CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON - Chương 316 - Mày Làm Mẹ Như Thế Nào Vậy?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON


Chương 316 - Mày Làm Mẹ Như Thế Nào Vậy?



La Tình Uyển hít vào một hơi, cảm giác được ngón tay của anh ta bấu vào da của mình: Tôi không muốn bao che cho anh…… La Tình Uyển nghiêng đầu, thống khổ giãy giụa: Kình Hiên đã rất hận tôi…… Tôi không muốn bao che cho anh nữa, không muốn giúp anh làm chuyện xấu nữa…… Tôi không muốn…… Cô ta khóc, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, từng dòng lệ óng ánh trong suốt.

Cũng không phải do cô quyết định! Trình Dĩ Sênh biết thời cơ đã chín muồi, thở hổn hển, dứt khoát buông cô ta ra: Ha, tôi cho cô vài phút để cân nhắc, nếu cô dám báo cho người của Nam Cung Kình Hiên biết tôi ở chỗ này, cô nên cẩn thận suy nghĩ đến hậu quả sẽ như thế nào!

La Tình Uyển che cổ, ở trên chăn thống khổ ho khan, trong phòng bệnh tối đen, bóng dáng của Trình Dĩ Sênh đảo qua đảo lại ở đầu giường bệnh, cướp đoạt tất cả những gì có thể lấy đi được, sau đó mới đè thấp vành nón đi ra khỏi phòng.

La Tình Uyển thống khổ ho khan, rốt cuộc cũng không ho nổi nữa, cô ta run rẩy sờ sờ đầu giường, sờ đến cái đèn màu đỏ, run rẩy đè xuống để gọi y tá, chỉ chốc lát sau, y tá đẩy cửa đi vào: La tiểu thư? Vẫn chưa ngủ sao? Xin hỏi có chuyện gì?

Đổi đi…… Giọng La Tình Uyển khàn khàn, chuyển người muốn bước xuống giường, trong nháy mắt chân vừa chạm đất suýt nữa té ngã, cô ta giơ tay vịn tủ đầu giường: Đổi chăn mền cùng drap giường cho tôi…… Tất cả đều đổi!! Trong bóng tối, y tá không thấy rõ vẻ mặt của cô ta, theo bản năng bật đèn, lúc này mới nhìn thấy dấu vết nước mắt ràn rụa trên mặt cô ta, thậm chí trên cằm và cần cổ trắng như tuyết còn có dấu ửng đỏ cùng vết gì đó bẩn bẩn đen đen.

La tiểu thư, cô…… Cô làm sao vậy……

Đổi cho tôi đi!! La Tình Uyển gào lên, chỉ về phía sau lưng, nước mắt càng rơi dữ dội: Đổi tất cả cho tôi, đốt hết đi! Cũng đừng để tôi nhìn thấy!! Trong lòng cô ta rất sợ hãi, chỉ có thể phát tác như vậy, đêm càng lúc càng khuya, cô ta không ngủ được, cho dù đã đổi chăn mền cùng drap giường mới, cô ta bật đèn sáng, khóc lóc cả đêm, giấc ngủ chập chờn, ba phen mấy bận bị thảm cảnh trong mộng làm cho tỉnh giấc, tỉnh lại trong sự thống khổ.

*****

Bởi vì Trình Lan Y biến mất, từ trên xuống dưới cả nhà Nam Cung cũng gấp đến sắp điên.

Tiên sinh! Tiên sinh! Quản gia chạy vào.

Nam Cung Ngạo đang cau mày ngồi trên ghế sofa, thấy quản gia thì lập tức đứng lên: Thế nào rồi? Có tin tức của Y Y chưa? Đã gặp thầy cô giáo ở trường chưa?

Tôi đã hỏi rồi, tiên sinh! Thầy cô ở trường nói đúng là tiểu thư Y Y có mặt ở tất cả các giờ học, nhưng thời điểm tan trường cũng không đi cùng các bạn, gần đây tính tình lầm lì cô độc nên không có ai muốn nói chuyện với tiểu thư, tiểu thiếu gia Tiểu Ảnh nói ngày đó ở cửa trường học đợi rất lâu, mãi cho đến khi tất cả học sinh đi ra hết vẫn không thấy tiểu thư Y Y!

Trong phòng khách, bầu không khí trở nên khắc nghiệt.

Cháu đã báo cảnh sát, nói rõ thời gian Y Y mất tích, cũng đã cho người dán tin tìm trẻ lạc ở phụ cận xung quanh, nếu có tin tức thì cảnh sát sẽ thông báo cho chúng ta. Dụ Thiên Tuyết cúp điện thoại, nghiêng đầu sang nhẹ giọng nói.

Ngoài cửa, Nam Cung Kình Hiên một thân lạnh lùng đi vào.

Kình Hiên! Có tin tức chưa? Nam Cung Ngạo giống như thấy được cứu tinh, run giọng hỏi.

Con đã phân bố người đi tìm, mấy phần tử bất lương thường loạn quạng ở gần trường học rất nhanh sẽ tập hợp đủ, nếu bọn họ có gặp qua Y Y thì tốt rồi, nếu Y Y không phải lạc đường, vậy thì nhất định chính là bọn họ làm. Nam Cung Kình Hiên tỉnh táo nói.

Nhưng hiện tại có thể xác định rốt cuộc là Y Y đã xảy ra chuyện gì hay không? Con bé rất quen thuộc đường về nhà, sao có thể lạc đường? Hay thật sự bị bọn buôn người dụ đi, hoặc là…… Bắt cóc? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết hơi trắng bệch, nghi ngờ hỏi.

Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày, chậm rãi đi tới, cúi người nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, dịu dàng hỏi: Hôm nay thân thể thế nào?

Rất tốt, em vốn không có việc gì, vẫn đang điều dưỡng theo lời của bác sĩ. Cô nhẹ giọng đáp lại.

Haiz ——! Nam Cung Ngạo nặng nề ngồi xuống, thở dài.

Đứa nhỏ mất tích, chuyện lớn như vậy, nếu có một chút đầu mối biết rơi vào trong tay ai thì quá tốt, nhưng điều mấu chốt là hiện tại không biết đứa nhỏ rốt cuộc đã như thế nào!! Đáng sợ nhất là đừng rơi vào tay của những tổ chức ăn xin đầu đường kia, bọn họ sẽ giam trẻ con mất tích lại, cố ý làm cho tàn phế, sau đó để cho trẻ ăn xin dọc phố…… Dụ Thiên Tuyết nghĩ đi nghĩ lại, cả người cũng run rẩy.

Nam Cung Kình Hiên đã sớm phát hiện ra sự khác thường của cô, ngồi xuống ôm cô vào trong ngực: Đừng nghĩ nhiều, càng nghĩ sẽ càng dọa đến bản thân, người ở lân cận tiểu học Ấu Dương anh rất quen thuộc, bọn họ nhiều lắm chỉ là buôn người, loại chuyện phát rồ kia tạm thời vẫn chưa dám làm, em đừng tự hù dọa mình, nghe không? Nam Cung Kình Hiên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói ở bên tai cô,

Dụ Thiên Tuyết có chút mệt mỏi, cũng ôm chặt lấy thắt lưng của anh, rúc vào trước ngực anh: Em nên sớm phát giác…… Từ sau ngày Dạ Hi đánh chửi Y Y, em đã nhận ra tâm tình của con bé thật sự không tốt, cho nên ngày đó mới dặn dò Tiểu Ảnh đi theo Y Y cùng nhau về nhà, nhưng em không ngờ đã không kịp, em cảm thấy Y Y không phải lạc đường, là con bé tự mình muốn đi…… Con bé không muốn về nhà……

Mà giờ khắc này, ngồi trên ghế salon, Tiểu Ảnh đang bị Nam Cung Ngạo nắm bàn tay nhỏ bé vuốt ve, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt nóng nảy của người lớn chung quanh, thầm trách cứ bản thân, lúc đó phải canh chừng ở cửa trường học đợi mọi người về hết, đi vào trong trường tìm lại là tốt rồi.

Y Y…… Y Y! Nam Cung Dạ Hi xông vào từ ngoài cửa, thất hồn lạc phách, xô đẩy mọi người ra tìm kiếm: Y Y, mẹ tới đón con tan học, sao không thấy con hả Y Y…… Y Y……

Mắt trống rỗng, tóc tai xốc xếch, mắt ngân ngấn lệ, Nam Cung Dạ Hi đảo mắt tìm kiếm, đẩy người cản đường ra, tiếng gọi tê tâm liệt phế, làm cho người nghe phải đau lòng.

Được rồi!! Lúc nào rồi mà con còn nổi điên, hiện tại ngược lại đã biết tìm con gái! Con…… Con muốn ba tức chết mà!! Nam Cung Ngạo rống lớn, sắc mặt ủ dột xanh mét, giơ cây gậy hung hăng chỉa về phía Nam Cung Dạ Hi, nói.

Nam Cung Dạ Hi sững sờ, từ từ xoay người lại nhìn Nam Cung Ngạo, đột nhiên khóc rống lên, chạy tới nằm úp sấp trên ghế salon, níu lấy tay áo của ông, nói: Ba! Không thấy Y Y! Không thấy con bé!! Trưa hôm nay con đi đón con bé tan học cũng đã không thấy, cô giáo nói với con, con bé không có đi học, rõ ràng con nhớ nó có đi học!! Ba……

Nam Cung Ngạo giận đến không nhẹ, hất tay cô ta ra, đứng dậy chỉ về phía cô ta, run giọng nói: Mày nhìn mày đi, hả? Mày nhìn xem bản thân mày làm mẹ như thế nào!! Con bé mất tích trưa nay sao? Tối hôm qua cũng đã không biết tung tích của con bé! Bảo mẫu nhà mày đã xin nghỉ, hôm trước không có đến làm mày biết không? Y Y tan học sẽ không có ai rước con bé về nhà mày biết không?? Đầu óc mày chứa cái gì trong đó! Bị cái gì đập trúng đến thần trí mơ hồ hả!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN