Chơi Độc
Chương 82
Bên kia, Tôn Hồi nằm trên giường với đôi mắt vô hồn và những suy nghĩ đã bay lên tầng không.
Tôn Hồi nghe thấy tiếng Hà Châu ra khỏi cửa, rồi trong căn hộ chỉ sót lại mình cô. Nằm một lát, Tôn Hồi từ trên giường nhổm dậy, mệt mỏi vào bếp tìm đồ ăn. Trong nồi vẫn om đồ ăn, trên lồng hấp cũng để mấy cái bánh bao, canh gà trong xoong sớm đã nguội. Hà Châu bận rộn suốt buổi chiều cuối cùng chưa động tới một miếng. Tôn Hồi dụi dụi mắt, tần ngần đứng trước kệ bếp một chốc, vẫn không đưa tay xuống. Cô kiễng mũi chân mở cửa tủ bát, lấy ra một gói mì ăn liền. Sau khi xé vỏ, cô gặm sống luôn, cắn một miếng thì liếc nhìn canh gà một cái, vừa nhìn vừa hít hít mũi. Thầm bực Hà Châu lãng phí lương thực. Tối nay anh cũng chưa ăn gì phải không?
Mì ăn liền có vẻ mắc ở thực quản, cổ họng khô và sít. Mũi Tôn Hồi càng lúc càng chua xót, đạp mạnh một phát vào cửa tủ. Lúc Hà Châu về, trong căn hộ không bật đèn. Ánh Trăng mờ nhạt rọi vào cửa sổ sát đất, lưu lại mấy cái bóng ngược mơ hồ, có tiếng “sột soạt” loáng thoáng từ nơi nào đó truyền tới. Hà Châu nhẹ chân đến gần, sợ kinh động đến âm thanh bên đó.
Trong bếp cũng không bật đèn. Ở đây không thể thấy Vầng Trăng, tối hơn so với phòng khách. Song, nơi duỗi tay chẳng nhìn thấy năm ngón thế này, Hà Châu liếc mắt một cái là đã trông thấy Tôn Hồi đang ngồi khoanh chân dựa bên cửa tủ, ôm đồ ăn vừa thút thít khóc vừa phồng miệng nhai. Dáng vẻ cô ấy đáng thương thế kia khiến Hà Châu một lần nữa không thể thở nổi.
Một sức mạnh lớn thình lình đem Tôn Hồi ôm lấy, gói mì ăn liền rơi trên sàn, lại bị tay chân khua khoắng loạn xạ nghiền nát, phát ra tiếng vang thanh thúy mà hỗn loạn, trộn lẫn tiếng “côm cốp” đụng vào tủ bát, và cả tiếng hừ hừ ấm ách kháng cự của Tôn Hồi, cùng tiếng thở dốc nặng nề của Hà Châu. Bầu Trời nóng nảy và bất an bị xé rách xuống, tấm rèm màu đen gắt gao quấn quanh hai người.
Tôn Hồi không ngừng né tránh, thô bạo đẩy Hà Châu. Bàn tay to lớn sau gáy như sắt như đồng, kềm chế cô không thể cựa quậy, mùi khói thuốc lá nồng đậm dày đặc trong khoang mũi. Tôn Hồi liều mạng đá đá hai chân đang cách xa mặt đất, lệ tràn mi. Trong làn nước mắt mịt mờ cô nhìn thấy cặp mắt khắc nghiệt cứng rắn mà dữ tợn ở
trước mặt. Rốt cuộc cô từ từ ngừng động tác, để mặc Hà Châu ôm mình lên kệ bếp lạnh ngắt.
Trong đêm đen, tất cả xúc cảm đều trở nên vô cùng rõ rệt, dưới bàn tay run run của anh, giữa môi lưỡi của anh, Tôn Hồi bật khóc. Chính vào lúc Tôn Hồi muốn bỏ cuộc, Hà Châu đột nhiên dừng lại, ôm thật chặt lấy cô gái đã gần nửa trần truị, vừa thở dốc vừa cắn đôi má, cắn vành tai cô và bảo: “Hồi Hồi, tiếp tục yêu anh, tiếp tục yêu anh đi mà! Em muốn anh đền mạng cho Phù Hiểu Vi không? Hử? Đền mạng rồi thì em sẽ lại yêu anh phải không em?”
Tôn Hồi vốn dĩ muốn gào to nói “Phải”, có điều chữ này vừa tới cổ họng liền không thốt ra nổi nữa. Trái tim cô hoảng hốt không sao giải thích được. Loại hoảng hốt này còn mãnh liệt hơn ban đầu phát hiện ra xoáy nước, mãnh liệt đến mức cô không thể nói ra bất cứ lời giận dỗi nào.
Tôn Hồi không trả lời, chỉ căn rắng đẩy Hà Châu. Anh ôm cô chặt quá, thậm chí không khí trong lồng ngực cũng bị ép ra rồi!
Một tối này, cuối cùng Hà Châu lại ôm lấy Tôn Hồi, anh vây hãm cô trong lòng mình, sít sao ôm cô không buông tay, song chẳng nói một lời, mặc Tôn Hồi vừa đẩy vừa mắng. Sau cùng Tôn Hồi hao hết sức lực, cũng không thể đẩy nổi anh. Rốt cuộc cô từ bỏ, không cam tâm tình nguyện được anh nhốt trong vòng tay, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô phát hiện hô hấp dần thông thuận. Khi cô mở bừng mắt mới cảm thấy Trời đã sáng, bên giường trống trơn, chỉ có một tờ giấy thông báo hướng đi.
Buổi sáng, Hà Châu quay lại công ty, sắp xếp ổn thỏa những việc vặt, rồi bảo Lý Vĩ Bằng đi gặp Lý Vĩnh Thắng. “Tai nạn giao thông ngoài ý muốn “còn đang trong quá trình điều tra, anh phải “đi lại” với Lý Vĩnh Thắng ở cục công an.
Vụ việc đến giờ đã một tuần, lão Đàm chưa hề gọi điện thoại tới, chỉ cho Giang Binh chuyển lời một lần. Đàm Đông Niên bảo rằng lão Đàm nhập viện vì viêm phổi, mọi chuyện sau này hẵng thảo luận. Hà Châu ngẫm nghĩ. Buổi trưa, anh đặc biệt mua một đống thuốc bổ đưa đến bệnh viện, và bất ngờ bị chặn ngoài phòng bệnh. Có lòng gửi tới, anh để đồ lại rồi rời đi.
Buổi chiều, rốt cuộc Hà Châu gặp được cấp trên của Thẩm Tiệp, một người đàn ông xem ra ngoài ba mươi tuổi, cao lớn và tuấn tú. Trẻ tuổi đáng ngạc nhiên. Anh ta bắt tay với Hà Châu, tự giới thiệu: “Chào anh! Tôi là Tằng Lâm Tây!”
Tằng Lâm Tây là đội trưởng đội điều tra tội phạm của cục công an thành phố. Năm năm trước, anh ta vẫn là một nhân viên bình thường, từng tham gia điều tra vụ tự sát của con trai tổng giám đốc của tập đoàn Tiên Hóa-Chung Triệu Xương. Nhìn từ các loại dấu vết phát hiện tại hiện trường, không có bất kỳ điểm nghi ngờ nào. Nhưng Tằng Lâm Tây sau khi điều tra bối cảnh của Chung Viễn đã tìm ra, Chung Viễn làm việc ở tập đoàn Trung Quảng, như vẫn phủ tầng khăn sa bí ẩn che mặt, ngành nghề liên quan vô cùng rộng lớn, mua đất xây dựng nhà cửa, đầu tư CLB bóng đá, vân vân. Những thứ này đều cần tài chính khổng lồ để duy trì, nhưng tài vụ của tập đoàn Trung Quảng có vẻ rất đáng ngờ. Thêm nữa, Tằng Lâm Tây phát hiện hình như tập đoàn Trung Quảng qua lại thân mật với bên chính phủ, hải quan, biên phòng, và các ban ngành khác.
Khi đó anh ta chỉ báo cáo với thượng cấp muốn thâm nhập đào sâu hơn. Tuy nhiên còn chưa kịp làm gì thì phía trên đã chỉ đạo xuống. Dẫu Tằng Lâm Tây không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Mãi đến tận lúc anh ta tiếp xúc lần nữa với Chung Triệu Xương.
“Hơn nửa năm trước, bà Chung tới báo án, nói rằng không phải con trai mình tự sát.”
Nguyên nhân là bà Chung và Chung Triệu Xương cãi nhau. Trong lúc om sòm, Chung Triệu Xương bất cẩn lỡ lời, bà Chung thầm sinh nghi. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, bà ta quyết định báo cảnh sát. Còn Chung Triệu Xương khi phối hợp điều tra luôn có phần khác thường. Cùng lúc, Tằng Lâm Tây nhận được chỉ thị của thượng cấp, muốn anh ta lật lại vụ án tự sát của Chung Viễn.
Phòng trà nằm dưới chân núi, bên ngoài ngập sắc xanh tươi, không phải nghỉ lễ, toàn bộ phòng trà chỉ có ba, bốn bàn khách. Trong phòng bao tràn đầy hương trà.
Hà Châu trầm ngâm rồi nói: “Mượn điều tra vụ án giết người để tra cái khác?”
Tằng Lâm Tây tán thưởng, đáp: “Phải. Nói chuyện với anh Hà dường như căn bản không cần phí sức. Anh Hà rất thông minh!” Ngừng một chốc, anh ta nói tiếp: “Suýt quên, năm đó anh Hà là thủ khoa khối tự nhiên của thành phố Hải Châu, từng thấy trên tin tức, con của một họ hàng là bạn học với anh.”
Thủ khoa năm ấy, nay là giám đốc công ty thương mại, trong vòng vài năm biến hóa
nghiêng Trời lệch Đất. Chẳng ai nghĩ tới một sinh viên có tiền đồ hứa hẹn, sau gia đình gặp chuyện lại làm công việc buôn lậu, hiện tại ngồi đối diện với cảnh sát điều tra.
Tập đoàn Trung Quảng và tập đoàn Hải Sơn đã thu hút sự chú ý của cục trưởng hải quan. Nếu thành lập án buôn lậu này, vậy liên quan đến không chỉ có buôn lậu và đảo lộn thị trường giá cả, còn liên quan tới hàng loạt ban ngành chính phủ. Mà khoản tiền liên quan đến vụ án cũng phải là một con số vượt ngoài sức tưởng tượng.
Căn cơ của tập đoàn Trung Quảng quá sâu, nó đã trở thành thương hiệu của thành phố Hải Châu. Danh tiếng này, hễ bên trong có tí xíu sơ xuất sẽ gây ra hậu quả cực kỳ khó lường. Bởi lẽ đó, trước khi không nắm được đầy đủ chứng cứ trong tay, cục trưởng hải quan không thể hành động bừa bãi, chỉ có thể thò tay vào từ vụ án có liên quan này.
Sự việc phát triển đã nằm ngoài dự liệu của Tằng Lâm Tây. Hiện tại không chỉ ầm ĩ gây nên mạng người, còn anh ta vẫn chẳng thể làm bừa, chỉ bởi không đủ chứng cớ, và thiếu một chút nữa thôi. Anh ta ngàn vạn lần không ngờ Hà Châu vậy mà đã phát hiện ra, rồi chủ động yêu cầu thương lượng.
Tằng Lâm Tây nói: “Năm ngày trước, Mai Đình Sơn cùng Mai Cẩn An đã trở về Hải Châu. Lần này họ bị tổn thương nguyên khí nặng lắm, không biết phải nghỉ ngơi bao lâu. Mặc dù Trung Quảng muốn lật đổ Hải Sơn, nhưng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng như thế. Hai tập đoàn đều vậy. Đội không có cách nào nắm đủ bằng chứng, mấu chốt hẳn là trong phần tài liệu truyền thuyết kia.”
Hà Châu xoay tách trà, chậm rãi lên tiếng: “Một phần đã trong tay, phần còn lại giờ đang ở trên tay Mai Cẩn An.”
Chứng cứ trong chiếc USB, USB không phải là không thể sao chép. Thậm chí Hà Châu có thể đem tài liệu mình nắm giữ sao thành mười mấy bản. Nhưng anh vốn đối địch với Mai Đình Sơn nên sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này. Về phần Chu Phong, hắn đã nói rõ đem phần tài liệu trong tay giao cho Mai Đình Sơn, nếu bản thân hắn còn muốn giữ lại vậy chính là đang nói với tập đoàn Trung Quảng: hắn không muốn sống nữa. Tuy nhiên cũng có khả năng chỉ số IQ của hắn thấp.
Hà Châu nói: “Tìm Chu Phong, cũng có thể vẫn còn trong tay hắn!”
Chu Phong trốn ở cái xó xỉnh nào đó tại thành phố Nam Giang. Một tuần nay, hắn không thể sử dụng chứng minh thư và thẻ ngân hàng, tiền mặt luôn sẽ có ngày tiêu hết, muốn tìm hắn không khó.
Không riêng Tằng Lâm Tây đang tìm Chu Phong, Mai Cẩn An đã quay về Hải Châu cũng đang tìm hắn.
Mai Cẩn An nói với Mai Đình Sơn: “Chu Phong cử một cô gái tới, đồ vẫn ở trong tay hắn!”
Mai Đình Sơn bị thương. Lão ta bị đụng sưng cả trán trong lúc đâm xe, chạy trốn đến là thảm hại. Sau khi trở lại, lão nổi trận lôi đình. Toàn thể nhân viên công ty nơm nớp lo sợ không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy hạng mục ngừng trệ để phối hợp điều tra với bên hải quan.
Mai Nhược Vân bị lão ta mắng xối xả: “Băng ghi hình? Băng ghi hình đâu? Chẳng phải nói hai mươi giờ thì tiến hành báo hải quan sao? Băng ghi hình đâu?” Lão ta hất tung đồ đạc trong phòng bệnh xuống đất, phừng phừng lửa giận: “Sống uổng phí hơn bốn mươi năm. Tôi không ở công ty, xảy ra chút chuyện cỏn con thì cô luống cuống tay chân, có xứng đáng làm tổng giám đốc không hả?”
Mai Nhược Vân sững người, trong lòng vừa hận vừa tức, không muốn làm nơi trút giận bèn dứt khoát quẳng lại mớ hỗn độn này cho cha con bọn họ đi mà thu dọn.
Mai Đình Sơn đuổi Mai Nhược An đi, giận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Lão ta sống hơn năm mươi năm rồi, cho dù trước kia làm thuê cho người ta cũng chưa từng nhận sự nhục nhã như thế này. Lão liên hệ với mấy bạn bè làm ăn ở nước ngoài, sau khi trì hoãn mấy lô hàng hóa tiếp theo liền sai người đi điều tra công ty vận chuyển mà Hà Châu mở. Lão không tin Hà Châu không để lộ bất cứ sơ hở nào, chỉ cần bị lão ta tóm được ít chứng cứ thì lão ta cho Hà Châu chết không có đất chôn thây ngay.
Cuối cùng Mai Đình Sơn thở hồng hộc: “Tìm Chu Phong ra đây cho tao!”
Còn Tôn Địch đang đứng ngoài cửa phòng bệnh, xách theo canh gà mới ninh thì sắc mặt trở nên trắng bệch, tim đập như gõ trống.
Thời gian Tôn Hồi xin nghỉ ốm này, trưởng nhóm các đoàn thể sinh viên, các bạn học đã tiễn đưa Phù Hiểu Vi. Bố mẹ Phù Hiểu Vi nhất định muốn tìm ra kẻ giết người. Họ không phải dân địa phương nên chỉ có thể thông qua bạn bè ở đây nhờ người giúp đỡ. Trong lúc họ muốn gặp Tôn Hồi lại bị người trông giữ cô ngăn chặn bên ngoài.
Tạ Kiều Kiều nói: “Hiện tại họ vẫn ở quê, nhờ một ông chú giúp đỡ. Đợi qua khoảng thời gian này bố mẹ Hiểu Vi lại tới. Không thể để thủ phạm nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.”
Đầu bên kia điện thoại, Tôn Hồi lặng lẽ rơi nước mắt, đến giờ cũng không thể nói ra sự thật, tới cùng sự ích kỷ vẫn thắng hổ thẹn và đau buồn. Khóc nhiều nữa, tỏ vẻ oán hận hơn cũng chẳng thể đổi lại được mạng sống của Phù Hiểu Vi. Tôn Hồi hy vọng xiết bao người bị xe đụng trúng ấy là mình. Tại sao Phù Hiểu Vi phải đẩy cô ra chứ?
Tôn Hồi bệnh càng ngày càng nặng, bình thường vốn không ngồi yên được, thích nhất chạy ra ngoài, bây giờ căn bản không dám bước chân khỏi cửa, không muốn trở lại trường học, cũng sớm đã quên kỳ thi nghiên cứu sinh và chuyện ganh đua làm phụ đạo viên.
Thoạt đầu Tôn Hồi cũng không muốn ăn, đói thì vào bếp lục mì ăn liền, sau đấy Hà Châu âm thầm đem tất cả những thứ có thể lấp bụng ném hết vào trong thùng rác. Sau khi để lại cơm canh lót dạ, anh mới rời khỏi căn hộ. Một tiếng sau anh về, luôn phát hiện ra được cơm canh dường như vẫn nguyên dạng, nhưng có vơi bớt.
Hà Châu cau mày, anh luyến tiếc Tôn Hồi ăn ít quá. Hôm sau anh nấu thêm bốn món. Hà Châu không thể mua cua, cá, bằng không Tôn Hồi hết cách ăn vụng. Nghĩ một lát, anh liền sắp một nồi thịt dê và thịt bò, tất cả đều sắt thành miếng nhỏ, số lượng xem ra rất nhiều. Đôi khi anh sẽ mua tôm tươi về, tự bóc vỏ, vẫn như cũ nấu ra đầy một mâm, trên bàn còn đặt các loại trái cây đã cắt thành miếng nhỏ.
Hai người không ngồi ăn cơm cùng bàn nữa. Buổi tối Hà Châu cũng không dám vào phòng ngủ của Tôn Hồi. Trước nửa đêm, anh nằm hút thuốc trên sô pha. Sau nửa đêm anh đứng trước cửa phòng cô nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong. Mỗi ngày anh chỉ ngủ có ba, bốn tiếng. Hôm sau vẫn phải dậy sớm ra ngoài. Vết thương trên người còn chưa lành, sức đề kháng yếu, chẳng bao lâu thì cảm lạnh. Anh lại không dám ho trong nhà, chỉ có thể chạy ra ngoài ban công, từng cơn gió lạnh thổi, cảm cúm chậm chạp chẳng thấy đỡ.
Qua mấy ngày, Hà Châu mời bác sĩ đến. Trong phòng khách bác sĩ nữ kiểm tra thân thể cho anh với các loại dụng cụ bày đầy bàn trà. Sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ bảo: “Không chú ý thân thể, hàng ngày hút nhiều thuốc thế kia, giờ cảm lạnh vẫn không khỏi. Nhiệt độ cơ thể hãy còn cao, coi chừng chuyển thành viêm phổi đấy!”
Tôn Hồi ra ngoài lấy khăn giấy, bám vách tường cửa phòng ngủ dừng lại không tiến lên trước. Bác sĩ nữ trông thấy liền nói: “Là vợ anh hả? Tới đây để tôi nói mấy điều cần chú ý đi!”
Bác sĩ nữ việc mình mình nói. Tôn Hồi mím môi không lên tiếng. Sau đấy, bác sĩ hỏi không khí trong nhà ra làm sao, ăn uống thế nào? Tôn Hồi nhỏ giọng đáp vài câu. Kiểm tra bệnh cảm lạnh vậy mà tốn mất cả một buổi chiều.
Hà Châu tiễn bác sĩ xuống tầng, hai người tìm một góc không có ai để nói chuyện.
Bác sĩ nữ bảo: “Chuyện trò không nhiều, lại không được dùng thân phận bác sĩ tâm lý để hỏi thăm, kỳ thực căn bản không thể phán đoán điều gì. Nhưng trạng thái tinh thần bạn gái anh thực sự không tốt. Xem ra, sự qua đời bất ngờ của người bạn gây ảnh hưởng cực kỳ to lớn, ép buộc bản thân phong bế, cho rằng không ra khỏi cửa, không đến trường là có thể trốn tránh hiện thực.” Ngừng một chốc, cô ta tiếp tục: “Nói tai nạn của bạn bè là lý do, không biết có bao nhiêu trách nhiệm gánh vác trong đó. Song, có khả năng bạn gái anh tự trốn tránh, ngoài nguyên nhân buồn rầu tự trách còn có nguyên nhân không thể nói ra sự thật với người khác. Quá yêu, nghe nói bệnh tình nghiêm trọng sẽ dò ra. Cho nên cũng bởi vì yêu mới không thể nói gì với người khác, che giấu nguyên nhân thực sự của vụ tai nạn. Đấy mới là tự trách nhất, sinh ra lý do tự trốn tránh căn bản. Tất nhiên, hết thảy điều này cũng chỉ căn cứ vào lời nói và buổi trò chuyện chiều nay để đưa ra kết luận. Rốt cuộc tình hình thực tế thế nào, hy vọng có thể dẫn cô ấy đến phòng khám. Không phải nói đôi ba câu là có thể cho ra đáp án.”
Hà Châu nhìn theo bác sĩ nữ rời đi. Anh đứng nguyên tại chỗ rề rà không cử động. Cảm lạnh khiến đôi mắt anh phát nóng và đau lòng. Anh bắt đầu nhớ về hai năm đã trôi qua này, nhưng trong đầu trống rỗng. Thậm chí anh quên mất chính mình làm sao quay lại Hải Châu, tại sao anh về Hải Châu, quyền lợi và tiền bạc bất tri bất giác che lấp hai mắt anh. Anh tàn nhẫn thế nào mà hy vọng bạn tốt của Tôn Hồi mất tích càng lâu càng tốt chứ? Thậm chí anh có thể lạnh lùng nhìn Phù Hiểu Vi đi vào chỗ chết, cuối cùng anh ép lùi tất cả nguồn nhiệt của Tôn Hồi, kéo cô vào hang động lạnh buốt vốn thuộc về anh.
Hà Châu hít sâu mấy hơi, từ từ ngồi xổm xuống.
Phía bên kia, Tằng Lâm Tây đem đồ trong túi da và chiếc USB Hà Châu giao cho anh ta hôm ở phòng trà, nộp hết lên trên. Tài liệu trong túi da có thể xác định tội của Mai Đình Sơn, nhưng nội dung trong USB lại khiến người ta chau mày.
Tằng Lâm Tây nói: “Hà Châu, hai tám tuổi. Cậu ta là giám đốc bộ phận của tập đoàn Hải Sơn và phụ trách kho bãi Hải Sơn. Đây là tư liệu cậu ta thu thập được, ngoài ra chiếc USB này…” Tằng Lâm Tây chỉ vào hình ảnh trên màn hình: “Nhân vật chủ chốt đều bị cắt nối biên tập. Trong clip giống như không có người chỉ có âm thanh, hoặc quay được nửa thân. Rất nhiều hình ảnh giao dịch quan trọng đều không ghi lại được. Hơn nữa chữ viết trong tư liệu rất nhiều chỗ cũng thiếu sót. Nhân viên mấu chốt liên quan đến vụ án cũng bị bôi xóa mất tên.”
Đang nói tới đây, Tằng Lâm Tây kéo clip đến đoạn cuối rồi im lặng, chỉ thấy trong clip đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, nói vào ống kính: “Phần chứng cứ này chia làm hai. Trong phần còn lại có clip hoàn chỉnh, cũng có ghi chép giao dịch quan trọng…”
Anh ta nhìn vào ống kính, thong thả cất lời, từng chữ thốt ra rõ ràng với giọng trầm thấp. Tằng Lâm Tây tạm dừng clip, lên tiếng: “Anh ta tên Hà Huy, trước đây phụ trách quản lý tài chính của tập đoàn Trung Quảng. Năm năm trước gặp tai nạn giao thông bất ngờ trở thành người thực vật, hai năm trước đã qua đời. Hà Châu là em ruột anh ta.”
Cuối tháng Mười năm nay, thành phố Nam Giang giảm nhiệt độ đột ngột, bệnh cảm cúm tăng cao.
Ủy ban kỷ luật Trung ương, bộ công an, tổng cục hải quan và tổng cục thuế cùng các bộ ban ngành thành lập tổ chuyên án Trung Ương, chính thức lập án, triển khai điều tra toàn diện đối với đại án buôn lậu quy mô lớn của thành phố Hải Châu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!