuyện này?
_Hihi đồ nhi cái gì mà không biết. Sư phó có biết rằng đã hiểu lầm ca ca của mình không?
_Hiểu lầm sao? Không hề, rõ ràng hắn biết ta và nàng ấy yêu nhau, nhưng hắn một mực bán nàng qua nước Tô nơi đất khách quê người. Thử hỏi vậy hiểu lầm nằm ở đâu?
_Đúng là hoàng thượng đã gả cô ấy cho người khác mà không phải là sư phó, nhưng sư phó lại không biết được một điều chính cô ấy cũng muốn làm như vậy.
_Sao nàng muốn như vậy ư? Không đời nào, nàng rất yêu tôi, nàng không thể phản bội tôi.
_Đồ nhi không nói rằng cô ấy phản bội sư phó, nhưng lý do mà cô ấy phải làm như thế là do…….bla..bla… Băng kể hết diễn biến sự việc đã được nghe từ Vũ, không chỉ thế, Băng còn thêm miếng chanh, chút ớt, tí hành ngò, làm câu chuyện phong phú hơn.
_Phù…. sự thật là vậy đấy, đồ nhi không hề gian dối nửa lời, nếu gian dối, đồ nhi sẽ không được ở đây. Băng thề thốt, nhằm gây sự tin tưởng đối với Minh.
_Hahaha.. hahaha…Minh cười như kẻ điên loạn.
_Này sư phó cười gì vậy? Không tin đồ nhi sao?
_Hahaha… tin thì sao? Không tin thì sao, dù gì giờ đây nàng cũng đã là người của người khác, nàng đã thuộc về người khác. Cô nói cho tôi cái sự thật đáng sợ này làm gì? Sao cô không chôn dấu nó đi, cô mang ra để cho tôi đau khổ thêm ư? Minh nói trong tuyệt vọng xen chút đau thương
_Sao sư phó lại nói vậy? Dù gì sư phó cũng cần phải biết sự thật, sư phó thử nghĩ xem, Chàng yêu thương sư phó, luôn lo lắng cho sư phó, tại sao sư phó lại hèn nhát, chỉ để anh mình gánh chịu. Sư phó tưởng đưa ra được quyết định đó là dễ dàng với Chàng lắm sao? Đồ nhi là cũng chỉ muốn tốt cho huynh đệ sư phó thôi, tại sao sư phó không chịu nghe và đau một lần, hơn là lúc nào vết thương đó cũng mang lại đau đớn cho sư phó?
_Tại sao huynh ấy lại tốt số ơn tôi, người huynh ấy yêu thương thì huynh ấy sẽ thành hôn, người huynh ấy không thích thì huynh ấy gạt bỏ, còn tôi, tôi cũng đường đường là một hoàng tử, nhưng ngay cả người mình yêu thương còn không bảo vệ được, vậy thì tôi còn sống trên đời này làm gì?
_Sư phó phải sống, nhất định phải sống vì sư phó còn nhiều người yêu thương sư phó, và sư phó còn một lời hứa cần thực hiện.
_Ý cô là sao? Minh tò mò với câu nói của Băng
_Sư phó có suy nghĩ gì về cái tên Ngọc Tâm? Băng dẫn lời mở đầu câu chuyện.
_Ngọc Tâm sao? Ẩn sâu trong trái tim có một tia gì đó lóe sáng lên.
_Haizz đúng là, uổng công người ta chờ sư phó mười mấy năm nay.
…………
_Giờ sư phó chưa nghĩ ra, vậy cứ suy nghĩ đi, khi nào nghĩ ra đồ nhi sẽ nói cho sư phó biết.
Băng nói xong chắp tay sau lưng định rời khỏi “Lân Cung”
_Uầy, nhưng mà có lẽ sư phó không nhớ thật, vậy thôi, nếu muốn biết rõ ai chờ sư phó, và là việc gì quan trọng thì giờ Dậu, vườn Thảo Anh Kỳ Thiên Cung, mọi chuyện sẽ rõ. Vậy thôi bye nha.
Băng nói xong chạy mất cả dép. Còn trong khi đó Minh thì cứ đơ đơ, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nữ nhân này kì lạ thật, chỉ trong thời gian không lâu, mà đã đảo cảm xúc của người khác vòng vòng như đang quay dế. Thật lạ, Minh chỉ biết nhếch môi cười rồi quay lưng đi vào trong, chờ giờ Dậu đến để biết những chuyện mình cần biết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!