Chờ! Ta Sẽ Chờ Em
Chương 7: Anh Yêu Chị
Tại khách sạn The Green. 4:30 am.
Băng dậy từ sớm, để chuẩn bị đồ mang cho Hy.
_Ê Băng.
_Hửm? Băng vọng ra cửa trả lời, rồi đi ra mở cửa.
_Có chuyện gì? Sao mày dậy sớm vậy không ngủ thêm chút nữa đi. Băng hỏi khi thấy Vũ Hoàng đứng trước cửa.
_Tao không ngủ được. Thấy phòng mày có ánh đèn, đoán mày dậy nên qua đây chơi chút. Hoàng đi vào, đóng cửa phòng lại.
_Mang đồ cho Hy à? Hoàng hỏi khi thấy Băng soạn đồ.
_Ừ.
_Ngày mai là phải về rồi, mày không định đưa Hy về hay sao? Hoàng ngồi xuống sofa nói.
_Sức khỏe của Hy còn yếu lắm, vả lại nếu về bây giờ, các vị phụ huynh hỏi thương tích của Hy, tao biết trả lời làm sao? Không lẽ nói bị bắt cóc xong bị đánh, hay là nói đi đánh nhau? Băng bất lực trả lời.
_Vậy mày ở đây lâu, các vị phụ huynh cũng phải nghi ngờ chứ? Hoàng đưa ra giả thuyết.
_Tao cũng chưa biết tính sao nữa. Bây giờ cứ ở tạm đã, nếu bị hỏi thì tìm đại một lí do để nói vậy.
_Vậy chuyện học?
_Cái đó tính sau. Băng trả lời không cần suy nghĩ.
_Ừm, ê lát đi tắm biển không? Hoàng hỏi
_Không đâu, tao còn phải vào bệnh viện chăm sóc cho Hy nữa. Hy nằm đó tâm trạng đâu mà đi chơi? Băng ủ rũ.
_Mày nghĩ Vĩnh Đăng ổng cho mày chăm sóc Hy?
_Là sao? Băng ngây ngô.
_Từ hôm Hy bị chuyện đến giờ, tao thấy ông Đăng lạ lạ sao đấy. Tao thấy hình như ông Đăng không chỉ lo mà là vô cùng lo cho Hy. Mày nhớ cái hôm Hy tỉnh lại không? Hôm đó ông Đăng tự nhiên ôm Hy cứng ngắc, rồi lúc bỏ ra, tao để ý mắt ổng đỏ, chắc là đã khóc. Mày thấy hôm qua không? Ổng không hề muốn cho mày chăm sóc Hy chút nào. Đi lấy nước ổng cũng tự đi, đi nghe bệnh, ổng cũng muốn đi một mình, ổng làm như Hy là gì của ổng rồi không bằng. Hoàng nói ra những gì mình thấy cho Băng nghe.
_Có chuyện đó sao? Sao tao không biết? Băng ngạc nhiên.
_Mày thì biết gì? Chỉ lo khóc thôi. Chưa hết, mày nhớ cái hôm đầu mình đi không? Đang bàn về vụ cái xe, rồi tự nhiên ổng kéo Hy lên xe chạy mất tiêu.
_Vậy có nghĩa là anh Đăng thích Hy của tao?
_Yes.
_Vậy giờ làm sao đây? Băng rối.
_Làm sao là làm sao. Để gì đến nó đến đi, tao thấy ông Đăng cũng tốt, đẹp trai lại học giỏi, Hy mà quen được ông Đăng sẽ không khổ đâu. Hoàng ngồi bức râu mặc dù không có râu.
_Sao mà biết được, con trai không đáng tin. Băng lườm Hoàng.
_Ê đừng nói vậy, đừng quơ đũa cả nắm nha. Mày cứ để hai người quen nhau đi, dù gì ông Đăng cũng có võ sẽ bảo vệ tốt cho Hy, bên cạnh người con gái, luôn phải có một người con trai có đủ sức bảo vệ họ. Mà cái này ông Đăng dư sức. Nếu mày sợ Hy bị bắt nạt, thì mày cứ đi cảnh cáo ổng trước, với cái sức mạnh mà hôm trước hai ông kia kể ” một cô gái chiều cao sở hữu 3m bẻ đôi, lại có thể bẻ gãy hai cánh tay của một tên cáo già trưởng thành, to gấp 4 lần cô. Chỉ với sợi dây thừng trong tay, chưa đầy 7p hạ gần chục tên thanh niên to khỏe.Còn có chưa đầy 2p đã đánh gục tên cầm đầu, mặt đối mặt với Bang chủ “Huyền Bang” Phùng Minh Khang mà vẫn thản nhiên, bình tĩnh.” Thì tao tin ông Đăng có cho phép cũng không giám làm gì Từ Hy. Mày vẫn dư sức bảo vệ Hy của mày nếu ông Đăng dám làm gì Hy mà. Vả lại mày nghĩ đi, dù gì bọn mình cũng là đến đây để chơi chứ có phải là thăm người bệnh đâu, suốt ngày ra vào cái bệnh viện đó, tao chán lắm. Hoàng nói mặt bí xị.
_”Ừm thằng này nói cũng đúng đấy nhỉ, giờ thì Hy đã an toàn rồi, vả lại có cao thủ bên cạnh.” Thôi được rồi mang đồ vào cho Hy đã rồi mình về tắm biển sau cũng được. Tao xin lỗi vì nói dẫn mày đi chơi mà lại để mày buồn. Hôm nay tao sẽ bù cho mày để mai mày còn cam tâm tình nguyện về thành phố. Đi nhanh lên còn về sớm, vậy thì mới ngắm được mặt trời mọc chứ. Tao nghe người ta nói ngắm mặt trời mọc trên biển đẹp lắm.
Băng hí hửng nói, hai mắt sáng lên. Thì ra con bé này cũng ham chơi lắm, tại lo cho chị nên mới quên cả bản thân, giờ thì tốt rồi, đã có người đánh thức tính trẻ con ham chơi trong nó.
Bệnh viện TP
Có người con gái còn say giấc nồng, có người con trai cả đêm không ngủ được, phần vì mừng, phần vì lo cho người con gái đó. Cả đêm người con trai chỉ làm một việc mà hình như công việc này không hề làm anh ta chán đó là ngắm nhìn người con gái nằm trên chiếc giường bệnh đó.
*Sột soạt* có tiếng động, người con trai nằm trên chiếc ghế vờ nhắm mắt lại. Hé mở mắt, người con trai thấy một bóng dáng nhỏ đang ngồi dậy, trèo xuống giường, từng bước khập khiễng nặng nề. Là người con gái đó, người con gái đã làm người con trai phát điên lên vì lo, phát điên lên vì sợ. Người con gái đang cố làm gì đó khi tự mình tiến tới chiếc bàn nhỏ và…..
*Choang*
Tiếng động phát ra, người con gái liền lùi lại phía sau, người con trai chợt bật dậy mở đèn. Tiến gần lại chỗ người con gái đang đứng.
_Chị đang làm gì vậy? Người con trai đẩy người con gái ra xa chỗ đống thủy tinh đổ vỡ.
_Tôi….tôi khát….. Người con gái ấp úng khi thấy người con trai lớn tiếng với mình.
_Không phải tôi đã dặn chị rồi sao, muốn gì cứ gọi tôi, tôi sẽ làm cho rồi mà. Sao chị cứng đầu vậy hả, lỡ mảnh thủy tinh đâm trúng người chị thì sao, bộ chị muốn nằm viện dài hạn hả? Có người con trai tức giận nói.
_Này đủ rồi nha. Tại tôi thấy anh cả ngày hôm qua chăm sóc cho tôi rồi, thấy anh chợp mắt chút xíu không muốn làm phiền đến anh, muốn anh được nghỉ ngơi chút nên tôi mới tự mình đi rót nước, dù gì cũng chỉ là cốc nước cần gì phiền đến ai.
Người con gái giận dỗi đẩy người con trai ra xa, rồi chu chu mỏ quay mặt đi. Thấy người con gái giận dỗi người con trai dịu lại.
_Tôi xin lỗi, tôi không cố ý trách mắng chị, tại tôi lo cho vết thương của chị, nếu chị cứ tự ý vận động như vậy sẽ rất khó lành vết thương vậy thì sẽ rất lâu mới được về. Bộ chị tính không đi học, không về nhà hả?
_Thôi chết anh nói tôi mới nhớ, ngày mai là phải về rồi, vậy mà giờ mặt mũi body tôi toàn vết thương thế này, ba mẹ tôi hỏi, biết trả lời làm sao? Còn cái trường khó tính đấy nữa, nghỉ học không phép là có chuyện ngay.
Người con gái vò đầu bức tai lo lắng về những vấn đề mà vừa được Băng và Hoàng bàn xong.
Bỗng cửa phòng mở.
_Hy đừng lo, em đã xin phép ba mẹ ở lại đây rồi, cả xin phép cho Hy nữa. Băng từ ngoài đi vào.
_Thật sao? Á…….
Từ Hy vội vàng chạy lại chỗ Băng, nhưng vết thương ở đầu gối còn chưa hết, do tác động mạnh nên Hy ngã. Chợt có cánh tay ôm vòng qua eo kéo Hy lại.
_Đi đứng cho cận thận chút. Rồi bàn tay ấy bế Hy lên giường, làm Hy đỏ cả mặt.
_Đúng vậy, mọi chuyện Băng đã làm xong rồi, giờ chỉ chờ mày mau khỏe để còn mau về nhà. Hoàng nói kéo ghế ngồi tự nhiên. Rồi nháy mắt với Băng.
_Vậy chuyện ở trường? Hy hỏi.
_Cái này phải nhờ đến anh rồi anh Vĩnh Đăng. Băng tiến lại phía Đăng. Đăng liền hiểu ý rút điện thoại ra nhấn nhấn mấy cái, chưa đầy 3p đã có kết quả.
_OK.
_Vậy là xong rồi, ủa mà sao hai đứa bay đến đây sớm thế? Hy hỏi.
_Em đem đồ tới cho Hy, rồi lát nữa em đi ngắm bình minh, nên phải dậy sớm. À mà anh Đăng này, em giao chị em cho anh, nhờ anh chăm sóc chị em. Chắc không phiền anh đâu nhỉ? Băng nói rồi đá mắt với Đăng.
_Không được, Băng đi ngắm bình minh hả? Đăng anh đi với Băng đi, tôi ở đây một mình được không sao đâu.
Ý Hy muốn ở đây là tạo cơ hội cho Băng và Đăng, nhưng Băng lại tạo cơ hội cho Đăng và Hy, vậy anh chàng Vĩnh Đăng phải làm sao đây?
_Tôi không muốn đi ngắm bình minh gì đó, nó chán lắm. Hoàng, Băng, hai người đi đi, tôi sẽ ở lại chăm sóc bà chằng này cho cứ yên tâm đi. Chợt Đăng nói.
_Ok, vậy nha, thôi chúc hai anh chị vui vẻ, em đi đây. Băng nhí nhảnh kéo tay Hoàng đi, bỏ lại mình Hy và Đăng bơ vơ trong phòng mặc cho Hy gọi.
_Băng Băng……..
_Đừng gọi, hai người đó đi rồi.
_”Hứ cái gì mà anh chị vui vẻ chứ”. Hy lèm bèm.
_Này, sao anh không biết quý trọng cơ hội vậy hả? Anh có biết tôi nói như vậy ý muốn tạo cơ hội cho anh không?
_Tôi không cần. Đăng trả lời.
_Sao cơ? Không cần? Vậy anh hết thích em tôi rồi hả? Hy tròn mắt nhìn Đăng.
_Không. Thích tôi vẫn thích, nhưng tôi không yêu, vì tôi đã có người yêu rồi.
_Anh có người yêu, vậy mà trước đây còn nói tôi cho anh và em tôi cơ hội là sao? Hy khó hiểu nhìn Đăng.
_Trước đây khác, bây giờ khác.
_Cái gì? Anh đúng là cái đồ………
_Đồ gì? Đăng tiến lại bên giường, áp mặt sát mặt Hy.
_Tôi….anh……anh muốn làm gì? Hy lui lại lấy tay che thân khi thấy Đăng càng ngày càng sát hơn với mình. Đăng chợt bật cười rồi đứng thẳng lên, đi ra chỗ cái sofa nằm (vì phòng bệnh này là phòng đặc biệt nên có sofa).
_Tôi muốn đi ngủ. Chị có muốn ngủ không? Nói xong chưa kịp để Hy trả lời Đăng nằm xuống nhắm mắt luôn.
_”Anh ta làm sao vậy? Bị cái gì vậy?” Hy nhìn người con trai đang nằm trên sofa nghĩ. Rồi cũng nằm xuống ngủ tiếp quên cả việc mình đang khát luôn. Khi Hy nhắm mắt ngủ, thì lúc đấy mới có ai đó mở mắt.
_”Tim à, nằm im đi, không là cô ấy biết bây giờ. Bình tĩnh, phải bình tĩnh. Trời ơi cứ như vậy thì mình điên lên mất. Trịnh Từ Hy, chị giỏi lắm, chị đã làm cho tôi phải phát điên lên vì chị đấy chị biết không? Tôi sẽ phải làm cho chị có cái cảm giác giống tôi bây giờ. Chờ đấy.”
Phía Vũ Hoàng_Thiên Băng.
_Woa, mặt trời mọc đẹp thật đấy. Đây là lần đầu tiên tao ngắm mặt trời mọc đấy Hoàng. Băng cười tươi, để lộ hai cái răng năn nhọn hoắc, rất duyên dáng. Làm cho cậu Hoàng nhà ta phải đơ người vì sự dễ thương vô cùng của Băng.
_Ê mày bị sao vậy?
_À….. mặt trời đẹp thật. Hoàng quay về phía mặt trời mọc. Không gian thật yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng biển nghịch đùa cùng cơn gió.
_Ê Băng.
_Giề???
_Mày thấy tao sao? Hoàng hỏi, mặt có vẻ ngượng.
_Mày hả? Ừ thì như con nít, đôi khi như ông cụ già, rồi lại còn khùng khùng, lâu lâu lại bị điên điên. Khó nói lắm.
_Sao? Trong mắt mày,tao chỉ là vậy thôi ư?
_Ừ. Chứ mày muốn tao nghĩ sao?
_Tao……….. bộ mày không có ấn tượng gì với tao hết sao?
_Có đấy.
_LÀ gì?
_Mày nhìn thì đẹp trai, nhưng sẽ đẹp hơn nếu bỏ cái mắt kiếng này ra. Băng nói, tay cầm mắt kiếng Hoàng kéo ra, mặt sát mặt,làm Hoàng đỏ mặt hơn nữa.
_Thật sao?
_Đúng vậy.
_Mày………
_Thôi mình đi tắm biển đi, 7h hơn rồi đấy, nhanh đi, lát tắm xong tao với mày đi ăn, rồi đi tham quan nhiều chỗ nữa. Ngày mai mày phải về rồi, cố gắng tận hưởng ngày hôm nay đi. À còn đi mua quà cho bọn kia nữa, không thì có mỏ bọn nó dài ra. Băng nói xong kéo Hoàng về khách sạn lấy đồ, mặc cho câu nói dở dang của Hoàng chưa nói xong.
Phía Bệnh viện TP 9h30.
Có ai đó bụng đói cồn cào không sao kìm được, nhưng chân đau thì sao mà đi mua đồ ăn? Lại không dám phiền đến ai kia. Mắt mở to, hướng lên trần nhà thở một hơi dài rồi nhắm mắt lại. 30p sau.
_Đồ con heo chị mau dậy đi.
Đăng lay Hy dậy. Hy mở mắt to, thấy có gì đó lạ trong phòng, nhưng không biết đó là gì. Nhức đầu thật, nghĩ mãi cũng không biết đó là gì. Á thì ra là nó. Đồ ăn…haha cuối cùng cũng tìm ra. Đăng đặt trước mặt Hy một tô cháo nóng hổi ngon lành, cùng một cốc sữa nóng.
_Chị mau ăn đi, rồi uống thuốc, cho mau khỏe. Đăng nhìn Hy, rồi bước lại gần hơn nữa. Đặt tay lên trán Hy.
_Bớt sốt nhiều rồi đấy, chắc chỉ tới thứ 7 là về được rồi. Hy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xê người qua một bên, kéo theo tô cháo, cắm đầu ăn.
_”Anh ta bị sao vậy? Sao bỗng nhiên quan tâm mình vậy? Nhìn mặt anh ta cứ gian gian sao thế nhỉ?” Hy nghĩ khi bắt gặp nụ cười dịu dàng của Đăng. Bỗng Đăng ngồi xuống giường, đối diện Hy, tay vén một lọn tóc che đi một bên mắt, giúp Hy dễ nhìn thấy đồ ăn. Rồi bàn tay ấy đưa nhẹ xuống nơi mép miệng đang dính một chút cháo của Hy, lau sạch.
_Đủ rồi nha, anh bị sao vậy? Hy hất mạnh tay Đăng ra và lùi lại.
_Tôi………. Đăng ấp úng, không hiểu vì sao cậu lại có hành động như vậy, chính cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình nghĩ gì. Đứng lên,lùi lại hai bước.
_Tôi xin lỗi, chị ăn rồi uống thuốc đi, tôi ra ngoài trước. Nói rồi Đăng đi luôn.
Hai con người, một đang trong phòng, và một vừa bước khỏi phòng, mỗi người đều có cảm giác cho riêng mình.
9h tối. Khách sạn The Green.
Băng và Hoàng đã cùng nhau đi rất nhiều nơi, cùng nhau làm rất nhiều việc. Cùng nhau tắm biển, ăn đồ nướng, cùng nhau chơi trò chơi, chiều đến cùng nhau leo núi, đi mua đồ lưu niệm, tối thì cùng nhau đi ăn tối, đạp xe đạp đôi hóng gió. Bây giờ, mọi người đều đang chuẩn bị cho giấc ngủ ngon lành. Bỗng…
“Cốc cốc cốc…”
Là tiếng gõ cửa. Ai vậy ta? Băng mở cửa ra thì hết hồn luôn vì giờ đang đứng trước mặt Băng đây chính là chủ nhân tương lai của khách sạn này. Dương Minh Kỳ. Lấy lại bình tĩnh, Băng hỏi.
_Anh tìm tôi có chuyện gì sao?
_Hôm nay hai người đã đi đâu? Giật mình với câu hỏi của Kỳ.
_Có cần phải trả lời cho anh? Băng trả lời không suy nghĩ. Gì chứ thái độ của cô gái này là sao đây? Có cảm giác như cô gái này đang bất cần đời.
_Tôi chỉ là lo cho hai người, sợ hai người gặp chuyện nên mới………Kỳ giải thích. Nhưng chưa giải thích xong thì…..
“Dù ngày mai đời đổi thay, chỉ yêu anh và yêu thôi, nguyện yêu mãi muôn đời chẳng quên…..”
_Ola, Hy hả sao không ngủ đi? Băng liền đổi giọng khi nói chuyện với Hy, ngọt ngào chứ không bất cần đời nữa.
……
_Sao?
…….
_Ờ em đến liền. Băng cúp mày, vơ vội cái áo khoác chạy ra ngoài.
_Có chuyện gì sao? Kỳ kéo Băng lại hỏi.
_Không có gì đâu, anh về phòng nghỉ ngơi đi. Băng nói rồi chạy đi, nhưng Kỳ vẫn chạy theo.
_Tôi chở em đi, giờ này bắt xe hơi khó, vả lại con gái đi một mình vào buổi tối không nên. Vậy là Băng đành ngồi xe Kỳ.
10h bệnh viện TP.
_Hy, Hy, có chuyện gì sao? Băng vừa gọi,vừa chạy vào phòng, phía sau là Minh Kỳ. Băng chạy vào phòng mở điện lên, Băng thấy Hy đang ngồi bên cửa sổ, không nói gì, chỉ ngồi ngắm những ngôi sao trên trời. Vừa thấy Băng, Hy đã nhào tới ôm. Một hồi lâu Hy mới nói.
_Băng à, ở lại với chị đi, chị sợ lắm.
_Anh Đăng đâu?
_Chị kêu anh ấy về rồi, năn nỉ mày đấy, ở lại nha. Hy nói, mắt đỏ hoe. Băng thấy vậy, nháy mắt Kỳ về trước còn mình thì ở lại với Hy.
_Hy à bị sao vậy, tên Đăng đó làm gì Hy? Băng hỏi.
_Không có hắn không làm gì tao hết. Hy trả lời nhưng giọng lại run lên.
_Vậy sao……? Băng nghi ngờ.
_Chị muốn kể cho mày một bí mật, nhưng hứa với chị không được giận chị.
_Vâng.
Vậy là Hy đem toàn bộ giao kèo của mình với Đăng cho Băng nghe, kể hết không xót một chi tiết. Băng gật gù rồi nói.
_Có phải chị thích hắn không?
_Không chị mày không thích hắn. Chỉ là thấy vui vẻ khi bên hắn, thấy hắn quan tâm người khác thì có chút xíu buồn, thấy không có hắn cùng cãi nhau thì nhớ. Chỉ vậy thôi. Hy tỉnh ruồi đáp.
_Vậy thì đúng rồi, đúng là chị không thích hắn. Nhưng dấu hiệu đó cho thấy chị đang yêu hắn. Thật.
_Sao? Yêu á? Không thể nào. Hy cãi.
_Vậy Hy cảm thấy khi ở bên hắn Hy như thế nào?
_Cảm thấy sao? Ừ thì lúc càng ở gần hắn, tim chị mày càng đập nhanh, mặt nóng ran, rồi hồi hộp nữa.
_Vậy chính xác là chị đang yêu.
_Chết rồi, vậy giờ chị phải làm sao đây, má nói còn nhỏ lo học chưa được yêu. Hy ngây thơ nhắc lại lời má dặn.
_Này bà chị, chị cũng đã 18 rồi nhỏ nhắn gì nữa. Nếu yêu thì cứ nói yêu, ghét cứ nói ghét, ai ăn thịt đâu mà sợ. Băng vỗ ngực nói.
_Thôi lỡ người ta không thích mình. Hy nói nhỏ. Chưa bao giờ Băng trông thấy chị mình như thế này cả.
_Á vậy là thừa nhận rồi nha. Được rồi, yên tâm em sẽ giúp Hy, nhưng Hy phải hợp tác với em.
Vậy là Vũ Thiên Băng lại đi làm bà mối cho chị mình, cái này cũng không khác trong mơ là mấy. Trong mơ là làm mối cho em kết nghĩ, còn ngoài đời thì làm mối cho chị họ. Đúng là giống quá mà.
Bar Bích Vân.
Chiếc Dodge Viper ARC phóng nhanh trong gió và bóng đêm chợt thắng gấp trước một quán bar. Trên xe, một thanh niên bước xuống, với phong cách cũng là áo sơ mi đen cài 3 cúc dưới để lộ 3 cúc trên. Mở cửa bước vào, điều đầu tiên cảm nhận được là tiếng nhạc mạnh đến nỗi như muốn chọc thủng tai người nghe, ánh sáng mờ mờ của đèn led không đủ mạnh làm không gian thêm mờ ảo hơn. Thanh niên mặc áo đen bước sâu hơn vào trong phía góc khuất, chỗ có 1 thanh niên khác đang ngồi tay nâng cốc mặt buồn rười rượi.
_Mày sao vậy? Thanh niên áo đen ngồi xuống tay nâng cốc uống “Ực” một cái. Thấy thanh niên áo trắng không trả lời, thanh niên áo đen nói tiếp.
_Bình thường mày nói nhiều lắm mà, sao hôm nay im quá vậy? Chắc hôm nay trời mưa to đây.
_Kỳ!!!
_Hửm???
_Hình như tao yêu rồi.
_Sao? Mày mà cũng biết yêu sao? Là em nào mà vinh hạnh vậy? Kỳ chọc.
_Thôi đi, tao đang buồn đấy, không đùa với mày đâu. Lại một ly rượu nữa được đưa vào trong cơ thể.
_Trịnh Từ Hy??? Kỳ lên tiếng.
_Sao mày biết? Đăng ngạc nhiên.
_Điều đó không quan trọng. Giờ mày tính làm gì? Kỳ hỏi.
_Tao cũng không biết phải làm sao.
_Tỏ tình đi.
_Tỏ tình???
_Đúng, mày yêu thì yêu thì cứ nói yêu, ghét cứ nói ghét, ai ăn thịt đâu mà sợ. Giọng điệu Kỳ hình như giống giống như ai đó.
_Được không???
_Mạnh dạn lên, nếu thất bại thì yên tâm, tao sẽ mua nhang nến trái cây cho mày. Kỳ đùa cợt.
_Ê mày muốn tao lên bàn thờ lắm hả?
_Cái này là mày tự nghĩ nha, tao không biết. Kỳ nói rồi nhìn Đăng, cả hai cùng bật cười.
Từ ngày Băng vào bệnh viện với Hy thì Đăng luôn không có cơ hội gặp Hy nữa. Hễ Đăng lên phòng thì Hy ở dưới sân, Đăng xuống sân tìm thì Hy lại lên sân thượng. đã 3 ngày trôi qua, tình hình hiện tại là Đăng không chịu được nữa. Nên quyết định tìm Băng.
_Anh tìm em có chuyện gì sao? Băng ngây thơ trả lời.
_Em có thể cho anh gặp Hy không?
_Để làm gì? Xin lỗi chuyện này em không thể giúp anh, vì chị Hy nói là không muốn gặp anh. Dù gì cũng cám ơn anh trong suốt thời gian qua đã chăm sóc chị em. Thôi, em phải mang đồ lên cho Hy rồi, không có đồ nhanh, thì em sẽ bị la, anh cũng biết tính Hy mà. Em đi đây.
Băng nói xong quay bước đi, chưa kịp đi thì Đăng chặn lại. Đăng cầm tay Băng, nhưng thật nhanh, Băng đã quay một vòng và rút tay lại được, ngồi xuống, chỉ bằng một động tác xoay chân nhẹ cũng đã làm Đăng ngã. Hôm nay Đăng sao vậy? Bị một đứa con gái đánh ngã ư? Thật không thể tin được.
_Đừng cố níu kéo, cái gì là của mình thì sẽ là của mình, còn trong trường hợp nó không phải là của mình thì nên mạnh dạn dành dựt lấy, thì chắc chắn nó sẽ là của mình. Băng nói rồi mỉm cười rời đi.
Buổi tối, bệnh viện TP.
_Hy à, lên sân thượng trốn đi, Vĩnh Đăng đang lên đấy. Cứ nghe theo em đi chỉ cần Hy tránh mặt anh ta là được rồi. Băng hối thúc. Thế là hai người cùng nhau chạy lên sân thượng, đi được nửa chừng thì Băng bỗng dừng lại.
_Hy lên trước đi, em ở dưới cản họ.
_Ừm.
Sở dĩ Băng làm vậy, tách Hy ra không cho Hy và Đăng gặp nhau là để đánh thức sự lo lắng, sự nhớ nhung trong Đăng, làm cho Đăng mạnh dạn hơn nói ra lời yêu với Hy trước. Đúng như Băng đoán, chỉ mới 3 ngày không gặp mà Đăng đã phát điên lên, trực tiếp xông vào phòng bệnh để gặp Hy, may mà Băng nhanh trí đã sớm gọi Hy cùng đào tẩu, đưa Hy đến nơi để Đăng dễ dàng thổ lộ hơn. Điều này thì Hy hoàn toàn không hay biết.
Bước từng bước thật nhẹ nhàng trên sân thượng rộng lớn, Hy cảm thấy lạnh, vì trên người Hy chỉ mặc một chiếc váy ngủ. Gió trên sân thượng thì rất mạnh, khiến những lọn tóc của Hy bay bồng bềnh trong gió, hai tay đan chéo vào nhau, Hy tiến gần đến lan can, từ trên cao nhìn xuống. Chỗ này nhìn xuống quả là rất cao, chợt một cơn gió thoáng nhẹ qua, Hy rùng mình lui lại. Cơ thể Hy đang chạm vào vật gì đó, nó khá cao, lại mềm, đặc biệt là rất ấm nữa. Thật sự là ấm hơn rất nhiều khi vật thể đó có tay, đôi tay đó vòng qua người ôm trọn lấy Hy. Một giọng nói ấm áp cất lên.
_Sao chị lại tránh mặt tôi? Tôi đáng sợ vậy sao?
_Vĩnh Đăng??? Hy bất ngờ giật mình.
_Chị rất ghét tôi phải không?
Giọng nói không trả lời mà lại kề sát tai Hy thì thầm. Lòng Hy giờ đây rất rối, người Hy nóng ran, tim đập loạn xạ hết lên. “Á cái con gấu chết tiệt kia, nói là cản anh ta lại vậy mà giờ anh ta lại ở đây, hay thiệt, chị mày mà bắt được mày giờ này là đá một phát cho mày về với Bắc cực luôn. Hứ!!” Đó chính là suy nghĩ của Hy ngay bây giờ. Hy không nói gì, chỉ vội gỡ tay người kia ra và quay lại mặt đối mặt. Vâng và người đó chính là Đăng, Trương Vĩnh Đăng nhà chúng ta.
_Sao anh lại lên đây được? Băng đâu?
_Nhóc con ấy bị lừa, giờ đang ở dưới với thằng Kỳ. Sao chị lại tránh mặt tôi? Đăng nói xong lặp lại câu hỏi.
_Tôi……tôi không tránh mặt anh.
_Vậy sao? Nếu không tránh mặt tôi thì mấy ngày qua chị làm gì mà tôi gọi không bắt máy? Tôi đến tìm thì bị Băng chặn lại?
_Tôi……….. Hy ấp úng. Đăng thấy vậy liền nói.
_Thật ra tôi tìm chị cũng là để nói với chị một chuyện thôi.
_Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh. Mày này, anh hơn tôi 2 tuổi vậy thì đừng gọi tôi là chị nữa, hãy gọi tôi bằng tên cũng được. Rồi đó bây giờ có chuyện gì anh cứ nói đi, tôi nghe.
_Trước khi tôi nói chuyện tôi sắp nói ra, thì tôi xin chị hãy tin tôi được chứ? Đăng vẫn ngoan cố gọi Hy là chị, lại còn giao điều kiện. thấy mặt Hy đơ đơ Đăng nói.
_Tóm lại, tôi hứa rằng những lời nói của tôi sắp nói ra đây đều là sự thật, nếu có một nửa gian dối, tôi sẽ chết không toàn thay.
_”Vụ gì mà ghê vậy trời.” Hy nghĩ. Đăng tiến gần tới chỗ Hy, tay nắm lấy tay Hy.
_Trịnh Từ Hy, ngay từ lần đầu gặp chị, tôi không hề biết rằng khi tôi quen biết chị thì sẽ khiến tôi ra như thế này. Tôi trước đây muốn tiếp cận chị chỉ vì muốn được làm quen với Thiên Băng em chị thôi. Nhưng trong suốt thời gian làm osin cao cấp cho chị, tôi mới nhận ra rằng, chị không phải là một người khó ưa, như lúc đầu tôi nghĩ, chị rất dễ thương, nhất là khi chị cười, là khi chị vui.
_Lúc tôi thấy chị ngồi cạnh bên một người con trai khác, tôi cảm thấy rất khó chịu. Khi chị bị bắt cóc, tôi đã rất lo lắng, khi chị nằm bất động trên giường, thật sự tôi đã rơi lệ. Chị là người phụ nữ thứ 2 trong đời khiến tôi phải khóc, người đầu tiên đó là mẹ tôi ra. Tôi không biết rằng phải chăng đã yêu chị? Cho tới hôm nay thì tôi chắc chắn rằng, tôi đã yêu chị.
_Chị có biết mấy ngày qua không gặp chị tôi nhớ và lo như thế nào không? Tôi thật sự rất lo cho chị. Bây giờ khi được gặp chị và nói hết những tâm sự trong lòng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm. Có thể chị sẽ không chấp nhận tôi, nhưng không sao, tôi sẽ theo đuổi chị cho tới cùng, cho tới khi chị chấp nhận làm vợ tôi. Bà chị khó tính. Anh yêu chị, thật sự rất yêu chị.
Đăng nói hết tâm sự, rồi kéo Hy lại, đặt lê trán một nụ hôn nhẹ, bỗng Hy thấy đầu mình ướt ướt. Là nước mắt sao? Đăng lại khóc? Sao dạo này cậu lại yếu đuối thế không biết? Đăng không nói gì, chỉ bỏ Hy ra lùi lại sau 3 bước, cởi chiếc áo khoác của mình khoác cho Hy, rồi quay lưng bước đi. Cậu đi 5 bước, 6,7,8,9 bỗng cậu dừng lại, khuôn mặt thoáng lên chút bất ngờ. Vì sao ư? Vì hiện tại có một vòng tay yếu ớt đang cố ôm chặt cậu, khuôn mặt nào đó áp sát lưng cậu như đang tìm sự ấp áp nơi cậu.
_Em…….cũng…..hình như đã……yêu anh. Giọng nói run run nhỏ bé cất lên. Khiến cho ai đó tim như muốn ngừng đập hẳn.
_Là thật sao? Đăng quay lại nhìn thẳng Hy, tay đang áp vào má Hy. Hy không nói chỉ gật nhẹ đầu. Có ai đó vui sướng, ôm Hy nhấc lên, xoay vài vòng.
_Aaaaaaaaaaaaaa…… cô ấy yêu tôi, cô ấy cũng yêu tôi, tôi vui quá. Aaaaaa…… Đăng vui quá không biết làm gì, chỉ biết bế Hy trong tay còn miệng thì cứ như thể muốn cho cả thế giới này biết cậu đã có bạn gái vậy. Còn Hy thì ngượng đỏ mặt, hên là ở sân thượng vào buổi tối không có ai, chứ nếu không Hy đã tìm một cái lỗ để chui xuống rồi. Đăng thả Hy xuống, bốn mắt nhìn nhau, bỗng Hy nhún nhẹ chân lên, hay tay áp sát má Đăng, và đặt lên đôi môi đó một nụ hôn, đó cũng có thể xem đó là nụ hôn đầu đời, Đăng tròn mắt.
Khi Hy thả ra, tròn mắt nhìn Đăng, Đăng đã kéo Hy lại và cũng trao cho Hy một nụ hôn lãng mạn không kém. Trên sân thượng vắng, chỉ có hai người một nam, một nữ, dưới ánh trăng tròn, và trời đầy sao, gió thổi nhẹ nhẹ khiến bầu không khí càng thêm lãng mạn hơn. Rồi Đăng bỏ Hy ra, đi vòng lại sau Hy vòng tay ôm Hy thật chặt như sợ Hy bay mất. Hy thì hơi quay người dựa vào Đăng đặt tay lên má Đăng nhìn ra phía bầu trời nơi ánh trăng tròn sáng tỏ đang chiếu rọi. Khung cảnh như dành riêng cho hai người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!