Chơi Độc
Chương 87: Phiên ngoại 04
Tôn Hồi đã mang thai, gặm hamburger đến là khủng khiếp.
Bác sĩ nhấn mạnh phụ nữ mang thai phải vô cùng cẩn thận trong mấy tháng đầu. Lần này ngã không sao chỉ có thể nói rõ Tôn Hồi may mắn. Ông ta liếc Tôn Hồi vừa ăn hamburger vừa len lén nhìn sang rồi nói với Hà Châu: “Loại thức ăn nhanh này có thể không ăn thì đừng ăn. Còn nữa, cô ấy có vẻ…” Bác sĩ khá ngại ngùng: “Ăn hơi nhiều đấy!”
Tôn Hồi ợ một cái, lau sạch miệng.
Trong thời gian nửa tiếng ngắn ngủi, Hà Châu đã gọi điện thoại thông báo tin vui này cho Lý Vĩ Bằng và Tóc Vàng, còn gọi một cuộc cho chị dâu. Ở thành phố Hải Châu xa xôi, sau khi nghe tin, chị dâu vui mừng không thôi, bảo Hà Châu nhanh nhanh đưa máy cho Tôn Hồi. Tôn Hồi lập tức ngồi đàng hoàng, nghiêm túc lắng nghe chị dâu truyền thụ kinh nghiệm.
Tóc Vàng kéo Lợi Mẫn vội vàng chạy tới, vừa tìm được Hà Châu thì thấy anh đang bàn bạc với bác sĩ có cần để chuyên gia hội chẩn một lần hay không, “Trước kia thân thể cô ấy không tốt, kinh nguyệt rối loạn, thường xuyên ăn mấy thứ đồ ăn vặt. Cơ thể cũng thoắt béo thoắt gầy. Như thế có ảnh hưởng đến thai nhi không? Có thể mời chuyên gia làm kiểm tra cho cô ấy không?”
Tôn Hồi vốn vẫn đang nói nói cười cười cùng Lợi Mẫn, nghe thấy bốn từ “thoắt béo thoắt gầy”, cô quay ngay đầu lại trừng mắt, thò ra khỏi mép giường hét lên với Hà Châu: “Anh nói vớ vẩn cái gì đấy!”
Lợi Mẫn mau chóng tóm lấy cánh tay Tôn Hồi, đẩy cô vào giữa giường. Đợi Hà Châu nói xong chuyện chính với bác sĩ và trở vào, Lợi Mẫn thở phào một hơi: “Giờ em cũng không dám đụng vào chị ấy! Anh nhanh đi xem chị ấy tí đi! Có điều không thể để Hồi Hồi nhảy loi choi giống trước kia nữa!”
Hà Châu có tính toán trong lòng, anh cưỡng chế buộc Tôn Hồi ở lại bệnh viện này quan sát một đêm. Hôm sau, anh mới đón cô về nhà, mời dì giúp việc theo giờ đến mua một vài món cần thiết cho phụ nữ mang thai, chẳng hạn gà, ngan, cá, vitamin, và
cả các thực phẩm chua khác. Nhưng Tôn Hồi khác người, cô bỗng dưng nghiện mỗi KFC, một bữa cơm có thể đánh bay năm chiếc bánh trứng, hai bữa có thể xử lý cả một suất dành cho một gia đình.
Hà Châu lo lắng hỏi dì giúp việc: “Khi nào phụ nữ mang thai bình thường đặc biệt nhạy cảm với đồ ăn ạ? Cô ấy mới hơn một tháng, có ảnh hưởng gì không dì?”
Dì ấy lắc đầu: “Kỳ thực, hơn một tháng thích ăn chua rất bình thường. Chẳng qua tôi từng chăm sóc nhiều người như vậy, cơ mà giống cô Hồi Hồi vẫn là người đầu tiên.”
Tôn Hồi thực sự khiến người ta thán phục. Tạ Kiều Kiều và Thái Nhân Duy biết tin tới thăm đã là một tuần sau. Vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi khoai tây chiên và hamburger sực nức. Hai cô bạn kéo Tôn Hồi, kinh ngạc xen lẫn mừng vui: “Mày chưa cưới đã thành bà bầu rồi, thế nào cũng phải kết hôn đi chứ! Chả lẽ sinh con không cho Hà Châu à?”
Quan điểm của Thái Nhân Duy khác với Tạ Kiều Kiều. Cô bạn cau mày nói: “Mặc dù mang thai là chuyện tốt, nhưng giờ mày còn chưa tốt nghiệp Đại Học. Cứ thế sống chung cùng Hà Châu, bố mẹ mày biết không? Nếu thật sự sinh con, mày học hành thế nào, làm việc thế nào? Phụ nữ không thể chỉ làm một bà nội trợ trong nhà, phải có sự nghiệp của riêng mình chứ!”
Những ngày này Tôn Hồi hạnh phúc quá, suýt nữa quên mất chuyện học hành vào tháng Chín. Cô đã tốt nghiệp muộn hơn bọn Tạ Kiều Kiều một năm, nếu vẫn muốn sinh con, không biết khi nào mới có thể đi học lại?
Tôn Hồi chợt nhận ra bản thân hết cách trở về trường, tức thì phiền muộn vứt cái xương đi, mút ngón tay, ai oán chuyển ghế ngồi đến ban công.
Khi Hà Châu về nhà, anh ngạc nhiên hỏi dì giúp việc: “Cô ấy đổi khẩu vị ạ?”
Trong nồi vẫn đang hầm canh, dì giúp việc nói vào ý chính: “Bạn học Hồi Hồi bảo sinh con thì không thể đi học nữa. Hồi Hồi bấy giờ mới không còn khẩu vị”
Khẩu vị của Tôn Hồi tụt giảm nghiêm trọng. Bữa tối cô chỉ ăn nửa con gà, ngược lại uống không ít canh gà thơm ngon. Sau bữa cơm, Hà Châu dẫn Tôn Hồi ra ngoài tản bộ tập thể dục. Sau khi về, anh giúp cô xả nước tắm rửa, phục vụ trong trong ngoài ngoài từ những việc nhỏ nhặt.
Điều hòa trong phòng để ở mức vừa phải. Hà Châu lôi Tôn Hồi ra khỏi chăn, sấy tóc cho cô, nhéo nhéo cái miệng hơi chu lên của cô và cười hỏi: “Sao thế, không muốn sinh con à?”
Tôn Hồi lắc đầu ngay: “Không phải, không phải! Sao em có thể không muốn sinh chứ!” Cô cảnh giác ôm lấy bụng mình, bảo với Hà Châu: “Anh đừng nói những lời kiểu này trước mặt bé con! Đừng tưởng con không nghe thấy nhá!”
Hà Châu đặt máy sấy xuống, bế Tôn Hồi lên đùi, hôn cô hai cái rồi hỏi: “Vậy em phiền muộn cái gì? Sinh con rồi quay lại trường học cũng như nhau mà!”
Tôn Hồi lườm anh: “Anh không hiểu đâu, sinh con phải mất mười tháng. Sinh xong em không thể quẳng con lại chạy ngay đi học được! Thế nào cũng phải ở bên con mấy năm. Vậy không phải chậm trễ một chút thôi đâu!” Dứt lời, cô thở dài: “Bỏ đi, em chấp nhận số mệnh mà! Haizzz!”
Dáng vẻ bà cụ non này chọc cho Hà Châu cười đến phát run.
Tôn Hồi bỏ qua kế hoạch trở lại trường học, an tâm ở nhà dưỡng thai. Cô vẫn nhớ chuyện của Điền Điềm. Tìm một thời điểm thích hợp, Tôn Hồi hỏi Hà Châu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh nói với giọng cây ngay chẳng sợ chết đứng: “Thì chuyện như thế đó!”
Tôn Hồi đẩy mạnh đầu anh một cái: “Anh làm người kiểu gì đấy. Có biết đạo lý mọi việc đều phải để lại cho con người ta một cánh tay không? Làm gì cũng không thể chặt đứt đường lui của người ta. Hèn chi cô ta ghét em thế.” Tôn Hồi sực nhớ ra: “Anh không làm chuyện xấu gì chứ! Anh là người làm việc lớn, sao có thể để bụng ngay cả chút chuyện cỏn con ấy. Anh nhanh chóng giải quyết vụ này cho em. Đừng đi tìm cô ta gây rắc rối nữa, dù sau lần này cô ta đẩy em, chính cô ra cũng sợ chết khiếp rồi! Cũng chẳng biết đã chạy đi đâu. Sự việc kết thúc tại đây đi!”
Thoạt đầu Hà Châu không lên tiếng, Tôn Hồi hiểu anh lắm. Trên giường, cô nhảy dựng lên, ôm bụng: “Có phải anh không nghe lời hai mẹ con em không, hả? Anh, cái người thay lòng đổi dạ này!”
Hà Châu bị bốn tiếng “hai mẹ con em” đánh thẳng vào lồng ngực, anh bỗng ôm lấy Tôn Hồi, vứt bỏ tất cả vẻ mất tự nhiên, liều mạng gật đầu: “Nghe, nghe, anh nghe
mà!”
Cuộc sống đột nhiên trở nên thê thảm, Hà Châu cũng không thể nói ra một chữ “không” nào với Tôn Hồi nữa.
Cậu chàng KFC ba ngày hai bữa ghé qua căn hộ. Trong lời nhắn của hóa đơn đưa hàng tận nhà Tôn Hồi vẫn luôn yêu cầu anh đẹp trai giao hàng. Thỉnh thoảng, Hà Châu ở nhà bắt gặp “trai đẹp”, chỉ có thể trừng mắt nhìn, mặc cho Tôn Hồi ân cần niềm nở nói chuyện với cậu chàng.
Đôi khi Hà Châu tham dự tiệc tùng có thể gặp được người nổi tiếng, thể theo yêu cầu của Tôn Hồi, anh đành dày mặt cầm ảnh chụp có chữ ký của họ về, vốn tưởng đêm đến nhận được phần thưởng, ai ngờ Tôn Hồi dịu dàng vuốt ve tay anh và bảo: “Dựa vào ngũ cô nương đi! Anh ngoan ơi!”
Hà Châu bi thương xiết tay thành nắm đấm, nín đến nỗi giống như muốn thiêu cả phòng ngủ.
Tôn Hồi không phải fan hâm mộ, cô bồn chồn ở nhà, lo lắng cả ngày chạy ra ngoài sẽ đụng nọ đụng kia. Giờ cô không phải chỉ có một mình, cũng chẳng thể không đắn đo. Do đó hàng ngày Tôn Hồi khoác áo chống bức xạ, ngồi trước máy tính mở Taobao kinh doanh buôn bán. Ảnh có chữ ký của người nổi tiếng rẻ nhất, đồ vật mà họ dùng qua có giá đắt hơn. Cô lấy nhân cách của mình ra để đảm bảo với người mua những món này là hàng thật. Một tháng tiếp theo, chuyện làm ăn tính ra cũng khá. Những thứ Hà Châu cầm về kia đều đã bán sạch. Tôn Hồi kiếm được một khoản nhỏ, khoe khoang với Hà Châu: “Anh xem, em kiếm được bây nhiêu cũng không ít đâu. Đủ làm của hồi môn của mấy năm trước rồi đấy. Chẳng qua hiện tại vật giá leo thang, em phải kiếm một đợt nữa!”
Nói rồi, cô âm thầm liếc sang Hà Châu, thấy anh chẳng hó hé gì, cô căm phẫn nghiến răng.
Cái bụng bằng phẳng ban đầu dần dần nhô lên, thời gian càng ngày càng nhanh, mùa hè nóng bức trôi qua trong nháy mắt, năm học mới bắt đầu. Kỳ nghĩ lễ quốc khánh, trên đường người xe như mắc cửi, mọi người đều bận rộn làm việc, bận rộn học hành, chỉ có Tôn Hồi chẳng có chuyện gì để làm.
Đám bạn dăm ba bữa lại hỏi Tôn Hồi vụ kết hôn, cô chỉ có thể cười ha ha cho qua
chuyện. Cô đã ngầm gợi ý nhiều lần với Hà Châu, song anh làm ngơ. Cô có cách gì chứ. Đặc biệt là những ngày này Hà Châu càng bận bịu hơn. Hôm nào cũng về muộn, thường xuyên không thể về nhà ăn cơm, lúc gọi điện thoại cho anh luôn nghe thấy được tiếng phụ nữ ồn ào bên đó. Tôn Hồi chán nản.
Buổi tối Hà Châu về, Tôn Hồi ấn anh lên đường, ghé sát ngực anh ra sức ngửi mùi nước hoa, còn mở to mắt tìm sợi tóc. Kết quả thật sự bị cô tìm được một cọng tóc dài màu nâu. Tôn Hồi điên tiết: “Anh nói cho em, đây là thế nào?”
Hà Châu nhíu mày ngẫm nghĩ: “À, khả năng là tài vụ của công ty!”
Bác gái tài vụ hơn năm mươi tuổi hình như để một mái tóc màu nâu pha trắng, cháu bác ấy cũng có thể đi mua xì dầu rồi. Tôn Hồi miễn cưỡng tha cho anh, sau đấy chống nạnh chất vấn: “Anh vẫn có vấn đề. Giờ anh ngủ cách xa em hai mét, coi em là ôn thần rồi có phải không?”
Hà Châu lắc đầu khó xử, thấy Tôn Hồi tức đến nỗi đã đỏ bừng cả mặt, anh mới nói:
“Không phải đâu. Là anh sợ không nhịn nổi!”
Tôn Hồi ngớ người, nhân lúc Hà Châu đi tắm, cô ngẫm nghĩ nửa ngày. Đợi anh đi ra, cô cởi quần áo của mình, ngoắc ngón tay và bảo: “Anh lại đây! Không cho anh chút mật ngọt là anh không có nề nếp phỏng!”
Hà Châu đỏ mặt, yết hầu không khỏi trượt lên trượt xuống. Thấy Tôn Hồi ghếch chân lại thay đổi một tư thế, da dẻ non mềm đến độ có thể bấm ra nước. Rốt cuộc, Hà Châu hổ đói vồ dê, trong tiếng thét chói tai của Tôn Hồi, anh đẩy cô xuống, dịu dàng “giải quyết” cô một trận. Đáng tiếc vẫn chưa đã cơn thèm, anh cắn môi Tôn Hồi, hằm hè: “Xem đến lúc đó anh xử lý em thế nào!”
Tôn Hồi nũng nịu khóc lóc: “Anh đe dọa em! Em bảo em gái em tới thay em!”
Hà Châu không hiểu: “Em gái em?”
Tôn Hồi híp mắt cười, chậm rãi cầm bàn tay to lớn của Hà Châu lên, “ngũ cô nương” chính là em gái hiểu lòng người của Tôn Hồi đó.
Tôn Hồi nghĩ cho Hà Châu đủ đường, tuy nhiên Hà Châu vẫn chẳng có phản ứng gì như cũ. Cô càng cảm thấy tủi thân, xoa bụng mình, thở dài thườn thượt hai ngày, lên
diễn đàn trưng cầu ý kiến dân mạng, đăng bài viết có tựa đề “Mang thai mấy tháng, nhưng nhà trai không nhắc tới một chữ về việc kết hôn, tự do yêu đương, tình cảm sâu đậm. Cầu giải pháp!”
Cư dân mạng sôi nổi “bày mưu tính kế”, chửi tên đàn ông đểu giả, khuyên chia tay, mắng chủ thớt làm mất đi mặt mũi phái nữ, mắng cô không tôn trọng cuộc sống. Tôn Hồi tức đến đỏ mặt, đóng “cạch” laptop vào. Cuối cùng xắn tay áo lên quyết định làm một việc lớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!