Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 18: Nàng Ghen Sao?
_Haizzz…… nè Anh nghĩ tiểu Minh bao giờ mới ra khỏi Lân Cung? Băng than ngắn thở dài với Phong.
_Với tính cách của đệ ấy thì…. Phong ấm úng.
_Thì sao?
_Ta cũng không biết nữa.
_Sao không biết chứ, dù gì Anh và tiểu Minh cũng là anh em song sinh, ít nhiều cũng phải hiểu tính nhau chứ?
_Với tính cách đó thì còn lâu đệ ấy mới chịu ra ngoài. Phong nói, mắt thì quay sang chỗ Hân và Vũ. Lúc đó, một cung nữ mang bánh lên cho cả năm người.
_Á có bánh rồi , Thiên Hân, Điệp Vũ, Ngọc Tâm, các người mau lại chỗ ta nhanh lên có đồ ăn nè. Băng nhắc đến đồ ăn, tâm trạng vô cùng hưng phấn, cả Tâm và Hân khi nghe có đồ ăn cũng đều nhanh chóng tiến lại (T/g: Ui cha, cái này là lây tính bà Băng nè, ham ăn thấy sợ. TB,NT,TH:*Trừng mắt*: Ngươi nói gì? T/g: Hihi nói gì đâu* Chạy là thượng sách*)
_Vũ ca có bánh kìa, chúng ta đến đó ăn thôi.
Nói rồi Hân cất kiếm, dùng kinhkong lao đến chỗ Băng và Phong để Vũ bơ vơ lết thân xác hao mòn từ từ đến chỗ Băng. Vũ lắc đầu bó tay với tính cách của Hân, chỉ cần có đồ ăn sẵn sàng bỏ người yêu. Trong khi đó, Tâm cũng nhanh chóng di chuyển đến nơi có đồ ăn, nhưng xui cho Tâm là Tâm dẫm phải hòn đá tròn, tuy không to nhưng đủ để làm ai đó ngã người về phía sau, cái xui của Tâm không phải là ngã về phía sau không, mà xui là phía sau Tâm là hai chậu xương rồng “Tình Yêu” được Vũ và Hân đặt ở đó vào sáng nay. Theo Hân, xương rồng tuy không đẹp, nhưng sức sống mãnh liệt, ở sa mạc, dù ở đâu nhưng nó cũng sẽ tìm được nguồn nước, vì nguồn nước là sự sống của nó, vì thế Hân đã lấy nó làm biểu tượng tình yêu của mình và Vũ. Ai chà vụ việc có vẻ căng đây, Vũ và Hân cùng phong và Băng đều nghe tiếng “A” của Tâm, nhưng có điều họ ở quá xa chỗ Tâm, nên việc cứu cô có tỉ lệ chỉ 0,0000000000001%, đành dâng Tâm cho số phận vậy.
_Aaa… “Ủa sao mình chưa chạm đất nhỉ?” Tâm đang thắc mắc rằng đúng ra là cô đã sắp được “Mồ yên mả đẹp” nhưng sao cô còn chưa chạm đất huống chi là….., à không có hơi đau đấy, tay Tâm chống lại đằng sau, tay chạm vào chậu xương rồng trước nên có lẽ có một ít siro dâu chảy ra. “Mùi hương này sao quen quá”
_Cô không sao chứ Ngọc Tâm cô nương? Tiếng ai đó hỏi làm Tâm lại bắt đầu bối rối.
_À tôi, tôi không sao, cám ơn nhị hoàng tử. Tâm bối rối, cúi đầu cám ơn.
_Lần sau đi đứng nhớ cẩn thận vô một chút. Nói rồi Minh rời đi, khi đi ngang qua Phong, Minh liếc Phong một cái rồi đi thẳng. Ngoài kia, 4 cặp mắt, 8 con đang nhìn chằm chằm về phía Tâm như không thể tin vào mắt mình, như một điều kì diệu đã đến với Tâm. Còn riêng Băng thì Băng mỉm cười với nụ cười đầy ma mị.
_Tâm muội, muội không sao chứ, Hân lo lắng hỏi han chạy lại đỡ Tâm.
_Tay muội ấy chảy máu rồi. Băng tinh mắt nhìn qua là biết ngay. Rồi cả bốn người đưa Tâm vào trong nhà Hân thì đi lấy thuốc, còn Băng thì băng bó cho Tâm.
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
*Tối đến*
Khi màn đêm buông xuống, mọi vật đều trở về với tĩnh lặng. Tại “Tích Cung” Băng đang ngồi ăn bánh( T/g: Tâm hồn ăn uống cao dữ. TB:Chứ sao không ăn chết thì sao? *Nháy mắt tinh nghịch*).
_Hoàng thượng, cung nữ ở cung” Thừa An” xin cầu kiến. Quốc Đạt, vị thái giám thân cận với Phong lên tiếng.
_Cho truyền.
Phong đang ngồi phê duyệt tấu chương, trước đây công việc này do Vũ đảm nhận, chỉ khi có việc cấp bách hay quan trọng thì Vũ mới hỏi ý kiến Phong, còn không những chuyện nhỏ nhặt đều do Vũ làm hết, nhưng từ khi có Hân, thời gian tất cả đều dành cho Hân, Vũ trao trả lại toàn bộ cho Phong. Phong chỉ biết ngậm đắng nuốt cay mà làm, vì Vũ là người Hân thương, mà Hân lại là tỷ muội với Băng, Phong lại sợ Băng nên……. Băng cũng nói với Phong là phải tự làm những việc thuộc về mình, bớt thời gian chơi lại, phải trưởng thành hơn thì Băng mới có những suy nghĩ khác về Phong. Vì thế Phong đang cố gắng thay đổi.
_Nô tì tham kiến Hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu. Cung nữ đó không ai khác chính là cung nữ theo bên An Mỹ Ái, Mỹ Châu.
_Có chuyện gì? Phong giọng lạnh lùng đầy quyền lực hỏi.
_Thưa hoàng thượng, Ái Phi nương nương ngả bệnh, muốn được gặp hoàng thượng. Phong nhìn lén Băng, thấy Băng vẫn đang ăn bánh thản nhiên như không có chuyện gì sảy ra, nên Phong lớn tiếng.
_Người đâu, hồi giá về “Thừa An Cung”. Nói rồi Phong đứng lên đi. Khi mọi người đã đi hết rồi Băng đóng cửa lại cái rầm.
_” Tên Gió lạnh chết tiệt, giám bỏ tôi ở đây mà đến vui vẻ cùng ả ỏng ẹo đó, hứ có giỏi đi được đi luôn đi, có tôi ở đây anh còn giám như vậy, yêu nàng, ta yêu nàng, mở miệng ra là nói yêu tôi. Thật tức chết mà.” Băng thầm chửi Phong rồi cứ đi đi lại lại, như chờ điều gì đó.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
*Thừa An Cung*
_Hoàng thượng giá đáo. Thái giám hô to.
_Mỹ Ái, khụ khụ…. tham kiến khụ…. hoàng thượng. An Mỹ Ái lết từ trên giường lết xuống.
_Ái Ái không cần hành lễ, nàng không khỏe thì cứ tịnh dưỡng. Phong dìu ái lên nói.
_Hoàng thượng, thần thiếp, thần thiếp,…….* Khóc* thần thiếp rất nhớ hoàng thượng. Mỹ Ái khóc, xong xà vào lồng ngực săn chắc của Phong.
__Nàng đừng khóc nữa, không phải ta đã đến gặp nàng rồi sao? Thái y nói nàng bị bệnh gì?
_Không có gì nghiêm trọng, chỉ là thiếp quá nhớ Hoàng thượng nên mới…… À hoàng thượng, người có cảm thấy trong này nóng quá không? Mỹ Ái vừa nói, tay vừa cởi bộ xiêm y trên người, để lộ làn da trắng nõn nà, cùng thân hình nóng bỏng như đang muốn đốt cháy người bên cạnh.
_Nếu nàng đã không sao và cũng đã gặp được ta vậy thì ta về Kỳ Thiên cung nghỉ ngơi trước, ta còn nhiều tấu chương chưa phê nữa. Nàng nghỉ ngơi đi. Nói xong Phong rời đi luôn.
_Hoàng thượng, hoàng thượng. Ái gọi với theo nhưng Phong đã sớm đi xa. “Hoàng thượng, người sẽ không thoát khỏi tay thiếp”.
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
*Quay lại Với Tích Cung*
Băng đang đứng ngồi không yên thì nghe tiếng bước chân, Băng liền thổi nến, leo lên giường, đắp chăn và nhắm mắt lại. Phong từ ngoài đi vào, khẽ gõ cửa, nhưng không thấy ai trả lời, cung nữ canh cửa nói Băng đã nghỉ từ lúc Phong rời đi. Phong mở cửa đi vào thấy Băng đang nằm trên giường nên rón rén đến bên giường và trèo lên nằm.
_Tích cung của tôi nhỏ bé, không thể là nơi nghỉ chân thoải mái cho Hoàng thượng anh được, nên xin anh hãy rời khỏi, và đừng bao giờ đến đây nữa. Bên “Thừa An cung” có lẽ còn chỗ nghỉ thoải mái cho anh hơn bên đây, hay Kỳ Thiên cung cũng rộng rãi không kém. Băng nói, nhưng không hề quay sang nhìn Phong.
_Nàng đang giận ta sao? Nàng đang ghen sao? Phong kéo vai Băng.
_Tôi không rảnh để giận anh, tôi thì có quyền gì giận anh? Nói xong Băng lại quay mặt đi chỗ khác.
_Nếu nàng không giận ta vậy nàng dám nhìn ta không?
_Sao tôi lại không giám. Nói xong Băng quay mặt lại. Ô kìa, chuyện gì vậy, mặt Phong và Băng chỉ cách nhau 2cm.
_Nàng đang ghen?
_KHông có, Băng quay mặt đi trốn tránh.
_Vậy sao không giám nhìn thẳng mặt ta? Nếu nàng nói nàng không ghen có nghĩa là nàng không yêu ta, vậy nàng có giám nhìn thẳng mắt ta nói “Nàng Yêu ta là điều không thể , nàng không yêu ta”, vậy ta sẽ tin nàng không ghen?
_Tôi….
_Sao cơ, vậy hóa ra nàng đã yêu ta rồi sao?
_Được thôi tôi nói. Tôi Yêu Anh……. ưm…………… Khi chỉ nói được 3 chữ thì Băng đã bị đôi môi của Phong chiếm trọn nên những từ phía sau chưa kịp nói. Mà công nhận môi của Phong mềm thật nha, rất ngọt, còn rất khỏe nữa. Băng chết đứng không động đậy gì luôn, chừng năm phút sau khi định thần lại, Băng mới đẩy Phong ra.
_Anh đang làm cái gì vậy hả? Sao anh lại hôn tôi? Anh đáng ghét mà. Băng nói, quá tức giận nên chạy ra ngoài, nhưng chưa kịp chạy Phong đã ôm gọn Băng trong vòng tay của mình.
_Nàng định đi đâu? Trốn ta ư? Chẳng phải nàng nói ta không được làm gì nàng cho đến có nàng có tình cảm với ta sao? Chẳng phải lúc nãy nàng đã thừa nhận yêu ta sao? Vậy chẳng phải nàng đã có tình cảm với ta? Vậy chẳng phải ta hôn nàng là điều đúng? Đúng, cách lập luận rất chặt chẽ, lôgic, lần này thì Băng hết đường chối cãi, ái cha anh Phong nhà ta cũng khôn phếch biết đưa chị Băng nhà ta vô bẫy luôn. Hay.
_Tôi…….
_Tại sao nàng lại có thể cứng đầu vậy chứ? Rõ là nàng yêu ta sao không dám thừa nhận?
_Tôi….. Băng chỉ biết ấp úng
_Băng nhi nàng có biết rằng từ khi có nàng cuộc đời ta đã thay đổi hoàn toàn, những ngày tháng vô vị đã qua và thay vào đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất trên đời này của ta. Nàng chính là ánh sáng, là mạng sống của ta nàng biết không? Ta sẽ chết nếu không có nàng. Ta yêu nàng. Băng kéo tay Phong ra, quay người trở lại mặt đối mặt với Phong. Băng nhìn Phong rất lâu, rất lâu.
_*Cóc* Ui da sao nàng cóc đầu ta? Phong bị Băng cóc cho một cái rõ đau mà. Băng mỉm cười.
_Ngốc.
_Ngốc?
_Này anh dỏng lỗ tai ra mà nghe cho kĩ đây. Vũ Thiên Băng tôi rất ghét Dương Thiên Phong anh. Nhưng đó chỉ là lúc trước, còn bây giờ…….. Thiếp….thiếp……”Sao mà khó nói quá ta” thiếp yêu chàng, rất yêu chàng đó tướng công à, vì thế thiếp chỉ muốn chàng là của một mình thiếp, thiếp không muốn chia sẻ chàng cho ai hết. Lúc nãy thiếp thật sự là rất ghen khi chàng đi tìm người phụ nữ khác. Chàng có biết là tim thiếp đau, rất đau khi chàng quan tâm người phụ nữ khác không? Đồ đáng ghét. Băng vừa vừa khóc, tay thì không ngừng đánh Phong. Phong rất vui khi Băng đã thừa nhận là yêu mình, cũng rất vui vì Băng biết ghen khi Phong đi với người phụ nữ khác.
_Thôi được rồi, ta xin lỗi, xin lỗi, nàng đừng khóc nữa như vậy sẽ rất xấu, ta hứa từ nay trở đi sẽ không tìm đến một phi tần nào trong hậu cung hết, trong tim ta chỉ có nàng thôi. Phong dụ ngọt Băng.
_Có thật không? Băng lau nước mắt ngước lên hỏi.
_Thật mà, chuyện lúc nãy ta chỉ muốn thử nàng thôi ai dè,…
_Á…Chàng dám gạt thiếp sao? cho chàng chết nè. Băng lấy gối đánh Phong, dí Phong chạy khắp phòng.
_Á ta xin lỗi ta chừa từ nay sẽ không dám nữa. Phong kêu xin. Đang chạy thì.
_Á..
_Băng nhi nàng không sao chứ? Phong lo lắng khi tự nhiên Băng té xuống.
_A Ha ha bắt được chàng rồi, còn chạy nữa không?
_Nàng..
_Thiếp không sao hết.
_Dám gạt ta sao?
_A Tha cho thiếp, tha cho thiếp..ưm…….. Lại một nụ hôn nồng thắm. Haizz thật là ghen tị. Phong bế Băng đặt lên giường.
_Hoàng hậu của ta à, nàng ngủ đi. Phong nói, trèo lên giường, ôm Băng vào lòng. Ta cảm thấy mình rất hạnh phúc.
_À mà nè, Sáng nay chàng có nhìn thấy ánh mắt tiểu Minh nhìn Ngọc Tâm không?
_Có, ánh mắt đó như Vũ nhìn Hân.
_Đúng đúng, có vẻ như cậu ấy đã xác định được tình cảm của mình, nhưng không dám ngỏ lời thôi. Nè, hay chàng và thiếp giúp họ đi?
_Giúp? Băng cách nào?
_Sáng mai rồi biết. Giờ thì ngủ thôi. Băng nói xong hôn nhẹ vào má Phong một cái, rồi ôm Phong ngủ.
Có lẽ, từ đây căn phòng sẽ trở nên ấm áp hơn, ngay cả trong mùa đông.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!