CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON
Chương 88 - Chương 87
La Tình Uyển lẳng lặng trầm mặc, nhẹ giọng hỏi : “Anh có chuyện gì sao?”
Nam Cung Kình Hiên dừng ngón tay ưu nhã ở một con số trên lịch để bàn, trong đôi mắt sâu xa thoáng qua một tia sáng kì dị, mi tâm giãn ra thoải mái: “Không có!”
“Dạ, sau khi em trở về sẽ gọi điện thoại cho anh, đã lâu không có về, nhất định phải đến nhà thăm hỏi bác trai.” La Tình Uyển chăm chú nhìn bóng đêm Paris mỹ lệ, giọng nói cực kỳ nhu hòa, cười yếu ớt hỏi: “Anh muốn quà gì, em mang về cho anh!”
Lời nói có chút dí dỏm, khiến trong lòng Nam Cung Kình Hiên có một chút lo lắng quét tới, cũng thoáng nở một nụ cười theo.
“Anh không cần, em hỏi Dạ Hi đi!” Nam Cung Kình Hiên từ lúc bị Dụ Thiên Tuyết gây nên bầu không khí phức tạp thì cũng phiền não, hàng mày tuấn dật hơi thư giãn tản ra mùi vị mị hoặc, giọng điệu rõ ràng hờ hợt anh cũng không thèm để ý mấy thứ này.
“Đương nhiên là Dạ Hi cũng có.” La Tình Uyển nói từng chữ, nụ cười vẫn như cũ: “Nhưng em chính là hỏi anh.”
“Không cần.” Nam Cung Kình Hiên nói thuận theo.
“Tốt lắm, khoảng nửa tháng sau gặp lại, muộn…..” Vốn là muốn nói ‘ngủ ngon’, nhưng ngẫm lại thời gian, cô đổi lại: “Anh làm việc cho tốt, bye bye.”
Nam Cung Kình Hiên gật đầu một cái, nhìn cũng không nhìn liền ấn nút ngắt điện thoại.
Trong phòng làm việc xa hoa lớn như thế, ghế da ưu nhã cao quý chậm rãi di chuyển qua một đường cong, Nam Cung Kình Hiên vuốt vuốt điện thoại di động, ngẫm nghĩ nếu như cá tính của Dụ Thiên Tuyết có thể mềm mỏng giống La Tình Uyển tí xíu, cũng sẽ không bị mình khi dễ đến nỗi thê thảm, cô gái này, vĩnh viễn cũng khó có khả năng học cách biết nghe lời!
Đôi môi mỏng sáng bóng sắc sảo khiêu gợi, trong lòng Nam Cung Kình Hiên căm tức khẽ nguyền rủa, bực bội vứt điện thoại qua một bên.
*****
Gần tối thì trời mưa to tầm tả.
Tiết thu phân đã qua, thời tiết thường xuyên lạnh lẽo làm cho người ta rùng mình, sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt cúp điện thoại của viện điều dưỡng, nhớ lại mới vừa rồi bị người ở đầu bên kia điện thoại ngắt lời giải thích, trong lòng tuyệt vọng phiền muộn một hồi.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chính là thanh âm cay nghiệt mà bén nhọn của nhân viên trong viện điều dưỡng: “Không có tiền thì đừng nằm viện nữa! Ở trong này cô trả tiền thấp nhất chiếm dụng một cái giường có biết chúng tôi tổn thất bao nhiêu hay không? Đây là viện điều dưỡng chứ không phải là cô nhi viện! Dụ Thiên Tuyết, cô muốn phúc lợi thì trực tiếp đi qua đó nha, bên đó bao ăn ở lại không cần làm việc, đáng đời cô cứ bám ở chỗ này nhìn sắc mặt tôi, đúng là có bệnh!”
Dụ Thiên Tuyết đè nén tất cả tâm tình thấp giọng khẩn cầu, bởi vì ngoại trừ viện điều dưỡng này, những nơi khác chi phí thật sự không thấp hơn!
Giường ngủ giá thấp nhất, phòng bệnh đơn giản nhất, tiền thuốc men rẻ nhất…..Dụ Thiên Tuyết, cô còn có thể lui thêm một bước nữa hay sao? Để cho Tiểu Nhu ở cùng cô trong căn phòng thuê nhỏ hẹp, mỗi ngày ngồi ngốc giống như một người tàn phế, không điều trị để cả đời trở thành người mù? !
Nước mắt dâng lên, cô ôm bả vai của mình, gắt gao cắn chặt môi.
Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Đôi mắt ngân ngấn lệ của Dụ Thiên Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, thoáng kinh ngạc, trời mưa sao? Lớn như vậy!
Cô có hơi lo lắng chạy đến trước cửa sổ nhìn, ngón tay nhẹ nhàng sờ cửa kiếng có từng dòng nước mưa đang chảy xuống, cười khổ, cô quên mang dù rồi, rốt cuộc làm sao về nhà đây? Buổi tối cô còn muốn đi đến viện điều dưỡng cầu xin viện trưởng một lần nữa, bất luận đối phương cự tuyệt thế nào, ít nhất cô phải cố gắng hết sức. Mang truện đi xin ghi rõ nguồn: ddlequydon
“Thế nào, thích làm thêm giờ như vậy?” Một thanh âm giễu cợt lạnh như băng vang lên ở sau lưng.
Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên cao lớn rắn rỏi tiến tới gần, bước chân ưu nhã, rút một tay đút trong túi quần ra, tiên tay lật chuyển tài liệu và văn kiện trên bàn của cô, lại nâng đôi mắt thâm thúy lên quét qua gương mặt cô.
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết một hồi trắng một hồi hồng.
“Ừ, tôi thích, anh có ý kiến gì sao?” Cô cau mày nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, cảm thấy người đàn ông này cũng không có lòng tốt.
Khóe miệng Nam Cung Kình Hiên thoáng hiện một nụ cười, thong dong sáng chói giống như một ngôi sao chợt lóe lên, trong nháy mắt khiến Dụ Thiên Tuyết có chút mê ly, người đàn ông này, ở thời điểm không cáu kỉnh bao giờ cũng lan tràn mị hoặc, một ánh mắt một động tác cũng lộ ra sức quyến rũ hấp dẫn trí mạng.
“Dĩ nhiên tôi không có ý kiến, cô luôn ngoan ngoãn chăm chỉ thế này, tôi cũng không cần làm chuyện gì ép buột cô! Dạy dỗ cô là do cô không nghe lời!” Nam Cung Kình Hiên lạnh như tiền nói xong, tiến đến gần cô, ánh mắt ngẩn ngơ, quỷ thần xui khiến đưa tay ôm eo cô kéo cô qua, cúi thấp đầu bá đạo nói: “Có mang dù không? Hả?”
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết kinh hãi, vội vàng chống đỡ lồng ngực của anh, trong lúc bối rối lại trả lời câu hỏi của anh: “Không có, không có…..”
Nhưng lại nhanh chóng phản ứng kịp, cau mày chăm chú nhìn anh: “Mắc mớ gì tới anh!”
Nam Cung Kình Hiên không dễ dàng mới nảy sinh sựcảm thông và thương yêu lại bị một câu nói hủy diệt đi, đôi mắt thâm thúy trở nên lạnh băng lãnh, áp sát vào mặt của cô trầm thấp nghiến răng nói: “Cô đúng là không biết tốt xấu!”
Dụ Thiên Tuyết cũng không nói lời nào, không dám phản kháng cũng không dám mè nheo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cẩn thận thận từng li từng tí duy trì khoảng cách.
“Cầu xin tôi, cầu xin tôi một tiếng tôi sẽ đưa cô về, để cho cô đỡ phải mắc mưa, hả?” Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi vuốt ve cần cổ mảnh khảnh mềm yếu của cô, giọng nói trầm thấp đậm đà ép hỏi, nửa dụ dỗ nửa cưỡng bách, dường như nếu cô không chịu đáp ứng thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể dùng sức bóp gãy cổ của cô.
Dụ Thiên Tuyết nâng đôi mắt trong veo lên, nói rõ ràng với anh: “Tôi cũng nói lại một lần nữa, chuyện không dính dáng gì đến anh! Nam Cung Kình Hiên, tôi rất cám ơn anh đã cứu tôi thoát khỏi tay bọn lưu manh, nhưng điều đó cũng không thay đổi được ít nhiều ấn tượng của tôi đối với anh, chê tôi không biết điều thì đừng trêu chọc tôi, cũng tránh cho chính bản thân anh không vui! Tôi biết mình
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!