Chơi Độc
Chương 10
Tôn Hồi vừa chạy vào phòng liền chiếm dụng ngay nhà vệ sinh, sau khi dạ dày thoải mái thì ngồi cũng mềm nhũn cả cẳng, cô oán thán: “Tôi muốn bồn cầu tự hoại….”
Ký túc xá toàn là bệ xí bệt, chỉ khổ cho hai cái chân của cô thôi. Tạ Kiều Kiều vẫn đang ghi hận Tôn Hồi tối qua không chịu buôn chuyện, “hừ” một tiếng mặc kệ cô luôn. Thái Nhân Duy hỏi: “Sao hôm nay về sớm thế này? Không phải trước giờ buổi tối mày mới về à?”
Tôn Hồi không tới trường thì có thể đi đâu chứ. Bên ngoài, Mặt Trời trên cao chiếu rọi mà tâm trạng của cô vẫn mưa gió dầm dề như cũ.
Tâm trạng xấu duy trì tới chập tối, chị gái Tôn Địch gọi điện thoại cho cô: “Bao lì xì tối hôm qua chị nhận thay em rồi. Bố mẹ đòi chị cũng không đưa đâu. Tổng cộng hơn hai mươi ngàn, trừ tiền cơm tối qua còn lại khoảng mười lăm ngàn. Anh rể em không tặng tiền mặt mà cho hai cây vàng, đã bị bố mẹ cầm đi!”
Tôn Hồi vui quá, cầm được khoản tiền này sớm hơn năm tháng, gửi vào ngân hàng còn có thể thu tiền lãi. Cô không đợi nổi nữa: “Chị ơi, chị gửi vào trong tài khoản cho em đi ạ!”
“Đã biết!” Tôn Địch thoáng ngập ngừng, rồi lên tiếng thăm dò: “À phải, hôm nay anh rể em có tìm em không?”
Tôn Hồi ngẩn người, hơi chột dạ liền chối luôn: “Không ạ!”
“Về sau nếu anh ấy tìm em thì em báo trước cho chị một tiếng nhé! Xem ra chỗ Bành Hân sẽ không có chuyện gì. Chị chỉ sợ anh ấy lại tìm người khác thôi. Nhiều tiểu yêu tinh nữa cũng đừng mơ bước vào cánh cửa này!”
Tôn Hồi mờ mịt, anh rể thì có thể có chuyện gì mà tìm cô chứ.
Tôn Địch lo nghĩ xa xôi, cũng xem như phòng bị trước khi mưa. Trước buổi tối ngày hôm qua, cô ấy cho rằng lời Đàm Đông Niên nói là do tức giận, nhưng sau tối hôm qua, Tôn Địch không thể không giăng vải bạt che mưa ra, ngăn chặn tất cả những người và việc có khả năng tạo thành uy hiếp đối với mình, bao gồm cả cô em gái bị bố me vứt bỏ và được Tôn Địch tốt bụng thu nhận này.
Sáng sớm, một phát đạp kia của Đàm Đông Niên nhắm thẳng vào ngực Tôn Địch, cô ấy ngồi trên sàn nhà một lúc lâu mới hoàn hồn. Coi như cô ấy thực sự hiểu rõ căm hận của Đàm Đông Niên dành cho mình. Song, hối hận thế nào đi chăng nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Trước nay Tôn Địch không phải là kẻ ngồi chờ chết hoặc bỏ dở giữa chừng. Xốc lại tinh thần, Tôn Địch chỉnh trang lại bản thân một lượt, xinh tươi đẹp đẽ ra khỏi cửa. Trên đường, cô ấy mua một số thuốc bổ và hoa quả tươi ngon rồi chạy tới nhà lớn của họ Đàm ở ngoại ô trước khi trời tối.
Hai ông bà họ Đàm đều sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương. Thời trẻ, cha Đàm kinh doanh buôn bán ở bên ngoài, mẹ Đàm thì dạy học. Hơn mười năm trước, cha Đàm về hưu để lại tiền dưỡng già, còn những tài sản khác quyên tặng hết rồi theo sau, cùng mẹ Đàm chuyển tới căn nhà cũ ở ngoại ô này, từ chối tất cả cả cuộc phỏng vấn của truyền thông, nuôi gà nuôi vịt, khiêm tốn trải qua hơn mười năm.
Họ thích con dâu có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngoan ngoãn và hiếu thuận. Hôm nay cô con dâu này lại đến thăm họ, thế là hai ông bà họ Đàm tươi cười rạng rỡ.
Lúc Tôn Địch đang hiếu kính cha mẹ chồng thì Đàm Đông Niên nói với thư ký: “Hai mươi tuổi, tầm một mét sáu, không gầy không béo, mua quần áo phải có màu sắc tươi sáng chút, có cả hình hoạt hình cũng được, mua hẳn mấy bộ vào!”
Vẻ mặt thư ký khó xử: “Giám đốc Đàm, có ảnh chụp để tôi tham tham khảo qua không ạ?” Tự mình đi mua sắm quần áo cũng phải tra tấn tới lui chứ đừng nói là mua cho người khác, ngay cả phong cách cũng chẳng rõ ràng.
Đàm Đông Niên nghĩ nghĩ rồi bảo: “Không có ảnh, cậu cứ tùy ý mua đi! Tôi để cô ấy chọn là được.”
Thư ký chỉ có thể nhắm hai mắt, cắn răng “nhận lệnh”.
Tiệc sinh nhật kết thúc như vậy đấy. Tôn Hồi trước mặt bạn bè vẫn là một cô gái mười chín tuổi còn trước mặt họ hàng thân thích thì biến thành hai mươi. Bố mẹ với chị gái cũng không nhắc tới chuyện bổ sung sinh nhật, dù sao thời gian hãy còn sớm. Mà Tôn Hồi vẫn ngập tràn mong đợi.
Trốn giờ học buổi tối trở nên thường xuyên như cơm bữa, sinh viên ngoan Thái Nhân Duy cũng bị ba cô bạn làm hư, vùi trong quán net hai ngày liên tục, thích thú hệt Tôn Hồi, chỉ vui vẻ tán gẫu trên QQ. Tạ Kiều Kiều và Phù Hiểu Vi khinh thường cho hai đứa bạn.
Đến cuối cùng lại là ba cô bạn đồng loạt khinh bỉ Tôn Hồi. Khi đi ra ngoài mua đồ ăn luôn có thể bắt gặp Tôn Hồi kiên trì ngoan cường dính lấy cái máy đánh bóng rổ, làm hại mấy bạn nhỏ không ngừng oán trách: “Chị ơi, trình độ của chị bi bét thế thì đừng chơi nữa!”
Tôn Hồi bắt nạt các bạn nhỏ: “Đã từng nghe cần cù bù thông minh chưa hả?” Thấy mấy bạn nhỏ lắc đầu, Tôn Hồi vênh váo: “Ngay cả sách mấy đứa cũng không đọc thuộc mà muốn đòi chơi sao? Về nhà tra từ điển trước đi!”
Chơi mệt, các bạn nhỏ cũng sớm đã giải tán. Tôn Hồi chạy tới quầy lễ tân quẳng lên tờ hai tệ, Hà Châu cực kỳ ăn ý đưa cho cô một chai nước.
Tôn Hồi nhấp hai ngụm rồi hỏi: “Này, sao Giang Binh không tới?”
Hà Châu liếc cô một cái, không trả lời. Lại nghe Tôn Hồi lên tiếng: “Lần trước không phải anh ta làm thu ngân giống anh à? Sao bây giờ mãi không thấy anh ta tới đây?”
Hà Châu lạnh lùng đáp: “Sao cậu ta phải tới?”
Tôn Hồi tiếp tục dày mặt: “Anh và anh ta là anh em tốt mà. Hai người sống cùng nhau bao lâu rồi? Năm nay anh ta bao nhiêu tuổi? Hai ba? Hai tư?”
Hà Châu chịu hết nổi, lấy ra một gói khoai tây chiên để lên mặt quầy và lặng lẽ nhìn Tôn Hồi. Cô ngừng lời, móc tiền ra trả rồi ôm gói khoai nhai “rột rột”, lúng búng nói: “Sao anh không nói gì hết vậy, tuổi tác cũng là bí mật của đàn ông à?” Dứt lời, cô tò mò mở to mắt.
Hà Châu bó tay: “Tôi với cậu ta không thân.”
Câu trả lời này là Hà Châu tự chui vào lưới, đi vào đường cùng. Tôn Hồi được voi đòi tiên, từ tán gẫu về Giang Binh tới công việc kinh doanh của quán net. Cuối cùng vẻ mặt của Hà Châu từ không cảm xúc tiến hóa thành “vẻ mặt mướp đắng”.
Tối thứ sáu, Tôn Hồi lại hỏi anh về Lợi Mẫn: “Cô nàng ấy có hiểu khách hàng là thượng đế không đấy? Cứ trưng vẻ mặt khó chịu với tôi suốt thôi. Tôi nhắc cô ấy lần sau nếu bảo trình độ ném bóng của tôi kém nữa thì tôi sẽ phản ánh với ông chủ của các người đấy!”
Hà Châu buồn cười, gật đầu đáp: “Được!”
Thực ra Tôn Hồi rất tò mò trên người anh có hình xăm không. Người ra ngoài lăn lộn luôn cần có ít trang bị phụ trợ mà. Đáng tiếc hôm đó ở phòng trọ, Tôn Hồi “nhút nhát” quá nên không soi rõ cơ thể của anh.
Cô trộm đánh giá Hà Châu một lượt từ đầu tới chân, cứ tưởng mình che giấu tốt lắm ai dè mắt Hà Châu mọc trên trán, anh vừa gõ bàn phím vừa không nhịn nổi cong khóe môi.
Mỗi người mang một tâm tình riêng, đợi Lợi Mẫn tới thay ca mới phá vỡ sự im lặng. Tôn Hồi tiếp tục trợn mắt với cô nàng. Hà Châu bàn giao lại công việc cho Lợi Mẫn xong, đang định nói một câu xen vào giữa hai cô gái thì bên ngoài đột nhiên xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ đang hếch cằm và ôm cánh tay chắn ở cửa. Lợi Mẫn nhận thua trước, kết thúc trận chiến, cất tiếng gọi: “Hà Châu…”
Hà Châu thoáng cau mày, khẽ bảo: “Cô làm việc đi, đừng nhiều chuyện!” Nói xong, anh đi ra ngoài. Người đàn ông cao lớn kia cũng đi theo sau anh.
Tò mò đưa mắt nhìn họ đi xa, Tôn Hồi không kìm nổi nên hỏi Lợi Mẫn: “Đó là ai vậy?”
Lợi Mẫn lo lắng đáp: “Tới gây rối. Lần trước họ đến quán net quậy ầm ĩ kiếm chuyện, bị Hà Châu đánh bỏ chạy. Chẳng biết lần này có phải muốn trả thù không.”
Tôn Hồi hứng chí, nóng lòng muốn thử đi xem đánh nhau, nhưng hiện giờ đang buổi tối vắng vẻ, nên vẫn là đừng nghĩ đến!
Thời gian ở quán net đã trôi qua ba tiếng, Thái Nhân Duy cầm túi xách của Tôn Hồi từ trong đi ra: “Mày còn không về nhà đi? Giờ tao về ký túc xá đây.”
“Mày không thức đêm với bọn Tạ Kiều Kiều à?”
Thái Nhân Duy lấy gói khoai trên tay của Tôn Hồi lên ăn: “Không thức đêm đâu, tao về đọc sách!”
Tôn Hồi khen: “Ngoan lắm!” rồi cô lại quay đầu tiếp tục tám chuyện một hồi, hỏi Lợi Mẫn về tình hình chiến đấu lần trước ra sao.
Lợi Mẫn trợn mắt lườm cô: “Ở đâu ra nhiều câu hỏi thế, tôi phải làm việc!”
Tôn Hồi dẩu môi, bị Thái Nhân Duy đang vội về ký túc xá lôi ra ngoài.
Hai người lề mề đi về phía trạm xe bus. Tôn Hồi nhỏ giọng nói: “Hà Châu đi cùng người ta rồi, không biết đi đâu đánh nhau nhỉ?”
Thái Nhân Duy cười cô: “Tao thấy mấy hôm nay ngày nào mày cũng kiếm cớ nói chuyện với Hà Châu, thích anh ta hả?” Cô bạn không ôm ý tốt: “Hà Châu rất ưa nhìn này, so với đám nam sinh đối diện phòng bọn mình thì hơn rất nhiều. Chiều cao hai người cũng phù hợp đấy, hơi bị giống “chim nhỏ nép vào người” nhé!”
Tôn Hồi xấu hổ: “Mày đùa gì đấy!” Rõ ràng cô đang tiến hành chiến thuật quanh co, đang muốn phản bác thì chợt nghe thấy trong một con ngõ nhỏ chếch bên kia truyền tới tiếng va đập.
Đêm khuya tối đen thuận tiện giết người, ngõ nhỏ sâu hun hút, Thiên thời Địa lợi nhân hòa. Tim Tôn Hồi giật thót, cô kéo Thái Nhân Duy. Hai người dừng bước.
Thái Nhân Duy cũng nghe thấy tiếng động. Trong đó rõ ràng còn có tiếng kêu rên của đàn ông. Cô bạn căng thẳng: “Không phải là Hà Châu đánh nhau ở đây chứ?” Hai cô gái cẩn thận dè dặt đi về phía đó thăm dò, con ngõ tối om om chẳng khác gì sâu không thấy đáy, dường như loáng thoáng có mấy bóng người đang ngã tới ngã lui.
Tôn Hồi cũng nin thinh, túm lấy Thái Nhân Duy đi về phía góc tường đầu ngõ, mở nhạc trên di động lên, sau khi phát một ca khúc thì nhanh chóng bỏ điện thoại vào góc tường rồi kéo Thái Nhân Duy chạy lùi lại mấy bước và giải thích: “Thời cấp ba tao đánh lộn chuyên môn làm thế này! Lần nào linh lần nấy!” Kèm theo lời Tôn Hồi nói, quanh quẩn bên tai là khúc nhạc “Xong rồi xong rồi”—Còi báo động.
Dừng bước ngoảnh đầu nhìn, Thái Nhân Duy trợn mắt líu lưỡi, chỉ thấy người đàn ông thứ nhất từ con ngõ lao ra, người đàn ông thứ hai từ con ngõ lao ra, người đàn ông thứ ba, người đàn ông thứ tư—Đi ra rồi thì dừng lại ở đầu ngõ ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng cúi đầu từ từ ngồi xuống, nhặt lên một cái di động sờ sờ.
Tôn Hồi vẫy tay: “Của tôi đấy, của tôi đấy!” Tiết tấu nhanh nhẹn có thể so với còi cảnh sát.
Tôn Hồi và Hà Châu đi cùng đường, ngồi lên chuyến xe bus áp chót. Có lẽ là thứ sáu nên nhiều người ra ngoài vào buổi tối, trên xe bus đông nghịt. Vốn đám đông khó có thể chen vào lại tự động nhường ra một lối đi sau khi Hà Châu lên xe. Người nào cũng tránh anh chàng mặt mũi bầm tím đầy vệt máu tươi, thậm chí một cặp đôi sắp xuống xe cũng bởi Hà Châu tới gần mà nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. Tôn Hồi dẫn đầu chiếm luôn trước vị trí sát cửa sổ rồi cười hì hì vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi!”
Hà Châu cười nhạt, ngồi xuống!
“Cô lưu cái này trong điện thoại à?” Hà Châu vẫn cầm di động của Tôn Hồi, anh vặn nhỏ khúc nhạc còi cảnh sát.
Tôn Hồi đáp: “Vâng. Đây là pháp bảo chuẩn bị khi ra khỏi cửa đấy! Hữu ích hơn mấy cái dụng cụ phòng sói với nắm đấm nhiều. Anh đừng thấy nó trong di động mà nghe không thật. Những kẻ kia lúc đánh đấm chưa phân biệt rõ thật giả thì đã sớm hoảng sợ rồi. Ban nãy ba tên đánh nhau với anh cứ gọi là chạy trốn còn nhanh hơn chuột.” Cô lấy làm lạ: ” À phải, sao anh nghe ra được?”
Hà Châu thấp giọng đáp: “Không biết. Vừa nghe liền cảm thấy giả rồi.” Anh nghiêng đầu nhìn Tôn Hồi, lại mỉm cười, đem trả di động cho cô.
Tôn Hồi và anh có tình hữu nghị cách mạng, nhân cơ hội lại thêm một tầng thân thiết. Lần này Hà Châu không lặng im, mà ngập ngừng một thoáng liền trả lời: “Nửa năm trước Giang Binh mới đến nơi này tìm phòng, tôi và cậu ấy thật sự không thân. Cậu ấy chắc hai tư, hai lăm tuổi.”
Người trên xe cũng lục tục rời đi, Tôn Hồi và Hà Châu chuyện trò suốt một đường tới trạm xe Bắc, sau khi vào bến thì xuống xe, đi thẳng tới ngã tư mới chia tay. Hà Châu rẽ phải đi về khu phòng trọ nông dân, Tôn Hồi rẽ trái đi về phía nhà nghỉ.
Tôn Hồi luôn biết mình là một người mệnh khổ, vừa mới vào nhà nghỉ thì đã bị mẹ Tôn chỉ huy dọn dẹp phòng cho khách. Khi xách cây lau nhà đi lên còn nghe mẹ Tôn ở đó, bảo: “Lần sau về sớm đấy! Có đứa con gái nào như mày, muộn thế này mới về nhà không? Lúc chị gái mày đọc sách…”
Lời phía sau, Tôn Hồi nghe không rõ. Cô cùng Vu Lệ đi vào phòng của khách. Vu Lệ tán gẫu: “Lần trước chị với anh ấy ăn pizza rồi, sau đấy hình như anh ấy bận rộn suốt. Có điều kế tiếp chị nghĩ tới anh ấy rất nhanh sẽ chuyển đi. Chị có thể giúp đỡ.”
Tôn Hồi cười Vu Lệ: “Chị muốn giúp khiêng đồ hay là chuyển đồ. Cẳng tay chị còn gầy hơn tay anh ta ấy.”
Vu Lệ không nỡ đả kích cánh tay của Tôn Hồi, chỉ hé miệng cười.
Hôm sau, Tôn Hồi ngủ say sưa, mẹ Tôn kéo chăn của cô đi, ôm ga giường đi giặt. Tôn Hồi lại nhắm mắt bò vào phòng ngủ tiếp. Lúc mẹ Tôn và bố Tôn ra khỏi cửa thì hét to: “Trưa qua giúp đấy!”
Tôn Hồi mơ màng “vâng” một tiếng, đang muốn ngủ như chết lần nữa bỗng di động reo vang.
Sau ba phút, Tôn Hồi mắt nhắm mắt mở xuống cầu thang. Đàm Đông Niên mở cửa xe quẳng cho cô một túi giấy: “Không phải bảo chị gái em mua quần áo xấu sao, nhìn bộ này xem!”
Tôn Hồi bối rối gãi gãi đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!