CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON
Chương 76 - Chương 76
Nam Cung Kình Hiên nhếch môi, hai cánh tay chống hai bên người cô: “Một lần!”
“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới anh làm tới thật, trong lòng lại càng tức giận, cộng thêm cảm giác bị nhục nhã cô quả thật muốn giết chết anh: “Khốn kiếp, sao anh lại có thể như vậy! Tôi là bị cưỡng bức, tôi căn bản không phải là tự nguyện!”
“Hai lần!” Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nụ cười trên khóe miệng lạnh dần: “…..Bị cưỡng bức sao? Dụ Thiên Tuyết, có cần tôi nhắc nhở để cô nhớ lại hay không? Tối hôm qua là người nào cuốn chặt lấy tôi, một chút tôi cũng không nhúc nhích được phải chờ cô bình thường trở lại mới có thể tiếp tục muốn cô, là ai ở trong lòng tôi rên rỉ như mèo kêu? !”
“Anh đừng nói nữa! !” Dụ Thiên Tuyết ra sức bịt tai, nước mắt rơi xuống, xấu hổ muốn chết cho xong.
Cánh môi bị cắn đến bật máu, cô không tin mình thật sự phóng túng như vậy, cô hận anh, hận đến cắn răng nghiến lợi, hận đến tận xương tủy! Làm sao cô có thể hưởng thụ sự cường bạo của anh? !
Nam Cung Kình Hiên mặc quần áo vào, chán ghét liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Còn không mau lăn xuống giường! Cô cho rằng tôi thích cô nằm ở trên giường của tôi sao? !”
Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết ngấn lệ mông lung, mờ mịt nhìn chiếc giường lớn mềm mại của anh, ôm hận trừng anh: “Anh thích chiếm tiện nghi xong rồi sau đó đuổi người sao? Nam Cung Kình Hiên, tối hôm qua tôi căn bản cũng không tình nguyện, là anh cưỡng bức tôi đó! Anh tốt nhất nhớ kỹ điều này cho tôi, một ngày nào đó tôi sẽ hướng về anh đòi lại! !”
Thanh âm của cô khàn khàn, nước mắt nặng nề rơi xuống một giọt rồi một giọt.
Cô không thể còn bị khi phụ như vậy nữa….. Cho dù có chết cô cũng muốn quay lại trả thù!
“Vậy thì chờ đến khi cô có năng lực đó rồi hãy nói! Xuống!” Nam Cung Kình Hiên cau mày, túm cánh tay của cô kéo cô xuống giường, vốn là có tính thích sạch sẽ, anh quả thật không thể tha thứ cho người ngoài ở trong không gian của anh lung tung giày vò, lại còn là phụ nữ!
“…..”Dụ Thiên Tuyết nắm chặt drap giường trên người, quýnh quáng tìm gì đó, đôi mắt đẹp trợn to nhìn anh: “Quần áo của tôi đâu? !”
Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, nhớ tới tối hôm qua đã thẳng thừng xé nát y phục của cô ở trong phòng tắm, nắm chặt tay không biết nên nói như thế nào, nén lửa giận nói: “Loại y phục rẻ tiền như vậy mà cô cũng mặc!”
“Rẻ tiền thì cũng là tự tôi kiếm tiền mua, không ăn trộm không giành giật không mất thể diện, tại sao tôi không thể mặc? !”
“Cô!” Nam Cung Kình Hiên nắm chặt cổ tay cô, tay còn lại chế trụ cằm của cô gương mặt anh áp tới gần mặt cô, hô hấp hỗn loạn dây dưa: “Dụ Thiên Tuyết, cô ép tôi ra tay đánh cô phải không? Có thời gian thì quản cái miệng của cô cho tốt, tôi vừa nghe cô nói chuyện là liền muốn dạy dỗ cô!”
Dưới mấy ngón tay là làn da mềm mại như tơ lụa, trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua khát vọng cháy bỏng, không phải tối hôm qua đã muốn cô đủ rồi sao?
Thế nào mà mới vừa đụng nhè nhẹ nhưng vẫn không nỡ buông ra?
Ánh mắt quật cường như ánh mắt nai con kia vẫn nhìn chằm chằm anh, khiến Nam Cung Kình Hiên như bị ảo giác, thật hy vọng cô gái này có thể cứ hận anh như thế này, tập trung theo dõi anh nhưng vẫn bị anh nắm trong lòng bàn tay.
“Như nhau, tôi cũng chỉ có cái miệng lợi hại, không giống anh, cầm thú đến tận xương!” Dụ Thiên Tuyết lớn tiếng đáp trả, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ rõ oán hận. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên rừng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!