Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!! - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!


Chương 3


Trong phòng học, quạt đang quay, tiếng gió vù vù, mọi người đều nghỉ trưa ở đây, Tiết Nhượng cùng Phan Vĩ ngồi ở trong góc chơi bài, Trương Lam nhàm chán, ngồi khoanh tay ở trên ghế của Phan Vĩ, nhìn hai người bọn họ.

Ném xuống lá bài cuối cùng, Phan Vĩ duỗi người một cái, chạm phải tầm mắt của cô, cánh tay để xuống, xích lại gần cô, cười hỏi: “Đang nhìn Tiết Nhượng sao?”

“Đúng một nửa.” Cô nói.

Phan Vĩ cười khẽ, tay chống trên bàn, nói: “Không ai dám thích Tiết Nhượng, cho dù thích, cũng uổng công, cậu ta không thích nói chuyện yêu đương.”

“A? Không nói chuyện yêu đương à?”

“Ừ.”

Trương Lam: “Con trai không thích yêu đương thật không thú vị.”

Phan Vĩ chỉ cúi đầu chơi điện thoại: “Như vậy không thú vị?”

Tiết Nhượng giống như là không nghe được bọn họ nói chuyện, người tựa lưng vào ghế ngồi, trong tai còn đeo tai nghe, tư thế lười biếng, chỉ lộ gò má, nhưng thực sự rất đẹp trai.

“Cũng không phải là không thú vị, giá trị nhan sắc cao, nhìn thôi cũng thấy no rồi.” Trương Lam cười nói.

“Phì!” Phan vĩ cười lên, đẩy đẩy Tiết Nhượng.

Cậu lười biếng nhìn bọn họ một cái, nằm xuống, cũng ngủ trưa.

Sau khi kết thúc giờ học buổi chiều, Trương Lam thu dọn cặp sách, tài xế riêng đang chờ ở bên ngoài,cô duỗi người một cái, xuống lầu, đi tới cửa, phát hiện không ít tầm mắt của các bạn học đều nhìn về phía cửa, Trương Lam chen qua đám người, liền thấy tài xế nhà cô lái chiếc xe Ferrari đang đậu ở cửa.

Chú Trần thấy cô tới, mở cửa xe.

Trương Lam: “Tại sao lại lái chiếc xe này tới?”

Chú Trần cười nói: “Ông chủ đem xe kia lái đi rồi, hôm nay có khách, trong gara chỉ còn lại chiếc xe này.”

Trương Lam quét mắt nhìn chung quanh, ánh mắt của các bạn học rất phức tạp, có người còn cúi đầu nghị luận, Long Ngọc cũng đứng trong đám người đó, Trương Lam cắn răng: “Ai, như vậy không tốt, khoe của a, chú không thấy những ánh mắt của các bạn học sao? Sau này nếu không có xe thì gọi cho cháu, tự cháu ngồi xe buýt về.”

Chú Trần cười cười: “Được, lên xe đi.”

Trương Lam đeo túi sách, tiến vào trong xe, chú Trần khởi động xe, chiếc Ferrari khởi động bắt đầu đi ra ngoài, cách xa cổng trường, cũng cách xa những ánh mắt kia.

Lúc trước ở Thanh Diệp, loại xe như thế rất đỗi bình thường, nhưng ở trường học mới hiển nhiên quá đặc biệt.

Phan Vĩ cắn que của chiếc kẹo, chỉ vào đuôi xe đằng xa.

“Tiết Nhượng, cậu thấy không, cậu ngồi cùng bàn với một đại tiểu thư nha.”

Tiết Nhượng một tay cầm túi sách, đi đến cầu vượt, không lên tiếng, Phan Vĩ đuổi theo: ” Con mẹ nó, vậy mà cậu cũng không ngạc nhiên, nghe nói cô ấy từ Thanh Diệp tới, bên kia toàn là người có tiền, chậc chậc.”

Xuống cầu vượt.

Tiết Nhượng từ trong túi lấy ra hai đồng tiền xu, lên xe.

Phan Vĩ chen lấn đi vào, hâm mộ nói: “Người có tiền thật tốt, tớ thấy chiếc xe kia, đặc biệt muốn ngồi một lần.”

Tiết Nhượng sau khi lên xe liền dập thuốc, nữ sinh chung quanh thấy cậu đi lên, theo bản năng hít vào một hơi.

Phan Vĩ nhìn phía dưới một cái, hắc hắc hai tiếng, “Bạn học nữ rất nhiều nha.”

Đáng tiếc cũng chỉ nhìn Tiết Nhượng.

Ferrari tiến vào gara, Trương Lam xuống xe, đi vào trong phòng, vừa vào cửa, liền đem túi sách ném lên sofa, dì Lưu bưng hoa quả ra: “Đã về rồi?”

Trương Lam: “Vâng.”

Sau đó ngồi lên sofa, hỏi: “Mẹ cháu đâu?”

“Ở đây!” Trì Bình từ trên lầu đi xuống, mặc sườn xám, đi đến bên cạnh Trương Lam, ngồi xuống, ôm lấy bả vai cô: “Tiểu bảo bối, hôm nay ở trường học thế nào?”

Trương Lam liếc một cái: “Không có ai chơi với con.”

Trì bình: “Đi học cũng không phải là cho con chơi đùa, nghe nói đó là lớp chọn, bên trong đều là học sinh có thành tích xuất sắc, con ở cùng họ, có thể thấy được đọc sách là một niềm vui.”

Trương Lam: “Nga.”

Trương Lam uống một ngụm nước lớn, nói: “Thật ra thì trường học mới cũng không hẳn là rất nhàm chán.”

Trì bình: “Đều là không phải để con đi chơi đùa, lên lớp học thật tốt.”

Trương Lam: “Nga.”

Đêm nay, Trương Trọng Dịch không về, có lẽ bề bộn công việc.

Trương Lam cũng không làm bài tập, trở lại trong phòng, chơi game, đến rạng sáng mới đi ngủ.

Cô không thích học tập tựa như chính là trời sinh, chơi trò chơi hay làm gì cũng có tinh lực hơn học hành.

Cô không chịu để cho Trần thúc đưa, tự bản thân đi xe buýt, nhưng nhà cô ở nơi này thật sự không dễ đi, xe buýt còn phải chuyển trạm, cô cất trong túi mấy đồng tiền xu, sắp sửa xuống xe, đi qua ba trạm, lúc này mới thấy không ít bạn học đang ở bến xe, Trương Lam rất ít ngồi xe buýt, bất quá thấy nhiều bạn học đang chờ xe như vậy, ngược lại là thật vui vẻ.

Bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, cô ngáp một cái, lười biếng dựa vào cặp sách trước mặt bạn học kia, cận thận tranh thủ chống đỡ một chút.

Kết quả bạn học kia đột nhiên giống như nhìn thấy gì, ngay sau đó trong đám người có một chút xôn xao, rối rít nhón chân lên cao nhìn về phía trước, Trương Lam cũng ngẩng đầu theo, nhìn một cái mắt cô liền sáng lên.

Tiết Nhượng!

Tiết Nhượng tay đút ở trong túi, vẫn đeo tai nghe, nhưng mà hôm nay cậu mặc một chiếc áo T-shirt màu đen cùng quần jean, trên vai khoác một chiếc ba lô, mới buổi sáng, thấy một mỹ thiếu niên như vậy, tinh thần mọi người cũng chấn động một cái, Trương Lam có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của các nữ sinh, cô đứng xếp hàng, muốn đi đến, nhưng lúc này xe tới.

Mọi người cũng nối đuôi lên xe.

Trương Lam kêu một tiếng: “Tiết Nhượng!”

Cũng hướng cậu vẫy tay, Tiết Nhượng không nhìn cô, cùng Phan Vĩ đứng một bên, cúi đầu nói chuyện, Phan Vĩ ngược lại thấy Trương Lam, cậu ta trợn to hai mắt: “Tớ làm sao lại thấy Trương đại tiểu thư? Tớ nhìn lầm rồi sao?”

Trương Lam chạy đến bên cạnh, cười vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Cậu không có nhìn lầm, là tớ.”

Phan Vĩ nhìn cô, ánh mắt phức tạp di chuyển một cái, nói: “Xe Ferrari nhà cậu đâu?”

Trương Lam mỉm cười: “Ở trong gara a, quá rêu rao, tớ là ngồi xe buýt đến đây a.”

Phan vĩ: “Thật là không khoa trương.”

Tiết Nhượng không phản ứng, vượt qua bọn họ lên xe, đi qua còn mang một chút mùi thuốc lá, Trương Lam chen lên theo Phan Vĩ, một bên chen vào trong một bên hỏi: “Cậu ấy hút thuốc rất lợi hại à?”

Phan Vĩ cười xấu xa: “Cậu ấy là ai nha.”

Gò má Trương Lam có chút nóng: “Cậu nói gì?”

“Ha ha, không tính là lợi hại, cậu ấy hôm nay ăn bữa sáng xong mới hút một điếu.” Phan Vĩ vịn vào lan can sau lưng cô.

Trương Lam tựa vào lan can, ồ một tiếng, lại nhìn nam sinh đứng ở cạnh cửa.

Phan Vĩ cúi đầu cười: “Thật ra thì tớ cũng rất đẹp trai đi?”

Trương Lam nhìn cậu ta: “Tạm được đi, tê tê.”

“Tiếng Quảng Đông?”

Trương Lam cười: “Đúng vậy.”

Đến trạm kế tiếp, học sinh tới nhiều hơn, bên cạnh trường Nhất Trung còn có một trường học, đều đi cùng chuyến xe này, ở chỗ khác đều chen thành cẩu, Trương Lam cảm thấy hô hấp có chút khó, tuy đều là học sinh, nhưng dù sao cũng là tiểu thư nhà giàu, cảm giác bộ ngực bị đè ép khó chịu, Phan Vĩ lúc đầu cũng ở phía sau cô, hiện tại không biết đi nơi nào.

Đây chính là ngồi xe buýt?

Cô ngước đầu nhìn sang, chỉ thấy đỉnh đầu Tiết Nhượng, chung quanh cậu đều là nữ sinh, trong xe cũng không ít người mặc áo đen, nhưng vẫn rất dễ nhìn thấy cậu, những sợi tóc rơi trên gò má, ẩn ẩn như hiện, Trương Lam thở ra một hơi, nắm chặt tay vịn, đồng thời đứng thẳng, những người làm ở công ty tài chính xuống rất nhiều, thoát cái thấy thoáng hơn.

Cô thở phào một cái, giữ vào tay vịn, một giây kế tiếp, xe lắc lư, cả người cô ngã về sau, bên tai còn nghe thấy tiếng thét chói tai.

Lúc Trương Lam ngã xuống trong đầu chỉ có một suy nghĩ đầu tiên chính là vận cứt chó, sau này cô sẽ không ngồi xe buýt nữa!

Đoán trước sẽ ngã xuống nhưng không, một cánh tay ôm thắt lưng của cô, cô ngẩng đầu chống lại một đôi tròng mắt đen nhánh, tựa như dải ngân hà vậy, cô thất thần trong chốc lát, Tiết Nhượng đẩy cô lên, đẩy tới chỗ lan can, nhàn nhạt nói: “Giữ cho tốt!”

Trương Lam ôm lấy lan can, nghiêng đầu cười, nhìn cậu: “Cám ơn.”

Tiết Nhượng kéo tai nghe: “Thật phiền toái.”

Phan Vĩ cũng ngã xuống một bên, cậu ta hướng Tiết Nhượng đưa tay: “Tiết Nhượng, kéo tớ một cái!”

Tiết Nhượng nhìn lướt qua cậu ta, cúi đầu dựa vào lan can Trương Lam đang vịn, lười biếng nói: “Là đàn ông thì phải mạnh mẽ!”

Phan vĩ nghiến răng: “Mmp!”

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn lộ trình của bảo bối Nghiêu Nghiêu.

Cảm ơn những kiến thức của nhóm bảo bối chất dinh dưỡng.

Thích hãy thu tàng đi. Sờ một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN