Chọc Giận Thục Nữ - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Chọc Giận Thục Nữ


Chương 8


Lôi Đình không nói một lời đem Mật Nhi mang về khách sạn, đêm đã khuya, trong khách sạn chỉ còn lại phục vụ trực đêm đó. Khi ánh mắt người phục vụ đang kinh ngạc, anh thô lỗ đem cô kéo từ trên xe kéo xuống, mặc cho cô chỉ mang một cái áo khoác che thân, chật vật sắp lăn trên đất.

Giờ phút này Lôi Đình bị phẫn nộ gặm nuốt, hoàn toàn không có thương hương tiếc ngọc.

Trở lại phòng của Mật Nhi, anh trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, cầm quần áo mà cô để sẵn, tiện tay vứt cho cô.”Che kín lại.” Anh nhẹ nói, đưa tay lấy một ly rượu, tầm mắt nhìn cô chằm chằm.

hai tay Mật Nhi run rẩy, còn chưa khôi phục. Hai tay của cô run lên càng mạnh, thiếu chút nữa không thể mặc quần áo vào, khi ánh mắt anh lợi hại quét qua, cô càng thêm hốt hoảng, tốn thời gian rất lâu mới cài được nút áo sơ mi thứ nhất.

hai chân thon dài xỏ vào trong ống, vụng về mặc quần dài vào, sau đó tâm thần bất an nhìn Lôi Đình.

Cô được cứu rồi, không bị Trương Vĩ ngạn lăng nhục, nhưng tâm tình của cô không cảm nhận được nửa điểm nhẹ nhõm, bởi vì thái độ của anh, ánh mắt của anh, luôn luôn chỉ trích. Khi anh nhìn soi mói, cô không giống như người bị hại đáng thương, mà giống như là tên đầu sỏ gây nên.

“Lôi tiên sinh?” Cô chần chờ gọi, khi bị anh lạnh lùng xa lánh, sau bao tổn thương anh gây nên, cô không còn có dũng khí gọi thẳng tên anh.

thân thể Lôi Đình chấn động một cái. Chẳng qua là nghe giọng nói mềm mại của cô, anh liền không thể giữ vững lý trí, người phụ nữ này đến tột cùng có ma lực gì? Anh cưỡng bách mình chuyên tâm để chán ghét cô, phải nhớ cô là người vì muốn có tiền mà bất chấp tất cả.

“Cô muốn bắt cóc Đường Tâm.” Anh bĩu môi, trong mắt có tức giận.

Mật Nhi kinh hoảng ngẩng đầu lên, vội vàng lắc đầu, lúc trước bởi vì giãy giụa mà tóc đen rối tung, vào thời khắc này che lấp khuôn mặt tái nhợt và đôi vai mượt mà, khiến cô cực kì đáng thương.”Không! Trương Vĩ ngạn nói đôi. Đường Tâm bị thương một phần do lỗi của tôi, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi chưa bao giờ muốn bắt cóc con bé.” Trong mắt cô có vội vàng, lại còn có bất an.

Anh hiểu lầm cô sâu như vậy, sao có thể tin cô?

“Vậy sao? Vậy cô giải thích thế nào về chuyện cô xuất hiện ở trong gian phòng kia, bị Trương Vĩ ngạn đánh dữ dội, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn.” Lôi Đình yên lặng nhìn cô, đôi tay nắm thành quả đấm.

Anh khắc chế mình không chạm vào cô, không ôm cô; anh không ngừng nhắc tỉnh mình, cô đang diễn trò, cô không phải là kẻ vô tội. Chẳng qua, cô nhìn yếu ớt như vậy, giống như không chịu nổi sự kinh sợ lúc trước, tùy thời có thể té xỉu, trong lòng anh có cảm xúc chua xót, quả thật muốn bỏ xuống tất cả, ôm cô thật chặt. . . . . .

“Vì con bé không yên lòng, cho nên theo dõi tôi, còn trốn trong xe thức ăn đi vào. Tôi thử muốn đưa con bé ra, nhưng nó không chịu.” Mật Nhi giải thích, vội vàng muốn đem tất cả sự thật nói cho anh biết.

Nhưng lòng cô mơ hồ cảm nhận được tuyệt vọng, bởi vì trong mắt anh có quá nhiều tức giận và hoài nghi. lời nói của Trương Vĩ ngạn cùng với chuyện Đường Tâm  bị thương nặng, anh làm sao có thể tin cô?

“Là cô dụ dỗ con bé?” Anh chậm chạp kết luận, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của cô, không buông tha bất kỳ biểu tình nhỏ nào. Nhìn thấy thân thể mềm mại của cô bởi vì anh nói mà kinh hoảng thì anh muốn bổ nhào lên phía trước đỡ lấy cô.

bởi vì muốn kháng cự sự quan tâm trong lòng đối với cô, cho nên anh dùng ngôn ngữ bén nhọn nhất tổn thương cô, không tin cô lại vô tội tốt đẹp như vậy; không dám yêu cô chân chính.

“Không phải, là thật, Lôi tiên sinh, xin anh tin tôi.” Mật Nhi thống khổ nói, chậm chạp lắc đầu, tựa như mỗi một động tác cũng sẽ khiến vết thương lòng càng sâu, hai tay cô ôm lấy ngực, chỉ cảm thấy lòng đang đau đớn kịch liệt.

“Vậy cô cho tôi một lý do, tại sao cô muốn đi theo Trương Vĩ ngạn vào khách sạn? Không phải vì tiền chứ?” Anh chợt đứng dậy, hung ác tiến gần mấy bước.

Mật Nhi không muốn nghe nhiều hơn nữa, đôi tay che tai, không ngừng lắc đầu. Cô không muốn nghe những lời kia, từng câu đều làm tổn thương cô, mà lại là chính miệng anh nói ra. Cô không làm mấy việc này, thế nhưng anh lại không tin cô.”Không, không, không phải vậy, Lôi Đình, không phải như vậy!” Cô cầu khẩn, mắt đã ngập nước.

Vậy mà anh tàn nhẫn không để ý đến nước mắt của cô, hai tay cứng rắn tiến tới gần khuôn mặt tái nhợt đẫm lệ, hơi thở nóng rực bức ra những câu khiến cô đau đớn.”Vì tiền, chuyện gì cô cũng làm ra được, mà Đường Tâm đại biểu cho tiền bạc, cô biết con bé thích cô, cho nên cô có thể dễ dàng dẫn con bé vào đó, không phải sao?” Anh cắn răng, đôi tay dùng lực quá đáng, đốt ngón tay thậm xuyên thẳng vào trong da thịt mềm mại, có thể biết, ngày mai, trên làn da tuyết trắng của cô, nhất định sẽ bị thâm.

“Tôi không phải vì tiền, mà là chỉ vì anh mới vào khách sạn với Trương Vĩ ngạn, quản lý Trần đem tài liệu giao cho gã, vì tôi muốn trộm những tư liệu kia mới mạo hiểm đi theo gã” Mật Nhi lệ rơi đầy mặt. Không chịu nổi tra tấn như vậy, cô cố gắng giải thích.

“Như vậy, tài liệu đâu?”

“Tôi để phục vụ gửi về nhà tôi, đợi thêm mấy ngày, tài liệu sẽ tới tay tôi.” Mật Nhi ngẩng đầu nhìn anh, khẩn cầu của anh ít nhất nên tin cô dù chỉ là một chút.

Cô vì anh, mới nguyện ý mạo hiểm, tất cả đều vì anh, mình thương yêu anh sâu như vậy! Chẳng qua, lời nói trước khi mẹ chết, không ngừng vang vọng bên tai cô. . . . . .

“Nhớ, không nên tin tưởng vào đàn ông, tuyệt đối không được tin tưởng vào đàn ông! Bọn họ chỉ làm thương tâm của các con mà thôi, khi lấy được thân thể xong, bọn họ sẽ vứt bỏ bọn con đấy. Ngàn vạn lần không được yêu bọn họ, nếu không các con cũng sẽ ân hận cả đời như mẹ” ……..

Cô không nghe lời mẹ nói, dễ dàng yêu phải Lôi Đình, rồi lại không chiếm được sự tín nhiệm của anh. Tình yêu của cô, đại khái chỉ có thể nhận lấy thống khổ và đau thương, khiến cô không nhịn được mà hai mắt nhắm lại, toàn thân đau nhói mà căng thẳng.

“Đừng dùng lý do này để qua mặt tôi, tôi nghe đủ rồi.” Lôi Đình cười lạnh một tiếng, ngọn lửa trong mắt không dập tắt, anh cố đè ngọn lửa xuống, không cho phép mình mềm lòng.

“Nói cho tôi biết, trong mắt anh, tôi thật sự chỉ như vậy thôi phải không? anh đối đãi tôi vì cho rằng trong mắt tôi chỉ có tiền thôi sao? Thậm chí vì tiền mà không chừa thủ đoạn, cho dù tổn thương một cô bé vô tội cũng không tiếc sao?” Đau tới cực điểm, tâm ngược lại bình tĩnh, Mật Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt cũng khô cạn, thậm chí ngay cả hơi sức giải thích cũng không có. trong mắt anh, cô không đáng để tin tưởng, tại sao cô còn mong anh tin tưởng?

“Chẳng lẽ không đúng? Ban đầu cô đồng ý hợp tác với tôi cũng vì tiền, thậm chí ngay cả đêm đầu kia, cô cũng nhận tiền của quản lý Trần, mới nguyện ý cùng tôi mua vui cùng cả đêm.” Anh thô lỗ nói, chợt buông tay cô ra, giống như da thịt của cô rất bẩn thỉu.

“Xin đừng ô nhục chuyện đêm ấy.” Mật Nhi lẳng lặng nói, ánh mắt ngược lại trở nên hết sức bình tĩnh.

Lôi Đình xoay người, nhìn chằm chằm mặt cô, giống như muốn nhớ rõ cô. Sau một hồi lâu, anh lấy ra tờ chi phiếu trong túi áo vét, nhẹ ký tên.”Tôi đã chịu đủ rồi, cô chưa từng trợ giúp tôi lần nào, thậm chí còn làm thương tổn Đường Tâm.” Trong lòng anh biết rõ, nếu đường bá Vũ phát hiện Mật Nhi có liên quan đến chuyện Đường Tâm bị thương, sẽ không tha cho cô, mà Trương Vĩ ngạn bị thương, phía chính phủ sẽ truy cứu tới, Mật Nhi cũng thoát không khỏi liên quan, nếu cô tiếp tục ở lại đây, nhiều tai họa hơn sẽ ập tới.

Lôi Đình cố gắng thuyết phục mình, đuổi cô rời đi nơi này để không phải nhìn thấy cô nữa, mà không phải là muốn bảo vệ cô.

Anh đem chi phiếu ném trên người cô, mắt lạnh nhìn cô sững sờ cúi đầu, hờ hững nhìn tấm chi phiếu kia.

“Cô muốn tiền, không phải sao? Vậy thì cầm tiền cút đi xa đi, hợp tác của chúng ta kết thúc, công việc của cô cũng kết thúc, mang theo tấm này chi phiếu này lập tức rời đi!” Anh tiến lại gần mấy bước, uy hiếp nhìn cô chằm chằm.”Không được trở về nữa, có thể cút thì ngay cút. Tôi sẽ giám thị chỗ này, nếu cô còn dám trở lại, hoặc có ý đồ đến gần Đường Tâm, tôi thề sẽ khiến cô hối hận vì mình sinh ra ở cái thế giới này!” Anh nâng cằm cô lên, thẳng tắp nhìn vào trong mắt cô.

Nhìn thấy tuyệt vọng trong mắt cô thì toàn thân anh rung động, một lời nói xin lỗi cơ hồ muốn bật thốt thành lời, nhưng anh ngăn lại được.

Anh chỉ cần đẩy cô ra xa, tại sao ánh mắt của cô giống như bị anh dùng dao đâm vào trái tim, chấm dứt tính mạng của cô?

Mật Nhi chậm chạp hô hấp, thoát khỏi sự kìm chế của anh, cẩn thận từng li từng tí nhặt tấm chi phiếu lên, sau đó mỉm cười ưu thương.

“Lôi tiên sinh, tôi sẽ không trở lại quấy rầy anh.” Cô cầm chi phiếu, từ từ ra khỏi phòng, câu nói sau cùng là một cam kết vĩnh viễn, giống như trái tim cô đã tan vỡ, cô mặc cho linh hồn lén khóc trong góc tối.

Cứ như vậy bị anh hiểu lầm cả đời đi! Cô đã quá mệt mỏi, không thể giải thích, là do cô lầm lạc trước, sao có thể trách anh?

Mẹ nói không sai, cô không nên yêu đàn ông, yêu chỉ khiến cô thống khổ cả đời.

Chẳng qua. . . . . . Tất cả đều đã muộn, vết thương trong lòng không cách nào khép lại, cô hoài nghi sẽ vẫn đau đớn như vậy đến nhịp thở cuối cùng.

thân ảnh mảnh mai đi ra khỏi quán rượu, biến mất trong bóng tối nặng nề.

ánh mắt Lôi Đình nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, cho đến khi hoàn toàn không thấy nữa mới thôi. Trong lòng một loại đau đớn khó nói lên lời, làm anh khó nhịn được, anh cắn răng, rốt cuộc không nhịn được mà lớn tiếng gầm thét, giống như con sói mất đi bạn đời.

Trở lại trong phòng của Mật Nhi lần nữa, anh lấy tất cả rượu trong quán, từng ngụm từng ngụm uống vào, muốn dùng rượu cồn để mê muội cảm xúc khó nhịn. Anh liều chết muốn chuốc say mình, chỉ cần uống say, sẽ không muốn đuổi theo cô, ôm cô vào lòng.

tại sao anh có thể quan tâm cô? Tại sao luôn nghĩ về cô?

Anh không cách nào hiểu, tại sao khi nhìn thấy cô sau đi, tim anh tựa như bị dao đâm phải?

Lôi Đình cười lớn trong gian phòng trống rỗng, một tay nắm chai rượu, một tay khác, thủy chung nắm chặt y phục mà Mật Nhi để lại lúc trước.

※※※

“Ông trời của tôi ơi, nơi này thật hôi hám.” Sau khi đá nát cảnh cửa, Đỗ Phong Thần cau mày kêu lên. Nhìn đống chai rượu nằm lăn trên sàn, mà Lôi Đình vẫn còn cố uống rượu thì ánh mắt của anh trừng lớn hơn.”Cậu đang làm gì? Muốn say chết trong hầm rượu sao?”

“Cậu ta coi rượu như nước lã ý mà.” Thương trất phong cho lời bình, ưu nhã đá văng vỏ chai trên đất.

Mấy ngày qua, bọn họ dùng hết biện pháp tìm khắp nơi mà không thấy Lôi Đình, cuối cùng là Thẩm hồng đến tận cửa cầu viện, bọn họ mới biết, mấy ngày qua Lôi Đình thủy chung nhốt ở trong phòng của Mật Nhi lúc trước, không ngừng vơ vét rượu bên trong quán, uống không ngừng, cho đến khi cặp mắt sưng vù, thậm chí rượu đổ toàn ra ngoài, cậu ta còn không ngừng lại.

bởi vì Thẩm hồng thấy Mật Nhi không tới làm nữa mà tức giận, vả lại sau khi biết Lôi Đình mang cho Mật Nhi nhiều đau khổ như vậy, trong lòng bà tự nhiên đối với Lôi Đình không có hảo cảm. Mà một nhân vật lớn như anh lại nương nhờ trong quán, bà khó chịu cực kỳ, không thể làm gì khác hơn là đến Đường gia cầu viện.

“Lôi Đình, đủ rồi, đừng nữa uống.” Đỗ Phong Thần muốn đoạt chai rượu trong tay anh, không nghĩ tới đột nhiên anh cầm dao bổ tới, vì say rượu, ngay cả đối với bạn tốt cũng không lưu tình, nếu không phải Đỗ Phong Thần nhanh chóng trốn thoát, con dao chắc chắn sẽ chém đứt cổ tay của anh.”Muốn chết, cậu đùa thật sao? Ngay cả bạn tốt cũng xuống tay?”

“Cậu ta say rồi.” Thương lư phong nhàn nhạt nói.

“Món nợ này tôi sẽ trả lại khi cậu thanh tĩnh.” Đỗ Phong thân hậm hực nói, kéo cổ áo Lôi Đình, mãnh liệt dao động, muốn bạn tốt thanh tĩnh một chút.”Này, tỉnh lại, tiểu ác ma đã thoát khỏi nguy hiểm, con bé kiên trì muốn gặp cậu, nói là có chuyện muốn nói cho cậu biết. ông chủ yêu con gái nên sốt ruột muốn chúng tôi làm cách nào cũng phải lỗi cậu về.”

“Đáng chết, tất cả đều biến đi, đừng đến phiền ta!” Lôi Đình ngọng nghịu nói, muốn vươn tay đẩy Đỗ Phong Thần ra.

“Ô ô, ông bạn của tôi ơi, không thể được, ông chủ rất kiên trì, chúng tớ cũng rất kiên trì, cậu không thể tiếp tục như vậy nữa.” Đỗ Phong Thần lắc đầu một cái, kéo Lôi Đình muốn đi ra ngoài.

Chợt, Lôi Đình đột nhiên giàng ra một quyền, đỗ Phong Thần không có phòng bị, vô duyên vô cớ bị mấy đòn. Anh kêu rên mấy tiếng, miễn cưỡng xoay tay lại, nhưng mà đối phương dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, cậu ta lại say rượu nên không nỡ đánh.

“Lôi Đình, đủ rồi, đừng ép tôi!” Mắt trái của anh lại bị đánh một cái, không nhịn được hét một tiếng.

Sau đó, tựa như bị sét đánh, thân hình cao lớn của Lôi Đình đột nhiên cứng ngắc, chậm chạp ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng động khổng lồ.

chẳng biết lúc nào Thương trất phong đã im hơi lặng tiếng đi tới bên cạnh hai người, chẳng qua là nhẹ nhàng nhấn một cái, làm cho Lôi Đình té xỉu trên đất. Anh vỗ vỗ tay áo, ý bảo Đỗ Phong Thần khiêng Lôi Đình đi.

“Lâu rồi không thấy cậu thể hiện, thân thủ cậu còn tốt như vậy.” Đỗ Phong Thần than thở nói.

“Được rồi.” Thương trất phong không chút để ý, núp dưới bề ngoài ưu nhã là một  khuôn mặt khác không ai biết.”Đừng nói chuyện phiếm nữa, tiểu ác ma còn đang chờ gặp Lôi Đình !” Bàn giao toàn bộ, anh thoải mái đi ra ngoài.

※※※

Ở trong bệnh viện mà ” tập đoàn Thái vĩ ” sáng lập, mấy ngày qua, tất cả bác sĩ khoa não như chuẩn bị chiến tranh.

con gái duy nhất của Tổng tài Đường Bá Vũ bị trọng thương, bộ não bị chấn động mạnh, mấy ngày qua đều trong trạng thái hôn mê. Đường bá Vũ tức giận hò hét vang vọng trong bệnh viện, mà phu nhân Tổng tài lại mỗi ngày khóc sướt mướt, canh giữ bên  giường bệnh không chịu rời đi.

Đại khái là có lực lượng tác động to lớn của thân nhân, cũng có thể là do bản thân Đường Tâm quá may mắn, hoặc giả con bé Đường Tâm này nghịch ngợm đến nổi ngay cả Diêm Vương cũng không nhận, tóm lại mấy ngày giai đoạn nguy hiểm đi qua, Đường Tâm kỳ tích bắt đầu khôi phục, cho đến sáng sớm hôm qua đã hoàn toàn thanh tĩnh.

Dùng trắc nghiệm kiểm tra não, chứng minh Đường Tâm chỉ bị hơi nhỏ chấn động, não bộ không có bất kì tổn thương nào.

Đường Tâm vừa không chịu kiểm tra đi kiểm tra lại não bộ, vừa thúc giục đường bá Vũ, mau chóng tìm Lôi Đình đến. Đêm đó cô bị ném đến bất tỉnh, căn bản không biết gì xảy ra sau đó, mơ hồ ngh được thương trất phong nói Mật Nhi thoát khỏi bàn tay của Trương Vĩ ngạn , nhưng Lôi Đình lại kiên trì đem Mật Nhi đi, sau đó tin tức về hai người không có.

Từ biểu tình của thương trất phong, cùng với câu chuyện cô nghe được lúc núp trộm trong phòng của Mật Nhi, khiến cô dần dần hiểu được tại sao Lôi Đình lại có hành động không hợp lý như vậy. Trùng hợp Thẩm hồng tìm tới cửa, Đường Tâm dứt khoát nói ra chỗ cô không hiểu, mà Thẩm hồng cũng nói rõ ràng.

“Đường Tâm, uống thuốc đi.” Phương Tình kiên nhẫn cầm bát thuốc, đứng ở cạnh giường khuyên cô con gái nhỏ uống thuốc.

“Mẹ ——” mặt của Đường Tâm nhăn thành một nắm, thân thể từ từ trượt xuống, ý đồ vùi mình vào trong chăn.”Con không cần uống thuốc!” Dù thông minh hơn người, cô cũng vẫn là một đứa trẻ hay ăn vạ.

“Không thương lượng gì hết, ngoan ngoãn uống thuốc.” Đường bá Vũ giống như thần giữ cửa, nhìn thấy ý đồ kia, liền lôi con gái ngồi thẳng.”Con không uống thuốc, cũng đừng nghĩ gặp được Lôi Đình.” Đường bá Vũ uy hiếp nói.

Những lời này quả nhiên khiến Đường Tâm chui ra khỏi chăn bông, mặt lo lắng oa oa kêu to.”Không được a…! Con nhất định phải gặp chú Lôi mới được, chuyện này quan hệ đến một người, à, không, là hạnh phúc cả đời của hai người, ba đừng ngăn con làm chuyện tốt chứ!”

“Tiểu ác ma biết làm chuyện tốt? Đầu óc của con bị đụng hư sao?” Đỗ Phong Thần khiêng Lôi Đình xụi lơ đi vào phòng bệnh, đem thân thể Lôi Đình nặng nề nhét vào trên ghế sa lon.”Mệt chết tôi!” Anh to miệng thở hổn hển.

“Oh my God, mùi gì vậy? Các chú phát hiện chú ấy ở đâu? Thùng nấu rượu sao?” Đường Tâm cau mày, cô quan sát một lát, phát hiện Lôi Đình hôn mê bất tỉnh như cũ. Cô phất tay ra hiệu quản gia.”Quản gia, cho chú ấy một ly giải rượu, chính là cái loại thuốc mà lần trước cháu say ông cho cháu uống ấy….”

Mạc quản gia gật đầu một cái, nhanh chóng hướng đến phòng ăn trong phòng bệnh.

“Lần trước uống say? Con uống rượu say khi nào hả?” Đường Bá Vũ nguy hiểm  nheo mắt lại.

Đường Tâm cũng nheo mắt, xem sắc mặt âm trầm của ba, lại nhìn mẹ, đột nhiên ôm lấy đầu, lắc lắc, phát ra tiếng rên nửa chết nửa sống.”A! Đừng hỏi con, đầu con đau quá, con không nhớ gì hết.”

“Đường Tâm!” Phương Tình vội vàng ôm lấy Đường Tâm, đau lòng trấn an con bé, vừa trách cứ chồng.”Anh đừng ép con bé nữa, nó mới tỉnh lại mà.”

Đường bá Vũ không nói lời nào, nhìn thấy Đường Tâm lộ ra nụ cười chiến thắng trong ngực Tình Nhi thì anh giận đến cắn răng nghiến lợi, ở thương trường tung hoành không có kẻ địch, thế mà dễ dàng thua dưới kế của cô con gái nhỏ này!

Cửa phòng bệnh lần nữa bị mở ra, mạc quản gia bưng một ly chất lỏng đi vào, thẳng tắp đi đến trước mặt của Lôi Đình, đầu tiên là nắm lấy lỗ mũi Lôi Đình, chờ đối phương há mồm ra thì ông đem chất lỏng đổ vào.

Sau đó, ông lấy tốc độ nhanh nhất tránh ra xa.

Hiệu quả lập tức, vốn Lôi Đình hôn mê đột nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên, cặp mắt trợn thật lớn, trong miệng phát ra tiếng gào thét đáng sợ, đôi tay bóp thật chặt cổ, giống như muốn ngăn thứ chất lỏng kia tiếp tục chảy vào trong cơ thể. Anh gào thét tại chỗ, ôm lấy đầu đập mạnh, thống khổ không chịu nổi.

“Rốt cuộc cha cho cậu ấy uống cái gì?” Đỗ Phong Thần âm thầm huýt sáo.

Mạc quản gia cười khan.”Con không biết thì tốt hơn.”

Mấy phút sau, Lôi Đình mới thở lại bình thường, anh ngồi thở trên ghế sa lon, cặp mắt mặc dù đỏ bừng nhưng rõ ràng đã thanh tỉnh rất nhiều. Tầm mắt của anh rơi vào trên người Đường Tâm, cẩn thận mà tìm hiểu, xác định co bé không bị gì, cặp mắt sắc bén lại hơi có vẻ mỏi mệt mới dời đi.

“Chị Mật Nhi đâu?” Đường Tâm hỏi, không có bỏ qua toàn thân Lôi Đình chợt  cứng ngắc.

“Đi rồi.” Lôi Đình thô lỗ nói, nhắm chặt mắt. Anh không muốn nhắc đến cô ấy, mấy ngày qua chìm đắm trong men rượu, vô luận anh thanh tĩnh hoặc là say không biết gì, thân ảnh của cô luôn luôn xuất hiện trong đầu anh. Anh không thể quên được cô!

“Đi đâu? Người cuối cùng tiếp xúc với chị ấy là chú, chú phải biết chị ấy đi đâu chứ?” Đường Tâm hỏi, gương mặt nóng nảy.

“Chú làm sao biết cô ta đi đâu? Cô ta cầm tiền liền đi, chẳng qua cô ta muốn tiền, có tiền rồi thì lập tức rời đi chứ sao.” Lôi Đình không nhịn được nguyền rủa, không muốn nói chuyện có liên quan đến Mật Nhi.

“Chị Mật Nhi không phải là người tham tiền, chú Lôi, bất kể lúc trước chú hiểu lầm chị Mật Nhi thế nào, nhưng hãy nghe cháu nói, tất cả là cháu nghe lén họ nói chuyện được, họ không biết cháu trốn ở bên trong, cho nên những thứ này có độ tin cậy rất cao.” Đường Tâm hít sâu một hơi.

“Nếu như cháu chỉ là muốn thay Lãnh Mật Nhi nói chuyện, vậy thì miễn đi.” Lôi Đình phất tay một cái, chán ghét nhắm mắt lại.

“Cháu có thể dùng tóc của ba cháu thề, cháu nói đều là thật, chú tin cháu một lần đi!” Đường Tâm chưa từ bỏ ý định nói. Tình huống khẩn cấp trước mắt, cô bất kể sắc mặt của ba có bao nhiêu khó coi, vì hạnh phúc của chị Mật Nhi hoàn toàn dựa vào cô rồi! “Chị Mật Nhi vô tội, ban đầu chị ấy cũng không biết gì, bị quản lý Trần hạ thuốc, sau đó đưa đến trước mặt chú. Đây là chuyện quản lý Trần nói với Trương Vĩ ngạn.”

thân thể Lôi Đình  cứng ngắc, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, chuyên chú nhìn Đường Tâm, trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng.”Tiếp tục.”

“Chị ấy nhận số tiền kia trong quán rượu, lấy chú chi phiếu bốn trăm vạn, là bởi vì em gái chị ấy bị người phụ trách của ngân hàng ngầm bắt cóc, chị ấy cần số tiền ấy để chuộc em gái mình.” Đường Tâm giải thích, cẩn thận quan sát biểu tình của Lôi Đình.

Lôi Đình lập tức nín thở, nghe những lời Đường Tâm nói, nghe từng câu từng chữ chứng minh Mật Nhi vô tội.

Anh muốn giết chết mình, trừng phạt mình dám tàn nhẫn đối với cô như vậy; lại muốn nhảy lên ôm Đường Tâm hoan hô, Đường Tâm giải thích tất cả, anh không còn có lý do để đẩy cô ra xa lòng mình.

Thì ra từ đầu tới cuối, anh mới là kẻ sai, thói quen lạnh lùng, sợ hãi người khác đến gần, khi cô dịu dàng gần sát thì anh biến thành con nhím bén nhọn, gai nhọn trên người làm thương tổn Mật Nhi thật sâu. tại sao anh lại thái quá như vậy?

“Như vậy chuyện Mật Nhi cùng Trương Vĩ Ngạn đến khách sạn, thật sự vì lấy trộm chứng cứ sao?” Đỗ Phong Thần nhếch mày rậm, không thể tưởng tượng nổi nói. Nghĩ kia lãnh Mật Nhi chỉ là một cô gái yếu đuối, là có lực lượng nào khiến cô có dũng tức mạo hiểm đi trộm chứng cứ?

“Cháu núp trong xe thức ăn, nghe chị Mật Nhi nhờ phục vụ gửi một túi xách ra ngoài. Cháu nghĩ 80% chính là thứ mà chị Mật Nhi láy được từ trong tay Trương Vĩ ngạn!” Đường Tâm suy đoán.

Mạc quản gia giống như đột nhiên nhớ cái gì đó, đi tới một gian khác trong phòng khách, cầm một túi giấy nặng nề trở lại.

“Nói đến đồ, tôi mới nhớ, ngày hôm trước người đưa thư có đưa đến bưu phẩm, phía trên chỉ ghi muốn giao cho Lôi tiên sinh.” Nói xong, mạc quản gia đem bưu phẩm ấy ra.

Thấy trên phong thư có dòng chữ xinh đẹp, thân thể Lôi Đình đột nhiên cứng ngắc. Anh nhìn chằm chằm chữ viết phía trên hồi lâu, sau đó mới xé bưu phẩm. Mấy quyển sổ sách rơi xuống mặt đất, có rất nhiều biên lai cùng với biên lai gửi tiền của ngân hàng.

thương trất phong luôn luôn trầm mặc đi lên trước, lật xem mấy quyển sổ sách, sau đó hướng đường bá Vũ gật đầu một cái.”Không sai, đây chính là tất cả chứng cứ phạm tội vì tội hối lộ của quản lý Trần mấy năm qua, có những thứ chứng cớ này, chúng ta thoải mãi ngồi chơi rồi.” Nhìn thấy trong sổ sách có một tờ giấy, không giống biên lai, anh lễ phép giao cho Lôi Đình.

đôi tay Lôi Đình run rẩy mở ra, sau khi Mật Nhi rời đi, trong lòng anh lúc nào cũng trống rỗng, vào thời khắc này lại đau đớn bội phần, tờ giấy kia chính là tờ chi phiếu trắng mà anh ném vào người Mật Nhi.

Trên tờ chi phiếu chỉ có ba chữ đơn giản:

                                                      Em yêu anh

Lôi Đình vẫn nhìn chằm chằm ba chữ kia, cho đến khi tầm mắt mơ hồ. Chỉ chốc lát sau, rốt cuộc anh kiên định chậm rãi đi ra ngoài.

Trong tim anh tràn đầy hối hận, muốn bóp chết mình. Nhưng, tất cả mọi chuyện anh không để tâm, bây giờ anh chỉ muốn. . . . . .

Anh nhất định phải tìm được Mật Nhi, cho dù dùng hết cuộc đời anh, anh cũng nhất định phải tìm được cô!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN