Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng - Chương 58: Phiến ngoại 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng


Chương 58: Phiến ngoại 2


Giang Nhu làm diễn viên, bình thường công việc cũng không ít, cho dù có lúc nghỉ ngơi, cũng phải cam đoan mình xuất hiện ở trước mặt truyền thông.

Chỉ là làm việc lâu như vậy, Giang Nhu không khỏi hơi mệt mỏi, dứt khoát liền phát sóng trực tiếp cùng fan nói chuyện, vô tình để lộ tin tức gì, tin tức đó lập tức được lên hot search.

Không biết trực tiếp bao lâu, Giang Nhu ngáp một cái, màn hình trực tiếp được thu nhỏ lại, chỉ có vài tin nhắn không rõ xẹt qua, Giang Nhu duỗi thắt lưng, nói: “Hôm nay trực tiếp tới đây thôi, tôi đi trước….”

Nói còn chưa xong, di động đột nhiên vang lên.

Giang Nhu chỉ có thể một tay tháo thiết bị trực tiếp, kết quả thiết bị giống như xảy ra vấn đề, tìm vài lần mà vẫn không thể đóng được.

“Cái gì?” lời nói của người bên kia điện thoại làm cho Giang Nhu nhíu chặt lông mày, cô vội vàng nói: “tôi, tôi đã biết.”

Nói xong, rất nhanh đóng cửa trực tiếp, mang theo túi vẻ mặt kích động chạy ra ngoài.

Sau một lúc lâu.

Trong phòng khách trống rỗng, có một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên bàn trà.

[…. Giang Giang làm sao vậy? xảy ra chuyện gì? Hoang mang rối loạn như vậy?]

[Quên đóng trực tiếp sao?]

[hẳn là bị hỏng, vừa rồi Giang Giang còn có vài thứ chưa đóng cửa—- Giang Giang mau trở lại đóng trực tiếp!]

[Từ Từ, là thanh âm gì? Giang Giang đã trở lại sao?]

[Kháo! Không đúng! Hai người này là ai?!]

….

Toàn bộ hành trình Đan Kì Diệp giống như vật trang trí bám vào trên lưng Tần Dĩ Mục.

Lúc mở cửa, hai chân còn quấn rất chặt, để ngừa mình ngã xuống.

Tần Dĩ Mục đem người cõng trở về, đứng ở bên sô pha vỗ vỗ hắn nói : « Xuống dưới. »

« Không cần. » Đan Kì Diệp áp mặt vào tai hắn và hôn nhẹ một cái, « Lâu như vậy không gặp, anh không nhớ em sao ? không muốn ôm em lâu thêm một chút sao ? »

« Đừng giỡn. »

Đan Kì Diệp hừ nhẹ một tiếng, từ trên thắt lưng hắn nhảy xuống, than thở nói : « Ngồi cùng bàn thật lạnh lùng. »

« Anh không hề nhiệt tình với em chút nào. »

« Em phải đổi một —- a ?! » không kịp nói hết lời đã bị alpha bịt miệng.

Chia lìa ngắn ngủi, Đan Kì Diệp hô hấp dồn dập, nhanh chóng tìm về thanh âm của mình đang muốn nói chuyện, tay Tần Dĩ Mục để sẵn trên eo hắn kéo hắn tới sô pha, lại không thanh minh gì hôn lên.

Nói là hôn, lại mang theo hơi thở cường ngạnh của alpha, hung ác đoạt lấy mỗi một tấc, cắn nuốt số lượng không khí không được nhiều trong ngực hắn lắm.

Tuy rằng bá đạo, nhưng Đan Kì Diệp vẫn thực hưởng thụ, hắn cực kỳ yêu Tần Dĩ Mục bá đạo, hai tay ôm lấy cổ đối phương, khẽ nhếch cằm, không chút do dự đem nhược điểm của mình bày ra dưới mí mắt người đang trên người mình.

[tôi…..&*@#%@]

[a a a a a a—- bọn họ đang làm nha a a a?! người này là Đan thiếu tướng phải không? Là tôi nhìn lầm phải không!?]

[hu hu hu, tôi đã mất một giọt.]

[hử? bên trên cậu có phải hơi nhanh không?]

[Có bản lĩnh cậu hôn hắn, có bản lĩnh ra tay đi!]

Chờ Tần Dĩ Mục buông hắn ra, lồng ngực Đan Kì Diệp không ngừng phập phồng, há miệng hít thở không khí mới mẻ, bên trên môi cánh hoa sưng đỏ còn mơ hồ có dấu răng, hắn liếm liếm môi cánh hoa, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh, “Hít—– lần sau anh lại cắn em, em liền cắn lại anh.”

Tần Dĩ Mục đem người kéo dậy, đơn giản sửa sang lại nếp uốn ở cổ áo hắn một chút.

Đan Kì Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng, kết quả người này…. Đan Kì Diệp nhìn lướt qua phía dưới, rõ ràng đều đã có phản ứng, sao lại không tiếp tục?

Đan Kì Diệp vội vàng giữ chặt hắn, “Anh làm gì?”

Tần Dĩ Mục không có trả lời, ngược lại hỏi hắn: “Ăn cơm chưa?”

Đan Kì Diệp lắc đầu, “Không có.” Hắn làm gì có thời gian ăn cơm.

Đều là trực tiếp ngồi xe quân đội sang bên này, lúc này cũng không còn sớm, lo lắng mình đến tìm Tần Dĩ Mục sẽ làm chậm trễ thời gian dạy học của hắn, cho nên mới trực tiếp tới phòng học chờ.

Kia đều là giành giật từng giây từng phút, đương nhiên là không có thời gian ăn cơm.

Tần Dĩ Mục bưng một ly sữa nóng tới, “uống, ngủ một giấc.”

“Hả…..?” Đan Kì Diệp quả thật là đói bụng, nhận lấy sữa uống một ngụm, sau đó đem ly sữa để sang bên cạnh, rồi mở ra hai tay với Tần Dĩ Mục, cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ngủ.”

Tần Dĩ Mục nhíu mày, hình như muốn phản bác cái gì, cuối cùng vẫn không đem lời nói ra, mà là trực tiếp bế người lên.

Đan Kì Diệp thuận thế ôm lấy eo hắn, trán kề trán, bốn mắt nhìn nhau trong lúc đó trên mặt mang theo ý cười không hiểu.

Không gặp mặt lâu như vậy, Đan Kì Diệp nhớ Tần Dĩ Mục đại khái có thể hình dung… muốn cắn người này một miếng.

Chính là cái loại này, nhớ tới mức tận cùng, nhưng mà nghĩ nghĩ, đem hắn nuốt xuống bụng cũng không làm gì được, chỉ có thể dựa vào dấu hiệu của AO để kể ra sự nhớ nhung của mình.

Lúc trở về phòng, Đan Kì Diệp đã nghĩ muốn tiếp tục tư thế kia.

Kết quả, Tần Dĩ Mục buông hắn ra, hai người song song nằm trên giường.

Hình ảnh trong dự đoán cũng không có xảy ra, Tần Dĩ Mục ôm hắn vào trong ngực, cúi đầu nhìn hắn, nghiêm trang nói: “Ngủ.”

Đan Kì Diệp: “???”

Em không phải muốn ngủ.

“Em không cần như vậy….”

“Cần.” Tần Dĩ Mục không để cho hắn nói xạo, “Em quá mệt mỏi.”

“Em….” Đan Kì Diệp mím môi, giữa nói dối và ăn ngay nói thật hắn hơi rối rắm một chút, nhỏ giọng nói: “Chỉ hơi mệt mà thôi, không có việc gì.”

“Không được.” Tần Dĩ Mục nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, anh ở bên em.”

Đan Kì Diệp nghe vậy hơi sửng sốt, ban đầu còn muốn tranh luận một chút, rồi không hiểu sao lại sa vào những lời nói không tính là ôn nhu của Tần Dĩ Mục.

Sau một lúc lâu, hắn bất đắc dĩ cười, buông tha tâm tư kiều diễm trong lòng mình, sát vào trong ngực người kia, nhẹ giọng nói: “Được.”

Hắn…. thật sự là mệt muốn chết.

Vốn hẳn nên là quay về tổng bộ điều chỉnh thân thể cho tốt rồi mới trở về, nhưng hắn chờ không kịp.

Nhiệm vụ vừa chấm dứt liền ngựa không ngừng vó mà trở về.

Giờ phút này bên mũi là hơi thở quen thuộc, nội tâm nóng nảy cũng dần dần yên ổn lại.

Mơ mơ màng màng, cảm giác trán giống như bị hôn một cái.

Mang theo chút cảm giác lạnh như băng, lời nói của nam nhân trong lúc đó rất ôn nhu, “ngủ ngon.”

…..

Ngày kế.

Thiếu tướng trẻ tuổi của đế quốc xuất hiện trên QQ.

[Bàn về omega trong mộng của alpha.]

[sợ hãi! Thân phận chồng của thiếu tướng trẻ tuổi đế quốc đã được đưa ra ngoài ánh sáng, dĩ nhiên là hắn….]

Chờ Đan Kì Diệp phát hiện, đã là giữa trưa.

Thảo luận trên QQ vẫn rất cao, có không ít người tò mò thân phận của Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp cũng có một QQ, chỉ là không thường dùng, nhưng mà có chứng thực với chính phủ, vì xây dựng cảm giác quân đội đế quốc gần gũi với nhân dân, cố ý đăng kí.

Chỉ có một nụ hôn trong đoạn ghi hình trực tiếp, không tính là quá đáng gì, tinh tế đã thực phóng khoáng, loại thông tin này căn bản không là cái gì.

Hơn nữa…..

Đan Kì Diệp cảm thấy, góc độ quay chụp này cũng không tệ.

Chậc.

Lão công mình thật đẹp trai.

Cùng lúc đó, bên dưới QQ bình luận đã nổ tung.

Không ít người đều hỏi sao lại thế này, alpha kia là ai.

Đan Kì Diệp cũng không biết mình lại có nhiều fan như vậy, lức trước cứ tưởng là chính phủ mua, kết quả nhìn như vậy, thực giống như đều là fan.

Ở thời đại nhan sắc chính là công lý, video chiến đấu của Đan Kì Diệp từ lâu đã được quân đội đăng lên, cũng có nhiều alpha có ý tiếp cận với Đan Kì Diệp, kết quả không nghĩ tới, lại đột nhiên công bố chuyện tình yêu như vậy.

[cho nên, alpha kia là người như thế nào? Xem ra rất là dữ….]

Đan Kì Diệp nghĩ nghĩ, nhấp vào bình luận, ở trên bình luận này trả lời : [không, hắn là người rất ôn nhu.]

Tần Dĩ Mục đi vào, trên tay cầm đồ ăn vừa mới đặt, « Đang xem cái gì ? »

« QQ. » Đan Kì Diệp đặt di động sang một bên, vẫy tay với Tần Dĩ Mục, khi người tới gần thì ôm lấy cổ hắn, cười tủm tỉm hỏi : « Bạn học tiểu Tần, anh cảm thấy anh là người ôn nhu sao ? »

Ôn nhu ?

Hai từ này với tính cách của Tần Dĩ Mục căn bản không liên quan. Trên người toàn là khí lạnh từ chối người tới gần, ai thấy cũng nói một câu người này khó chơi rất khó ở chung, lại như thế nào có thể dùng từ ôn nhu để hình dung hắn, đây căn bản không đúng sự thật.

« Không phải. » giáo sư Tần nói, người đã có thành tích liên tiếp dọa khóc mười omega.

« nói bậy. » Đan Kì Diệp nhảy dựng lên phản bác, ở trên mặt đối phương cắn một miếng, đôi mắt mỉm cười bên trong còn chứa nước, « Anh là người ôn nhu nhất mà em đã từng gặp, là alpha ôn nhu nhất. »

Tần Dĩ Mục hạ mắt nhìn hắn, thấy omega kiên trì, hắn sau một lúc suy tư nói : « Ừ. »

Nếu em muốn ôn nhu, vậy toàn bộ ôn nhu sẽ cho em.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN