Chơi Độc - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Chơi Độc


Chương 22


Sau khi rời giường, rốt cuộc Tôn Hồi cũng nhìn thấy dáng vẻ của mình: đầu ổ gà, mặt bánh bao, cẳng tay bầm tím, bắp chân tróc da và chân trái bị thương.

Cô nhăn mặt tóm chân lên, lòng bàn chân dường như ram ráp và có mùi thuốc bôi.

Hà Châu lấy cái gương trong tay cô, anh lên tiếng: “Đợi lát anh đi mua ít thuốc nữa, phỏng chừng dưỡng thương một tuần là có thể gần khỏi rồi!”

Tôn Hồi ngẩn ra: “Một tuần á? Tôi phải thi cuối kỳ…”

Bộ dạng này của cô cũng hết cách để trở lại trường gặp bạn bè. Mở rộng trái tim thì nên vui vui vẻ vẻ, sao có thể mình mẩy thâm tím phô bày cho người ta xem đây. Nhưng cô vẫn chẳng dám về nhà, lúc bất lực chạy ra ngoài quá gấp gáp nên ví tiền, di động và các loại tài liệu bao gồm sách vở, tất cả đều bỏ quên ở nhà Tôn Địch.

Nghĩ đến Tôn Địch thì Tôn Hồi lại rầu rĩ.

Tình cảnh tối qua rõ rành rành trước mắt, cửa lớn vừa mở liền lập tức truyền tới giọng chất vấn của Tôn Địch. Nhưng cửa lớn chắn mất tầm nhìn của Tôn Hồi.

Theo lý mà nói, một người có thể nhìn thấy đối phương, đối phương cũng có thể nhìn thấy cô ta. Nếu ở giữa có vật cản vậy thì ai cũng không thể nhìn thấy ai. Ba điểm thành một đường thẳng, với điều kiện trước tiên là không có dụng cụ hỗ trợ, chỉ có thể “không nhìn thấy” mà không phải “không thể nhìn thấy”. Còn nữa, thị giác của con người có hạn, huyền quan của căn hộ và góc độ của cầu thang đều không nằm trong phạm vi của tầm mắt, do đó dù thế nào đi chăng nữa Tôn Địch cũng chẳng thể trong tích tắc mở cửa ra liền gào toáng lên câu ấy được.

Tôn Hồi đau lòng nhất không phải bị bố đánh và mẹ mắng mà là người chị mình hết lòng tin tưởng và dựa dẫm, người chị trưa hôm qua mở cửa đã hét to với phòng khách trống trơn rằng: “Các người đang làm gì vậy?”

Tôn Hồi tựa vào đầu giường, bầu không khí trầm lặng. Cô mở miệng: “Hà Châu, có thể cho tôi mượn ít tiền không? Tôi đi tìm chỗ ở!”

“Không có tiền!”

Tôn Hồi cắn môi: “Thế mấy đồng thì sao? Tôi đi xe bus.”

Hà Châu đáp: “Em biết anh nghèo mà!”

Tôn Hồi thoáng sửng sốt, tám tệ hai đồng cùng với bánh bao dưa muối quả thật có thể chứng minh Hà Châu nghèo lắm, nghèo đến nỗi ngay cả tiền lẻ cũng chẳng có.

Cô bắt đầu lo lắng, có tiền thì dễ làm việc, không tiền thì nhấc bước cũng khó. Chung quy về nhà hay về trường, hoặc dứt khoát lưu lạc đầu đường luôn vậy. Tôn Hồi đã hết cách. Nhưng còn chưa lo lắng xong, cô liền được một chiếc xe đón đi.

Tóc Vàng mở miệng cợt nhả: “Em mượn của huynh đệ em đấy! Mấy hôm nay muốn đi đâu cứ bảo, em làm lái xe!” Gã vừa nói vừa không nhịn nổi liếc mắt vào gương chiếu hậu, tò mò dán mắt nhìn Tôn Hồi đang che mặt.

Đầu chợt đau nhói. Bị Hà Châu vỗ cho một cái, Tóc Vàng thu ngay lại ánh mắt. Chiếc xe chầm chậm chạy về hướng nhà nghỉ.

Nhà nghỉ này cách trạm xe Bắc một quãng, được xưng ba sao, ông chủ là anh em với ông bô của Tóc Vàng. Phần lớn khách vào trọ mấy hôm nay toàn là giáo viên và học sinh của trường lái. Mấy huyện và thị trấn quanh thành phố Nam Giang thống nhất thi lấy bằng lái khu vực nội thành ở trường lái này.

Tóc Vàng vỗ ngực bảo: “Giá rẻ, với lại tuyệt đối an toàn. Người thuê trọ đều đàng hoàng, không có lưu manh côn đồ.” Lưu manh côn đồ lớn nhất chính là gã ấy, chẳng qua Tóc Vàng không thừa nhận điều này đấy thôi.

Tôn Hồi chui ngay vào phòng tắm rửa mặt. Hà Châu và Tóc Vàng ra ngoài cửa, hành lanh vắng teo, thậm chí một con sâu cũng chẳng có.

Tóc Vàng nhỏ giọng: “Sáng nay em bảo bọn Da Đen đi hỏi rồi. Nhà họ Tôn kia cũng khá nổi, khắp nơi toàn hàng xóm của nhà họ cả.”

Nhà họ Tôn có năm anh chị em, bố Tôn lăn lộn giỏi nhất, mở nhà nghỉ, ở nhà lầu, con gái lớn thì gả cho kẻ có tiền.

Trước kia khi ông bà nội Tôn còn sống, đám con cái luôn cãi vã om sòm, một chốc đòi dỡ nhà, một chốc lại tranh giành gia sản. Nghe nói có mấy đợt ầm ĩ đến nỗi không thể chấm dứt, ai ai cũng biết. Vài năm gần đây nhà họ Tôn trải qua một chuyện lớn nhất, đó là con trai độc nhất của cô hai gây sự rồi bỏ trốn nên phải ngồi tù bốn năm. Tin tức truyền ra, camera của cảnh sát ghi lại rõ mồn một.

“Thằng ấy, tính ra em cũng quen biết. Trước kia cả đám đều chơi chung một hội, không nghĩ tới chính là thằng nhãi nhà họ Tôn!” Tóc Vàng châm một điếu thuốc, nói tiếp: “Tối qua hỏi thăm được sơ sơ, nghe bảo con gái lớn nhà họ sắp li hôn?”

Bố Tôn nổi điên có thể so với động đất cấp độ mạnh, tiếng mắng chửi xuyên qua cả vách tường truyền tới nhà hàng xóm tầng dưới, sàn nhà bị giậm đến mức chấn động. Tòa nhà cũ sao chịu nổi sự náo loạn như vậy của bố Tôn cơ chứ. Lúc hai, ba giờ đêm, chủ hộ tầng dưới tìm tới tận cửa. Kết quả chủ hộ kia vô tội ăn ngay một trận đòn. Bây giờ bố Tôn đang ngồi xổm trong đồn cảnh sát kia kìa. Chuyện li hôn cũng đã sớm truyền khắp các hộ xung quanh.

Tóc Vàng hả hê khi người khác gặp họa, vạch ngón tay kể lể: “Còn nữa nhá, nghe bảo cái nhà nghỉ đó hoàn toàn dựa vào chàng rể chống đỡ. Gần đây chẳng phải trạm Bắc sắp đóng cửa à, sớm đã không có khách. Nhà nghỉ cầm cự được nửa năm, giờ là một cái vỏ rỗng tuếch. Nghèo mà nổ, ông già kia còn tới phòng bài ra vẻ giàu có, thua mất mấy vạn, cứ nợ suốt. Giờ con rể có tiền cũng chẳng còn, lại ngồi trong đồn. Chậc, chậc!”

Hà Châu nảy ra một ý, thoáng cân nhắc rồi nói: “Mày gửi họ tao bốn tút thuốc cho Lí Vĩnh Thắng ở đồn cảnh sát, nhờ hắn giúp một chuyện!”

Trong phòng, Tôn Hồi đang phiền não.

Trước khi tắm gội, Hà Châu đưa cho cô một cái túi bảo rằng bên trong là đồ để thay. Đúng là đồ để thay, đầy đủ quần áo lót, mỗi tội áo ngực lớn hơn một size còn quần lót… hơi gợi cảm.

Tôn Hồi soi gương, khuôn mặt xấu hổ ửng hồng, chẳng qua trên mặt còn sưng đỏ nên không nhìn rõ lắm.

Hà Châu bước vào, trước tiên anh tùy ý liếc mắt, sau đó anh lại đem tầm ngắm dừng trên ngực Tôn Hồi. Vài giây ngắn ngủi trôi qua, anh lặng lẽ cong khóe môi.

Tôn Hồi hỏi:”Anh bạn Tóc Vàng của anh đi rồi à?” Thấy Hà Châu gật đầu. Tôn Hồi nói tiếp: “Chỗ này bao nhiêu tiền, anh lấy đâu ra tiền thế? Đến lúc đó tôi trả cho anh!”

Hà Châu thoáng ngần ngừ mới đáp: “Anh vay nặng lãi.”

Tôn Hồi trợn trừng mắt. Hà Châu nhàn nhạt thêm một câu: “Lãi ba phân!”

Tôn Hồi không rõ lãi ba phân là bao nhiêu, cô chỉ nghe lọt ba chữ “vay nặng lãi”. Thoáng chốc nín thinh, Tôn Hồi đảo mắt nhìn quanh, thật sự muốn nói với Hà Châu cô chỉ trả tiền gốc thôi, không trả tiền lãi đâu. Cơ mà lời này, cô không nói ra miệng. Lấy oán trả ân rất không phúc hậu, hai đao đâm hai bên sườn* mới là nguyên tắc báo ân chính xác.

(*Ý tứ là không tiếc mạng sống để đền ơn)

Sau khi Trời tối, Hà Châu mua thuốc tới cho Tôn Hồi. Nghe nói lại là tiền vay nặng lãi.

Ngay cả chuyện trò, Tôn Hồi cũng không còn sức, cứ gục đầu pha trà rót nước cho Hà Châu. Cuối cùng lí nhí cam đoan: “Anh yên tâm, tôi sẽ trả. Tôi không mang theo thẻ bên người!”

Hà Châu lặng lẽ cong khóe môi lần nữa.

Thẻ trong ba lô. Tôn Hồi phải đi lấy lại, nhưng cô không thể ấn số của Tôn Địch. Mỗi lần chạm vào điện thoại thì như thể đụng vào dầu sôi, lập tức bỏng rát rụt tay về.

Gác chuyện này sang một bên trước đã, Tôn Hồi lên tinh thần, cố gắng dưỡng thương, tranh thủ sớm ngày quay lại trường học.

Đáng tiếc đã khuya mà Hà Châu lần lữa không rời đi. Anh không tới quán net làm việc cũng chẳng về phòng trọ. Tôn Hồi không thể nghỉ ngơi, liên tục ngầm ra hiệu anh nên đi đi. Nửa ngày rốt cuộc anh mới “nghe hiểu”, dặn dò vài câu rồi cất bước.

Cửa phòng đã đóng. Song, Hà Châu vẫn loanh quanh chỗ hành lang mà không đi ngay. Sau đó anh dựa cửa ngồi luôn cả mấy tiếng. Qua khe cửa, loáng thoáng trông thấy đèn bên trong đã tắt, anh mới đứng dậy rời đi!

Tôn Hồi không nhớ số di động của bạn cùng phòng nên chỉ có thể thông qua QQ, bảo các cô ấy xin nghỉ giúp mình, lấy cớ xin nghỉ là bị ốm. Mấy cô bạn hỏi này hỏi nọ, Tôn Hồi một mực không trả lời, chỉ nhắc họ gửi ghi chép đến hộp thư.

Tôn Hồi cứ như vậy ở lại khách sạn, mở mắt ra liền bật máy tính trong phòng bắt đầu ôn tập. Buổi trưa cô ăn cơm Hà Châu mang tới, buổi chiều anh ngồi bên nhìn cô học bài.

Thoạt đầu Tôn Hồi cảm thấy kỳ kỳ, nhưng cô không thể vô lý đuổi ân nhân đi, lại nhớ đến lời Hà Châu nói lúc ôm cô tối hôm đó. Tuy ý thức mơ hồ, nhưng tóm lại vẫn nhớ đại khái. Tim Tôn Hồi đập rộn, đỏ mặt nắm lấy con chuột máy tính, rối rắm lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.

Hà Châu kể đã đổi ca với Lợi Mẫn, gần đây đều làm mỗi ca đêm, ban ngày thì anh bên cạnh Tôn Hồi suốt, thời gian suýt soát thì bảo Tôn Hồi tắt máy nghỉ ngơi, thỉnh thoảng bôi thuốc cho cô. Vết thương cũng dần đóng vẩy, dấu tát tay cũng trở nên mờ nhạt hơn.

Một hôm, Tôn Hồi vừa nhai cơm vừa nhíu mày, miệng lẩm bẩm từ đơn tiếng Anh. Hà Châu giơ đũa gõ gõ vào bát cô, nói: “Tập trung ăn cơm!”

Tôn Hồi buồn rầu đáp: “Anh không biết chứ, môn thi thứ hai là Tiếng Anh, mà tiếng Anh của tôi bết bát nhất, không kịp rồi!”

“Đã biết không kịp, em cho rằng bản lĩnh hai ngày thì có thể học tốt à? Còn chẳng bằng ăn cơm tử tế, đến lúc ấy dành thời gian thi lại, đề thi lại dễ hơn!”

Tôn Hồi tức tối bảo: “Miệng quạ đen!” Trước kỳ thi, kiêng kỵ nhất là loại nguyền rủa này. Cô muốn giành được học bổng đấy.

Đến hôm thứ tư, cuối cùng Tôn Hồi ấn số đi động của Tôn Địch.

Tất cả giấy tờ thi cử cần tới đều nằm trong ba lô, Tôn Hồi rề rà nói xong mới nghe thấy Tôn Địch lên tiếng: “Hiện giờ đang ở trường hả? Chị đưa đến cho em nhé!”

Tôn Hồi vội nói: “Không cần, để em đi lấy!”

Tôn Hồi dùng tiền vay nặng lãi của Hà Châu trả tiền xe, đứng dưới căn hộ một lúc lâu mới thấy Tôn Địch xuống. Sau khi nhận lấy ba lô, cô chăm chăm nhìn mũi chân, nhỏ giọng hỏi: “Bố mẹ vẫn giận ạ?”

Tôn Địch lạnh nhạt mở miệng: “Ừ, đều phiền lắm! Dù sao em ở trường đi, hai ngày nghỉ cũng đừng về, tránh làm bố lại phát hỏa.”

Sắc Trời mờ tối, Tôn Địch cũng không trông thấy vệt xanh tím trên cánh tay của en gái. Ngừng một chốc, cô ấy lại cất lời: “Chuyện đó bỏ đi, cũng là chị không đúng. Mấy ngày trước Đông Niên kể với chị chuyện của bọn em, chị luôn giả bộ không biết. Hồi Hồi, xảy ra việc thế kia, giờ chị cũng hết cách mỉm cười với em nữa rồi. Nhưng em phải nhớ kỹ một điều, chỉ cần một ngày em vẫn là em gái ruột của chị thì em không thể có quan hệ với anh rể em. Như vậy chị làm sao chịu nổi!” Tôn Địch ngừng lời, thanh âm có chút nghẹn ngào, hít sâu một hơi nhìn về phía chân trời, vô lực nói tiếp: “Thẻ của em đã bị bố mẹ cầm đi. Chị nhét cho em một ngàn, đủ để em chi tiêu. Được rồi, em đi đi!”

Tôn Hồi thấp đầu “vâng” một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống bậc tam cấp. Nhưng chẳng lưu lại bất cứ dấu vết gì trên nền gạch men sáng loáng có thể soi gương. Cô từ từ xoay người, chậm rãi cất bước, chậm rãi lau đi vệt nước mắt trên mặt, từng bước chân ra khỏi khu căn hộ cao cấp khác biệt hẳn với trạm xe Bắc.

Bầu trời xám hơn, buổi tối mát mẻ hơn, Tôn Hồi trước sau luôn có một hy vọng—Di động mở máy suốt hai mươi tư giờ, bố mẹ sẽ gọi điện thoại tới.

Thậm chí thời gian thi cô cũng mở máy. Thỉnh thoảng bạn cùng phòng thấy cô lơ đãng đều cảm thấy tò mò. Tạ Kiều Kiều gặm táo lượn qua lượn lại trước mặt Tôn Hồi. Ra sức gạt cô bạn ra, Tôn Hồi chạy đến bàn của mình lục ra một quả cam, hung hăng lột vỏ rồi ăn.

Cuối cùng không phải đau ốm, Tạ Kiều Kiều cười hê hê nói: “Trả lãi nhé! Đến lúc đó trả tao một quả thanh long đấy!”

Tôn Hồi ngẩn người, bất giác nghĩ tới Hà Châu.

Mấy vết thương trên người cô không giấu nổi, lúc về trường lấy cớ là tai nạn ô tô. Lúc Hà Châu đặc biệt chạy đến đưa thuốc cho cô, vẻ mặt anh âm trầm bảo cô chưa tạm biệt mà đã đi.

Tôn Hồi cười ngượng: “Tôi có tạm biệt mà. Tôi đặc biệt để lại cho anh mấy chữ. Hôm ấy anh không tới, tôi không đợi được anh, cũng không có số di động của anh!”

Rõ ràng cô từng gọi điện thoại cho Hà Châu nhưng căn bản không lưu lại. Nghe xong, sắc mặt Hà Châu sa sầm thêm mấy phần. Anh lấy di dộng của cô nhập số của mình vào, rồi lẳng lặng đi mất. Tôn Hồi cảm thấy áy náy.

Áy náy này, cô thi hỏng.

Thi xong mấy môn cuối cùng, cô trốn trong phòng vệ sinh đụng vào vách tường rồi xám xịt đi ra thu dọn hành lý.

Bạn cùng phòng không phải đều là dân Nam Giang, kế hoạch nghỉ hè có làm thêm, có du lịch, thoáng chốc hào hứng trao đổi với nhau. Sau khi tán gẫu một lúc, Phù Hiểu Vi liền ghé sát bên tai Tôn Hồi khẽ bảo: “Tao về nhà một tháng. Hết một tháng thì quay lại, tao còn phải tìm Chu Tùng Dật nữa!”

Cô bạn dường như mãi mãi cũng chỉ có một mục tiêu này, nhưng Tôn Hồi thì mờ mịt.

Xách hành lý ra khỏi ký túc xá, đi bộ một quãng đường dài, ngồi xe bus, thời gian tới trạm sớm chưa từng có trong lịch sử. Đứng ở bậc thềm trạm xe bus quen thuộc, Tôn Hồi móc di động xem qua, không có cuộc gọi nào!

Phố xá lên đèn, người đi lại trên đường không ngớt, bên ngoài quán cơm nhỏ ngập tràn mùi thức ăn nồng đậm, trước quán nướng cuồn cuộn khói đặc. Tôn Hồi đi qua từng khung cảnh thân quen, cuối cùng dừng bước trước cửa nhà nghỉ họ Tôn, đúng lúc nghe thấy tiếng quát to: “Trong thẻ của nó có mỗi ba vạn, một vạn rưỡi nhận hôm sinh nhật trước đó đâu rồi? Có phải bà tham lam không?”

Mẹ Tôn trả lời: “Ai tham, ông tự đi hỏi nó đi!”

Bố Tôn chửi một tiếng thô tục, ép mẹ Tôn giao tiền ra. Mẹ Tôn than Trời khóc Đất, quán trọ cũng không thể kinh doanh tiếp nữa. Suốt ngày toàn tiền tiền tiền. Bố Tôn điên tiết vỗ bàn, vẫn là người ở quán cơm sát vách sang khuyên can. Giọng nói xa xa truyền tới: “Ông vừa từ đồn công an ra đấy, lại muốn vào hả!” Nói hồi lâu, chẳng dễ dàng mới khuyên được họ, nhưng nghe thấy một tiếng chửi bới tức giận: “Đều tại cái đồ sao chổi bà sinh kia kìa, đẻ ra thì nộp tiền, rõ ràng cho rồi còn gửi về, phí công nuôi mười hai năm, làm ông đây ngồi trong đồn mười ngày. Lần sau đừng để ông thấy nó, thấy lần nào đánh lần ấy, cút ra ngoài đừng có quay về!”

Mười ngày nay, bố Tôn xui xẻo liên miên, sau khi vào đồn công an vốn ngồi một chốc là có thể ra ngoài, ai biết chẳng hiểu sao lại đánh nhau với phạm nhân trong đấy, cách quãng thời gian là một trận náo loạn. Tính khí ông ta nóng nảy, căn bản không kiểm soát nổi nắm đấm. Kết quả kéo dài tận mười ngày mới ra khỏi đồn. Tất cả những chuyện này bố Tôn đổ hết lên đầu Tôn Hồi. Nếu chẳng phải cô làm ra chuyện mất mặt thì sẽ không có hàng loạt những chuyện xúi quẩy tiếp theo.

Sắc đêm thăm thẳm, Tôn Hồi ôm bụng ngồi thụp bên đường. Trong góc tối om om, ngay cả cái bóng cũng không có. Hai chân cô giống như mọc rễ không cất bước nổi nữa.

Ở một góc chếch khác, nơi đèn đường không thể chiếu tới, Hà Châu đã đứng hồi lâu. Nơi này tầm nhìn rõ ràng, thấy được cả nhà nghỉ và cô gái nhỏ đang ngồi cúi đầu ủ rũ trước mặt. Anh bất giác mỉm cười, chậm rãi đi đến.

Nhận ra có người tới, Tôn Hồi từ từ ngẩng đầu lên, hốc mắt long lanh nước. Cô khẽ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Không có nơi để đi à?” Hà Châu ngồi xuống.

Tôn Hồi mím môi im lặng, nghiêng đầu nhìn nhà nghỉ, bên trong ồn ào ầm ĩ, cũng không hỏi một câu “Hồi Hồi được nghỉ chưa?”, “Hồi Hồi đang ở đâu chứ?”, “Có cần gọi điện thoại cho Hồi Hồi không?”

Tôn Hồi “Ừ” một tiếng gần như không nghe rõ, lại gục đầu.

Hà Châu nhếch miệng, thong thả châm một điếu thuốc. Sau khi hít một hơi, anh đưa điếu thuốc tới trước mặt Tôn Hồi.

Tôn Hồi ngây ra. Hà Châu nhét thẳng điếu thuốc vào kẽ môi Tôn Hồi, thấp giọng: “Hít một hơi xem thử là mùi vị gì?”

Tôn Hồi không tự chủ hít một hơi, khói thuốc quanh quẩn trong khoang miệng vài giây cô mới nhả ra. Lần này tức khắc khiến cô nhăn mày và ho dữ dội, bịt mồm đẩy bàn tay cầm thuốc của Hà Châu.

Hà Châu thay đổi tư thế tay, gác lên lưng cô nhẹ nhàng vỗ mấy cái. Bấy giờ mới dán vào trán cô, cúi đầu bảo: “Về sau từ từ dạy cho em. Giờ theo anh về nhà thôi!” Anh nâng cằm Tôn Hồi lên, ngón tay kẹp điếu thuốc gần kề gò má cô, khói thuốc theo gió thổi qua đôi mắt Tôn Hồi khiến cô không nhịn nổi khép mắt lại. Giây tiếp theo trên môi mềm mại, mùi thuốc lá nhàn nhạt trong khoang miệng đưa vào mồm cô. Giọng Hà Châu xa xăm: “Lần trước nói rồi, anh cần em, đi theo anh, nhé?” Dứt lời, anh giữ chặt gáy cô, môi kề môi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN