Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!! - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!


Chương 16


Chung quanh dần dần vang lên âm thanh, Trương Lam cũng bởi vì nhìn đến mặt cậu, mà đỏ mặt.

“Cậu rất nặng.” Cậu câu môi nhắc nhở.

Trương Lam hoàn hồn, sau đó kinh ngạc: “A?”

Đôi mắt Tiết Nhượng đen nhánh, nhìn cô, đầu ngón tay thon dài vừa vặn ở trên lưng của cô, cậu hơi cong tay, ngón tay liền cọ sát qua vạt áo của cô.

Rào rào một tiếng, lớp trưởng cùng Phan Vĩ còn có mấy người khác chạy qua, ba chân bốn cẳng nâng Trương Lam dậy, lớp trưởng cười híp mắt: “Tiểu tỷ tỷ, cậu đứng hạng ba.”

“Hạng ba?” Trương Lam bị Long Ngọc kéo ra, tim vẫn còn đập nhanh, cô mờ mịt nhìn về phía sau, ánh nắng chiếu lên trán Tiết Nhượng đang vặn nắp chai nước Phan Vĩ đưa.

“Đúng vậy, cậu rất lợi hại nha, thời điểm 200 mét cuối cùng kia, tốc độ của cậu thật là nhanh.” Long Ngọc một bên cười hì hì nói, lại cầm một bình nước đưa cho cô.

Trương Lam vặn mở, cắn miệng chai, tầm mắt nhìn Tiết Nhượng.

Chạy đường dài 1500 bắt đầu.

Tiết Nhượng đi theo hàng, đi đến vạch xuất phát, bên cạnh, còn có Quách Vệ Đông, Quách Vệ Đông nghiêng đầu chớp mắt cười với Trương Lam, Trương Lam hung hăng bị sặc nước miếng.

Tay cô lau nước ở khóe môi, đi theo Long Ngọc đến vạch xuất phát.

Trận đấu còn chưa có bắt đầu, cô mang theo bình nước, cười tủm tỉm nói với Tiết Nhượng: “Cần tớ chờ ở đích tiếp cậu không?”

Tiết Nhượng nghiêng đầu, nhìn cô.

Hai giây sau, cậu nhàn nhạt nói: “Ép chết cậu!”

Bên cạnh bạn học nam nghe được, nhịn không được cười, khởi động lên xuống, cười nháy nháy mắt, Trương Lam liếc: “May mà tớ vừa rồi không đè chết cậu, thật là đáng tiếc!”

“Cậu bỏ được?” Cậu nhẹ nhàng nói.

Trương Lam chậc một tiếng: “Đương nhiên bỏ được, cậu cũng không phải bạn trai tớ.”

“A ——” Cậu câu môi cười.

“Chuẩn bị!”

“Pằng ——” Tiếng súng vang lên.

Một nhóm nam sinh bắt đầu chạy, lúc này nhìn mọi người đang chạy, Tiết Nhượng không giống như thường ngày lười biếng, lúc xuất phát đôi mắt sâu thẳm, bước chân rất ổn, cậu chạy ở vị trí giữa từ đầu đến cuối, không tiến cũng không lùi, Quách Vệ Đông cũng áp dụng chiến thuật giống như vậy, hai người nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng lại hiếm khi có sự tương tự như vậy.

1500 mét, căn bản không cách nào, Trương Lam cùng Long Ngọc chạy theo một đoạn ở đằng sau, vòng qua sân trường chạy tới hàng, từ từ.

Tiết Nhượng ưu thế liền xuất ra, nổi bật ở trong đám người, thành tích cũng dễ thấy.

Giữa trưa ngày hôm nay có chút nóng, mồ hôi trên trán của Tiết Nhượng bắt đầu chảy ra rơi xuống dưới, đọng ở trên cằm, cậu nâng tay, lau, đôi mắt híp lại, lông mi cũng dính mồ hôi, rơi mãi không hết, chung quanh các bạn học nữ nhìn cậu, nuốt nuốt nước miếng.

Rất nhanh, 400 mét cuối cùng.

Tiết Nhượng tăng tốc.

Quách Vệ Đông tăng tốc.

Thân ảnh của hai người tựa như báo đốm, ở giữa một đám người trổ hết tài năng, thân mình của thiếu niên sắc bén như lưỡi dao, xẹt qua trước mắt mọi người.

200 mét.

100 mét.

50 mét.

10 mét.

Đích! Thắt lưng của Tiết Nhượng chạm vào sợi dây màu đỏ kia.

Toàn trường hoan hô, Trương Lam đi theo Long Ngọc chạy đến, giơ cái chai trong tay cho Tiết Nhượng, cậu không lập tức ngồi xuống, lau mồ hôi trên cằm, vươn tay lấy nước Trương Lam đưa tới, vặn mở, cậu uống một ngụm, giây tiếp theo, cậu dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Trương Lam.

Trương Lam đang cười híp mắt ngước đầu, bị cậu nhìn, kinh ngạc.

“Gì vậy?” Cô hỏi.

Đầu ngón tay Tiết Nhượng duỗi ra, chỉ chỉ chai nước suối trong tay cô: “Cậu cầm nhầm?”

Trương Lam nhìn theo đầu ngón tay cậu, cúi đầu.

Chai nước suối cô cầm trong tay còn chưa có mở! Chai Tiết Nhượng cầm kia là chai của cô mà mới vừa rồi cô còn cắn miệng chai, cô cũng uống hơn nửa.

Trương Lam mặt nhất thời đỏ lên.

“Cho, cho cậu!” Trương Lam cố gắng trấn định, đưa chai chưa mở kia cho cậu.

Tiết Nhượng nhận lấy, nghiêng đầu, khóe môi nhẹ gợi lên, hỏi cô: “Có phải muốn nói, hôn gián tiếp? ”

” Gặp lại!” Trương Lam đỏ mặt nhìn cậu, kéo Long Ngọc xoay người, chạy.

Cậu nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi mắt sâu thẳm, cúi đầu nhìn xuống bàn tay thon dài.

Vạt áo phất qua lòng bàn tay, tựa như hương thơm lưu lại dưới đáy lòng.

Mặt trời lặn ở phía Tây, trường học bao phủ dưới ánh tà dương, ngay cả đường chạy cũng nhu hòa mấy phần.

Trong sân thể dục một mảnh hổn đỗn, dụng cụ, bình nước, túi nhựa đều nằm lẳng lặng trên mặt đất.

Long Ngọc ôm lấy cánh tay Trương Lam, nhìn cô.

Nhìn gò má cô đỏ ửng, còn có tai cũng đỏ.

“Trương Lam.” Long Ngọc gọi.

“Ừ?” Trương Lam cúi đầu nhìn cô.

“Cậu thực sự thích Tiết Nhượng đi.”

Tâm Trương Lam khẽ nhảy lên, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Cậu nói bậy bạ gì thế?” Cô nuốt nước miếng, nói.

Long Ngọc cười: “Cậu đừng khẩn trương, tớ khoảng thời gian này đi chung với các cậu, tớ phát hiện ra bản thân cũng không đặc biệt thích Tiết Nhượng, trước kia lúc thầm mến cậu ấy, liền thấy cậu ấy cao cao tại thượng xa không thể với tới, nhưng hiện tại đang từ từ, cảm thấy cậu ấy cũng chỉ như một nam sinh bình thường.”

“Khó trách cậu thời gian này cũng không làm bánh bích quy đưa cho cậu ấy.” Trương Lam suy nghĩ, nói.

“Ừ, không làm nữa, dù sao cậu ấy cũng không ăn! Tuy tớ luôn đi theo các cậu, những tớ vẫn không lọt nổi vào mắt xanh của cậu ấy, tớ có thể cảm giác được.” Ngữ khí của Long Ngọc có chút chua sót, nhưng cũng mang theo ý tứ được giải thoát.

“Cậu ấy thật sự rất hoàn hảo.” Trương Lam muốn an ủi Long Ngọc.

” Không tốt, cậu ấy tới bây giờ đều chưa lần nào nhìn qua tớ, ngược lại đối với cậu rất tốt, tớ thấy cậu ấy đối tốt với cậu hơn Chu Di.”

Trương Lam lại nghĩ đến cái tin nhắn wechat kia.

Cô không biết làm sao: “Thật ra thì không phải vậy, Tiết Nhượng cậu ấy chẳng qua chỉ xem tớ là bạn cùng bàn, như anh em vậy.”

Long Ngọc nghiêng đầu nghĩ.

Lại cảm thấy đúng là như vậy.

Dẫu sao, Tiết Nhượng quá lạnh lùng, cùng cậu sống chung, cậu cũng không quá đặc biệt chiếu cố Trương Lam, có thể hơi tốt một chút đi, nhưng cũng không đến mức nảy sinh tình cảm.

Ở trong lớp cô có một học bá thích một nữ sinh.

Trước kia học bá đó cũng rất cao lãnh, hiện giờ, sau khí thích nữ sinh đó, luôn chủ động, thấy nữ sinh kia hận không thể đem cả thế giới cho cô ấy.

Đó mới là yêu đi.

Hai vừa đi vừa trò chuyện, ra cổng trường, Trương Lam gọi điện thoại nói với chú Trần, đừng tới đón cô, cô muốn cùng Long Ngọc đi dạo phố.

Mặc dù vận động một ngày, rất mệt mỏi, nhưng hai người vẫn rất có tinh thần, chạy đến phố Trạng Nguyên ăn, phố Trạng Nguyên ở trong Phí thành rất nổi danh.

Chủ yếu có thể là bởi vì ở đây nhiều trường học, học sinh rất nhiều, đặc biệt náo nhiệt.

Có lúc nhiều người đến đứng ở đầu đường bản thân không cần di chuyển, cũng sẽ bị đám đông chen đi.

Phố Trạng Nguyên hầu như đều là các phòng ở hai tầng có màu sắc cổ xưa, rất thấp, ánh đèn sáng, bảng hiệu buổi tối sáng lên, ánh vàng rực rỡ, khi đi vào có bảng hiệu viết ba chữ ” phố Trạng Nguyên “, sẽ có loại cảm giác lạ kỳ, đứng ở một gian phòng cổ xưa ăn đồ nướng, đặc biệt kỳ dị.

Trương Lam từ khi tới Nhất Trung, là lần đầu tiên đến đây.

Trước kia ở Thanh Diệp, cùng bọn Tần Thiên đến ăn.

Long Ngọc chỉ vào một quán bánh tráng nướng: “Chúng ta đi ăn cái kia.”

“Được.” Kia Trương Lam cũng thích, hai người dắt tay đi qua, người tới người đi, cả con đường rộn ràng nhốn nháo, nhưng đặc biệt có không khí.

Mười cái bánh mười đồng tiền.

Rắc lên bột tiêu cay, ăn ngon, mua mười cái, vừa đi vừa ăn, Long Ngọc nói: “Mẹ tớ sẽ không cho tớ ăn đồ như thế này.”

“Vậy cậu còn ăn sao?” Trương Lam liếm ngón tay.

” Len lén ăn.” Long Ngọc ngửa đầu cười.

Trương Lam cũng cười theo.

Dọc theo đường đi, Long Ngọc ăn liền mấy cái, còn muốn ăn thịt nướng, ăn sữa chua, uống nước mơ ép.

Trương Lam cũng ăn không ít, kem nướng, bánh mochi, hàu nướng, dorayaki, ăn đến bụng trướng lên, cơ hồ các quán ăn trên đường phố đều ăn qua một lần.

Bất tri bất giác, đi tới cuối phố.

Ở đó có một sân bóng rổ, còn có một toilet ở đằng sau, một ngọn đèn trong ngõ, còn có bốn ngôi nhà, lẳng lặng nằm ở ngõ nhỏ bên cạnh, cửa khép chặt, thật âm u, có tiếng bóng rổ đánh xuống mặt đất, bộp bộp bộp.

Nhìn vào trong ngõ.

Đứng ở đầu ngõ nhỏ này, có thể nhìn rõ ràng sân bóng rỗ, Long Ngọc a một tiếng: “Đúng rồi, nhà của Tiết Nhượng ở gần đây.”

“Cậu ấy ở gần đây?”

” Đúng vậy.”

Trương Lam nghĩ cô mới cùng Long Ngọc ngồi trên xe đi qua đây, chiếc xe buýt kia cũng đi về hướng bên này.

” Tiết Nhượng! Chuyền bóng!” Giọng Phan Vĩ lúc này truyền ra.

Trương Lam cùng Long Ngọc nhìn nhau, cười.

” Thật vẫn là nơi này.”

” Vận động một ngày không mệt còn chạy tới chơi bóng rổ.”

Long Ngọc: “Ngày mai là cuối tuần.”

Trương Lam kéo Long Ngọc, nói: “Đi, chúng ta mua chút đồ ăn cho bọn họ.”

“Được.”

Vì thế, các cô trở lại, trên phố Trạng Nguyên mua đồ ăn, đồ uống còn có xiên nướng, mua hai túi to, đi qua ngõ nhỏ, đi đến sân bóng rổ.

Ánh đèn trên sân bóng rổ rất sáng, các cô mới đi qua, Tiết Nhượng vừa vặn nhảy lên, tay giữ trên rổ, muốn úp rổ, tầm mắt của cậu liền hơi hạ xuống.

Thấy Trương Lam mặc đồng phục học sinh trắng xanh.

Tay khẽ run, bóng rổ từ trên tay rớt xuống dưới.

“Con mẹ nó! Tiết Nhượng! Bóng đến rổ rồi còn không úp! Lại còn rơi xuống? Đây không phải là trình độ của cậu nha!” Phan Vĩ ở phía sau rống to.

Quách Vệ Đông cười lạnh, hai tay ôm ngực: “Muốn trêu chọc soái ca như tôi đi!”

Tiết Nhượng lặng lẽ nhảy xuống, nhẹ xoay cổ tay, hơi giương mắt, nói với Quách Vệ Đông: “Cậu còn thua tôi tám điểm, tôi hiện tại chấp cậu một ngón tay!”

“Hừ!”

Tác giả có lời muốn nói: Sáng sớm ngày mai vào bảy giờ, canh ba.

Ừ, lần này nhập V thật không yên, cám ơn các bạn đã kiên trì đến đây, chương sau sẽ không phụ lòng các bạn. Tuyệt đối ngọt. Phía trước coi như loại bỏ đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN