Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!
Chương 57-2
Người thật mà các cô đang thảo luận, đứng ở trước mặt các cô, Trương Lam vẫn luôn nghiến rắng nhìn Chu Di đi qua, giống như đang nói cái gì đó với Tiết Nhượng, Tiết Nhượng hình như đang trả lời cô ta.
Một đám em gái ở phía sau tiếp tục líu ríu.
“Chu Di là hoa khôi của ngành pháp luật, tôi cảm thấy bạn gái ở Trung dược y kia không có cách nào có thể so được với Chu Di.”
Trương Lam lần nữa nghiến răng, cô cúi đầu lấy điện thoại di động ra, điện thoại vừa lấy ra, liền vang lên, là cuộc gọi của Tiết Nhượng.
Trương Lam nhận, mắt nhìn anh.
Tiết Nhượng hỏi: “Đến rồi sao?”
“Không đến.”
“Em không đến?”
Trương Lam hừ nói: “Không đến.”
Tiết Nhượng: “…”
Qua một giây, anh nói: “Anh bảo bọn họ quay video lại rồi, đến lúc đó cho em xem.”
“…” Trương Lam bực bội, cô vốn muốn nói em đang ở đây, nghĩ nghĩ, quyết định không nói, cô ngược lại muốn nhìn một chút, Chu Di sẽ ở bên cạnh anh bao lâu, hai người nói chuyện bao nhiêu.
Giọng cô cứng rắn nói: “Được, em đang vội.”
“Ừ, hôn một cái.” Tiết Nhượng ở đầu bên kia yêu cầu, Trương Lam bất đắc dĩ moa một cái, sau đó cúp điện thoại, cô đeo kính râm lên, ngụy trang một chút.
Chỉ chốc lát, ngành tài chính VS ngành pháp luật bắt đầu.
Một tiếng còi, Tiết Nhượng nhảy lên trước hất bóng ra, sau đó giày ma sát lên mặt đất vang lên âm thanh, cùng với tiếng bóng rổ đánh xuống đất, Tiết Nhượng mặc áo màu đen chơi bóng, chạy rất nhanh, gò má anh kiên cường, lúc nhảy lên quần áo cũng bay lên, lộ ra thắt lưng, ngẫu nhiên có thể thấy cơ bụng.
Mấy cô gái phía sau hét rầm lên, gọi Tiết Nhượng, Tiết Nhượng.
Trương Lam nhìn anh ở trên sân bóng, hoảng hốt, tựa như thấy được trận đấu của anh cao nhất năm ấy, cô còn viết lên một tấm bảng cứng, phía trên viết Tiết Nhượng đẹp trai nhất.
Rêu rao đi qua toàn bộ sân bóng.
Mà giờ phút này, cho dù cô không giơ tấm bảng lên nữa, nhưng ở trong lòng của cô, Tiết Nhượng chính là rất tuấn tú.
Bao nhiêu cô gái thét chói tai, bao nhiêu cô gái vì anh mà khuynh đảo, nhưng anh cuối cùng, cũng là của cô, Trương Lam hai tay vòng qua ngực, hơi hơi nhấc kính râm, cằm khẽ hất, đặc biệt đắc ý.
Ngành tài chính trong ba phút đầu bóng vào rổ hai lần, một lần là của Tiết Nhượng, thời điểm anh vào tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay có thể chìm ngập người.
Rất nhanh, ngành tài chính 45 điểm, ngành luật 41 điểm, nghỉ ngơi giữa giờ.
Trương Lam đúng lúc đứng ở vị trí phía trước, lúc anh kéo cổ áo lau mặt, cổ áo hạ xuống phía trước, anh liền nhìn thấy Trương Lam.
Trương Lam thấy anh nhìn tới, trước tiên liền cúi đầu xuống, ngăn che mình.
Tiết Nhượng vặn chai nước ra, uống một ngụm, nhìn Trương Lam vẫn còn cúi đầu, khóe môi anh giương lên, ném chai nước tới một bên, bắt đầu nửa hiệp sau.
Nửa hiệp sau, ban đầu, Tiết Nhượng trong ba phút liền cướp bóng đi, mọi người đều bị khí thế của anh dọa sợ, Tiết Nhượng lau đi mồ hôi trên trán, chạy trở về.
Phan Vĩ chạy đến bên người anh, hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Đột nhiên cảm giác cậu đặc biệt có tinh thần.”
“Vợ tới.”
“Cái gì?”
Phan Vĩ sửng sốt một chút, một giây kế tiếp thấy Trương Lam đeo kính râm đứng trong đám người liếc mắt là có thể nhận ra, hắn mắng thầm một tiếng, đuổi theo Tiết Nhượng, lại một quả bóng vào, lại vào hai điểm, Phan Vĩ nói với Tiết Nhượng: “Tớ nhìn thấy tiểu tỷ tỷ, cậu không phải vừa mới nói cô ấy không đến sao? Đây là lừa gạt người, ai nha tiểu tỷ tỷ vẫn xinh đẹp như vậy.”
Tiết Nhượng lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, Phan Vĩ rụt hạ bả vai, lau mồ hôi, tiếp tục trận đấu.
Nửa hiệp sau, Tiết Nhượng một mình đánh được rất nhiều điểm, người đến xem cũng càng ngày càng nhiều, ngay cả bên ngoài trên đường cũng chen đầy người, xe đạp cũng khó đi, Tiết Nhượng mỗi một lần vào bóng, thì đều có các em gái thét chói tai, thanh âm tựa như chấn thiên lôi, Trương Lam nhiều lần che kín lỗ tai, tránh né những thanh âm kia.
Rất nhanh, số điểm liền kéo ra xa rất nhiều.
Ngành tài chính 88 điểm, ngành luật 66 điểm.
Một phút đồng hồ cuối cùng, Tiết Nhượng lại vào một bóng, ngay sau đó liền kết thúc.
Toàn trường hoan hô.
Chu Di cũng trong lúc này, cầm lấy nước cùng khăn lông chạy lên sân, đi tìm Tiết Nhượng, Tiết Nhượng lại tựa như không thấy được cô ta, chạy qua người cô ta.
Chu Di cầm nước cùng khăn lông, có chút ngây ra đứng tại chỗ.
Sau đó phía sau liền truyền đến tiếng thét chói tai, xoát một tiếng, những cô gái bên cạnh Trương Lam đều rối rít tránh ra, Tiết Nhượng vươn tay, đem Trương Lam kéo vào trong ngực.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng thổn thức.
Trương Lam đánh vào vai anh: “Cả người mùi mồ hôi.”
Tiết Nhượng buông cô ra, nắm lấy cằm xinh xắn của cô, cúi đầu hỏi: “Không phải là không tới sao?”
” Cũng không phải là đến xem anh.” Trương Lam còn tức giận, cô hừ nói.
“Không phải xem anh thì xem ai?”
” Dù sao cũng không phải anh.”
Cô trực tiếp liếc một cái, Tiết Nhượng cúi đầu, chặn lại môi cô.
Chung quanh tiếng thét chói tai lại nổi lên.
” Con bà nó.”
“Ngược cẩu.”
“Tôi không cần, tôi đã mất đi một ông xã.”
“Trời ạ, mắt muốn mù rồi.”
Chung quanh đều là tiếng quát tháo.
Mà Chu Di, lẻ loi đứng ở trên sân bóng rổ, nắm chặt chai nước, nhìn Tiết Nhượng ôm Trương Lam.
Ba năm, bên người anh vẫn không có vị trí của cô ta.
Vẫn chỉ có cô gái tên Trương Lam kia.
Chu Di hung hăng ném khăn lông cùng chai nước xuống đất, xoay người bước đi.
Trương Lam bị hôn mặt đỏ lên, cô chôn ở trong ngực anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không còn mặt mũi nữa…. ”
Đều nhìn đây.
Tác giả có lời muốn nói: Chắc là, có thể, sắp kết thúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!